Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược
Chương 30: Mất khống chế
Điêu Bảo Bảo
25/06/2024
Edit: Lune
Mất khống chế chỉ việc đánh mất năng lực khống chế, và từ đồng nghĩa với nó là phóng túng.
Lục Diên rất ít khi xuất hiện tình huống này, nhưng hôm nay lại phá lệ, dù sao thì từng giây từng phút trôi qua trong sinh mạng anh cũng đều như đang đi trên dây cáp, chỉ cần không chú ý là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay.
Anh không hút thuốc, không uống bia rượu, cũng không dính đến trai gái.
Nhưng trong một đêm lại nếm trải hết tất cả.
Rõ ràng Dụ Trạch Xuyên là một chú chim non, ngoài lúc đầu có vẻ khá hung hăng thì lúc sau chẳng biết gì. Mà Lục Diên cuối cùng cũng thành công xác nhận được đối phương chỉ là con hổ giấy, chọc một cái là thủng.
Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt, cúi đầu cắn chặt mu bàn tay của mình, cắn mạnh đến nỗi còn ngửi thấy cả mùi máu tươi. Hắn không biết sao bỗng dưng mình lại có cảm giác bi thương khổ sở, cảm thấy cuộc đời mình trải qua đúng là một đống hỗn độn, hệt như vũng bùn nhão.
Nhìn sai người, rơi vào ngục tù, ngay cả lần đầu tiên làm tình cũng là với một người chưa quen biết được mấy ngày, thậm chí đối phương còn chẳng hề thích hắn.
Nghĩ vậy, hắn lại chẳng cảm nhận được chút vui sướng nào.
Nương theo ánh trăng, Lục Diên đánh giá vóc dáng của Dụ Trạch Xuyên, rất gầy nhưng không hề yếu ớt, đường nét cơ bắp rõ ràng, những vết thương cũ trải khắp cơ thể, không nhiều cũng không ít, khiến người ta không hiểu rốt cuộc là lưu lại lúc bị bắt nạt hay là do hiếu chiến.
Lục Diên cúi người xuống, thấy Dụ Trạch Xuyên đang nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy không ngừng hắt xuống làn da tái nhợt thành một cái bóng hình quạt. Hắn cắn chặt mu bàn tay của mình, sự kìm nén trên người gần như ngưng tụ thành thực chất.
Giọng Lục Diên dịu đi nhiều: “Anh sợ lắm à?”
Dụ Trạch Xuyên khựng lại song không mở mắt ra, giọng điệu của hắn bình thản không chút gợn sóng, khiến người ta không nắm bắt được bất cứ cảm xúc nào: “Ừ, sợ cậu bị bệnh.”
Lục Diên hơi nghiêng đầu, dường như anh đã nhận ra sự bất mãn thoáng qua trong giọng nói của Dụ Trạch Xuyên. Anh cười khẽ, giọng nói trầm thấp lôi cuốn: “Đây là lần đầu tiên của tôi mà, không lang chạ thì sao mắc bệnh được?”
Nếu nhất định phải nói thì ung thư cũng miễn cưỡng tính nhỉ.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì vô thức mở mắt ra, lọt vào tầm mắt hắn là khuôn cằm rõ nét của Lục Diên, yết hầu người nọ nhô rõ lên, lúc nó nhấp nhô trông gợi cảm vô cùng.
Hắn còn thấy một giọt mồ hôi chảy qua yết hầu của Lục Diên rơi xuống hõm xương quai xanh của anh, đó là biểu hiện cơ thể đang khô nóng.
Dụ Trạch Xuyên bỗng nhỏ giọng nói một câu: “Nhà cậu bừa bộn quá.”
Thực ra không bừa mấy, chỉ là hơi nghèo nàn thôi. Rõ ràng Lục Diên thuê một căn hộ đắt tiền nhường vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc trang hoàng qua, tựa như lữ khách dừng chân tạm thời không định ở lâu vậy.
Dụ Trạch Xuyên không ngờ lần đầu tiên của mình lại xảy ra trong tình huống này. Trên một chiếc giường đơn giản, cái gối mộc mạc đến nỗi chẳng thấy chút họa tiết nào, chỉ có người đàn ông đang nằm trên người mình là miễn cương coi như đẹp trai.
“Có phải hơi thiếu cảm giác nghi thức không nhỉ?”
Lục Diên điều hòa lại hơi thở, chẳng thèm để ý đến sự khó tính của Dụ Trạch Xuyên. Anh đột nhiên rút ra, đứng dậy đi ra ngoài ban công, một lúc sau trở vào với khí lạnh đầy người, lần nữa dán sát vào người Dụ Trạch Xuyên.
Dụ Trạch Xuyên còn chưa kịp rên rỉ thì trước mắt đã có thêm một mảng đỏ rực, bên cạnh gối có thêm một bông hoa hồng đỏ thắm thơm ngát, phía trên còn có hai chiếc lá xanh biếc, nổi bần bật trên nền ga giường màu trắng.
Lục Diên cúi đầu, chống tay xuống bên người Dụ Trạch Xuyên, dưới ánh trăng, trông anh đẹp như tác phẩm nghệ thuật: “Tặng anh.”
Anh cười giải thích: “Lần trước định tặng cho anh rồi, nhưng sợ anh nuôi chết nó nên tôi lại giữ lại.”
