Chương 75: Say mê
Phù Cẩn
12/02/2024
Bọn họ ngồi ở một góc tương đối hẻo lánh, trong ánh nến lung linh, Hoài Hâm có thể nhìn thấy rõ ràng Úc Thừa đang căng cơ.
Ngay lúc anh đang định nói gì đó thì ca sĩ trên sân khấu lại nói rằng đã đến giờ cho chuyên mục đặc biệt tối nay - có vị khách nào muốn lên khoe giọng hát tuyệt vời của mình không?
Hoài Hâm nhìn qua bên đó, giơ cao tay: "Pick me! Pick me! (Chọn tôi)"
Sự nhiệt tình này khiến cô nổi bật giữa đám đông, nữ ca sĩ vui vẻ tuyên bố sẽ có một cô gái xinh đẹp chuẩn bị lên hát.
Trước khi Hoài Hâm đi, cô ngượng ngùng hôn lên sườn mặt Úc Thừa: “Anh yêu, anh chưa từng nghe em hát bao giờ đúng không? Em muốn cho anh xem.”
Mọi người trong quán bar đều chăm chú nhìn về bên này, thấy hành vi thân mật của hai người, lập tức hò reo ầm ĩ.
Hoài Hâm hài lòng nhìn xung quanh một vòng, gật đầu đồng ý rồi duyên dáng bước lên sân khấu như một con công kiêu ngạo.
Cô ngồi lên chiếc ghế cao nam ca sĩ vừa ngồi, nói cho ban nhạc đệm phía sau bài hát sẽ thể hiện.
"Free Loop" là một ca khúc nhạc rock&roll nổi tiếng của Canada, ban nhạc ngay lập tức ra hiệu OK tỏ vẻ không thành vấn đề. Khán giả dưới khán đài thấy vậy sôi nổi vỗ tay, bầu không khí lập tức được kéo lên.
Hoài Hâm hắng giọng, nhìn về nơi nào đó phía dưới sân khấu.
Đôi mắt hoa đào đen nhánh cũng chăm chú nhìn cô, Hoài Hâm cong khóe môi mỉm cười ngọt ngào nói: “Bài hát này vốn định tặng cho một người đàn ông mà tôi rất thích, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, tôi không thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy, nên tôi xin lấy ca thay lời."
Khúc nhạc dạo đầu vui vẻ sôi động vang lên, khán giả reo hò nhiệt liệt, có người còn liên tục nhìn vào góc tối nơi cô gái đứng trước đó, cố gắng nắm bắt biểu cảm của người liên quan.
“Alvin, bình thường các cậu cũng như thế này sao?” Norton kinh ngạc thở dài: “Lisa quả là một cô gái năng động.”
"..."
“Còn về chuyện muốn có mấy đứa con, tôi nghĩ tôi có đáp án rồi.” Úc Thừa cười nói: “Tôi chỉ cần một người này là đủ rồi.”
Hôm nay Hoài Hâm vẫn mặc một chiếc váy hoa hướng dương tươi tắn xinh đẹp, ngồi trên ghế cao vừa đủ lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp.
Mái tóc đen của cô dài và thẳng, xõa mượt trên vai. Đôi mắt sáng trong, đôi môi đỏ mọng, nhan sắc tươi tắn và xinh đẹp.
Nhưng điều trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của cô chính là ngay khi cô vừa nhếch khóe môi, cả người cô đều lộ ra vẻ quyến rũ, vòng eo cong duyên dáng, hai chân bắt chéo, mắt cá chân hơi nhấc lên đung đưa nhẹ nhàng trong không trung.
Hoài Hâm cầm lấy micro, giọng hát trong trẻo vang lên.
I’m a little used to calling outside your name
Từ lâu anh đã quen gọi tên em trên phố
I won't see you tonight so I can keep from going insane
Tối nay không gặp em là anh có thể tránh khỏi cơn điên cuồng
But I don't know enough, I need someone who leaves the day
Nhưng anh vẫn chưa tìm ra chính mình, anh cần một người yêu có thể quên đi ngày tháng
Hey yeah
Giai điệu ấm áp, mềm mại nhưng lại cực kỳ lười biếng, cảm giác tương phản mạnh mẽ, giống y như cô vậy.
Tinh khiết mà quyến rũ. Ngây thơ lại phong tình.
