Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh
Chương 59: Những điều cần biết khi du lịch trên quốc lộ
Hỏa Trà
24/07/2022
Đúng ra mà nói, đây là "Người khác" đóng mở ngoặc kép.
Đường Tâm Quyết mở cửa xe, ngồi xổm xuống trước mặt thằng nhóc.
"Có nghe thấy chị nói chuyện không?"
Thằng nhóc ngẩng đầu lên, mặt nó không có ngũ quan, chỉ có một tấm da bao lấy cái đầu, khi nó làm động tác "Nhìn", phần da ở chỗ vốn phải là đôi mắt đối diện với Đường Tâm Quyết trông càng kinh dị hơn.
Đường Tâm Quyết vẫn bình tĩnh nhìn vào mặt nó, dường như đối mặt với cô chỉ là một thằng nhóc bình thường vậy. Cô kéo gần khoảng cách với nó, mắt không chớp nhẹ nhàng hỏi lại: "Bạn nhỏ, em có nghe thấy chị nói gì không?"
Thằng nhóc có phản ứng, nó gật nhẹ.
Đường Tâm Quyết lại chỉ vào cái đồng hồ trên tay nó: "Có thể nói cho chị biết cái đồng hồ đeo tay này ở đâu ra không?"
Thằng nhóc rụt tay giấu vào túi quần, quay đầu bỏ chạy!
Chân ngắn ra sức vung vẩy cả buồi trời, thằng nhóc từ từ cúi đầu, phát hiện hình như mình đang dậm chân tại chỗ.
Cây thông bồn cầu của Đường Tâm Quyết dính vào lưng áo nó từ bao giờ, cô nói: "Bạn nhỏ đừng sợ, chị không phải người xấu."
Thằng nhóc: "..."
Cây thông bồn cầu xoay một cái, thằng nhóc bị bắt quay người đối mặt với cô, cánh tay nó rũ xuống hai bên người, gương mặt không có ngũ quan nhăn nhó tỏ vẻ bất lực.
Nó không có miệng nên đương nhiên không thể trả lời, vì vậy Đường Tâm Quyết đổi cách hỏi: "Em từng gặp một chị gái cao tầm chị, tóc ngắn, mặc áo lam rồi sao? Gặp rồi thì gật đầu, chưa gặp thì lắc.
Thằng nhóc gật đầu.
"Cái đồng hồ này là của chị gái đó sao?"
Thằng nhóc mất một lúc để nghiền ngẫm ý nghĩa từ "Đồng hồ", sau đó nó chậm rãi gật đầu.
"Bây giờ chị gái đó ở đâu?"
Thằng nhóc giơ tay chỉ hướng xe đang đi tiếp.
Không biết có phải sương mù đang dần tan đi không, lần này Đường Tâm Quyết có thể thấy rõ một ngôi nhà màu xanh lục ở ven đường, lấp ló giữa rừng cây.
Thằng nhóc nhân cơ hội Đường Tâm Quyết ngẩng đầu lên bèn lủi mất như cá chạch, chạy tót vào rừng cây, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Do vội chạy trốn nên nó bỏ luôn cả áo khoác, chiếc áo khoác đen nhỏ dính trên đầu cây thông bồn cầu, chỗ ống tay áo còn vướng lại cả đồng hồ của Quách Quả.
Đường Tâm Quyết:... Chẳng lẽ đám trẻ con thấy mình đáng sợ lắm hay sao?
Không phải mà, trước đây lúc cô nói chuyện nhỏ nhẹ, nhiều đứa trẻ con thích cô lắm. Ngôn Tình Hay
Đường Tâm Quyết tự vấn hai giây, đem áo khoác và đồng hồ để lại trong xe, lái xe đến gần căn nhà màu xanh.
...
Xe đến gần, toàn cảnh căn nhà xanh lục cũng hiện lên rõ ràng.
Tuy cũng là màu xanh nhưng căn nhà này lớn hơn quán cà phê gấp bội, trên cửa ra vào cũng dùng dây kẽm uốn thành hai chữ "Nhà hàng".
Quả là lời ít ý nhiều.