Trong lòng Dụ Trạch Xuyên thấy dễ chịu hơn chút nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì. Trong bóng tối, hắn lặng lẽ đưa tay ra cầm lấy đóa hoa kia, cảm xúc cánh hoa ẩm ướt mềm mại khiến hắn không dám dùng chút sức nào, tương phản rõ rệt với người kia.
Mắt Dụ Trạch Xuyên đỏ hoe, hắn nhìn Lục Diên: “Lần đầu của cậu thật đấy à?”
Lục Diên hỏi lại: “Sao, không giống à?”
Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ chẳng giống gì cả, cái mặt này của Lục Diên vừa nhìn đã thấy như nuôi cả hồ cá rồi. Lục Diên lúc trên giường với dưới giường như hai người hoàn toàn khác nhau, Dụ Trạch Xuyên vô lực ngẩng đầu lên, yết hầu lộ rõ ngoài không khí, trông yếu ớt dễ bị ức hiếp: “Đừng gạt tôi...”
Lục Diên cười: “Anh sợ bị người ta gạt đến vậy à?”
Dụ Trạch Xuyên khàn giọng: “Tôi còn sợ đau nữa.”
Lục Diên nghĩ bụng, kiếp trước anh có nói điều này cho tôi biết đâu: “Trùng hợp ghê, tôi cũng sợ đau.”
Hai kiếp trước Dụ Trạch Xuyên đâm anh hai nhát dao, nhưng không sao, giờ cũng coi như anh đâm lại rồi.
Sắp hừng đông, men say trong người Lục Diên cuối cùng cũng hết. Anh thấy Dụ Trạch Xuyên nhắm hờ mắt, mệt mỏi uể oải nằm sấp trên giường như bị người ta rút hết xương ra vậy, thế là anh đưa tay vớt người từ trong chăn ra.
Dụ Trạch Xuyên cau mày, cổ họng khản đặc: “Cậu làm gì đấy?”
Lục Diên cười hỏi lại: “Anh không tắm à?”
Dụ Trạch Xuyên không ngờ ý Lục Diên lại là muốn tắm giúp mình, lửa giận lập tức tắt ngóm, có hơi xấu hổ. Cả người hắn như nhũn ra, ngoan ngoãn để đối phương bế vào phòng tắm, hai người lề mà lề mề mãi mới chịu ra ngoài.
Lục Diên đã học được phải cẩn thận từ trước nên mấy thiết bị nghe trộm kia đều đã được anh cất giấu cẩn thận rồi. Anh bước đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ sạch đưa cho Dụ Trạch Xuyên: “Thay đi, quần áo sạch đó.”
Nói xong, anh lại hỏi: “Anh muốn ngủ thêm lúc nữa không?”
Thật ra Lục Diên không ngại để Dụ Trạch Xuyên ở lại ngủ một giấc, nhưng do trên người anh có quá nhiều bí mật nên việc đối phương ở lại đây thực sự khiến Lục Diên lo ngay ngáy.
Dụ Trạch Xuyên cúi đầu ngồi bên mép giường mặc quần áo, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt: “Không cần.”
Lục Diên gật đầu, thầm thở phào: “Vậy anh về nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Dụ Trạch Xuyên ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt: “Sao cậu không giữ tôi lại?”
Lục Diên: “...”
Đối phương vừa dỗi mình đó hả?
Lần đầu tiên Lục Diên phát hiện Dụ Trạch Xuyên trẻ con tới vậy, anh thoáng sửng sốt: “Anh nói không cần mà?”
Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nhíu mày: “Từ lúc nào cậu lại nghe lời tôi thế?”
Lục Diên bất đắc dĩ: “Vậy anh ngủ thêm lúc nữa nhé?”
Dụ Trạch Xuyên: “Không.”
Nói xong, hắn mặc quần áo tử tế đứng dậy định rời đi, mặc dù không nói gì nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy oán khí ngút trời.
Lục Diên dựa vào cánh cửa, lúc vai chạm nhau thì đột nhiên nắm lấy cổ tay của Dụ Trạch Xuyên: “Này.”
Giọng Dụ Trạch Xuyên chẳng tốt cho cam: “Sao?”
Dây EQ bị rớt mất của Lục Diên cuối cùng cũng được nhặt về: “Hôm qua anh mệt cả đêm rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe nhé, lúc nữa tôi làm ít bữa sáng mang qua cho anh.”
Nhưng nói đúng lương tâm thì người cày hùng hục đêm qua là Lục Diên mới phải, Dụ Trạch Xuyên nằm trên giường chẳng động đậy tí gì, nghiêm khắc mà nói thì người trước phải tiêu hao nhiều thể lực hơn chứ.
Sắc mặt Dụ Trạch Xuyên dịu đi đôi chút, hắn nghiêng đầu quay đi: “Tùy cậu.”
Hắn nắm tay đút vào túi áo, lén giấu thứ gì đó.
Sau khi Dụ Trạch Xuyên đi rồi, Lục Diên lột ga giường mới thay vứt vào trong máy giặt, nhưng mà tìm khắp nơi vẫn không thấy cành hoa hồng hôm qua đâu đành phải thôi.
Anh xuống chợ mua ít thức ăn, về nhà bắt đầu nấu nướng. Sắc trời vừa hửng sáng, phố xá còn chưa nhộn nhịp, cháo hoa trong nồi đất màu đen đã sôi lục bục, nhừ nhuyễn, mùi thơm dần lan tỏa trong không khí.
