Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh
Chương 118: Giải đấu hữu nghị các phòng ngủ
Hỏa Trà
30/10/2022
Mưa to trút xuống, đem bầu không khí vừa mới hơi hoà hoãn xuống đẩy lên đỉnh điểm căng thẳng.
Những thí sinh ôm hi vọng trốn trong phòng có thể qua màn đều bị trận mưa này dội cho tỉnh khỏi cơn mơ.
Bọn họ không ra khỏi cửa, vậy trò chơi sẽ ép họ phải bước ra!
Trên điện thoại di động, hình ảnh đồng hồ đếm ngược đỏ tươi chói mắt đang từ từ về 0.
4:59, 4:58, 4:57...
"Không sao, chỉ cần lấy được đạo cụ là tốt rồi, chỉ cần..."
Trong một gian phòng ngủ yên tĩnh, một nữ sinh đứng trước cửa sổ lẩm bẩm lặp đi lặp lại những câu này mười mấy lần liền, sau đó cô ấy đẩy mạnh cửa sổ ra, che ô lao vào màn mưa.
Tình huống tương tự như vậy cũng xảy ra ở những phòng khác.
Dù Đường Tâm Quyết không dùng tinh thần lực nhìn thì cũng có thể thấy hơn mười cánh cửa sổ mở ra, có cả nam sinh cả nữ sinh, có đi một mình hoặc đi một nhóm, xông lên túm lấy cái áo choàng đen treo trên giá phơi đồ.
Trạng thái cân bằng thăm dò lẫn nhau duy trì suốt từ đầu trận đấu tới giờ chính thức bị phá vỡ ngay tại giây phút này.
So với 5 phút đếm ngược tới thời điểm bị xóa bỏ thì mối uy hiếp của chim lợn có thể rơi xuống đầu bất cứ lúc nào trở nên dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất mọi người đều ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chưa chắc chim lợn đã chọn trúng mình.
Mãi đến khi đồng hồ đếm ngược tới 4:00, lời nhắc của hệ thống xuất hiện: [Đã có học sinh tử vong, độ khó dành cho các học sinh dự thi tăng lên 1%, độ khó hiện tại tổng cộng 3%.]
"Người thứ ba rồi."
Trương Du nhìn ra màn mưa to ngoài cửa sổ, bắt đầu có hơi hối hận vì lúc lắp đặt thiết bị hôm qua không tiện tay lắp thêm cho cửa sổ một cái cần gạt nước tự động, vậy thì lúc này có thể nhìn rõ hơn một chút rồi.
Kĩ năng "Tầm nhìn chung" không thể mở liên tục được, bọn cô chỉ có thể dùng mắt mình phân tích tình huống bên ngoài, sau đó đưa ra kết luận: Về cơ bản là không thể tìm ra hung thủ.
Chỉ có thể dựa vào việc thông báo qua cửa sớm của hệ thống không vang lên, chứng tỏ chim lợn vừa ra tay không phải là nam sinh khẩu trang đã giết một người.
Vậy thì là ai đây? Là Cao Oánh có dị năng hệ tinh thần đã chết một người bạn cùng phòng, hay là chim lợn khác đang ẩn nấp? Hoặc là thí sinh bình thường phản kích khiến chim lợn trộm gà không thành còn mất nắm gạo?
"Á, cuối cùng tớ cũng thấy!" Quách Quả cong lưng híp mắt vỗ vỗ cửa sổ: "Tớ nhìn thấy bên đối diện rồi!"
Ngay chỗ cửa sổ đối diện, cũng tức là phòng 606 tòa A, cánh cửa sổ đóng chặt khẽ he hé từng chút một, hai nam sinh trang bị đầy đủ ló đầu ra.
Bọn họ không đi thẳng ra chỗ giá phơi đồ, mà đứng trong thò một cây gậy phơi quần áo dài ngoằng ra vừa đúng đến chỗ giá phơi đồ, sau đó bắt đầu khua khua cây gậy như làm xiếc, định khều cái áo choàng xuống.
"Bọn họ buộc hai cái gậy phơi đồ lại với nhau, dùng băng dính quấn vào chỗ tiếp giáp." Đường Tâm Quyết nhìn rõ nhất giải thích sơ qua cho bạn cùng phòng còn đang thắc mắc.
