Chương 75: Sao anh ăn nói giống Thừa Thừa chó má nhà tôi thế?
Heartless
10/01/2024
Bạc Thừa túm cổ một nhân viên phục vụ hỏi mới biết Elly ở trên phòng
riêng. Vì cửa khoá nên anh đạp văng khoá lao vào. Kết quả là thấy một
con sâu rượu đang ngủ li bì. Bạc Thừa khẽ thở phào đi tới búng một cái
vào trán Elly.
Vì đau nên Elly buộc phải hé mắt ra, giọng cô nàng hệt như mèo con: “Ai?”
“Em đoán xem tôi là ai?”
Elly chống tay từ từ ngồi dậy, dáng vẻ mơ màng mỉm cười: “Thật đẹp trai~”
Bạc Thừa: “…”
“Anh đẹp trai có bạn gái chưa?”
“…”
“Anh đẹp trai đi một mình hả?”
“…”
“Anh đẹp trai tên là gì thế?”
“…”
“Anh đẹp trai?”
Bạc Thừa nâng cằm cô nàng lên: “Đẹp trai lắm hả?”
Elly cười rạng rỡ gật mạnh đầu, đập cả vào cơ bụng của Bạc Thừa, cô lại thốt lên: “Zo! Cứng quá!”
Bạc Thừa thở dài muốn đưa cô về: “Về nhà!”
Elly đột nhiên nghiêm túc nhìn anh: “Này! Sao anh ăn nói giống Thừa Thừa chó má nhà tôi thế? Ý! Mặt cũng giống nhau kìa!”
Bạc Thừa chó má: “…???”
Anh gằn giọng: “Elly!”
Nghe tiếng quát Elly giật mình, mắt nhanh chóng phủ tầng sương mỏng, biểu hiện cho việc sắp khóc: “Hung…hung dữ quá huhu!”
Bạc Thừa bất lực không muốn nói lời nào với Elly nữa, anh kéo cánh tay cô.
Elly vùng vẫy, ánh mắt chợt thay đổi: “Đừng đụng vào tôi…đừng…”
Bạc Thừa cứ nghĩ cô còn muốn quậy tiếp anh đành nhấc bổng Elly lên định bế cô quay về, ai ngờ Elly lại phản ứng thái quá đẩy anh đi sau đó bỏ chạy.
“Elly!”
Elly không chạy được chỉ có thể loạng choạng bước nhanh, anh vừa gọi vừa chạy theo chỉ 2 bước lớn đã đuổi kịp cô, kéo cô quay trở lại: “Đừng nháo nữa!”
Ánh mắt Bạc Thừa chấn động khi thấy mặt Elly giàn dụa nước mắt, sắc mặt cũng tái đi, cô liên tục giãy khỏi vòng tay anh: “Cút ra! Đừng đụng vào tôi…”
Ánh mắt Bạc Thừa trở nên ác liệt: “Khốn kiếp!”
Bạch Tương Vũ! Cmn nhất định phải khiến hắn chết một nghìn lần!
Elly khóc nức nở muốn thoát khỏi vòng tay đang giữ lấy mình: “Buông…”
Bạc Thừa đưa tay lau nước mắt cho cô nàng, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình: “Elly! Là tôi! Nhìn tôi!”
Elly run rẩy mở mắt ra, tầm mắt cô mờ nhoà không nhìn rõ: “Không…”
Bạc Thừa lau khoé mắt nhằm giúp cô có thể nhìn rõ hơn: “Elly nhìn kĩ đi, người trước mặt em là Bạc Thừa! Là tôi!”
Cuối cùng Elly cũng có thể nhận ra được anh, cô thả lỏng toàn thân ôm chầm lấy Bạc Thừa: “Anh tới rồi…anh đến cứu em rồi…”
Anh cởi áo khoác ngoài bọc kín người cô sau đó bế bổng cô lên: “Tôi đưa em về nhà”
Hôm đó Bạc Thừa mất rất nhiều công sức mới có thể trấn an được Elly mà không cần tới bác sĩ tâm lý như mọi khi, lúc ngủ Elly cũng nắm chặt lấy cánh tay anh không buông, cứ sợ khi buông tay hắn ta sẽ lại tới tìm cô.
