Chương 4: Kĩ năng ám sát
Na Thì Yên Hoa
26/06/2015
Bối Thứ có khoảng sáu bảy cây. Cứng rắn cực kì. Bên dưới còn vương một chút thịt. Lúc nảy cô không cẩn thận nên kéo ra còn dư. Hạ Mạt nhìn một chút, cũng không nghĩ gì nhiều. Cô đem phần thịt kia cắn lấy rồi kéo mạnh. Tất cả những phần thịt dư đều tách ra khỏi Bối Thứ.
“Bạn phát hiện ra Kiên Bối Thứ, trí lực: +1 ” Tiếng nhắc nhở mềm mại của hệ thống lại vang lên. Cô lại lấy được [Điểm thuộc tính]
Quả nhiên là người đầu tiên bao giờ cũng được ưu tiên nhất định. Giống như vậy thì dù là một người bình thường cũng có thể có được nhiều [Điểm thuộc tính]. Nếu điều này để người thứ hai phát hiện ra, chắc chắn sẽ không có tốt như vậy.
Ở trong Bụi Trần, tất cả những người mới chơi đều được hệ thống mặc định cho một túi đồ. Bên trong có 20 ô. Không chiếm trọng lượng. Nếu như túi này đầy mà người chơi muốn mang thêm đồ gì thì phải tự mình nghĩ cách. Hạ Mạt đem Bối Thứ chỉnh lí lại rồi bỏ vào túi. Hiện tại chỉ có một ít Bối Thứ. Không có tác dụng gì cả. Nếu có thể giết nhiều nhím một chút, tích góp là có thể có một điểm Bối Thứ rồi.
Mặc dù nhím là một đám sinh vật vừa nhát gan vừa sợ phiền phức. Động tác cũng nhạy bén. Nhưng với Hạ Mạt mà nói, nếu muốn so cao thấp với chúng thì không phải việc gì khó. Cô nắm cành cây, nhanh chóng ám sát. Rất nhanh giết được không ít nhím. Lặp đi lặp lại, chẳng mấy chốc tích góp được gần năm mươi Bối Thứ. Tuy nhiên, liên tục giết quái như vậy khó tránh sự hạn chế của thể lực. Hạ Mạt chỉ cảm thấy cả người đều mệt. Cũng như vậy chiến bảy tám tiếng đồng hồ không thấy mệt thật sự là tình huống khác nhau một trời một vực. Giết xong con nhím cuối cùng, cô ngồi xuống bãi cỏ. Thở hồng hộc. Khắp mặt mũi đều đổ mồ hôi.
Bên người cô lúc này có rất nhiều nhím. Nhưng chúng chẳng coi ai ra gì cả, hình như không thấy cô đã giết không ít họ hàng của chúng. Chúng vẫn thản nhiên ung dung đi dạo chơi bên cạnh cô. Thậm chí còn bên tay cô chạy đến chạy lui. Hạ Mạt nhìn chúng mà nhớ đến quái vật của bản đồ cao cấp cũng không có phần đêm tân hôn Lôi nhân trong tiểu thuyết “Gia! Ta chờ người bỏ vợ” chương mới nhất. Cô giơ bàn tay mềm nhũn ra lau mặt một cái. Ánh mắt hướng về đám cỏ. Nơi đó có rất nhiều quả dại từ trên cây rơi xuống. Sở dĩ nơi này có nhiều nhím tụ tập như vậy cũng chỉ vì muốn ăn đám quả dại này.
Nếu vừa vào trò chơi, từng bước một hoàn thành nhiệm vụ của người mới thì sẽ được NPC cho một ít lương thực. Có thể dùng nó để bổ sung thể lực, giảm bớt cảm giác đói. Nhưng Hạ Mạt bắt đầu đã không dự định làm nhiệm vụ nên sẽ không có phần thưởng này. Thể lực tiêu hao sạch sẽ thì cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Cô đưa tay, cầm lấy quả dại gần nhất. Rồi xoa xoa chúng vào quần áo. Cô nhìn thấy một con nhím đang gặm quả dại rất hưởng thụ, chắc là không có độc… Nhưng, cô trầm tư một chút. Cô vẫn buông trái cây xuống. Đi tới vài con nhím bên cạnh, xua đuổi chúng rồi nhặt lên quả đã được gặm. Lúc này mới ăn.
Cô chỉ có một mạng. Mặc dù quả dại không có gì hại, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nhím ăn rồi thì có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.
