Chương 130: Súc sinh, đến đây!
Nhu Đề
26/09/2020
Lâm Việt nắm chặt cặp dao trong tay, chắn giữa các NPC và hai quái vật.
Huyết thi tới gần rồi.
Rất gần rồi.
Con huyết thi bò sát tứ chi chạm đất xông lên đầu tiên, động tác của nó còn nhanh hơn con huyết thi biết dịch chuyển tức thời, lao lên trước đến bốn năm thân người.
Nó nhào tới tấn công Lâm Việt, giữa “cổ” toạc ra một cái miệng lớn, trong đó mọc hơn mười hàng răng nhọn sắc bén!
Nhìn những dãy răng trắng nhọn hoắt, trong lòng Lâm Việt lạnh đi vài phần.
Đây là miệng? Rõ ràng là cối xay thịt!
Cặp dao trong tay nhẹ bỗng. Đây chỉ là hai cây dao thái rau, không thể cho người ta cảm giác an toàn.
Lâm Việt biết rõ vũ khí trong tay mình chẳng có tác dụng gì, nhưng nháy mắt khi huyết thi nhào tới, anh vẫn điều chỉnh tư thế đứng của mình, một tay đón đỡ, một tay đâm ra.
Bản năng chiến đấu được bồi dưỡng trên chiến trường giúp anh nhạy bén nhận ra vị trí thực sự mà huyết thi muốn tấn công. Nó làm bộ muốn đánh vào phần đầu anh, nhưng ngay khi sắp chạm tới mục tiêu lại xoay thắt lưng, há to miệng nhắm vào bắp đùi.
Phát hiện ra động tác giả của quái vật, Lâm Việt liền đâm ra một dao đồng thời nhanh nhẹn rút đùi phải lại, vung cước đá mạnh vào chi trái trước của nó!
Nó là bò sát, vậy đối với nó chi trước sẽ là bộ phận yếu hại nhất, chỉ cần phế một chi trước sẽ dễ đối phó hơn nhiều!
Lâm Việt có 50 điểm sức chiến đấu, cước này cũng giáng xuống rất tàn nhẫn. Quái vật không phòng bị trúng một đòn của anh, chi trước trái lập tức cong gập thành hình dạng quái dị.
Thân thể huyết thi lảo đảo, vết thương khiến nó không dám tiếp tục tấn công Lâm Việt nữa, nhanh chóng lùi lại vài mét.
Con quái bò sát dùng hai cặp mắt trên đỉnh đầu nhìn chằm chằm anh, quan sát cẩn thận như đang đo lường thực lực thật của đối thủ.
Lâm Việt giữ nguyên gương mặt lạnh lùng đứng tại chỗ.
Huyết thi thử hít ngửi, tuyệt không ngửi ra chút khiếp nhược nào từ anh. Ngược lại, xung quanh anh tỏa ra hơi thở tự tin hung hãn, nhuốm đầy sát ý, là sát ý sâu không lường được.
Sát khí của anh dọa huyết thi sợ hãi. Nó rất gian xảo, không dám tùy tiện tới gần anh nữa.
Mà con quái còn lại cũng đã nhận ra khí thế mạnh mẽ của Lâm Việt, lập tức quyết định gạt anh khỏi số mục tiêu của mình.
Huyết thi biết dịch chuyển tức thời tỏ vẻ hung ác lao về phía Lâm Việt.
Anh nâng cao vũ khí đứng đó, hơi nhíu mày.
Nó tiến một bước.
Sải bước thứ hai.
Nhảy bước thứ ba.
Ngay khi bước chân thứ ba của nó chạm đất, anh nheo mắt lại, sẵn sàng vào thế chiến đấu.
Đến rồi!
Chớp mắt tiếp theo, huyết thi đang nhào lên chợt biến mất cách anh vài mét.
Lâm Việt vốn cho rằng nó tấn công mình, nhưng khi nó biến mất, anh tức khắc nhận ra có chuyện bất thường.
Kỳ thực khi con huyết thi đó chuyển dịch tức thời, nó không hề đột ngột tan biến rồi lại xuất hiện ở một vị trí khác. Chiêu này của nó giống như ẩn giấu cơ thể, dùng tốc độ cực nhanh để di chuyển tới vị trí mục tiêu.
Bởi vậy, quỹ tích chuyển động của nó sẽ để lại một vệt đỏ rất nhạt!
Lâm Việt có thể dựa vào đường sáng đỏ đó để phán đoán nó di chuyển đến đâu, mà ánh đỏ lần này lại đi vòng qua anh, lướt ngang phía bên trái cơ thể.