…
Bên kia Âu Thường Hi cũng không khá hơn là bao, cô nàng chạy không xa thì bị Lục Nhất Nam tóm lại: “Lớn mật rồi hả? Tôi gọi còn dám chạy?”
Âu Thường Hi túm lấy cổ tay anh cười hihi: “Lãi đại! Quân tử động khẩu không động thủ!”
Lục Nhất Nam cười lạnh: “Ai nói với em tôi là quân tử?”
Âu Thường Hi: “…” Má nó! Đen đủi!
“Vừa mới trở về đã ngứa ngáy tay chân rồi hả?”
Âu Thường Hi bất mãn: “Tại lũ khốn đó ra tay trước! Nếu không tôi đây cũng không thèm động!”
Lục Nhất Nam nghiến răng: “Em không nhìn xem bọn chúng có bao nhiêu người, một mình em mà dám lao vào đám côn đồ đấy à?”
Âu Thường Hi không trả lời nhíu mày đưa tay lên trán anh sờ: “Không sốt…”
Lục Nhất Nam khó hiểu bởi hành động này: “Em làm gì đấy?”
“Lão đại! Có phải anh khinh thường tôi không?”
Lục Nhất Nam nhíu mày: “Tôi khinh thường em bao giờ?”
“Cái đám vịt con đấy thì có gì mà ghê gớm! Một trăm thằng tôi cũng xử được, núi đao biển lửa có nơi nào tôi chưa từng cùng anh vượt qua đâu!”
Nghe tới đây sắc mặt của Lục Nhất Nam đột nhiên dịu ra bởi câu nói ‘từng cùng anh vượt qua’ của cô: “Lần sau chú ý”
Âu Thường Hi đần ra, đàn ông dạo này bị sao ý nhỉ? Giây trước vừa nổi nóng giây sau đã hoà hoãn lại rồi.
Anh kéo tay cô rời khỏi con phố này.
“Lãi đại! Anh không giận nữa đúng không?”
Lục Nhất Nam không trả lời nhưng cô biết anh đã sớm không còn giận nữa rồi. Thấy vậy Âu Thường Hi vui vẻ: “Lão đại tôi đói rồi!”
“Chỉ biết ăn”
“…”
Vì đau nên Elly buộc phải hé mắt ra, giọng cô nàng hệt như mèo con: “Ai?”
“Em đoán xem tôi là ai?”
Elly chống tay từ từ ngồi dậy, dáng vẻ mơ màng mỉm cười: “Thật đẹp trai~”
Bạc Thừa: “…”
“Anh đẹp trai có bạn gái chưa?”
“…”
“Anh đẹp trai đi một mình hả?”
“…”
“Anh đẹp trai tên là gì thế?”
“…”
“Anh đẹp trai?”
Bạc Thừa nâng cằm cô nàng lên: “Đẹp trai lắm hả?”
Elly cười rạng rỡ gật mạnh đầu, đập cả vào cơ bụng của Bạc Thừa, cô lại thốt lên: “Zo! Cứng quá!”
Bạc Thừa thở dài muốn đưa cô về: “Về nhà!”
Elly đột nhiên nghiêm túc nhìn anh: “Này! Sao anh ăn nói giống Thừa Thừa chó má nhà tôi thế? Ý! Mặt cũng giống nhau kìa!”
Bạc Thừa chó má: “…???”
Anh gằn giọng: “Elly!”
Nghe tiếng quát Elly giật mình, mắt nhanh chóng phủ tầng sương mỏng, biểu hiện cho việc sắp khóc: “Hung…hung dữ quá huhu!”
Bạc Thừa bất lực không muốn nói lời nào với Elly nữa, anh kéo cánh tay cô.
Elly vùng vẫy, ánh mắt chợt thay đổi: “Đừng đụng vào tôi…đừng…”
Bạc Thừa cứ nghĩ cô còn muốn quậy tiếp anh đành nhấc bổng Elly lên định bế cô quay về, ai ngờ Elly lại phản ứng thái quá đẩy anh đi sau đó bỏ chạy.
