Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 48: Sinh tồn ở hoang đảo (10)

Khinh Vân Đạm

03/08/2021

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Mặc dù thời tiết nắng nóng nhưng Tô Hàn vẫn cần mẫn đốt cây lấy củi—— Hiện tại thà rằng làm việc chăm chỉ còn hơn bó tay chịu trói về sau.

Trước khi đốt cây, cô cố tình nhặt lá, cỏ tranh và các chất dễ cháy khác chất đống bên cạnh cây, sau đó đá lửa và thanh magie cọ nhẹ vào nhau, ngay lập tức xuất hiện tia lửa. Cỏ tranh bốc cháy, ngọn lửa lan ra xung quanh.

Tô Hàn đứng bên cạnh xem, yên tĩnh chờ ngọn lửa cháy hết.

Sau một khoảng thời gian, mấy nhánh cây bị đốt biến thành than củi.

Tô Hàn tìm dây mây, buộc chặt nhiều bó than rồi lôi đi. Đối với những thứ không thể lấy đi, cô cũng không miễn cưỡng, bỏ lại tại chỗ.

Cùng lúc đó, Chung Duệ đi lang thang xung quanh hang động, nhân tiện săn một chút con mồi, từ đầu đến cuối cửa hang đều nằm trong tầm mắt của anh, đảm bảo rằng không có người đến gần.

Sau khi trở về hang, một người phụ trách việc nấu nướng, một người phụ trách việc kiểm kê, chia việc phối hợp ăn ý, hợp tác vô cùng thoải mái.

Bên ngoài hang động nắng như thiêu đốt, nhưng làn gió mát lạnh thoảng qua trong hang khiến nhiệt độ trong hang luôn ở mức thấp.

Su Han cảm thấy ngày tốt lành sắp đến rồ. Tích trữ vật tư rồi chỉ cần làm tổ trong hang là có thể vượt qua phó bản một cách dễ dàng.

"Đừng vui mừng quá sớm." Chung Duệ nhắc nhở "Ngày nắng nóng có gió thổi là tốt, nhưng lúc trời lạnh sẽ rất phiền."

"Tôi biết cái gì cũng có lợi và hại, cho nên mới cố gắng tích trữ củi, than củi đây." Tô Hàn không quan tâm lắm "Ngoài ra còn mấy miếng da thỏ, cộng thêm lớp da hươu cực lớn, hẳn là đủ sống sót qua ngày đông giá rét."

"Ừm." Chung Duệ nhẹ đáp lại.

Ngày thứ tám, độn than củi, đi săn, ăn cơm.

Ngày thứ chín, độn than củi, đi săn, ăn cơm. Tô Hàn còn qua rừng cây Phong đường một chuyện, rót đầy nước đường tất cả ống tre.

Trên thực tế, đối với Tô Hàn với Chung Duệ mà nói, nếu không có vật tư thì chuyện ập tới cũng sẽ nghĩ biện pháp khác mà sống sót. Chẳng qua là hàng tồn càng nhiều, trong lòng càng nắm chắc, đó là một loại cảm giác an toàn không thể nói rõ. Ngoài ra khi chuyện xảy ra mới nghĩ biện pháp, thì cũng rất khó...

Sáng hôm sau, âm thanh của hệ thống vang lên đúng giờ,âm thanh giống như âm thanh của chúa trời "Trò chơi ngày thứ mười."

4 bình sữa, 1 bánh mì đen, 1 bánh mì bơ thịt, 1 bánh ngọt chocolate, nằm tán loạn trên mặt đất.

Tô Hàn ném bánh mì bơ thịt cho Chung Duệ, cầm bánh ngọt chocolate lên ăn, đồng thời hàm hồ nói "Không biết có bao nhiêu người ở lại, chạy nước rút thông quan."

"Sẽ luôn có số ít chứ?" Chung Duệ suy đoán.