Hiển nhiên phòng ngủ này đã tính toán từ trước, một cây gậy khều không chắc sợ cái áo sẽ bị gió to cuốn mất, đi ra ngoài một mình lại không an toàn, vậy nên mới cho ra đời phương pháp gậy phơi đồ siêu dài này.
Tương tự vậy, không chỉ có một phòng ngủ nghĩ ra cách mới lạ. Khó khăn khiến con người ta bộc lộ sức sáng tạo điên cuồng. Bọn cô thậm chí còn thấy có người dùng ga trải giường buộc vào hai cái ghế, lợi dụng sức nặng và lực ma sát của hai cái ghế chiến đấu với chiếc áo choàng đang bay phần phật.
Thời gian còn lại 3 phút 30 giây.
[Đã có học sinh tử vong... Độ khó hiện tại tổng cộng 4%... Độ khó hiện tại tổng cộng 5%...]
Lời nhắc vang lên gần như cùng một lúc, chứng minh hoàn cảnh bên ngoài hiện giờ càng ngày càng nguy hiểm.
Có tiếng hoan hô không biết xuất phát từ hướng nào, một phòng ngủ mạnh mẽ nào đó đã lấy được đạo cụ, thêm một cánh cửa đóng lại trong mưa to.
Áp lực vô hình lan rộng giữa những phòng ngủ còn lại.
[Độ khó hiện tại tổng cộng 6%... Độ khó hiện tại tổng cộng 7%...]
[Đã có thí sinh qua màn sớm! Số người qua màn hiện tại: 5.]
Phần nhắc nhở này xuất hiện trực tiếp trong đầu tất cả mọi người. Đường Tâm Quyết vừa nhận tin đã lập tức phóng tinh thần lực ra tìm kiếm, ai ngờ vừa thăm dò đến màn mưa đã bị tấm khiên bay tới suýt đâm thẳng...
Hình bầu dục vàng rực sắc bén cắt ngang màn mưa, cuốn theo sát ý bay tới, hiển nhiên đang hoàn toàn ở trạng thái tấn công.
Đường Tâm Quyết điều khiển tinh thần lực lặng lẽ tránh đi. Chỉ thấy tấm khiên tập trung mục tiêu, bay thẳng về phía tầng 5 đối diện. Nhưng nó không thể đánh trúng cửa sổ, tiếng va đập nặng nề bị tiếng mưa lấn át.
Tấm khiên đánh không trúng mục tiêu thì khựng lại, ngay trước mặt nó, một kí hiệu cực lớn vắt ngang cửa sổ ban công.
Đó là một vòng tròn màu xanh lá, thể hiện phòng ngủ này đã qua màn và rời đi.
Đường Tâm Quyết rút tinh thần lực về, bảng số phòng ngủ đó là 501.
Hơn 10 phút trước, số phòng này vừa mới bị Đường Tâm Quyết đánh dấu trên bản đồ, cùng lúc đó, thí sinh thứ hai chết trong giải đấu cũng xuất hiện ở ngay đó.
Phòng 501 tòa A, phòng của chim lợn có dị năng hệ tinh thần.
Đường Tâm Quyết nhớ nữ sinh đó tên Cao Oánh, thế là cô hiểu ngay. Dị năng hệ tinh thần là một trong số rất ít những năng lực không bị ảnh hưởng bởi cơn mưa to, hơn nữa tinh thần của các thí sinh đang dao động, chỉ cần có thể nắm bắt thời cơ ra tay quyết đoán, việc qua cửa trở nên cực kì dễ dàng.
Phòng họ lúc đầu có 6 người, 1 bị nam sinh khẩu trang nguyển rủa chết còn lại 5, cho nên cả phòng ngủ dính với nhau, số người cùng qua màn đương nhiên cũng là 5 người.
Ý nghĩ đảo qua, cô di chuyển tầm mắt xuống thấp, nhìn thấy nữ sinh cầm khiên đứng ngoài ban công. Nữ sinh im lặng trong màn mưa, tay nhẹ nhàng vuốt tấm khiên, cơn giận vừa rồi đã biến mất, không biết giờ đây cô ấy đang nghĩ gì.
Đường Tâm Quyết chú ý tới việc tấm khiên có dính máu, vết máu bị nước mưa hòa tan nhưng mùi vẫn thoang thoảng mơ hồ xung quanh.
