Chương 6: Lạm Phát (5)
Khinh Vân Đạm
03/08/2021
Lạm Phát (5)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tô Hàn lập tức ngồi xuống bên cạnh ông.
Ông Hạ không nhịn được nhìn qua. Hóa ra việc xin thuê một chiếc cần câu chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không bảo mua, nói thẳng cho thuê là được? Nghĩ đến đây ông thấy hối hận, biết thế cho thuê cho rồi.
"Người trẻ tuổi, câu cá không phải là chuyện đơn giản như vậy đâu." Ông Hạ cảm thán, nói tất cả những bài học xương máu của mình "Tôi nói cho cô biết, mấy con cá giảo hoạt lắm! Chúng..."
Mới thả cần câu chưa tới một phút, mặt nước nổi lên dậy sóng. Tô Hàn vội vàng thu lại dây câu, trên lưỡi câu treo một con cá trắm cỏ* lớn.
*Cá trắm cỏ (Ctenopharyngodon idella) là một loài cá thuộc họ cá chép (Cyprinidae), loài duy nhất của chi Ctenopharyngodon. Cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45 kg và sống tới 21 năm.
Tô Hàn tháo con cá trắm cỏ xuống, ném vào xô sắt ở bên cạnh. Quay đầu lại, vẻ mặt đặc biệt vô tội "Ông mới nói cái gì ạ? Cháu nghe không rõ."
Hạ lão đầu "...Không có gì, cô tiếp tục đi."
Nói cũng kỳ quái, ông Hạ đặt cần câu bên cạnh, đã ba ngày không thấy con cá nào. Nhưng sau khi Tô Hàn ngồi xuống, chốc chốc có một con, lại một con nữa, nửa tiếng đã câu được bốn con cá.
Tâm tình ông Hạ có chút phức tạp, có chút cao hứng đi, là rất cao hứng, dù sao thì hôm nay cũng mang về được hai con cá. Nhưng người này sao có thể làm được như vậy? Rõ ràng là do cái cần câu đó, hay là do vị trí kia ta!
Nhìn một hồi lâu, ông Hạ rốt cuộc không nhịn được nữa, ông thử thương lượng "Cái đó... chúng ta đổi vị trí có được không?"
Câu được cá đã là tốt rồi, nhưng nếu có thể tự mình câu được thì càng tốt.
"Được ạ." Tô Hàn sảng khoái đổi vị trí.
Sau đó Hạ lão buồn bã phát hiện ra rằng có vô số cá ở vị trí ban đầu của mình, tốc độ cắn mồi còn nhanh hơn trước khi đổi vị trí nữa!
Tô Hàn chủ động hỏi "Có muốn đổi cần câu không ạ?"
Ông Hạ "..."
Cũng muốn đổi, nhưng ngại mở lời.
Nghĩ tới cháu gái vẫn còn đói ở nhà, ông thở dài, đẩy một chiếc cần câu khác qua cho cô "Cô làm luôn đi, tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, ông cũng không thèm tiếp tục chiếm vị trí, dứt khoát bước sang một bên bắt đầu chia cá.
Tô Hàn liếc mắt một cái liền phát hiện ông Hạ cũng rất tốt bụng. Mấy con cá mập béo vẫn ở trong xô của cô, những con gầy hơn đã bị lấy đi.
Gió thổi hiu hiu, Tô Hàn đặt hai chiếc cần câu ở trước mặt, thỉnh thoảng đong đưa thu cần, thích ý vô cùng.
Những người khác thỉnh thoảng có thu hoạch, không biết xấu hổ mà hét lên vì hưng phấn - Người câu được gần mười con ngồi bên cạnh vẻ mặt hờ hững, mi chỉ câu được một con cá thôi, có gì mà kích động?
Mới qua 4 giờ 30 một chút, nghe tin ở đây có người câu được rất nhiều cá, mọi người hay tin đổ xô chạy tới cầu mua lại.
