Chương 5: Cắm Điếu Thuốc Đang Cháy Vào Vùng Kín Của Cô
Kim Hựu
25/08/2024
Lúc Lâm Mạn được sủng ái, Thẩm Tứ Niên đối với cô ta cầu gì được nấy, tham dự đủ loại sự kiện cũng đều mang theo cô ta.
Phó Chỉ gần như cho rằng Thẩm Tứ Niên thật sự yêu cô ta.
Nhưng nói cho cùng vẫn là danh tiếng của hắn quan trọng, Thẩm Tứ Niên cảm thấy Lâm Mạn làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình, liền tự tay đẩy cô ta vào địa ngục.
Cô đã từng thấy kết cục của Lâm Mạn thảm như thế nào, cho nên tuyệt không dám thừa nhận ý nghĩ vượt giới hạn của mình đối với Cố Bỉnh Quyền.
Thẩm Tứ Niên hút được một nửa điếu thuốc dài nhỏ giữa ngón tay, đột nhiên xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô.
Phó Chỉ bị ánh mắt này của hắn nhìn đến giật mình, cô biết, bình thường khi hắn dùng loại ánh mắt này nhìn mình, thường không có chuyện gì tốt đẹp...
"Vừa rồi chút đồ ăn nhẹ trước bữa ăn, hẳn là không đủ cho em ăn rồi? "
Thẩm Tứ Niên khóe miệng cong lên cười tà, nói xong kéo hai chân cô ra, ở trong ánh mắt không dám tin của cô dí tàn thuốc chậm rãi vào.
"Không, không cần... A..."
Phó Chỉ sợ tới mức vặn vẹo người, lại bị hắn đè hai chân lại.
Trên tường phòng ngủ dán một tấm kính lớn, hắn ôm cô đi tới trước gương, ở bên tai cô thì thào nói nhỏ, "A Chỉ, mau nhìn, thuốc sắp bị tiểu tao bức của em nuốt vào rồi..."
Thẩm Tứ Niên cố tình xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cho ánh mắt của cô đối diện tấm gương.
Cô bị ép nhìn về phía đối diện, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Hai chân mở rộng, vùng kín sưng tấy, thỉnh thoảng run rẩy vài cái, đầu thuốc lá đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng nửa điếu thuốc còn chưa cháy hết, vẫn có từng vòng khói bốc lên.
Loại cảm giác này xác thực kích thích, nhưng kích thích đồng thời cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm không biết.
Nàng cảm giác được giữa hai chân truyền đến một cảm giác hưng phấn không kiềm chế được, hoa huyệt không ngừng co rút lại, dưới sự khẩn trương, lại chậm rãi hút một nửa điếu thuốc kia vào trong...
Hơi thở Phó Chỉ căng thẳng, càng hút càng sâu, cô cảm nhận được nguồn nhiệt đang không ngừng đến gần.
Nàng đá hai chân muốn giãy dụa, nhưng làm sao cũng không thể thoát ra.
Khói bốc cháy chậm rãi, dưới sự khẩn trương, dâm dịch không ngừng tràn ra.
"Không, không cần... A... Anh mau... Rút ra... A..."
Mắt thấy sắp nuốt hết vào, nàng không nhịn được thét lên.
Điểm thiêu đốt sắp chạm vào hoa huyệt của nàng, nếu hắn còn không rút ra, thật sự sẽ bị bỏng...
Phó Chỉ sợ hãi, hoảng đến mức gần như muốn khóc.
Thẩm Tứ Niên cắn vành tai của cô, thổi hơi nóng vào tai nàng.
"A... Ha..."
Thân thể nàng khẽ động, lại có dâm dịch tiết ra, thuốc lá hoàn toàn bị ướt nhẹp, ánh lửa yếu đi chút ít.
Phó Chỉ nhìn Thẩm Tứ Niên mặc kệ mình gọi như thế nào cũng thờ ơ, trái tim từng chút một lạnh xuống.
Cho nên hắn căn bản không muốn cho cô cơ hội giải thích, đã tự tiện kết tội cô, mà đây chính là trừng phạt cho cô.
Cô không cầu xin tha thứ nữa, chậm rãi nhắm mắt lại...
Nhưng cảm giác đau đớn khi ngọn lửa thiêu đốt da thịt chậm chạp không đến, cô mở mắt ra, nhìn thấy hắn đã đem tàn thuốc chỉ còn một chút rút ra.
Sự khẩn trương có thể lắng lại, Phó Chỉ hít một hơi thật sâu.
"Tiểu yêu tinh, rõ ràng sợ hãi còn hút vào trong, chẳng lẽ thật muốn nuốt hết vào, nhỡ đâu bị bỏng thì làm sao bây giờ?"
Phó Chỉ bị hắn nói đến sắc mặt đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Thật ra người có địa vị cao thường có chút tính cách khó hiểu, Thẩm Tứ Niên cũng không ngoại lệ, cô sớm đã nhận thức được điều đó.
