Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh
Chương 40: Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển
Hỏa Trà
15/06/2022
Ngụy Tiên còn ngơ ngác chưa hiểu gì đã bị kéo vào phòng ấn xuống ghế.
"Này... Chẳng phải các cậu nói muốn kể chuyện bạn cùng phòng của tôi sao?"
"Đúng vậy." Đường Tâm Quyết gật đầu, thản nhiên kể lại: "Là thế này, chuyện này phải kể từ một tháng trước..."
Quách Quả nhận được ánh mắt ra hiệu, lặng lẽ đến gần dùng mắt âm dương kiểm tra Ngụy Tiên một cái, lắc đầu.
Cô ta là người sống, không phải quỷ quái.
"Một tháng trước, bọn tớ ngẫu nhiên phát hiện ra, nhân dịp mấy cậu không có trong phòng, Kim Văn lén lén lút lút đưa một người đàn ông che mặt về phòng, bị bọn tớ bắt gặp cậu ấy liền nói đấy là chị họ của cậu ấy..."
Trương Du cũng đến gần, dùng tay ra hiệu đạo cụ cảm ứng ác ý không có phản ứng mạnh, Ngụy Tiên lúc này không nguy hiểm lắm, có thể trao đổi.
Ngụy Tiên tập trung nghe chuyện: "Rồi sao nữa?"
Đường Tâm Quyết: "Sau đó cái người đàn ông bịt mặt ấy không chỉ đi cùng với mỗi Kim Văn thôi đâu, còn có lần đi cùng cả Tào Nhu Chu Hạnh nữa, với lại lần nào đến cũng lục lọi xem xét chỗ của các cậu, nhất là chỗ của cậu đó."
Ngụy Tiên trợn tròn mắt giận dữ: "Bọn họ dám lục đồ của tôi! Sau đó rồi sao?"
"Sau đó nữa, có một hôm bọn tớ không kìm được nên chặn đường bạn cùng phòng của cậu hỏi sao lại đưa người đàn ông che mặt kia về phòng, còn nói dối là chị họ gì đó nữa. Cậu cũng biết mà, trong kí túc xá lại xuất hiện đàn ông lạ, chúng tớ cũng cảm thấy lo lắng chứ, đúng không?"
Ngụy Tiên gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy, sau đó thì sao?"
"Sau đó bọn họ lại nói với tớ bằng giọng rất ngạc nhiên, rằng họ chưa bao giờ đưa đàn ông về phòng cả."
Đường Tâm Quyết quay xe, nhỏ giọng nói: "Đến lúc ấy bọn tớ mới phát hiện ra đó là ảo giác mà chỉ mình bọn tớ mới thấy được... Hóa ra bọn tớ có mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ!"
Ngụy Tiên: "..."
Cô ta im lặng hai giây, đôi mắt đảo nhẹ như đang tiêu hóa tin tức này, mãi lúc lâu sau cô ta mới hơi hơi nhếch miệng, chần chừ hỏi: "Thế... Thì sao?"
"Đây chính là nguyên nhân bọn tớ tìm riêng cậu."
Đường Tâm Quyết tỏ vẻ chân thành nghiêm túc: "Tớ nghe nói sư phụ cậu là cao nhân biết bắt quỷ trừ tà, nên bọn tớ muốn nhờ cậu hỏi thử xem liệu có thể siêu độ quỷ trong phòng ngủ không, hẹn ngày không bằng gặp ngày, hỏi luôn bây giờ nhé?"
Ngụy Tiên ngậm miệng lại.
Cô ta im lặng, một lúc sau mới lúng túng nói: "Nhưng sư phụ tôi dạy tôi xem bói chứ không phải bắt quỷ mà?"
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Chuyện này liên quan đến mạng người đấy, bọn tớ có thể trả công cho cậu, muốn bao nhiêu cũng được, cậu đừng giấu diếm thực lực nữa."
Ngụy Tiên: "?? Khoan từ từ... Tôi không biết thật mà!!"
Đường Tâm Quyết vẫy tay: "Quách Quả, khóc đi."
Quách Quả hít sâu một hơi làm công tác chuẩn bị, nhào tới bên cạnh Ngụy Tiên ôm ghế khóc um lên: "Hu hu hu oa oa oa! Tớ không sống nổi nữa rồi! Ngày nào cũng nhìn thấy quỷ mà! Học không vào thi không xong, tớ không muốn sống nữa! Cậu cứu bọn tớ với!"