Ngoài cửa nhà hàng có một người phụ nữ trung niên thân hình đẫy đà đang cầm vòi tưới chậu hoa trước cửa.
Lúc xe ngừng lại, bà ta cũng dừng động tác tưới nước, nở một nụ cười khóe miệng kéo đến tận mang tai, làm động tác hoan nghênh.
Đường Tâm Quyết nghĩ, khách hàng bình thường nào đi qua đây mà thấy vậy chắc cũng chạy mất dép.
Cô xuống xe, tiện tay cầm theo áo khoác của thằng nhóc lúc nãy, cô bắt được tia cứng đờ hơi lóe lên rồi biến mất ngay trên mặt người phụ nữ trung niên.
Đường Tâm Quyết cười cười, vắt chiếc áo lên cánh tay, đi thẳng vào vấn đề: "Xin chào, xin hỏi gần đây bà có từng thấy cô gái nào tầm tầm tuổi tôi không?"
Ánh mắt bà chủ dừng trên chiếc áo cô vắt ở cánh tay, chớp mắt sau bà ta đã ngẩng đầu lên, nụ cười giả tạo che kín gương mặt: "Chưa từng thấy."
"Không thấy một ai sao?"
Bà chủ che miệng cười khanh khách: "Cô gái nhỏ này hỏi lạ quá, chẳng lẽ tôi lại lừa cô hay sao? Ở đây vắng vẻ, cả ngày cũng chẳng có mấy ai vào ăn cơm, đương nhiên là tôi nhớ kĩ từng người rồi."
Bà ta cười cười mời Đường Tâm Quyết vào trong.
Bên trong nhà hàng rất nhỏ, xếp tầm bốn năm cái bàn đôi, cửa sổ nhà bếp nửa mở, nhìn qua chỉ thấy ít đồ làm bếp. Trong nồi đang ninh canh, nước canh tỏa ra mùi thơm kì lạ vừa giống thịt lại vừa giống nấm.
Đường Tâm Quyết quan sát một vòng, không cảm thấy có gì nguy hiểm. Đến khi cô tới gần phòng bếp bà chủ mới bước lên ngăn cản: "Cô gái, chờ một chút, cái thứ cô cầm trong tay sao tôi thấy hơi quen mắt vậy?"
Bà ta đảo mắt qua cây thông bồn cầu, cười miễn cưỡng: "Cầm cái này đi qua đi lại chỗ phòng bếp hình như không hay lắm đâu?"
Đường Tâm Quyết nhìn cây thông bồn cầu trong tay, thản nhiên nói: "À, bà nói cái này à, đây là gậy dò đường của tôi."
Bà chủ: "???"
"Thật không dám giấu, tôi có bệnh quáng gà, không nhìn rõ đồ vật cách xa một mét nên chỉ đành dựa vào gậy dò đường. Do sở thích cá nhân nên tôi đặt chế tác riêng cây gậy dò đường hình cây thông bồn cầu."
Đường Tâm Quyết gật đầu hỏi: "Thế nào, bà thấy giống lắm đúng không?"
Bà chủ: "..."
Bỏ qua bà chủ muốn nói lại thôi, lúc đến gần cửa sổ nhà bếp, Đường Tâm Quyết phát hiện ra bên trong còn có một gian phòng nhỏ nữa, dưới ánh đèn lờ mờ có thể thấy một cái bóng đen nhỏ núp trong góc tối.
Cô nhìn chằm chằm nó một lúc, đảo mắt nói: "Thực ra tôi vừa mới nhặt được một chiếc áo khoác bé trai ở bên ngoài, không biết là của ai..."
Cái bóng đen nhỏ đang run rẩy chợt nhảy dựng lên chạy ra khỏi bếp, đụng thẳng vào người Đường Tâm Quyết, đúng là thằng nhóc không mặt!
Thằng nhóc muốn cướp lại chiếc áo trong tay Đường Tâm Quyết, nhưng nó phát hiện ra không cướp được, thế là bèn ôm lấy đùi bà chủ chỉ chỉ Đường Tâm Quyết như đang mách tội cô.