Quả dại chẳng phải dạng mỹ vị gì. Vừa chua lại vừa chát, hơn nữa bên trong lại khô rắn như đang nhai sáp nến vậy. Hạ Mạt không để tâm lắm, cô đã sớm hiểu ý đồ của game.
Nếu như ngay cả điều này cũng chịu không được. Cho dù trong game sống đến cuối cùng, trở thành người mới của Trái Đất thì cũng không thích ứng được thực tế tàn khốc hơn. Tất cả những thứ này, chỉ là đem tương lai ra diễn thử mà thôi.
Hạ Mạt ăn một quả, phát hiện ra thể lực của mình chậm rãi khôi phục một điểm. Xem ra trái cây kia có khó nuốt thật, nhưng cũng không phải là không có hiệu quả. Cô lại liên tục ăn tiếp. Đên khi trong bụng cảm giác đói bụng hoàn toàn biến mất rồi mới dừng lại. Nhìn thể lực chưa khôi phục lại hết nhưng dù sao cũng được một nửa. Tay chân cô không còn bủn rủn, nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy. Cô cầm theo cành cây giết nhím tiếp. Tích góp đủ 100 Bối Thứ cô sẽ rời đi.
Tuy rằng tiêu hao nhiều thể lực. Nhưng một thời gian dài đứng cùng một tư thế, Hạ Mạt ám sát ngày càng đúng chuẩn. Ngày càng tàn khốc hơn. Ngay khi thể lực vừa hồi tiêu hao hết, cô nghe thấy nhắc nhở của hệ thống. “Bạn thông qua nhiều lần khổ luyện, lĩnh ngộ kĩ năng ám sát. Nhanh nhẹn: +2”
“Bạn tự mình lĩnh hội được kĩ năng ám sát. Ngộ tính: +2”
Sau khi nghe được tin tức này thì Hạ Mạt mới thở ra một hơi. Quả nhiên là vậy, sau nhiều lần thử nghiệm. Cô xác định là nếu là người thứ nhất phát hiện ra sự việc nào đó, hệ thống sẽ khen thưởng gấp đôi. Đối với một người có tố chất bình thường như Hạ Mạt, đây đúng là tin tốt.
Một điểm hai điểm thuộc tính với những người chơi sau này không có gì khác biệt. Nhưng với thời kì đầu là một trời một vực. Càng sớm tích đủ càng nhiều [Điểm thuộc tính] càng tao được nhiều cơ hội sinh tồn.
Nhân lúc nghỉ ngơi. Hạ Mạt kiểm tra bảng skills của mình.
Sự chịu đựng 5, thể lực 5, trí lực 2, nhanh nhẹn 3, sức mạnh 1, ngộ tính 4, tổng hợp giá trị thực lực: 20.
Bụi Trần không hề có cấp bậc. Nhưng lại có tổng hợp giá trị thực lực để đánh giá. Từ việc tránh nguy hiểm mà cân nhắc. Ở trong game, giữa hai người chơi tổng thực lực vượt qua 50 điểm. Người có tổng thực lực cao hơn không thể chủ động công kích người chơi thực lực thấp hơn. Thế nhưng nếu người có thực lực thấp hơn chủ động công kích thì người chơi có thực lực cao hơn có thể phản kích. Về chuyện người có thực lực thấp hơn có thể đánh được người có thực lực cao hơn hay không thì không phải thuộc phạm vi quản lí của hệ thống rồi.
Hiện tại thuộc tính cũng không lí tưởng lắm. Chí ít sự chịu đựng ảnh hưởng đến HP và thể lực ảnh hưởng lực chiến đấu bền bỉ đều không tăng lên. Nếu như từng bước làm nhiệm vụ, thì sau nhiệm vụ của tân thủ trấn cũng phải tăng đến hai mươi điểm. Hiện tại cô phải nghĩ cách khác thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, ăn tiếp mấy trái. Đợi đến khi thể lực khôi phục một nửa. Hạ Mạt đứng lên lần nữa, cầm theo cành cây, hướng đến con nhím lao đến. Lần này cô đã lĩnh ngộ được kĩ năng ám sát nên con nhím chỉ nhận một đòn đã chết. Hơn nữa có thêm hai điểm nhanh nhẹn, tốc độ ra chiêu của cô nhanh hơn. Hạ Mạt chỉ nghe tiếng vù vù bên tai, con nhím đã ngã xuống rồi.