“Elly!”
Elly không chạy được chỉ có thể loạng choạng bước nhanh, anh vừa gọi vừa chạy theo chỉ 2 bước lớn đã đuổi kịp cô, kéo cô quay trở lại: “Đừng nháo nữa!”
Ánh mắt Bạc Thừa chấn động khi thấy mặt Elly giàn dụa nước mắt, sắc mặt cũng tái đi, cô liên tục giãy khỏi vòng tay anh: “Cút ra! Đừng đụng vào tôi…”
Ánh mắt Bạc Thừa trở nên ác liệt: “Khốn kiếp!”
Bạch Tương Vũ! Cmn nhất định phải khiến hắn chết một nghìn lần!
Elly khóc nức nở muốn thoát khỏi vòng tay đang giữ lấy mình: “Buông…”
Bạc Thừa đưa tay lau nước mắt cho cô nàng, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình: “Elly! Là tôi! Nhìn tôi!”
Elly run rẩy mở mắt ra, tầm mắt cô mờ nhoà không nhìn rõ: “Không…”
Bạc Thừa lau khoé mắt nhằm giúp cô có thể nhìn rõ hơn: “Elly nhìn kĩ đi, người trước mặt em là Bạc Thừa! Là tôi!”
Cuối cùng Elly cũng có thể nhận ra được anh, cô thả lỏng toàn thân ôm chầm lấy Bạc Thừa: “Anh tới rồi…anh đến cứu em rồi…”
Anh cởi áo khoác ngoài bọc kín người cô sau đó bế bổng cô lên: “Tôi đưa em về nhà”
Hôm đó Bạc Thừa mất rất nhiều công sức mới có thể trấn an được Elly mà không cần tới bác sĩ tâm lý như mọi khi, lúc ngủ Elly cũng nắm chặt lấy cánh tay anh không buông, cứ sợ khi buông tay hắn ta sẽ lại tới tìm cô.
…
Bên kia Âu Thường Hi cũng không khá hơn là bao, cô nàng chạy không xa thì bị Lục Nhất Nam tóm lại: “Lớn mật rồi hả? Tôi gọi còn dám chạy?”
Âu Thường Hi túm lấy cổ tay anh cười hihi: “Lãi đại! Quân tử động khẩu không động thủ!”
Lục Nhất Nam cười lạnh: “Ai nói với em tôi là quân tử?”
Âu Thường Hi: “…” Má nó! Đen đủi!
“Vừa mới trở về đã ngứa ngáy tay chân rồi hả?”
Âu Thường Hi bất mãn: “Tại lũ khốn đó ra tay trước! Nếu không tôi đây cũng không thèm động!”
Lục Nhất Nam nghiến răng: “Em không nhìn xem bọn chúng có bao nhiêu người, một mình em mà dám lao vào đám côn đồ đấy à?”
Âu Thường Hi không trả lời nhíu mày đưa tay lên trán anh sờ: “Không sốt…”
Lục Nhất Nam khó hiểu bởi hành động này: “Em làm gì đấy?”
“Lão đại! Có phải anh khinh thường tôi không?”
Lục Nhất Nam nhíu mày: “Tôi khinh thường em bao giờ?”
“Cái đám vịt con đấy thì có gì mà ghê gớm! Một trăm thằng tôi cũng xử được, núi đao biển lửa có nơi nào tôi chưa từng cùng anh vượt qua đâu!”
Nghe tới đây sắc mặt của Lục Nhất Nam đột nhiên dịu ra bởi câu nói ‘từng cùng anh vượt qua’ của cô: “Lần sau chú ý”
Âu Thường Hi đần ra, đàn ông dạo này bị sao ý nhỉ? Giây trước vừa nổi nóng giây sau đã hoà hoãn lại rồi.
Anh kéo tay cô rời khỏi con phố này.
“Lãi đại! Anh không giận nữa đúng không?”
Lục Nhất Nam không trả lời nhưng cô biết anh đã sớm không còn giận nữa rồi. Thấy vậy Âu Thường Hi vui vẻ: “Lão đại tôi đói rồi!”
“Chỉ biết ăn”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.