Ngụy Tiên bị tiếng khóc của Quách Quả làm cho ong cả đầu, xây xẩm mặt mày, vô thức muốn chạy, nhưng vừa mới nhấc người lên đã bị ấn lại.
Nữ sinh có gương mặt xinh đẹp cao ngạo nhất đã đứng sau lưng cô ta từ bao giờ, bàn tay đè lên vai cô ta nhỏ nhắn mà sức như sức trâu, Ngụy Tiên không tài nào tránh thoát được.
Cô ta hoảng loạn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt chân thành tha thiết của Đường Tâm Quyết, cô ta nhìn mãi cũng không thấy bất kì một tia giả dối nào.
Đang lúc không biết làm sao, bỗng nghe Đường Tâm Quyết nói: "Thế hay là vậy đi, cậu liên lạc với sư phụ cậu, bọn tớ nhờ sư phụ cậu giúp, sau này sẽ không đến làm phiền cậu nữa."
"Á, đúng đúng." Ngụy Tiên vô thức đồng ý với đề nghị này, rút điện thoại ra nhanh nhẹn tìm số điện thoại, vừa bấm gửi tin nhắn xong cô ta mới chợt giật mình tỉnh táo lại, cắn chặt môi dưới, mặt trắng bệch: "Không được! Sư phụ nói với tôi trước khi bùa đổi vận có hiệu lực thì không được liên hệ với ông ấy! Nếu không... Nếu không..."
Bốn người lập tức truy hỏi: "Nếu không thì sao?"
"Nếu không ông ấy cũng sẽ bị thứ đó tìm được..."
Ngụy Tiên không nói tiếp được nữa.
Cô ta bắt đầu run bần bật, miệng há hốc, mắt lồi ra ngoài, gương mặt vặn vẹo trông như đang cực kì hoảng sợ, chân đạp liên hồi, điện thoại cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Đường Tâm Quyết đưa mắt ra hiệu cho mọi người thả Ngụy Tiên ra, cô ta lập tức đứng phắt dậy lao ra cửa, vừa lẩm bẩm vừa giơ hai tay lên sờ soạng gói giấy vàng treo trên cửa phòng 612, một lúc lâu sau cơ thể đang run rẩy của cô ta mới chầm chậm ngừng lại, trông hơi giống bình thường hơn một chút.
Sau đó cô ta sợ hãi liếc nhìn mấy người Đường Tâm Quyết, chui tọt vào trong phòng 612 như đang né tránh thứ quái vật gì kinh khủng lắm.
Bốn người phòng 606: "..."
Quách Quả ỉu xìu: "Tớ cảm thấy chắc mấy hôm nữa cô ta sẽ không tới đây quảng cáo thuật đổi vận nữa đâu."
Đóng cửa, quay người nhìn nhau, Trương Du im lặng xòe tay ra, trong lòng bàn tay cô ấy chính là chiếc điện thoại di động ban nãy Ngụy Tiên làm rơi mà cô ấy đã lặng lẽ nhặt lên.
Đây mới chính là thu hoạch lớn nhất của họ.
- -------------------
[Sao tự nhiên lại nhắn tin? Đã bảo với con là đừng có nhắn rồi cơ mà?]
[Trừ tà cái gì? Con lại nghe chuyện vớ vẩn gì thế hả?]
Trên màn hình di động có hai tin nhắn mới, không khó để nhận ra bên kia đã tức đến mức thở hồng hộc.
Bốn người nhìn nhau, vẻ phấn khích và căng thẳng bộc lộ ngay từ nét mặt. Đường Tâm Quyết dựa theo những tin nhắn trao đổi trước đó giữa hai người, soạn tin trả lời.
[Con xin lỗi sư phụ, tại vì phòng ngủ đối diện con xảy ra chuyện. Con giới thiệu thuật đổi vận cho bọn họ xong, bọn họ lại bảo hay gặp ác mộng với nhìn thấy quỷ nữa, muốn tìm con tính sổ. Con gấp quá mới liên lạc với sư phụ QwQ]
Một lúc lâu sau bên kia mới trả lời: [Thì ra là thế. Phòng ngủ đó đã làm phép thành công chưa?]
[Chưa ạ. Sư phụ, hình như bọn họ thất bại rồi, liệu có di chứng gì không hả sư phụ QwQ]
[Vô dụng! Có mỗi thế cũng làm không xong nữa, làm phép có một cái phòng ngủ cũng thất bại, sao có thể làm đệ tử của sư phụ được?]