Học sinh tốt vừa chết hoặc là bạn cùng phòng của nữ sinh cầm khiên, hoặc là thí sinh ở ngay bên cạnh, thậm chí có lẽ người đó đã chết trước mắt cô ấy.
Đường Tâm Quyết đã có đáp án, cô di chuyển tầm mắt đến một nơi khác trên ban công.
Phòng 308, cánh cửa sổ vẫn đóng chặt như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy trên lớp kính cửa sổ sót lại dấu vết như có người đứng ngoài phát điên cào cấu muốn mở cửa ra, vết dao sắc bén khắc sâu vào kính.
Vết khắc rất nông, chứng tỏ chẳng bao lâu sau người này đã lặng lẽ chết đi. Dựa theo thói quen ra tay lần trước đó của Cao Oánh, rất có thể người này chết vì nhảy lầu.
Là nam sinh khẩu trang sao?
Có lẽ không phải, thực lực nam sinh khẩu trang không tệ tới mức ấy.
Đường Tâm Quyết nén suy nghĩ xuống, nhìn nữ sinh đột nhiên thu hồi tấm khiên, không quan tâm đến cơn mưa xối xả ướt hết cả người, đột nhiên quay người bước về phía phòng 308 gõ cửa sổ.
Suy đoán của cô đã được chứng minh.
Người chết quả nhiên là thành viên phòng 308, ít nhất là trong số những thí sinh vừa chết có một người đúng. Nam sinh khẩu trang không trả lời, nữ sinh cầm khiên gõ vài cái mà không thấy ai hồi đáp bèn nói: "Bạn học kia, tôi không bắt được cậu ấy, nhưng trên tay cậu ấy có một cái vòng, nó đang ở chỗ tôi."
Nữ sinh mở tay ra, trong lòng bàn tay cô ấy xuất hiện một sợi xích bạc. Cô ấy đặt vật đó trước cửa sổ, quay người định đi rồi lại hơi dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi không phải chim lợn, sẽ không làm mọi người bị thương. Nếu mọi người sợ thì tôi về phòng trước đây, mọi người ra cầm lại đồ đi."
Cửa sổ phòng 307 đóng lại, bóng dáng nữ sinh cầm khiên biến mất khỏi ban công. Vài giây sau cửa sổ phòng 308 mới mở, gương mặt đeo khẩu trang mà Đường Tâm Quyết quen thuộc xuất hiện.
Lần này Đường Tâm Quyết thấy rõ ràng, nam sinh này tóc ngắn, dáng người hơi gầy và cao, làn da trắng lạnh khá giống cô, đôi mắt cong cong như đang cười, nhưng trong ánh mắt không hề có dù chỉ một chút vui vẻ.
Gã ta xoay người nhặt vòng tay lên vuốt ve vài cái, ngón tay bỗng nhiên dồn sức, vòng tay lập tức hóa thành bột phấn.
Một sợi khói đen mảnh bay ra rồi nhanh chóng lẩn vào trong màn mưa, một nửa bị Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực nhanh tay tóm lại, một nửa thì tan ra không rõ tung tích.
Nam sinh khẩu trang không phát hiện ra sự tồn tại của "Người khác" ở ngay bên cạnh, gã ta đút tay vào túi đứng tựa cửa sổ như đang chờ đợi điều gì.
10 giây sau, tiếng nhắc nhở của trò chơi vang lên: [Đã có thí sinh qua màn sớm! Tiến độ giải đấu hiện tại: Tử vong 8, qua màn 12.]
Bóng dáng nam sinh khẩu trang đứng tựa cửa sổ lập tức biến mất, trên cửa sổ xuất hiện một vòng tròn màu xanh lá.
- --------------
Thời gian còn lại 2 phút.
Lời nhắc nhở có người đã chết và có người qua màn trộn lẫn vào nhau, nhưng chẳng mấy người có hơi sức đâu quan tâm.
Đối với những người còn chưa lấy được áo choàng thì không bị xóa bỏ mới là quan trọng nhất. Dù phòng ngủ bên cạnh có người đột ngột hét lên ngã xuống thì bọn họ vẫn có thể ôm chặt đạo cụ bảo vệ tập trung giành quần áo với mưa to gió lớn.
"Đừng cmn giết người nữa! Ông đây đang tranh thủ 2 phút này đầu thai đây! Ai dám tới quấy rối thì chết chung đi!"