Một lúc sau, hệ thống nhắc nhở "Bão táp ập đến, hiện tại còn 4 người sống sót trên hoang đảo D16."

Tô Hàn "..."

Cô không nhịn được nhìn đồng đội mình, rồi lại nhìn mình, có chút câm nín—— Ở đây đã chiếm hai vị trí rồi.

Chung Duệ ngược lại rất bình tĩnh "Tốt lắm. Kế tiếp chỉ cần đối phó với thiên tai, không cần lo lắng về con người."

Dưới tình huống số người phe địch bằng nhau, dù hai người chơi sống sót khác liên thủ lại thì anh cũng không sợ.

Hệ thống vừa dứt lời, ngoài cửa hàng động nhiên nổi trận gió lớn, gió bắc gào thét. Ngay sau đó mưa nặng hạt bắt đầu rơi, khí thế vô cùng hung tàn mà rơi xuống đất.

[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]

Cũng trong lúc đó gió rét thổi vào từ cửa hang.

Tô Hàn chà chà da, cảm giác lạnh lẽo từ đầu tới chân. Cô có chút rầu rĩ "Bây giờ cảm thấy lạnh, nếu sau này có mưa đá thì sao?"

Chung Duệ trầm tư, dời một cái giá gỗ đến cửa hang. Sau đó gấp đôi tấm da hươu lại treo lên giá gỗ, dùng dây rơm cố định nó lại. Như vậy một tấm màn cửa bằng lớp da hươu hai tầng đã xong, cảm giác có thể chắn gió.

Để giá gỗ không bị gió thổi đổ, Chung Duệ rời khỏi hang tìm hai hòn đá gần đó mang về, sau đó cố định giá gỗ lại.

"Tốt hơn nhiều rồi." Tô Hàn vừa nở một nụ cười thì không biết từ nơi nào đó sâu trong hang động thổi gió rét tới, lửa trên đống củi chập chờn thiếu chút nữa vụt tắt.



Tô Hàn đột nhiên trở nên đau khổ, trong hang có những khe hở, gió nhẹ có thể thổi vào nhiệt độ cao, gió lạnh cũng có thể thổi vào khi nhiệt độ thấp.

Chung Duệ cầm mấy miếng da thỏ nghiên cứu một hồi, đột nhiên hỏi "Cô có biết may không?"

May mấy miếng da thỏ lại với nhau có thể làm một tấm tạo thành một tấm da lông thỏ siêu lớn, to gần bằng tấm da hươu.

"Để tôi suy nghĩ một chút...." Tô Hàn rơi vào trầm tư. Bỗng nhiên mắt cô sáng lên, lục từ trong giỏ đan ra gân hươu.

"Có sợi dây rồi." Cô lẩm bẩm chạy ra khỏi sơn động, đào ra đống đồ ăn còn sót lại cách đó không xa, nhặt ra một khúc xương mỏng.

"Có cả kim xương nữa." Tô Hàn hài lòng cười, nhưng rồi gió lạnh thổi qua, mưa lạnh ập vào người, cô không khỏi rùng mình một cái, vội vàng chạy chậm trở về nhà.

Chung Duệ chủ động lấy dao găm ra trợ giúp, mài xương thành hình cây kim.

Xong Tô Hàn cầm lấy kim xương, xỏ gân hươu qua kim làm sợi chỉ, sau đó vá toàn bộ da thỏ lại với nhau.

Rèm cửa bằng da thỏ đã làm xong liền mang đi che ở chỗ hở. Hai tấm màn vừa treo lên, Tô Hàn cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ánh lửa cũng không chập chờn nữa.

Sau khi xong việc, hai người ngồi quanh đống lửa, không nói gì với nhau.

Tô Hàn rũ mi, suy nghĩ thật nhanh. Nếu như vật tư dự trữ không đủ, cho dù bên ngoài mưa gió đá rơi thì người chơi cũng phải cắn răng nhắm mắt ra ngoài đi săn. Nhưng bọn họ độn hàng vô cùng đầy đủ, đủ để sống tới ngày mười lăm.