Cô cúi người thành thạo lấy Bối Thứ ném vào trong túi. Tính toán một chút, còn 4 cái nữa là đủ 100 rồi. Hạ Mạt vốn chuẩn bị giết tiếp nhưng cô nghe thấy âm thanh gì đó. Khắp cả thân hình trong khoảng khắc tóc gáy dựng đứng lên…
“Bạn phát hiện ra Kiên Bối Thứ, trí lực: +1 ” Tiếng nhắc nhở mềm mại của hệ thống lại vang lên. Cô lại lấy được [Điểm thuộc tính]
Quả nhiên là người đầu tiên bao giờ cũng được ưu tiên nhất định. Giống như vậy thì dù là một người bình thường cũng có thể có được nhiều [Điểm thuộc tính]. Nếu điều này để người thứ hai phát hiện ra, chắc chắn sẽ không có tốt như vậy.
Ở trong Bụi Trần, tất cả những người mới chơi đều được hệ thống mặc định cho một túi đồ. Bên trong có 20 ô. Không chiếm trọng lượng. Nếu như túi này đầy mà người chơi muốn mang thêm đồ gì thì phải tự mình nghĩ cách. Hạ Mạt đem Bối Thứ chỉnh lí lại rồi bỏ vào túi. Hiện tại chỉ có một ít Bối Thứ. Không có tác dụng gì cả. Nếu có thể giết nhiều nhím một chút, tích góp là có thể có một điểm Bối Thứ rồi.
Mặc dù nhím là một đám sinh vật vừa nhát gan vừa sợ phiền phức. Động tác cũng nhạy bén. Nhưng với Hạ Mạt mà nói, nếu muốn so cao thấp với chúng thì không phải việc gì khó. Cô nắm cành cây, nhanh chóng ám sát. Rất nhanh giết được không ít nhím. Lặp đi lặp lại, chẳng mấy chốc tích góp được gần năm mươi Bối Thứ. Tuy nhiên, liên tục giết quái như vậy khó tránh sự hạn chế của thể lực. Hạ Mạt chỉ cảm thấy cả người đều mệt. Cũng như vậy chiến bảy tám tiếng đồng hồ không thấy mệt thật sự là tình huống khác nhau một trời một vực. Giết xong con nhím cuối cùng, cô ngồi xuống bãi cỏ. Thở hồng hộc. Khắp mặt mũi đều đổ mồ hôi.
Bên người cô lúc này có rất nhiều nhím. Nhưng chúng chẳng coi ai ra gì cả, hình như không thấy cô đã giết không ít họ hàng của chúng. Chúng vẫn thản nhiên ung dung đi dạo chơi bên cạnh cô. Thậm chí còn bên tay cô chạy đến chạy lui. Hạ Mạt nhìn chúng mà nhớ đến quái vật của bản đồ cao cấp cũng không có phần đêm tân hôn Lôi nhân trong tiểu thuyết “Gia! Ta chờ người bỏ vợ” chương mới nhất. Cô giơ bàn tay mềm nhũn ra lau mặt một cái. Ánh mắt hướng về đám cỏ. Nơi đó có rất nhiều quả dại từ trên cây rơi xuống. Sở dĩ nơi này có nhiều nhím tụ tập như vậy cũng chỉ vì muốn ăn đám quả dại này.
Nếu vừa vào trò chơi, từng bước một hoàn thành nhiệm vụ của người mới thì sẽ được NPC cho một ít lương thực. Có thể dùng nó để bổ sung thể lực, giảm bớt cảm giác đói. Nhưng Hạ Mạt bắt đầu đã không dự định làm nhiệm vụ nên sẽ không có phần thưởng này. Thể lực tiêu hao sạch sẽ thì cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Cô đưa tay, cầm lấy quả dại gần nhất. Rồi xoa xoa chúng vào quần áo. Cô nhìn thấy một con nhím đang gặm quả dại rất hưởng thụ, chắc là không có độc… Nhưng, cô trầm tư một chút. Cô vẫn buông trái cây xuống. Đi tới vài con nhím bên cạnh, xua đuổi chúng rồi nhặt lên quả đã được gặm. Lúc này mới ăn.
Cô chỉ có một mạng. Mặc dù quả dại không có gì hại, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nhím ăn rồi thì có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.
Quả dại chẳng phải dạng mỹ vị gì. Vừa chua lại vừa chát, hơn nữa bên trong lại khô rắn như đang nhai sáp nến vậy. Hạ Mạt không để tâm lắm, cô đã sớm hiểu ý đồ của game.
