Trò Chơi Tình Ái: Trót Nhặt Vợ Yêu
Chương 19: Ngày xui xẻo của Quách thiếu
XinnyBella
01/11/2024
Tú Vy xuống một trạm xe buýt ,cô đi bộ về nhà .Trên đường đi ,nhóc con vô tình nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang loay hoay nhặt lại mấy xấp tài liệu và mấy món đồ bị rơi vương vãi trên vỉa hè .
Không chút ngần ngại ,nhóc con liền chạy tới giúp đỡ .Nhìn gần mới thấy ,người này thật không giống người Thành Đô ,có vẻ bà ta từ nơi khác đến .
"đồ của bà đây ạ !"
" cảm ơn cháu nhé !"
" bà không phải người ở đây ạ ? Cháu thấy bà hơi lạ "
" ừm...ta mới về nước không lâu, đang chờ người tới đón mà không may mắn là họ không tìm thấy ta mất rồi "
" chỗ này khó tìm đường lắm ạ, hay bà gọi cho người nhà rồi cháu sẽ giúp chỉ đường "
" thật sao ? Vậy thì tốt quá cảm ơn cháu nhiều lắm "
(...)
" ôi tìm được thật rồi...Ta cảm ơn cháu nhiều lắm. Mấy năm không về nước mà nơi này khác quá, nếu không nhờ cháu giúp đỡ chắc đến tận khuya ta vẫn chưa về tới nhà mất"
" dạ không có gì đâu ạ. Tại khu này nhiều lối rẽ nên có nhiều người bị lạc lắm"
" à...mà ta vẫn chưa biết cháu tên gì cả ?"
" cháu tên là Quách Tú Vy ạ"
" tên nghe hay thật đấy. Hôm nay ta mắc nợ cháu nhiều quá ...Hay là như này, cháu cho ta số điện thoại, hôm nào rảnh ta sẽ báo đáp cháu "
Người phụ nữ đầy cảm kích nhìn cô gái tốt bụng trước mặt . Không ngờ một người xa lạ lại có thể dành cả 30 phút ngồi chờ chỉ để giúp người qua đường. Thấy người phụ nữ trước mặt muốn báo đáp mình ,Tú Vy liền từ chối . Nhưng với sự nhiệt tình của bà ấy ,nhóc con chỉ cười rồi cũng đồng ý cho số điện thoại .
"Đây là thông tin liên lạc của ta ,có gì cần giúp đỡ cháu có việc gọi nhé .Thôi ta phải đi rồi ,hẹn gặp lại cháu vào một ngày khác "
Người phụ nữ ngồi vào chiếc xế hộp hạng sang rồi rời đi . Tú Vi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay điểm tròn 2 giờ ,cô mệt mỏi thở dài . Từ sáng tới giờ chưa được nghỉ ngơi rồi ,nhóc con đứng dậy bước nốt mấy bước để về nhà .
" hzzz...rèn luyện cơ thể hơi quá đà rồi "
......................
Tử Khanh tự lái xe tới sân bay ,theo những gì anh điều tra được thì 2 giờ chiều nay tuyết phi sẽ xuống máy bay . Đây là một nhân vật rất quan trọng quyết định sự thành công của dự án triệu đô lần này.
Sân bay đông đúc ,dòng người vội vàng chen chúc nhau ở cửa vào . Những người bịn rịn chia tay gia đình ,người lại vui mừng khi nhìn thấy người thân mình trở về
Anh tiến về phía cửa chờ ,nhìn xung quanh tìm người . Tuy nhiên đã qua 30 phút vẫn không thấy Tuyết Phi đâu . Gọi cho trợ lý kiểm tra chuyến bay mới biết đã đáp cánh từ lâu .
" mẹ kiếp, lại muộn một bước !"
Từ Khánh tức giận ,anh siết chặt tay mình gằn giọng . Đây không phải lần đầu tiên anh tìm gặp nhà thiết kế này ,và cũng chẳng phải lần đầu người đàn ông bị cho leo cây
Quả thật không một ai dám đối xử với Quách thiếu như vậy. Ấy thế mà người phụ nữ này lại khiến anh xuống nước không ít lần. Người ta để được hợp tác với Quách Khương Tử phải làm biết bao nhiêu chuyện, vậy mà Tuyết Phi được đích thân chủ tịch tập đoàn ngỏ lời cũng chẳng thèm để ý
Quay trở về tay không khiến tổng tài nhà ta càng u ám hơn. Đã không ít lần cấp dưới thấy anh nổi giận, người ta còn truyền tải nhau rằng Quách tổng nổi điên chẳng khác nào cuồng phong bão tố.
