Chương 21: Lạc Lối Trên Biển (3)
Tiểu Oa Ác Ác
24/07/2023
Dọc theo đường đi, Đinh Diêu và Đường Duyệt đều vô cùng cẩn thận.
Các cô đã hẹn nhau, nếu thật sự gặp C-12a, thì sẽ tách ra chạy, đến lúc đó C-12a đuổi theo ai thì do số trời.
Đinh Diêu cũng gần như quên mất Đường Duyệt là một "con bạc".
Khu rừng rẽ rồi khép, khép rồi lại rẽ ra, Đinh Diêu và Đường Duyệt không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng đến được bờ biển, ở gần bờ trên cát có mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ.
"Con thuyền như vậy có an toàn ra biển không?" Đinh Diêu tỏ ra nghi ngờ sâu sắc.
"Kệ đi, thử trước rồi tính sau." Đường Duyệt đã nhấc váy lên leo lên thuyền.
Đinh Diêu do dự một chút rồi cũng lên thuyền.
Nhưng cô không nghĩ rằng một chiếc thuyền nhỏ như vậy có thể đưa các cô ra khỏi biển.
Thời tiết khá ôn hòa, không gió không mưa. Đinh Diêu và Đường Duyệt ra sức chèo thuyền gỗ, con thuyền chậm rãi đi về phía trước.
Ánh mặt trời không quá nóng nực, thỉnh thoảng có những con chim biển bay ngang qua bầu trời.
Mặt trời di chuyển xung quanh, chiếc thuyền nhỏ thong dong bơi lội. Phía trước cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một hòn đảo nhỏ, càng ngày càng gần.
“Có một hòn đảo!” Đường Duyệt ngạc nhiên nói: "Mau lên, mau lên, mau chèo qua!”
Những đường nét của hòn đảo dần phóng to, còn có hai chiếc thuyền nhỏ ở bến và khu rừng quen thuộc.
"Hình như ... đó là hòn đảo chúng ta vừa rời đi? "Đường Duyệt nhỏ giọng nói, trong mắt có chút thất vọng, mất mát.
Gần bờ, Đinh Diêu và Đường Duyệt từ trên thuyền đi xuống. Mặt trời sắp lặn, thời gian không cho phép bọn họ thử lại, phải đợi đến ngày mai.
Nhưng mà Đinh Diêu cảm thấy ngày mai kết quả cũng sẽ tương tự.
Cô không cảm thấy cô và Đường Duyệt bị lạc phương hướng, mà là cảm giác dùng thuyền để rời đảo là không thể, dù chèo về hướng nào thì cũng sẽ trở về điểm ban đầu.
Đinh Diêu xoa cánh tay đau nhức, đấm nhẹ bả vai.
Đột nhiên, cô phát hiện trên cát có thêm vài cành cây đen xiêu vẹo, cẩn thận nhìn ra là một dòng chữ.
Làm thế nào để thức dậy?
Đường Duyệt cũng nhìn thấy dòng chữ này, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Đường trở về cũng là một trận đánh cược lớn, nhưng có vẻ như vận may của Đường Duyệt và Đinh Diêu khá tốt, cũng không đụng mặt C-12a.
Vào ban đêm, tiếng hát bí ẩn của dân làng lại vang lên một lần nữa.
“Mặt trăng máu mọc, thủy triều rút. Đường về hiện ra, hồn phách trở về.”
Bài hát này...
Khi mặt trăng máu mọc và thủy triều rút, liệu đường về nhà có xuất hiện không? Hồn phách được dân làng hát trong bài hát này là chỉ các cô sao?
Đinh Diêu ngẩng đầu lên, trên bầu trời đêm có một vầng trăng tròn, chiếu sáng khắp bốn phía, trời đêm sâu thẳm yên tĩnh, ánh trăng sáng trắng bạch như tuyết.
Nhất định phải chờ mặt trăng máu trong truyền thuyết kia mọc lên? Hay đây chỉ là một khái niệm trừu tượng?
