Chương 62: Tiêu Hà Mất Tích
Hoàng Thiên Lạc
29/03/2023
Sở Hưng biết là Tiêu Hà đã dính bẫy anh lập tức tắt máy của Lộ Châu rồi huy động lực lượng đến dãy núi phía Tây tìm kiếm
Lộ Châu bên này không hiểu chuyện gì nhưng cô dám khẳng định Tiêu Hà đã gặp chuyện
Lộ Châu liên tục gọi điện vào máy Tiêu Hà có tiếng đổ chuông nhưng không ai bắt máy
Cô lại gọi sang số của Sở Hưng nhưng lại thuê bao. Lúc này lòng cô như lửa đốt đứng ngồi không yên
Cô rất muốn lập tức bay qua tìm anh nhưng cô lại sợ
Bên phía Sở Hưng người của anh đã bao vây ngọn núi này
Lúc này đã là gần 6 giờ tối trời cũng nhập nhoè mà đường núi lại trơn
Người của Tiêu Hà rất khó để di chuyển. Bọn họ vừa đi vừa hô to tên anh nhưng lại không có sự hồi đáp
Tìm kiếm cả một tiếng đồng hồ cũng không có tung tích gì của Tiêu Hà Sở Hưng lại càng lo lắng dữ dội
Đúng lúc này anh nghe thấy có tiếng điện thoại đâu đó quanh đây. Anh cùng vài người nữa đi tìm thì phát hiện điện thoại của Tiêu Hà nằm gần vực núi
Anh hoảng hồn trong đầu Sở Hưng lúc này hiện ra muôn vàn câu hỏi
Số vừa điện đến là của Lộ Châu anh nhanh chóng bắt máy
“Alo”
“Là tôi Sở Hưng”
“Sao anh lại cầm máy của Tiêu Hà tôi gọi từ chiều anh ý không bắt máy. Anh ý sao rồi? Tại sao lúc chiều anh lại nói là dĩnh bẫy? Anh mau nói cho tôi biết đi”
“Tôi….”
“Nói điiiii”
“Thiếu Gia mất tích rồi”
Nghe câu này xong Lộ Châu như chết lặng cô gào khóc trong màn tối
“Tại sao lại mất tích?”
“Tôi không biết hồi chiều cậu ấy nhận được tin nhắn có người giả mạo cô hẹn cậu ấy đến ngọn núi phía Tây. Ban nãy cô gọi tới tôi thấy điện thoại cậu ấy nằm ở ven vực thẳm”
Điều này còn khiến Lộ Châu sững người. Cô ngã khuỵ xuống đất mà gào khóc
“Anh nói linh tinh cái gì vậy hả? Tại sao lại ở đấy được? Anh mau tìm anh ấy đi”
“Cô bình tĩnh bây giờ chúng tôi đang đi tìm”
Tắt máy Sở Hưng tiếp tục tìm kiếm Tiêu Hà trong đêm
Anh cho người đi men theo ngọn núi xuống phía dưới vực thẳm tìm kiếm
Dưới này chỉ là một dòng sông đầy đá tảng không hề tìm thấy tung tích của Tiêu Hà
Người của Sở Hưng đi tìm cả buổi họ đành nghỉ chân một lát vì trời đang chuẩn bị đổ mưa
Họ đến một căn nhà hoang tạm trú đợi trời hết mưa rồi bắt đầu đi tìm tiếp
Bên phía Lộ Châu cô ngồi co mình vào một góc tối run rẩy. Cô sợ anh gặp chuyện cô sợ anh không còn nữa
Cô lo sợ rất nhiều đến khi Thanh mẹ của cô bước vào tìm cô
Lộ Châu mới cố lấy lại bình tĩnh vì cô không muốn cho mẹ lo lắng
“Con gái…con à sao để phòng tối thui vậy?”
“Hù”
Lộ Châu bất ngờ đi ra cô phải làm thế để mẹ đỡ nghi ngờ
“Trời đất con làm mẹ giất hết cả mình”
“Hì hì”
“Mau ra ăn cơm thôi”
“Dạ”
Trong bữa cơm Lộ Châu không hề tập chung cô chỉ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại nếu nhỡ Tiêu Hà điện đến cô còn bắt máy kịp
“Sao vậy con?”