Nếu như ngay cả điều này cũng chịu không được. Cho dù trong game sống đến cuối cùng, trở thành người mới của Trái Đất thì cũng không thích ứng được thực tế tàn khốc hơn. Tất cả những thứ này, chỉ là đem tương lai ra diễn thử mà thôi.
Hạ Mạt ăn một quả, phát hiện ra thể lực của mình chậm rãi khôi phục một điểm. Xem ra trái cây kia có khó nuốt thật, nhưng cũng không phải là không có hiệu quả. Cô lại liên tục ăn tiếp. Đên khi trong bụng cảm giác đói bụng hoàn toàn biến mất rồi mới dừng lại. Nhìn thể lực chưa khôi phục lại hết nhưng dù sao cũng được một nửa. Tay chân cô không còn bủn rủn, nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy. Cô cầm theo cành cây giết nhím tiếp. Tích góp đủ 100 Bối Thứ cô sẽ rời đi.
Tuy rằng tiêu hao nhiều thể lực. Nhưng một thời gian dài đứng cùng một tư thế, Hạ Mạt ám sát ngày càng đúng chuẩn. Ngày càng tàn khốc hơn. Ngay khi thể lực vừa hồi tiêu hao hết, cô nghe thấy nhắc nhở của hệ thống. “Bạn thông qua nhiều lần khổ luyện, lĩnh ngộ kĩ năng ám sát. Nhanh nhẹn: +2”
“Bạn tự mình lĩnh hội được kĩ năng ám sát. Ngộ tính: +2”
Sau khi nghe được tin tức này thì Hạ Mạt mới thở ra một hơi. Quả nhiên là vậy, sau nhiều lần thử nghiệm. Cô xác định là nếu là người thứ nhất phát hiện ra sự việc nào đó, hệ thống sẽ khen thưởng gấp đôi. Đối với một người có tố chất bình thường như Hạ Mạt, đây đúng là tin tốt.
Một điểm hai điểm thuộc tính với những người chơi sau này không có gì khác biệt. Nhưng với thời kì đầu là một trời một vực. Càng sớm tích đủ càng nhiều [Điểm thuộc tính] càng tao được nhiều cơ hội sinh tồn.
Nhân lúc nghỉ ngơi. Hạ Mạt kiểm tra bảng skills của mình.
Sự chịu đựng 5, thể lực 5, trí lực 2, nhanh nhẹn 3, sức mạnh 1, ngộ tính 4, tổng hợp giá trị thực lực: 20.
Bụi Trần không hề có cấp bậc. Nhưng lại có tổng hợp giá trị thực lực để đánh giá. Từ việc tránh nguy hiểm mà cân nhắc. Ở trong game, giữa hai người chơi tổng thực lực vượt qua 50 điểm. Người có tổng thực lực cao hơn không thể chủ động công kích người chơi thực lực thấp hơn. Thế nhưng nếu người có thực lực thấp hơn chủ động công kích thì người chơi có thực lực cao hơn có thể phản kích. Về chuyện người có thực lực thấp hơn có thể đánh được người có thực lực cao hơn hay không thì không phải thuộc phạm vi quản lí của hệ thống rồi.
Hiện tại thuộc tính cũng không lí tưởng lắm. Chí ít sự chịu đựng ảnh hưởng đến HP và thể lực ảnh hưởng lực chiến đấu bền bỉ đều không tăng lên. Nếu như từng bước làm nhiệm vụ, thì sau nhiệm vụ của tân thủ trấn cũng phải tăng đến hai mươi điểm. Hiện tại cô phải nghĩ cách khác thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, ăn tiếp mấy trái. Đợi đến khi thể lực khôi phục một nửa. Hạ Mạt đứng lên lần nữa, cầm theo cành cây, hướng đến con nhím lao đến. Lần này cô đã lĩnh ngộ được kĩ năng ám sát nên con nhím chỉ nhận một đòn đã chết. Hơn nữa có thêm hai điểm nhanh nhẹn, tốc độ ra chiêu của cô nhanh hơn. Hạ Mạt chỉ nghe tiếng vù vù bên tai, con nhím đã ngã xuống rồi.
Cô cúi người thành thạo lấy Bối Thứ ném vào trong túi. Tính toán một chút, còn 4 cái nữa là đủ 100 rồi. Hạ Mạt vốn chuẩn bị giết tiếp nhưng cô nghe thấy âm thanh gì đó. Khắp cả thân hình trong khoảng khắc tóc gáy dựng đứng lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.