Bà chủ cười xấu hổ, nhấc thằng nhóc lên vỗ mạnh vào mông nó hai cái, sau đó mới nói với Đường Tâm Quyết: "Ai da, trùng hợp quá đi mất, chiếc áo cô nhặt được là của thằng nhóc hay gây chuyện nhà tôi đấy, cô xem..."
Người phụ nữ trung niên muốn lấy lại cái áo, Đường Tâm Quyết chợt rụt tay lại, hỏi một câu không liên quan mấy: "Tôi thấy trên chiếc áo có nhiều vết bẩn với vết nhăn lắm, có phải nó thường xuyên chạy ra ngoài chơi không?"
Cô vừa hỏi vừa lùi dần ra ngoài cửa.
Ngay lúc cô bước một chân ra khỏi cửa, dàn nến treo tường của nhà hàng chợt lập lòe sáng tối dù trời không hề có gió.
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm động tác của cô, vừa như muốn nhào lên tóm lấy cô lại vừa như kiêng dè điều gì đó, bà ta nói khô khốc: "Đúng là như vậy, nó còn nhỏ nên thích ở ngoài lăn lộn bẩn thỉu cả người. Cô gái nhỏ, cô không gọi món gì sao? Bà Mayas sẽ trả tiền cho cô đấy..."
Đường Tâm Quyết giả điếc, lúc nhìn thoáng qua quần áo bà chủ cô cười cười: "Bà chủ, quần áo của bà cũng nhăn lắm."
"Bà cũng thích lăn lộn bên ngoài à?"
Ngọn nến tắt phụt, nhà hàng chìm trong bóng tối lờ mờ, sắc mặt bà chủ cũng sầm xuống: "Cô nói cái gì?"
"Xin lỗi, đùa chút thôi mà."
Đường Tâm Quyết ném chiếc áo khoác trong tay về phía đối diện, sau đó quay người lao ra khỏi cửa nhà hàng.
Cũng trong tích tắc đó, bà chủ giơ tay bắt lấy áo khoác chợt vồ mạnh về phía cửa, chụp trúng bả vai Đường Tâm Quyết nhanh như chớp!
Đường Tâm Quyết mở cửa xe, ngồi xổm xuống trước mặt thằng nhóc.
"Có nghe thấy chị nói chuyện không?"
Thằng nhóc ngẩng đầu lên, mặt nó không có ngũ quan, chỉ có một tấm da bao lấy cái đầu, khi nó làm động tác "Nhìn", phần da ở chỗ vốn phải là đôi mắt đối diện với Đường Tâm Quyết trông càng kinh dị hơn.
Đường Tâm Quyết vẫn bình tĩnh nhìn vào mặt nó, dường như đối mặt với cô chỉ là một thằng nhóc bình thường vậy. Cô kéo gần khoảng cách với nó, mắt không chớp nhẹ nhàng hỏi lại: "Bạn nhỏ, em có nghe thấy chị nói gì không?"
Thằng nhóc có phản ứng, nó gật nhẹ.
Đường Tâm Quyết lại chỉ vào cái đồng hồ trên tay nó: "Có thể nói cho chị biết cái đồng hồ đeo tay này ở đâu ra không?"
Thằng nhóc rụt tay giấu vào túi quần, quay đầu bỏ chạy!
Chân ngắn ra sức vung vẩy cả buồi trời, thằng nhóc từ từ cúi đầu, phát hiện hình như mình đang dậm chân tại chỗ.
Cây thông bồn cầu của Đường Tâm Quyết dính vào lưng áo nó từ bao giờ, cô nói: "Bạn nhỏ đừng sợ, chị không phải người xấu."
Thằng nhóc: "..."
Cây thông bồn cầu xoay một cái, thằng nhóc bị bắt quay người đối mặt với cô, cánh tay nó rũ xuống hai bên người, gương mặt không có ngũ quan nhăn nhó tỏ vẻ bất lực.
Nó không có miệng nên đương nhiên không thể trả lời, vì vậy Đường Tâm Quyết đổi cách hỏi: "Em từng gặp một chị gái cao tầm chị, tóc ngắn, mặc áo lam rồi sao? Gặp rồi thì gật đầu, chưa gặp thì lắc.