Đinh Diêu cũng không rõ.
Những manh mối này rời rạc, như thể thiếu chút gì đó để xâu chuỗi lại với nhau.
Chỉ còn ba người còn sống, cô, Đường Duyệt, và C-12a, điều này có nghĩa là C-12a sẽ điên cuồng tìm kiếm các cô, sau đó bắt đầu giết chóc.
Khi những tia nắng đầu tiên ló dạng ở phía chân trời, tiếng hát của dân làng cũng dừng lại, không lâu sau, một cô bé đến gõ cửa phòng Đinh Diêu, mang đến cho Đinh Diêu bữa sáng.
Sau khi đặt bữa sáng lên bàn, cô gái không đi ngay mà mỉm cười kỳ lạ với Đinh Diêu.
"Khi trái tim chịu tổn thương chà đạp, nước mắt của người cá sẽ vỡ vụn, người cá sẽ hóa thành bọt biển." Cô bé đến trước mặt Đinh Diêu, chìa tay ra, trong lòng bàn tay cô có một mảnh nước mắt người cá vỡ vụn.
"Cái này..." Đinh Diêu hít sâu một hơi, cô gái nhanh chóng thu tay lại, cười hì hì rời đi.
Kỳ lạ, kỳ lạ không thể hiểu nổi.
Cẩn thận ngẫm lại, mỗi trò chơi do con tàu tiến hành đều sẽ liên quan đến một chủng loại mới, thứ nhất là người khổng lồ, thứ hai là người cây, mà trò chơi hiện tại có đề cập đến nước mắt của người cá, vì vậy cô đoán rằng người cá thực sự tồn tại trong trò chơi này. Thậm chí có thể... Toàn bộ ngôi làng này đều là người cá.
Nhưng những người cá này đóng một vai trò như thế nào? Làm thế nào cô mới có thể rời khỏi biển?
Sau khi ăn bữa sáng, Đường Duyệt đến tìm Đinh Diêu, tỏ vẻ còn muốn ra biển thử một lần nữa, Đinh Diêu từ chối, Đường Duyệt chỉ có thể một mình ra biển.
Mục tiêu tàn sát của C-12a chỉ còn lại hai người bọn họ, hiện tại rời khỏi thôn chỉ càng thêm nguy hiểm, hơn nữa Đinh Diêu thật lòng cảm thấy cứ đi như vậy cũng không thể rời khỏi biển, cho dù đi bao nhiêu lần cũng chỉ là vô ích, còn gia tăng nguy cơ gặp phải C-12a trên đường.
"Bà ơi, cháu hỏi một chuyện được không?" So với Đường Duyệt ra biển, Đinh Diêu lựa chọn thu thập thông tin.
Cô hỏi NPC dẫn đường lúc trước cho các cô.
Bà lão ngước mắt lên: "Hỏi đi.”
"Bà ơi, bà có thể kể cho cháu nghe về những giọt nước mắt của người cá được không ạ?" Đinh Diêu hỏi.
"Nước mắt của người cá chính là nước mắt chân thành của người cá." Bà lão trả lời, giống như Đường Duyệt hỏi từ NPC.”
“Vậy thì... Điều gì sẽ xảy ra nếu nước mắt của người cá bị nghiền nát?” Đinh Diêu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Nghiền nát?" Bà lão đột nhiên đứng dậy, giận dữ, điên cuồng hét lên: "Kẻ chà đạp lên tấm lòng chân thành chắc chắn sẽ bị trừng phạt!"
Những kẻ xâm nhập không có ý tốt chắc chắn sẽ bị trừng phạt bởi Hải Thần!
Đinh Diêu nhớ tới nội dung trong quyển sách "Sự hy sinh của Hải Thần".
Thành thật mà nói, tên của cuốn sách này cũng rất hấp dẫn ...
Buổi tối, Đường Duyệt trở lại thôn, vẻ mặt ủ rũ. Không ngoài dự đoán của Đinh Diêu, dù Đường Duyệt có đi như thế nào cuối cùng đều sẽ trở lại hòn đảo này, giống như bị một loại lực lượng không biết tên dẫn dắt.
