Chương 17
Lục Hiên
28/09/2021
Để quan sát cận cảnh người đàn ông tượng sáp, vẫn là yêu cầu tố chất tâm lý thật tốt, Lục Kim Thần cầm bình pha lê, chuẩn bị sẵn sàng tuỳ lúc đều có thể lấy ra vũ khí.
Người đàn ông tượng sáp nhìn thấy bình pha lê gần trong gang tấc và tròng mắt bên trong, có chút gấp gáp nóng lòng bỏ bàn tay vào....... Tuy nhiên, mười mấy giây sau, hắn thất vọng rút tay lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không có..... Bên trong...... Không có......"
"Xem ra không phải cái bình này....." Lăng Cửu Vi dứt khoát cúi xuống ôm một bình khác tiến đến chỗ người đàn ông tượng sáp, nhưng tiếc là, cái bình khác cũng không có, người đàn ông tượng sáp có vẻ hơi nôn nóng, thời gian bọn họ ở trong căn phòng này cũng đã quá bảy phút.
"Em tới giúp chị, chị gái." Trâu Tiểu Thiên chạy nhanh tới cái bình thứ ba, cậu nỗ lựa nhấc cái bình pha lê lên, đi về phía Lăng Cửu Vi, nhưng bước chân cậu thất tha thất thểu làm Lăng Cửu Vi có chút lo lắng.
"Em lập tức đi qua...... Ai da!" Lời hứa của Trâu Tiểu Thiên còn chưa nói xong, bình pha lê cùng với tiếng kinh hô của cậu, đập xuống mặt đất, tròng mắt lập tức lăn đầy khắp nơi.
"Chậc...... Mau nhặt lên đi." Lăng Cửu Vi đành phải buông cái bình trong tay xuống, cùng Lục Kim Thần, Lam Đinh, Tiểu Thái Muội cong eo nhặt tròng mắt lên, Trâu Tiểu Thiên có chút thất vọng ngồi xổm trên mặt đất nức nở.
"Đừng khóc nữa, mau tới đây nhặt giúp đi!" Tiểu Thái Muội cau mày quát, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, cậu vừa khóc, cô liền cảm thấy bực bội.
"Nhặt bỏ vào đây." Lam Đinh từ trong hình xăm lấy ra một cái chén nhựa tương đối lớn, loại đồ đựng không thể vỡ này, rất thích hợp để đựng đồ, chẳng mấy chốc, tròng mắt trên mặt đất đã được thu vào trong chén nhựa.
"Trả tôi...... Mau trả lại cho tôi....." Người đàn ông tượng sáp hung hăng đứng ở cửa "2-5", dùng cặp lỗ thủng máu của mình thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng, thẳng đến khi Lam Đinh bưng chén nhựa đứng trước mặt hắn, hắn mới yên tĩnh lại, duỗi tay vào trong chén sờ soạng một chút, lấy ra hai tròng mắt.
"Đôi mắt..... Của tôi." Hắn chậm rãi nói, hai dòng máu và nước mắt chảy ra từ hai cái lỗ thủng máu, hắn ôm chặt lấy cặp tròng mắt kia, cơ thể dần dần tan thành tro trắng, biến mất ngay lập tức..... Cùng với sự biến mất của hắn, bên tai mỗi người đều vang lên một tiếng xì xào cảm ơn, đó đúng là lời cảm ơn của người đàn ông tượng sáp.
[Chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên: "Cảm hoá tượng sáp người", mỗi người khen thưởng 500 điểm tích luỹ]
"Nhiệm vụ ngẫu nhiên sao?" Tiểu Thái Muội nhìn điểm tích luỹ thay đổi, lập tức có chút vui vẻ, "Nếu chúng ta đưa những tròng mắt đó lên tầng ba, có phải sẽ hoàn thành được rất nhiều nhiệm vụ ngẫu nhiên không?"
"Đông———đông———đông———" Đồng hồ lại một lần nữa vang lên, cắt ngang sự dò hỏi của Tiểu Thái Muội, lúc này đã là 3 giờ sáng, vì để tránh ở trong "2-5" vượt quá thời gian mười lăm phút, tất cả mọi người đều quay trở lại hành lang, đoạn phim ngắn ba chiều lại xuất hiện———
"Charles, chị nghĩ hai chúng ta giống như là bị nguyền rủa, không bao giờ có được sự ưu ái của thần tình yêu." Jasmine ngồi trên ghế sô pha, dùng khăn tay che nửa khuôn mặt, khóc lóc nói.