[Con xin lỗi mà, sư phụ! Con nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao! Nhưng mà...]
[Nhưng cái gì?]
[Nhưng mà bạn cùng phòng của con cũng bắt đầu gặp ác mộng rồi, con hơi lo cho họ QwQ]
[Con cứ yên tâm, pháp thuật này đối với các con chỉ có lợi chứ không có hại, chẳng lẽ sư phụ lại hại các con à? Chẳng qua pháp thuật này quá mạnh nên các con tạm thời chưa chịu đựng được thôi. Chờ thêm một thời gian nữa pháp thuật bắt đầu có hiệu quả thì sư phụ đảm bảo từ nay về sau các con vạn sự như ý một bước lên mây, đây chính là phúc phần của các con đó!]
[Cảm ơn sư phụ, sư phụ đúng là người tốt!!]
Đường Tâm Quyết dùng gương mặt vô cảm múa phím tuôn ra từng tràng ca ngợi chân thành tha thiết, đến cuối cùng mới đổi giọng nói vào trọng điểm.
[Đúng rồi, sư phụ, con thấy mấy người bạn cùng phòng của con đang gấp gáp lắm rồi, lúc nào cũng tranh thủ thời gian sờ gói giấy đổi vận cầu nguyện hấp thu phúc phần, tăng cường sức mạnh của thuật đổi vận, giúp bọn họ nhanh chóng vượt qua giai đoạn này... Nhưng mà không biết trong số họ ai tới gần "Phúc phần" nhất rồi ạ, sư phụ, người cảm thấy sao ạ?]
Đường Tâm Quyết viết tên của bốn thành viên phòng ngủ 612 ra.
Xung quanh lập tức im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, mọi người nín thở chờ đợi bên kia trả lời.
Mãi một lúc lâu sau, "Sư phụ" của Ngụy Tiên mới gửi tin nhắn đến: [Con có tấm lòng này khiến sư phụ rất vui, sư phụ đã dùng tên của các con tính toán cẩn thận, thấy rằng...]
[Chúc mừng đệ tử, số mạng của con rất tốt, con chính là người nhận được phúc phần nhanh nhất đấy!]
"Này... Chẳng phải các cậu nói muốn kể chuyện bạn cùng phòng của tôi sao?"
"Đúng vậy." Đường Tâm Quyết gật đầu, thản nhiên kể lại: "Là thế này, chuyện này phải kể từ một tháng trước..."
Quách Quả nhận được ánh mắt ra hiệu, lặng lẽ đến gần dùng mắt âm dương kiểm tra Ngụy Tiên một cái, lắc đầu.
Cô ta là người sống, không phải quỷ quái.
"Một tháng trước, bọn tớ ngẫu nhiên phát hiện ra, nhân dịp mấy cậu không có trong phòng, Kim Văn lén lén lút lút đưa một người đàn ông che mặt về phòng, bị bọn tớ bắt gặp cậu ấy liền nói đấy là chị họ của cậu ấy..."
Trương Du cũng đến gần, dùng tay ra hiệu đạo cụ cảm ứng ác ý không có phản ứng mạnh, Ngụy Tiên lúc này không nguy hiểm lắm, có thể trao đổi.
Ngụy Tiên tập trung nghe chuyện: "Rồi sao nữa?"
Đường Tâm Quyết: "Sau đó cái người đàn ông bịt mặt ấy không chỉ đi cùng với mỗi Kim Văn thôi đâu, còn có lần đi cùng cả Tào Nhu Chu Hạnh nữa, với lại lần nào đến cũng lục lọi xem xét chỗ của các cậu, nhất là chỗ của cậu đó."
Ngụy Tiên trợn tròn mắt giận dữ: "Bọn họ dám lục đồ của tôi! Sau đó rồi sao?"
"Sau đó nữa, có một hôm bọn tớ không kìm được nên chặn đường bạn cùng phòng của cậu hỏi sao lại đưa người đàn ông che mặt kia về phòng, còn nói dối là chị họ gì đó nữa. Cậu cũng biết mà, trong kí túc xá lại xuất hiện đàn ông lạ, chúng tớ cũng cảm thấy lo lắng chứ, đúng không?"
Ngụy Tiên gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy, sau đó thì sao?"