Khi hát “Người tình”, ánh mắt rạng rỡ của Hoài Hâm chăm chú nhìn về một hướng nào đó. Giữa bài hát cô nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ với người trong góc.
Thực ra cô cảm thấy từ này hình dung khá chính xác, cô cũng đồng ý định nghĩa mối quan hệ của họ theo cách này.
Cách tốt nhất để những người yêu nhau hòa hợp là không nói đến tình yêu hay hứa hẹn về tương lai, dễ hợp dễ tan, hai bên đều không có áp lực quá lớn.
Nếu cô xác định Úc Thừa là người yêu của mình ở kiếp này thì cô sẽ muốn nhiều hơn bây giờ rất nhiều. Hoài Hâm sợ mình sẽ nổi lòng lam, cho nên tốt nhất là không nên lo sợ không đâu.
Tận hưởng khoảnh khắc hiện tại là lời dạy tốt nhất cô dành cho mình.
“Alvin, đây là lý do cậu thích cô ấy à?” Norton hỏi.
Ánh đèn neon của sân khấu phản chiếu lên thân hình và mái tóc của Hoài Hâm, sặc sỡ chói mắt, đôi mắt cô như sao rơi, sáng ngời đẹp đẽ, Úc Thừa trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề này.
Không cần phải thắc mắc anh thích gì ở cô, bởi vì điều đó quá rõ ràng.
Anh thích sự nhiệt tình và công khai của cô, cũng thích sự ngây thơ vui tươi của cô, thích nụ cười quyến rũ của cô, cũng thích sự tươi mát lâu dài mà cô mang đến cho anh, khiến anh cảm thấy mình cũng ngày càng trẻ hơn.
Cô là một bông hồng có gai, tươi tắn và lộng lẫy, anh thích những cánh hoa mềm mại thơm ngát của cô, cũng thích những chiếc gai nhỏ không có hại nhưng biết giở trò của cô. Anh thích dỗ dành và chiều chuộng cô, anh thích coi cô như một đứa trẻ, lại càng thích cô ngượng ngùng đỏ mặt, nở ra hương vị ngọt ngào của một bông hồng.
Anh thích cô làm hài lòng anh, thỏa mãn ham muốn kiểm soát của anh, nhưng cũng thích cô ngang ngược, nổi loạn. Anh thích cô dịu dàng, tinh tế, nhưng cũng thích cô hống hách và cố chấp.
Anh thích cô vô tư thể hiện nhiều mặt với anh, anh thích mọi khía cạnh của cô, dáng vẻ nào của cô cũng thích hết.
Cô thật sự rất khác biệt.
Liệt kê thì có thể kể ra rất nhiều điểm, cho nên Úc Thừa suy nghĩ cũng không phải không có nguyên nhân.
Anh đang suy nghĩ liệu từ “thích” có hơi quá nông cạn so với cảm xúc hiện tại của anh hay không.
Cause it's hard for me to lose
Bởi vì anh không thể chấp nhận thua cuộc
In my life I've found only time will tell
Chỉ có thời gian mới nói hết được mọi điều trong cuộc sống
I will figure out that we can baby
Em sẽ chứng minh cho anh thấy chúng ta có thể ở bên nhau
We can do the one night stand
Chúng ta sẽ có một đêm ngọt ngào bên nhau
That we can baby
Rằng chúng ta có thể, em yêu
We can change and feel alright
Chúng ta có thể xoay chuyển hết thảy và nắm bắt mọi khoảnh khắc
Hoài Hâm mỉm cười hát hò, chỗ cô tươi sáng, còn anh lại ở trong bóng tối nhìn cô, không thể rời mắt.
Ngày mai còn phải gặp Norton và Bernard, sau khi thanh toán hóa đơn, Úc Thừa lịch sự chào tạm biệt họ: “Tôi xin phép đi trước.”
Cả hai đều thể hiện biểu cảm rõ ràng: “Enjoy the night with your girl. (Hãy tận hưởng buổi tối với cô gái của cậu đi.)"
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Hoài Hâm cúi đầu chào khán giả, tay nhấc váy dài bước ra khỏi sân khấu, tiếng vỗ tay như sóng gầm, cô ngước mắt lên nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú đang đứng cách đó không xa.