Người điềm tĩnh đến mấy cũng có khi phải giận huống chi Tử Khanh lại chẳng phải người điềm tĩnh. Anh như con cọp hung tàn dạo chơi giữa thành phố hoa lệ. Không mấy người dám đụng vào.
Khí tức thoát ra lạnh thấu xương tủy,khiến ai ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ . Người đàn ông mặc vest đầy lịch lãm nhưng lại làm người đi bên cạnh rét run tựa đang đối mặt với ông trùm băng đảng nào .
" Lý Trung ,cậu điều tra xem ngày hôm nay ai đã tới đón Tuyết Phi "
" vâng tôi sẽ lập tức điều tra...Ờ, sếp ngài Đam có gửi lời lại "
" ông ấy nói gì ?"
" không thể gặp anh lần sau..."
" ... được rồi, cậu đi làm việc trước đi "
Lý Trung giọng ngất Ngư Báo cáo lại tình hình ,cậu ta chỉ sợ chủ tịch bực bội rồi lại dáng anh tới miền khô cằn nào đó khảo sát nữa . Tuy nhiên thái độ của Tử Khanh lại không mấy để tâm đến ,anh chỉ nói qua loa rồi thôi . Lý Trung nhanh chân chạy ra ngoài tránh gặp bão tố nổi lên
Chiều ngày hôm đó , Tử Khanh ở lại công ty làm việc, sấp hồ sơ trên bàn dần vơi đi. Người đàn ông mệt mỏi day thái dương, ngả người ra ghế. Nhìn lại bàn làm việc ,cốc cà phê không biết thay bao nhiêu lần đã hết nhẵn.
Tự châm một điếu thuốc ,trên tầng cao nhất của tòa nhà nhìn xuống thành phố, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm màu cho Thành Đô nhộn nhịp . Ánh đèn lung linh thì nhau bật sáng và chẳng bao lâu nữa sẽ thắp sáng cả khoảng không gian
Trong lòng người đàn ông không chút gợn sóng, tâm trí một lòng vì công việc. Không biết anh đang suy tính kế hoạch gì mà trầm ngâm đến lạ. Mà cũng chẳng cần quan tâm nó là gì vì chắc rằng mọi suy tính của anh đều có mục đích cả thôi
......................
Sau một ngày dài mệt mỏi , Tử Khanh ngả lưng ra sofa . Đầu chẳng hiểu sao lại đau như búa bổ. Ngó quanh nhà nãy giờ nhưng lại không thấy hình bóng nhóc con đâu anh vô thức hỏi vị quản gia
" Tú Vy đâu chú?"
" tiểu thư đã vào phòng nghỉ từ lâu "
" Hôm nay chú có thấy con bé mệt mỏi không ?"
"2 giờ chiều con bé mới về ,nhưng tôi thấy yêu đời lắm . Hôm nay đặc biệt còn mua hoa về để cắm "
Vị quản gia chỉ về phía mấy bông hồng đỏ được cắm khéo léo trong chiếc bình pha lê trong suốt . Tử Khanh ngây người ,rồi lại nheo mắt nhìn kỹ vào chiếc bình được dùng để cắm hoa .
" khoan đã...cái bình kia ở đâu ra vậy ?"
" cái này tôi cũng không biết ".
"chú giúp cháu vào tủ Trông Kia tìm ngăn tủ kính thứ 18 xem còn cái bình trong đó không ?"
Thái độ hoảng hốt của anh trong mà buồn cười . Cái bình vừa lạ vừa quen khiến Quách thiếu tò mò nguồn gốc .
" không có "
"nó nằm ở đây rồi thì có gì nữa hả chú !"
Tử Khanh bất lực nhìn chiếc bình vài triệu đô mình mới đấu giá được bị cô nhóc đem đi cắm hoa mà tức không nói nên lời . Ngày hôm nay của anh đúng là xui xẻo từ đầu đến cuối .
" tôi chưa thấy chiếc bình pha lê này bao giờ, cậu mới mang về sao?"
" từ hôm qua chắc chú không để ý. Ngày hôm nay bước chân trái xuống giường hay sao không biết ?"