Mặt khác, chờ đợi trong hang động không cần làm nhiều hành động tốn sức, độ tiêu hao điểm no bụng giảm rõ rệt. Cô tính toán một chút, phát hiện một ngày hai bữa là có thể bổ sung hoàn toàn năng lượng đã tiêu hao.

Nói cách khác, không phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần ở trong hang động lặng lẽ chờ thời gian trôi qua là được.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tô Hàn yên lòng, kiên nhẫn chờ đợi trò chơi kết thúc.

Ngày thứ mười nhanh chóng trôi qua.

Ngày mười một, Tô Hàn kích hoạt được kỹ năng thiên phú, lấy được 1 bánh mì đen với 1 chai sữa bò.

Ngày mười hai, nước đường trong ống tre đã uống hết.

Ngày mười ba, hệ thống tuyên bố "Nhiệt độ giảm mạnh, bão tuyết ập đến, hiện tại còn 2 người sống sót trên đảo hoang D16."

Tô Hàn thầm nghĩ, nói cách khác thì trên đảo chỉ còn lại cô với Chung Duệ, thật sự biến thành đảo hoang rồi.

"Còn ba ngày." Chung Duệ lẩm bẩm.

Tô Hàn không có ý định tìm chỗ chết, nhất là kho tùy thân trước mắt không thể sử dụng được, thiếu thốn thuốc men. Lỡ như xảy ra chuyện gì rất khó đối phó.

"Sắp thông quan rồi, chịu khó mấy ngày đi." Cô nhỏ giọng an ủi.

Chung Duệ không phải là cảm thấy không chịu nổi, mà chỉ là nhàn rỗi quá, buồn miệng nói vài ba câu. Nghe vậy anh cười một tiếng, cũng không để tâm.

Lúc này, một luồng gió lạnh thổi qua, suýt chút nữa lật tung giá gỗ da thỏ, gió lạnh xuyên qua, gần như khiến người lạnh cả sống lưng.

Giờ phút này không có băng dính, nếu không Tô Hàn đã dán tấm da thỏ lên tường từ lâu để bịt chặt khe hở.

"Lạnh quá đi." Tô Hàn không khỏi xoa xoa cánh tay.

[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]

Chung Duệ bước sang một bên, lấy băng vải tích trữ, thuốc chống viêm, thuốc mỡ, thuốc giải độc và các loại thuốc khác từ giỏ đan của mình, đặt chúng bên cạnh Tô Hàn nói ngắn gọn "Lúc cần thiết sẽ dùng đến."

Thời tiết quá lạnh, không còn cách nào khác mà chỉ có thể dựa vào thuốc mà lách luật, đây chính là thuốc mê trong truyền thuyết.

Tô Hàn cũng không khách khí, dứt khoát kêu "Được."

Đồng thời cô cũng tự ngẫm, chỗ khó nhất vòng thứ tư của trò chơi là làm thế nào tìm đồ ăn trong thời tiết tồi tệ, đồng thời đảm bảo bản thân an toàn.

Nhưng mà.... Cô với Chung Duệ liên thủ, giai đoạn đầu điên cuồng độn hàng, chó tới giai đoạn cuối thì không cần ra ngoài không cần thiết.

Trước đây có đào một cái hố gần hang, nên có một con vật nhỏ đi lạc vào, sau khi bắt được là một bữa ăn ngon. Cách đó không xa có một khu rừng Phong đường, chỉ cần một chuyến đi là có thể dễ dàng kiếm được lượng lớn nước sạch. Nhưng không cần thiết, vật tư trong hang động đủ để thông quan một cách an toàn, không tốn nhiều công sức, gia tăng rủi ro nguy hiểm.

Nghĩ nghĩ, Tô Hàn rót nước trong ống tre vào chút gạo, cho thịt hươu đã ướp tốt cùng với lượng nước vừa phải, sau đó đậy nắp lại, bỏ vào trong đống lửa nướng lên.



