Chương 93: Đáng yêu
Phù Cẩn
01/03/2024
Em có đồng ý gả cho anh không?
Hoài Hâm cảm thấy đây có thể là những từ ngữ êm tai nhất trên đời này.
Trước kia cô từng đọc được một câu: "Mừng đến mức chảy nước mắt", nhưng không biết đó là loại cảm giác gì, hôm nay rốt cuộc cô mới hiểu ra, thì ra khi yêu một người, mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười, tất cả hỉ nộ ái ố đều sẽ gắn liền với đối phương.
Nắng ban mai đẹp đẽ, vạn vật xinh tươi, ánh sáng ấm áp rực sáng bầu trời.
Hàng mi Hoài Hâm run lên, cô nhìn đôi mắt sâu của Úc Thừa, khẽ gật đầu một cái.
Úc Thừa mỉm cười, nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô, cẩn thận giúp cô đeo chiếc nhẫn vào. Chiếc nhẫn không lớn không bé, rất vừa vặn, viên kim cương màu tím đẹp rực rỡ, tỏa ra lấp lánh ánh sáng, sức nặng khó mà lơ là được.
Hình như anh muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cảm giác được Hoài Hâm nắm chặt bàn tay anh.
"A Thừa, em cũng yêu anh."
Giọng nói vô cùng êm dịu, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, như thể cô đang cố lấy hết dũng khí để nói ra.
Khuôn mặt Hoài Hâm đỏ ửng hẳn lên, cô khẽ cắn môi, nhưng ánh mắt nghiêm túc, cô hơi ngượng ngùng mà cúi đầu nhìn anh.
Gò má nhỏ nhắn trắng nõn được ánh mặt trời chiếu sáng, đôi mắt xinh đẹp giống như đá quý, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Yết hầu Úc Thừa bỗng nhiên cử động, anh đột nhiên đứng dậy, ôm cô vào lòng thật chặt.
Bọn họ yên lặng bay lơ lửng trên vùng đất lãng mạn bật nhất này, vô số khinh khí cầu màu sắc sặc sỡ lượn lờ trên bầu trời trong veo xanh thẳm, Úc Thừa cúi người, ôm lấy mặt Hoài Hâm, nhẹ nhàng hôn lên.
Anh quá may mắn, dù cho đã từng gặp nhiều lận đận, nhưng vẫn giữ được sơ tâm.
Anh cô độc một mình ba mươi năm, cuối cùng tìm được cô giữa biển người mênh mông.
Cô là độc nhất vô nhị, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy vui vẻ.
Trong phim ‘When Harry Met Sally” từng có một câu nói như vậy, nếu như người ta có lòng muốn ở bên một người nào đó trong suốt quãng đời còn lại, thì người đó sẽ hy vọng quãng thời gian đó bắt đầu càng nhanh càng tốt.
Anh đã tràn đầy mong đợi ngay từ lúc ban đầu, mong đợi quãng đời còn lại mau chóng đến.
Hành trình một ngày kết thúc, bọn họ trở lại căn phòng trong hang động đá vôi, cả hai người cũng kìm lòng không đặng mà ôm hôn nhau thắm thiết.
Úc Thừa ôm lấy eo Hoài Hâm, vừa quấn lấy lưỡi cô vừa đẩy cô vào trong nhà, nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm tựa như một trận đuổi bắt, Hoài Hâm vừa thở hổn hển, vừa cười hôn môi anh.
Đến mép giường, mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, Hoài Hâm khẽ hô một tiếng rồi bị Úc Thừa đẩy ngã xuống giường.
Anh hơi dùng sức đè cổ tay nhỏ nhắn của cô lên trên giường, tạo nên từng lớp nếp nhăn.
Úc Thừa chống cánh tay phía trên cô, đôi mắt hoa đào đen nhánh sâu thẳm cong nhẹ, lồng ngực anh khẽ run lên, tiếng cười trầm thấp êm tai.
Hoài Hâm và anh mặt đối mặt trong chốc lát, rồi cô cũng quay đầu đi cười.
Không biết cười cái gì, chỉ là cô rất vui vẻ vì được thấy anh.
Bọn họ lại hôn môi, miệng lưỡi quấn lấy nhau, chìm đắm trong cuộc mây mưa.
Úc Thừa không dùng lực mạnh như lúc vừa vào cửa mà nhẹ nhàng hơn, da thịt quấn quýt lấy nhau, Hoài Hâm cảm giác như anh thật sự định nuốt cô vào trong bụng, vô cùng mạnh bạo.
Khung cảnh triền miên say đắm, Úc Thừa hơi dừng lại trong chớp mắt, rồi anh đột ngột lại cách cô một khoảng, nhìn cô từ trên xuống.
Anh nhẹ nhàng thở dốc, đôi mắt đen sâu thẳm đầy khao khát, từng lời nói ra cũng rất hấp dẫn. Nhưng chỉ chốc lát anh lại cúi người xuống lần nữa, đưa môi sang một bên mặt cô.
Nụ hôn êm ái rơi xuống, Hoài Hâm thoáng có cảm giác vành tai mình ươn ướt.
Cả người cô bỗng run lên, cảm giác như điện giật dọc theo cổ lan khắp tứ chi, Úc Thừa dùng sức rất vừa phải, ung dung thong thả ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô, Hoài Hâm nắm chặt ga trải giường bên dưới, một tiếng rên không nhịn được thoát ra khỏi cổ họng.
Anh biết rất rõ cách thức dần dần tiến lên, bắt được chính xác tiết tấu của cô, Hoài Hâm bị anh làm cho lắc lư nghiêng ngả, eo cong lại, xụi lơ ở trên giường.
Cô gần như vô thức siết chặt ngón tay, cả hai chiếc nhẫn đều được cô đeo trên tay rất chắc chắn.
Úc Thừa dùng lực nắm lấy gáy cô, quấn quýt đôi môi đỏ bừng mềm mại, anh đặt lên đó một nụ hôn sâu.
Cô như một đóa hoa hồng từ từ nở rộ trong lòng bàn tay anh, chỉ cần hơi ấn nhẹ là mùi thơm ngào ngạt tràn ngập khắp nơi.