"Tôi muốn một con cá trắm cỏ, đổi bốn gói mì ăn liền được không?"
"Tôi cần canh cá diếc, đổi với anh ba cân gạo, thế nào?"
*1 cân bên Trung bằng 1/2kg bên mình.
"Tôi cũng muốn cá diếc, đổi bằng hai cân đậu hủ thì sao? "
Tô Hàn liếc nhìn thùng sắt, phát hiện trong đó có đúng năm con cá liền nhờ ông Hạ đổi mì gói.
Ông Hạ nhỏ giọng khuyên nhủ "Đừng để ý tới bọn họ.Để tôi nói cho cô biết, đi chợ đen có thể đổi nhiều hơn!"
Tô Hàn cũng thấp giọng nói: "Ông cho rằng mang theo năm sáu con cá có thể trở về sao?"
Ông Hạ im lặng. Ông có nghe nói có bằng hữu khó khăn lắm mới câu được cá, trên đường về lại bị bọn cướp cướp mất. Coi như là vân khí không tệ, ít nhất là người không sao, có xui hơn nữa là vô tình bị ngã xuống đất, không thể hoạt động trong một tuần.
Thế đạo bây giờ khó khăn làm sao, lỡ như nằm trên giường một tuần, không phải người nhà sẽ chết đói sao? Nghĩ đến đây ông cũng muốn trao đổi.
Mới vừa rồi hoàn toàn không nhớ nổi điều này, đó là bởi vì ông chưa bao giờ có cái hạnh phúc phiền não ấy, mỗi ngày đều xách một cái thùng rỗng về nhà...
Tô Hàn tiếp tục câu cá bên cạnh, ông Hạ cùng người nọ nói chuyện rất hòa thuận "Không được không được, hai cân đậu hủ không đủ, phải thêm nhiều hơn."
"Ba cân gạo ít quá, bốn cân thì tôi đổi. Ở nhà không có bốn cân sao? Ấy, đùa thôi! Chịu ăn cá diếc sao có thể là nhà nghèo được?"
"Có sữa tắm không? Đổi một chút, lấy hai con cá đi!"
Bản thân ông Hạ không thích cùng người khác tranh luận. Nhưng vừa nghĩ tới có thể làm cho cháu gái nhiều đồ ăn mang về, ông cảm thấy khắp cơ thể mình như có nguồn năng lượng vô tận!
Đến nỗi năm con cá của Tô Hàn đổi được 12 gói mì ăn còn thêm được 4 cục xà phòng.
Sau đó Tô Hàn ngạc nhiên nhận ra rằng những người có gia đình hiện đang làm ăn khá tốt, ít nhất là không đến mức cùng đường. Nhưng nếu siêu lạm phát tiếp tục, thật khó để nói điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Ông Hạ đầu đổi được không ít đồ ăn, vui đến không ngậm mồm được.
Tô Hàn không nhịn được nháy mắt với ông một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Hôm nay vận khí không tệ, câu được 11 con, không bằng để tôi nấu một nồi canh cho mọi người nếm thử một chút nhé?"
Ông Hạ vừa định nói câu cá xong không phải để cô nấu canh đâu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức đổi giọng "Phải đó, phải đó."
"Nhân tiện mang theo một ít gia vị tới."
Một giây tiếp theo, ông lộ ra vẻ mặt đau khổ "Nhưng không có nồi, không có bếp, nấu không được nha."
Có người lập tức giúp đỡ góp ý "Có người vô gia cư lâu ngày ở công viên, hỏi bọn họ cho mượn nồi."
"Không chỉ cái nồi, còn cái bếp nữa!"
Một đám người cấp thấp nghe nói có canh cá để uống, họ không hứng thú câu cá nữa, dứt khoát bận bịu hỗ trợ.
Đến khi canh cá sôi lên, mùi thơm bay xa mười mấy mét.
