Chương 111: Cầu sinh (7)
Khinh Vân Đạm
24/03/2022
Khoang thuyền của trò chơi từ từ mở ra, Tô Hàn trở mình một cái ngồi dậy, mở diễn đàn trò chơi sinh tồn.
Bên trên có 2 bài viết được đưa lên cao nhất, cái thứ nhất là bài viết số liệu, “Thông báo mới nhất, 29,700 người chơi tham gia vòng chơi thứ mười một, 12,100 người lên cấp, tỷ lệ qua cửa 41%. Có 2976 người chơi thông quan.”
Thứ hai là thông báo, “Vòng đấu thứ 12 là quyết chiến cuối cùng, tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời xem bên trong.”
Tô Hàn ấn vào bài viết kiểm tra.
Lầu chính viết, “Dốc hết toàn lực sống sót đến khi không chịu nổi mới thôi!
Quyết chiến cuối cùng là hình thức sinh tồn vô tận, người chơi may mắn còn tồn tại đối mặt với các khiêu chiến hạng nặng: vật tư thiếu thốn, mãnh thú tập kích, hoàn cảnh thời tiết ác liệt.
Giá trị thể lực hao hết, người chơi mất đi tư cách tranh tài. Xếp hạng sau cùng được phán đoán cơ bản dựa vào trình tự bị nốc-ao, sống càng lâu, thứ tự càng cao.
Chú ý 1: Người chơi đi vào server khác biệt, tự mình chiến đấu. (bao gồm người chơi đã đệ đơn xin, xác nhận tạo thành đội)
Chú ý 2: Người chơi có thể một lần nữa yêu cầu tổ đội, đi vào cùng một server. Nhưng tiểu đội tối đa có ba người, đồng thời trước 18 giờ cần xin hệ thống gia nhập tổ đội, quá thời hạn vô hiệu. (người chơi cùng một server tăng nhiều, độ khó tương ứng tăng cao)
Chú ý 3: Trong quá trình trận đấu, hệ thống sẽ không nêu lên số lượng người sống sót.
Hy vọng các vị người chơi không ngừng đột phá bản thân, nhận được thành tích ưu tú.”
Xem xong bài viết, trong đầu Tô Hàn lúc này hiện lên mấy ý nghĩ.
Quyết chiến cuối cùng, hình thức sinh tồn vô tận, cho nên lần này có thể dùng hết toàn bộ hàng hóa tích trữ trong kho hàng tùy thân.
Bởi vì của cải mỗi người tích góp từng tí một khác nhau, cho nên người chơi giai đoạn đầu chiếm ưu thế chắc chắn cũng có ưu thế trong trận chiến cuối cùng.
Nếu người chơi đơn độc đi vào phó bản, cần một mình đối mặt với các hạng khiêu chiến, có thể sống bao lâu phải xem bản lĩnh của mình. Nếu tổ đội vào phó bản, đồng đội có thể nâng đỡ lẫn nhau, cùng qua cửa ải khó khăn. Nhưng có điều phải chú ý, nếu như cùng một đội, có khả năng tồn tại đồng đội đâm dao phía sau, giết người cướp của.
Mà hệ thống không đọc số lượng người sống sót thì khiến cho người chơi chiến đấu hăng hái đến cuối cùng.
Trong đầu tâm tư phức tạp, trong lúc nhất thời không nắm rõ. Tô Hàn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, mà lật xem bài viết trước.
“Tôi sống đến cửa thứ mười một, tự cho là một nhân vật, ai biết đối thủ cạnh tranh người sau hung tàn hơn người trước! Tiêu chuẩn của người chơi lập tức cất cao mấy cái bậc thang, các người có thể tưởng tượng được không?!”
“Cùng là người chơi may mắn còn tồn tại, có vài người thông quan nhiều lần, có vài người trốn đông trốn tây, miễn cưỡng sống sót, có thể giống nhau à??”
“Tôi cố gắng tìm một đối tượng có thể bắt nạt trong cùng server, đáng tiếc thất bại. Vì vậy tôi phát hiện, bản thân nằm ở tầng chót của kim tự tháp… đau thương làm sao!”