Lục Diên dùng thìa nếm vị, cảm thấy được rồi mới lấy hộp đựng chuẩn bị mang qua cho Dụ Trạch Xuyên. Anh suýt quên hôm nay là ngày hẹn lấy USB với Tưởng Bác Vân. Lúc chuông điện thoại vang lên, anh bị giật mình chạm tay luôn vào nồi.
“Sh...”
Lục Diên vừa nghe điện thoại vừa để tay dưới vòi nước: “Alo?”
“Anh đây.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Tưởng Bác Vân: “Nay em định mấy giờ đến lấy USB, trưởng phòng tài vụ nói mấy hôm nay em không đi làm, có chuyện gì à?”
Trong lời nói của gã hình như có chút bất mãn, có điều không rõ lắm, chắc là cảm thấy dạo này Lục Diên hơi có vẻ “được chiều quá sinh hư“.
Lục Diên thờ ơ ừ một tiếng: “Lần trước họ hàng em bị bệnh nên em xin nghỉ dài hạn, tầm chiều em qua tìm anh lấy USB nhé.”
Tưởng Bác Vân nói: “Cố gắng chạy đến đây trong vòng hai tiếng nữa, lúc nữa anh còn có cuộc họp sáng.”
Dạo này gã rất bận, nói xong không chờ Lục Diên đáp lại đã cúp máy, đầu bên kia truyền đến một loạt tiếng tít tít báo bận.
Lục Diên vô vị nhún vai, anh ném điện thoại sang bên cạnh, cầm hộp đựng sang nhà bên cạnh. Anh vừa mới gõ cửa nhà Dụ Trạch Xuyên thì cánh cửa đã lập tức mở ra, tốc độ nhanh đến mức làm Lục Diên cảm thấy như thể đối phương đang đứng canh phía sau cửa chờ mình đến.
Nhìn vẻ mặt hằm hằm của Dụ Trạch Xuyên đứng sau cánh cửa, Lục Diên sững ra trong chốc lát mới giơ hộp đựng trong tay lên: “Tôi mang ít cháo cho anh.”
Dụ Trạch Xuyên nhìn anh chằm chằm ba giây rồi mới quay người đi vào trong: “Vào đi.”
Nhà Dụ Trạch Xuyên vẫn u ám xám xịt như trước, sắc xanh duy nhất có lẽ là chậu xương rồng bên cạnh máy tính. Lúc Lục Diên bước vào nhà, anh lặng lẽ liếc qua một cái, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, anh mở hộp đựng nóng hổi ra, nói: “Mấy ngày nay ăn đồ thanh đạm thôi, tôi làm theo công thức trên mạng, không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Dụ Trạch Xuyên coi trọng tấm lòng hơn cả, dù bát cháo này có không ngon thì hắn cũng sẽ không để ý. Nói nghiêm chỉnh thì quan hệ giữa hai người hơi giống tình một đêm. Sau khi tỉnh dậy, thậm chí Dụ Trạch Xuyên còn hơi hối hận, vì dù sao hắn vốn không phải người tùy tiện như thế, nhưng không thể không nói rằng mọi phương diện Lục Diên làm đều rất ổn thỏa, làm người ta không bắt bẻ được gì.
Dụ Trạch Xuyên hờ hững ừ một tiếng, bước đến ghế sô pha rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, song lại phát hiện chỉ có một cái thìa, hắn không khỏi nhíu mày: “Cậu không ăn à?”
Lục Diên nhìn đồng hồ: “Lúc nữa tôi phải đến công ty làm việc, hơi gấp, không lại sợ dính giờ cao điểm không chen lên được tàu điện ngầm.”
Dụ Trạch Xuyên khá bất ngờ, nhìn anh một cái: “Cậu làm việc ấy hả?”
Theo những gì hắn quan sát được trong khoảng thời gian qua thì mười ngày thì có đến tám ngày là Lục Diên ở nhà, ru rú trong nhà không khác gì mình. Lúc trước Dụ Trạch Xuyên đã thấy lạ rồi, chỉ là lúc đó chưa thân nên không hỏi nhiều, chỉ coi Lục Diên là một cậu ấm quen thói ăn chơi lêu lổng.
Lục Diên tách đôi đũa trong tay: “Tôi nói với anh rồi còn gì, bác tôi bị xe lam đâm trúng phải vào viện nên tôi mới xin nghỉ dài hạn định về chăm sóc ông ấy.”
Dụ Trạch Xuyên hỏi lại: “Vậy cậu có đi chăm sóc không?”
Lục Diên: “Không.”
Dụ Trạch Xuyên: “Tại sao?”
Lục Diên: “Ai bảo ông ấy không trả tiền cho tôi.”
Dụ Trạch Xuyên: “...”
Dụ Trạch Xuyên không biết loại người như Lục Diên có mặt mũi nào mà dám nói mình lòng dạ hẹp hòi, rõ ràng đối phương còn hẹp hòi hơn cả hắn. Hắn im lặng đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra lấy bốn năm chùm chìa khóa xe, ném thẳng xuống trước mặt Lục Diên.
Lục Diên không hiểu: “Anh làm gì vậy?”
Dụ Trạch Xuyên cau mày: “Không phải cậu nói không chen nổi lên tàu điện ngầm à, xe tôi để dưới hầm để xe, cậu tự chọn một cái mà đi.”
Lục Diên ngạc nhiên không thôi: “Anh có xe á, sao tôi chưa thấy anh lái bao giờ?”
Dụ Trạch Xuyên cúi đầu, dùng khăn giấy lau sạch thìa, không muốn nói nhiều: “Lúc trước tôi từng gặp tai nạn xe, không muốn lái.”