"Sau đó bọn họ lại nói với tớ bằng giọng rất ngạc nhiên, rằng họ chưa bao giờ đưa đàn ông về phòng cả."
Đường Tâm Quyết quay xe, nhỏ giọng nói: "Đến lúc ấy bọn tớ mới phát hiện ra đó là ảo giác mà chỉ mình bọn tớ mới thấy được... Hóa ra bọn tớ có mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ!"
Ngụy Tiên: "..."
Cô ta im lặng hai giây, đôi mắt đảo nhẹ như đang tiêu hóa tin tức này, mãi lúc lâu sau cô ta mới hơi hơi nhếch miệng, chần chừ hỏi: "Thế... Thì sao?"
"Đây chính là nguyên nhân bọn tớ tìm riêng cậu."
Đường Tâm Quyết tỏ vẻ chân thành nghiêm túc: "Tớ nghe nói sư phụ cậu là cao nhân biết bắt quỷ trừ tà, nên bọn tớ muốn nhờ cậu hỏi thử xem liệu có thể siêu độ quỷ trong phòng ngủ không, hẹn ngày không bằng gặp ngày, hỏi luôn bây giờ nhé?"
Ngụy Tiên ngậm miệng lại.
Cô ta im lặng, một lúc sau mới lúng túng nói: "Nhưng sư phụ tôi dạy tôi xem bói chứ không phải bắt quỷ mà?"
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Chuyện này liên quan đến mạng người đấy, bọn tớ có thể trả công cho cậu, muốn bao nhiêu cũng được, cậu đừng giấu diếm thực lực nữa."
Ngụy Tiên: "?? Khoan từ từ... Tôi không biết thật mà!!"
Đường Tâm Quyết vẫy tay: "Quách Quả, khóc đi."
Quách Quả hít sâu một hơi làm công tác chuẩn bị, nhào tới bên cạnh Ngụy Tiên ôm ghế khóc um lên: "Hu hu hu oa oa oa! Tớ không sống nổi nữa rồi! Ngày nào cũng nhìn thấy quỷ mà! Học không vào thi không xong, tớ không muốn sống nữa! Cậu cứu bọn tớ với!"
Ngụy Tiên bị tiếng khóc của Quách Quả làm cho ong cả đầu, xây xẩm mặt mày, vô thức muốn chạy, nhưng vừa mới nhấc người lên đã bị ấn lại.
Nữ sinh có gương mặt xinh đẹp cao ngạo nhất đã đứng sau lưng cô ta từ bao giờ, bàn tay đè lên vai cô ta nhỏ nhắn mà sức như sức trâu, Ngụy Tiên không tài nào tránh thoát được.
Cô ta hoảng loạn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt chân thành tha thiết của Đường Tâm Quyết, cô ta nhìn mãi cũng không thấy bất kì một tia giả dối nào.
Đang lúc không biết làm sao, bỗng nghe Đường Tâm Quyết nói: "Thế hay là vậy đi, cậu liên lạc với sư phụ cậu, bọn tớ nhờ sư phụ cậu giúp, sau này sẽ không đến làm phiền cậu nữa."
"Á, đúng đúng." Ngụy Tiên vô thức đồng ý với đề nghị này, rút điện thoại ra nhanh nhẹn tìm số điện thoại, vừa bấm gửi tin nhắn xong cô ta mới chợt giật mình tỉnh táo lại, cắn chặt môi dưới, mặt trắng bệch: "Không được! Sư phụ nói với tôi trước khi bùa đổi vận có hiệu lực thì không được liên hệ với ông ấy! Nếu không... Nếu không..."
Bốn người lập tức truy hỏi: "Nếu không thì sao?"
"Nếu không ông ấy cũng sẽ bị thứ đó tìm được..."
Ngụy Tiên không nói tiếp được nữa.
Cô ta bắt đầu run bần bật, miệng há hốc, mắt lồi ra ngoài, gương mặt vặn vẹo trông như đang cực kì hoảng sợ, chân đạp liên hồi, điện thoại cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Đường Tâm Quyết đưa mắt ra hiệu cho mọi người thả Ngụy Tiên ra, cô ta lập tức đứng phắt dậy lao ra cửa, vừa lẩm bẩm vừa giơ hai tay lên sờ soạng gói giấy vàng treo trên cửa phòng 612, một lúc lâu sau cơ thể đang run rẩy của cô ta mới chầm chậm ngừng lại, trông hơi giống bình thường hơn một chút.