"Đừng đau lòng, chị Jasmine, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, là có thể vượt qua tất cả." Charles ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: "Em cắt một cành hồng tặng chị nhé?"
Jasmine khẽ lắc đầu, cô bỗng nhiên đứng dậy, một đường chạy thẳng về phòng của mình, điều cuối cùng Charles nghe thấy, là âm thanh khoá cửa và tiếng khóc thút thít lớn của cô.
Hắn cụp mắt xuống, nắm chặt nắm đấm, trút giận lên cái bàn trước mặt, trong khi Melona ở một bên có chút sợ hãi trước cú đá của hắn, chạy lại đặt cái bàn lại vị trí cũ, rót một tách trà đen cho Charles: "Thiếu gia, uống một chút trà đen đi! Hôm nay mới vừa mua về."
"Ừ." Charles lạnh lùng đáp lại, một hơi uống sạch tách trà đen, lấy tay áo tuỳ ý lau miệng, sải bước ra khỏi toà nhà.
Hình ảnh chuyển qua, người yêu mới của Charles Corinna Morton tới chơi, sau khi hắn giới thiệu với Jasmine, liền đưa Corinna lên phòng của mình trên tầng hai để uống một tách trà.
Corinna dường như đã ngủ ngay lập tức, nụ cười lịch lãm trên khuôn mặt Charles cũng dần dần biến mất.... Chất độc trong tách trà kia là độc dược hắn trả giá cao mới mua về, xong việc căn bản không thể tra ra bất cứ dấu vết nào.
Hắn lấy con dao găm từ thắt lưng ra, dùng tay kia nâng mí mắt của Corinna.
"Thiếu gia, tôi đem một ít điểm tâm....." Giọng của Melona vang lên ngoài cửa, làm động tác của Charles dừng lại.
Trên mặt hắn hiện lên một tia không vui, hét lớn: "Cút ngay———"
"Thiếu..... Thiếu gia, là điểm tâm do tiểu thư Jasmine làm....." Giọng Melona run rẩy vang lên, những lời này làm Charles lập tức đổi ý, hắn mở cửa phòng ra, để Melona vào.
"Thiếu..... Thiếu gia......" Sau khi Melona vào, Charles liền đóng cửa lại, âm nhanh "cạch" vang lên, tiếng "cạch cạch" rất quen thuộc với Melona, nhưng cô ta không hiểu vì sao thiếu gia lại muốn khoá cửa.
"Thiếu gia..... Tiểu thư Corinna ngủ rồi sao?" Melona có chút khẩn trương đặt điểm tâm lên bàn, cứng ngắc đứng sang một bên, đôi tay xoa nắn tạp dề.
"Có lẽ vậy......" Charles cong khoé miệng, lấy một miếng điểm tâm cho vào trong miệng, cười nói..... Hắn biết, nếu như hiện tại Melona không biết Corinna đã chết, thì ngày mai cô ta cũng sẽ biết, không bằng hiện tại liền trừ khử cái "mầm tai hoạ" này.
"Thiếu gia..... Nếu không...... Tôi đi xuống trước?" Melona cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng thiếu gia Charles dựa vào cửa, hoàn toàn không có ý để cô ta đi.
"Charles..... Charles, em đang ở đâu?" Giọng của Jasmine vọng vào từ ngoài cửa, việc này làm mặt Charles ánh lên một tia hoảng sợ, hắn mở cửa, mỉm cười nói với Jasmine: "Chị Jasmine, em ở đây, Corinna vừa mới ngủ rồi, cho nên em muốn nhờ Melona lấy chăn ga giường tới đây."
"Vậy sao...... Chị vừa mới làm điểm tâm, để Melona đưa lên đây rồi." Jasmine nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, nhìn thoáng qua Corinna người đang ngủ và Melona đang cúi đầu ở một bên.
"Đúng vậy, chị Jasmine, điểm tâm ăn rất ngon." Charles cũng chỉ hoảng sợ trong vài giây, ngay sau đó, hắn bình tĩnh khéo léo lừa Jasmine vào trong vườn đi dạo.
Sau khi Jasmine rời đi, Charles quay đầu lại nhìn Melona, hắn ôn nhu nâng cằm Melona lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng làm Melona bất giác đỏ mặt.
"Cô thích tôi sao? Melona." Charles vẫn luôn biết, Melona đối với mình là tình yêu, chỉ là hắn không chấp nhận, cũng không nghĩ sẽ đâm thủng.