Lục Diên thức thời không hỏi nữa, có điều anh không nhận chìa khóa: “Cảm ơn anh, nhưng tôi chưa có bằng lái nên không cần đâu.”
Nói xong anh không nhịn được mà phỉ nhổ mình trong lòng, đến bằng lái cũng không thi được, phú quý tới tay cũng không nhận nổi.
Dụ Trạch Xuyên cười nhạo: “Cậu giỏi thật đấy.”
Người sáng suốt đều biết bốn chữ này trong miệng hắn chẳng phải lời hay gì.
Lục Diên vội đến công ty lấy USB nên ở lại chưa bao lâu đã rời khỏi. Nhưng anh không biết rằng, mình vừa mới bước vào thang máy thì thang máy đối diện vừa khéo mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước ra từ bên trong, hiển nhiên là Tiết Tấn.
Lúc y đi ra từ bên trong, cửa thang máy đối diện đúng lúc đóng lại, Tiết Tấn khẽ nheo mắt, bỗng cảm thấy bóng lưng của người kia khá quen mắt, nhưng trong phút chốc không nhớ ra là đã gặp ở đâu, trong đầu thoáng dấy lên nghi ngờ song nhanh chóng đã bị gạt ra khỏi đầu.
Từ sau khi Dụ Trạch Xuyên ra tù, ngày nào Tiết Tấn cũng sống trong nơm nớp lo sợ, cảm giác này giống như kiểu thả một con thú dữ ra ngoài, nó cứ lẳng lặng mai phục gần đó, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến hành một cuộc tàn sát với con mồi nó đang nhắm đến.
Nhưng y bất lực vãn hồi, cũng vô lực khuyên nhủ Dụ Trạch Xuyên tha thứ cái gì.
Tiết Tấn biết Dụ Trạch Xuyên không bao giờ ăn sáng nên lúc đến đây đã cố ý mua thêm một phần bữa sáng, thế nhưng lúc y đẩy cửa bước vào đã thấy đối phương đang ngồi trên ghế sô pha húp cháo, đối mặt với cảnh tượng hiếm thấy này làm Tiết Tấn thấy hết sức kinh ngạc.
“Hôm nay anh xuống tầng mua đồ ăn sáng à? Làm em còn mua một phần đến cho anh nè.”
Tiết Tấn đặt sandwich trong tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn hộp đựng: “Mới sáng sớm mà anh đã uống cháo hoa rồi à?”
Nói xong, y còn phát hiện hộp đựng này hơi khác lạ, mới sh một tiếng: “Trông cái hộp này không giống mua bên ngoài nhỉ, anh tự làm ở nhà à?”
Nhưng rõ ràng Dụ Trạch Xuyên không biết nấu ăn.
Dụ Trạch Xuyên từ đầu đến cuối vẫn yên lặng húp cháo, nghe vậy cuối cùng cũng nhíu mày nhìn y một cái, cảm thấy Tiết Tấn nói nhiều nhức hết cả đầu: “Hôm nay em không phải đi làm à?”
Tiết Tấn: “Có chứ, nhưng còn nửa tiếng nữa cơ mà, em lái xe một tí là đến... Anh vẫn chưa nói cho em biết cháo từ đâu ra.”
Dụ Trạch Xuyên không muốn giải thích nhiều: “Hàng xóm bên cạnh làm cho.”
Tiết Tấn nâng kính, cảm thấy rất tò mò về nhân vật mới xuất hiện này: “Hàng xóm? Ai vậy? Người ta cho là anh ăn luôn à?”
Dụ Trạch Xuyên không giống kiểu người có mối quan hệ hàng xóm thân thiện như vậy.
Dụ Trạch Xuyên chọn xem nhẹ câu hỏi cuối cùng: “Cậu ấy vừa mới đi thì em đến, hai người không gặp nhau ở thang máy à?”
Tiết Tấn dựa vào ghế sô pha, nhớ lại trong chốc lát, đầu ngón tay khẽ gãi cằm: “Có phải là cái người gầy gầy cao cao, đeo khẩu trang, mặc nguyên một cây đen như sắp đi cướp ngân hàng không?”
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày, giọng điệu bất thiện: “Cậu ấy giống cướp ngân hàng chỗ nào?”
Tiết Tấn mơ hồ cảm nhận được sự bênh vực của Dụ Trạch Xuyên với người nọ, y chớp mắt: “Anh thân với cậu ta lắm à?”
Dụ Trạch Xuyên lập tức không nói lời nào nữa, cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Tiết Tấn thấy vậy thì đẩy sandwich trong tay đến trước mặt hắn, giọng điệu chê thấy rõ: “Ăn sandwich em mua đi này, ai mà keo kiệt vậy, cho đồ ăn mà chỉ cho có một bát cháo hoa.”
Y còn chưa nói xong đã thấy Dụ Trạch Xuyên vớt vớt trong bát cháo, múc ra một miếng bào ngư, lại vớt tiếp, múc ra nửa con cua, còn có sò, tôm đã bóc vỏ, rắc hành lá lên là thành cả bữa hải sản phong phú rồi.
Tiếng làu bàu của Tiết Tấn lập tức im bặt: “...”
Tiết Tấn nuốt nước bọt: “Chia cho em nửa bát với.”
Dụ Trạch Xuyên từ chối thẳng: “Đây là phần của một người.”
...
Tác giả nhắn lại:
Lục Diên (nói bóng nói gió): Ai mà keo kiệt vậy, cho đồ ăn mà chỉ có mỗi cái sandwich?