Thằng nhóc gật đầu.
"Cái đồng hồ này là của chị gái đó sao?"
Thằng nhóc mất một lúc để nghiền ngẫm ý nghĩa từ "Đồng hồ", sau đó nó chậm rãi gật đầu.
"Bây giờ chị gái đó ở đâu?"
Thằng nhóc giơ tay chỉ hướng xe đang đi tiếp.
Không biết có phải sương mù đang dần tan đi không, lần này Đường Tâm Quyết có thể thấy rõ một ngôi nhà màu xanh lục ở ven đường, lấp ló giữa rừng cây.
Thằng nhóc nhân cơ hội Đường Tâm Quyết ngẩng đầu lên bèn lủi mất như cá chạch, chạy tót vào rừng cây, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Do vội chạy trốn nên nó bỏ luôn cả áo khoác, chiếc áo khoác đen nhỏ dính trên đầu cây thông bồn cầu, chỗ ống tay áo còn vướng lại cả đồng hồ của Quách Quả.
Đường Tâm Quyết:... Chẳng lẽ đám trẻ con thấy mình đáng sợ lắm hay sao?
Không phải mà, trước đây lúc cô nói chuyện nhỏ nhẹ, nhiều đứa trẻ con thích cô lắm. Ngôn Tình Hay
Đường Tâm Quyết tự vấn hai giây, đem áo khoác và đồng hồ để lại trong xe, lái xe đến gần căn nhà màu xanh.
...
Xe đến gần, toàn cảnh căn nhà xanh lục cũng hiện lên rõ ràng.
Tuy cũng là màu xanh nhưng căn nhà này lớn hơn quán cà phê gấp bội, trên cửa ra vào cũng dùng dây kẽm uốn thành hai chữ "Nhà hàng".
Quả là lời ít ý nhiều.
Ngoài cửa nhà hàng có một người phụ nữ trung niên thân hình đẫy đà đang cầm vòi tưới chậu hoa trước cửa.
Lúc xe ngừng lại, bà ta cũng dừng động tác tưới nước, nở một nụ cười khóe miệng kéo đến tận mang tai, làm động tác hoan nghênh.
Đường Tâm Quyết nghĩ, khách hàng bình thường nào đi qua đây mà thấy vậy chắc cũng chạy mất dép.
Cô xuống xe, tiện tay cầm theo áo khoác của thằng nhóc lúc nãy, cô bắt được tia cứng đờ hơi lóe lên rồi biến mất ngay trên mặt người phụ nữ trung niên.
Đường Tâm Quyết cười cười, vắt chiếc áo lên cánh tay, đi thẳng vào vấn đề: "Xin chào, xin hỏi gần đây bà có từng thấy cô gái nào tầm tầm tuổi tôi không?"
Ánh mắt bà chủ dừng trên chiếc áo cô vắt ở cánh tay, chớp mắt sau bà ta đã ngẩng đầu lên, nụ cười giả tạo che kín gương mặt: "Chưa từng thấy."
"Không thấy một ai sao?"
Bà chủ che miệng cười khanh khách: "Cô gái nhỏ này hỏi lạ quá, chẳng lẽ tôi lại lừa cô hay sao? Ở đây vắng vẻ, cả ngày cũng chẳng có mấy ai vào ăn cơm, đương nhiên là tôi nhớ kĩ từng người rồi."
Bà ta cười cười mời Đường Tâm Quyết vào trong.
Bên trong nhà hàng rất nhỏ, xếp tầm bốn năm cái bàn đôi, cửa sổ nhà bếp nửa mở, nhìn qua chỉ thấy ít đồ làm bếp. Trong nồi đang ninh canh, nước canh tỏa ra mùi thơm kì lạ vừa giống thịt lại vừa giống nấm.
Đường Tâm Quyết quan sát một vòng, không cảm thấy có gì nguy hiểm. Đến khi cô tới gần phòng bếp bà chủ mới bước lên ngăn cản: "Cô gái, chờ một chút, cái thứ cô cầm trong tay sao tôi thấy hơi quen mắt vậy?"
