Chương 16: Thiên tai (4)
Khinh Vân Đạm
03/08/2021
Thiên tai (4)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tô Hàn ngồi trên ghế mây nhìn ra ngoài, nhịn không được hoảng sợ trong lòng—— Sương mù càng lúc càng dày. Nếu đứng trong sương mù, cô chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi nửa mét xung quanh, xa hơn căn bản không thể nhìn thấy.
Nếu một nhóm người tụ tập đặc biệt để ngăn chặn cướp bóc, bắt phải ai thì coi như xui xẻo. Vì vậy cân nhắc an toàn của bản thân, Tô Hàn trạch ở trong nhà trúc không đi đâu cả.
Vào lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau, hệ thống thông báo "Ngày thứ 5, sương mù trên đảo đã tan đi, nhưng vẫn còn nhiều lớp sương mù bao phủ bên ngoài hòn đảo."
"Do chất lượng không khí kém (bị ảnh hưởng bởi sương mù), mọi người có thể bị viêm mũi. (Người có độ sạch sẽ > 60 sẽ được miễn nhiễm)."
"Những ngày gần đây, tai nạn giao thông liên tục xảy ra, bệnh nhân rất đông, kho thuốc của bệnh viện cũng đã cạn kiệt."
Vừa dứt lời, sương mù tràn ngập ở trên đảo dần dần tản đi.
Chỉ là tâm trạng Tô Hàn không thể thoải mái ngược lại vô cùng nặng nề hơn. Mặc dù cư dân hoạt động tự do trên đảo, sương mù vẫn bao quanh hòn đảo, tàu vận chuyển sợ là không thể qua được. Mọi người có thể bị viêm mũi, thuốc của bệnh viện đã cạn kiệt, tình hình có lẽ sẽ sớm loạn lên thôi.
Tô Hàn đang nghĩ cách qua ải thì âm thanh của hệ thống lại vang lên "Kinh nghiệm 30/30, chúc mừng người chơi cấp +1, cấp bậc tư chất +1."
Bảng thuộc tính màu trong suốt ghi——
Tên: Tô Hàn (Đã xác thực tên thật)
Cấp: 2 (Kinh nghiệm 0/30)
Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học (Tư chất trung cấp,kinh nghiệm 0/30)
Độ no bụng: 220/220
Độ sạch sẽ: 220/220
Thể lực: 220/220
Kỹ năng thiên phú (Trung cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 45% xác suất nhận được một bữa ăn gồm "1 chai sữa + 1 bánh mì đen", 10% xác suất nhận được một phần ăn xa hoa gồm 3 chai sữa + 1 bánh mì bơ thịt + 1 bánh kem chocolate sang trọng". Có 1% xác suất nhận được thực phẩm siêu hiếm."
Lưu ý: Các sự kiện trên xác suất có thể xảy ra đồng thời."
Tô Hàn hơi sững sờ, buổi sáng ngủ dậy còn chưa kịp ăn sáng, không ngờ sau khi lên cấp cả ba thuộc tính đều trở nên full điểm.
Kỹ năng thiên phú vô cùng thực tế. Sau này lên cấp, tỷ lệ nhận đồ ăn thức uống cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có thêm một dòng thuộc tính "Có 1% xác suất nhận được thực phẩm quý giá" nữa. Mặc dù không biết thực phẩm quý giá là gì, nhưng cũng có thể đoán được tuyệt đối là đồ tốt.
Sau khi lên cấp thì độ no bụng +100, độ sạch sẽ +100, thể lực +100 càng làm cho người khác hưng phấn hơn. Vốn giới hạn ban đầu là 120, độ sạch sẽ thấp hơn 60 sẽ dính viêm mũi, cần phải cảnh giác. Nhưng bây giờ giới hạn là 220, không cần phải quá bận tâm.
Sau khi lên cấp 2, vô luận là khả năng sống sót hay khả năng phục hồi đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Lúc này Tô Hàn mới hiểu rõ tầm quan trọng của việc qua màn khiêu chiến quan trọng như thế nào. Đối với bài đăng gì mà "Rời khỏi phó bản trước bao nhiêu ngày, tiết kiệm chi phí nhất" là hoàn toàn vô nghĩa.