Anh sải bước về phía cô, những vị khách xung quanh dường như đã phản ứng lại, huýt sáo phấn khích. Hoài Hâm chớp mắt, nhìn thấy Úc Thừa dừng lại trước mặt mình, nắm lấy tay cô, dùng sức nói: “Theo anh.”
Sau lưng anh là những tiếng reo hò vô tận, Hoài Hâm hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Úc Thừa quay đầu nhìn cô, cong môi: “Đi trốn.”
Cô hỏi anh điểm đến, anh chỉ đường cho cô, và cô thích câu trả lời như vậy.
Đừng quan tâm đến kết quả, hãy tập trung vào quá trình.
Đôi lông mày sâu và đẹp của người đàn ông lộ ra nụ cười rạng rỡ. Bờ biển đèn đuốc sáng rực, sóng vỗ rì rào, anh nắm tay cô dẫn cô rời khỏi khu trung tâm thành phố.
Chiếc váy của cô gợn sóng, lay động như một đóa hoa nở chậm, đã lâu rồi cô không được vô tư như vậy.
Dọc đường có rất nhiều quán nhạc, vang vọng những giai điệu đẹp đẽ và sống động, Hoài Hâm nhìn ngọn hải đăng xa xa trên biển, hai bên đều có ánh đèn, bọn họ mỉm cười chạy trong ánh sáng.
Có lẽ tình yêu lãng mạn là như thế này, cháy bỏng mãnh liệt và cuồng nhiệt, quên đi tất cả, chỉ nhìn người trước mặt.
Tiếng đàn dây và tiếng trống mơ hồ vang lên trên quảng trường trống trải cách đó không xa, có người đang nhảy múa theo nhịp, tiếng nhạc vang lên dọc theo bờ biển.
Hoài Hâm đi giày cao gót ngắn, Úc Thừa quay người hỏi cô có muốn được cõng không, Hoài Hâm chưa kịp nói gì thì anh đã ôm ngang lấy cô.
Đột nhiên bay vút lên không trung rồi lại rơi vào vòng tay khỏe mạnh của anh. Hoài Hâm tận hưởng cảm giác không trọng lượng, phát ra tiếng reo hò vui vẻ.
“Chúng ta đi khiêu vũ nhé, sweetheart?” Úc Thừa cũng mỉm cười, lồng ngực khẽ run lên.
Cô ôm cổ anh, tựa vào vai anh trìu mến rồi mỉm cười đồng ý.
Cô gật đầu cọ vào mặt và cổ Vu Thừa, Hoài Hâm rất thích cảm giác cọ xát tai và thái dương của anh. Trong những khoảnh khắc đam mê cuồng nhiệt cũng vậy, hiện tại cũng vậy, vẫn tồn tại và vẫn còn đó một cảm giác thân mật mà người khác không hề biết đến.
Mỗi bước đi của Úc Thừa đều rất vững vàng, không để cô cảm thấy chút va chạm nào, làn gió ấm áp dễ chịu thổi qua người cô, bắp chân cô tùy ý đung đưa.
Trên quảng trường có một số người đang nhảy múa xoay tròn, cũng có rất nhiều người đang nhảy đôi, là một loại vũ điệu dân gian nào đó mà Hoài Hâm không thể gọi tên. Trong tiếng nhạc cuồng nhiệt, mọi người lắc lư eo, hông, tận hưởng nhịp điệu cùng bạn nhảy.
Hoài Hâm chỉ từng học những điệu nhảy khiêu vũ rất đơn giản, nhưng giai điệu ấm áp hiện tại rõ ràng không phù hợp với những bước nhảy chậm, cô quan sát, học tập những người xung quanh, kéo Úc Thừa hòa vào họ, ứng biến theo âm nhạc, xoay vòng.
Lần đầu hợp tác, họ đã có sự hiểu ngầm không ngờ, không ai dẫm lên chân ai, uyển chuyển tự nhiên như thể đã được diễn tập.
Không giống như khiêu vũ trong phòng khiêu vũ của các thân sĩ, phải đặt tay lên vai hoặc lưng trên của bạn nhảy, điệu nhảy ở đây phóng khoáng, thân mật và gợi cảm hơn. Hai người ôm eo nhau, xoay người nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt được ánh đèn trên bờ chiếu sáng.
Tứ chi thỉnh thoảng chạm vào nhau, tia lửa tung tóe, nhiệt lượng tỏa ra.
Úc Thừa ôm Hoài Hâm, cúi xuống hôn lên môi cô.