“Tôi nghe đại lão nói, thời gian kéo càng lâu, thiên phú loại vật tư càng chiếm tiện nghi. Vì vậy anh hoành hành ngang dọc, nhanh chóng giải quyết chiến đấu… Đại lão chính là đại lão, yên lặng nhìn lên.”
“Ta cảm giác thiên phú mình không tệ, kết quả gặp được người chơi có hai thiên phú, chất lượng không được số lượng góp. Tôi cảm giác vũ lực mình thật cao, kết quả gặp được người tập võ, toàn bộ hành trình áp chế, đánh tôi đầu đầy sao. Cuối cùng, tôi cảm giác mình vẫn là GG quên đi… ở lại đã không còn là con người, đánh không nổi.”
“Sáng sớm ngày thứ hai ở server của tôi có kẻ đốt rừng cây, một hơi loại hết 50% đối thủ cạnh tranh. Đkm, hiệu suất này ai sánh nổi? Tôi thầm nghĩ hạ độc ở trong nguồn nước quá ngây thơ!”
“Nếu cố gắng lấy ví dụ, thật giống như vừa học xong bốn phép tính cộng trừ nhân chia, phải kiểm tra bao nhiêu đề bài, độ khó tăng quá nhanh.”
“Trước đây điểm tuyệt đối 100, qua cửa 60, nhìn không ra trình độ chênh lệch. Hiện tại điểm tuyệt đối 1000, qua cửa 600, lập tức kéo dài mức độ chênh lệch. Thật ra có thể chống đỡ đến cửa thứ mười một, đã rất không dễ dàng.”
…
Tô Hàn lật nhiều bài viết, phần lớn nhìn thấy là chút cảm thán, hoàn toàn không có tin tức hữu dụng. Nhưng số lượng bình luận bên dưới bài viết quyết chiến cuối cùng từng bước nhiều hơn.
“Tổng cộng 12 cái phó bản, chỉ trúng tủ phó bản Zombie, oa một tiếng khóc lên, trong lòng bảo bảo khổ.”
“Quyết chiến cuối cùng có thể phát sóng trực tiếp không? Muốn thưởng thức tư thế oai hùng của các đại lão!”
“Mọi người cùng thảo luận, nếu như là bạn, sẽ chọn đơn độc vào phó bản, hay lựa chọn tổ đội?”
“Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề! Chơi trò chơi đến bây giờ, nhà kho của các người chưa hết đồ à?? Làm sao làm được?!”
“Phốc xuy”, chứng kiến bình luận của người cuối cùng, Tô Hàn không tự chủ cười ra tiếng.
Đúng lúc này, có người gửi tin nhắn riêng.
Tô Hàn ấn vào, là Chung Duệ gửi tin tức. Nội dung rất đơn giản, chỉ có câu nói, “Phó bản cuối cùng có tổ đội không?”
Thấy tin nhắn riêng, phản ứng đầu tiên của Tô Hàn dĩ nhiên là cảm thấy không hiểu mô tê — đương nhiên tổ đội! Bọn họ không phải một mực chơi cùng một server à?
Sau khi hoàn hồn, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó xuất thần. Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Cô coi việc tổ đội với Chung Duệ là đương nhiên.
Nếu là cô của quá khứ, nghe nói phó bản cuối cùng có thể một mình đi vào, nhất định không chút do dự bỏ qua Chung Duệ làm riêng lẻ. Nhưng bây giờ, sau khi đọc quy tắc trò chơi bên trong bài viết đính cao nhất, cô không hề nghĩ tới một mình vào phó bản, suy nghĩ vấn đề đều xuất phát từ góc độ hai người.
Tại sao như vậy? Tô Hàn không nghĩ ra.
Đợi năm phút đồng hồ chưa thấy trả lời, Chung Duệ lại gửi một tin, “Ở đây không?”
Ngón tay Tô Hàn đặt lên bàn phím, nhưng không biết nên đáp lại như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, cô trả lời, “Đương nhiên muốn tổ đội, nếu không… Anh dùng hết vật dụng hàng ngày thì sao?”