Hướng phòng ngủ của Tú Vy không chút động tĩnh ,thức ăn trên bàn đã nguội lạnh cũng không thấy cô sốt sắng ra âm lại . Anh cũng chẳng buồn dùng bữa mà đi thẳng lên phòng mình . Một ngày nữa lại trôi qua và nó toàn rắc rối ,mọi thứ như đang đấu đá với cảm xúc của người đàn ông
Không chút ngần ngại ,nhóc con liền chạy tới giúp đỡ .Nhìn gần mới thấy ,người này thật không giống người Thành Đô ,có vẻ bà ta từ nơi khác đến .
"đồ của bà đây ạ !"
" cảm ơn cháu nhé !"
" bà không phải người ở đây ạ ? Cháu thấy bà hơi lạ "
" ừm...ta mới về nước không lâu, đang chờ người tới đón mà không may mắn là họ không tìm thấy ta mất rồi "
" chỗ này khó tìm đường lắm ạ, hay bà gọi cho người nhà rồi cháu sẽ giúp chỉ đường "
" thật sao ? Vậy thì tốt quá cảm ơn cháu nhiều lắm "
(...)
" ôi tìm được thật rồi...Ta cảm ơn cháu nhiều lắm. Mấy năm không về nước mà nơi này khác quá, nếu không nhờ cháu giúp đỡ chắc đến tận khuya ta vẫn chưa về tới nhà mất"
" dạ không có gì đâu ạ. Tại khu này nhiều lối rẽ nên có nhiều người bị lạc lắm"
" à...mà ta vẫn chưa biết cháu tên gì cả ?"
" cháu tên là Quách Tú Vy ạ"
" tên nghe hay thật đấy. Hôm nay ta mắc nợ cháu nhiều quá ...Hay là như này, cháu cho ta số điện thoại, hôm nào rảnh ta sẽ báo đáp cháu "
Người phụ nữ đầy cảm kích nhìn cô gái tốt bụng trước mặt . Không ngờ một người xa lạ lại có thể dành cả 30 phút ngồi chờ chỉ để giúp người qua đường. Thấy người phụ nữ trước mặt muốn báo đáp mình ,Tú Vy liền từ chối . Nhưng với sự nhiệt tình của bà ấy ,nhóc con chỉ cười rồi cũng đồng ý cho số điện thoại .
"Đây là thông tin liên lạc của ta ,có gì cần giúp đỡ cháu có việc gọi nhé .Thôi ta phải đi rồi ,hẹn gặp lại cháu vào một ngày khác "
Người phụ nữ ngồi vào chiếc xế hộp hạng sang rồi rời đi . Tú Vi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay điểm tròn 2 giờ ,cô mệt mỏi thở dài . Từ sáng tới giờ chưa được nghỉ ngơi rồi ,nhóc con đứng dậy bước nốt mấy bước để về nhà .
" hzzz...rèn luyện cơ thể hơi quá đà rồi "
......................
Tử Khanh tự lái xe tới sân bay ,theo những gì anh điều tra được thì 2 giờ chiều nay tuyết phi sẽ xuống máy bay . Đây là một nhân vật rất quan trọng quyết định sự thành công của dự án triệu đô lần này.
Sân bay đông đúc ,dòng người vội vàng chen chúc nhau ở cửa vào . Những người bịn rịn chia tay gia đình ,người lại vui mừng khi nhìn thấy người thân mình trở về
Anh tiến về phía cửa chờ ,nhìn xung quanh tìm người . Tuy nhiên đã qua 30 phút vẫn không thấy Tuyết Phi đâu . Gọi cho trợ lý kiểm tra chuyến bay mới biết đã đáp cánh từ lâu .
" mẹ kiếp, lại muộn một bước !"
Từ Khánh tức giận ,anh siết chặt tay mình gằn giọng . Đây không phải lần đầu tiên anh tìm gặp nhà thiết kế này ,và cũng chẳng phải lần đầu người đàn ông bị cho leo cây
Quả thật không một ai dám đối xử với Quách thiếu như vậy. Ấy thế mà người phụ nữ này lại khiến anh xuống nước không ít lần. Người ta để được hợp tác với Quách Khương Tử phải làm biết bao nhiêu chuyện, vậy mà Tuyết Phi được đích thân chủ tịch tập đoàn ngỏ lời cũng chẳng thèm để ý
Quay trở về tay không khiến tổng tài nhà ta càng u ám hơn. Đã không ít lần cấp dưới thấy anh nổi giận, người ta còn truyền tải nhau rằng Quách tổng nổi điên chẳng khác nào cuồng phong bão tố.