**
Biết được thuốc ở bệnh viện đã bị sử dụng hết mọi người lập tức trên đảo rơi vào tình trạng khủng hoảng. Mọi người chạy khắp nơi hỏi rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao không có thuốc men nữa? Tàu vận chuyển đâu?
Người trong bệnh viện bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành phải nói thật "Tàu vận chuyển đã mấy ngày không tới rồi. Phải nói là từ lúc xuất hiện sương mù thuyền bè không tới một lần nào."
Ngay khi câu nói này được đưa ra lập tức gây ra náo đông lớn. Thì ra mấy ngày nay đang xài hàng tồn kho sao? Hàng tồn kho có thể kiên trì được bao lâu? Khi nào thì tàu vận chuyển mới có thể đến?
Nghi ngờ không ngừng ném ra, càng nghĩ cẩn thận hơn, trong lòng mọi người như rơi vào đáy cốc. Một nhóm lớn người dân đổ xô chạy vào siêu thị giành giật, sợ chậm một bước hàng sẽ bị cướp mất.
Tuy nhiên sự hoảng loạn càng lan rộng, siêu thị sẽ càng sập tiệm sớm.
12 giờ 16 phút trưa, âm thanh máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên "Siêu thị bị cướp bóc, đã hết hàng tồn kho. Từ nay sẽ đóng cửa hoàn toàn."
"Tới rồi, tới rồi, sắp loạn tới nơi rồi." Tô Hàn không ngừng lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị gõ.
Tô Hàn sợ hết hồn, cho là đã loạn trực tiếp tới tận cửa phòng mình rồi, nhưng suy nghĩ một chút cũng biết là không thể nào.
"Mở cửa đi, là tôi." Giọng của Tiêu Yến Tuyết vang lên ở ngoài cửa.
Tô Hàn đi tới mở cửa ra.
"Xảy ra chuyện rồi." Sắc mặt Tiêu Yến Tuyết đặc biệt ngưng trọng "Tàu vận chuyển đã mấy ngày không tới, vật tư trên đảo dùng một chút ít hơn một chút. Lúc trước tôi dặn dò cô tích trữ một ít thức ăn để dùng, có trữ không?"
Tô Hàn gật đầu "Có trữ."
Tiêu Yến Tuyết thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt. Nếu hai chúng ta trốn trong nhà trúc, hẳn là có thể chống đỡ được mấy ngày."
Tô Hàn hơi 囧, trên thực tế tiền thuê nhà của cô chỉ đủ cho ngày thứ năm "Gì cơ? Tôi chỉ thuê cho đến ngày hôm nay..." Sáng sớm ngày mai phải dọn đi.
Tiêu Yến Tuyết nghiêm túc cắt ngang "Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, cô còn muốn đi đâu nữa? Nghe tôi, ở lại trong nhà trúc an toàn nhất. Hơn nữa ở đây gần biển, chúng ta có thể thừa dịp buổi tối đi đến bãi biển đi nhặt một số hải sản về nấu ăn."
Tô Hàn "...."
Thật ra cô chỉ muốn chơi một mình thôi mà Tiêu Yến Tuyết có vẻ quyết tâm mang cô đi bay. Vấn đề là Tiêu Yến Tuyết là cao thủ sao? Kéo nổi không? Kéo cả hai người họ lên nổi không?
Tô Hàn tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng cô đã vất vả ngụy trang thành NPC, thực sự không muốn nói thẳng với đối phương tui cũng là pro player, cô tự lo tốt cho bản thân trước là được, không cần phải lo lắng bậy bạ.
Cô chỉ có thể ở bên cạnh thuận theo phụ hoạ "Nói có lý."
Ngay sau đó Tiêu Yến Tuyết làm dáng vẻ giải quyết việc chung, nghiêm túc hỏi "Cô chuẩn bị được bao nhiêu thứ?"
"Sữa bò, bánh mì đen, mì ăn liền, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng,..." Tô Hàn tùy tiện báo vài loại cho có lệ, sau đó kết luận "Đại khái có thể chống đỡ được một tuần."