Mất khống chế chỉ việc đánh mất năng lực khống chế, và từ đồng nghĩa với nó là phóng túng.
Lục Diên rất ít khi xuất hiện tình huống này, nhưng hôm nay lại phá lệ, dù sao thì từng giây từng phút trôi qua trong sinh mạng anh cũng đều như đang đi trên dây cáp, chỉ cần không chú ý là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay.
Anh không hút thuốc, không uống bia rượu, cũng không dính đến trai gái.
Nhưng trong một đêm lại nếm trải hết tất cả.
Rõ ràng Dụ Trạch Xuyên là một chú chim non, ngoài lúc đầu có vẻ khá hung hăng thì lúc sau chẳng biết gì. Mà Lục Diên cuối cùng cũng thành công xác nhận được đối phương chỉ là con hổ giấy, chọc một cái là thủng.
Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt, cúi đầu cắn chặt mu bàn tay của mình, cắn mạnh đến nỗi còn ngửi thấy cả mùi máu tươi. Hắn không biết sao bỗng dưng mình lại có cảm giác bi thương khổ sở, cảm thấy cuộc đời mình trải qua đúng là một đống hỗn độn, hệt như vũng bùn nhão.
Nhìn sai người, rơi vào ngục tù, ngay cả lần đầu tiên làm tình cũng là với một người chưa quen biết được mấy ngày, thậm chí đối phương còn chẳng hề thích hắn.
Nghĩ vậy, hắn lại chẳng cảm nhận được chút vui sướng nào.
Nương theo ánh trăng, Lục Diên đánh giá vóc dáng của Dụ Trạch Xuyên, rất gầy nhưng không hề yếu ớt, đường nét cơ bắp rõ ràng, những vết thương cũ trải khắp cơ thể, không nhiều cũng không ít, khiến người ta không hiểu rốt cuộc là lưu lại lúc bị bắt nạt hay là do hiếu chiến.
Lục Diên cúi người xuống, thấy Dụ Trạch Xuyên đang nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy không ngừng hắt xuống làn da tái nhợt thành một cái bóng hình quạt. Hắn cắn chặt mu bàn tay của mình, sự kìm nén trên người gần như ngưng tụ thành thực chất.
Giọng Lục Diên dịu đi nhiều: “Anh sợ lắm à?”
Dụ Trạch Xuyên khựng lại song không mở mắt ra, giọng điệu của hắn bình thản không chút gợn sóng, khiến người ta không nắm bắt được bất cứ cảm xúc nào: “Ừ, sợ cậu bị bệnh.”
Lục Diên hơi nghiêng đầu, dường như anh đã nhận ra sự bất mãn thoáng qua trong giọng nói của Dụ Trạch Xuyên. Anh cười khẽ, giọng nói trầm thấp lôi cuốn: “Đây là lần đầu tiên của tôi mà, không lang chạ thì sao mắc bệnh được?”
Nếu nhất định phải nói thì ung thư cũng miễn cưỡng tính nhỉ.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì vô thức mở mắt ra, lọt vào tầm mắt hắn là khuôn cằm rõ nét của Lục Diên, yết hầu người nọ nhô rõ lên, lúc nó nhấp nhô trông gợi cảm vô cùng.
Hắn còn thấy một giọt mồ hôi chảy qua yết hầu của Lục Diên rơi xuống hõm xương quai xanh của anh, đó là biểu hiện cơ thể đang khô nóng.
Dụ Trạch Xuyên bỗng nhỏ giọng nói một câu: “Nhà cậu bừa bộn quá.”
Thực ra không bừa mấy, chỉ là hơi nghèo nàn thôi. Rõ ràng Lục Diên thuê một căn hộ đắt tiền nhường vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc trang hoàng qua, tựa như lữ khách dừng chân tạm thời không định ở lâu vậy.
Dụ Trạch Xuyên không ngờ lần đầu tiên của mình lại xảy ra trong tình huống này. Trên một chiếc giường đơn giản, cái gối mộc mạc đến nỗi chẳng thấy chút họa tiết nào, chỉ có người đàn ông đang nằm trên người mình là miễn cương coi như đẹp trai.
“Có phải hơi thiếu cảm giác nghi thức không nhỉ?”
Lục Diên điều hòa lại hơi thở, chẳng thèm để ý đến sự khó tính của Dụ Trạch Xuyên. Anh đột nhiên rút ra, đứng dậy đi ra ngoài ban công, một lúc sau trở vào với khí lạnh đầy người, lần nữa dán sát vào người Dụ Trạch Xuyên.
Dụ Trạch Xuyên còn chưa kịp rên rỉ thì trước mắt đã có thêm một mảng đỏ rực, bên cạnh gối có thêm một bông hoa hồng đỏ thắm thơm ngát, phía trên còn có hai chiếc lá xanh biếc, nổi bần bật trên nền ga giường màu trắng.
Lục Diên cúi đầu, chống tay xuống bên người Dụ Trạch Xuyên, dưới ánh trăng, trông anh đẹp như tác phẩm nghệ thuật: “Tặng anh.”
Anh cười giải thích: “Lần trước định tặng cho anh rồi, nhưng sợ anh nuôi chết nó nên tôi lại giữ lại.”
Trong lòng Dụ Trạch Xuyên thấy dễ chịu hơn chút nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì. Trong bóng tối, hắn lặng lẽ đưa tay ra cầm lấy đóa hoa kia, cảm xúc cánh hoa ẩm ướt mềm mại khiến hắn không dám dùng chút sức nào, tương phản rõ rệt với người kia.