Người điềm tĩnh đến mấy cũng có khi phải giận huống chi Tử Khanh lại chẳng phải người điềm tĩnh. Anh như con cọp hung tàn dạo chơi giữa thành phố hoa lệ. Không mấy người dám đụng vào.
Khí tức thoát ra lạnh thấu xương tủy,khiến ai ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ . Người đàn ông mặc vest đầy lịch lãm nhưng lại làm người đi bên cạnh rét run tựa đang đối mặt với ông trùm băng đảng nào .
" Lý Trung ,cậu điều tra xem ngày hôm nay ai đã tới đón Tuyết Phi "
" vâng tôi sẽ lập tức điều tra...Ờ, sếp ngài Đam có gửi lời lại "
" ông ấy nói gì ?"
" không thể gặp anh lần sau..."
" ... được rồi, cậu đi làm việc trước đi "
Lý Trung giọng ngất Ngư Báo cáo lại tình hình ,cậu ta chỉ sợ chủ tịch bực bội rồi lại dáng anh tới miền khô cằn nào đó khảo sát nữa . Tuy nhiên thái độ của Tử Khanh lại không mấy để tâm đến ,anh chỉ nói qua loa rồi thôi . Lý Trung nhanh chân chạy ra ngoài tránh gặp bão tố nổi lên
Chiều ngày hôm đó , Tử Khanh ở lại công ty làm việc, sấp hồ sơ trên bàn dần vơi đi. Người đàn ông mệt mỏi day thái dương, ngả người ra ghế. Nhìn lại bàn làm việc ,cốc cà phê không biết thay bao nhiêu lần đã hết nhẵn.
Tự châm một điếu thuốc ,trên tầng cao nhất của tòa nhà nhìn xuống thành phố, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm màu cho Thành Đô nhộn nhịp . Ánh đèn lung linh thì nhau bật sáng và chẳng bao lâu nữa sẽ thắp sáng cả khoảng không gian
Trong lòng người đàn ông không chút gợn sóng, tâm trí một lòng vì công việc. Không biết anh đang suy tính kế hoạch gì mà trầm ngâm đến lạ. Mà cũng chẳng cần quan tâm nó là gì vì chắc rằng mọi suy tính của anh đều có mục đích cả thôi
......................
Sau một ngày dài mệt mỏi , Tử Khanh ngả lưng ra sofa . Đầu chẳng hiểu sao lại đau như búa bổ. Ngó quanh nhà nãy giờ nhưng lại không thấy hình bóng nhóc con đâu anh vô thức hỏi vị quản gia
" Tú Vy đâu chú?"
" tiểu thư đã vào phòng nghỉ từ lâu "
" Hôm nay chú có thấy con bé mệt mỏi không ?"
"2 giờ chiều con bé mới về ,nhưng tôi thấy yêu đời lắm . Hôm nay đặc biệt còn mua hoa về để cắm "
Vị quản gia chỉ về phía mấy bông hồng đỏ được cắm khéo léo trong chiếc bình pha lê trong suốt . Tử Khanh ngây người ,rồi lại nheo mắt nhìn kỹ vào chiếc bình được dùng để cắm hoa .
" khoan đã...cái bình kia ở đâu ra vậy ?"
" cái này tôi cũng không biết ".
"chú giúp cháu vào tủ Trông Kia tìm ngăn tủ kính thứ 18 xem còn cái bình trong đó không ?"
Thái độ hoảng hốt của anh trong mà buồn cười . Cái bình vừa lạ vừa quen khiến Quách thiếu tò mò nguồn gốc .
" không có "
"nó nằm ở đây rồi thì có gì nữa hả chú !"
Tử Khanh bất lực nhìn chiếc bình vài triệu đô mình mới đấu giá được bị cô nhóc đem đi cắm hoa mà tức không nói nên lời . Ngày hôm nay của anh đúng là xui xẻo từ đầu đến cuối .
" tôi chưa thấy chiếc bình pha lê này bao giờ, cậu mới mang về sao?"
" từ hôm qua chắc chú không để ý. Ngày hôm nay bước chân trái xuống giường hay sao không biết ?"
Hướng phòng ngủ của Tú Vy không chút động tĩnh ,thức ăn trên bàn đã nguội lạnh cũng không thấy cô sốt sắng ra âm lại . Anh cũng chẳng buồn dùng bữa mà đi thẳng lên phòng mình . Một ngày nữa lại trôi qua và nó toàn rắc rối ,mọi thứ như đang đấu đá với cảm xúc của người đàn ông
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.