Trong mắt Tiêu Yến Tuyết chợt hiện lên vẻ mừng rỡ. Vẻ mặt đó giống như tìm thấy một mỏ vàng vậy. Nhưng rất nhanh cô đã cố gắng để kiềm chế tâm tình sung sướng lại, ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói "Rất tốt. Với những thứ này, hẳn là có thể chống đỡ lâu hơn."
Tô Hàn cảm thấy có gì đó khác thường, ánh mắt lóe lên. Ban đầu cô cảm thấy Tiêu Yến Tuyết có lòng tốt nên mới nhắc nhở cô trữ hàng, nhưng mà bây giờ.... Cô không nhịn được hoài nghi không lẽ Tiêu Yến Tuyết coi nàng là điểm tài nguyên đó chứ? Dỗ cô mua thức ăn và nhu yếu phẩm, sau đó tìm cách hại cô, rồi có thể hợp tình hợp lý nhặt vật tư trong phòng?
Nghĩ kỹ một chút, hành động của Tiêu Yến Tuyết quả thực vô cùng khả nghi, quan tâm cô quá mức.
"Đồ ở đâu? Cô đặt đồ ở chỗ nào rồi?" Tiêu Yến Tuyết không nhịn được hỏi tới.
Tô Hàn lẳng lặng nhìn lại, không nói gì, nhưng trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
"Khụ khụ." Tiêu Yến Tuyết lấy lại bình tĩnh, cố gắng làm cho mình không gấp gáp như vậy "Ý tôi là muốn để vật tư hai chúng ta chuẩn bị để chung một chỗ, dễ quản lý hơn ấy mà."
"Không cần." Tô Hàn xác định có chuyện không ổn nên giọng không khỏi trở nên lạnh lẽo hơn.
Tiêu Yến Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng đảo mắt một vòng liền đem lời nuốt trở lại. Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ mặt nhìn hết sức hiền lành thờ ơ nói "Vậy thì đồ ai nấy giữ đi ha."
"Ừ." Tô Hàn đáp lại, sau đó âm thầm đánh giá Tiêu Yến Tuyết, trong ánh mắt mang theo chút suy tư thăm dò.
Nhưng mà Tiêu Yến Tuyết không nói gì đi ra ngoài.
Trong phòng, Tô Hàn rơi vào trầm tư.
**
Gần tối, Tô Hàn cầm mì gói đi xuống nhà bếp.
Ở tầng một Tiêu Yến Tuyết đang bận rộn. Cô đổ đầy nước máy vào những chiếc thùng rỗng rồi đặt chúng sang một bên. Cùng lúc đó, nước đang sôi trên bếp.
Tô Hàn dừng chân. Trên thực tế, nước máy được cho vào thùng rỗng nếu không đậy nắp kín sẽ sinh ra rất nhiều vi khuẩn bên trong. Đối với nước đun sôi cũng vậy.
Cô không biết trong game thiết lập cái gì, cũng không biết có vì vậy mà dính debuff không, nhưng vì cô đã dự trữ đủ nước khoáng nên chưa thử bao giờ.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại việc thiếu nước sạch sẽ không tránh khỏi dính debuff, uống nguồn nước không sạch sẽ dễ sinh bệnh, nên uống nước máy có nhiều vi khuẩn vẫn tốt hơn hai cách đầu tiên.
"Buổi tối ăn mì hả?" Tiêu Yến Tuyết vội vàng dừng tay, lên tiếng chào hỏi "Vừa lúc nước sắp sôi rồi, lại đây đi."
"Được." Tô Hàn trấn định như thường đi tới bên cạnh Tiêu Yến Tuyết, trong lòng âm thầm đề phòng, chỉ chờ con hàng này đánh lén sau đó cho nàng một kinh hỉ.
"Tôi đựng nhiều nước một chút, lúc cần có mà dùng. Sợ là sau này bị cắt điện nước cắt gas mất." Tiêu Yến Tuyết lộ vẻ lo lắng.
Mặt Tô Hàn không cảm xúc, cảm thấy là Tiêu Yến Tuyết chắc là không thèm để tâm lời cô nói. Đã nói tiền thuê đã đến hạn ngày mai phải đi rồi, nhưng chị gái vẫn nói như thể hai người sẽ ở lại với nhau trong nhà trúc khoảng thời gian dài vậy.