Có người suy sụp tinh thần, móc ra đạo cụ ném xuống chân khiến 1 mét vuông xung quanh tỏa ra ánh sáng đỏ lập lòe đại diện cho điềm xấu.
Không có bản lĩnh uy hiếp giống vậy thì đành phải dùng cách khác. Có người dùng một đống đồ tạo thành cờ trắng bên trên viết "Anh hùng xin hãy nương tay"; cũng có người ôm ý định dùng bạo lực phá hủy giá phơi đồ, mạng cũng sắp mất còn quan tâm đến mức độ nguyên vẹn của phòng ngủ gì nữa... Thậm chí còn có người nổi hứng bàn chuyện làm ăn, muốn thuê đại thần ở gần đó lấy áo choàng hộ.
Sự cân bằng duy trì suốt từ đầu giải đấu tới giờ đã sụp đổ, chỉ còn có hỗn loạn mất trật tự.
[Còn 30 giây cuối cùng.]
Đường Tâm Quyết thu hồi tinh thần lực, nói với ba người còn đang quan sát: "Chuẩn bị sẵn sàng."
Quách Quả nắm chặt đạo cụ và một góc áo choàng, đối mặt với hai người còn lại cũng đang căng thẳng giống y như mình, gật mạnh đầu nói: "Đã sẵn sàng!"
Ba người biết, qua màn và tiến vào giai đoạn tiếp theo không đồng nghĩa với việc được thả lỏng, thậm chí thông qua đủ mọi chi tiết mà trò chơi lộ ra thì đó mới là thời khắc nguy hiểm nhất.
[10, 9, 8...]
"Lấy được rồi!!!"
Trên ban công tầng 6, một nữ sinh sung sướng vẫy chiếc áo choàng vừa mới bắt được, quay người vẫy tay với đám bạn cùng phòng, lại thấy vẻ mặt bọn họ trông càng hoảng sợ hơn.
"Mọi người sợ cái gì, tớ đã bắt được..."
Động tác vẫy tay của cô ấy cứng lại, bởi vì khi chiếc áo choàng trượt xuống khỏi giá phơi đồ, khóe mắt cô ấy thoáng thấy một cánh tay khô quắt màu xanh thò ra khỏi áo.
Đó là một đôi tay màu xanh lam đậm quắt queo như bộ xương khô và mọc đầy mụn nhọt.
Một giây cuối cùng trước khi bị đẩy xuống khỏi ban công, đôi mắt cô ấy vẫn trợn tròn lên như thể không tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.
[Chúc mừng các bạn đã tiến vào giai đoạn tiếp theo của giải đấu.]
[Số người qua màn lần này: 327 người. Số người tử vong: 76 người, độ khó dành cho các học sinh dự thi hiện tại: 76%.]
Đường Tâm Quyết mở mắt ra. Ngay trong nháy mắt khi qua màn, thế giới này bị bao phủ bởi bóng tối trong vỏn vẹn 0,5 giây sau đó trở lại bình thường.
Phòng ngủ, ban công, hai tòa nhà, dường như không có thay đổi gì cả.
Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi.
[Leng keng!]
[Mưa tạnh rồi, sau khi tham khảo ý kiến các phòng ngủ khác, bạn quyết định đem quần áo quan trọng ra phơi nắng lần nữa. Bạn cảm thấy thật may mắn khi nó chưa bị mưa to cuốn đi, nhưng phơi khô quần áo mới là chuyện quan trọng nhất.]
[Nhiệm vụ giai đoạn 3: Xin hãy bỏ đạo cụ về chỗ phơi một lần nữa. Bắt đầu đếm ngược 1 phút.]
Trương Du cũng nhìn thấy nhiệm vụ trò chơi đưa ra, hỏi: "Có làm không?"
Đường Tâm Quyết liếc nhìn bên ngoài, nhanh chóng quyết định: "Để tớ."
Trong tiếng đếm ngược quen thuộc, hơn mười cánh cửa sổ mở gần như cùng lúc. Tốc độ của Đường Tâm Quyết rất nhanh, những người khác chỉ vừa mới ló đầu ra thì cô đã đứng cạnh lan can.
Ánh mặt trời và làn gió mới ùa tới cùng một lúc, nhưng có một thứ còn tới nhanh hơn nữa.
"Tâm Quyết!"
"Quyết thần cẩn thận!"
