Chương 87: Bị đánh thuốc
Linhlinhpenny
11/04/2017
Cơ thể vô lực của Đông Nghi dựa hoàn toàn vào cơ thể rắn chắc của
Diệp Vũ, thần trí cô nửa mê nửa tỉnh không thể nhìn rõ được người đang
bế mình là ai.
Diệp Vũ mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt Đông Nghi lên giường. Ánh mắt mê đắm nhìn cơ thể ngọc ngà của cô, men rượu làm da dẻ Đông Nghi hồng hào, dưới ánh đèn chiếu xuống thêm phần lung linh mê người.
“Phong… Phong…”
Hàng chân mày cau lại khó coi khi âm thanh khe khẽ thốt ra từ miệng cô không phải là tên của mình, Diệp Vũ thở ra nặng nề, anh đi đến bàn mở nắp chai nước uống một ngụm lớn, đáy mắt thâm sâu chợt sắc lại khi nghĩ đến một thứ. Diệp Vũ lấy trong túi mình ra viên thuốc nhỏ, anh tiến tới ngồi cạnh Đông Nghi nâng người cô lên ép viên thuốc vào khoang miệng nhỏ xinh.
Cảm nhận có dị vật trên môi, Đông Nghi khẽ nhăn mặt, mím môi bài xích viên thuốc nhưng đã bị bàn tay thô bạo bóp chặt mở ra, Diệp Vũ kê chai nước vào miệng để Đông Nghi dễ dàng nuốt trôi viên thuốc xuống, sau đó kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ đợi thuốc ngấm vào cơ thể cô.
“Nghi, anh không quan tâm em là vợ của hắn, từ giờ anh không để hắn cướp lấy em nữa.”
Những ngón tay run rẫy sờ soạng lên cổ áo của mình, Đông Nghi khó chịu vì sự bức bách đột ngột, cả người nóng ran lên xuất ra một tầng mồ hôi ướt đẫm mảng áo sơ mi mỏng manh, đôi chân thon dài nổi bật được chiếc váy xanh lam ôm sát đùi cong lên càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của cô.
Yết hầu Diệp Vũ lăn nhẹ xuống, nhìn Đông Nghi như vậy bản thân của anh cũng không thể kiềm chế nổi dục hỏa bên trong của mình.
Đôi mắt long lanh ướt nước chớp nhẹ, một chút ý thức mơ hồ còn sót lại trong đầu Đông Nghi, khuôn mặt của người đàn ông xa lạ… không phải là Hoàng Phong…
“Nghi, anh yêu em…”
Đôi môi nóng rực bao phủ lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, hút lấy hương thơm đặc trưng hòa cùng mùi rượu thoang thoảng qua hơi thở gấp gáp của cô, Diệp Vũ càng hưng phấn muốn nhiều hơn nữa, mặc kệ những phản kháng yếu ớt của người bên dưới, lần này anh nhất định phải có được cô.
“Đừng…”
Đông Nghi vô lực không có khả năng né tránh những cái hôn vũ bão của Diệp Vũ, cảm giác này không phải là anh, cô không muốn.. nhưng mà cơ thể lại không nghe lời mềm nhũn nằm yên bên dưới, để mặc cho người đàn ông càn rỡ làm loạn.
“Ưm…”
Bàn tay to lớn bao trọn hai bên ngực căng tròn của cô tận tình xoa nắn, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, Diệp Vũ mạnh bạo xé rách áo của cô cởi đi, để cho tiếp xúc da thịt được thân mật hơn.
Bạc môi mỏng rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô tìm lấy nhụy hoa xinh đẹp trước ngực cô ngậm lấy, tham lam bú mút. Kích thích cuồng nhiệt của Diệp Vũ cộng hưởng với thuốc trong cơ thể cô tạo nên nguồn nhiệt lớn, cảm giác này làm cho cô càng bức bối hơn…
“Hức… đừng…”
Diệp Vũ hưng phấn tột cùng, kéo cao váy Đông Nghi lên ngang hông, tay tìm đến quần lót tinh xảo ấn mạnh vào nơi tư mật đã ướt đẫm dịch mật của cô, cổ họng khô khốc đói khát muốn được uống lấy suối tình ngọt ngào này.
Bàn tay vừa định tuột đi quần lót của cô xuống, bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng đập lớn vọng vào. Diệp Vũ khó chịu nhìn lên khuôn mặt đê mê hứng tình của cô, lầm bầm: “Thật mất hứng!”
Tom bên ngoài không đợi chủ nhân ngôi nhà mở cửa đã đập luôn cửa xông vào tìm kiếm, khi nãy ở hộp đêm anh đã nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đưa Đông Nghi đi, cô ấy còn đang say khướt.
“Cái thể loại gì đây?”-Tom nghiến răng khi nhìn thấy hình ảnh chướng mắt trên giường, chị dâu của anh mà tên này cũng dám động vào, đúng là chán sống rồi.
“Mày là thằng nào, mau cút đi!”-Tom lớn giọng quát, anh sấn tới cởi nhanh áo khoác của mình đắp lên cơ thể xốc xếch không lành lặn của cô.