Khi huyết thi xẹt qua bên cạnh, Lâm Việt ngửi được mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ nó.
Tựa như miếng bọt biển ngâm trong bể máu, mùi tanh đậm đặc khiến người buồn nôn.
Lâm Việt vội vã quay đầu truy tìm theo vệt đỏ, chỉ thấy con huyết thi đã nhảy về phía nhóm NPC.
Chứng kiến con quái muốn tấn công họ, Lâm Việt đương nhiên không thể để yên! Bọn họ chính là hy vọng sống duy nhất của mấy người Lâm Dương Dương!
Anh không quan tâm tới con huyết thi bò sát nữa, dốc sức ném cặp dao nhọn trong tay về phía huyết thi dịch chuyển tức thời.
Hai ngón tay anh kẹp chặt mũi dao, cổ tay quăng một đường khéo léo. Hai cây dao như có linh tính mà “nghe lời” vẽ ra hai đường quỹ tích thẳng tắp, chuẩn xác rơi xuống thân thể con quái!
Một cây ghim trúng bả vai, một cây găm vào bắp đùi huyết thi. Với sức mạnh của 50 điểm lực chiến đấu, đôi dao kia rốt cuộc có chút lực sát thương. Cả hai lưỡi dao đều ghim sâu vào cơ thể quái vật, tạo thành vết thương sâu xấp xỉ mười centimet.
Huyết thi bò sát dường như rất nhát gan lại quá mức cẩn thận. Thấy Lâm Việt phi dao đâm trúng đồng bọn, nó tức khắc lộ ra kinh hoảng.
Nó vốn dự định tập kích Lâm Việt từ phía sau, nhưng cơ thể đang vươn ra phía trước lại bị kìm lại, cả người rụt lui bò về kéo giãn khoảng cách với anh, cẩn thận quan sát.
Lá gan nhỏ và tính thận trọng của con huyết thi bò sát giúp Lâm Việt tranh thủ được cơ hội nghỉ ngơi chốc lát.
Nhưng trái ngược lại, huyết thi dịch chuyển tức thời lại vô cùng nóng nảy. Sau khi bị đâm hai dao, nó lập tức bỏ qua các NPC, quát lớn một tiếng rồi nhắm vào anh mà vọt tới!
Lâm Việt giữ vững biểu cảm trên gương mặt, “ung dung” xoay mình tránh đòn tấn công của nó.
Có điều anh lại không tránh được gai nhọn mọc ra từ cánh tay con quái. Ống tay áo của anh bị cào rách, rỉ ra một chút máu.
Máu chảy không nhiều, nhưng trong lòng anh âm thầm cắn răng…
Anh xong đời rồi.
Khi nào còn duy trì được phong thái cao thủ, khi đó anh vẫn có thể đe dọa hai con quái này, hù dọa chúng một lát. Mà nếu anh bị thương, bọn chúng sẽ ước đoán lại thực lực của anh, sẽ không kiêng kỵ anh nữa.
Quả nhiên.
Ngay khi cánh tay anh thấm máu, khí thế của hai con quái càng lúc càng thêm mạnh mẽ, không chút kiêng nể.
Lâm Việt quyết định đổi sang một trò “ảo thuật” phô trương, dọa chúng kinh sợ.
Anh cố ý giơ cao tay, làm vài động tác vô cùng cường điệu, “triệu hồi” ra một chiếc ô từ nhẫn không gian.
Là loại ô lớn thường thấy trên bãi biển, cán dài hơn hai mét khá rắn chắc, giống như một thanh trường côn. Lâm Việt nắm chặt cán ô, lau máu trên cánh tay rồi lạnh lùng nhìn hai con quái, dùng tư thế cầm kiếm nâng cao “vũ khí” trong tay.
Ánh mắt tựa kiếm, khí thế tựa kiếm!
Chứng kiến Lâm Việt vừa móc ra một món “đồ chơi” như vậy, khí thế lại càng thêm hung hãn, hai huyết thi lần nữa ngơ ngác.
Chúng vất vả biết bao mới thăm dò được giới hạn của anh, kết quả anh bỗng lại trở nên sâu không lường được? Bọn chúng cảm thấy người đàn ông trước mắt thực sự rất cổ quái, rất thần bí!
Hai huyết thi bị sự bình tĩnh hung tợn của anh làm kinh sợ, không dám xông thẳng tới nữa, bắt đầu không ngừng di chuyển vòng quanh anh, thận trọng thăm dò.
Lâm Việt cầm cán ô lớn trong tay đứng đó, mặc chúng dò xét.