Chiếc váy màu đỏ rượu kéo cao đến tận hông, Úc Thừa đặt Hoài Hâm ở đầu giường, cô ôm lấy cổ anh, cố gắng lắm mới khống chế được mu bàn tay mình, tránh việc không cẩn thận mà đập chiếc nhẫn kim cương vào vách tường cứng rắn.
Màn đêm dần chìm đắm, căn phòng ngập tràn cảm xúc.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Hâm ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới mơ màng tỉnh lại.
Dạo gần đây cô rất ít khi ngủ ngon đến như vậy, cô lơ mơ dụi mắt, sờ sang bên cạnh thì chạm được một lồng ngực rắn chắc ấm áp.
Hoài Hâm nhắm hai mắt, khẽ mỉm cười rồi lật người, chui vào trong lòng Úc Thừa.
Người đàn ông nâng cánh tay ôm eo cô, cằm để trên trán cô, hai người vuốt ve ôm nhau chốc lát rồi mới rời giường.
Sau khi gọi điện thoại nhờ khách sạn đưa bữa ăn đến phòng, Úc Thừa còn bảo Hoài Hâm ngủ thêm một lát, vì vậy cô bèn yên tâm thoải mái làm ổ trong chăn của anh, hơi thở hương tuyết tùng trong lành mát lạnh của anh tràn trong mũi.
Hoài Hâm nằm nghỉ một lúc lâu, sau đó bỗng nghe có người gõ cửa, Úc Thừa đi mở cửa.
Bánh pizza cuộn, cà chua nướng và ớt chuông trộn với phô mai Izmir Mianyang khá thơm và ngon, Hoài Hâm nằm trong phòng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.
Đến lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo, cô lười biếng mặc quần áo, đi vào phòng tắm, thấy Úc Thừa đang đứng ở trước gương.
Hoài Hâm để hai chân thon dài trần trụi, chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo sơ mi trắng của nam lên người, cứ như vậy ôm lấy anh từ phía sau.
Úc Thừa đang cạo râu, anh đã phát hiện cô trong gương từ sớm.
Anh hơi dừng động tác, đặt dao cạo xuống.
Hoài Hâm mê muội áp mặt vào tấm lưng rộng và săn chắc của anh, hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương của cây tuyết tùng, cô ngước mắt lên, ngọt ngào nói: “Em đã muốn làm điều này kể từ ngày đầu tiên gặp anh. "
"Trên người anh luôn có một mùi hương rất thơm."
Úc Thừa xoay người lại, cúi đầu nhìn cô.
Lớp áo sơ mi tôn lên những đường cong mảnh khảnh sắc nét, gợn sóng mơ hồ, nó cũng không thể che hết mọi thứ, thậm chí còn hơi để lộ những chỗ quan trọng.
Đôi chân Hoài Hâm trắng nõn mịn màng, nhìn lên nữa là bầu ngực đẹp mê hồn, khó khăn lắm vạt áo màu trắng mới che kín được.
Đôi mắt của người đàn ông hơi sẫm lại, dường như đang lóe lên ngọn lửa đen tối.
Anh nghiêng người lại gần hơn, thì thầm với giọng điệu trầm thấp: "Vậy sao?"
Ánh mắt nhìn nhau, va chạm giữa không trung trong chốc lát, Hoài Hâm cắn môi dưới, vẫn ngước nhìn anh nhưng không lên tiếng.
Úc Thừa hơi mở miệng, tựa như muốn nói gì, thế nhưng cô đã đưa tay cầm lấy dao cạo râu của anh, cười nói rất tự nhiên: "Để em giúp anh nhé."
Anh quá cao, Hoài Hâm nhón chân mãi cũng không được, nên cô bảo Úc Thừa ngồi ở mép giường.
Cô bước tới ngồi lên đùi anh, hơi nhìn xuống, tỉ mỉ chậm rãi lướt lưỡi đao qua đường xương hàm rõ ràng của anh, cẩn thận cạo sạch mọi thứ.
Hoài Hâm ngồi rất không nghiêm chỉnh, cô lấy một cái tay khác phủ lên cổ Úc Thừa cứ như đang tán tỉnh, anh hơi cử động một cái là đã bị cô ngăn lại: "Đừng cử động."
Đầu ngón tay cô chậm rãi xoa vùng da bên cạnh quả táo Adam, Hoài Hâm giả vờ không hề để tâm, còn ngâm nga một giai điệu. Úc Thừa đặt lòng bàn tay to lớn lên đùi cô, hỏi: "Bé yêu à, em biết trên người em có mùi gì không?"
Giọng anh hơi khàn đặc, đôi mắt tràn đầy cảm xúc khó tả, lòng bàn tay cũng rất ấm.
Sau khi cạo xong chỗ râu cuối cùng, Hoài Hâm trừng mắt nhìn anh, để tay xuống: "Không biết."
Úc Thừa gật gật đầu rồi híp mắt cười.
"Mùi sữa thơm đó."
Anh nói rồi giơ tay lên bóp cằm cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi đó.
Hơi thở người đàn ông nóng bỏng, chiếc lưỡi linh hoạt xâm chiếm vô cùng mạnh bạo, đôi khi còn cắn nhẹ một cái, Hoài Hâm rên rỉ, bị anh ôm eo rồi kéo vào lòng.
"Từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã muốn làm chuyện giống như tối hôm qua."
Úc Thừa khàn giọng, cắn vành tai cô: "Làm em thật đã."
Hoài Hâm mơ màng được Úc Thừa ôm đến bên cạnh bàn ăn. Buổi sáng chưa được bổ sung năng lượng mà còn phải vận động, cô sắp xỉu đến nơi rồi, nhưng ai bảo chính cô tự tìm chỗ chết mà đi trêu anh, dù thế nào đi nữa cũng phải tự chịu thôi.
Hai đĩa pizza thơm lừng mùi phô mai đặt cách đó không xa, Hoài Hâm ôm chặt lấy cổ Úc Thừa rên rỉ. Hồi lâu sau anh mới buông cô ra, Úc Thừa ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mặc cho cô một bộ quần áo mềm mại ấm áp.
Hoài Hâm nhìn vào chiếc gương mù sương trong phòng tắm, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy những dấu vết rõ ràng trên cổ mình.