"....... Vâng...... Đúng vậy......" Melona cuối cùng cũng bối rối nói ra bí mật chôn sâu trong lòng mình.
"Vây cô....... Có nguyện ý chết vì tôi không?" Charles tiến lại gần hơn, lời nói vừa dứt, hắn liền đánh hôn mê Melona. Hắn nhanh chóng trói Melona lại, dùng vải bịt miệng lại, rồi đưa vào phòng "2-3", lên kế hoạch xử lý Corinna trước, rồi giết Melona sau.....
Phim ngắn kết thúc, đã hơn 3 giờ sáng....
"Melona cũng thật xui xẻo....." Tiểu Thái Muội chẹp miệng bình luận, "Nếu cô ta không gặp phải chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không rơi vào kết cục này."
"Nhưng cô ta sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện." Lăng Cửu Vi bình tĩnh mở miệng nói, "Đi thôi, thả Melona ra, đưa tới cổng."
Sau khi bọn họ dùng vũ khí sắc bén phá huỷ năm cái khoá kia, mở cửa "2-3" thả Melona ra. Tóc Melona giờ đã bạc trắng một nửa, vốn là người gốc Phi, lúc này không biết trên người là cái dạng gì, nhìn qua giống một cây cọ đen, váy hầu gái nguyên bản có chút rách nát, toát ra một mùi hương hơi khó chịu.
Dựa theo nguyên tắc một phòng chỉ có thể vào một lần, bọn họ đã lật ngược thế "2-3". Tuy nhiên căn phòng này chẳng có gì ngoài một chiếc giường đổ nát và một cái giá châm nến đã cháy, Melona ngày thường chỉ có thể thông qua lỗ thông gió trên tường nhận được một chút ánh sáng từ thế giới bên ngoài.
"........ Cảm ơn cô, tiểu thư Jasmine cao quý." Melona trước tiên là nhìn khắp nơi, sau đó như thể có vấn đề về tâm thần, khăng khăng hét về phía Lăng Cửu Vi.
"Không có gì, may chạy tới cổng lớn trốn thoát đi!" Lăng Cửu Vi đành phải tránh cái đề tài này, để cô ta chạy nhanh đến cổng lớn, kẻo trên đường lại xuất hiện thêm chuyện gì.
"Cô không muốn đi cùng tôi sao?" Melona một bên đi theo bọn họ, một bên hỏi.
"Tôi......" Lăng Cửu Vi hơi mở miệng, lời nói đến miệng lại xoay chuyển, "Tôi còn có chút việc chưa làm xong, cô đi trước đi, tôi sẽ theo sau."
"Được, Melona sẽ đứng dưới gốc cây ngoài sân chờ tiểu thư Jasmine." Melona cúi người, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Thẳng đến khi bọn họ đưa Melona ra ngoài cổng, đều không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hết thảy đều rất suôn sẻ, ngược lại khiến người ta có chút bối rối....... Bọn họ quay đầu lại nhìn cái đồng hồ cổ kia, hiện tại đã là 3 giờ rưỡi sáng, còn hai tiếng rưỡi nữa là hoàn thành nhiệm vụ, về việc của Charles và Jasmine, cũng coi như hiểu biết gần hết, nhưng mỗi khi nghe được tiếng "tích tắc" của đồng hồ, đáy lòng bọn họ vẫn có chút lo sợ bất an.
[Chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ phụ "Mong muốn của Melona", mỗi người khen thưởng 1500 điểm tích luỹ, chuỷ thủ trừ ma sẽ được giao ngẫu nhiên! Chuỷ thủ trừ ma là khắc tinh của BOS trong trò chơi này, hãy sử dụng thích hợp]
Người được chuỷ thủ trừ ma chính là Lăng Cửu Vi và Tiểu Thái Muội, Tiểu Thái Muội lập tức hoan hô một tiếng, cô nàng gấp gáp từ trong hình xăm lấy ra chuỷ thủ trừ ma, nắm chặt trong tay, giống như đang cầm "Bùa hộ mệnh" vậy.
Lăng Cửu Vi thật ra không hề để ý tới vấn đề chuỷ thủ trừ ma, điều cô chú ý tới chính là hệ thống nhắc nhở mỗi người khen thưởng 1500 điểm tích luỹ...... Rõ ràng nhiệm vụ này tổng cộng có 6000 điểm tích luỹ, lại chỉ có bốn người nhận được, điều này có nghĩa là......