Tuy vậy cô không để lộ điều gì bất thường đi tới lấy nước sôi nấu mì, nêm nếm gia vị bỏ vào.
Mùi thơm xộc vào mũi, cũng toả ra bốn phía.
Tiêu Yến Tuyết nhắm mắt hít một hơi, lộ vẻ thèm thuồng "Thật là thơm nha. Lâu lắm rồi tôi không có ăn mì, xui là quên trữ rồi." Nói xong lời cuối không khỏi có chút tiếc nuối.
Tô Hàn hỏi "Vậy cô trữ cái gì?"
"Bột bắp, bánh bao các loại." Tiêu Yến Tuyết xấu hổ cười cười "Không phải đã nói với cô rồi sao? Tôi bỏ nhà đi, trên người không có mang nhiều tiền, chỉ có thể mua mấy thứ rẻ tiền một chút."
Tô Hàn nghĩ, chị gái này quả thực có năng lực, trước sau phối hợp chặt chẽ, giữ hình tượng không bị sụp đổ.
"Nếu muốn ăn thì tôi nhường mì gói cho cô đó." Tô Hàn chậm rãi nói.
Khóe miệng Tiêu Yến Tuyết khẽ nhếch lên, có chút chút đắc ý khi mưu kế thành công. Chỉ là trong giây tiếp theo cô nghe thấy bạn cùng nhà của mình nói tiếp "Tôi thực sự muốn ăn bột ngô xào và cháo ngô, chúng ta trao đổi đi."
*Bột ngô xào: Đổ nước ấm vào bột ngô thành hỗn hợp còn vữa cục cục còn hơi dính, nêm thêm hành lá, dùng chảo chống dính bỏ lên bếp xào rồi nêm nếm, bỏ ít dầu rồi xào đến khi nào vừa miệng là xong. Mình dựa theo hình với các bước để tổng hợp sơ các bước làm, hoàn toàn là bột chứ không có gạo nha.
*Cháo ngô: nấu 1 nồi nước sôi, ở ngoài trộn bột ngô với nước quậy đều cho hoà tan, nước sôi liu riu đổ hỗn hợp bột vs nước đã quậy đều vào đảo đều, đảo đến khi sệt nóng lại là được.
Nụ cười trên mặt Tiêu Yến Tuyết lập tức cứng đờ. Cô chậm rãi quay đầu lại, có chút không thể tin được "Trao đổi??"
Tô Hàn như không đáp "Cô nói muốn ăn mì mà không phải sao? Đúng lúc tôi muốn ăn bột ngô, vậy thì đổi một chút là được rồi."
Tiêu Yến Tuyết "...."
Tính hay lắm! Cái này có khác gì mình tự ăn của mình đâu??
Trong suy nghĩ của cô nhờ có mình nhắc nhở nên bạn cùng nhà này mới tích trữ đồ ăn, đối phương nên biết ơn cô chứ. Cho nên sau đó cô nói mình muốn ăn mì, bạn cùng nhà hẳn nên chủ động đề nghị mời cô ăn tối.
Tiêu Yến Tuyết cúi đầu không nói gì, thế mà Tô Hàn cũng không buông tha "Tôi thấy hai ta nên ăn bột ngô trước nha. Thử nghĩ xem, nếu không có nước, không có điện, không có gas, mì có thể ăn không, bột ngô thì không được vậy. Cho nên chúng ta vẫn ăn bột ngô trước thì tốt hơn."
Mí mắt Tiêu Yến Tuyết không ngừng giật giật, không chịu mang đồ ăn ra ăn chung thì thôi đi, cô ta còn tính đem đồ ăn của mình ra ăn sạch trước! Đúng là lấy oán trả ơn mà, đồ điên!
"Không cần đâu, chúng ta phần ai nấy xử đi." Cứng rắn nói một câu, Tiêu Yến Tuyết nổi giận quay về phòng.
Tô Hàn khẽ lẩm bẩm, giọng nói vừa vặn không nghe thấy được "Mình còn tưởng cô ta muốn giết người đoạt vật tư, nhưng mình đã đánh giá cô ta quá cao rồi." Chẳng qua cô ta ỷ vào da mặt dày, muốn ăn chùa uống chùa, lúc lạnh lùng từ chối cô ta liền không chịu được.