Thấy câu trả lời, Chung Duệ á khẩu. Hoàn toàn chính xác, dùng xong vật dụng hàng ngày phải cắn thuốc cố chống đỡ, cắn thuốc xong thì chờ chết, đây là vận mệnh cuối cùng của tất cả game thủ chuyên nghiệp không có vật tư.
Nhưng lúc này, ở sâu trong nội tâm Chung Duệ không nhịn được vui mừng. Phải biết rằng, trước khi gửi tin nhắn, anh đã dự phòng trường hợp xấu nhất. Ai ngờ Tô Hàn đồng ý tổ đội, đây thật là vui mừng ngoài ý muốn.
“Xin lập đội với hệ thống đi!” Tô Hàn gửi đi tin nhắn thứ hai, giọng nói vô cùng vì hờ hững. Song trên thực tế, tâm tình của cô không bình tĩnh.
“Ừm.” Chung Duệ đồng ý.
Sau khi xin xong, hệ thống ghi nhận yêu cầu.
Chung Duệ thầm nghĩ, sau khi cuộc tranh tài kết thúc không thể tìm được lý do liên hệ, nếu không bớt thời gian gặp mặt?
Anh đang sắp xếp ngôn ngữ, đã thấy Tô Hàn lần thứ ba gửi tin nhắn, “Liên tục hơn mười ngày chơi game, tinh thần đã mệt mỏi rã rời. Tôi off trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vừa dứt lời người đã không có, hành động dứt khoát.
Chung Duệ, “…”
Không lời nào để nói.
Bên kia, Tô Hàn tắt diễn đàn, hơi ngây người. Thật ra sau trò chơi cô rất chú trọng nghỉ ngơi, không mệt mỏi như lời cô nói. Chỉ là chẳng biết tại sao, cô đột nhiên muốn yên tĩnh một mình, thuận liền tiếp tục suy nghĩ vì sao mình bằng lòng tổ đội.
Hít sâu một hơi, Tô Hàn bình tĩnh bắt đầu phân tích, “Mình phụ trách cung cấp thức ăn, vật dụng hàng ngày, Chung Duệ phụ trách cung cấp vũ lực bảo vệ và dược phẩm, 1+1> 2, hợp tác có thể sống sót càng lâu.”
“Chơi vài vòng trò chơi, hai người đã thói quen phối hợp chiến đấu. Quan trọng hơn chính là, tam quan phù hợp, không có ai cản trở, cũng không có người phản bội.”
“Tuy là dưới tình huống bình thường mạch suy nghĩ thông suốt, sức sáng tạo tốt nhưng không thể bảo đảm chu đáo. Hai người cùng cân nhắc, có thể bổ trợ điểm thiếu sót của nhau.”
Tô Hàn ý đồ dùng sự thực, giảng đạo lý, thuyết phục chính mình, nhưng lần này nói ra chuyện ma quỷ, cô không tin một chữ… Mặc cho đồng đội xuất sắc đi nữa, cường hãn đến mấy, đổi thành cô lúc mới chơi, xác định vững chắc không chút do dự lựa chọn chơi Offline. Nếu như vì vậy kết thúc thi đấu trước thời gian, đó chỉ có thể nói thực lực của cô không được, chẳng trách người khác.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy tổ đội với Chung Duệ là chuyện đương nhiên.
Tô Hàn thở dài, yên lặng nghĩ, thật ra nói một cách thẳng thừng sự tình rất đơn giản, cô muốn chơi chung với Chung Duệ chứ sao…
Thừa nhận mình đã không còn là tuyển thủ đam mê chơi đơn lẻ, Tô Hàn buồn bực cúi cúi đầu. Cô uể oải mở máy vi tính ra, muốn xem bộ phim thay đổi tâm trạng. Đang định mở kho phim, cô bỗng nhiên nhớ tới, mình đã có một khoảng thời gian thật lâu không đăng nhập diễn đàn cuồng sinh tồn.
Không biết những người khác hiện tại thế nào. Mang theo một tia hiếu kỳ, cô mở ra diễn đàn cuồng sinh tồn.
Vừa đăng nhập, trang đầu nhảy ra mấy bài viết được gắn đỉnh và có chữ to.