Chỉ là sở thích kỳ quái của hắn vẫn lần lượt đổi mới nhận thức của cô...
Phó Chỉ gần như cho rằng Thẩm Tứ Niên thật sự yêu cô ta.
Nhưng nói cho cùng vẫn là danh tiếng của hắn quan trọng, Thẩm Tứ Niên cảm thấy Lâm Mạn làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình, liền tự tay đẩy cô ta vào địa ngục.
Cô đã từng thấy kết cục của Lâm Mạn thảm như thế nào, cho nên tuyệt không dám thừa nhận ý nghĩ vượt giới hạn của mình đối với Cố Bỉnh Quyền.
Thẩm Tứ Niên hút được một nửa điếu thuốc dài nhỏ giữa ngón tay, đột nhiên xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô.
Phó Chỉ bị ánh mắt này của hắn nhìn đến giật mình, cô biết, bình thường khi hắn dùng loại ánh mắt này nhìn mình, thường không có chuyện gì tốt đẹp...
"Vừa rồi chút đồ ăn nhẹ trước bữa ăn, hẳn là không đủ cho em ăn rồi? "
Thẩm Tứ Niên khóe miệng cong lên cười tà, nói xong kéo hai chân cô ra, ở trong ánh mắt không dám tin của cô dí tàn thuốc chậm rãi vào.
"Không, không cần... A..."
Phó Chỉ sợ tới mức vặn vẹo người, lại bị hắn đè hai chân lại.
Trên tường phòng ngủ dán một tấm kính lớn, hắn ôm cô đi tới trước gương, ở bên tai cô thì thào nói nhỏ, "A Chỉ, mau nhìn, thuốc sắp bị tiểu tao bức của em nuốt vào rồi..."
Thẩm Tứ Niên cố tình xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cho ánh mắt của cô đối diện tấm gương.
Cô bị ép nhìn về phía đối diện, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Hai chân mở rộng, vùng kín sưng tấy, thỉnh thoảng run rẩy vài cái, đầu thuốc lá đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng nửa điếu thuốc còn chưa cháy hết, vẫn có từng vòng khói bốc lên.
Loại cảm giác này xác thực kích thích, nhưng kích thích đồng thời cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm không biết.
Nàng cảm giác được giữa hai chân truyền đến một cảm giác hưng phấn không kiềm chế được, hoa huyệt không ngừng co rút lại, dưới sự khẩn trương, lại chậm rãi hút một nửa điếu thuốc kia vào trong...
Hơi thở Phó Chỉ căng thẳng, càng hút càng sâu, cô cảm nhận được nguồn nhiệt đang không ngừng đến gần.
Nàng đá hai chân muốn giãy dụa, nhưng làm sao cũng không thể thoát ra.
Khói bốc cháy chậm rãi, dưới sự khẩn trương, dâm dịch không ngừng tràn ra.
"Không, không cần... A... Anh mau... Rút ra... A..."
Mắt thấy sắp nuốt hết vào, nàng không nhịn được thét lên.
Điểm thiêu đốt sắp chạm vào hoa huyệt của nàng, nếu hắn còn không rút ra, thật sự sẽ bị bỏng...
Phó Chỉ sợ hãi, hoảng đến mức gần như muốn khóc.
Thẩm Tứ Niên cắn vành tai của cô, thổi hơi nóng vào tai nàng.
"A... Ha..."
Thân thể nàng khẽ động, lại có dâm dịch tiết ra, thuốc lá hoàn toàn bị ướt nhẹp, ánh lửa yếu đi chút ít.
Phó Chỉ nhìn Thẩm Tứ Niên mặc kệ mình gọi như thế nào cũng thờ ơ, trái tim từng chút một lạnh xuống.
Cho nên hắn căn bản không muốn cho cô cơ hội giải thích, đã tự tiện kết tội cô, mà đây chính là trừng phạt cho cô.
Cô không cầu xin tha thứ nữa, chậm rãi nhắm mắt lại...
Nhưng cảm giác đau đớn khi ngọn lửa thiêu đốt da thịt chậm chạp không đến, cô mở mắt ra, nhìn thấy hắn đã đem tàn thuốc chỉ còn một chút rút ra.
Sự khẩn trương có thể lắng lại, Phó Chỉ hít một hơi thật sâu.
"Tiểu yêu tinh, rõ ràng sợ hãi còn hút vào trong, chẳng lẽ thật muốn nuốt hết vào, nhỡ đâu bị bỏng thì làm sao bây giờ?"
Phó Chỉ bị hắn nói đến sắc mặt đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Thật ra người có địa vị cao thường có chút tính cách khó hiểu, Thẩm Tứ Niên cũng không ngoại lệ, cô sớm đã nhận thức được điều đó.
Chỉ là sở thích kỳ quái của hắn vẫn lần lượt đổi mới nhận thức của cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.