Năng lực chiến đấu của huyết thi giống như dã thú, hoàn toàn dựa vào bản năng. Có lẽ bởi chúng có sức mạnh lấn át những NPC bình thường, chưa từng gặp địch thủ hùng mạnh nên tầm nhìn chiến lược và chiến thuật đều khuyết thiếu. Trên phương diện chiến đấu, chúng rất “ngây thơ”, luôn vụng về làm động tác giả với anh, vụng về ra hiệu với đồng bọn, vụng về phô trương thanh thế…
Tất thảy đều bị Lâm Việt nắm bắt rất dễ dàng, anh thoải mái hóa giải từng chiêu trò của chúng.
Chỉ cần chúng không dồn hết dũng khí tấn công, anh có thể “ra vẻ” thêm một lát. Chống được thêm một hồi, thời gian chờ trời sáng lại ngắn đi một chút, tỷ lệ sống sót của mấy người Lâm Dương Dương cũng cao hơn.
Nhưng anh cũng biết, sẽ đến lúc sự kiên nhẫn của huyết thi mòn cạn, anh có thể dựa vào cách phô trương thanh thế này mà chịu đựng được bao lâu đây?
Nửa giờ? Hai mươi phút? Mười phút?
Có lẽ vậy là quá lạc quan… Lâm Việt cảm thấy anh có thể giành được tối đa năm phút.
Năm phút này có thể tăng thêm 0,001% tỷ lệ sinh tồn cho Lâm Dương Dương?
Dù thấp như vậy, vẫn là đáng giá.
Hai huyết thi nhiều lần thăm dò nhưng đều bị Lâm Việt nhạy bén phát hiện ra dấu vết, một ô quét ra đẩy lùi chúng.
Trước đó bởi khinh địch nên cả hai con quái đều trúng vài vết thương nhỏ, không dám hành động lỗ mãng, hơn nữa chúng cũng âm thầm lo lắng thứ trong tay anh là vũ khí thần thánh gì, vậy nên cũng không dám công kích chiếc ô, hễ thấy liền tránh.
Giằng co trong chốc lát, hai huyết thi bắt đầu trở nên ngày càng nôn nóng.
Nhìn chúng nóng nảy xoay quanh mình, Lâm Việt nhếch môi cười, nụ cười lạnh như băng.
Bởi vì… Anh đã thấy năm NPC khỏe mạnh chạy ra khỏi lồng ánh sáng đỏ, còn ba NPC bệnh nhân cũng đã sắp chạy tới đích.
Số NPC anh cứu được còn nhiều hơn trong dự đoán.
Nói vậy…
Lâm Việt liếc nhìn NPC bên ngoài lồng.
Cô y tá trẻ lo âu nhìn anh chăm chú, vừa không ngừng gào khóc vừa hô gọi gì đó, người y tá già hoảng hốt kéo cô đi, chạy về phía bãi đậu xe gần đó.
Sau khi y tá trẻ bị kéo đi, anh nghe thấy lời cảm tạ của cô truyền tới từ hư không: “Tôi sẽ cứu bọn họ! Tôi nhất định sẽ quay lại!”
Cô gái hướng về phía anh gào lên, thanh âm khàn đi xen lẫn tiếng khóc nức nở, chất chứa tất thảy cảm xúc chân thật, tất thảy cảm kích đau thương.
Cô hẳn đã hiểu, Lâm Việt căn bản không thể sống sót.
Bởi vậy anh mới giao phó cho cô cứu người thân quen của mình. Đây chính là di nguyện.
Lâm Việt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô hiểu, vậy là được rồi.
Lâm Việt cầm ô bằng một tay, giơ tay trái vẫy về phía cô y tá, lớn tiếng hô: “Cám ơn!”
Mà một động tác khoát tay ấy đã để hai huyết thi tìm ra sơ hở.
Đương nhiên Lâm Việt cũng không bất ngờ. Dù sao ngay từ đầu anh đã sơ hở khắp nơi, khí thế mạnh mẽ chỉ là giả bộ.
Anh lần nữa nắm chặt cán ô. Lia ánh mắt khinh thường nhìn hai huyết thi, anh nhếch môi, hừ lạnh: “Súc sinh, đến đây!”
Lâm Việt không chắc huyết thi có hiểu tiếng Bàn Cổ không, nhưng chúng nắm bắt tâm tình con người rất chuẩn.