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tô Hàn ngồi trên ghế mây nhìn ra ngoài, nhịn không được hoảng sợ trong lòng—— Sương mù càng lúc càng dày. Nếu đứng trong sương mù, cô chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi nửa mét xung quanh, xa hơn căn bản không thể nhìn thấy.
Nếu một nhóm người tụ tập đặc biệt để ngăn chặn cướp bóc, bắt phải ai thì coi như xui xẻo. Vì vậy cân nhắc an toàn của bản thân, Tô Hàn trạch ở trong nhà trúc không đi đâu cả.
Vào lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau, hệ thống thông báo "Ngày thứ 5, sương mù trên đảo đã tan đi, nhưng vẫn còn nhiều lớp sương mù bao phủ bên ngoài hòn đảo."
"Do chất lượng không khí kém (bị ảnh hưởng bởi sương mù), mọi người có thể bị viêm mũi. (Người có độ sạch sẽ > 60 sẽ được miễn nhiễm)."
"Những ngày gần đây, tai nạn giao thông liên tục xảy ra, bệnh nhân rất đông, kho thuốc của bệnh viện cũng đã cạn kiệt."
Vừa dứt lời, sương mù tràn ngập ở trên đảo dần dần tản đi.
Chỉ là tâm trạng Tô Hàn không thể thoải mái ngược lại vô cùng nặng nề hơn. Mặc dù cư dân hoạt động tự do trên đảo, sương mù vẫn bao quanh hòn đảo, tàu vận chuyển sợ là không thể qua được. Mọi người có thể bị viêm mũi, thuốc của bệnh viện đã cạn kiệt, tình hình có lẽ sẽ sớm loạn lên thôi.
Tô Hàn đang nghĩ cách qua ải thì âm thanh của hệ thống lại vang lên "Kinh nghiệm 30/30, chúc mừng người chơi cấp +1, cấp bậc tư chất +1."
Bảng thuộc tính màu trong suốt ghi——
Tên: Tô Hàn (Đã xác thực tên thật)
Cấp: 2 (Kinh nghiệm 0/30)
Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học (Tư chất trung cấp,kinh nghiệm 0/30)
Độ no bụng: 220/220
Độ sạch sẽ: 220/220
Thể lực: 220/220
Kỹ năng thiên phú (Trung cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 45% xác suất nhận được một bữa ăn gồm "1 chai sữa + 1 bánh mì đen", 10% xác suất nhận được một phần ăn xa hoa gồm 3 chai sữa + 1 bánh mì bơ thịt + 1 bánh kem chocolate sang trọng". Có 1% xác suất nhận được thực phẩm siêu hiếm."
Lưu ý: Các sự kiện trên xác suất có thể xảy ra đồng thời."
Tô Hàn hơi sững sờ, buổi sáng ngủ dậy còn chưa kịp ăn sáng, không ngờ sau khi lên cấp cả ba thuộc tính đều trở nên full điểm.
Kỹ năng thiên phú vô cùng thực tế. Sau này lên cấp, tỷ lệ nhận đồ ăn thức uống cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có thêm một dòng thuộc tính "Có 1% xác suất nhận được thực phẩm quý giá" nữa. Mặc dù không biết thực phẩm quý giá là gì, nhưng cũng có thể đoán được tuyệt đối là đồ tốt.
Sau khi lên cấp thì độ no bụng +100, độ sạch sẽ +100, thể lực +100 càng làm cho người khác hưng phấn hơn. Vốn giới hạn ban đầu là 120, độ sạch sẽ thấp hơn 60 sẽ dính viêm mũi, cần phải cảnh giác. Nhưng bây giờ giới hạn là 220, không cần phải quá bận tâm.
Sau khi lên cấp 2, vô luận là khả năng sống sót hay khả năng phục hồi đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Lúc này Tô Hàn mới hiểu rõ tầm quan trọng của việc qua màn khiêu chiến quan trọng như thế nào. Đối với bài đăng gì mà "Rời khỏi phó bản trước bao nhiêu ngày, tiết kiệm chi phí nhất" là hoàn toàn vô nghĩa.