Là hai kĩ năng tấn công với khí thế hung hăng thẳng mặt nhưng hoàn toàn khác hẳn nhau.
Những thí sinh ôm hi vọng trốn trong phòng có thể qua màn đều bị trận mưa này dội cho tỉnh khỏi cơn mơ.
Bọn họ không ra khỏi cửa, vậy trò chơi sẽ ép họ phải bước ra!
Trên điện thoại di động, hình ảnh đồng hồ đếm ngược đỏ tươi chói mắt đang từ từ về 0.
4:59, 4:58, 4:57...
"Không sao, chỉ cần lấy được đạo cụ là tốt rồi, chỉ cần..."
Trong một gian phòng ngủ yên tĩnh, một nữ sinh đứng trước cửa sổ lẩm bẩm lặp đi lặp lại những câu này mười mấy lần liền, sau đó cô ấy đẩy mạnh cửa sổ ra, che ô lao vào màn mưa.
Tình huống tương tự như vậy cũng xảy ra ở những phòng khác.
Dù Đường Tâm Quyết không dùng tinh thần lực nhìn thì cũng có thể thấy hơn mười cánh cửa sổ mở ra, có cả nam sinh cả nữ sinh, có đi một mình hoặc đi một nhóm, xông lên túm lấy cái áo choàng đen treo trên giá phơi đồ.
Trạng thái cân bằng thăm dò lẫn nhau duy trì suốt từ đầu trận đấu tới giờ chính thức bị phá vỡ ngay tại giây phút này.
So với 5 phút đếm ngược tới thời điểm bị xóa bỏ thì mối uy hiếp của chim lợn có thể rơi xuống đầu bất cứ lúc nào trở nên dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất mọi người đều ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chưa chắc chim lợn đã chọn trúng mình.
Mãi đến khi đồng hồ đếm ngược tới 4:00, lời nhắc của hệ thống xuất hiện: [Đã có học sinh tử vong, độ khó dành cho các học sinh dự thi tăng lên 1%, độ khó hiện tại tổng cộng 3%.]
"Người thứ ba rồi."
Trương Du nhìn ra màn mưa to ngoài cửa sổ, bắt đầu có hơi hối hận vì lúc lắp đặt thiết bị hôm qua không tiện tay lắp thêm cho cửa sổ một cái cần gạt nước tự động, vậy thì lúc này có thể nhìn rõ hơn một chút rồi.
Kĩ năng "Tầm nhìn chung" không thể mở liên tục được, bọn cô chỉ có thể dùng mắt mình phân tích tình huống bên ngoài, sau đó đưa ra kết luận: Về cơ bản là không thể tìm ra hung thủ.
Chỉ có thể dựa vào việc thông báo qua cửa sớm của hệ thống không vang lên, chứng tỏ chim lợn vừa ra tay không phải là nam sinh khẩu trang đã giết một người.
Vậy thì là ai đây? Là Cao Oánh có dị năng hệ tinh thần đã chết một người bạn cùng phòng, hay là chim lợn khác đang ẩn nấp? Hoặc là thí sinh bình thường phản kích khiến chim lợn trộm gà không thành còn mất nắm gạo?
"Á, cuối cùng tớ cũng thấy!" Quách Quả cong lưng híp mắt vỗ vỗ cửa sổ: "Tớ nhìn thấy bên đối diện rồi!"
Ngay chỗ cửa sổ đối diện, cũng tức là phòng 606 tòa A, cánh cửa sổ đóng chặt khẽ he hé từng chút một, hai nam sinh trang bị đầy đủ ló đầu ra.
Bọn họ không đi thẳng ra chỗ giá phơi đồ, mà đứng trong thò một cây gậy phơi quần áo dài ngoằng ra vừa đúng đến chỗ giá phơi đồ, sau đó bắt đầu khua khua cây gậy như làm xiếc, định khều cái áo choàng xuống.
"Bọn họ buộc hai cái gậy phơi đồ lại với nhau, dùng băng dính quấn vào chỗ tiếp giáp." Đường Tâm Quyết nhìn rõ nhất giải thích sơ qua cho bạn cùng phòng còn đang thắc mắc.
Hiển nhiên phòng ngủ này đã tính toán từ trước, một cây gậy khều không chắc sợ cái áo sẽ bị gió to cuốn mất, đi ra ngoài một mình lại không an toàn, vậy nên mới cho ra đời phương pháp gậy phơi đồ siêu dài này.