Vị ngọt ngào tuôn ra, hương thơm gợn sóng, bước chân họ chậm rãi theo điệu nhạc, chậm rãi xoay người.
Trán họ chạm vào nhau, Úc Thừa rũ mi nhìn chăm chú vào mắt cô, khóe miệng hơi cong lên.
Hoài Hâm chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Là thực sự hạnh phúc, từ tận đáy lòng. Cô cầm lòng không đậu ôm cổ anh, cong mắt cười.
Mái tóc đen xõa qua mắt, tim bất giác đập thình thịch, trong lồng ngực có thứ gì đó sắp bật ra, Hoài Hâm hỏi: “Anh, anh có thích em không?”
“Thích.” Giọng Úc Thừa trầm thấp.
Anh dừng lại một chút rồi ôm cô thật chặt: “Thích vô cùng.”
Hoài Hâm ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt bị gió biển làm mờ đi, tầm mắt mơ hồ. Mái tóc dài tung bay trong gió, xõa xuống vai và cổ cô. Hoài Hâm kiễng chân lên, chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
"Em cũng vậy."
Luôn có những khoảnh khắc quên mất thời gian, họ vùi mình trong đó, sự long trọng cuồng hoan này khiến người ta say sưa hết lòng. Mùi hương sảng khoái trên người Úc Thừa cũng nhuộm một màu ấm áp.
Họ vừa hôn nhau vừa tận hưởng thời gian. Tốc độ quay cuồng, lòng bàn tay chạm vào thắt lưng, quên đi tất cả, bỏ lại tất cả. Chỉ có cảm giác nóng rát giữa môi răng và hơi thở ấm áp phả vào tai khi nghiêng cổ. Lãng mạn đến chết không phai.
"Là em dành thời gian cho anh, nên anh mới trở nên quý giá như vậy."
Âm nhạc dần dần chuyển thành giai điệu êm dịu du dương, Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm cùng cô nhảy một vũ điệu khiêu vũ quen thuộc.
Hoài Hâm kinh ngạc phát hiện mình cũng rất thành thạo việc này, hai người phối hợp ăn ý, chiếc váy dài xoay tròn nở ra những cánh hoa xinh đẹp, mái tóc dài vén lên, vòng eo uyển chuyển đung đưa.
Đã lâu Hoài Hâm không khiêu vũ, cô dần dần lấy lại được những cảm xúc khi đó, cô rất thích thú, người đàn ông ôm cô vào lòng, nét đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt.
Đây là một thành phố biển đầy sức sống.
Gần đến mười hai giờ, cuộc sống về đêm vẫn vô cùng sôi động, đám đông đổ xô trên đường phố và âm thanh của nhiều ban nhạc khác nhau từ các ngôi nhà dọc bờ biển.
Hoài Hâm nhảy múa có chút mệt mỏi, Úc Thừa ôm cô từ phía sau, nhưng vẫn chậm rãi chuyển động.
Mặt biển phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ, cả hai nhẹ nhàng, dịu dàng ôm nhau.
Hoài Hâm đã quên mất thời gian, cho đến khi đồng hồ điểm 0, cô mới nhận ra đã lâu như vậy rồi.
Lúc này, trên cổ cô có thứ gì đó lạnh buốt, Hoài Hâm cúi đầu nhìn thấy người đàn ông đó đã đeo một chiếc vòng cổ trên người cô.
Đó là một viên kim cương màu đỏ cực kỳ quý hiếm, được chạm khắc sống động thành hình những cánh hoa đang nở rộ, bên dưới có một chiếc lá pha lê màu xanh lá cây. Ánh đèn phản chiếu một ánh sáng rất tinh tế và xinh đẹp, khiến làn da của cô càng thêm trắng hơn.
Môi Úc Thừa kề sát vào tai cô, nhẹ nhàng, chậm rãi phun khí: “Chúc mừng sinh nhật bông hồng nhỏ của anh.”
"..."
Hoài Hâm lại bắt đầu choáng váng, ngực đập càng lúc càng nhanh, anh ôm lấy vai cô, xoay người cô lại, cô nhướng mi nhìn vào đôi mắt sâu sắc quyến rũ của người đàn ông.
Anh mỉm cười nhẹ, trong mắt có vẻ dịu dàng say đắm: “Cầu mong em bình an vô sự, luôn khỏe mạnh hạnh phúc và thành công trong mọi việc.”
"Và anh mong luôn được ở bên cạnh em, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay."
Ngay lúc anh đang định nói gì đó thì ca sĩ trên sân khấu lại nói rằng đã đến giờ cho chuyên mục đặc biệt tối nay - có vị khách nào muốn lên khoe giọng hát tuyệt vời của mình không?
Hoài Hâm nhìn qua bên đó, giơ cao tay: "Pick me! Pick me! (Chọn tôi)"
Sự nhiệt tình này khiến cô nổi bật giữa đám đông, nữ ca sĩ vui vẻ tuyên bố sẽ có một cô gái xinh đẹp chuẩn bị lên hát.
Trước khi Hoài Hâm đi, cô ngượng ngùng hôn lên sườn mặt Úc Thừa: “Anh yêu, anh chưa từng nghe em hát bao giờ đúng không? Em muốn cho anh xem.”
Mọi người trong quán bar đều chăm chú nhìn về bên này, thấy hành vi thân mật của hai người, lập tức hò reo ầm ĩ.
Hoài Hâm hài lòng nhìn xung quanh một vòng, gật đầu đồng ý rồi duyên dáng bước lên sân khấu như một con công kiêu ngạo.
Cô ngồi lên chiếc ghế cao nam ca sĩ vừa ngồi, nói cho ban nhạc đệm phía sau bài hát sẽ thể hiện.
"Free Loop" là một ca khúc nhạc rock&roll nổi tiếng của Canada, ban nhạc ngay lập tức ra hiệu OK tỏ vẻ không thành vấn đề. Khán giả dưới khán đài thấy vậy sôi nổi vỗ tay, bầu không khí lập tức được kéo lên.
Hoài Hâm hắng giọng, nhìn về nơi nào đó phía dưới sân khấu.
Đôi mắt hoa đào đen nhánh cũng chăm chú nhìn cô, Hoài Hâm cong khóe môi mỉm cười ngọt ngào nói: “Bài hát này vốn định tặng cho một người đàn ông mà tôi rất thích, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, tôi không thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy, nên tôi xin lấy ca thay lời."
Khúc nhạc dạo đầu vui vẻ sôi động vang lên, khán giả reo hò nhiệt liệt, có người còn liên tục nhìn vào góc tối nơi cô gái đứng trước đó, cố gắng nắm bắt biểu cảm của người liên quan.
“Alvin, bình thường các cậu cũng như thế này sao?” Norton kinh ngạc thở dài: “Lisa quả là một cô gái năng động.”
"..."
“Còn về chuyện muốn có mấy đứa con, tôi nghĩ tôi có đáp án rồi.” Úc Thừa cười nói: “Tôi chỉ cần một người này là đủ rồi.”
Hôm nay Hoài Hâm vẫn mặc một chiếc váy hoa hướng dương tươi tắn xinh đẹp, ngồi trên ghế cao vừa đủ lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp.
Mái tóc đen của cô dài và thẳng, xõa mượt trên vai. Đôi mắt sáng trong, đôi môi đỏ mọng, nhan sắc tươi tắn và xinh đẹp.
Nhưng điều trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của cô chính là ngay khi cô vừa nhếch khóe môi, cả người cô đều lộ ra vẻ quyến rũ, vòng eo cong duyên dáng, hai chân bắt chéo, mắt cá chân hơi nhấc lên đung đưa nhẹ nhàng trong không trung.
Hoài Hâm cầm lấy micro, giọng hát trong trẻo vang lên.
I’m a little used to calling outside your name
Từ lâu anh đã quen gọi tên em trên phố
I won't see you tonight so I can keep from going insane
Tối nay không gặp em là anh có thể tránh khỏi cơn điên cuồng
But I don't know enough, I need someone who leaves the day
Nhưng anh vẫn chưa tìm ra chính mình, anh cần một người yêu có thể quên đi ngày tháng
Hey yeah
Giai điệu ấm áp, mềm mại nhưng lại cực kỳ lười biếng, cảm giác tương phản mạnh mẽ, giống y như cô vậy.
Tinh khiết mà quyến rũ. Ngây thơ lại phong tình.
Khi hát “Người tình”, ánh mắt rạng rỡ của Hoài Hâm chăm chú nhìn về một hướng nào đó. Giữa bài hát cô nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ với người trong góc.
Thực ra cô cảm thấy từ này hình dung khá chính xác, cô cũng đồng ý định nghĩa mối quan hệ của họ theo cách này.
Cách tốt nhất để những người yêu nhau hòa hợp là không nói đến tình yêu hay hứa hẹn về tương lai, dễ hợp dễ tan, hai bên đều không có áp lực quá lớn.
Nếu cô xác định Úc Thừa là người yêu của mình ở kiếp này thì cô sẽ muốn nhiều hơn bây giờ rất nhiều. Hoài Hâm sợ mình sẽ nổi lòng lam, cho nên tốt nhất là không nên lo sợ không đâu.
Tận hưởng khoảnh khắc hiện tại là lời dạy tốt nhất cô dành cho mình.
“Alvin, đây là lý do cậu thích cô ấy à?” Norton hỏi.
Ánh đèn neon của sân khấu phản chiếu lên thân hình và mái tóc của Hoài Hâm, sặc sỡ chói mắt, đôi mắt cô như sao rơi, sáng ngời đẹp đẽ, Úc Thừa trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề này.
Không cần phải thắc mắc anh thích gì ở cô, bởi vì điều đó quá rõ ràng.
Anh thích sự nhiệt tình và công khai của cô, cũng thích sự ngây thơ vui tươi của cô, thích nụ cười quyến rũ của cô, cũng thích sự tươi mát lâu dài mà cô mang đến cho anh, khiến anh cảm thấy mình cũng ngày càng trẻ hơn.
Cô là một bông hồng có gai, tươi tắn và lộng lẫy, anh thích những cánh hoa mềm mại thơm ngát của cô, cũng thích những chiếc gai nhỏ không có hại nhưng biết giở trò của cô. Anh thích dỗ dành và chiều chuộng cô, anh thích coi cô như một đứa trẻ, lại càng thích cô ngượng ngùng đỏ mặt, nở ra hương vị ngọt ngào của một bông hồng.
Anh thích cô làm hài lòng anh, thỏa mãn ham muốn kiểm soát của anh, nhưng cũng thích cô ngang ngược, nổi loạn. Anh thích cô dịu dàng, tinh tế, nhưng cũng thích cô hống hách và cố chấp.
Anh thích cô vô tư thể hiện nhiều mặt với anh, anh thích mọi khía cạnh của cô, dáng vẻ nào của cô cũng thích hết.
Cô thật sự rất khác biệt.
Liệt kê thì có thể kể ra rất nhiều điểm, cho nên Úc Thừa suy nghĩ cũng không phải không có nguyên nhân.
Anh đang suy nghĩ liệu từ “thích” có hơi quá nông cạn so với cảm xúc hiện tại của anh hay không.
Cause it's hard for me to lose
Bởi vì anh không thể chấp nhận thua cuộc
In my life I've found only time will tell
Chỉ có thời gian mới nói hết được mọi điều trong cuộc sống
I will figure out that we can baby
Em sẽ chứng minh cho anh thấy chúng ta có thể ở bên nhau
We can do the one night stand
Chúng ta sẽ có một đêm ngọt ngào bên nhau
That we can baby
Rằng chúng ta có thể, em yêu
We can change and feel alright
Chúng ta có thể xoay chuyển hết thảy và nắm bắt mọi khoảnh khắc
Hoài Hâm mỉm cười hát hò, chỗ cô tươi sáng, còn anh lại ở trong bóng tối nhìn cô, không thể rời mắt.
Ngày mai còn phải gặp Norton và Bernard, sau khi thanh toán hóa đơn, Úc Thừa lịch sự chào tạm biệt họ: “Tôi xin phép đi trước.”
Cả hai đều thể hiện biểu cảm rõ ràng: “Enjoy the night with your girl. (Hãy tận hưởng buổi tối với cô gái của cậu đi.)"
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Hoài Hâm cúi đầu chào khán giả, tay nhấc váy dài bước ra khỏi sân khấu, tiếng vỗ tay như sóng gầm, cô ngước mắt lên nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú đang đứng cách đó không xa.
Anh sải bước về phía cô, những vị khách xung quanh dường như đã phản ứng lại, huýt sáo phấn khích. Hoài Hâm chớp mắt, nhìn thấy Úc Thừa dừng lại trước mặt mình, nắm lấy tay cô, dùng sức nói: “Theo anh.”
Sau lưng anh là những tiếng reo hò vô tận, Hoài Hâm hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Úc Thừa quay đầu nhìn cô, cong môi: “Đi trốn.”
Cô hỏi anh điểm đến, anh chỉ đường cho cô, và cô thích câu trả lời như vậy.
Đừng quan tâm đến kết quả, hãy tập trung vào quá trình.
Đôi lông mày sâu và đẹp của người đàn ông lộ ra nụ cười rạng rỡ. Bờ biển đèn đuốc sáng rực, sóng vỗ rì rào, anh nắm tay cô dẫn cô rời khỏi khu trung tâm thành phố.
Chiếc váy của cô gợn sóng, lay động như một đóa hoa nở chậm, đã lâu rồi cô không được vô tư như vậy.
Dọc đường có rất nhiều quán nhạc, vang vọng những giai điệu đẹp đẽ và sống động, Hoài Hâm nhìn ngọn hải đăng xa xa trên biển, hai bên đều có ánh đèn, bọn họ mỉm cười chạy trong ánh sáng.
Có lẽ tình yêu lãng mạn là như thế này, cháy bỏng mãnh liệt và cuồng nhiệt, quên đi tất cả, chỉ nhìn người trước mặt.
Tiếng đàn dây và tiếng trống mơ hồ vang lên trên quảng trường trống trải cách đó không xa, có người đang nhảy múa theo nhịp, tiếng nhạc vang lên dọc theo bờ biển.
Hoài Hâm đi giày cao gót ngắn, Úc Thừa quay người hỏi cô có muốn được cõng không, Hoài Hâm chưa kịp nói gì thì anh đã ôm ngang lấy cô.
Đột nhiên bay vút lên không trung rồi lại rơi vào vòng tay khỏe mạnh của anh. Hoài Hâm tận hưởng cảm giác không trọng lượng, phát ra tiếng reo hò vui vẻ.
“Chúng ta đi khiêu vũ nhé, sweetheart?” Úc Thừa cũng mỉm cười, lồng ngực khẽ run lên.
Cô ôm cổ anh, tựa vào vai anh trìu mến rồi mỉm cười đồng ý.
Cô gật đầu cọ vào mặt và cổ Vu Thừa, Hoài Hâm rất thích cảm giác cọ xát tai và thái dương của anh. Trong những khoảnh khắc đam mê cuồng nhiệt cũng vậy, hiện tại cũng vậy, vẫn tồn tại và vẫn còn đó một cảm giác thân mật mà người khác không hề biết đến.
Mỗi bước đi của Úc Thừa đều rất vững vàng, không để cô cảm thấy chút va chạm nào, làn gió ấm áp dễ chịu thổi qua người cô, bắp chân cô tùy ý đung đưa.
Trên quảng trường có một số người đang nhảy múa xoay tròn, cũng có rất nhiều người đang nhảy đôi, là một loại vũ điệu dân gian nào đó mà Hoài Hâm không thể gọi tên. Trong tiếng nhạc cuồng nhiệt, mọi người lắc lư eo, hông, tận hưởng nhịp điệu cùng bạn nhảy.
Hoài Hâm chỉ từng học những điệu nhảy khiêu vũ rất đơn giản, nhưng giai điệu ấm áp hiện tại rõ ràng không phù hợp với những bước nhảy chậm, cô quan sát, học tập những người xung quanh, kéo Úc Thừa hòa vào họ, ứng biến theo âm nhạc, xoay vòng.
Lần đầu hợp tác, họ đã có sự hiểu ngầm không ngờ, không ai dẫm lên chân ai, uyển chuyển tự nhiên như thể đã được diễn tập.
Không giống như khiêu vũ trong phòng khiêu vũ của các thân sĩ, phải đặt tay lên vai hoặc lưng trên của bạn nhảy, điệu nhảy ở đây phóng khoáng, thân mật và gợi cảm hơn. Hai người ôm eo nhau, xoay người nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt được ánh đèn trên bờ chiếu sáng.
Tứ chi thỉnh thoảng chạm vào nhau, tia lửa tung tóe, nhiệt lượng tỏa ra.
Úc Thừa ôm Hoài Hâm, cúi xuống hôn lên môi cô.
Vị ngọt ngào tuôn ra, hương thơm gợn sóng, bước chân họ chậm rãi theo điệu nhạc, chậm rãi xoay người.
Trán họ chạm vào nhau, Úc Thừa rũ mi nhìn chăm chú vào mắt cô, khóe miệng hơi cong lên.
Hoài Hâm chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Là thực sự hạnh phúc, từ tận đáy lòng. Cô cầm lòng không đậu ôm cổ anh, cong mắt cười.
Mái tóc đen xõa qua mắt, tim bất giác đập thình thịch, trong lồng ngực có thứ gì đó sắp bật ra, Hoài Hâm hỏi: “Anh, anh có thích em không?”
“Thích.” Giọng Úc Thừa trầm thấp.
Anh dừng lại một chút rồi ôm cô thật chặt: “Thích vô cùng.”
Hoài Hâm ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt bị gió biển làm mờ đi, tầm mắt mơ hồ. Mái tóc dài tung bay trong gió, xõa xuống vai và cổ cô. Hoài Hâm kiễng chân lên, chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
"Em cũng vậy."
Luôn có những khoảnh khắc quên mất thời gian, họ vùi mình trong đó, sự long trọng cuồng hoan này khiến người ta say sưa hết lòng. Mùi hương sảng khoái trên người Úc Thừa cũng nhuộm một màu ấm áp.
Họ vừa hôn nhau vừa tận hưởng thời gian. Tốc độ quay cuồng, lòng bàn tay chạm vào thắt lưng, quên đi tất cả, bỏ lại tất cả. Chỉ có cảm giác nóng rát giữa môi răng và hơi thở ấm áp phả vào tai khi nghiêng cổ. Lãng mạn đến chết không phai.
"Là em dành thời gian cho anh, nên anh mới trở nên quý giá như vậy."
Âm nhạc dần dần chuyển thành giai điệu êm dịu du dương, Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm cùng cô nhảy một vũ điệu khiêu vũ quen thuộc.
Hoài Hâm kinh ngạc phát hiện mình cũng rất thành thạo việc này, hai người phối hợp ăn ý, chiếc váy dài xoay tròn nở ra những cánh hoa xinh đẹp, mái tóc dài vén lên, vòng eo uyển chuyển đung đưa.
Đã lâu Hoài Hâm không khiêu vũ, cô dần dần lấy lại được những cảm xúc khi đó, cô rất thích thú, người đàn ông ôm cô vào lòng, nét đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt.
Đây là một thành phố biển đầy sức sống.
Gần đến mười hai giờ, cuộc sống về đêm vẫn vô cùng sôi động, đám đông đổ xô trên đường phố và âm thanh của nhiều ban nhạc khác nhau từ các ngôi nhà dọc bờ biển.
Hoài Hâm nhảy múa có chút mệt mỏi, Úc Thừa ôm cô từ phía sau, nhưng vẫn chậm rãi chuyển động.
Mặt biển phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ, cả hai nhẹ nhàng, dịu dàng ôm nhau.
Hoài Hâm đã quên mất thời gian, cho đến khi đồng hồ điểm 0, cô mới nhận ra đã lâu như vậy rồi.
Lúc này, trên cổ cô có thứ gì đó lạnh buốt, Hoài Hâm cúi đầu nhìn thấy người đàn ông đó đã đeo một chiếc vòng cổ trên người cô.
Đó là một viên kim cương màu đỏ cực kỳ quý hiếm, được chạm khắc sống động thành hình những cánh hoa đang nở rộ, bên dưới có một chiếc lá pha lê màu xanh lá cây. Ánh đèn phản chiếu một ánh sáng rất tinh tế và xinh đẹp, khiến làn da của cô càng thêm trắng hơn.
Môi Úc Thừa kề sát vào tai cô, nhẹ nhàng, chậm rãi phun khí: “Chúc mừng sinh nhật bông hồng nhỏ của anh.”
"..."
Hoài Hâm lại bắt đầu choáng váng, ngực đập càng lúc càng nhanh, anh ôm lấy vai cô, xoay người cô lại, cô nhướng mi nhìn vào đôi mắt sâu sắc quyến rũ của người đàn ông.
Anh mỉm cười nhẹ, trong mắt có vẻ dịu dàng say đắm: “Cầu mong em bình an vô sự, luôn khỏe mạnh hạnh phúc và thành công trong mọi việc.”
"Và anh mong luôn được ở bên cạnh em, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.