Mắt Dụ Trạch Xuyên đỏ hoe, hắn nhìn Lục Diên: “Lần đầu của cậu thật đấy à?”
Lục Diên hỏi lại: “Sao, không giống à?”
Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ chẳng giống gì cả, cái mặt này của Lục Diên vừa nhìn đã thấy như nuôi cả hồ cá rồi. Lục Diên lúc trên giường với dưới giường như hai người hoàn toàn khác nhau, Dụ Trạch Xuyên vô lực ngẩng đầu lên, yết hầu lộ rõ ngoài không khí, trông yếu ớt dễ bị ức hiếp: “Đừng gạt tôi...”
Lục Diên cười: “Anh sợ bị người ta gạt đến vậy à?”
Dụ Trạch Xuyên khàn giọng: “Tôi còn sợ đau nữa.”
Lục Diên nghĩ bụng, kiếp trước anh có nói điều này cho tôi biết đâu: “Trùng hợp ghê, tôi cũng sợ đau.”
Hai kiếp trước Dụ Trạch Xuyên đâm anh hai nhát dao, nhưng không sao, giờ cũng coi như anh đâm lại rồi.
Sắp hừng đông, men say trong người Lục Diên cuối cùng cũng hết. Anh thấy Dụ Trạch Xuyên nhắm hờ mắt, mệt mỏi uể oải nằm sấp trên giường như bị người ta rút hết xương ra vậy, thế là anh đưa tay vớt người từ trong chăn ra.
Dụ Trạch Xuyên cau mày, cổ họng khản đặc: “Cậu làm gì đấy?”
Lục Diên cười hỏi lại: “Anh không tắm à?”
Dụ Trạch Xuyên không ngờ ý Lục Diên lại là muốn tắm giúp mình, lửa giận lập tức tắt ngóm, có hơi xấu hổ. Cả người hắn như nhũn ra, ngoan ngoãn để đối phương bế vào phòng tắm, hai người lề mà lề mề mãi mới chịu ra ngoài.
Lục Diên đã học được phải cẩn thận từ trước nên mấy thiết bị nghe trộm kia đều đã được anh cất giấu cẩn thận rồi. Anh bước đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ sạch đưa cho Dụ Trạch Xuyên: “Thay đi, quần áo sạch đó.”
Nói xong, anh lại hỏi: “Anh muốn ngủ thêm lúc nữa không?”
Thật ra Lục Diên không ngại để Dụ Trạch Xuyên ở lại ngủ một giấc, nhưng do trên người anh có quá nhiều bí mật nên việc đối phương ở lại đây thực sự khiến Lục Diên lo ngay ngáy.
Dụ Trạch Xuyên cúi đầu ngồi bên mép giường mặc quần áo, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt: “Không cần.”
Lục Diên gật đầu, thầm thở phào: “Vậy anh về nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Dụ Trạch Xuyên ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt: “Sao cậu không giữ tôi lại?”
Lục Diên: “...”
Đối phương vừa dỗi mình đó hả?
Lần đầu tiên Lục Diên phát hiện Dụ Trạch Xuyên trẻ con tới vậy, anh thoáng sửng sốt: “Anh nói không cần mà?”
Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nhíu mày: “Từ lúc nào cậu lại nghe lời tôi thế?”
Lục Diên bất đắc dĩ: “Vậy anh ngủ thêm lúc nữa nhé?”
Dụ Trạch Xuyên: “Không.”
Nói xong, hắn mặc quần áo tử tế đứng dậy định rời đi, mặc dù không nói gì nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy oán khí ngút trời.
Lục Diên dựa vào cánh cửa, lúc vai chạm nhau thì đột nhiên nắm lấy cổ tay của Dụ Trạch Xuyên: “Này.”
Giọng Dụ Trạch Xuyên chẳng tốt cho cam: “Sao?”
Dây EQ bị rớt mất của Lục Diên cuối cùng cũng được nhặt về: “Hôm qua anh mệt cả đêm rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe nhé, lúc nữa tôi làm ít bữa sáng mang qua cho anh.”
Nhưng nói đúng lương tâm thì người cày hùng hục đêm qua là Lục Diên mới phải, Dụ Trạch Xuyên nằm trên giường chẳng động đậy tí gì, nghiêm khắc mà nói thì người trước phải tiêu hao nhiều thể lực hơn chứ.
Sắc mặt Dụ Trạch Xuyên dịu đi đôi chút, hắn nghiêng đầu quay đi: “Tùy cậu.”
Hắn nắm tay đút vào túi áo, lén giấu thứ gì đó.
Sau khi Dụ Trạch Xuyên đi rồi, Lục Diên lột ga giường mới thay vứt vào trong máy giặt, nhưng mà tìm khắp nơi vẫn không thấy cành hoa hồng hôm qua đâu đành phải thôi.
Anh xuống chợ mua ít thức ăn, về nhà bắt đầu nấu nướng. Sắc trời vừa hửng sáng, phố xá còn chưa nhộn nhịp, cháo hoa trong nồi đất màu đen đã sôi lục bục, nhừ nhuyễn, mùi thơm dần lan tỏa trong không khí.
Lục Diên dùng thìa nếm vị, cảm thấy được rồi mới lấy hộp đựng chuẩn bị mang qua cho Dụ Trạch Xuyên. Anh suýt quên hôm nay là ngày hẹn lấy USB với Tưởng Bác Vân. Lúc chuông điện thoại vang lên, anh bị giật mình chạm tay luôn vào nồi.