Lăng Cửu Vi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh sống lưng, cô nhìn qua, xem kỹ ánh mắt Lục Kim Thần, Lam Đinh, Tiểu Thái Muội và Trâu Tiểu Thiên........ Trong năm người bọn họ, chỉ sợ có một người, đã không phải là người nữa.
Người đàn ông tượng sáp nhìn thấy bình pha lê gần trong gang tấc và tròng mắt bên trong, có chút gấp gáp nóng lòng bỏ bàn tay vào....... Tuy nhiên, mười mấy giây sau, hắn thất vọng rút tay lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không có..... Bên trong...... Không có......"
"Xem ra không phải cái bình này....." Lăng Cửu Vi dứt khoát cúi xuống ôm một bình khác tiến đến chỗ người đàn ông tượng sáp, nhưng tiếc là, cái bình khác cũng không có, người đàn ông tượng sáp có vẻ hơi nôn nóng, thời gian bọn họ ở trong căn phòng này cũng đã quá bảy phút.
"Em tới giúp chị, chị gái." Trâu Tiểu Thiên chạy nhanh tới cái bình thứ ba, cậu nỗ lựa nhấc cái bình pha lê lên, đi về phía Lăng Cửu Vi, nhưng bước chân cậu thất tha thất thểu làm Lăng Cửu Vi có chút lo lắng.
"Em lập tức đi qua...... Ai da!" Lời hứa của Trâu Tiểu Thiên còn chưa nói xong, bình pha lê cùng với tiếng kinh hô của cậu, đập xuống mặt đất, tròng mắt lập tức lăn đầy khắp nơi.
"Chậc...... Mau nhặt lên đi." Lăng Cửu Vi đành phải buông cái bình trong tay xuống, cùng Lục Kim Thần, Lam Đinh, Tiểu Thái Muội cong eo nhặt tròng mắt lên, Trâu Tiểu Thiên có chút thất vọng ngồi xổm trên mặt đất nức nở.
"Đừng khóc nữa, mau tới đây nhặt giúp đi!" Tiểu Thái Muội cau mày quát, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, cậu vừa khóc, cô liền cảm thấy bực bội.
"Nhặt bỏ vào đây." Lam Đinh từ trong hình xăm lấy ra một cái chén nhựa tương đối lớn, loại đồ đựng không thể vỡ này, rất thích hợp để đựng đồ, chẳng mấy chốc, tròng mắt trên mặt đất đã được thu vào trong chén nhựa.
"Trả tôi...... Mau trả lại cho tôi....." Người đàn ông tượng sáp hung hăng đứng ở cửa "2-5", dùng cặp lỗ thủng máu của mình thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng, thẳng đến khi Lam Đinh bưng chén nhựa đứng trước mặt hắn, hắn mới yên tĩnh lại, duỗi tay vào trong chén sờ soạng một chút, lấy ra hai tròng mắt.
"Đôi mắt..... Của tôi." Hắn chậm rãi nói, hai dòng máu và nước mắt chảy ra từ hai cái lỗ thủng máu, hắn ôm chặt lấy cặp tròng mắt kia, cơ thể dần dần tan thành tro trắng, biến mất ngay lập tức..... Cùng với sự biến mất của hắn, bên tai mỗi người đều vang lên một tiếng xì xào cảm ơn, đó đúng là lời cảm ơn của người đàn ông tượng sáp.
[Chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên: "Cảm hoá tượng sáp người", mỗi người khen thưởng 500 điểm tích luỹ]
"Nhiệm vụ ngẫu nhiên sao?" Tiểu Thái Muội nhìn điểm tích luỹ thay đổi, lập tức có chút vui vẻ, "Nếu chúng ta đưa những tròng mắt đó lên tầng ba, có phải sẽ hoàn thành được rất nhiều nhiệm vụ ngẫu nhiên không?"
"Đông———đông———đông———" Đồng hồ lại một lần nữa vang lên, cắt ngang sự dò hỏi của Tiểu Thái Muội, lúc này đã là 3 giờ sáng, vì để tránh ở trong "2-5" vượt quá thời gian mười lăm phút, tất cả mọi người đều quay trở lại hành lang, đoạn phim ngắn ba chiều lại xuất hiện———
"Charles, chị nghĩ hai chúng ta giống như là bị nguyền rủa, không bao giờ có được sự ưu ái của thần tình yêu." Jasmine ngồi trên ghế sô pha, dùng khăn tay che nửa khuôn mặt, khóc lóc nói.
"Đừng đau lòng, chị Jasmine, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, là có thể vượt qua tất cả." Charles ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: "Em cắt một cành hồng tặng chị nhé?"