Úc Thừa tiến lại gần từ phía sau, Hoài Hâm trừng anh một cái, không thèm để ý đến anh. Người đàn ông cong môi, mặt mũi có vẻ thoải mái hài lòng hiếm thấy, anh nghiêng đầu quay lại, hôn một cái chụt lên mặt cô.
"Bé yêu, tới đây ăn sáng nào."
May mà thức ăn ngon đủ để an ủi tâm trạng, Hoài Hâm quyết định phát lòng từ bi, không tính toán với anh nữa.
Cô ngồi xuống bên cạnh Úc Thừa, hưởng thụ sự phục vụ tỉ mỉ, tích cực chuyên tâm đút đồ ăn của anh.
Cô vô tình liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương màu tím nhạt trên tay, trong ánh sáng nhè nhẹ của buổi sớm mai, nó trong trẻo và xinh đẹp đến khó tin, một chút ngọt ngào từ từ chảy ra từ trái tim cô.
Hoài Hâm ngâm nga hai tiếng, híp mắt tiến tới hôn Úc Thừa.
Đi du lịch tự do hay ở chỗ này, không ai hối thúc, sắp xếp thời gian cũng tương đối rộng rãi, đủ cho hai người dính lấy nhau.
Trong vài ngày tiếp theo, họ tiếp tục đi về phía Nam theo tuyến đường trước đó, đồng thời đi đến những khu vực xung quanh mà lần trước họ chưa có dịp ghé thăm.
Úc Thừa mang theo chiếc máy ảnh Leica mà Hoài Hâm mua cho, mỗi lần đến địa điểm đẹp anh đều chụp ảnh cho cô, bố cục tinh tế, ảnh đẹp đến nỗi Hoài Tâm muốn chọn được một tấm để đăng lên vòng bạn bè của mình cũng khó.
Qua hết mười ngày du lịch Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn vui tươi, sau khi trở về Hồng Kông, Hoài Hâm còn vui vẻ kể lại cho những người bạn thân của mình.
Đã sắp hết học kỳ, cô tập trung tinh thần học tập, tạm xa Úc Thừa một thời gian ngắn. Nhưng họ vẫn gọi video cho nhau mỗi buổi tối, tán gẫu đủ thứ trên đời.
Úc Thừa cũng bàn bạc với cô những chuyện liên quan tới hôn lễ, để cho Hoài Hâm yên tâm hoàn thành việc học, anh sẽ toàn quyền phụ trách chuẩn bị.
Còn chuyện đi đăng ký kết hôn, đợi năm sau họ sẽ chọn một ngày tốt rồi cùng đi đến cục Dân Chính.
Thật ra thì Hoài Hâm biết, bây giờ Úc Thừa thật sự không thể nào rời tập đoàn được. Anh đã tiêu phí mười ngày để đi cùng cô, trong lúc du lịch cũng cố gắng không đụng đến máy vi tính, cho nên bây giờ nhất định phải tận dụng nhiều thời gian hơn để xử lý đống công việc chất chồng.
Lúc cô không ở bên cạnh, Úc Thừa thường xuyên làm việc quên cả thời gian, thậm chí không có lúc nào ngơi nghỉ, Hoài Hâm phải nhờ Trình Tranh canh giờ nhắc nhở anh.
Mỗi lần cô thấy anh đầy ắp lịch trình trong ngày cũng sẽ đau lòng. Đến bây giờ cô cũng đã trải qua nhiều hình thức thực tập trong ngành tài chính, đã biết được kha khá kỹ năng dành cho ngành này. Một ý nghĩ dần hình thành trong đầu cô, Hoài Hâm bắt đầu nghiêm túc suy tính kế hoạch sau khi tốt nghiệp của mình.
Đến khoảng đầu tháng một, cuối cùng cũng đã thi xong tất cả kỳ thi cuối học kỳ. Điểm tốt của đại học Bắc Kinh là kỳ nghỉ đông rất dài, có đến gần năm mươi ngày nghỉ, vừa nghĩ tới chuyện mình có thể ở bên Úc Thừa sau hơn một tháng, trong lòng Hoài Hâm luôn vui vẻ tung tăng.
Bây giờ Hoài Diệu Khánh thường xuyên phải vào bệnh viện kiểm tra lại, biết thân thể ông không chịu đựng nổi sự giày vò, Triệu Viên Thanh cũng chăm sóc ông cẩn thận hơn. Triệu Triệt cũng dường như đã trưởng thành trong một đêm, trở nên chín chắn hơn rất nhiều.
Trước khi ăn tết, Hoài Hâm định bay đến Hồng Kông ở một thời gian ngắn, Úc Thừa cử hai người tới đón cô, sau đó đưa cô về thẳng nhà họ Phan.
Để đón cô, anh cố ý xử lý hầu hết chuyện còn tồn đọng từ mấy ngày trước, giữ lại đầy đủ thời gian hôm nay để ở bên cô.
Ngoài cửa chính căn biệt thự, Úc Thừa cúi người ôm lấy Hoài Hâm, hai người trao nhau một nụ hôn kiểu pháp ngọt ngào mà nóng bỏng.
Khó khăn lắm Úc Thừa mới chịu buông cô ra, Hoài Hâm khẽ thở hổn hển, nhưng ánh mắt rất sáng, cô kéo cổ áo choàng dài của anh, nhón chân rồi hôn môi anh thêm một cái.
Hứa Tông rất biết thân biết phận, đã dọn đến một căn nhà khác để ở. Nơi đó cách nhà chính không xa, cũng ở cùng khu vực, nhưng bình thường sẽ không quấy rầy bọn họ.
Bây giờ trong biệt thự cũng chỉ có Phan Diệu.
Úc Thừa lên kế hoạch cho Hoài Hâm gặp gỡ người nhà anh. Chiều nay Phan Tuyển sẽ dẫn theo cả nhà tới, còn có cả chú và chị dâu, anh cũng đã gọi cả Phan Tấn Nhạc đang ở bệnh viện.
Thật ra Hoài Hâm cũng khá hồi hộp, cô không chắc bọn họ có ghét cô giống như Hứa Tông hay không.
Đương nhiên là cô hy vọng người nhà của Úc Thừa đều thích mình, ngoại trừ Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông, tuy nói những người khác không có quá nhiều tình cảm với Úc Thừa, nhưng dẫu sao họ cũng là mối quan hệ máu mủ ruột rà.