Diệp Vũ nhếch môi, khuôn mặt tối sầm lại, đáy mắt độc ác trừng trừng xoáy thẳng lên người vừa phá hỏng chuyện chuyện tốt của mình.
“Có giỏi thì cứ đến lấy người về!”
Tom đưa tay lên trước ngực bóp mạnh, ánh mắt tức giận nhìn vẻ mặt khó ưa của Diệp Vũ, tay vung nắm đấm lên nhưng đã bị hắn thành công tránh đòn đấm vào bụng mình khiến Tom ngã luôn xuống sàn quằn quại.
“Chết tiệt!”
“Tôi ghét mấy người to con thích thể hiện giống cậu đấy, nghe nói cậu đang theo đuổi một cô vệ sĩ, người như cậu thật vô dụng.”
Đôi mắt đỏ ngầu lên thịnh nộ, Tom đứng bật dậy lao tới Diệp Vũ, nhưng rồi lãnh thêm một đấm vào bên má khiến môi anh rách toạt tứa máu.
“Khụ khụ…”
Diệp Vũ khinh thường nhìn Tom, tên này không xứng với em gái của anh, nể tình K anh sẽ bỏ qua nếu hắn chịu rút lui: “Bây giờ bỏ đi còn kịp đó. Tôi không có thừa sự kiên nhẫn đâu.”
Tom cảm thấy nực cười, đáy mắt lóe lên điểm sáng nhìn lên người vừa bước vào đứng sau lưng Diệp Vũ: “Ông đây cũng không thừa kiên nhẫn chờ mày bị đánh đâu.”
BỐP
Hoàng Phong nắm lấy bã vai Diệp Vũ vung tay đấm vào mặt anh, lạnh lùng lên tiếng: “Cái này là trả lại cú đá hôm trước.”
Diệp Vũ bất ngờ bị đánh, anh sửng sốt không kịp né đi, đến khi nhận ra Hoàng Phong xuất hiện không khỏi căm tức: “Mày…”
Đáy mắt âm lãnh hiện lên tia tàn độc nhìn người đang nằm trên giường, Hoàng Phong tung thêm một cước đá vào bụng Diệp Vũ, lần này anh đã né kịp nhưng vẫn bị Hoàng Phong đấm trúng vào bên má còn lại.
“Cái này là tội dám đụng vào vợ tao.”
BỐP BỐP.
Tom nhìn Hoàng Phong đánh điên cuồng vào mặt Diệp Vũ không hề có ý định ngăn cản, cho dù hắn có chết đi cũng đáng tội, nhưng mà nhìn lại người nằm trên giường có dấu hiệu không được ổn, anh vội hô lên: “Phong, Đông Nghi dường như bị đánh thuốc rồi.”
Diệp Vũ mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt Đông Nghi lên giường. Ánh mắt mê đắm nhìn cơ thể ngọc ngà của cô, men rượu làm da dẻ Đông Nghi hồng hào, dưới ánh đèn chiếu xuống thêm phần lung linh mê người.
“Phong… Phong…”
Hàng chân mày cau lại khó coi khi âm thanh khe khẽ thốt ra từ miệng cô không phải là tên của mình, Diệp Vũ thở ra nặng nề, anh đi đến bàn mở nắp chai nước uống một ngụm lớn, đáy mắt thâm sâu chợt sắc lại khi nghĩ đến một thứ. Diệp Vũ lấy trong túi mình ra viên thuốc nhỏ, anh tiến tới ngồi cạnh Đông Nghi nâng người cô lên ép viên thuốc vào khoang miệng nhỏ xinh.
Cảm nhận có dị vật trên môi, Đông Nghi khẽ nhăn mặt, mím môi bài xích viên thuốc nhưng đã bị bàn tay thô bạo bóp chặt mở ra, Diệp Vũ kê chai nước vào miệng để Đông Nghi dễ dàng nuốt trôi viên thuốc xuống, sau đó kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ đợi thuốc ngấm vào cơ thể cô.
“Nghi, anh không quan tâm em là vợ của hắn, từ giờ anh không để hắn cướp lấy em nữa.”
Những ngón tay run rẫy sờ soạng lên cổ áo của mình, Đông Nghi khó chịu vì sự bức bách đột ngột, cả người nóng ran lên xuất ra một tầng mồ hôi ướt đẫm mảng áo sơ mi mỏng manh, đôi chân thon dài nổi bật được chiếc váy xanh lam ôm sát đùi cong lên càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của cô.
Yết hầu Diệp Vũ lăn nhẹ xuống, nhìn Đông Nghi như vậy bản thân của anh cũng không thể kiềm chế nổi dục hỏa bên trong của mình.
Đôi mắt long lanh ướt nước chớp nhẹ, một chút ý thức mơ hồ còn sót lại trong đầu Đông Nghi, khuôn mặt của người đàn ông xa lạ… không phải là Hoàng Phong…
“Nghi, anh yêu em…”
Đôi môi nóng rực bao phủ lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, hút lấy hương thơm đặc trưng hòa cùng mùi rượu thoang thoảng qua hơi thở gấp gáp của cô, Diệp Vũ càng hưng phấn muốn nhiều hơn nữa, mặc kệ những phản kháng yếu ớt của người bên dưới, lần này anh nhất định phải có được cô.