“Sh...”
Lục Diên vừa nghe điện thoại vừa để tay dưới vòi nước: “Alo?”
“Anh đây.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Tưởng Bác Vân: “Nay em định mấy giờ đến lấy USB, trưởng phòng tài vụ nói mấy hôm nay em không đi làm, có chuyện gì à?”
Trong lời nói của gã hình như có chút bất mãn, có điều không rõ lắm, chắc là cảm thấy dạo này Lục Diên hơi có vẻ “được chiều quá sinh hư“.
Lục Diên thờ ơ ừ một tiếng: “Lần trước họ hàng em bị bệnh nên em xin nghỉ dài hạn, tầm chiều em qua tìm anh lấy USB nhé.”
Tưởng Bác Vân nói: “Cố gắng chạy đến đây trong vòng hai tiếng nữa, lúc nữa anh còn có cuộc họp sáng.”
Dạo này gã rất bận, nói xong không chờ Lục Diên đáp lại đã cúp máy, đầu bên kia truyền đến một loạt tiếng tít tít báo bận.
Lục Diên vô vị nhún vai, anh ném điện thoại sang bên cạnh, cầm hộp đựng sang nhà bên cạnh. Anh vừa mới gõ cửa nhà Dụ Trạch Xuyên thì cánh cửa đã lập tức mở ra, tốc độ nhanh đến mức làm Lục Diên cảm thấy như thể đối phương đang đứng canh phía sau cửa chờ mình đến.
Nhìn vẻ mặt hằm hằm của Dụ Trạch Xuyên đứng sau cánh cửa, Lục Diên sững ra trong chốc lát mới giơ hộp đựng trong tay lên: “Tôi mang ít cháo cho anh.”
Dụ Trạch Xuyên nhìn anh chằm chằm ba giây rồi mới quay người đi vào trong: “Vào đi.”
Nhà Dụ Trạch Xuyên vẫn u ám xám xịt như trước, sắc xanh duy nhất có lẽ là chậu xương rồng bên cạnh máy tính. Lúc Lục Diên bước vào nhà, anh lặng lẽ liếc qua một cái, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, anh mở hộp đựng nóng hổi ra, nói: “Mấy ngày nay ăn đồ thanh đạm thôi, tôi làm theo công thức trên mạng, không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Dụ Trạch Xuyên coi trọng tấm lòng hơn cả, dù bát cháo này có không ngon thì hắn cũng sẽ không để ý. Nói nghiêm chỉnh thì quan hệ giữa hai người hơi giống tình một đêm. Sau khi tỉnh dậy, thậm chí Dụ Trạch Xuyên còn hơi hối hận, vì dù sao hắn vốn không phải người tùy tiện như thế, nhưng không thể không nói rằng mọi phương diện Lục Diên làm đều rất ổn thỏa, làm người ta không bắt bẻ được gì.
Dụ Trạch Xuyên hờ hững ừ một tiếng, bước đến ghế sô pha rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, song lại phát hiện chỉ có một cái thìa, hắn không khỏi nhíu mày: “Cậu không ăn à?”
Lục Diên nhìn đồng hồ: “Lúc nữa tôi phải đến công ty làm việc, hơi gấp, không lại sợ dính giờ cao điểm không chen lên được tàu điện ngầm.”
Dụ Trạch Xuyên khá bất ngờ, nhìn anh một cái: “Cậu làm việc ấy hả?”
Theo những gì hắn quan sát được trong khoảng thời gian qua thì mười ngày thì có đến tám ngày là Lục Diên ở nhà, ru rú trong nhà không khác gì mình. Lúc trước Dụ Trạch Xuyên đã thấy lạ rồi, chỉ là lúc đó chưa thân nên không hỏi nhiều, chỉ coi Lục Diên là một cậu ấm quen thói ăn chơi lêu lổng.
Lục Diên tách đôi đũa trong tay: “Tôi nói với anh rồi còn gì, bác tôi bị xe lam đâm trúng phải vào viện nên tôi mới xin nghỉ dài hạn định về chăm sóc ông ấy.”
Dụ Trạch Xuyên hỏi lại: “Vậy cậu có đi chăm sóc không?”
Lục Diên: “Không.”
Dụ Trạch Xuyên: “Tại sao?”
Lục Diên: “Ai bảo ông ấy không trả tiền cho tôi.”
Dụ Trạch Xuyên: “...”
Dụ Trạch Xuyên không biết loại người như Lục Diên có mặt mũi nào mà dám nói mình lòng dạ hẹp hòi, rõ ràng đối phương còn hẹp hòi hơn cả hắn. Hắn im lặng đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra lấy bốn năm chùm chìa khóa xe, ném thẳng xuống trước mặt Lục Diên.
Lục Diên không hiểu: “Anh làm gì vậy?”
Dụ Trạch Xuyên cau mày: “Không phải cậu nói không chen nổi lên tàu điện ngầm à, xe tôi để dưới hầm để xe, cậu tự chọn một cái mà đi.”
Lục Diên ngạc nhiên không thôi: “Anh có xe á, sao tôi chưa thấy anh lái bao giờ?”
Dụ Trạch Xuyên cúi đầu, dùng khăn giấy lau sạch thìa, không muốn nói nhiều: “Lúc trước tôi từng gặp tai nạn xe, không muốn lái.”