Ánh mặt trời tạo thành một dãy sáng rực rỡ trong vườn, Úc Thừa nắm chặt tay Hoài Hâm, dẫn cô vào cửa.
Sự giàu có của nhà họ Phan thật sự vượt xa tưởng tượng của Hoài Hâm, trong vườn có đủ loại hoa tỏa hương thơm ngát, khoe màu đua sắc, ngoài cửa là hai tượng sư tử bằng đồng uy phong lẫm liệt có lịch sử lâu đời, chạy dọc theo bậc thang là ngọc thạch được chạm khắc tinh tế, nguy nga lộng lẫy, trên mái nhà hình tròn xa hoa được trang trí đèn treo thủy tinh vô cùng chi tiết.
Người giúp việc vừa nghe tiếng là tới giúp bọn họ treo quần áo, cầm sẵn dép sạch, cung kính hỏi thăm sức khỏe.
Phan Diệu nghe nói Hoài Hâm tới nên đã chờ sẵn trong phòng khách từ sớm, bây giờ nghe tiếng động, cô bé chạy vụt tới như một làn khói: "Chị ơi!"
"Ừm!"
Hoài Hâm cúi người, cười ôm Phan Diệu vào trong lòng.
Cô bé này được di truyền gen tốt của nhà họ Phan, xinh đẹp hồng hào, rất là đáng yêu, Hoài Hâm sờ đầu cô bé, cười híp mắt nói: "Tiểu Diệu nhà chúng ta xinh đẹp thật đấy."
Hai má Phan Diệu hồng hào, cô bé rúc vào trong ngực Hoài Hâm như một chú cá heo nhỏ, ra vẻ nũng nịu trắng trợn: “Chị, chị thật xinh đẹp!”
Lần đầu tiên được gặp Hoài Hâm, Phan Diệu vô cùng hưng phấn, tung tăng không hề đứng yên một giây phút nào.
Cô dẫn Hoài Hâm đi thăm phòng ngủ công chúa của mình, còn dẫn cô đi chơi xích đu trong vườn hoa.
Nhân lúc Úc Thừa đang gọi điện thoại, Phan Diệu kéo Hoài Hâm lại len lén hỏi: "Chị à, chị có thích anh ấy hay không?"
Câu hỏi này khiến cho Hoài Hâm bỗng nhiên khựng lại một lát.
Cô nhìn sang, thấy một người đàn ông dáng người gọn ghẽ đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ lướt qua đôi má tuấn tú của anh, khí chất trầm tĩnh chững chạc, trong sáng dịu dàng khiến người ta không thể rời mắt.
Cũng chỉ mới liếc mắt nhìn mà dường như nhịp tim trong lồng ngực đã tăng nhanh như trống dồn, Hoài Hâm gật đầu một cái, thừa nhận rất thẳng thắn: "Rất thích."
Phan Diệu cười híp mắt: "Anh ấy cũng rất thích chị đó."
"Hôm trước em có nghe anh ấy nhắn tin cho người khác, nói quỹ tiết kiệm của gia tộc phải thêm tên chị vào đấy."
Phan Diệu nói năng còn non nớt, nhưng cô bé vẫn giải thích rõ ràng mạch lạc với cô: "Em không rành văn hóa ở Đại Lục, nhưng ở chỗ chúng em thì không phải con dâu con rể nào trong gia đình cũng được hưởng quyền này."
Cho nên Úc Thừa nhất định đã ra sức dẹp bỏ lời bàn tán của mọi người, cố gắng dành những quyền lợi tốt nhất cho cô.
"Trong lòng anh ấy chỉ có chị thôi, ánh mắt anh ấy nhìn chị và nhìn người ngoài không hề giống nhau."
Hoài Hâm cảm thấy cô bé này thật quá biết dỗ người, lời nói giống như đường mật, rót thẳng vào trong lòng cô.
Úc Thừa cảm thấy cô là người thế nào?
Hoài Hâm theo bản năng nhìn anh, vừa đúng lúc này người đàn ông cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, vương vấn trong một chớp mắt.
Anh còn đang nghe điện thoại, đôi mắt đen láy điềm tĩnh, nhưng lại có một sự dịu dàng rõ ràng, giống như gió xuân hoa tuyết, sao đêm lấp lánh.
Ánh sáng tựa như cầu vồng, những ô cửa kính phản chiếu bóng hoa hồng mộng mơ.
Trái tim của Hoài Hâm lỡ nhịp, rồi đột nhiên đập mạnh.
Trong khoảnh khắc, Úc Thừa để điện thoại di động xuống, bước từng bước một đến gần cô.
Phan Diệu đã rất biết ý biết tứ chạy lên lầu, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Úc Thừa ngừng lại trước mặt Hoài Hâm, rất tự nhiên nắm lấy eo, ôm trọn cô vào trong ngực.
"Lúc nãy em đang nhìn gì vậy?" Giọng anh trầm ấm.
Hoài Hâm vẫn nhìn anh không chớp mắt, cô nói đầy ẩn ý: "Nhìn anh."
Úc Thừa bật cười, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô một cái, đôi mắt hoa đào quyến rũ, mặt mũi giãn ra.
Bầu không khí vui vẻ tràn đầy tình yêu, Hoài Hâm ưỡn người lên ôm cổ anh, bỗng nhiên cô rất muốn hỏi một câu.
"Anh."
"Hửm?"
"Anh thích em vì điều gì vậy?"
Úc Thừa hơi dừng lại, anh chớp mắt, ánh mắt trong veo: "Anh thích em vì em kiêu hãnh, rực rỡ, tỏa sáng động lòng người."
Anh cười một tiếng, thân mật đưa trán lại gần: "Còn thích em vì em vừa tự do phóng khoáng, vừa yếu mềm, khiến người ta thương xót."
Người này đúng là, những lời khen sến súa đều bị anh nói hết.
Hoài Hâm hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ ửng, Úc Thừa nhìn cô trong chốc lát rồi nâng tay nhéo gương mặt mềm mại của cô một cái, khẽ cười lên.
"Em thật đáng yêu."
"Nếu không phải lát nữa anh chị ghé sang đây, anh rất muốn ôm em trở về phòng ngủ hôn thêm chút nữa.”