Bà ta đảo mắt qua cây thông bồn cầu, cười miễn cưỡng: "Cầm cái này đi qua đi lại chỗ phòng bếp hình như không hay lắm đâu?"
Đường Tâm Quyết nhìn cây thông bồn cầu trong tay, thản nhiên nói: "À, bà nói cái này à, đây là gậy dò đường của tôi."
Bà chủ: "???"
"Thật không dám giấu, tôi có bệnh quáng gà, không nhìn rõ đồ vật cách xa một mét nên chỉ đành dựa vào gậy dò đường. Do sở thích cá nhân nên tôi đặt chế tác riêng cây gậy dò đường hình cây thông bồn cầu."
Đường Tâm Quyết gật đầu hỏi: "Thế nào, bà thấy giống lắm đúng không?"
Bà chủ: "..."
Bỏ qua bà chủ muốn nói lại thôi, lúc đến gần cửa sổ nhà bếp, Đường Tâm Quyết phát hiện ra bên trong còn có một gian phòng nhỏ nữa, dưới ánh đèn lờ mờ có thể thấy một cái bóng đen nhỏ núp trong góc tối.
Cô nhìn chằm chằm nó một lúc, đảo mắt nói: "Thực ra tôi vừa mới nhặt được một chiếc áo khoác bé trai ở bên ngoài, không biết là của ai..."
Cái bóng đen nhỏ đang run rẩy chợt nhảy dựng lên chạy ra khỏi bếp, đụng thẳng vào người Đường Tâm Quyết, đúng là thằng nhóc không mặt!
Thằng nhóc muốn cướp lại chiếc áo trong tay Đường Tâm Quyết, nhưng nó phát hiện ra không cướp được, thế là bèn ôm lấy đùi bà chủ chỉ chỉ Đường Tâm Quyết như đang mách tội cô.
Bà chủ cười xấu hổ, nhấc thằng nhóc lên vỗ mạnh vào mông nó hai cái, sau đó mới nói với Đường Tâm Quyết: "Ai da, trùng hợp quá đi mất, chiếc áo cô nhặt được là của thằng nhóc hay gây chuyện nhà tôi đấy, cô xem..."
Người phụ nữ trung niên muốn lấy lại cái áo, Đường Tâm Quyết chợt rụt tay lại, hỏi một câu không liên quan mấy: "Tôi thấy trên chiếc áo có nhiều vết bẩn với vết nhăn lắm, có phải nó thường xuyên chạy ra ngoài chơi không?"
Cô vừa hỏi vừa lùi dần ra ngoài cửa.
Ngay lúc cô bước một chân ra khỏi cửa, dàn nến treo tường của nhà hàng chợt lập lòe sáng tối dù trời không hề có gió.
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm động tác của cô, vừa như muốn nhào lên tóm lấy cô lại vừa như kiêng dè điều gì đó, bà ta nói khô khốc: "Đúng là như vậy, nó còn nhỏ nên thích ở ngoài lăn lộn bẩn thỉu cả người. Cô gái nhỏ, cô không gọi món gì sao? Bà Mayas sẽ trả tiền cho cô đấy..."
Đường Tâm Quyết giả điếc, lúc nhìn thoáng qua quần áo bà chủ cô cười cười: "Bà chủ, quần áo của bà cũng nhăn lắm."
"Bà cũng thích lăn lộn bên ngoài à?"
Ngọn nến tắt phụt, nhà hàng chìm trong bóng tối lờ mờ, sắc mặt bà chủ cũng sầm xuống: "Cô nói cái gì?"
"Xin lỗi, đùa chút thôi mà."
Đường Tâm Quyết ném chiếc áo khoác trong tay về phía đối diện, sau đó quay người lao ra khỏi cửa nhà hàng.
Cũng trong tích tắc đó, bà chủ giơ tay bắt lấy áo khoác chợt vồ mạnh về phía cửa, chụp trúng bả vai Đường Tâm Quyết nhanh như chớp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.