Jasmine khẽ lắc đầu, cô bỗng nhiên đứng dậy, một đường chạy thẳng về phòng của mình, điều cuối cùng Charles nghe thấy, là âm thanh khoá cửa và tiếng khóc thút thít lớn của cô.
Hắn cụp mắt xuống, nắm chặt nắm đấm, trút giận lên cái bàn trước mặt, trong khi Melona ở một bên có chút sợ hãi trước cú đá của hắn, chạy lại đặt cái bàn lại vị trí cũ, rót một tách trà đen cho Charles: "Thiếu gia, uống một chút trà đen đi! Hôm nay mới vừa mua về."
"Ừ." Charles lạnh lùng đáp lại, một hơi uống sạch tách trà đen, lấy tay áo tuỳ ý lau miệng, sải bước ra khỏi toà nhà.
Hình ảnh chuyển qua, người yêu mới của Charles Corinna Morton tới chơi, sau khi hắn giới thiệu với Jasmine, liền đưa Corinna lên phòng của mình trên tầng hai để uống một tách trà.
Corinna dường như đã ngủ ngay lập tức, nụ cười lịch lãm trên khuôn mặt Charles cũng dần dần biến mất.... Chất độc trong tách trà kia là độc dược hắn trả giá cao mới mua về, xong việc căn bản không thể tra ra bất cứ dấu vết nào.
Hắn lấy con dao găm từ thắt lưng ra, dùng tay kia nâng mí mắt của Corinna.
"Thiếu gia, tôi đem một ít điểm tâm....." Giọng của Melona vang lên ngoài cửa, làm động tác của Charles dừng lại.
Trên mặt hắn hiện lên một tia không vui, hét lớn: "Cút ngay———"
"Thiếu..... Thiếu gia, là điểm tâm do tiểu thư Jasmine làm....." Giọng Melona run rẩy vang lên, những lời này làm Charles lập tức đổi ý, hắn mở cửa phòng ra, để Melona vào.
"Thiếu..... Thiếu gia......" Sau khi Melona vào, Charles liền đóng cửa lại, âm nhanh "cạch" vang lên, tiếng "cạch cạch" rất quen thuộc với Melona, nhưng cô ta không hiểu vì sao thiếu gia lại muốn khoá cửa.
"Thiếu gia..... Tiểu thư Corinna ngủ rồi sao?" Melona có chút khẩn trương đặt điểm tâm lên bàn, cứng ngắc đứng sang một bên, đôi tay xoa nắn tạp dề.
"Có lẽ vậy......" Charles cong khoé miệng, lấy một miếng điểm tâm cho vào trong miệng, cười nói..... Hắn biết, nếu như hiện tại Melona không biết Corinna đã chết, thì ngày mai cô ta cũng sẽ biết, không bằng hiện tại liền trừ khử cái "mầm tai hoạ" này.
"Thiếu gia..... Nếu không...... Tôi đi xuống trước?" Melona cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng thiếu gia Charles dựa vào cửa, hoàn toàn không có ý để cô ta đi.
"Charles..... Charles, em đang ở đâu?" Giọng của Jasmine vọng vào từ ngoài cửa, việc này làm mặt Charles ánh lên một tia hoảng sợ, hắn mở cửa, mỉm cười nói với Jasmine: "Chị Jasmine, em ở đây, Corinna vừa mới ngủ rồi, cho nên em muốn nhờ Melona lấy chăn ga giường tới đây."
"Vậy sao...... Chị vừa mới làm điểm tâm, để Melona đưa lên đây rồi." Jasmine nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, nhìn thoáng qua Corinna người đang ngủ và Melona đang cúi đầu ở một bên.
"Đúng vậy, chị Jasmine, điểm tâm ăn rất ngon." Charles cũng chỉ hoảng sợ trong vài giây, ngay sau đó, hắn bình tĩnh khéo léo lừa Jasmine vào trong vườn đi dạo.
Sau khi Jasmine rời đi, Charles quay đầu lại nhìn Melona, hắn ôn nhu nâng cằm Melona lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng làm Melona bất giác đỏ mặt.
"Cô thích tôi sao? Melona." Charles vẫn luôn biết, Melona đối với mình là tình yêu, chỉ là hắn không chấp nhận, cũng không nghĩ sẽ đâm thủng.
"....... Vâng...... Đúng vậy......" Melona cuối cùng cũng bối rối nói ra bí mật chôn sâu trong lòng mình.
