Chương 3: Là Anh Sao
Hoàng Thiên Lạc
23/03/2023
“Chủ Tịch có người giao hàng đến tôi đã nhận hàng giúp anh rồi”
“Cái gì cơ tôi bảo cậu nhận thay à?”
“Ơ”
“Cô giao hàng kia đâu?”
“Dạ đang ở phòng kế toán để lấy tiền”
“Bảo cô ta lên đây”
“Vâng thưa sếp”
-Tiêu Hà ngồi đợi Lộ Châu mất 30’ mà cái tên Sở Hưng kia lại nhận hàng hộ anh đúng thật là chọc anh tức điên lên mà
-Cái tội lanh chanh này khéo phải trừ lương mất thôi. Người ta tốn thời gian ngồi đợi mà không để cho anh lên mặt với cô gái đó tẹo nào
-Trợ lý Sở thấy anh hôm nay khác hẳn mọi hôm bình thường có hàng sẽ là lễ tân hoặc anh đi lấy. Nay vẫn như thường lệ mà sao Tiêu Hà lại cục súc vậy nhỉ
“Sếp cô ấy đây”
“Được rồi cậu ra ngoài trước đi”
-Lộ Châu được trợ lý Sở đưa đến phòng tổng ban nãy còn đang chuẩn bị lấy tiền giờ lại bảo lên đây lấy đúng thật là quái mà
“Chào anh tôi là nhân viên bên giao hàng. Anh có đơn hàng cần nhận”
“Xin chào chúng ta lại gặp nhau rồi”
-Tiêu Hà bày ra cái bộ mặt hớn hở để xem phản ứng của cô gái nhỏ này ra sao quả nhiên đúng như anh dự đoán cô đã sợ đến mức cầm hộp hàng không chắc tay nữa rồi
“Anh…là anh sao”
“Đúng vậy người hôm nay cô giao hàng là tôi”
“Chủ…chủ tịch tôi thật sự không biết là anh”
-Lộ Châu miệng vừa liên tục xin lỗi. Đầu cúi gằm xuống đất không dám ngước lên nhìn anh
-Vì sáng nay cô có nói là anh muốn cô làm gì cô cũng đồng ý. Vừa hay cô lại hợp với tiêu chí mà ông nội anh đề ra
-Anh suy ngẫm một hồi rồi ngắm cô gái này thật kĩ ban nãy vẫn chưa kịp ngắm hẳn hoi mà chỉ toàn thấy cái gương mặt nhăn nhó sợ sệt đúng là xấu chết đi được
-Nhưng công nhận nhìn kĩ vào gương mặt này đúng thật là xinh đẹp nha. Thân hình ổn áp giao diện thì khỏi phải bàn nếu biết cách trang điểm vào nữa thì phải gọi là mỹ nhân
“Chủ tịch…anh đang nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ xem làm cách nào để cô đền bù tổn thất cho chiếc xe của tôi sáng nay”
“Tôi…thật sự là tôi không cố ý với cả tôi không biết Tiêu Tổng anh…”
-Hai người bọn họ đang nói chuyện rất căng thẳng với nhau thì đột nhiên cánh cửa trong phòng ngủ riêng của Tiêu Hà mở ra
-Lại là một mỹ nhân khác ngủ với anh ta. Thật là Tiêu Tổng đây sát gái quá rồi sức lực lại khoẻ đến nỗi mỗi ngày một em vậy sao
“Ây dô Hà à sao anh lại để người ta ngủ lại một mình vậy. Có biết là người ta buồn lắm không”
-Cô gái này bước ra từ phòng ngủ của Tiêu Hà trên người còn mặc chiếc váy body khoét lưng để lộ ra bờ vai trắng nõn
“Babi à không thấy anh đang làm việc sao. Tiêu Hà kéo nữ nhân đó vào lòng ôm ấp thân mật mà không để ý tới sắc mặc của Lộ Châu đã sợ đến phát khóc vì cái xe mà anh bắt đền cô
“Không chịu đâu anh hôn người ta một cái đi”
“Ưm…”
“Babi à em về trước đi có gì chúng ta gặp lại sau”
“Được nhớ nhé”
-Sau khi mỹ nhân đó rời đi Tiêu Hà mới quay sang nhìn Lộ Châu chân tay cô bây giờ run sợ đến mức toá hết cả mồ hôi ngay khi ở trong phòng điều hoà như vậy
“Cô làm sao vậy”
“À…à không có gì “
“Cô tính sao đây chiếc xe?”
“Tiêu tổng giờ tôi thật sự không đủ khả năng chi trả anh có thể sai tôi làm bất cứ việc gì cũng được tôi sẽ không từ chối”
“Bất cứ việc gì sao?”
“Vâng”
“Là do cô nói nhé”
-Tiêu Hà nghe được đáp án mình mong muốn anh liền tỏ vẻ vui sướng ra mặt còn trong khi đó Lộ Châu đã sợ đến xanh tím mặt mày….