Bài viết số một, “Hoan nghênh người chơi may mắn còn tồn tại đến đây đưa tin. Chụp tấm ảnh làm bằng chứng, thưởng 100 quả chanh cho danh hiệu hội viên của ngài làm phần thưởng.”
Bài viết số hai, “Nói một chút những năm tháng ấy bạn gặp phải thao tác rác rưởi nào trong trò chơi sinh tồn.”
Bài viết số ba, “Hoan nghênh mọi người vào đây chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, cụ thể là — ngày nào tháng nào bởi vì nguyên nhân nào bị nốc-ao.”
Tiếp theo, Tô Hàn ấn vào bài viết số một tiến hành kiểm tra.
1L, “Liều sống liều chết cuối cùng chen vào trận chiến cuối cùng, thật không dễ dàng. Đáng tiếc vật tư trong kho hàng tùy thân chỉ còn lại một phần tư thời kỳ toàn thịnh, trái tim đau âm ỉ.”
Cuối cùng chụp tấm ảnh làm bằng chứng.
4L, “Vỗ tay đưa tin. Nói ra các người khả năng không tin, tôi thiếu chút nữa thì lạnh. Trước khi vào phó bản, tôi nghĩ thầm cùng là người chơi nhiều lần trải qua ngàn hiểm đi đến một bước này, trình độ sàn sàn nhau. Nhưng mà hai ngày sau tôi phát hiện, không phải tất cả mọi người giãy dụa cầu sinh, mấy lần khoảng cách tử vong chỉ cách một sợi chỉ, có vài người rất nhẹ nhàng đi tới quyết chiến.
Phán đoán sai tình thế, coi đại lão là gà ốm, thiếu chút nữa thì mất mạng, may mắn không phải mỗi tôi ngây thớ. Những người khác dùng sức khiêu khích, bị đại lão đè xuống đất ma sát, mà tôi nhân cơ hội chạy trốn, may mắn nhặt về một cái mạng.”
Cuối cùng cũng có tấm ảnh, chứng minh anh may mắn tránh khỏi.
11L, “Muốn giơ tay báo cáo. Tôi muốn nói, trong số người chơi gặp được từ khi chơi đến nay, hung tàn nhất thật ra là người chơi nữ… Ai nói nữ tử không bằng nam? Chỉ là người chơi nữ cao cấp ít, không dễ gặp phải mà thôi. Có nhiều người theo thói quen xem nhẹ người chơi nữ, nên để cho bọn họ tự mình trải nghiệm chị đại hung tàn cỡ nào.”
Cuối cùng cũng có tấm ảnh.
22L, “Thêm tôi một cái. Mặt khác cầu mong có đồng đội nhỏ lập đội qua phó bản cuối cùng, hãm hại hàng đừng đến.”
Cuối cùng cũng có tấm ảnh.
…
Tô Hàn xem từng lầu một, cuối cùng phát hiện người sống sót ở diễn đàn có 40 người! Cái này còn không bao gồm hội viên lười chụp ảnh, ví dụ cô.
“Không hổ là diễn đàn cuồng Sinh tồn.” cô rất cảm thán.
Bởi vì trận chiến cuối cùng là phó bản kiểu mẫu một người vô tận, Tô Hàn đoán chừng mình rất có thể bị ném vào nơi hoang dã. Vì vậy cô lật lại đống bài viết kỹ thuật, nỗ lực ôn tập củng cố kỹ xảo sinh tồn dã ngoại, cũng xem hai bộ điện ảnh liên quan.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Hàn theo thường lệ nằm vào khoang thuyền của trò chơi trước thời gian.
Đúng 8 giờ sáng, những người dự thi đúng giờ đăng nhập, bắt đầu vòng chơi cuối cùng.
**
Thấy hoa mắt, Tô Hàn đã ở bên trong phó bản.
Hệ thống bắt đầu giới thiệu, “Vòng chơi này là trò chơi sinh tồn bối cảnh rừng rậm nguyên thủy, mời người chơi dốc hết toàn lực sống sót, thẳng đến khi không chịu đựng nổi mới thôi.”
“Chú ý: Giá trị thể lực về không, nhân vật tử vong, người chơi mất đi tư cách tranh tài.”
“Mong mọi người chơi đùa vui vẻ.”