Các cô đã hẹn nhau, nếu thật sự gặp C-12a, thì sẽ tách ra chạy, đến lúc đó C-12a đuổi theo ai thì do số trời.
Đinh Diêu cũng gần như quên mất Đường Duyệt là một "con bạc".
Khu rừng rẽ rồi khép, khép rồi lại rẽ ra, Đinh Diêu và Đường Duyệt không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng đến được bờ biển, ở gần bờ trên cát có mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ.
"Con thuyền như vậy có an toàn ra biển không?" Đinh Diêu tỏ ra nghi ngờ sâu sắc.
"Kệ đi, thử trước rồi tính sau." Đường Duyệt đã nhấc váy lên leo lên thuyền.
Đinh Diêu do dự một chút rồi cũng lên thuyền.
Nhưng cô không nghĩ rằng một chiếc thuyền nhỏ như vậy có thể đưa các cô ra khỏi biển.
Thời tiết khá ôn hòa, không gió không mưa. Đinh Diêu và Đường Duyệt ra sức chèo thuyền gỗ, con thuyền chậm rãi đi về phía trước.
Ánh mặt trời không quá nóng nực, thỉnh thoảng có những con chim biển bay ngang qua bầu trời.
Mặt trời di chuyển xung quanh, chiếc thuyền nhỏ thong dong bơi lội. Phía trước cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một hòn đảo nhỏ, càng ngày càng gần.
“Có một hòn đảo!” Đường Duyệt ngạc nhiên nói: "Mau lên, mau lên, mau chèo qua!”
Những đường nét của hòn đảo dần phóng to, còn có hai chiếc thuyền nhỏ ở bến và khu rừng quen thuộc.
"Hình như ... đó là hòn đảo chúng ta vừa rời đi? "Đường Duyệt nhỏ giọng nói, trong mắt có chút thất vọng, mất mát.
Gần bờ, Đinh Diêu và Đường Duyệt từ trên thuyền đi xuống. Mặt trời sắp lặn, thời gian không cho phép bọn họ thử lại, phải đợi đến ngày mai.
Nhưng mà Đinh Diêu cảm thấy ngày mai kết quả cũng sẽ tương tự.
Cô không cảm thấy cô và Đường Duyệt bị lạc phương hướng, mà là cảm giác dùng thuyền để rời đảo là không thể, dù chèo về hướng nào thì cũng sẽ trở về điểm ban đầu.
Đinh Diêu xoa cánh tay đau nhức, đấm nhẹ bả vai.
Đột nhiên, cô phát hiện trên cát có thêm vài cành cây đen xiêu vẹo, cẩn thận nhìn ra là một dòng chữ.
Làm thế nào để thức dậy?
Đường Duyệt cũng nhìn thấy dòng chữ này, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Đường trở về cũng là một trận đánh cược lớn, nhưng có vẻ như vận may của Đường Duyệt và Đinh Diêu khá tốt, cũng không đụng mặt C-12a.
Vào ban đêm, tiếng hát bí ẩn của dân làng lại vang lên một lần nữa.
“Mặt trăng máu mọc, thủy triều rút. Đường về hiện ra, hồn phách trở về.”
Bài hát này...
Khi mặt trăng máu mọc và thủy triều rút, liệu đường về nhà có xuất hiện không? Hồn phách được dân làng hát trong bài hát này là chỉ các cô sao?
Đinh Diêu ngẩng đầu lên, trên bầu trời đêm có một vầng trăng tròn, chiếu sáng khắp bốn phía, trời đêm sâu thẳm yên tĩnh, ánh trăng sáng trắng bạch như tuyết.
Nhất định phải chờ mặt trăng máu trong truyền thuyết kia mọc lên? Hay đây chỉ là một khái niệm trừu tượng?
Đinh Diêu cũng không rõ.
Những manh mối này rời rạc, như thể thiếu chút gì đó để xâu chuỗi lại với nhau.
Chỉ còn ba người còn sống, cô, Đường Duyệt, và C-12a, điều này có nghĩa là C-12a sẽ điên cuồng tìm kiếm các cô, sau đó bắt đầu giết chóc.
Khi những tia nắng đầu tiên ló dạng ở phía chân trời, tiếng hát của dân làng cũng dừng lại, không lâu sau, một cô bé đến gõ cửa phòng Đinh Diêu, mang đến cho Đinh Diêu bữa sáng.
Sau khi đặt bữa sáng lên bàn, cô gái không đi ngay mà mỉm cười kỳ lạ với Đinh Diêu.
"Khi trái tim chịu tổn thương chà đạp, nước mắt của người cá sẽ vỡ vụn, người cá sẽ hóa thành bọt biển." Cô bé đến trước mặt Đinh Diêu, chìa tay ra, trong lòng bàn tay cô có một mảnh nước mắt người cá vỡ vụn.
"Cái này..." Đinh Diêu hít sâu một hơi, cô gái nhanh chóng thu tay lại, cười hì hì rời đi.
Kỳ lạ, kỳ lạ không thể hiểu nổi.
Cẩn thận ngẫm lại, mỗi trò chơi do con tàu tiến hành đều sẽ liên quan đến một chủng loại mới, thứ nhất là người khổng lồ, thứ hai là người cây, mà trò chơi hiện tại có đề cập đến nước mắt của người cá, vì vậy cô đoán rằng người cá thực sự tồn tại trong trò chơi này. Thậm chí có thể... Toàn bộ ngôi làng này đều là người cá.
Nhưng những người cá này đóng một vai trò như thế nào? Làm thế nào cô mới có thể rời khỏi biển?
Sau khi ăn bữa sáng, Đường Duyệt đến tìm Đinh Diêu, tỏ vẻ còn muốn ra biển thử một lần nữa, Đinh Diêu từ chối, Đường Duyệt chỉ có thể một mình ra biển.
Mục tiêu tàn sát của C-12a chỉ còn lại hai người bọn họ, hiện tại rời khỏi thôn chỉ càng thêm nguy hiểm, hơn nữa Đinh Diêu thật lòng cảm thấy cứ đi như vậy cũng không thể rời khỏi biển, cho dù đi bao nhiêu lần cũng chỉ là vô ích, còn gia tăng nguy cơ gặp phải C-12a trên đường.
"Bà ơi, cháu hỏi một chuyện được không?" So với Đường Duyệt ra biển, Đinh Diêu lựa chọn thu thập thông tin.
Cô hỏi NPC dẫn đường lúc trước cho các cô.
Bà lão ngước mắt lên: "Hỏi đi.”
"Bà ơi, bà có thể kể cho cháu nghe về những giọt nước mắt của người cá được không ạ?" Đinh Diêu hỏi.
"Nước mắt của người cá chính là nước mắt chân thành của người cá." Bà lão trả lời, giống như Đường Duyệt hỏi từ NPC.”
“Vậy thì... Điều gì sẽ xảy ra nếu nước mắt của người cá bị nghiền nát?” Đinh Diêu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Nghiền nát?" Bà lão đột nhiên đứng dậy, giận dữ, điên cuồng hét lên: "Kẻ chà đạp lên tấm lòng chân thành chắc chắn sẽ bị trừng phạt!"
Những kẻ xâm nhập không có ý tốt chắc chắn sẽ bị trừng phạt bởi Hải Thần!
Đinh Diêu nhớ tới nội dung trong quyển sách "Sự hy sinh của Hải Thần".
Thành thật mà nói, tên của cuốn sách này cũng rất hấp dẫn ...
Buổi tối, Đường Duyệt trở lại thôn, vẻ mặt ủ rũ. Không ngoài dự đoán của Đinh Diêu, dù Đường Duyệt có đi như thế nào cuối cùng đều sẽ trở lại hòn đảo này, giống như bị một loại lực lượng không biết tên dẫn dắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.