**
Biết được thuốc ở bệnh viện đã bị sử dụng hết mọi người lập tức trên đảo rơi vào tình trạng khủng hoảng. Mọi người chạy khắp nơi hỏi rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao không có thuốc men nữa? Tàu vận chuyển đâu?
Người trong bệnh viện bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành phải nói thật "Tàu vận chuyển đã mấy ngày không tới rồi. Phải nói là từ lúc xuất hiện sương mù thuyền bè không tới một lần nào."
Ngay khi câu nói này được đưa ra lập tức gây ra náo đông lớn. Thì ra mấy ngày nay đang xài hàng tồn kho sao? Hàng tồn kho có thể kiên trì được bao lâu? Khi nào thì tàu vận chuyển mới có thể đến?
Nghi ngờ không ngừng ném ra, càng nghĩ cẩn thận hơn, trong lòng mọi người như rơi vào đáy cốc. Một nhóm lớn người dân đổ xô chạy vào siêu thị giành giật, sợ chậm một bước hàng sẽ bị cướp mất.
Tuy nhiên sự hoảng loạn càng lan rộng, siêu thị sẽ càng sập tiệm sớm.
12 giờ 16 phút trưa, âm thanh máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên "Siêu thị bị cướp bóc, đã hết hàng tồn kho. Từ nay sẽ đóng cửa hoàn toàn."
"Tới rồi, tới rồi, sắp loạn tới nơi rồi." Tô Hàn không ngừng lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị gõ.
Tô Hàn sợ hết hồn, cho là đã loạn trực tiếp tới tận cửa phòng mình rồi, nhưng suy nghĩ một chút cũng biết là không thể nào.
"Mở cửa đi, là tôi." Giọng của Tiêu Yến Tuyết vang lên ở ngoài cửa.
Tô Hàn đi tới mở cửa ra.
"Xảy ra chuyện rồi." Sắc mặt Tiêu Yến Tuyết đặc biệt ngưng trọng "Tàu vận chuyển đã mấy ngày không tới, vật tư trên đảo dùng một chút ít hơn một chút. Lúc trước tôi dặn dò cô tích trữ một ít thức ăn để dùng, có trữ không?"
Tô Hàn gật đầu "Có trữ."
Tiêu Yến Tuyết thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt. Nếu hai chúng ta trốn trong nhà trúc, hẳn là có thể chống đỡ được mấy ngày."
Tô Hàn hơi 囧, trên thực tế tiền thuê nhà của cô chỉ đủ cho ngày thứ năm "Gì cơ? Tôi chỉ thuê cho đến ngày hôm nay..." Sáng sớm ngày mai phải dọn đi.
Tiêu Yến Tuyết nghiêm túc cắt ngang "Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, cô còn muốn đi đâu nữa? Nghe tôi, ở lại trong nhà trúc an toàn nhất. Hơn nữa ở đây gần biển, chúng ta có thể thừa dịp buổi tối đi đến bãi biển đi nhặt một số hải sản về nấu ăn."
Tô Hàn "...."
Thật ra cô chỉ muốn chơi một mình thôi mà Tiêu Yến Tuyết có vẻ quyết tâm mang cô đi bay. Vấn đề là Tiêu Yến Tuyết là cao thủ sao? Kéo nổi không? Kéo cả hai người họ lên nổi không?
Tô Hàn tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng cô đã vất vả ngụy trang thành NPC, thực sự không muốn nói thẳng với đối phương tui cũng là pro player, cô tự lo tốt cho bản thân trước là được, không cần phải lo lắng bậy bạ.
Cô chỉ có thể ở bên cạnh thuận theo phụ hoạ "Nói có lý."
Ngay sau đó Tiêu Yến Tuyết làm dáng vẻ giải quyết việc chung, nghiêm túc hỏi "Cô chuẩn bị được bao nhiêu thứ?"
"Sữa bò, bánh mì đen, mì ăn liền, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng,..." Tô Hàn tùy tiện báo vài loại cho có lệ, sau đó kết luận "Đại khái có thể chống đỡ được một tuần."