Nghe xong quy tắc, Tô Hàn bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Ai biết vừa quay đầu, cô phát hiện Chung Duệ đứng ngay bên cạnh.
Bên trên có 2 bài viết được đưa lên cao nhất, cái thứ nhất là bài viết số liệu, “Thông báo mới nhất, 29,700 người chơi tham gia vòng chơi thứ mười một, 12,100 người lên cấp, tỷ lệ qua cửa 41%. Có 2976 người chơi thông quan.”
Thứ hai là thông báo, “Vòng đấu thứ 12 là quyết chiến cuối cùng, tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời xem bên trong.”
Tô Hàn ấn vào bài viết kiểm tra.
Lầu chính viết, “Dốc hết toàn lực sống sót đến khi không chịu nổi mới thôi!
Quyết chiến cuối cùng là hình thức sinh tồn vô tận, người chơi may mắn còn tồn tại đối mặt với các khiêu chiến hạng nặng: vật tư thiếu thốn, mãnh thú tập kích, hoàn cảnh thời tiết ác liệt.
Giá trị thể lực hao hết, người chơi mất đi tư cách tranh tài. Xếp hạng sau cùng được phán đoán cơ bản dựa vào trình tự bị nốc-ao, sống càng lâu, thứ tự càng cao.
Chú ý 1: Người chơi đi vào server khác biệt, tự mình chiến đấu. (bao gồm người chơi đã đệ đơn xin, xác nhận tạo thành đội)
Chú ý 2: Người chơi có thể một lần nữa yêu cầu tổ đội, đi vào cùng một server. Nhưng tiểu đội tối đa có ba người, đồng thời trước 18 giờ cần xin hệ thống gia nhập tổ đội, quá thời hạn vô hiệu. (người chơi cùng một server tăng nhiều, độ khó tương ứng tăng cao)
Chú ý 3: Trong quá trình trận đấu, hệ thống sẽ không nêu lên số lượng người sống sót.
Hy vọng các vị người chơi không ngừng đột phá bản thân, nhận được thành tích ưu tú.”
Xem xong bài viết, trong đầu Tô Hàn lúc này hiện lên mấy ý nghĩ.
Quyết chiến cuối cùng, hình thức sinh tồn vô tận, cho nên lần này có thể dùng hết toàn bộ hàng hóa tích trữ trong kho hàng tùy thân.
Bởi vì của cải mỗi người tích góp từng tí một khác nhau, cho nên người chơi giai đoạn đầu chiếm ưu thế chắc chắn cũng có ưu thế trong trận chiến cuối cùng.
Nếu người chơi đơn độc đi vào phó bản, cần một mình đối mặt với các hạng khiêu chiến, có thể sống bao lâu phải xem bản lĩnh của mình. Nếu tổ đội vào phó bản, đồng đội có thể nâng đỡ lẫn nhau, cùng qua cửa ải khó khăn. Nhưng có điều phải chú ý, nếu như cùng một đội, có khả năng tồn tại đồng đội đâm dao phía sau, giết người cướp của.
Mà hệ thống không đọc số lượng người sống sót thì khiến cho người chơi chiến đấu hăng hái đến cuối cùng.
Trong đầu tâm tư phức tạp, trong lúc nhất thời không nắm rõ. Tô Hàn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, mà lật xem bài viết trước.
“Tôi sống đến cửa thứ mười một, tự cho là một nhân vật, ai biết đối thủ cạnh tranh người sau hung tàn hơn người trước! Tiêu chuẩn của người chơi lập tức cất cao mấy cái bậc thang, các người có thể tưởng tượng được không?!”
“Cùng là người chơi may mắn còn tồn tại, có vài người thông quan nhiều lần, có vài người trốn đông trốn tây, miễn cưỡng sống sót, có thể giống nhau à??”
“Tôi cố gắng tìm một đối tượng có thể bắt nạt trong cùng server, đáng tiếc thất bại. Vì vậy tôi phát hiện, bản thân nằm ở tầng chót của kim tự tháp… đau thương làm sao!”
“Tôi nghe đại lão nói, thời gian kéo càng lâu, thiên phú loại vật tư càng chiếm tiện nghi. Vì vậy anh hoành hành ngang dọc, nhanh chóng giải quyết chiến đấu… Đại lão chính là đại lão, yên lặng nhìn lên.”
“Ta cảm giác thiên phú mình không tệ, kết quả gặp được người chơi có hai thiên phú, chất lượng không được số lượng góp. Tôi cảm giác vũ lực mình thật cao, kết quả gặp được người tập võ, toàn bộ hành trình áp chế, đánh tôi đầu đầy sao. Cuối cùng, tôi cảm giác mình vẫn là GG quên đi… ở lại đã không còn là con người, đánh không nổi.”
“Sáng sớm ngày thứ hai ở server của tôi có kẻ đốt rừng cây, một hơi loại hết 50% đối thủ cạnh tranh. Đkm, hiệu suất này ai sánh nổi? Tôi thầm nghĩ hạ độc ở trong nguồn nước quá ngây thơ!”
“Nếu cố gắng lấy ví dụ, thật giống như vừa học xong bốn phép tính cộng trừ nhân chia, phải kiểm tra bao nhiêu đề bài, độ khó tăng quá nhanh.”
“Trước đây điểm tuyệt đối 100, qua cửa 60, nhìn không ra trình độ chênh lệch. Hiện tại điểm tuyệt đối 1000, qua cửa 600, lập tức kéo dài mức độ chênh lệch. Thật ra có thể chống đỡ đến cửa thứ mười một, đã rất không dễ dàng.”
…
Tô Hàn lật nhiều bài viết, phần lớn nhìn thấy là chút cảm thán, hoàn toàn không có tin tức hữu dụng. Nhưng số lượng bình luận bên dưới bài viết quyết chiến cuối cùng từng bước nhiều hơn.
“Tổng cộng 12 cái phó bản, chỉ trúng tủ phó bản Zombie, oa một tiếng khóc lên, trong lòng bảo bảo khổ.”
“Quyết chiến cuối cùng có thể phát sóng trực tiếp không? Muốn thưởng thức tư thế oai hùng của các đại lão!”
“Mọi người cùng thảo luận, nếu như là bạn, sẽ chọn đơn độc vào phó bản, hay lựa chọn tổ đội?”
“Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề! Chơi trò chơi đến bây giờ, nhà kho của các người chưa hết đồ à?? Làm sao làm được?!”
“Phốc xuy”, chứng kiến bình luận của người cuối cùng, Tô Hàn không tự chủ cười ra tiếng.
Đúng lúc này, có người gửi tin nhắn riêng.
Tô Hàn ấn vào, là Chung Duệ gửi tin tức. Nội dung rất đơn giản, chỉ có câu nói, “Phó bản cuối cùng có tổ đội không?”
Thấy tin nhắn riêng, phản ứng đầu tiên của Tô Hàn dĩ nhiên là cảm thấy không hiểu mô tê — đương nhiên tổ đội! Bọn họ không phải một mực chơi cùng một server à?
Sau khi hoàn hồn, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó xuất thần. Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Cô coi việc tổ đội với Chung Duệ là đương nhiên.
Nếu là cô của quá khứ, nghe nói phó bản cuối cùng có thể một mình đi vào, nhất định không chút do dự bỏ qua Chung Duệ làm riêng lẻ. Nhưng bây giờ, sau khi đọc quy tắc trò chơi bên trong bài viết đính cao nhất, cô không hề nghĩ tới một mình vào phó bản, suy nghĩ vấn đề đều xuất phát từ góc độ hai người.
Tại sao như vậy? Tô Hàn không nghĩ ra.
Đợi năm phút đồng hồ chưa thấy trả lời, Chung Duệ lại gửi một tin, “Ở đây không?”
Ngón tay Tô Hàn đặt lên bàn phím, nhưng không biết nên đáp lại như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, cô trả lời, “Đương nhiên muốn tổ đội, nếu không… Anh dùng hết vật dụng hàng ngày thì sao?”
Thấy câu trả lời, Chung Duệ á khẩu. Hoàn toàn chính xác, dùng xong vật dụng hàng ngày phải cắn thuốc cố chống đỡ, cắn thuốc xong thì chờ chết, đây là vận mệnh cuối cùng của tất cả game thủ chuyên nghiệp không có vật tư.
Nhưng lúc này, ở sâu trong nội tâm Chung Duệ không nhịn được vui mừng. Phải biết rằng, trước khi gửi tin nhắn, anh đã dự phòng trường hợp xấu nhất. Ai ngờ Tô Hàn đồng ý tổ đội, đây thật là vui mừng ngoài ý muốn.
“Xin lập đội với hệ thống đi!” Tô Hàn gửi đi tin nhắn thứ hai, giọng nói vô cùng vì hờ hững. Song trên thực tế, tâm tình của cô không bình tĩnh.
“Ừm.” Chung Duệ đồng ý.
Sau khi xin xong, hệ thống ghi nhận yêu cầu.
Chung Duệ thầm nghĩ, sau khi cuộc tranh tài kết thúc không thể tìm được lý do liên hệ, nếu không bớt thời gian gặp mặt?
Anh đang sắp xếp ngôn ngữ, đã thấy Tô Hàn lần thứ ba gửi tin nhắn, “Liên tục hơn mười ngày chơi game, tinh thần đã mệt mỏi rã rời. Tôi off trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vừa dứt lời người đã không có, hành động dứt khoát.
Chung Duệ, “…”
Không lời nào để nói.
Bên kia, Tô Hàn tắt diễn đàn, hơi ngây người. Thật ra sau trò chơi cô rất chú trọng nghỉ ngơi, không mệt mỏi như lời cô nói. Chỉ là chẳng biết tại sao, cô đột nhiên muốn yên tĩnh một mình, thuận liền tiếp tục suy nghĩ vì sao mình bằng lòng tổ đội.
Hít sâu một hơi, Tô Hàn bình tĩnh bắt đầu phân tích, “Mình phụ trách cung cấp thức ăn, vật dụng hàng ngày, Chung Duệ phụ trách cung cấp vũ lực bảo vệ và dược phẩm, 1+1> 2, hợp tác có thể sống sót càng lâu.”
“Chơi vài vòng trò chơi, hai người đã thói quen phối hợp chiến đấu. Quan trọng hơn chính là, tam quan phù hợp, không có ai cản trở, cũng không có người phản bội.”
“Tuy là dưới tình huống bình thường mạch suy nghĩ thông suốt, sức sáng tạo tốt nhưng không thể bảo đảm chu đáo. Hai người cùng cân nhắc, có thể bổ trợ điểm thiếu sót của nhau.”
Tô Hàn ý đồ dùng sự thực, giảng đạo lý, thuyết phục chính mình, nhưng lần này nói ra chuyện ma quỷ, cô không tin một chữ… Mặc cho đồng đội xuất sắc đi nữa, cường hãn đến mấy, đổi thành cô lúc mới chơi, xác định vững chắc không chút do dự lựa chọn chơi Offline. Nếu như vì vậy kết thúc thi đấu trước thời gian, đó chỉ có thể nói thực lực của cô không được, chẳng trách người khác.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy tổ đội với Chung Duệ là chuyện đương nhiên.
Tô Hàn thở dài, yên lặng nghĩ, thật ra nói một cách thẳng thừng sự tình rất đơn giản, cô muốn chơi chung với Chung Duệ chứ sao…
Thừa nhận mình đã không còn là tuyển thủ đam mê chơi đơn lẻ, Tô Hàn buồn bực cúi cúi đầu. Cô uể oải mở máy vi tính ra, muốn xem bộ phim thay đổi tâm trạng. Đang định mở kho phim, cô bỗng nhiên nhớ tới, mình đã có một khoảng thời gian thật lâu không đăng nhập diễn đàn cuồng sinh tồn.
Không biết những người khác hiện tại thế nào. Mang theo một tia hiếu kỳ, cô mở ra diễn đàn cuồng sinh tồn.
Vừa đăng nhập, trang đầu nhảy ra mấy bài viết được gắn đỉnh và có chữ to.
Bài viết số một, “Hoan nghênh người chơi may mắn còn tồn tại đến đây đưa tin. Chụp tấm ảnh làm bằng chứng, thưởng 100 quả chanh cho danh hiệu hội viên của ngài làm phần thưởng.”