"Vây cô....... Có nguyện ý chết vì tôi không?" Charles tiến lại gần hơn, lời nói vừa dứt, hắn liền đánh hôn mê Melona. Hắn nhanh chóng trói Melona lại, dùng vải bịt miệng lại, rồi đưa vào phòng "2-3", lên kế hoạch xử lý Corinna trước, rồi giết Melona sau.....
Phim ngắn kết thúc, đã hơn 3 giờ sáng....
"Melona cũng thật xui xẻo....." Tiểu Thái Muội chẹp miệng bình luận, "Nếu cô ta không gặp phải chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không rơi vào kết cục này."
"Nhưng cô ta sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện." Lăng Cửu Vi bình tĩnh mở miệng nói, "Đi thôi, thả Melona ra, đưa tới cổng."
Sau khi bọn họ dùng vũ khí sắc bén phá huỷ năm cái khoá kia, mở cửa "2-3" thả Melona ra. Tóc Melona giờ đã bạc trắng một nửa, vốn là người gốc Phi, lúc này không biết trên người là cái dạng gì, nhìn qua giống một cây cọ đen, váy hầu gái nguyên bản có chút rách nát, toát ra một mùi hương hơi khó chịu.
Dựa theo nguyên tắc một phòng chỉ có thể vào một lần, bọn họ đã lật ngược thế "2-3". Tuy nhiên căn phòng này chẳng có gì ngoài một chiếc giường đổ nát và một cái giá châm nến đã cháy, Melona ngày thường chỉ có thể thông qua lỗ thông gió trên tường nhận được một chút ánh sáng từ thế giới bên ngoài.
"........ Cảm ơn cô, tiểu thư Jasmine cao quý." Melona trước tiên là nhìn khắp nơi, sau đó như thể có vấn đề về tâm thần, khăng khăng hét về phía Lăng Cửu Vi.
"Không có gì, may chạy tới cổng lớn trốn thoát đi!" Lăng Cửu Vi đành phải tránh cái đề tài này, để cô ta chạy nhanh đến cổng lớn, kẻo trên đường lại xuất hiện thêm chuyện gì.
"Cô không muốn đi cùng tôi sao?" Melona một bên đi theo bọn họ, một bên hỏi.
"Tôi......" Lăng Cửu Vi hơi mở miệng, lời nói đến miệng lại xoay chuyển, "Tôi còn có chút việc chưa làm xong, cô đi trước đi, tôi sẽ theo sau."
"Được, Melona sẽ đứng dưới gốc cây ngoài sân chờ tiểu thư Jasmine." Melona cúi người, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Thẳng đến khi bọn họ đưa Melona ra ngoài cổng, đều không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hết thảy đều rất suôn sẻ, ngược lại khiến người ta có chút bối rối....... Bọn họ quay đầu lại nhìn cái đồng hồ cổ kia, hiện tại đã là 3 giờ rưỡi sáng, còn hai tiếng rưỡi nữa là hoàn thành nhiệm vụ, về việc của Charles và Jasmine, cũng coi như hiểu biết gần hết, nhưng mỗi khi nghe được tiếng "tích tắc" của đồng hồ, đáy lòng bọn họ vẫn có chút lo sợ bất an.
[Chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ phụ "Mong muốn của Melona", mỗi người khen thưởng 1500 điểm tích luỹ, chuỷ thủ trừ ma sẽ được giao ngẫu nhiên! Chuỷ thủ trừ ma là khắc tinh của BOS trong trò chơi này, hãy sử dụng thích hợp]
Người được chuỷ thủ trừ ma chính là Lăng Cửu Vi và Tiểu Thái Muội, Tiểu Thái Muội lập tức hoan hô một tiếng, cô nàng gấp gáp từ trong hình xăm lấy ra chuỷ thủ trừ ma, nắm chặt trong tay, giống như đang cầm "Bùa hộ mệnh" vậy.
Lăng Cửu Vi thật ra không hề để ý tới vấn đề chuỷ thủ trừ ma, điều cô chú ý tới chính là hệ thống nhắc nhở mỗi người khen thưởng 1500 điểm tích luỹ...... Rõ ràng nhiệm vụ này tổng cộng có 6000 điểm tích luỹ, lại chỉ có bốn người nhận được, điều này có nghĩa là......
Lăng Cửu Vi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh sống lưng, cô nhìn qua, xem kỹ ánh mắt Lục Kim Thần, Lam Đinh, Tiểu Thái Muội và Trâu Tiểu Thiên........ Trong năm người bọn họ, chỉ sợ có một người, đã không phải là người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.