Những người khác nhất thời không nhịn được bước nhanh tới, sốt ruột la lên "Thơm quá đi, cho tôi uống một miếng với!"
Một đám người vây quanh nồi, thật lâu sau mới có người phúc hậu nhớ tới chính chủ "Hạ lão ơi, mấy người cũng tới ăn một chén đi?"
Người này quay đầu nhìn một cái, lập tức sững sờ -- Ông Hạ và cô bé với chiếc ba lô không biết đã rời đi vào lúc nào.
Ông Hạ cười lạnh một tiếng "Nếu bây giờ không đi thì về sau còn có thể rời đi sao? Mấy người nghĩ tôi là đồ ngu chắc?"
Mọi người cứng họng.
**
Bên kia, Tô Hàn vừa xách ba lô vừa cầm cần câu cá, vất vả cao chạy xa bay.
Bên cạnh ông Hạ cầm không ít thứ, còn xách thùng sắt, đừng nhắc tới tốn rất nhiều sức.
"Sao ông không mang theo túi?" Tô Hàn vội vàng giúp xách xô.
Vẻ mặt ông rất vô tội "Trước đây... Không cần mang theo túi..."
Ông cảm thấy thật lãng phí sức lực khi phải xách cái xô.
Tô Hàn không nói nên lời.
"Cháu tên gì? Sống ở đâu? Ngày mai cô có đến nữa không?" Ông Hạ tha thiết nhìn cô.
Tô Hàn rầu rĩ "Cháu tên là Tô Hàn, hiện tại không có chỗ ở."
Ông Hạ sảng khoái "Tới nhà ông ngủ một đêm đi? Ngày mai hai ta cùng nhau hợp tác câu cá tiếp?"
Tuy rằng đối phương chuyên tâm câu cá, ông chịu trách nhiệm trao đổi, thì... Đó cũng gọi là hợp tác mà.
Tô Hàn hiển nhiên là động lòng, nhưng vẫn lễ phép hỏi "Như vậy có gì không tiện không ạ?"
"Không có, trong nhà còn phòng trống, nếu cháu không ở thì cũng để trống thôi." Ông Hạ đặc biệt nhiệt tình "Hơn nữa, ông còn chưa cảm ơn cháu. Nhờ cháu giúp đỡ ông mới có thể đổi được rất nhiều thứ."
Đối với việc dẫn sói vào nhà ông Hạ cũng không lo lắng, bởi vì đây chỉ là một cô bé, còn là một cô bé khéo léo nữa. Ông cảm thấy người ta so với ông giàu hơn nhiều, có lo lắng cũng là người ta.
"Vậy làm phiền ạ." Tô Hàn nghĩ, có một nơi để ngủ tốt hơn là lo lắng về vấn đề an toàn vào ban đêm. Ông Hạ hi vọng ngày mai tiếp tục cùng nhau câu cá, không lý do gì gây bất lợi cho cô.
Vì đã được nhắc nhở từ trước nên ông Hạ đi con đường nhỏ vắng vẻ. Cho tới khi về đến nhà cũng không gặp phải một người nào trên đường.
"Bà nó ơi, mau đi ra giúp với, có khách tới." Vừa vào cửa ông Hạ liền căng cổ họng hô một tiếng.
Bà Khương nghi hoặc trong lòng. Trong hoàn cảnh này nhà mình còn có thể chiêu đãi khách sao? Lão già này không lẽ điên rồi hả?!
Vội vàng đi ra nhìn một cái, bà Khương nhất thời sợ hết hồn "Gạo, đậu hủ, cá, sữa tắm... Ông nó, ông mới đi cướp bóc sao?"
Rõ ràng bà cũng biết trình độ câu cá của lão già nhà mình đến mức nào.
"Nói vớ vẩn gì đó? Lại đây giúp dỡ đồ coi." Ông Hạ ngượng ngùng cười.
"Sao đậu hủ lại nát hết thế này?" Bà Khương đau lòng không thôi.
Ông Hạ nhìn trời "Có thể mang về là tốt lắm rồi, quan tâm nó bể hay không."
Hai người miệng thì cãi nhau nhưng tay cũng không chậm, đồ đạc cũng nhanh chóng bày biện xong.
"Ủa, đứng đó làm gì vậy? Mau ngồi đi." Ông Hạ gọi.
Tô Hàn nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống ghế. Ngẩng đầu lên phát hiện có một cô bé cỡ 6,7 tuổi đang ló đầu nhìn từ sau cửa phòng ngủ.
"Cháu cưng mau lại đây, hôm nay có cá ăn đó." Ông hớn hở nói.
Mắt cô bé sáng lên, miệng bỗng ứa nước miếng.
"Ông nó, tới phụ một tay." Bà Khương bỗng nhiên nói.
Ông Hạ ngẩn ra, sau đó đi vào phòng bếp.
Tuy rằng cố ý hạ giọng, nhưng thính lực Tô Hàn rất tốt, vẫn có thể nghe rõ ràng.
Bà Khương nói "Hôm nay tôi đi chợ rau nhặt mấy rau lá úa, mấy thứ này không thể cho khách ăn được. Mà không có rau thì lấy gì nấu?"
Ông Hạ nói "Hầm canh với đậu phụ rồi nấu một ít cơm đi."
"Cơm?" Bà Khương có chút chần chờ "Những cân gạo đó hầm thành cháo, có thể uống trong vài ngày tới..."
"Nếu không có người ta thì mình làm sao có gạo nấu cháo?" Ông có chút bất mãn nói.
"Cũng đúng." Bà Khương thở dài.
Sau đó không còn tiếng nói chuyện trong bếp.
Tô Hàn chỉ coi như không biết. Cô quay đầu trêu chọc cô bé nhỏ "Ba mẹ em đâu rồi?"
"Đi làm việc ở vùng khác ạ." Cô bé nhỏ giọng nói.
"Em thích sữa bò không?" Vừa nói Tô Hàn vừa mở balo ra.
"Thích ạ, nhưng không thể lấy." Cô bé rất muốn nhưng vẻ mặt cố gắng kiềm chế.
"Không sao đâu, chị cho em mà."
Tô Hàn cứng rắn muốn nhét vào, ai ngờ cô bé như một làn khói chạy về phòng ngủ, kiên quyết bày tỏ "Ông nội có nói không được tuỳ tiện lấy đồ của người khác."
Tô Hàn khựng lại. Có thể dạy dỗ đứa nhỏ như vậy, người nhà này cũng không phải người xấu.
Chẳng bao lâu bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi.
"Qua ăn cơm đi." Bà Khương tươi cười gọi cô.
Tô Hàn cười cười, bới cho mình một bát cơm nhỏ, sau đó rót một ít canh cá, kẹp hai miếng đậu hủ rồi nói "Mọi người ăn đi, đừng lo lắng cho cháu. Buổi trưa ăn mì cũng no rồi, bây giờ còn chịu được."
Ông Hạ và bà Khương nhìn nhau, cả hai người đều hiểu.
Mà Tô Hàn nói đến việc câu cá ngày mai "Còn chỗ câu nào khác không ạ? Cháu sợ ngày mai đi công viên không tiện."
"Có có, ngày mai ông mang cháu đi." Ông Hạ vỗ ngực bảo đảm "Ông biết một nơi có ít người câu cá, thường không có ai qua lại cả."
Sau cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, hắn đã hiểu rõ đạo lý của cải không được tiết lộ.
"Vậy thì tốt quá." Tô Hàn hài lòng cười.
===============
Tác giả có lời muốn nói:
Chẳng biết tại sao, đột nhiên nghĩ tới thiên tài có tài câu cá.
Thương nhân Tô Hàn hiếm hoi xuất hiện ở tọa độ xxx.xxx, dùng vật liệu xxxxx để trao đổi với cô ấy lấy cá sống.
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tô Hàn lập tức ngồi xuống bên cạnh ông.
Ông Hạ không nhịn được nhìn qua. Hóa ra việc xin thuê một chiếc cần câu chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không bảo mua, nói thẳng cho thuê là được? Nghĩ đến đây ông thấy hối hận, biết thế cho thuê cho rồi.
"Người trẻ tuổi, câu cá không phải là chuyện đơn giản như vậy đâu." Ông Hạ cảm thán, nói tất cả những bài học xương máu của mình "Tôi nói cho cô biết, mấy con cá giảo hoạt lắm! Chúng..."
Mới thả cần câu chưa tới một phút, mặt nước nổi lên dậy sóng. Tô Hàn vội vàng thu lại dây câu, trên lưỡi câu treo một con cá trắm cỏ* lớn.
*Cá trắm cỏ (Ctenopharyngodon idella) là một loài cá thuộc họ cá chép (Cyprinidae), loài duy nhất của chi Ctenopharyngodon. Cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45 kg và sống tới 21 năm.
Tô Hàn tháo con cá trắm cỏ xuống, ném vào xô sắt ở bên cạnh. Quay đầu lại, vẻ mặt đặc biệt vô tội "Ông mới nói cái gì ạ? Cháu nghe không rõ."
Hạ lão đầu "...Không có gì, cô tiếp tục đi."
Nói cũng kỳ quái, ông Hạ đặt cần câu bên cạnh, đã ba ngày không thấy con cá nào. Nhưng sau khi Tô Hàn ngồi xuống, chốc chốc có một con, lại một con nữa, nửa tiếng đã câu được bốn con cá.
Tâm tình ông Hạ có chút phức tạp, có chút cao hứng đi, là rất cao hứng, dù sao thì hôm nay cũng mang về được hai con cá. Nhưng người này sao có thể làm được như vậy? Rõ ràng là do cái cần câu đó, hay là do vị trí kia ta!
Nhìn một hồi lâu, ông Hạ rốt cuộc không nhịn được nữa, ông thử thương lượng "Cái đó... chúng ta đổi vị trí có được không?"
Câu được cá đã là tốt rồi, nhưng nếu có thể tự mình câu được thì càng tốt.
"Được ạ." Tô Hàn sảng khoái đổi vị trí.
Sau đó Hạ lão buồn bã phát hiện ra rằng có vô số cá ở vị trí ban đầu của mình, tốc độ cắn mồi còn nhanh hơn trước khi đổi vị trí nữa!
Tô Hàn chủ động hỏi "Có muốn đổi cần câu không ạ?"
Ông Hạ "..."
Cũng muốn đổi, nhưng ngại mở lời.
Nghĩ tới cháu gái vẫn còn đói ở nhà, ông thở dài, đẩy một chiếc cần câu khác qua cho cô "Cô làm luôn đi, tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, ông cũng không thèm tiếp tục chiếm vị trí, dứt khoát bước sang một bên bắt đầu chia cá.
Tô Hàn liếc mắt một cái liền phát hiện ông Hạ cũng rất tốt bụng. Mấy con cá mập béo vẫn ở trong xô của cô, những con gầy hơn đã bị lấy đi.
Gió thổi hiu hiu, Tô Hàn đặt hai chiếc cần câu ở trước mặt, thỉnh thoảng đong đưa thu cần, thích ý vô cùng.
Những người khác thỉnh thoảng có thu hoạch, không biết xấu hổ mà hét lên vì hưng phấn - Người câu được gần mười con ngồi bên cạnh vẻ mặt hờ hững, mi chỉ câu được một con cá thôi, có gì mà kích động?
Mới qua 4 giờ 30 một chút, nghe tin ở đây có người câu được rất nhiều cá, mọi người hay tin đổ xô chạy tới cầu mua lại.
"Tôi muốn một con cá trắm cỏ, đổi bốn gói mì ăn liền được không?"
"Tôi cần canh cá diếc, đổi với anh ba cân gạo, thế nào?"
*1 cân bên Trung bằng 1/2kg bên mình.
"Tôi cũng muốn cá diếc, đổi bằng hai cân đậu hủ thì sao? "
Tô Hàn liếc nhìn thùng sắt, phát hiện trong đó có đúng năm con cá liền nhờ ông Hạ đổi mì gói.
Ông Hạ nhỏ giọng khuyên nhủ "Đừng để ý tới bọn họ.Để tôi nói cho cô biết, đi chợ đen có thể đổi nhiều hơn!"
Tô Hàn cũng thấp giọng nói: "Ông cho rằng mang theo năm sáu con cá có thể trở về sao?"
Ông Hạ im lặng. Ông có nghe nói có bằng hữu khó khăn lắm mới câu được cá, trên đường về lại bị bọn cướp cướp mất. Coi như là vân khí không tệ, ít nhất là người không sao, có xui hơn nữa là vô tình bị ngã xuống đất, không thể hoạt động trong một tuần.
Thế đạo bây giờ khó khăn làm sao, lỡ như nằm trên giường một tuần, không phải người nhà sẽ chết đói sao? Nghĩ đến đây ông cũng muốn trao đổi.
Mới vừa rồi hoàn toàn không nhớ nổi điều này, đó là bởi vì ông chưa bao giờ có cái hạnh phúc phiền não ấy, mỗi ngày đều xách một cái thùng rỗng về nhà...
Tô Hàn tiếp tục câu cá bên cạnh, ông Hạ cùng người nọ nói chuyện rất hòa thuận "Không được không được, hai cân đậu hủ không đủ, phải thêm nhiều hơn."
"Ba cân gạo ít quá, bốn cân thì tôi đổi. Ở nhà không có bốn cân sao? Ấy, đùa thôi! Chịu ăn cá diếc sao có thể là nhà nghèo được?"
"Có sữa tắm không? Đổi một chút, lấy hai con cá đi!"
Bản thân ông Hạ không thích cùng người khác tranh luận. Nhưng vừa nghĩ tới có thể làm cho cháu gái nhiều đồ ăn mang về, ông cảm thấy khắp cơ thể mình như có nguồn năng lượng vô tận!
Đến nỗi năm con cá của Tô Hàn đổi được 12 gói mì ăn còn thêm được 4 cục xà phòng.
Sau đó Tô Hàn ngạc nhiên nhận ra rằng những người có gia đình hiện đang làm ăn khá tốt, ít nhất là không đến mức cùng đường. Nhưng nếu siêu lạm phát tiếp tục, thật khó để nói điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Ông Hạ đầu đổi được không ít đồ ăn, vui đến không ngậm mồm được.
Tô Hàn không nhịn được nháy mắt với ông một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Hôm nay vận khí không tệ, câu được 11 con, không bằng để tôi nấu một nồi canh cho mọi người nếm thử một chút nhé?"
Ông Hạ vừa định nói câu cá xong không phải để cô nấu canh đâu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức đổi giọng "Phải đó, phải đó."
"Nhân tiện mang theo một ít gia vị tới."
Một giây tiếp theo, ông lộ ra vẻ mặt đau khổ "Nhưng không có nồi, không có bếp, nấu không được nha."
Có người lập tức giúp đỡ góp ý "Có người vô gia cư lâu ngày ở công viên, hỏi bọn họ cho mượn nồi."
"Không chỉ cái nồi, còn cái bếp nữa!"
Một đám người cấp thấp nghe nói có canh cá để uống, họ không hứng thú câu cá nữa, dứt khoát bận bịu hỗ trợ.
Đến khi canh cá sôi lên, mùi thơm bay xa mười mấy mét.
Những người khác nhất thời không nhịn được bước nhanh tới, sốt ruột la lên "Thơm quá đi, cho tôi uống một miếng với!"