Trong mắt Tiêu Yến Tuyết chợt hiện lên vẻ mừng rỡ. Vẻ mặt đó giống như tìm thấy một mỏ vàng vậy. Nhưng rất nhanh cô đã cố gắng để kiềm chế tâm tình sung sướng lại, ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói "Rất tốt. Với những thứ này, hẳn là có thể chống đỡ lâu hơn."
Tô Hàn cảm thấy có gì đó khác thường, ánh mắt lóe lên. Ban đầu cô cảm thấy Tiêu Yến Tuyết có lòng tốt nên mới nhắc nhở cô trữ hàng, nhưng mà bây giờ.... Cô không nhịn được hoài nghi không lẽ Tiêu Yến Tuyết coi nàng là điểm tài nguyên đó chứ? Dỗ cô mua thức ăn và nhu yếu phẩm, sau đó tìm cách hại cô, rồi có thể hợp tình hợp lý nhặt vật tư trong phòng?
Nghĩ kỹ một chút, hành động của Tiêu Yến Tuyết quả thực vô cùng khả nghi, quan tâm cô quá mức.
"Đồ ở đâu? Cô đặt đồ ở chỗ nào rồi?" Tiêu Yến Tuyết không nhịn được hỏi tới.
Tô Hàn lẳng lặng nhìn lại, không nói gì, nhưng trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
"Khụ khụ." Tiêu Yến Tuyết lấy lại bình tĩnh, cố gắng làm cho mình không gấp gáp như vậy "Ý tôi là muốn để vật tư hai chúng ta chuẩn bị để chung một chỗ, dễ quản lý hơn ấy mà."
"Không cần." Tô Hàn xác định có chuyện không ổn nên giọng không khỏi trở nên lạnh lẽo hơn.
Tiêu Yến Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng đảo mắt một vòng liền đem lời nuốt trở lại. Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ mặt nhìn hết sức hiền lành thờ ơ nói "Vậy thì đồ ai nấy giữ đi ha."
"Ừ." Tô Hàn đáp lại, sau đó âm thầm đánh giá Tiêu Yến Tuyết, trong ánh mắt mang theo chút suy tư thăm dò.
Nhưng mà Tiêu Yến Tuyết không nói gì đi ra ngoài.
Trong phòng, Tô Hàn rơi vào trầm tư.
**
Gần tối, Tô Hàn cầm mì gói đi xuống nhà bếp.
Ở tầng một Tiêu Yến Tuyết đang bận rộn. Cô đổ đầy nước máy vào những chiếc thùng rỗng rồi đặt chúng sang một bên. Cùng lúc đó, nước đang sôi trên bếp.
Tô Hàn dừng chân. Trên thực tế, nước máy được cho vào thùng rỗng nếu không đậy nắp kín sẽ sinh ra rất nhiều vi khuẩn bên trong. Đối với nước đun sôi cũng vậy.
Cô không biết trong game thiết lập cái gì, cũng không biết có vì vậy mà dính debuff không, nhưng vì cô đã dự trữ đủ nước khoáng nên chưa thử bao giờ.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại việc thiếu nước sạch sẽ không tránh khỏi dính debuff, uống nguồn nước không sạch sẽ dễ sinh bệnh, nên uống nước máy có nhiều vi khuẩn vẫn tốt hơn hai cách đầu tiên.
"Buổi tối ăn mì hả?" Tiêu Yến Tuyết vội vàng dừng tay, lên tiếng chào hỏi "Vừa lúc nước sắp sôi rồi, lại đây đi."
"Được." Tô Hàn trấn định như thường đi tới bên cạnh Tiêu Yến Tuyết, trong lòng âm thầm đề phòng, chỉ chờ con hàng này đánh lén sau đó cho nàng một kinh hỉ.
"Tôi đựng nhiều nước một chút, lúc cần có mà dùng. Sợ là sau này bị cắt điện nước cắt gas mất." Tiêu Yến Tuyết lộ vẻ lo lắng.
Mặt Tô Hàn không cảm xúc, cảm thấy là Tiêu Yến Tuyết chắc là không thèm để tâm lời cô nói. Đã nói tiền thuê đã đến hạn ngày mai phải đi rồi, nhưng chị gái vẫn nói như thể hai người sẽ ở lại với nhau trong nhà trúc khoảng thời gian dài vậy.
