Chương 55: Lặng Lẽ Rời Đi
Hoàng Thiên Lạc
27/03/2023
Đêm hôm qua Lộ Châu đã âm thầm đặt vé máy bay vào lúc 8 giờ sáng nên hôm nay cô đã thức dậy vào hồi 5 giờ
Cô xem lại toàn bôn hành lý của mình rồi sau đó mới đi sửa soạn thay đồ
Hôm nay đối với cô như một niềm vui sắp đến cô vui vẻ nấu cho mình một bữa ăn cuối cùng tại đây
Đang ăn sáng cô nhận được cuộc gọi từ Tiêu Hà. Cô bình tĩnh nhấc máy trả lời
“Alo”
“Cô đang làm gì vậy mới có 6 giờ đã dậy rồi sao?”
“Tôi không ngủ được nên dậy sớm tập thể dục”
“Chắc là thiếu tôi nên không ngủ được phải không?”
“Có lẽ vậy?”
“Thế cô đang làm gì?”
“Ăn sáng đó? Còn anh đã ăn gì chưa”
“Tôi mới dậy liền gọi cho cô vậy cô ăn đi tôi ty sẽ phải đi họp nên chiều tối tôi sẽ điện lại”
“Ưm tôi biết rồi nhớ ăn uống đầy đủ”
Lộ Châu có chút giao động rồi anh mới ngủ dậy cuộc đầu tiên là gọi cho cô ư? Nếu anh làm chuyện này sớm hơn có phải cô sẽ suy nghĩ lại không
Nhưng quyết tâm bây giờ của cô rất vững sẽ không bị thứ tình cảm đó làm cho lu mờ thêm nữa
Sau khi dùng xong bữa cô lên thu dọn đồ đạc lúc này xe taxi cũng vừa tới nơi
Bác tài giúp cô chuyển đồ lên xe sau đó chiếc xe liền chạy nhanh đến sân bay
Tiêu Hà bên này đang chuẩn bị cho cuộc họp rất quan trọng nên điện thoại của anh sớm đã bị anh tắt nguồn
Đến sân bay!
Khi cô bước qua cánh cổng này nó chính là nơi cô thoát khỏi nơi địa ngục tối tăm đó
Lộ Châu bước thật nhanh về phía sân bay. Sau khi làm đủ thủ tục kí gửi cũng là lúc cô phải lên máy bay rồi
Ngồi trên máy bay lòng cô vui sướng như nở hoa vậy đã mấy năm cô không được ba mẹ của mình rồi
Nhưng nhìn xuống khung cảnh phía dưới cô lại trạnh lòng. Cô nghĩ nếu như cô đi anh có tức giận không? Có tự hành hạ bản thân mình không? Có ăn uống điều độ không?
Suy nghĩ một hồi cô cũng gạt bỏ được gánh nặng! Không có cô thì sẽ còn Minh Minh chắc hẳn anh ấy sẽ không bị khó xử giữa cả hai
Máy bay cất cánh cũng là lúc Tiêu Hà vào họp cuộc họp của anh diễn ra suốt 3 tiếng đồng hồ
Lúc này bên phía tình báo đã có thông tin của Minh Minh họ phát hiện cô ở một căn nhà ở ven biển
Họ báo tin cho Sở Hưng nhưng Tiêu Hà vẫn đang trong cuộc họp nên anh không thể nào vào báo cáo được
Sở Hưng chỉ có thể sai tình báo theo dõi ngôi nhà đó chờ lệnh cử Tiêu Hà
Cuộc họp kết thúc đầy mong đợi. Tiêu Hà đã giành được nhiều hạng mục tiền tỷ cùng với sự nắm quyền hành lãnh đạo thành phố
Anh vui mừng định báo tin này cho Lộ Châu biết thì đã bị Sở Hưng chặn mất
“Sếp bên tình báo nói có tung tích của cô Minh Minh ở gần căn nhà ven biển”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy”
“Mau đến đó”
“Rõ”
Lộ Châu lúc này cũng sắp đáp khỏi mặt đất rồi. Cô có nhắn cho anh một tin rất dài cô dặn dò anh đủ thứ trên đời từ việc sinh hoạt đến ăn uống
“Tiêu Hà khi anh đọc được dòng tin nhắn này cũng là lúc em đã không còn ở đây nữa! Em biết bản thân mình đang làm gì? Em yêu anh nhưng anh lại không hề rung động với em? Em cũng không biết bản thân mình làm gì sai để khiến anh phải hành hạ em đến vậy! Chả nhẽ anh không thể nào tin em được sao? Mà thôi nói mấy chuyện này giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa anh nhớ ăn uống đầy đủ đừng làm việc quá sức sau khi em đi anh cũng không cần phải tìm em nữa vì em đã xoá sạch mọi dấu vết ở nơi đó rồi! Chào anh “
Cô xem lại toàn bôn hành lý của mình rồi sau đó mới đi sửa soạn thay đồ
Hôm nay đối với cô như một niềm vui sắp đến cô vui vẻ nấu cho mình một bữa ăn cuối cùng tại đây
Đang ăn sáng cô nhận được cuộc gọi từ Tiêu Hà. Cô bình tĩnh nhấc máy trả lời
“Alo”
“Cô đang làm gì vậy mới có 6 giờ đã dậy rồi sao?”
“Tôi không ngủ được nên dậy sớm tập thể dục”
“Chắc là thiếu tôi nên không ngủ được phải không?”
“Có lẽ vậy?”
“Thế cô đang làm gì?”
“Ăn sáng đó? Còn anh đã ăn gì chưa”
“Tôi mới dậy liền gọi cho cô vậy cô ăn đi tôi ty sẽ phải đi họp nên chiều tối tôi sẽ điện lại”
“Ưm tôi biết rồi nhớ ăn uống đầy đủ”
Lộ Châu có chút giao động rồi anh mới ngủ dậy cuộc đầu tiên là gọi cho cô ư? Nếu anh làm chuyện này sớm hơn có phải cô sẽ suy nghĩ lại không
Nhưng quyết tâm bây giờ của cô rất vững sẽ không bị thứ tình cảm đó làm cho lu mờ thêm nữa
Sau khi dùng xong bữa cô lên thu dọn đồ đạc lúc này xe taxi cũng vừa tới nơi
Bác tài giúp cô chuyển đồ lên xe sau đó chiếc xe liền chạy nhanh đến sân bay
Tiêu Hà bên này đang chuẩn bị cho cuộc họp rất quan trọng nên điện thoại của anh sớm đã bị anh tắt nguồn
Đến sân bay!
Khi cô bước qua cánh cổng này nó chính là nơi cô thoát khỏi nơi địa ngục tối tăm đó
Lộ Châu bước thật nhanh về phía sân bay. Sau khi làm đủ thủ tục kí gửi cũng là lúc cô phải lên máy bay rồi
Ngồi trên máy bay lòng cô vui sướng như nở hoa vậy đã mấy năm cô không được ba mẹ của mình rồi
Nhưng nhìn xuống khung cảnh phía dưới cô lại trạnh lòng. Cô nghĩ nếu như cô đi anh có tức giận không? Có tự hành hạ bản thân mình không? Có ăn uống điều độ không?
Suy nghĩ một hồi cô cũng gạt bỏ được gánh nặng! Không có cô thì sẽ còn Minh Minh chắc hẳn anh ấy sẽ không bị khó xử giữa cả hai
Máy bay cất cánh cũng là lúc Tiêu Hà vào họp cuộc họp của anh diễn ra suốt 3 tiếng đồng hồ
Lúc này bên phía tình báo đã có thông tin của Minh Minh họ phát hiện cô ở một căn nhà ở ven biển
Họ báo tin cho Sở Hưng nhưng Tiêu Hà vẫn đang trong cuộc họp nên anh không thể nào vào báo cáo được
Sở Hưng chỉ có thể sai tình báo theo dõi ngôi nhà đó chờ lệnh cử Tiêu Hà
Cuộc họp kết thúc đầy mong đợi. Tiêu Hà đã giành được nhiều hạng mục tiền tỷ cùng với sự nắm quyền hành lãnh đạo thành phố
Anh vui mừng định báo tin này cho Lộ Châu biết thì đã bị Sở Hưng chặn mất
“Sếp bên tình báo nói có tung tích của cô Minh Minh ở gần căn nhà ven biển”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy”
“Mau đến đó”
“Rõ”
Lộ Châu lúc này cũng sắp đáp khỏi mặt đất rồi. Cô có nhắn cho anh một tin rất dài cô dặn dò anh đủ thứ trên đời từ việc sinh hoạt đến ăn uống
“Tiêu Hà khi anh đọc được dòng tin nhắn này cũng là lúc em đã không còn ở đây nữa! Em biết bản thân mình đang làm gì? Em yêu anh nhưng anh lại không hề rung động với em? Em cũng không biết bản thân mình làm gì sai để khiến anh phải hành hạ em đến vậy! Chả nhẽ anh không thể nào tin em được sao? Mà thôi nói mấy chuyện này giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa anh nhớ ăn uống đầy đủ đừng làm việc quá sức sau khi em đi anh cũng không cần phải tìm em nữa vì em đã xoá sạch mọi dấu vết ở nơi đó rồi! Chào anh “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.