Một đám người vây quanh nồi, thật lâu sau mới có người phúc hậu nhớ tới chính chủ "Hạ lão ơi, mấy người cũng tới ăn một chén đi?"
Người này quay đầu nhìn một cái, lập tức sững sờ -- Ông Hạ và cô bé với chiếc ba lô không biết đã rời đi vào lúc nào.
Ông Hạ cười lạnh một tiếng "Nếu bây giờ không đi thì về sau còn có thể rời đi sao? Mấy người nghĩ tôi là đồ ngu chắc?"
Mọi người cứng họng.
**
Bên kia, Tô Hàn vừa xách ba lô vừa cầm cần câu cá, vất vả cao chạy xa bay.
Bên cạnh ông Hạ cầm không ít thứ, còn xách thùng sắt, đừng nhắc tới tốn rất nhiều sức.
"Sao ông không mang theo túi?" Tô Hàn vội vàng giúp xách xô.
Vẻ mặt ông rất vô tội "Trước đây... Không cần mang theo túi..."
Ông cảm thấy thật lãng phí sức lực khi phải xách cái xô.
Tô Hàn không nói nên lời.
"Cháu tên gì? Sống ở đâu? Ngày mai cô có đến nữa không?" Ông Hạ tha thiết nhìn cô.
Tô Hàn rầu rĩ "Cháu tên là Tô Hàn, hiện tại không có chỗ ở."
Ông Hạ sảng khoái "Tới nhà ông ngủ một đêm đi? Ngày mai hai ta cùng nhau hợp tác câu cá tiếp?"
Tuy rằng đối phương chuyên tâm câu cá, ông chịu trách nhiệm trao đổi, thì... Đó cũng gọi là hợp tác mà.
Tô Hàn hiển nhiên là động lòng, nhưng vẫn lễ phép hỏi "Như vậy có gì không tiện không ạ?"
"Không có, trong nhà còn phòng trống, nếu cháu không ở thì cũng để trống thôi." Ông Hạ đặc biệt nhiệt tình "Hơn nữa, ông còn chưa cảm ơn cháu. Nhờ cháu giúp đỡ ông mới có thể đổi được rất nhiều thứ."
Đối với việc dẫn sói vào nhà ông Hạ cũng không lo lắng, bởi vì đây chỉ là một cô bé, còn là một cô bé khéo léo nữa. Ông cảm thấy người ta so với ông giàu hơn nhiều, có lo lắng cũng là người ta.
"Vậy làm phiền ạ." Tô Hàn nghĩ, có một nơi để ngủ tốt hơn là lo lắng về vấn đề an toàn vào ban đêm. Ông Hạ hi vọng ngày mai tiếp tục cùng nhau câu cá, không lý do gì gây bất lợi cho cô.
Vì đã được nhắc nhở từ trước nên ông Hạ đi con đường nhỏ vắng vẻ. Cho tới khi về đến nhà cũng không gặp phải một người nào trên đường.
"Bà nó ơi, mau đi ra giúp với, có khách tới." Vừa vào cửa ông Hạ liền căng cổ họng hô một tiếng.
Bà Khương nghi hoặc trong lòng. Trong hoàn cảnh này nhà mình còn có thể chiêu đãi khách sao? Lão già này không lẽ điên rồi hả?!
Vội vàng đi ra nhìn một cái, bà Khương nhất thời sợ hết hồn "Gạo, đậu hủ, cá, sữa tắm... Ông nó, ông mới đi cướp bóc sao?"
Rõ ràng bà cũng biết trình độ câu cá của lão già nhà mình đến mức nào.
"Nói vớ vẩn gì đó? Lại đây giúp dỡ đồ coi." Ông Hạ ngượng ngùng cười.
"Sao đậu hủ lại nát hết thế này?" Bà Khương đau lòng không thôi.