“Dạ không có gì đâu bố”
Bên phía Sở Hưng trời mưa tầm tã họ không thể nào tiếp tục đi tìm được
Buổi tối ở ngọn núi này rất nguy hiểm sơ xểnh cái là có thể mất mạng ngay
Nên đám người Sở Hưng chỉ đành ở lại căn nhà hoang tối nay. Ngày mai sẽ lại lập tức lên đường tìm
Chuyện của Tiêu Hà mất tích Sở Hưng đã yêu cầu thuộc hạ chặn hết mọi tin tức để tránh những người nhăm nhe Tiêu Thị sẽ đến làm loạn
Lộ Châu bên này không hiểu chuyện gì nhưng cô dám khẳng định Tiêu Hà đã gặp chuyện
Lộ Châu liên tục gọi điện vào máy Tiêu Hà có tiếng đổ chuông nhưng không ai bắt máy
Cô lại gọi sang số của Sở Hưng nhưng lại thuê bao. Lúc này lòng cô như lửa đốt đứng ngồi không yên
Cô rất muốn lập tức bay qua tìm anh nhưng cô lại sợ
Bên phía Sở Hưng người của anh đã bao vây ngọn núi này
Lúc này đã là gần 6 giờ tối trời cũng nhập nhoè mà đường núi lại trơn
Người của Tiêu Hà rất khó để di chuyển. Bọn họ vừa đi vừa hô to tên anh nhưng lại không có sự hồi đáp
Tìm kiếm cả một tiếng đồng hồ cũng không có tung tích gì của Tiêu Hà Sở Hưng lại càng lo lắng dữ dội
Đúng lúc này anh nghe thấy có tiếng điện thoại đâu đó quanh đây. Anh cùng vài người nữa đi tìm thì phát hiện điện thoại của Tiêu Hà nằm gần vực núi
Anh hoảng hồn trong đầu Sở Hưng lúc này hiện ra muôn vàn câu hỏi
Số vừa điện đến là của Lộ Châu anh nhanh chóng bắt máy
“Alo”
“Là tôi Sở Hưng”
“Sao anh lại cầm máy của Tiêu Hà tôi gọi từ chiều anh ý không bắt máy. Anh ý sao rồi? Tại sao lúc chiều anh lại nói là dĩnh bẫy? Anh mau nói cho tôi biết đi”
“Tôi….”
“Nói điiiii”
“Thiếu Gia mất tích rồi”
Nghe câu này xong Lộ Châu như chết lặng cô gào khóc trong màn tối
“Tại sao lại mất tích?”
“Tôi không biết hồi chiều cậu ấy nhận được tin nhắn có người giả mạo cô hẹn cậu ấy đến ngọn núi phía Tây. Ban nãy cô gọi tới tôi thấy điện thoại cậu ấy nằm ở ven vực thẳm”
Điều này còn khiến Lộ Châu sững người. Cô ngã khuỵ xuống đất mà gào khóc
“Anh nói linh tinh cái gì vậy hả? Tại sao lại ở đấy được? Anh mau tìm anh ấy đi”
“Cô bình tĩnh bây giờ chúng tôi đang đi tìm”
Tắt máy Sở Hưng tiếp tục tìm kiếm Tiêu Hà trong đêm
Anh cho người đi men theo ngọn núi xuống phía dưới vực thẳm tìm kiếm
Dưới này chỉ là một dòng sông đầy đá tảng không hề tìm thấy tung tích của Tiêu Hà
Người của Sở Hưng đi tìm cả buổi họ đành nghỉ chân một lát vì trời đang chuẩn bị đổ mưa
Họ đến một căn nhà hoang tạm trú đợi trời hết mưa rồi bắt đầu đi tìm tiếp
Bên phía Lộ Châu cô ngồi co mình vào một góc tối run rẩy. Cô sợ anh gặp chuyện cô sợ anh không còn nữa
Cô lo sợ rất nhiều đến khi Thanh mẹ của cô bước vào tìm cô
Lộ Châu mới cố lấy lại bình tĩnh vì cô không muốn cho mẹ lo lắng
“Con gái…con à sao để phòng tối thui vậy?”
“Hù”
Lộ Châu bất ngờ đi ra cô phải làm thế để mẹ đỡ nghi ngờ
“Trời đất con làm mẹ giất hết cả mình”
“Hì hì”
“Mau ra ăn cơm thôi”
“Dạ”
Trong bữa cơm Lộ Châu không hề tập chung cô chỉ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại nếu nhỡ Tiêu Hà điện đến cô còn bắt máy kịp
“Sao vậy con?”
“Dạ không có gì đâu bố”
Bên phía Sở Hưng trời mưa tầm tã họ không thể nào tiếp tục đi tìm được
Buổi tối ở ngọn núi này rất nguy hiểm sơ xểnh cái là có thể mất mạng ngay
Nên đám người Sở Hưng chỉ đành ở lại căn nhà hoang tối nay. Ngày mai sẽ lại lập tức lên đường tìm
Chuyện của Tiêu Hà mất tích Sở Hưng đã yêu cầu thuộc hạ chặn hết mọi tin tức để tránh những người nhăm nhe Tiêu Thị sẽ đến làm loạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.