Tương tự vậy, không chỉ có một phòng ngủ nghĩ ra cách mới lạ. Khó khăn khiến con người ta bộc lộ sức sáng tạo điên cuồng. Bọn cô thậm chí còn thấy có người dùng ga trải giường buộc vào hai cái ghế, lợi dụng sức nặng và lực ma sát của hai cái ghế chiến đấu với chiếc áo choàng đang bay phần phật.
Thời gian còn lại 3 phút 30 giây.
[Đã có học sinh tử vong... Độ khó hiện tại tổng cộng 4%... Độ khó hiện tại tổng cộng 5%...]
Lời nhắc vang lên gần như cùng một lúc, chứng minh hoàn cảnh bên ngoài hiện giờ càng ngày càng nguy hiểm.
Có tiếng hoan hô không biết xuất phát từ hướng nào, một phòng ngủ mạnh mẽ nào đó đã lấy được đạo cụ, thêm một cánh cửa đóng lại trong mưa to.
Áp lực vô hình lan rộng giữa những phòng ngủ còn lại.
[Độ khó hiện tại tổng cộng 6%... Độ khó hiện tại tổng cộng 7%...]
[Đã có thí sinh qua màn sớm! Số người qua màn hiện tại: 5.]
Phần nhắc nhở này xuất hiện trực tiếp trong đầu tất cả mọi người. Đường Tâm Quyết vừa nhận tin đã lập tức phóng tinh thần lực ra tìm kiếm, ai ngờ vừa thăm dò đến màn mưa đã bị tấm khiên bay tới suýt đâm thẳng...
Hình bầu dục vàng rực sắc bén cắt ngang màn mưa, cuốn theo sát ý bay tới, hiển nhiên đang hoàn toàn ở trạng thái tấn công.
Đường Tâm Quyết điều khiển tinh thần lực lặng lẽ tránh đi. Chỉ thấy tấm khiên tập trung mục tiêu, bay thẳng về phía tầng 5 đối diện. Nhưng nó không thể đánh trúng cửa sổ, tiếng va đập nặng nề bị tiếng mưa lấn át.
Tấm khiên đánh không trúng mục tiêu thì khựng lại, ngay trước mặt nó, một kí hiệu cực lớn vắt ngang cửa sổ ban công.
Đó là một vòng tròn màu xanh lá, thể hiện phòng ngủ này đã qua màn và rời đi.
Đường Tâm Quyết rút tinh thần lực về, bảng số phòng ngủ đó là 501.
Hơn 10 phút trước, số phòng này vừa mới bị Đường Tâm Quyết đánh dấu trên bản đồ, cùng lúc đó, thí sinh thứ hai chết trong giải đấu cũng xuất hiện ở ngay đó.
Phòng 501 tòa A, phòng của chim lợn có dị năng hệ tinh thần.
Đường Tâm Quyết nhớ nữ sinh đó tên Cao Oánh, thế là cô hiểu ngay. Dị năng hệ tinh thần là một trong số rất ít những năng lực không bị ảnh hưởng bởi cơn mưa to, hơn nữa tinh thần của các thí sinh đang dao động, chỉ cần có thể nắm bắt thời cơ ra tay quyết đoán, việc qua cửa trở nên cực kì dễ dàng.
Phòng họ lúc đầu có 6 người, 1 bị nam sinh khẩu trang nguyển rủa chết còn lại 5, cho nên cả phòng ngủ dính với nhau, số người cùng qua màn đương nhiên cũng là 5 người.
Ý nghĩ đảo qua, cô di chuyển tầm mắt xuống thấp, nhìn thấy nữ sinh cầm khiên đứng ngoài ban công. Nữ sinh im lặng trong màn mưa, tay nhẹ nhàng vuốt tấm khiên, cơn giận vừa rồi đã biến mất, không biết giờ đây cô ấy đang nghĩ gì.
Đường Tâm Quyết chú ý tới việc tấm khiên có dính máu, vết máu bị nước mưa hòa tan nhưng mùi vẫn thoang thoảng mơ hồ xung quanh.
Học sinh tốt vừa chết hoặc là bạn cùng phòng của nữ sinh cầm khiên, hoặc là thí sinh ở ngay bên cạnh, thậm chí có lẽ người đó đã chết trước mắt cô ấy.