Ông Hạ nhìn trời "Có thể mang về là tốt lắm rồi, quan tâm nó bể hay không."
Hai người miệng thì cãi nhau nhưng tay cũng không chậm, đồ đạc cũng nhanh chóng bày biện xong.
"Ủa, đứng đó làm gì vậy? Mau ngồi đi." Ông Hạ gọi.
Tô Hàn nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống ghế. Ngẩng đầu lên phát hiện có một cô bé cỡ 6,7 tuổi đang ló đầu nhìn từ sau cửa phòng ngủ.
"Cháu cưng mau lại đây, hôm nay có cá ăn đó." Ông hớn hở nói.
Mắt cô bé sáng lên, miệng bỗng ứa nước miếng.
"Ông nó, tới phụ một tay." Bà Khương bỗng nhiên nói.
Ông Hạ ngẩn ra, sau đó đi vào phòng bếp.
Tuy rằng cố ý hạ giọng, nhưng thính lực Tô Hàn rất tốt, vẫn có thể nghe rõ ràng.
Bà Khương nói "Hôm nay tôi đi chợ rau nhặt mấy rau lá úa, mấy thứ này không thể cho khách ăn được. Mà không có rau thì lấy gì nấu?"
Ông Hạ nói "Hầm canh với đậu phụ rồi nấu một ít cơm đi."
"Cơm?" Bà Khương có chút chần chờ "Những cân gạo đó hầm thành cháo, có thể uống trong vài ngày tới..."
"Nếu không có người ta thì mình làm sao có gạo nấu cháo?" Ông có chút bất mãn nói.
"Cũng đúng." Bà Khương thở dài.
Sau đó không còn tiếng nói chuyện trong bếp.
Tô Hàn chỉ coi như không biết. Cô quay đầu trêu chọc cô bé nhỏ "Ba mẹ em đâu rồi?"
"Đi làm việc ở vùng khác ạ." Cô bé nhỏ giọng nói.
"Em thích sữa bò không?" Vừa nói Tô Hàn vừa mở balo ra.
"Thích ạ, nhưng không thể lấy." Cô bé rất muốn nhưng vẻ mặt cố gắng kiềm chế.
"Không sao đâu, chị cho em mà."
Tô Hàn cứng rắn muốn nhét vào, ai ngờ cô bé như một làn khói chạy về phòng ngủ, kiên quyết bày tỏ "Ông nội có nói không được tuỳ tiện lấy đồ của người khác."
Tô Hàn khựng lại. Có thể dạy dỗ đứa nhỏ như vậy, người nhà này cũng không phải người xấu.
Chẳng bao lâu bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi.
"Qua ăn cơm đi." Bà Khương tươi cười gọi cô.
Tô Hàn cười cười, bới cho mình một bát cơm nhỏ, sau đó rót một ít canh cá, kẹp hai miếng đậu hủ rồi nói "Mọi người ăn đi, đừng lo lắng cho cháu. Buổi trưa ăn mì cũng no rồi, bây giờ còn chịu được."
Ông Hạ và bà Khương nhìn nhau, cả hai người đều hiểu.
Mà Tô Hàn nói đến việc câu cá ngày mai "Còn chỗ câu nào khác không ạ? Cháu sợ ngày mai đi công viên không tiện."
"Có có, ngày mai ông mang cháu đi." Ông Hạ vỗ ngực bảo đảm "Ông biết một nơi có ít người câu cá, thường không có ai qua lại cả."
Sau cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, hắn đã hiểu rõ đạo lý của cải không được tiết lộ.
"Vậy thì tốt quá." Tô Hàn hài lòng cười.
===============
Tác giả có lời muốn nói:
Chẳng biết tại sao, đột nhiên nghĩ tới thiên tài có tài câu cá.
Thương nhân Tô Hàn hiếm hoi xuất hiện ở tọa độ xxx.xxx, dùng vật liệu xxxxx để trao đổi với cô ấy lấy cá sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.