“Cái gì cơ tôi bảo cậu nhận thay à?”
“Ơ”
“Cô giao hàng kia đâu?”
“Dạ đang ở phòng kế toán để lấy tiền”
“Bảo cô ta lên đây”
“Vâng thưa sếp”
-Tiêu Hà ngồi đợi Lộ Châu mất 30’ mà cái tên Sở Hưng kia lại nhận hàng hộ anh đúng thật là chọc anh tức điên lên mà
-Cái tội lanh chanh này khéo phải trừ lương mất thôi. Người ta tốn thời gian ngồi đợi mà không để cho anh lên mặt với cô gái đó tẹo nào
-Trợ lý Sở thấy anh hôm nay khác hẳn mọi hôm bình thường có hàng sẽ là lễ tân hoặc anh đi lấy. Nay vẫn như thường lệ mà sao Tiêu Hà lại cục súc vậy nhỉ
“Sếp cô ấy đây”
“Được rồi cậu ra ngoài trước đi”
-Lộ Châu được trợ lý Sở đưa đến phòng tổng ban nãy còn đang chuẩn bị lấy tiền giờ lại bảo lên đây lấy đúng thật là quái mà
“Chào anh tôi là nhân viên bên giao hàng. Anh có đơn hàng cần nhận”
“Xin chào chúng ta lại gặp nhau rồi”
-Tiêu Hà bày ra cái bộ mặt hớn hở để xem phản ứng của cô gái nhỏ này ra sao quả nhiên đúng như anh dự đoán cô đã sợ đến mức cầm hộp hàng không chắc tay nữa rồi
“Anh…là anh sao”
“Đúng vậy người hôm nay cô giao hàng là tôi”
“Chủ…chủ tịch tôi thật sự không biết là anh”
-Lộ Châu miệng vừa liên tục xin lỗi. Đầu cúi gằm xuống đất không dám ngước lên nhìn anh
-Vì sáng nay cô có nói là anh muốn cô làm gì cô cũng đồng ý. Vừa hay cô lại hợp với tiêu chí mà ông nội anh đề ra
-Anh suy ngẫm một hồi rồi ngắm cô gái này thật kĩ ban nãy vẫn chưa kịp ngắm hẳn hoi mà chỉ toàn thấy cái gương mặt nhăn nhó sợ sệt đúng là xấu chết đi được
-Nhưng công nhận nhìn kĩ vào gương mặt này đúng thật là xinh đẹp nha. Thân hình ổn áp giao diện thì khỏi phải bàn nếu biết cách trang điểm vào nữa thì phải gọi là mỹ nhân
“Chủ tịch…anh đang nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ xem làm cách nào để cô đền bù tổn thất cho chiếc xe của tôi sáng nay”
“Tôi…thật sự là tôi không cố ý với cả tôi không biết Tiêu Tổng anh…”
-Hai người bọn họ đang nói chuyện rất căng thẳng với nhau thì đột nhiên cánh cửa trong phòng ngủ riêng của Tiêu Hà mở ra
-Lại là một mỹ nhân khác ngủ với anh ta. Thật là Tiêu Tổng đây sát gái quá rồi sức lực lại khoẻ đến nỗi mỗi ngày một em vậy sao
“Ây dô Hà à sao anh lại để người ta ngủ lại một mình vậy. Có biết là người ta buồn lắm không”
-Cô gái này bước ra từ phòng ngủ của Tiêu Hà trên người còn mặc chiếc váy body khoét lưng để lộ ra bờ vai trắng nõn
“Babi à không thấy anh đang làm việc sao. Tiêu Hà kéo nữ nhân đó vào lòng ôm ấp thân mật mà không để ý tới sắc mặc của Lộ Châu đã sợ đến phát khóc vì cái xe mà anh bắt đền cô
“Không chịu đâu anh hôn người ta một cái đi”
“Ưm…”
“Babi à em về trước đi có gì chúng ta gặp lại sau”
“Được nhớ nhé”
-Sau khi mỹ nhân đó rời đi Tiêu Hà mới quay sang nhìn Lộ Châu chân tay cô bây giờ run sợ đến mức toá hết cả mồ hôi ngay khi ở trong phòng điều hoà như vậy
“Cô làm sao vậy”
“À…à không có gì “
“Cô tính sao đây chiếc xe?”
“Tiêu tổng giờ tôi thật sự không đủ khả năng chi trả anh có thể sai tôi làm bất cứ việc gì cũng được tôi sẽ không từ chối”
“Bất cứ việc gì sao?”
“Vâng”
“Là do cô nói nhé”
-Tiêu Hà nghe được đáp án mình mong muốn anh liền tỏ vẻ vui sướng ra mặt còn trong khi đó Lộ Châu đã sợ đến xanh tím mặt mày….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.