Chương 45: Sự Nghi Ngờ
Hoàng Thiên Lạc
25/03/2023
Sáng hôm sau Tiêu Hà đến công ty rất sớm anh nghe qua lời Sở Hưng thông báo
dạo này Minh Minh thường hay ra ngoài và hẹn gặp mặt một người đang ông
khác
Tuy anh nói là yêu cô nhưng từ lúc cô trở về tình cảm của anh giành cho cô giường như là biến mất
Nên Tiêu Hà đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Minh Minh
“Tiếp tục theo dõi có hành động gì thì báo tôi”
“Rõ”
Lộ Châu từ lúc bị anh bắt về đây cô suốt ngày ở trong khuôn viên nhà rất ít khi được tiếp xúc với mọi người bên ngoài lâu dần nó hình thành một thói quen sợ người lạ của cô
Lộ Châu rất nhớ nhà cô rất muốn được trở về nước với ba mẹ cô nhưng làm cách nào để thoát ra trong khi ở phía dưới cổng có 4 vệ sĩ canh gác
Bên phía Minh Minh sau khi câu dẫn được Tiêu Hà lên giường với mình cô lập tức đi đến bệnh viện làm một cái giấy xét nghiệm giả mặc dù hôm đấy đã suất ra ngoài nhưng cô nghĩ trong lúc ngấm thuốc anh sẽ không nhớ được điều gì
Người của Tiêu Hà đi theo Minh Minh đến tận bệnh viện rồi ngừng họ không dám theo vào bên trong sợ mất dây động dừng
Một trong số đó đã nhấc máy gọi để báo cáo tình hình cho Tiêu Hà
“Lão đại Minh Minh cô ấy đã đi vào bệnh viện chúng tôi không dám đi theo sợ mất dây động dừng”
“Được rồi ở bên ngoài đợi”
“Rõ”
Nhận lệnh hai tên theo dõi kia ở bên ngoài khu vực bệnh viện đợi Minh Minh suốt 2 giờ đồng hồ
Sau khi bàn bạc được với bác sĩ Minh Minh liền chuyển cho ông ta một số tiền không nhỏ rồi hẹn vị bác sĩ đó một tháng sau sẽ quay lại
Cô vẫn cẩn thận đến nỗi nhờ bác sĩ làm cho một giấy đi khám sức khoẻ định kì vì cô đã đi lâu như vậy chắc hẳn Tiêu Hà rất nghi ngờ
Làm xong mọi chuyện Minh Minh lập tức rời khỏi bệnh viện cô lái xe về thẳng Tiêu Phủ
Hai tên theo dõi cũng đi về tận nơi rồi báo cáo cho Tiêu Hà
“Lão đại cô Minh Minh đã về tới Tiêu Phủ”
“Được rồi tạm thời các cậu cứ đi trước đi”
“Rõ”
Bên phía Tiêu Hà sau khi giải quyết xong công việc của ngày hôm nay anh liền đi đến chỗ Lộ Châu vì hôm qua thất hứa với cô nên hôm nay anh sẽ ở lại ăn bữa cơm coi như bù đắp cho cô
“Anh về rồi hả?” Thấy Tiêu Hà đến Lộ Châu liền hớt hả chạy ra đón anh vẻ mặt cô lúc này trông thật hạnh phúc
“Ừm nay bù vì sự thất hứa hôm qua”
Đến khoảng 7 giờ tối khi Lộ Châu đang chuẩn bị đồ trong bếp Tiêu Hà ngồi ở phòng khách anh nhận được cuộc gọi từ Minh Minh
“Alo Hà hôm nay anh có về không?”
“Có lát anh sẽ về”
“Vậy em đợi cơm anh! Anh không về em sẽ không ăn đâu đấy”
Thấy người mình yêu nói như vậy Tiêu Hà cũng lựa lời đi đến chỗ Lộ Châu khất trầu hôm nay
“À thì công ty tôi có việc không thể ở lại ăn hôm khác sẽ bù cho cô”
Lộ Châu cười nhạt anb là đang viện cớ để tới chỗ Minh Minh cuộc gọi vừa nãy của anh cô đã nghe hết rồi
Lộ Châu cũng không muốn giữ anh ở lại vì có giữ anh vẫn sẽ đi
“Ừm vậy đi đường cẩn thận”
Nói rồi Lộ Châu vẫn quay vào chuẩn bị đồ ăn còn Tiêu Hà lập tức rời khỏi nơi đây mà đi về Tiêu Phủ
Về đến nơi anh thấy Minh Minh đang đợi ỏ bàn ăn Tiêu Hà liền lập tức đi tới. Thấy tay cô bị thương anh liền lo lắng hỏi han
“Bị bỏng sao?”
“À không có gì chỉ là em sơ ý thôi”
Tuy anh nói là yêu cô nhưng từ lúc cô trở về tình cảm của anh giành cho cô giường như là biến mất
Nên Tiêu Hà đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Minh Minh
“Tiếp tục theo dõi có hành động gì thì báo tôi”
“Rõ”
Lộ Châu từ lúc bị anh bắt về đây cô suốt ngày ở trong khuôn viên nhà rất ít khi được tiếp xúc với mọi người bên ngoài lâu dần nó hình thành một thói quen sợ người lạ của cô
Lộ Châu rất nhớ nhà cô rất muốn được trở về nước với ba mẹ cô nhưng làm cách nào để thoát ra trong khi ở phía dưới cổng có 4 vệ sĩ canh gác
Bên phía Minh Minh sau khi câu dẫn được Tiêu Hà lên giường với mình cô lập tức đi đến bệnh viện làm một cái giấy xét nghiệm giả mặc dù hôm đấy đã suất ra ngoài nhưng cô nghĩ trong lúc ngấm thuốc anh sẽ không nhớ được điều gì
Người của Tiêu Hà đi theo Minh Minh đến tận bệnh viện rồi ngừng họ không dám theo vào bên trong sợ mất dây động dừng
Một trong số đó đã nhấc máy gọi để báo cáo tình hình cho Tiêu Hà
“Lão đại Minh Minh cô ấy đã đi vào bệnh viện chúng tôi không dám đi theo sợ mất dây động dừng”
“Được rồi ở bên ngoài đợi”
“Rõ”
Nhận lệnh hai tên theo dõi kia ở bên ngoài khu vực bệnh viện đợi Minh Minh suốt 2 giờ đồng hồ
Sau khi bàn bạc được với bác sĩ Minh Minh liền chuyển cho ông ta một số tiền không nhỏ rồi hẹn vị bác sĩ đó một tháng sau sẽ quay lại
Cô vẫn cẩn thận đến nỗi nhờ bác sĩ làm cho một giấy đi khám sức khoẻ định kì vì cô đã đi lâu như vậy chắc hẳn Tiêu Hà rất nghi ngờ
Làm xong mọi chuyện Minh Minh lập tức rời khỏi bệnh viện cô lái xe về thẳng Tiêu Phủ
Hai tên theo dõi cũng đi về tận nơi rồi báo cáo cho Tiêu Hà
“Lão đại cô Minh Minh đã về tới Tiêu Phủ”
“Được rồi tạm thời các cậu cứ đi trước đi”
“Rõ”
Bên phía Tiêu Hà sau khi giải quyết xong công việc của ngày hôm nay anh liền đi đến chỗ Lộ Châu vì hôm qua thất hứa với cô nên hôm nay anh sẽ ở lại ăn bữa cơm coi như bù đắp cho cô
“Anh về rồi hả?” Thấy Tiêu Hà đến Lộ Châu liền hớt hả chạy ra đón anh vẻ mặt cô lúc này trông thật hạnh phúc
“Ừm nay bù vì sự thất hứa hôm qua”
Đến khoảng 7 giờ tối khi Lộ Châu đang chuẩn bị đồ trong bếp Tiêu Hà ngồi ở phòng khách anh nhận được cuộc gọi từ Minh Minh
“Alo Hà hôm nay anh có về không?”
“Có lát anh sẽ về”
“Vậy em đợi cơm anh! Anh không về em sẽ không ăn đâu đấy”
Thấy người mình yêu nói như vậy Tiêu Hà cũng lựa lời đi đến chỗ Lộ Châu khất trầu hôm nay
“À thì công ty tôi có việc không thể ở lại ăn hôm khác sẽ bù cho cô”
Lộ Châu cười nhạt anb là đang viện cớ để tới chỗ Minh Minh cuộc gọi vừa nãy của anh cô đã nghe hết rồi
Lộ Châu cũng không muốn giữ anh ở lại vì có giữ anh vẫn sẽ đi
“Ừm vậy đi đường cẩn thận”
Nói rồi Lộ Châu vẫn quay vào chuẩn bị đồ ăn còn Tiêu Hà lập tức rời khỏi nơi đây mà đi về Tiêu Phủ
Về đến nơi anh thấy Minh Minh đang đợi ỏ bàn ăn Tiêu Hà liền lập tức đi tới. Thấy tay cô bị thương anh liền lo lắng hỏi han
“Bị bỏng sao?”
“À không có gì chỉ là em sơ ý thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.