Dù sao màn sau kho tuỳ thân cũng sẽ quay về, những thứ trong hang động cứ nhiệt tình ăn hết đi!

**

Sáng ngày mười lăm, cây kim chỉ đến số 12, hệ thống đúng giờ vang lên "Vòng thứ tư của trò chơi đã kết thúc, xin chúc mừng người chơi đã hoàn thành khiêu chiến cực hạn."

"Bạn nhận được phần thưởng Extra."

"Tất cả người chơi may mắn còn sống sót trong phó bản sẽ tự động truyền tống rời đi."

Sau đó ánh sáng trắng chợt loé, Tô Hàn với Chung Duệ rời phó bản.

Lúc này cơm vừa mới ăn xong, còn có thịt hươu đã tẩm ướp tốt, đồ ăn vặt như khoai tây chiên, chocolate, sữa chua nguyên chất cuối cùng cũng chưa kịp ăn...

**

Một tấm bảng trong suốt xuất hiện trước mặt Tô Hàn, trên đó viết——

Tên: Tô Hàn (Đã xác thực tên thật)

Cấp: 3 (Kinh nghiệm 25/30)

Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học (Tư chất cao cấp, kinh nghiệm 25/30)

Độ no bụng: 360/360

Độ sạch sẽ: 360/360

Thể lực: 360/360

Hệ thống nói tiếp "Hệ thống đang xử lý, vui lòng đợi."

Sau khoảng nửa phút, hệ thống tiếp tục "Bạn nhận được 15 (ngày sống sót) * 5 = 75 điểm."

"Bạn nhận được phần thưởng Extra, bạn có thể chọn hai trong số các tùy chọn sau làm phần thưởng."

"A. Kinh nghiệm +5."

"B. Lựu đạn*3."

"C. Điểm +50."

[Lựu đạn: Phát nổ trong vòng 3 giây sau khi kéo chốt an toàn. Khi nổ tất cả sinh vật trong bán kính 1 mét đều bị công kích, thể lực -30]

Tô Hàn gần như không chút nghĩ ngợi mà chọn A và B. Thăng cấp có thể tăng giới hạn thuộc tính, cho nên nhất định phải chọn. Vật tư đã mua rồi, cho nên thêm điểm cũng không quan trọng gì. Ngược lại thì lựu đạn thì là một thủ đoạn tấn công khá hữu dụng.

Phải biết rằng vũ khí nóng trong thương thành đều là vũ khí số lượng có hạn, có điểm cũng vô ích,còn phải nhanh chóng giành giật chúng. Nhưng trò chơi có quá nhiều người chơi, rất khó để giành lấy. Bây giờ vừa hay trong phần thưởng Extra có lựa chọn này, Tô Hàn đương nhiên không chút do dự mà chọn nó.

Ngay sau đó, âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên "Kinh nghiệm 30/30, chúc mừng cấp bậc người chơi +1, giới hạn độ đói bụng +100, giới hạn độ sạch sẽ +100, giới hạn thể lực +100, cấp bậc thiên phú +1."

Bảng thuộc tính trong suốt hiển thị——

Tên: Tô Hàn (Đã xác thực tên thật)

Cấp: 4 (Kinh nghiệm 0/30)

Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học (Tư chất cao cấp, không thể tiếp tục thăng cấp)

Độ no bụng: 460/460

Độ sạch sẽ: 460/460

Thể lực: 460/460

Kỹ năng thiên phú (Cao cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 90% xác suất nhận được bữa ăn "1 chai sữa + 1 bánh mì đen". Có 25% xác suất nhận được bữa ăn sang trọng "3 chai sữa + 1 bánh mì bơ thịt + 1 bánh chocolate". Có 5% cơ hội nhận được thực phẩm quý hiếm.

"Chú thích: Các sự kiện, xác suất trên có thể đồng thời xảy ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook