Trò Chơi Tình Ái: Trót Nhặt Vợ Yêu
Chương 1: Đứa trẻ đáng thương
XinnyBella
01/11/2024
Năm Quách Tử Khanh 20 tuổi, anh đã nhặt được một cô bé đáng thương đang chới với giữa mớ bùn lầy.
...----------------...
Bên cạnh thành phố hoa lệ lấp lánh ánh đèn là khu ổ chuột hôi thối, bẩn thỉu nơi chứa chấp đủ hạng người thấp kém trong xã hội.
Đám đàn ông nghiện ngập luôn trong tình trạng mơ hồ, không tỉnh táo hệt như con ma men lang thang khắp mấy con ngõ nhỏ. Khi say khướt lại nằm chình ình một đống như xác chết, toàn thân toát ra thứ mùi khó ngửi.
Mấy mụ đàn bà đanh đá chua ngoa dẫu nghèo đói vẫn không thoát ra được cơn nghiện bạc,có bao nhiêu tiền là đổ hết vào mấy trò đỏ đen. Thi thoảng không còn đồng bạc nào thì lại nhấc mông vào thành phố ăn xin.
Mấy căn nhà xập xệ dựng tạm cho có chỗ trú mưa trú nắng, ngoài đường toàn là rác rưởi tanh tưởi bu đầy ruồi muỗi.
Cái nơi tồi tàn này như thể địa ngục trần gian, ánh sáng dường như cũng chẳng thèm chiếu xuống. Khung cảnh không có một tý nào giống với nơi ở của người.
" mẹ mày làm đĩ bị mấy phu nhân trong thành phố đánh chết rồi ! Cái thứ như mày sớm muộn cũng sẽ vậy thôi !"
" đĩ mẹ rồi đĩ con, hahahaa..."
Trong một hẻm nhỏ tối tăm vắng vẻ, tiếng chửi bới của lũ trẻ khiến người ta phải chú ý.
Một đám nít ranh nào đó đang bắt nạt một cô nhóc, chúng hung hăng dồn con bé vào ngõ cụt rồi thoả thích đánh đập như món đồ chơi.
Không tin được đây lại là hành động mà trẻ con có thể làm, tại sao chúng có thể nói ra thứ ngôn từ tục tĩu như vậy chứ? À quên mất, chúng sống ở khu ổ chuột, cái nơi phải chua ngoa đanh đá mới có thể kiếm ăn
Sợ hãi nép vào góc tường, cô bé kia không dám phản kháng cam chịu bị bắt nạt.
" sao không phản kháng? Không thấy ấm ức sao nhóc con ?"
Từ phía sau, tiếng của người thanh niên thu hút đám trẻ, chúng giật mình quay lại nhìn.
Anh cầm điếu thuốc đưa lên miệng rồi rít một hơi dài, khói thuốc vởn quanh cơ thể cao lớn. Gương mặt người thanh niên toát ra thứ khí tức chết chóc. Đôi mày kiếm cộng với đôi mắt sắc lạnh như xoẹt ngang qua mạng từng đứa một
" nói cho tao biết chúng mày hơn con bé đó ở điểm gì ?"
Giọng nói lạnh tanh có phần bỡn cợt, khiến bầu không khí trong con hẻm đã u ám lại càng thêm đáng sợ
Đám nít bây giờ không còn cái vẻ hống hách nữa, chúng rụt người lại rồi đứng sát lại cạnh nhau cho đỡ sợ.
Một đứa trong số đó đanh đá đáp lại câu hỏi của anh
" mẹ nó làm đĩ bị người ta đánh chết, giờ nó là trẻ mồ côi"
" à... Vậy chúng mày còn bố mẹ cả đúng không?"
" đúng vậy !"
đứa trẻ kia vẫn thản nhiên trả lời lại mà không biết mình vừa bị sỉ nhục
" tao tưởng bố mẹ chúng mày cũng chết rồi chứ nên mấy cái đứa ranh con tụi bay mới không có ăn có học... Tao quên, nơi tồi tàn không dành cho con người này thì làm gì được ăn học"
Tử Khanh cũng chẳng kém phần độc địa khi lời nào thốt ra không trù ẻo thì cũng là móc mỉa.
" tụi mày cũng phải lay lắt để sống thì lấy tư cách gì mà lên mặt.Biến khỏi đây trước khi tao cho từng đứa ra bã, từ giờ trở đi để tao còn bắt gặp cảnh này thì..."
Không nói hết câu, anh đưa tay mình lên dứt khoát kéo ngang qua cổ, cảnh cáo lũ trẻ. Bọn chúng thấy dáng vẻ này thì sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Bước đến gần hơn, Tử Khanh quan sát con sóc nhỏ đang co ro vì sợ, khuôn mặt lấm lem quần áo rách nát như vừa thoát khỏi trận cuồng phong nào.
" đứng lên đi !"
Cô bé vẫn không nhúc nhích, đôi bàn tay lại càng bấu mạnh vào nhau hơn, ôm chặt lấy gối né tránh. Chắc cô sợ mình sẽ bị đánh, sẽ bị sỉ nhục như hồi nãy.
" nhóc tên gì ?"
Giọng nói thay đổi hẳn, ấm áp chứ không áp bức như khi nãy. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cô nhóc, không vội chạm vào.
Nhóc con khi này mới phản ứng lại, cái miệng nhỏ run rẩy mấp máy mãi mới thành lời
" cháu...cháu không có tên !"
Nghe cô bé nói mà anh không khỏi giật mình, đứa trẻ này tới giờ vẫn chưa có một cái tên riêng
" chúng nó có thường hay làm vậy với nhóc không ?"
Đứa trẻ sợ hãi không dám trả lời, nhưng hành động này đủ để Tử Khanh hiểu cô bé đã chịu đựng những gì
" nhà nhóc ở đâu ?"
" cháu không có nhà ạ ! ...Chú ơi...chú đừng đánh cháu được không? Cháu sẽ lau giày cho chú, nếu chú sợ người cháu bẩn cháu sẽ rửa tay thật sạch ạ. Cháu xin chú...chú đừng đánh cháu !"
Cô nhóc này vậy mà lại nghĩ anh định đánh mình. Giọng nói trong veo lấy hết can đảm để cầu xin. Việc này có vẻ đã quá quen thuộc, cô bé chắc hẳn đã bị người ta đánh không ít lần
" tôi không đánh cháu, không cần sợ !"
Cô bé vẫn thút thít nấc lên từng hồi, cơ thể căng cứng vì sợ.
Tử Khanh muốn bắt tay để lấy lòng tin của con sóc nhỏ. Cái bàn tay nhỏ nhắn ấy vừa đưa ra lại vội vã rụt vào như quên thứ gì. Nó lau thật sạch bàn tay mình, chắc nó sợ anh sẽ ghét cái tay bẩn của nó.
Không biết anh đã nghĩ ngợi điều gì, chỉ thấy bàn tay nắm chặt cô bé hơn một chút
" Cháu nói không có nhà đúng không ? Vậy có đi theo tôi không, tôi nuôi cháu !"
Đôi mắt mở to rạng rỡ ngỡ nhìn thấy hi vọng sống,lại sớm thu lại đầy nghi hoặc.
" thật ạ ?"
" tôi lừa cháu đâu mà sợ "
Thế là chàng thanh niên hai mươi tuổi như anh đã mang theo một đứa trẻ tám tuổi về nhà. Lúc lên xe, cô bé còn sợ mình bẩn sẽ khiến anh khó chịu chỉ dám ngồi mớm vào ghế cố gắng không chạm vào thứ gì .
Nhìn cảnh này Tử Khanh không khỏi chép miệng
" ngồi tử tế đi, xe có thể rửa với lại tôi đâu có chê cháu "
Nhóc con lần đầu tiên được ngồi xe ô tô căng thẳng nhấc cơ thể mình dịch thêm một chút.
Biết con bé vẫn sợ nên anh cũng không nói thêm nữa. Chiếc xe lăn bánh hướng thẳng về phía thành phố, từ đây đã mở ra cuộc đời mới cho đứa trẻ đáng thương này.
...----------------...
Bên cạnh thành phố hoa lệ lấp lánh ánh đèn là khu ổ chuột hôi thối, bẩn thỉu nơi chứa chấp đủ hạng người thấp kém trong xã hội.
Đám đàn ông nghiện ngập luôn trong tình trạng mơ hồ, không tỉnh táo hệt như con ma men lang thang khắp mấy con ngõ nhỏ. Khi say khướt lại nằm chình ình một đống như xác chết, toàn thân toát ra thứ mùi khó ngửi.
Mấy mụ đàn bà đanh đá chua ngoa dẫu nghèo đói vẫn không thoát ra được cơn nghiện bạc,có bao nhiêu tiền là đổ hết vào mấy trò đỏ đen. Thi thoảng không còn đồng bạc nào thì lại nhấc mông vào thành phố ăn xin.
Mấy căn nhà xập xệ dựng tạm cho có chỗ trú mưa trú nắng, ngoài đường toàn là rác rưởi tanh tưởi bu đầy ruồi muỗi.
Cái nơi tồi tàn này như thể địa ngục trần gian, ánh sáng dường như cũng chẳng thèm chiếu xuống. Khung cảnh không có một tý nào giống với nơi ở của người.
" mẹ mày làm đĩ bị mấy phu nhân trong thành phố đánh chết rồi ! Cái thứ như mày sớm muộn cũng sẽ vậy thôi !"
" đĩ mẹ rồi đĩ con, hahahaa..."
Trong một hẻm nhỏ tối tăm vắng vẻ, tiếng chửi bới của lũ trẻ khiến người ta phải chú ý.
Một đám nít ranh nào đó đang bắt nạt một cô nhóc, chúng hung hăng dồn con bé vào ngõ cụt rồi thoả thích đánh đập như món đồ chơi.
Không tin được đây lại là hành động mà trẻ con có thể làm, tại sao chúng có thể nói ra thứ ngôn từ tục tĩu như vậy chứ? À quên mất, chúng sống ở khu ổ chuột, cái nơi phải chua ngoa đanh đá mới có thể kiếm ăn
Sợ hãi nép vào góc tường, cô bé kia không dám phản kháng cam chịu bị bắt nạt.
" sao không phản kháng? Không thấy ấm ức sao nhóc con ?"
Từ phía sau, tiếng của người thanh niên thu hút đám trẻ, chúng giật mình quay lại nhìn.
Anh cầm điếu thuốc đưa lên miệng rồi rít một hơi dài, khói thuốc vởn quanh cơ thể cao lớn. Gương mặt người thanh niên toát ra thứ khí tức chết chóc. Đôi mày kiếm cộng với đôi mắt sắc lạnh như xoẹt ngang qua mạng từng đứa một
" nói cho tao biết chúng mày hơn con bé đó ở điểm gì ?"
Giọng nói lạnh tanh có phần bỡn cợt, khiến bầu không khí trong con hẻm đã u ám lại càng thêm đáng sợ
Đám nít bây giờ không còn cái vẻ hống hách nữa, chúng rụt người lại rồi đứng sát lại cạnh nhau cho đỡ sợ.
Một đứa trong số đó đanh đá đáp lại câu hỏi của anh
" mẹ nó làm đĩ bị người ta đánh chết, giờ nó là trẻ mồ côi"
" à... Vậy chúng mày còn bố mẹ cả đúng không?"
" đúng vậy !"
đứa trẻ kia vẫn thản nhiên trả lời lại mà không biết mình vừa bị sỉ nhục
" tao tưởng bố mẹ chúng mày cũng chết rồi chứ nên mấy cái đứa ranh con tụi bay mới không có ăn có học... Tao quên, nơi tồi tàn không dành cho con người này thì làm gì được ăn học"
Tử Khanh cũng chẳng kém phần độc địa khi lời nào thốt ra không trù ẻo thì cũng là móc mỉa.
" tụi mày cũng phải lay lắt để sống thì lấy tư cách gì mà lên mặt.Biến khỏi đây trước khi tao cho từng đứa ra bã, từ giờ trở đi để tao còn bắt gặp cảnh này thì..."
Không nói hết câu, anh đưa tay mình lên dứt khoát kéo ngang qua cổ, cảnh cáo lũ trẻ. Bọn chúng thấy dáng vẻ này thì sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Bước đến gần hơn, Tử Khanh quan sát con sóc nhỏ đang co ro vì sợ, khuôn mặt lấm lem quần áo rách nát như vừa thoát khỏi trận cuồng phong nào.
" đứng lên đi !"
Cô bé vẫn không nhúc nhích, đôi bàn tay lại càng bấu mạnh vào nhau hơn, ôm chặt lấy gối né tránh. Chắc cô sợ mình sẽ bị đánh, sẽ bị sỉ nhục như hồi nãy.
" nhóc tên gì ?"
Giọng nói thay đổi hẳn, ấm áp chứ không áp bức như khi nãy. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cô nhóc, không vội chạm vào.
Nhóc con khi này mới phản ứng lại, cái miệng nhỏ run rẩy mấp máy mãi mới thành lời
" cháu...cháu không có tên !"
Nghe cô bé nói mà anh không khỏi giật mình, đứa trẻ này tới giờ vẫn chưa có một cái tên riêng
" chúng nó có thường hay làm vậy với nhóc không ?"
Đứa trẻ sợ hãi không dám trả lời, nhưng hành động này đủ để Tử Khanh hiểu cô bé đã chịu đựng những gì
" nhà nhóc ở đâu ?"
" cháu không có nhà ạ ! ...Chú ơi...chú đừng đánh cháu được không? Cháu sẽ lau giày cho chú, nếu chú sợ người cháu bẩn cháu sẽ rửa tay thật sạch ạ. Cháu xin chú...chú đừng đánh cháu !"
Cô nhóc này vậy mà lại nghĩ anh định đánh mình. Giọng nói trong veo lấy hết can đảm để cầu xin. Việc này có vẻ đã quá quen thuộc, cô bé chắc hẳn đã bị người ta đánh không ít lần
" tôi không đánh cháu, không cần sợ !"
Cô bé vẫn thút thít nấc lên từng hồi, cơ thể căng cứng vì sợ.
Tử Khanh muốn bắt tay để lấy lòng tin của con sóc nhỏ. Cái bàn tay nhỏ nhắn ấy vừa đưa ra lại vội vã rụt vào như quên thứ gì. Nó lau thật sạch bàn tay mình, chắc nó sợ anh sẽ ghét cái tay bẩn của nó.
Không biết anh đã nghĩ ngợi điều gì, chỉ thấy bàn tay nắm chặt cô bé hơn một chút
" Cháu nói không có nhà đúng không ? Vậy có đi theo tôi không, tôi nuôi cháu !"
Đôi mắt mở to rạng rỡ ngỡ nhìn thấy hi vọng sống,lại sớm thu lại đầy nghi hoặc.
" thật ạ ?"
" tôi lừa cháu đâu mà sợ "
Thế là chàng thanh niên hai mươi tuổi như anh đã mang theo một đứa trẻ tám tuổi về nhà. Lúc lên xe, cô bé còn sợ mình bẩn sẽ khiến anh khó chịu chỉ dám ngồi mớm vào ghế cố gắng không chạm vào thứ gì .
Nhìn cảnh này Tử Khanh không khỏi chép miệng
" ngồi tử tế đi, xe có thể rửa với lại tôi đâu có chê cháu "
Nhóc con lần đầu tiên được ngồi xe ô tô căng thẳng nhấc cơ thể mình dịch thêm một chút.
Biết con bé vẫn sợ nên anh cũng không nói thêm nữa. Chiếc xe lăn bánh hướng thẳng về phía thành phố, từ đây đã mở ra cuộc đời mới cho đứa trẻ đáng thương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.