Hoài Hâm cảm thấy đây có thể là những từ ngữ êm tai nhất trên đời này.
Trước kia cô từng đọc được một câu: "Mừng đến mức chảy nước mắt", nhưng không biết đó là loại cảm giác gì, hôm nay rốt cuộc cô mới hiểu ra, thì ra khi yêu một người, mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười, tất cả hỉ nộ ái ố đều sẽ gắn liền với đối phương.
Nắng ban mai đẹp đẽ, vạn vật xinh tươi, ánh sáng ấm áp rực sáng bầu trời.
Hàng mi Hoài Hâm run lên, cô nhìn đôi mắt sâu của Úc Thừa, khẽ gật đầu một cái.
Úc Thừa mỉm cười, nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô, cẩn thận giúp cô đeo chiếc nhẫn vào. Chiếc nhẫn không lớn không bé, rất vừa vặn, viên kim cương màu tím đẹp rực rỡ, tỏa ra lấp lánh ánh sáng, sức nặng khó mà lơ là được.
Hình như anh muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cảm giác được Hoài Hâm nắm chặt bàn tay anh.
"A Thừa, em cũng yêu anh."
Giọng nói vô cùng êm dịu, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, như thể cô đang cố lấy hết dũng khí để nói ra.
Khuôn mặt Hoài Hâm đỏ ửng hẳn lên, cô khẽ cắn môi, nhưng ánh mắt nghiêm túc, cô hơi ngượng ngùng mà cúi đầu nhìn anh.
Gò má nhỏ nhắn trắng nõn được ánh mặt trời chiếu sáng, đôi mắt xinh đẹp giống như đá quý, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Yết hầu Úc Thừa bỗng nhiên cử động, anh đột nhiên đứng dậy, ôm cô vào lòng thật chặt.
Bọn họ yên lặng bay lơ lửng trên vùng đất lãng mạn bật nhất này, vô số khinh khí cầu màu sắc sặc sỡ lượn lờ trên bầu trời trong veo xanh thẳm, Úc Thừa cúi người, ôm lấy mặt Hoài Hâm, nhẹ nhàng hôn lên.
Anh quá may mắn, dù cho đã từng gặp nhiều lận đận, nhưng vẫn giữ được sơ tâm.
Anh cô độc một mình ba mươi năm, cuối cùng tìm được cô giữa biển người mênh mông.
Cô là độc nhất vô nhị, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy vui vẻ.
Trong phim ‘When Harry Met Sally” từng có một câu nói như vậy, nếu như người ta có lòng muốn ở bên một người nào đó trong suốt quãng đời còn lại, thì người đó sẽ hy vọng quãng thời gian đó bắt đầu càng nhanh càng tốt.
Anh đã tràn đầy mong đợi ngay từ lúc ban đầu, mong đợi quãng đời còn lại mau chóng đến.
Hành trình một ngày kết thúc, bọn họ trở lại căn phòng trong hang động đá vôi, cả hai người cũng kìm lòng không đặng mà ôm hôn nhau thắm thiết.
Úc Thừa ôm lấy eo Hoài Hâm, vừa quấn lấy lưỡi cô vừa đẩy cô vào trong nhà, nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm tựa như một trận đuổi bắt, Hoài Hâm vừa thở hổn hển, vừa cười hôn môi anh.
Đến mép giường, mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, Hoài Hâm khẽ hô một tiếng rồi bị Úc Thừa đẩy ngã xuống giường.
Anh hơi dùng sức đè cổ tay nhỏ nhắn của cô lên trên giường, tạo nên từng lớp nếp nhăn.
Úc Thừa chống cánh tay phía trên cô, đôi mắt hoa đào đen nhánh sâu thẳm cong nhẹ, lồng ngực anh khẽ run lên, tiếng cười trầm thấp êm tai.
Hoài Hâm và anh mặt đối mặt trong chốc lát, rồi cô cũng quay đầu đi cười.
Không biết cười cái gì, chỉ là cô rất vui vẻ vì được thấy anh.
Bọn họ lại hôn môi, miệng lưỡi quấn lấy nhau, chìm đắm trong cuộc mây mưa.
Úc Thừa không dùng lực mạnh như lúc vừa vào cửa mà nhẹ nhàng hơn, da thịt quấn quýt lấy nhau, Hoài Hâm cảm giác như anh thật sự định nuốt cô vào trong bụng, vô cùng mạnh bạo.
Khung cảnh triền miên say đắm, Úc Thừa hơi dừng lại trong chớp mắt, rồi anh đột ngột lại cách cô một khoảng, nhìn cô từ trên xuống.
Anh nhẹ nhàng thở dốc, đôi mắt đen sâu thẳm đầy khao khát, từng lời nói ra cũng rất hấp dẫn. Nhưng chỉ chốc lát anh lại cúi người xuống lần nữa, đưa môi sang một bên mặt cô.
Nụ hôn êm ái rơi xuống, Hoài Hâm thoáng có cảm giác vành tai mình ươn ướt.
Cả người cô bỗng run lên, cảm giác như điện giật dọc theo cổ lan khắp tứ chi, Úc Thừa dùng sức rất vừa phải, ung dung thong thả ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô, Hoài Hâm nắm chặt ga trải giường bên dưới, một tiếng rên không nhịn được thoát ra khỏi cổ họng.
Anh biết rất rõ cách thức dần dần tiến lên, bắt được chính xác tiết tấu của cô, Hoài Hâm bị anh làm cho lắc lư nghiêng ngả, eo cong lại, xụi lơ ở trên giường.
Cô gần như vô thức siết chặt ngón tay, cả hai chiếc nhẫn đều được cô đeo trên tay rất chắc chắn.
Úc Thừa dùng lực nắm lấy gáy cô, quấn quýt đôi môi đỏ bừng mềm mại, anh đặt lên đó một nụ hôn sâu.
Cô như một đóa hoa hồng từ từ nở rộ trong lòng bàn tay anh, chỉ cần hơi ấn nhẹ là mùi thơm ngào ngạt tràn ngập khắp nơi.
Chiếc váy màu đỏ rượu kéo cao đến tận hông, Úc Thừa đặt Hoài Hâm ở đầu giường, cô ôm lấy cổ anh, cố gắng lắm mới khống chế được mu bàn tay mình, tránh việc không cẩn thận mà đập chiếc nhẫn kim cương vào vách tường cứng rắn.
Màn đêm dần chìm đắm, căn phòng ngập tràn cảm xúc.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Hâm ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới mơ màng tỉnh lại.
Dạo gần đây cô rất ít khi ngủ ngon đến như vậy, cô lơ mơ dụi mắt, sờ sang bên cạnh thì chạm được một lồng ngực rắn chắc ấm áp.
Hoài Hâm nhắm hai mắt, khẽ mỉm cười rồi lật người, chui vào trong lòng Úc Thừa.
Người đàn ông nâng cánh tay ôm eo cô, cằm để trên trán cô, hai người vuốt ve ôm nhau chốc lát rồi mới rời giường.
Sau khi gọi điện thoại nhờ khách sạn đưa bữa ăn đến phòng, Úc Thừa còn bảo Hoài Hâm ngủ thêm một lát, vì vậy cô bèn yên tâm thoải mái làm ổ trong chăn của anh, hơi thở hương tuyết tùng trong lành mát lạnh của anh tràn trong mũi.
Hoài Hâm nằm nghỉ một lúc lâu, sau đó bỗng nghe có người gõ cửa, Úc Thừa đi mở cửa.
Bánh pizza cuộn, cà chua nướng và ớt chuông trộn với phô mai Izmir Mianyang khá thơm và ngon, Hoài Hâm nằm trong phòng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.
Đến lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo, cô lười biếng mặc quần áo, đi vào phòng tắm, thấy Úc Thừa đang đứng ở trước gương.
Hoài Hâm để hai chân thon dài trần trụi, chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo sơ mi trắng của nam lên người, cứ như vậy ôm lấy anh từ phía sau.
Úc Thừa đang cạo râu, anh đã phát hiện cô trong gương từ sớm.
Anh hơi dừng động tác, đặt dao cạo xuống.
Hoài Hâm mê muội áp mặt vào tấm lưng rộng và săn chắc của anh, hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương của cây tuyết tùng, cô ngước mắt lên, ngọt ngào nói: “Em đã muốn làm điều này kể từ ngày đầu tiên gặp anh. "
"Trên người anh luôn có một mùi hương rất thơm."
Úc Thừa xoay người lại, cúi đầu nhìn cô.
Lớp áo sơ mi tôn lên những đường cong mảnh khảnh sắc nét, gợn sóng mơ hồ, nó cũng không thể che hết mọi thứ, thậm chí còn hơi để lộ những chỗ quan trọng.
Đôi chân Hoài Hâm trắng nõn mịn màng, nhìn lên nữa là bầu ngực đẹp mê hồn, khó khăn lắm vạt áo màu trắng mới che kín được.
Đôi mắt của người đàn ông hơi sẫm lại, dường như đang lóe lên ngọn lửa đen tối.
Anh nghiêng người lại gần hơn, thì thầm với giọng điệu trầm thấp: "Vậy sao?"
Ánh mắt nhìn nhau, va chạm giữa không trung trong chốc lát, Hoài Hâm cắn môi dưới, vẫn ngước nhìn anh nhưng không lên tiếng.
Úc Thừa hơi mở miệng, tựa như muốn nói gì, thế nhưng cô đã đưa tay cầm lấy dao cạo râu của anh, cười nói rất tự nhiên: "Để em giúp anh nhé."
Anh quá cao, Hoài Hâm nhón chân mãi cũng không được, nên cô bảo Úc Thừa ngồi ở mép giường.
Cô bước tới ngồi lên đùi anh, hơi nhìn xuống, tỉ mỉ chậm rãi lướt lưỡi đao qua đường xương hàm rõ ràng của anh, cẩn thận cạo sạch mọi thứ.
Hoài Hâm ngồi rất không nghiêm chỉnh, cô lấy một cái tay khác phủ lên cổ Úc Thừa cứ như đang tán tỉnh, anh hơi cử động một cái là đã bị cô ngăn lại: "Đừng cử động."
Đầu ngón tay cô chậm rãi xoa vùng da bên cạnh quả táo Adam, Hoài Hâm giả vờ không hề để tâm, còn ngâm nga một giai điệu. Úc Thừa đặt lòng bàn tay to lớn lên đùi cô, hỏi: "Bé yêu à, em biết trên người em có mùi gì không?"
Giọng anh hơi khàn đặc, đôi mắt tràn đầy cảm xúc khó tả, lòng bàn tay cũng rất ấm.
Sau khi cạo xong chỗ râu cuối cùng, Hoài Hâm trừng mắt nhìn anh, để tay xuống: "Không biết."
Úc Thừa gật gật đầu rồi híp mắt cười.
"Mùi sữa thơm đó."
Anh nói rồi giơ tay lên bóp cằm cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi đó.
Hơi thở người đàn ông nóng bỏng, chiếc lưỡi linh hoạt xâm chiếm vô cùng mạnh bạo, đôi khi còn cắn nhẹ một cái, Hoài Hâm rên rỉ, bị anh ôm eo rồi kéo vào lòng.
"Từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã muốn làm chuyện giống như tối hôm qua."
Úc Thừa khàn giọng, cắn vành tai cô: "Làm em thật đã."
Hoài Hâm mơ màng được Úc Thừa ôm đến bên cạnh bàn ăn. Buổi sáng chưa được bổ sung năng lượng mà còn phải vận động, cô sắp xỉu đến nơi rồi, nhưng ai bảo chính cô tự tìm chỗ chết mà đi trêu anh, dù thế nào đi nữa cũng phải tự chịu thôi.
Hai đĩa pizza thơm lừng mùi phô mai đặt cách đó không xa, Hoài Hâm ôm chặt lấy cổ Úc Thừa rên rỉ. Hồi lâu sau anh mới buông cô ra, Úc Thừa ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mặc cho cô một bộ quần áo mềm mại ấm áp.
Hoài Hâm nhìn vào chiếc gương mù sương trong phòng tắm, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy những dấu vết rõ ràng trên cổ mình.
Úc Thừa tiến lại gần từ phía sau, Hoài Hâm trừng anh một cái, không thèm để ý đến anh. Người đàn ông cong môi, mặt mũi có vẻ thoải mái hài lòng hiếm thấy, anh nghiêng đầu quay lại, hôn một cái chụt lên mặt cô.
"Bé yêu, tới đây ăn sáng nào."
May mà thức ăn ngon đủ để an ủi tâm trạng, Hoài Hâm quyết định phát lòng từ bi, không tính toán với anh nữa.
Cô ngồi xuống bên cạnh Úc Thừa, hưởng thụ sự phục vụ tỉ mỉ, tích cực chuyên tâm đút đồ ăn của anh.
Cô vô tình liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương màu tím nhạt trên tay, trong ánh sáng nhè nhẹ của buổi sớm mai, nó trong trẻo và xinh đẹp đến khó tin, một chút ngọt ngào từ từ chảy ra từ trái tim cô.
Hoài Hâm ngâm nga hai tiếng, híp mắt tiến tới hôn Úc Thừa.
Đi du lịch tự do hay ở chỗ này, không ai hối thúc, sắp xếp thời gian cũng tương đối rộng rãi, đủ cho hai người dính lấy nhau.
Trong vài ngày tiếp theo, họ tiếp tục đi về phía Nam theo tuyến đường trước đó, đồng thời đi đến những khu vực xung quanh mà lần trước họ chưa có dịp ghé thăm.
Úc Thừa mang theo chiếc máy ảnh Leica mà Hoài Hâm mua cho, mỗi lần đến địa điểm đẹp anh đều chụp ảnh cho cô, bố cục tinh tế, ảnh đẹp đến nỗi Hoài Tâm muốn chọn được một tấm để đăng lên vòng bạn bè của mình cũng khó.
Qua hết mười ngày du lịch Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn vui tươi, sau khi trở về Hồng Kông, Hoài Hâm còn vui vẻ kể lại cho những người bạn thân của mình.
Đã sắp hết học kỳ, cô tập trung tinh thần học tập, tạm xa Úc Thừa một thời gian ngắn. Nhưng họ vẫn gọi video cho nhau mỗi buổi tối, tán gẫu đủ thứ trên đời.
Úc Thừa cũng bàn bạc với cô những chuyện liên quan tới hôn lễ, để cho Hoài Hâm yên tâm hoàn thành việc học, anh sẽ toàn quyền phụ trách chuẩn bị.
Còn chuyện đi đăng ký kết hôn, đợi năm sau họ sẽ chọn một ngày tốt rồi cùng đi đến cục Dân Chính.
Thật ra thì Hoài Hâm biết, bây giờ Úc Thừa thật sự không thể nào rời tập đoàn được. Anh đã tiêu phí mười ngày để đi cùng cô, trong lúc du lịch cũng cố gắng không đụng đến máy vi tính, cho nên bây giờ nhất định phải tận dụng nhiều thời gian hơn để xử lý đống công việc chất chồng.
Lúc cô không ở bên cạnh, Úc Thừa thường xuyên làm việc quên cả thời gian, thậm chí không có lúc nào ngơi nghỉ, Hoài Hâm phải nhờ Trình Tranh canh giờ nhắc nhở anh.
Mỗi lần cô thấy anh đầy ắp lịch trình trong ngày cũng sẽ đau lòng. Đến bây giờ cô cũng đã trải qua nhiều hình thức thực tập trong ngành tài chính, đã biết được kha khá kỹ năng dành cho ngành này. Một ý nghĩ dần hình thành trong đầu cô, Hoài Hâm bắt đầu nghiêm túc suy tính kế hoạch sau khi tốt nghiệp của mình.
Đến khoảng đầu tháng một, cuối cùng cũng đã thi xong tất cả kỳ thi cuối học kỳ. Điểm tốt của đại học Bắc Kinh là kỳ nghỉ đông rất dài, có đến gần năm mươi ngày nghỉ, vừa nghĩ tới chuyện mình có thể ở bên Úc Thừa sau hơn một tháng, trong lòng Hoài Hâm luôn vui vẻ tung tăng.
Bây giờ Hoài Diệu Khánh thường xuyên phải vào bệnh viện kiểm tra lại, biết thân thể ông không chịu đựng nổi sự giày vò, Triệu Viên Thanh cũng chăm sóc ông cẩn thận hơn. Triệu Triệt cũng dường như đã trưởng thành trong một đêm, trở nên chín chắn hơn rất nhiều.
Trước khi ăn tết, Hoài Hâm định bay đến Hồng Kông ở một thời gian ngắn, Úc Thừa cử hai người tới đón cô, sau đó đưa cô về thẳng nhà họ Phan.
Để đón cô, anh cố ý xử lý hầu hết chuyện còn tồn đọng từ mấy ngày trước, giữ lại đầy đủ thời gian hôm nay để ở bên cô.
Ngoài cửa chính căn biệt thự, Úc Thừa cúi người ôm lấy Hoài Hâm, hai người trao nhau một nụ hôn kiểu pháp ngọt ngào mà nóng bỏng.
Khó khăn lắm Úc Thừa mới chịu buông cô ra, Hoài Hâm khẽ thở hổn hển, nhưng ánh mắt rất sáng, cô kéo cổ áo choàng dài của anh, nhón chân rồi hôn môi anh thêm một cái.
Hứa Tông rất biết thân biết phận, đã dọn đến một căn nhà khác để ở. Nơi đó cách nhà chính không xa, cũng ở cùng khu vực, nhưng bình thường sẽ không quấy rầy bọn họ.
Bây giờ trong biệt thự cũng chỉ có Phan Diệu.
Úc Thừa lên kế hoạch cho Hoài Hâm gặp gỡ người nhà anh. Chiều nay Phan Tuyển sẽ dẫn theo cả nhà tới, còn có cả chú và chị dâu, anh cũng đã gọi cả Phan Tấn Nhạc đang ở bệnh viện.
Thật ra Hoài Hâm cũng khá hồi hộp, cô không chắc bọn họ có ghét cô giống như Hứa Tông hay không.
Đương nhiên là cô hy vọng người nhà của Úc Thừa đều thích mình, ngoại trừ Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông, tuy nói những người khác không có quá nhiều tình cảm với Úc Thừa, nhưng dẫu sao họ cũng là mối quan hệ máu mủ ruột rà.
Ánh mặt trời tạo thành một dãy sáng rực rỡ trong vườn, Úc Thừa nắm chặt tay Hoài Hâm, dẫn cô vào cửa.
Sự giàu có của nhà họ Phan thật sự vượt xa tưởng tượng của Hoài Hâm, trong vườn có đủ loại hoa tỏa hương thơm ngát, khoe màu đua sắc, ngoài cửa là hai tượng sư tử bằng đồng uy phong lẫm liệt có lịch sử lâu đời, chạy dọc theo bậc thang là ngọc thạch được chạm khắc tinh tế, nguy nga lộng lẫy, trên mái nhà hình tròn xa hoa được trang trí đèn treo thủy tinh vô cùng chi tiết.
Người giúp việc vừa nghe tiếng là tới giúp bọn họ treo quần áo, cầm sẵn dép sạch, cung kính hỏi thăm sức khỏe.
Phan Diệu nghe nói Hoài Hâm tới nên đã chờ sẵn trong phòng khách từ sớm, bây giờ nghe tiếng động, cô bé chạy vụt tới như một làn khói: "Chị ơi!"
"Ừm!"
Hoài Hâm cúi người, cười ôm Phan Diệu vào trong lòng.
Cô bé này được di truyền gen tốt của nhà họ Phan, xinh đẹp hồng hào, rất là đáng yêu, Hoài Hâm sờ đầu cô bé, cười híp mắt nói: "Tiểu Diệu nhà chúng ta xinh đẹp thật đấy."
Hai má Phan Diệu hồng hào, cô bé rúc vào trong ngực Hoài Hâm như một chú cá heo nhỏ, ra vẻ nũng nịu trắng trợn: “Chị, chị thật xinh đẹp!”
Lần đầu tiên được gặp Hoài Hâm, Phan Diệu vô cùng hưng phấn, tung tăng không hề đứng yên một giây phút nào.
Cô dẫn Hoài Hâm đi thăm phòng ngủ công chúa của mình, còn dẫn cô đi chơi xích đu trong vườn hoa.
Nhân lúc Úc Thừa đang gọi điện thoại, Phan Diệu kéo Hoài Hâm lại len lén hỏi: "Chị à, chị có thích anh ấy hay không?"
Câu hỏi này khiến cho Hoài Hâm bỗng nhiên khựng lại một lát.
Cô nhìn sang, thấy một người đàn ông dáng người gọn ghẽ đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ lướt qua đôi má tuấn tú của anh, khí chất trầm tĩnh chững chạc, trong sáng dịu dàng khiến người ta không thể rời mắt.
Cũng chỉ mới liếc mắt nhìn mà dường như nhịp tim trong lồng ngực đã tăng nhanh như trống dồn, Hoài Hâm gật đầu một cái, thừa nhận rất thẳng thắn: "Rất thích."
Phan Diệu cười híp mắt: "Anh ấy cũng rất thích chị đó."
"Hôm trước em có nghe anh ấy nhắn tin cho người khác, nói quỹ tiết kiệm của gia tộc phải thêm tên chị vào đấy."
Phan Diệu nói năng còn non nớt, nhưng cô bé vẫn giải thích rõ ràng mạch lạc với cô: "Em không rành văn hóa ở Đại Lục, nhưng ở chỗ chúng em thì không phải con dâu con rể nào trong gia đình cũng được hưởng quyền này."
Cho nên Úc Thừa nhất định đã ra sức dẹp bỏ lời bàn tán của mọi người, cố gắng dành những quyền lợi tốt nhất cho cô.
"Trong lòng anh ấy chỉ có chị thôi, ánh mắt anh ấy nhìn chị và nhìn người ngoài không hề giống nhau."
Hoài Hâm cảm thấy cô bé này thật quá biết dỗ người, lời nói giống như đường mật, rót thẳng vào trong lòng cô.
Úc Thừa cảm thấy cô là người thế nào?
Hoài Hâm theo bản năng nhìn anh, vừa đúng lúc này người đàn ông cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, vương vấn trong một chớp mắt.
Anh còn đang nghe điện thoại, đôi mắt đen láy điềm tĩnh, nhưng lại có một sự dịu dàng rõ ràng, giống như gió xuân hoa tuyết, sao đêm lấp lánh.
Ánh sáng tựa như cầu vồng, những ô cửa kính phản chiếu bóng hoa hồng mộng mơ.
Trái tim của Hoài Hâm lỡ nhịp, rồi đột nhiên đập mạnh.
Trong khoảnh khắc, Úc Thừa để điện thoại di động xuống, bước từng bước một đến gần cô.
Phan Diệu đã rất biết ý biết tứ chạy lên lầu, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Úc Thừa ngừng lại trước mặt Hoài Hâm, rất tự nhiên nắm lấy eo, ôm trọn cô vào trong ngực.
"Lúc nãy em đang nhìn gì vậy?" Giọng anh trầm ấm.
Hoài Hâm vẫn nhìn anh không chớp mắt, cô nói đầy ẩn ý: "Nhìn anh."
Úc Thừa bật cười, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô một cái, đôi mắt hoa đào quyến rũ, mặt mũi giãn ra.
Bầu không khí vui vẻ tràn đầy tình yêu, Hoài Hâm ưỡn người lên ôm cổ anh, bỗng nhiên cô rất muốn hỏi một câu.
"Anh."
"Hửm?"
"Anh thích em vì điều gì vậy?"
Úc Thừa hơi dừng lại, anh chớp mắt, ánh mắt trong veo: "Anh thích em vì em kiêu hãnh, rực rỡ, tỏa sáng động lòng người."
Anh cười một tiếng, thân mật đưa trán lại gần: "Còn thích em vì em vừa tự do phóng khoáng, vừa yếu mềm, khiến người ta thương xót."
Người này đúng là, những lời khen sến súa đều bị anh nói hết.
Hoài Hâm hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ ửng, Úc Thừa nhìn cô trong chốc lát rồi nâng tay nhéo gương mặt mềm mại của cô một cái, khẽ cười lên.
"Em thật đáng yêu."
"Nếu không phải lát nữa anh chị ghé sang đây, anh rất muốn ôm em trở về phòng ngủ hôn thêm chút nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.