“Đừng…”
Đông Nghi vô lực không có khả năng né tránh những cái hôn vũ bão của Diệp Vũ, cảm giác này không phải là anh, cô không muốn.. nhưng mà cơ thể lại không nghe lời mềm nhũn nằm yên bên dưới, để mặc cho người đàn ông càn rỡ làm loạn.
“Ưm…”
Bàn tay to lớn bao trọn hai bên ngực căng tròn của cô tận tình xoa nắn, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, Diệp Vũ mạnh bạo xé rách áo của cô cởi đi, để cho tiếp xúc da thịt được thân mật hơn.
Bạc môi mỏng rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô tìm lấy nhụy hoa xinh đẹp trước ngực cô ngậm lấy, tham lam bú mút. Kích thích cuồng nhiệt của Diệp Vũ cộng hưởng với thuốc trong cơ thể cô tạo nên nguồn nhiệt lớn, cảm giác này làm cho cô càng bức bối hơn…
“Hức… đừng…”
Diệp Vũ hưng phấn tột cùng, kéo cao váy Đông Nghi lên ngang hông, tay tìm đến quần lót tinh xảo ấn mạnh vào nơi tư mật đã ướt đẫm dịch mật của cô, cổ họng khô khốc đói khát muốn được uống lấy suối tình ngọt ngào này.
Bàn tay vừa định tuột đi quần lót của cô xuống, bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng đập lớn vọng vào. Diệp Vũ khó chịu nhìn lên khuôn mặt đê mê hứng tình của cô, lầm bầm: “Thật mất hứng!”
Tom bên ngoài không đợi chủ nhân ngôi nhà mở cửa đã đập luôn cửa xông vào tìm kiếm, khi nãy ở hộp đêm anh đã nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đưa Đông Nghi đi, cô ấy còn đang say khướt.
“Cái thể loại gì đây?”-Tom nghiến răng khi nhìn thấy hình ảnh chướng mắt trên giường, chị dâu của anh mà tên này cũng dám động vào, đúng là chán sống rồi.
“Mày là thằng nào, mau cút đi!”-Tom lớn giọng quát, anh sấn tới cởi nhanh áo khoác của mình đắp lên cơ thể xốc xếch không lành lặn của cô.
Diệp Vũ nhếch môi, khuôn mặt tối sầm lại, đáy mắt độc ác trừng trừng xoáy thẳng lên người vừa phá hỏng chuyện chuyện tốt của mình.
“Có giỏi thì cứ đến lấy người về!”
Tom đưa tay lên trước ngực bóp mạnh, ánh mắt tức giận nhìn vẻ mặt khó ưa của Diệp Vũ, tay vung nắm đấm lên nhưng đã bị hắn thành công tránh đòn đấm vào bụng mình khiến Tom ngã luôn xuống sàn quằn quại.
“Chết tiệt!”
“Tôi ghét mấy người to con thích thể hiện giống cậu đấy, nghe nói cậu đang theo đuổi một cô vệ sĩ, người như cậu thật vô dụng.”
Đôi mắt đỏ ngầu lên thịnh nộ, Tom đứng bật dậy lao tới Diệp Vũ, nhưng rồi lãnh thêm một đấm vào bên má khiến môi anh rách toạt tứa máu.
“Khụ khụ…”
Diệp Vũ khinh thường nhìn Tom, tên này không xứng với em gái của anh, nể tình K anh sẽ bỏ qua nếu hắn chịu rút lui: “Bây giờ bỏ đi còn kịp đó. Tôi không có thừa sự kiên nhẫn đâu.”
Tom cảm thấy nực cười, đáy mắt lóe lên điểm sáng nhìn lên người vừa bước vào đứng sau lưng Diệp Vũ: “Ông đây cũng không thừa kiên nhẫn chờ mày bị đánh đâu.”
BỐP
Hoàng Phong nắm lấy bã vai Diệp Vũ vung tay đấm vào mặt anh, lạnh lùng lên tiếng: “Cái này là trả lại cú đá hôm trước.”
Diệp Vũ bất ngờ bị đánh, anh sửng sốt không kịp né đi, đến khi nhận ra Hoàng Phong xuất hiện không khỏi căm tức: “Mày…”
Đáy mắt âm lãnh hiện lên tia tàn độc nhìn người đang nằm trên giường, Hoàng Phong tung thêm một cước đá vào bụng Diệp Vũ, lần này anh đã né kịp nhưng vẫn bị Hoàng Phong đấm trúng vào bên má còn lại.
“Cái này là tội dám đụng vào vợ tao.”
BỐP BỐP.
Tom nhìn Hoàng Phong đánh điên cuồng vào mặt Diệp Vũ không hề có ý định ngăn cản, cho dù hắn có chết đi cũng đáng tội, nhưng mà nhìn lại người nằm trên giường có dấu hiệu không được ổn, anh vội hô lên: “Phong, Đông Nghi dường như bị đánh thuốc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.