Sau đó cô ta sợ hãi liếc nhìn mấy người Đường Tâm Quyết, chui tọt vào trong phòng 612 như đang né tránh thứ quái vật gì kinh khủng lắm.
Bốn người phòng 606: "..."
Quách Quả ỉu xìu: "Tớ cảm thấy chắc mấy hôm nữa cô ta sẽ không tới đây quảng cáo thuật đổi vận nữa đâu."
Đóng cửa, quay người nhìn nhau, Trương Du im lặng xòe tay ra, trong lòng bàn tay cô ấy chính là chiếc điện thoại di động ban nãy Ngụy Tiên làm rơi mà cô ấy đã lặng lẽ nhặt lên.
Đây mới chính là thu hoạch lớn nhất của họ.
- -------------------
[Sao tự nhiên lại nhắn tin? Đã bảo với con là đừng có nhắn rồi cơ mà?]
[Trừ tà cái gì? Con lại nghe chuyện vớ vẩn gì thế hả?]
Trên màn hình di động có hai tin nhắn mới, không khó để nhận ra bên kia đã tức đến mức thở hồng hộc.
Bốn người nhìn nhau, vẻ phấn khích và căng thẳng bộc lộ ngay từ nét mặt. Đường Tâm Quyết dựa theo những tin nhắn trao đổi trước đó giữa hai người, soạn tin trả lời.
[Con xin lỗi sư phụ, tại vì phòng ngủ đối diện con xảy ra chuyện. Con giới thiệu thuật đổi vận cho bọn họ xong, bọn họ lại bảo hay gặp ác mộng với nhìn thấy quỷ nữa, muốn tìm con tính sổ. Con gấp quá mới liên lạc với sư phụ QwQ]
Một lúc lâu sau bên kia mới trả lời: [Thì ra là thế. Phòng ngủ đó đã làm phép thành công chưa?]
[Chưa ạ. Sư phụ, hình như bọn họ thất bại rồi, liệu có di chứng gì không hả sư phụ QwQ]
[Vô dụng! Có mỗi thế cũng làm không xong nữa, làm phép có một cái phòng ngủ cũng thất bại, sao có thể làm đệ tử của sư phụ được?]
[Con xin lỗi mà, sư phụ! Con nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao! Nhưng mà...]
[Nhưng cái gì?]
[Nhưng mà bạn cùng phòng của con cũng bắt đầu gặp ác mộng rồi, con hơi lo cho họ QwQ]
[Con cứ yên tâm, pháp thuật này đối với các con chỉ có lợi chứ không có hại, chẳng lẽ sư phụ lại hại các con à? Chẳng qua pháp thuật này quá mạnh nên các con tạm thời chưa chịu đựng được thôi. Chờ thêm một thời gian nữa pháp thuật bắt đầu có hiệu quả thì sư phụ đảm bảo từ nay về sau các con vạn sự như ý một bước lên mây, đây chính là phúc phần của các con đó!]
[Cảm ơn sư phụ, sư phụ đúng là người tốt!!]
Đường Tâm Quyết dùng gương mặt vô cảm múa phím tuôn ra từng tràng ca ngợi chân thành tha thiết, đến cuối cùng mới đổi giọng nói vào trọng điểm.
[Đúng rồi, sư phụ, con thấy mấy người bạn cùng phòng của con đang gấp gáp lắm rồi, lúc nào cũng tranh thủ thời gian sờ gói giấy đổi vận cầu nguyện hấp thu phúc phần, tăng cường sức mạnh của thuật đổi vận, giúp bọn họ nhanh chóng vượt qua giai đoạn này... Nhưng mà không biết trong số họ ai tới gần "Phúc phần" nhất rồi ạ, sư phụ, người cảm thấy sao ạ?]
Đường Tâm Quyết viết tên của bốn thành viên phòng ngủ 612 ra.
Xung quanh lập tức im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, mọi người nín thở chờ đợi bên kia trả lời.
Mãi một lúc lâu sau, "Sư phụ" của Ngụy Tiên mới gửi tin nhắn đến: [Con có tấm lòng này khiến sư phụ rất vui, sư phụ đã dùng tên của các con tính toán cẩn thận, thấy rằng...]
[Chúc mừng đệ tử, số mạng của con rất tốt, con chính là người nhận được phúc phần nhanh nhất đấy!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.