Lục Diên thức thời không hỏi nữa, có điều anh không nhận chìa khóa: “Cảm ơn anh, nhưng tôi chưa có bằng lái nên không cần đâu.”
Nói xong anh không nhịn được mà phỉ nhổ mình trong lòng, đến bằng lái cũng không thi được, phú quý tới tay cũng không nhận nổi.
Dụ Trạch Xuyên cười nhạo: “Cậu giỏi thật đấy.”
Người sáng suốt đều biết bốn chữ này trong miệng hắn chẳng phải lời hay gì.
Lục Diên vội đến công ty lấy USB nên ở lại chưa bao lâu đã rời khỏi. Nhưng anh không biết rằng, mình vừa mới bước vào thang máy thì thang máy đối diện vừa khéo mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước ra từ bên trong, hiển nhiên là Tiết Tấn.
Lúc y đi ra từ bên trong, cửa thang máy đối diện đúng lúc đóng lại, Tiết Tấn khẽ nheo mắt, bỗng cảm thấy bóng lưng của người kia khá quen mắt, nhưng trong phút chốc không nhớ ra là đã gặp ở đâu, trong đầu thoáng dấy lên nghi ngờ song nhanh chóng đã bị gạt ra khỏi đầu.
Từ sau khi Dụ Trạch Xuyên ra tù, ngày nào Tiết Tấn cũng sống trong nơm nớp lo sợ, cảm giác này giống như kiểu thả một con thú dữ ra ngoài, nó cứ lẳng lặng mai phục gần đó, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến hành một cuộc tàn sát với con mồi nó đang nhắm đến.
Nhưng y bất lực vãn hồi, cũng vô lực khuyên nhủ Dụ Trạch Xuyên tha thứ cái gì.
Tiết Tấn biết Dụ Trạch Xuyên không bao giờ ăn sáng nên lúc đến đây đã cố ý mua thêm một phần bữa sáng, thế nhưng lúc y đẩy cửa bước vào đã thấy đối phương đang ngồi trên ghế sô pha húp cháo, đối mặt với cảnh tượng hiếm thấy này làm Tiết Tấn thấy hết sức kinh ngạc.
“Hôm nay anh xuống tầng mua đồ ăn sáng à? Làm em còn mua một phần đến cho anh nè.”
Tiết Tấn đặt sandwich trong tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn hộp đựng: “Mới sáng sớm mà anh đã uống cháo hoa rồi à?”
Nói xong, y còn phát hiện hộp đựng này hơi khác lạ, mới sh một tiếng: “Trông cái hộp này không giống mua bên ngoài nhỉ, anh tự làm ở nhà à?”
Nhưng rõ ràng Dụ Trạch Xuyên không biết nấu ăn.
Dụ Trạch Xuyên từ đầu đến cuối vẫn yên lặng húp cháo, nghe vậy cuối cùng cũng nhíu mày nhìn y một cái, cảm thấy Tiết Tấn nói nhiều nhức hết cả đầu: “Hôm nay em không phải đi làm à?”
Tiết Tấn: “Có chứ, nhưng còn nửa tiếng nữa cơ mà, em lái xe một tí là đến... Anh vẫn chưa nói cho em biết cháo từ đâu ra.”
Dụ Trạch Xuyên không muốn giải thích nhiều: “Hàng xóm bên cạnh làm cho.”
Tiết Tấn nâng kính, cảm thấy rất tò mò về nhân vật mới xuất hiện này: “Hàng xóm? Ai vậy? Người ta cho là anh ăn luôn à?”
Dụ Trạch Xuyên không giống kiểu người có mối quan hệ hàng xóm thân thiện như vậy.
Dụ Trạch Xuyên chọn xem nhẹ câu hỏi cuối cùng: “Cậu ấy vừa mới đi thì em đến, hai người không gặp nhau ở thang máy à?”
Tiết Tấn dựa vào ghế sô pha, nhớ lại trong chốc lát, đầu ngón tay khẽ gãi cằm: “Có phải là cái người gầy gầy cao cao, đeo khẩu trang, mặc nguyên một cây đen như sắp đi cướp ngân hàng không?”
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày, giọng điệu bất thiện: “Cậu ấy giống cướp ngân hàng chỗ nào?”
Tiết Tấn mơ hồ cảm nhận được sự bênh vực của Dụ Trạch Xuyên với người nọ, y chớp mắt: “Anh thân với cậu ta lắm à?”
Dụ Trạch Xuyên lập tức không nói lời nào nữa, cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Tiết Tấn thấy vậy thì đẩy sandwich trong tay đến trước mặt hắn, giọng điệu chê thấy rõ: “Ăn sandwich em mua đi này, ai mà keo kiệt vậy, cho đồ ăn mà chỉ cho có một bát cháo hoa.”
Y còn chưa nói xong đã thấy Dụ Trạch Xuyên vớt vớt trong bát cháo, múc ra một miếng bào ngư, lại vớt tiếp, múc ra nửa con cua, còn có sò, tôm đã bóc vỏ, rắc hành lá lên là thành cả bữa hải sản phong phú rồi.
Tiếng làu bàu của Tiết Tấn lập tức im bặt: “...”
Tiết Tấn nuốt nước bọt: “Chia cho em nửa bát với.”
Dụ Trạch Xuyên từ chối thẳng: “Đây là phần của một người.”
...
Tác giả nhắn lại:
Lục Diên (nói bóng nói gió): Ai mà keo kiệt vậy, cho đồ ăn mà chỉ có mỗi cái sandwich?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.