Chỉ trong nháy mắt, hai con quái đã cảm nhận được mùi khiêu khích tỏa ra từ anh. Bọn chúng vốn đang nóng nảy, lúc này bị anh chọc một kích cũng bắt đầu ngứa ngáy muốn thử xông lên, dự định dồn tất cả sức lực đánh chết anh.
Bọn chúng vận sức chờ thời cơ, chuẩn bị đánh ra một đòn trí mạng!
Một giây trước khi chúng tấn công Lâm Việt, Uông Tư Thần vốn vẫn không giúp được gì chợt thét lên một tiếng từ xa, sau đó hình dáng nho nhỏ lao vụt về hướng nữ quỷ không mặt.
Nữ quỷ và huyết thi thỏ vẫn đang đối chiến tại khu vực nhà xác, tranh đấu đến một mất một còn. Bởi có đủ xác chết, huyết thi thỏ không có hứng thú gì với vật sống như Lâm Việt, hơn nữa quỷ không mặt đã khơi dậy lửa giận của nó, nó phải sống mái một trận với cô ta.
Nữ quỷ đã móc nát một con mắt của con quái, cắt lìa hàm răng, nhưng bản thân cô ta cũng rất thê thảm, bị quái vật gặm mất một cánh tay và nửa gương mặt, đã có phần yếu thế hơn.
Uông Tư Thần cũng không biết u hồn đó chính là mẹ mình, bởi linh hồn mẹ nó đã dung hợp với ác quỷ, mất hết ngũ quan, khí chất thay đổi, thậm chí ký ức cũng đã hỗn loạn. Nó tiến lên không phải bởi lo lắng cho cô ta, mà là vì trong lúc tranh đấu với huyết thi thỏ, dưới cơn nóng giận cô ta đã nhấc một khối bê tông muốn đập con quái.
Dưới tảng bê tông kia lộ ra một ngăn tủ lạnh đã bị đè móp méo.
Uông Tư Thần nhớ rõ, trong tủ lạnh đó có giấu đồng đội của họ!
Thân thể nhỏ xíu của cậu bé chắn trước ngăn tủ, vừa dùng nửa gương mặt còn sót lại nhìn nữ quỷ và huyết thi thỏ vừa thét lên một tiếng non nớt chói tai!
Giữa địa ngục máu tanh trong mắt cậu nhóc, quanh ngăn tủ này vậy mà lại có vài dây hoa tường vi leo lên, tỏa ra ánh sáng màu lục êm dịu.
Dây hoa này… Nó đoán hẳn là năng lực chữa trị của Lâm Dương Dương. Trước kia khi Lâm Dương Dương kích hoạt năng lực thẻ đều có ánh sáng rất đẹp xuất hiện, khiến nó cảm thấy rất an toàn.
Vì những cành hoa leo mọc lên trong rừng máu thịt này, nó dốc hết dũng khí ngăn cản ở nơi đây.
Nữ quỷ và huyết thi thỏ vốn không quan tâm tới tủ lạnh chứa xác, nhưng việc Uông Tư Thần đột nhiên xông tới bảo vệ lại khiến cả hai tức thì dâng lên hứng thú.
Huyết thi thỏ gầm nhẹ một tiếng, chạy về phía Uông Tư Thần. Nó dùng một đòn đánh bay cậu nhóc đi rồi vung móng vuốt cào mở cửa tủ lạnh.
Những tủ chứa xác khác vẫn bị chèn dưới tảng bê tông lớn, không thể nhấc lên, giữa các ngăn tủ lại là vách ngăn thuần thép, huyết thi không đào thông qua được, ít nhất ba người Lâm Dương Dương vẫn an toàn.
Về phần Tiểu Cơ đã lộ ra…
Một bàn tay của huyết thi thỏ vươn tới, Tiểu Cơ đầu thân chia lìa.
Ngửi được mùi máu tươi, hai huyết thi vốn đang giằng co với Lâm Việt cũng lập tức dời mục tiêu. Bọn chúng bỏ mặc anh, gia nhập đội huyết thi thỏ!
Ba con quái vật thấy thịt tươi lập tức trở thành động vật mất trí, điên cuồng xé xác nuốt ăn, ấy vậy mà quên luôn Lâm Việt ngay bên cạnh.
Lâm Việt liếc nhìn phía tủ lạnh.
Cảnh tượng ba con quái tranh cướp thi thể Tiểu Cơ khiến dạ dày anh quặn lên.
Nhưng lúc này, anh thậm chí không hề biến sắc mặt.
Nữ quỷ không mặt nhân cơ hội tha xác nữ bị nghiền nát đầu đi, sau đó lôi Uông Tư Thần bỏ chạy. Uông Tư Thần không mạnh mẽ như cô ta, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra nổi.