Đường Tâm Quyết đã có đáp án, cô di chuyển tầm mắt đến một nơi khác trên ban công.
Phòng 308, cánh cửa sổ vẫn đóng chặt như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy trên lớp kính cửa sổ sót lại dấu vết như có người đứng ngoài phát điên cào cấu muốn mở cửa ra, vết dao sắc bén khắc sâu vào kính.
Vết khắc rất nông, chứng tỏ chẳng bao lâu sau người này đã lặng lẽ chết đi. Dựa theo thói quen ra tay lần trước đó của Cao Oánh, rất có thể người này chết vì nhảy lầu.
Là nam sinh khẩu trang sao?
Có lẽ không phải, thực lực nam sinh khẩu trang không tệ tới mức ấy.
Đường Tâm Quyết nén suy nghĩ xuống, nhìn nữ sinh đột nhiên thu hồi tấm khiên, không quan tâm đến cơn mưa xối xả ướt hết cả người, đột nhiên quay người bước về phía phòng 308 gõ cửa sổ.
Suy đoán của cô đã được chứng minh.
Người chết quả nhiên là thành viên phòng 308, ít nhất là trong số những thí sinh vừa chết có một người đúng. Nam sinh khẩu trang không trả lời, nữ sinh cầm khiên gõ vài cái mà không thấy ai hồi đáp bèn nói: "Bạn học kia, tôi không bắt được cậu ấy, nhưng trên tay cậu ấy có một cái vòng, nó đang ở chỗ tôi."
Nữ sinh mở tay ra, trong lòng bàn tay cô ấy xuất hiện một sợi xích bạc. Cô ấy đặt vật đó trước cửa sổ, quay người định đi rồi lại hơi dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi không phải chim lợn, sẽ không làm mọi người bị thương. Nếu mọi người sợ thì tôi về phòng trước đây, mọi người ra cầm lại đồ đi."
Cửa sổ phòng 307 đóng lại, bóng dáng nữ sinh cầm khiên biến mất khỏi ban công. Vài giây sau cửa sổ phòng 308 mới mở, gương mặt đeo khẩu trang mà Đường Tâm Quyết quen thuộc xuất hiện.
Lần này Đường Tâm Quyết thấy rõ ràng, nam sinh này tóc ngắn, dáng người hơi gầy và cao, làn da trắng lạnh khá giống cô, đôi mắt cong cong như đang cười, nhưng trong ánh mắt không hề có dù chỉ một chút vui vẻ.
Gã ta xoay người nhặt vòng tay lên vuốt ve vài cái, ngón tay bỗng nhiên dồn sức, vòng tay lập tức hóa thành bột phấn.
Một sợi khói đen mảnh bay ra rồi nhanh chóng lẩn vào trong màn mưa, một nửa bị Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực nhanh tay tóm lại, một nửa thì tan ra không rõ tung tích.
Nam sinh khẩu trang không phát hiện ra sự tồn tại của "Người khác" ở ngay bên cạnh, gã ta đút tay vào túi đứng tựa cửa sổ như đang chờ đợi điều gì.
10 giây sau, tiếng nhắc nhở của trò chơi vang lên: [Đã có thí sinh qua màn sớm! Tiến độ giải đấu hiện tại: Tử vong 8, qua màn 12.]
Bóng dáng nam sinh khẩu trang đứng tựa cửa sổ lập tức biến mất, trên cửa sổ xuất hiện một vòng tròn màu xanh lá.
- --------------
Thời gian còn lại 2 phút.
Lời nhắc nhở có người đã chết và có người qua màn trộn lẫn vào nhau, nhưng chẳng mấy người có hơi sức đâu quan tâm.
Đối với những người còn chưa lấy được áo choàng thì không bị xóa bỏ mới là quan trọng nhất. Dù phòng ngủ bên cạnh có người đột ngột hét lên ngã xuống thì bọn họ vẫn có thể ôm chặt đạo cụ bảo vệ tập trung giành quần áo với mưa to gió lớn.
"Đừng cmn giết người nữa! Ông đây đang tranh thủ 2 phút này đầu thai đây! Ai dám tới quấy rối thì chết chung đi!"
Có người suy sụp tinh thần, móc ra đạo cụ ném xuống chân khiến 1 mét vuông xung quanh tỏa ra ánh sáng đỏ lập lòe đại diện cho điềm xấu.