Bài viết số hai, “Nói một chút những năm tháng ấy bạn gặp phải thao tác rác rưởi nào trong trò chơi sinh tồn.”
Bài viết số ba, “Hoan nghênh mọi người vào đây chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, cụ thể là — ngày nào tháng nào bởi vì nguyên nhân nào bị nốc-ao.”
Tiếp theo, Tô Hàn ấn vào bài viết số một tiến hành kiểm tra.
1L, “Liều sống liều chết cuối cùng chen vào trận chiến cuối cùng, thật không dễ dàng. Đáng tiếc vật tư trong kho hàng tùy thân chỉ còn lại một phần tư thời kỳ toàn thịnh, trái tim đau âm ỉ.”
Cuối cùng chụp tấm ảnh làm bằng chứng.
4L, “Vỗ tay đưa tin. Nói ra các người khả năng không tin, tôi thiếu chút nữa thì lạnh. Trước khi vào phó bản, tôi nghĩ thầm cùng là người chơi nhiều lần trải qua ngàn hiểm đi đến một bước này, trình độ sàn sàn nhau. Nhưng mà hai ngày sau tôi phát hiện, không phải tất cả mọi người giãy dụa cầu sinh, mấy lần khoảng cách tử vong chỉ cách một sợi chỉ, có vài người rất nhẹ nhàng đi tới quyết chiến.
Phán đoán sai tình thế, coi đại lão là gà ốm, thiếu chút nữa thì mất mạng, may mắn không phải mỗi tôi ngây thớ. Những người khác dùng sức khiêu khích, bị đại lão đè xuống đất ma sát, mà tôi nhân cơ hội chạy trốn, may mắn nhặt về một cái mạng.”
Cuối cùng cũng có tấm ảnh, chứng minh anh may mắn tránh khỏi.
11L, “Muốn giơ tay báo cáo. Tôi muốn nói, trong số người chơi gặp được từ khi chơi đến nay, hung tàn nhất thật ra là người chơi nữ… Ai nói nữ tử không bằng nam? Chỉ là người chơi nữ cao cấp ít, không dễ gặp phải mà thôi. Có nhiều người theo thói quen xem nhẹ người chơi nữ, nên để cho bọn họ tự mình trải nghiệm chị đại hung tàn cỡ nào.”
Cuối cùng cũng có tấm ảnh.
22L, “Thêm tôi một cái. Mặt khác cầu mong có đồng đội nhỏ lập đội qua phó bản cuối cùng, hãm hại hàng đừng đến.”
Cuối cùng cũng có tấm ảnh.
…
Tô Hàn xem từng lầu một, cuối cùng phát hiện người sống sót ở diễn đàn có 40 người! Cái này còn không bao gồm hội viên lười chụp ảnh, ví dụ cô.
“Không hổ là diễn đàn cuồng Sinh tồn.” cô rất cảm thán.
Bởi vì trận chiến cuối cùng là phó bản kiểu mẫu một người vô tận, Tô Hàn đoán chừng mình rất có thể bị ném vào nơi hoang dã. Vì vậy cô lật lại đống bài viết kỹ thuật, nỗ lực ôn tập củng cố kỹ xảo sinh tồn dã ngoại, cũng xem hai bộ điện ảnh liên quan.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Hàn theo thường lệ nằm vào khoang thuyền của trò chơi trước thời gian.
Đúng 8 giờ sáng, những người dự thi đúng giờ đăng nhập, bắt đầu vòng chơi cuối cùng.
**
Thấy hoa mắt, Tô Hàn đã ở bên trong phó bản.
Hệ thống bắt đầu giới thiệu, “Vòng chơi này là trò chơi sinh tồn bối cảnh rừng rậm nguyên thủy, mời người chơi dốc hết toàn lực sống sót, thẳng đến khi không chịu đựng nổi mới thôi.”
“Chú ý: Giá trị thể lực về không, nhân vật tử vong, người chơi mất đi tư cách tranh tài.”
“Mong mọi người chơi đùa vui vẻ.”
Nghe xong quy tắc, Tô Hàn bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Ai biết vừa quay đầu, cô phát hiện Chung Duệ đứng ngay bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.