Lâm Việt đã đoán trước nữ quỷ sẽ không làm tổn thương Uông Tư Thần, vậy nên khi cô ta đưa thằng bé đi, anh ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Uông Tư Thần có “người” chăm sóc, vậy anh hoàn toàn không còn gì cần lo lắng nữa.
Lâm Việt đứng một bên lạnh lùng nhìn huyết thi “dùng bữa”, từ từ lùi đến gần khu khám bệnh.
Bọn huyết thi ăn xong, ngẩng đầu nhìn về hướng anh.
Anh vẫn ở trong tầm mắt của chúng.
Ba con quái tựa hồ còn chưa đủ no, dù đã ăn bao nhiêu người như vậy nhưng chúng vẫn đói bụng vô cùng, cần có máu xoa dịu cơn đói khát.
Khoảnh khắc ba quái vật quay sang nhìn mình, Lâm Việt không hề do dự vung chiếc ô trong tay lên, quăng về phía bọn chúng!
Đám huyết thi hoảng hốt, vội vàng tránh né rồi quan sát Lâm Việt từ xa, thấp giọng thảo luận.
Trong lúc chúng trao đổi, Lâm Việt tay không đứng trước bậc thềm ngoài cửa chính tòa nhà chẩn bệnh, cảm giác nhẹ nhõm trước giờ chưa từng có.
Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong nhẫn không gian, yên lặng châm lửa.
Hút một hơi dài, Lâm Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời sao tràn ngập tầm mắt.
Thị lực của anh tốt hơn người bình thường rất nhiều, có thể thấy trọn biển sao đêm tuyệt đẹp, mỹ lệ đến khiến người say mê.
Chết giữa biển sao này có lẽ cũng không tệ?
Ba con huyết thi rốt cuộc nhận ra chiếc ô kia chỉ là một món đồ che nắng thông thường, chúng điên cuồng xé nát nó, giận đến bốc khói!
Chúng sẽ không bao giờ tin những trò hù dọa của Lâm Việt nữa, đồng loạt vọt tới.
Lâm Việt nhắm mắt lại, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Tàn thuốc lá giữa ngón tay bị gió thổi gãy một đoạn, rơi vào cổ tay anh, ấm áp.
Đáng tiếc.
Một điếu thuốc ngon, không thể hút xong.
…
Vào lúc Lâm Việt lẻ loi một mình giữ chân hai quái vật, Phong Mặc bên trong khoang duy tu ở thành Vân còn căng thẳng hơn anh.
Hắn lợi dụng nữ quỷ không mặt và Tiểu Cơ để dẫn huyết thi đi, còn lặng lẽ thêm chút thuốc “gia vị” vào máu Tiểu Cơ. Loại thuốc đó sẽ tạo mùi thơm dụ huyết thi say mê, khiến chúng đánh mất lý trí trong chốc lát. Sau khi hiệu quả của thuốc chấm dứt, đám huyết thi cũng không phá được những ngăn tủ khác, ba người Lâm Dương Dương vẫn sẽ an toàn.
Tiếc rằng Lâm Việt không biết chuyện đó!
Chứng kiến Lâm Việt vì lo cho an nguy của em gái mà không chịu đào tẩu, thậm chí còn dùng mình làm mồi nhử đám quái vật rời khỏi phế tích nhà xác, Phong Mặc lại càng lo lắng gấp bội.
Cái người này rõ ràng đang chờ chết mà!
Chắc chắn phải chết!
Chắc chắn phải chết!
Tình cảm của Phong Mặc tương đối đơn giản, dù có gặp thêm bao nhiêu tình huống câu chuyện trong các nhiệm vụ đi nữa, tam quan của hắn cũng không hoàn toàn thành hình. Hắn không thể hiểu được tinh thần hy sinh bản thân, không sợ cái chết này của Lâm Việt.
Cực kỳ khó hiểu!
Khát vọng sống không phải bản năng nguyên thủy nhất của mỗi con người sao? Vì sao anh lại không sợ chết?
Phong Mặc nhìn bộ dạng liều mình vì nghĩa kia, trong lòng vô cùng bất mãn, cũng dần trào dâng ý chí chiến đấu.
Lâm Việt muốn chết?
Phong Mặc lại không để anh chết!
Cứu vãn tình thế chắc chắn phải chết, đây hẳn là một chuyện khiến người ta sung sướng, khiến người ta có cảm giác thành công vô cùng?
Phong Mặc mỉm cười, chiến ý cuồn cuộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.