Tuy vậy cô không để lộ điều gì bất thường đi tới lấy nước sôi nấu mì, nêm nếm gia vị bỏ vào.
Mùi thơm xộc vào mũi, cũng toả ra bốn phía.
Tiêu Yến Tuyết nhắm mắt hít một hơi, lộ vẻ thèm thuồng "Thật là thơm nha. Lâu lắm rồi tôi không có ăn mì, xui là quên trữ rồi." Nói xong lời cuối không khỏi có chút tiếc nuối.
Tô Hàn hỏi "Vậy cô trữ cái gì?"
"Bột bắp, bánh bao các loại." Tiêu Yến Tuyết xấu hổ cười cười "Không phải đã nói với cô rồi sao? Tôi bỏ nhà đi, trên người không có mang nhiều tiền, chỉ có thể mua mấy thứ rẻ tiền một chút."
Tô Hàn nghĩ, chị gái này quả thực có năng lực, trước sau phối hợp chặt chẽ, giữ hình tượng không bị sụp đổ.
"Nếu muốn ăn thì tôi nhường mì gói cho cô đó." Tô Hàn chậm rãi nói.
Khóe miệng Tiêu Yến Tuyết khẽ nhếch lên, có chút chút đắc ý khi mưu kế thành công. Chỉ là trong giây tiếp theo cô nghe thấy bạn cùng nhà của mình nói tiếp "Tôi thực sự muốn ăn bột ngô xào và cháo ngô, chúng ta trao đổi đi."
*Bột ngô xào: Đổ nước ấm vào bột ngô thành hỗn hợp còn vữa cục cục còn hơi dính, nêm thêm hành lá, dùng chảo chống dính bỏ lên bếp xào rồi nêm nếm, bỏ ít dầu rồi xào đến khi nào vừa miệng là xong. Mình dựa theo hình với các bước để tổng hợp sơ các bước làm, hoàn toàn là bột chứ không có gạo nha.
*Cháo ngô: nấu 1 nồi nước sôi, ở ngoài trộn bột ngô với nước quậy đều cho hoà tan, nước sôi liu riu đổ hỗn hợp bột vs nước đã quậy đều vào đảo đều, đảo đến khi sệt nóng lại là được.
Nụ cười trên mặt Tiêu Yến Tuyết lập tức cứng đờ. Cô chậm rãi quay đầu lại, có chút không thể tin được "Trao đổi??"
Tô Hàn như không đáp "Cô nói muốn ăn mì mà không phải sao? Đúng lúc tôi muốn ăn bột ngô, vậy thì đổi một chút là được rồi."
Tiêu Yến Tuyết "...."
Tính hay lắm! Cái này có khác gì mình tự ăn của mình đâu??
Trong suy nghĩ của cô nhờ có mình nhắc nhở nên bạn cùng nhà này mới tích trữ đồ ăn, đối phương nên biết ơn cô chứ. Cho nên sau đó cô nói mình muốn ăn mì, bạn cùng nhà hẳn nên chủ động đề nghị mời cô ăn tối.
Tiêu Yến Tuyết cúi đầu không nói gì, thế mà Tô Hàn cũng không buông tha "Tôi thấy hai ta nên ăn bột ngô trước nha. Thử nghĩ xem, nếu không có nước, không có điện, không có gas, mì có thể ăn không, bột ngô thì không được vậy. Cho nên chúng ta vẫn ăn bột ngô trước thì tốt hơn."
Mí mắt Tiêu Yến Tuyết không ngừng giật giật, không chịu mang đồ ăn ra ăn chung thì thôi đi, cô ta còn tính đem đồ ăn của mình ra ăn sạch trước! Đúng là lấy oán trả ơn mà, đồ điên!
"Không cần đâu, chúng ta phần ai nấy xử đi." Cứng rắn nói một câu, Tiêu Yến Tuyết nổi giận quay về phòng.
Tô Hàn khẽ lẩm bẩm, giọng nói vừa vặn không nghe thấy được "Mình còn tưởng cô ta muốn giết người đoạt vật tư, nhưng mình đã đánh giá cô ta quá cao rồi." Chẳng qua cô ta ỷ vào da mặt dày, muốn ăn chùa uống chùa, lúc lạnh lùng từ chối cô ta liền không chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.