Không có bản lĩnh uy hiếp giống vậy thì đành phải dùng cách khác. Có người dùng một đống đồ tạo thành cờ trắng bên trên viết "Anh hùng xin hãy nương tay"; cũng có người ôm ý định dùng bạo lực phá hủy giá phơi đồ, mạng cũng sắp mất còn quan tâm đến mức độ nguyên vẹn của phòng ngủ gì nữa... Thậm chí còn có người nổi hứng bàn chuyện làm ăn, muốn thuê đại thần ở gần đó lấy áo choàng hộ.
Sự cân bằng duy trì suốt từ đầu giải đấu tới giờ đã sụp đổ, chỉ còn có hỗn loạn mất trật tự.
[Còn 30 giây cuối cùng.]
Đường Tâm Quyết thu hồi tinh thần lực, nói với ba người còn đang quan sát: "Chuẩn bị sẵn sàng."
Quách Quả nắm chặt đạo cụ và một góc áo choàng, đối mặt với hai người còn lại cũng đang căng thẳng giống y như mình, gật mạnh đầu nói: "Đã sẵn sàng!"
Ba người biết, qua màn và tiến vào giai đoạn tiếp theo không đồng nghĩa với việc được thả lỏng, thậm chí thông qua đủ mọi chi tiết mà trò chơi lộ ra thì đó mới là thời khắc nguy hiểm nhất.
[10, 9, 8...]
"Lấy được rồi!!!"
Trên ban công tầng 6, một nữ sinh sung sướng vẫy chiếc áo choàng vừa mới bắt được, quay người vẫy tay với đám bạn cùng phòng, lại thấy vẻ mặt bọn họ trông càng hoảng sợ hơn.
"Mọi người sợ cái gì, tớ đã bắt được..."
Động tác vẫy tay của cô ấy cứng lại, bởi vì khi chiếc áo choàng trượt xuống khỏi giá phơi đồ, khóe mắt cô ấy thoáng thấy một cánh tay khô quắt màu xanh thò ra khỏi áo.
Đó là một đôi tay màu xanh lam đậm quắt queo như bộ xương khô và mọc đầy mụn nhọt.
Một giây cuối cùng trước khi bị đẩy xuống khỏi ban công, đôi mắt cô ấy vẫn trợn tròn lên như thể không tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.
[Chúc mừng các bạn đã tiến vào giai đoạn tiếp theo của giải đấu.]
[Số người qua màn lần này: 327 người. Số người tử vong: 76 người, độ khó dành cho các học sinh dự thi hiện tại: 76%.]
Đường Tâm Quyết mở mắt ra. Ngay trong nháy mắt khi qua màn, thế giới này bị bao phủ bởi bóng tối trong vỏn vẹn 0,5 giây sau đó trở lại bình thường.
Phòng ngủ, ban công, hai tòa nhà, dường như không có thay đổi gì cả.
Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi.
[Leng keng!]
[Mưa tạnh rồi, sau khi tham khảo ý kiến các phòng ngủ khác, bạn quyết định đem quần áo quan trọng ra phơi nắng lần nữa. Bạn cảm thấy thật may mắn khi nó chưa bị mưa to cuốn đi, nhưng phơi khô quần áo mới là chuyện quan trọng nhất.]
[Nhiệm vụ giai đoạn 3: Xin hãy bỏ đạo cụ về chỗ phơi một lần nữa. Bắt đầu đếm ngược 1 phút.]
Trương Du cũng nhìn thấy nhiệm vụ trò chơi đưa ra, hỏi: "Có làm không?"
Đường Tâm Quyết liếc nhìn bên ngoài, nhanh chóng quyết định: "Để tớ."
Trong tiếng đếm ngược quen thuộc, hơn mười cánh cửa sổ mở gần như cùng lúc. Tốc độ của Đường Tâm Quyết rất nhanh, những người khác chỉ vừa mới ló đầu ra thì cô đã đứng cạnh lan can.
Ánh mặt trời và làn gió mới ùa tới cùng một lúc, nhưng có một thứ còn tới nhanh hơn nữa.
"Tâm Quyết!"
"Quyết thần cẩn thận!"
Là hai kĩ năng tấn công với khí thế hung hăng thẳng mặt nhưng hoàn toàn khác hẳn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.