Chương 66: Tỉnh Lại
Hoàng Thiên Lạc
30/03/2023
Lộ Châu thức dậy đã không thấy bóng dáng của Sở Hưng đâu
Cô đi vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân sau đó quay trở lại
Thấy hộp đồ ăn đã để sẵn trên bàn cô cũng ngờ đoán ra là do Sở Hưng mua
Ăn uống xong xuôi thì bác sĩ cũng đến giờ tiêm thuốc cho Tiêu Hà
Lộ Châu chỉ đứng một bên quan sát. Cô phát hiện một ngón tay của Tiêu Hà cử động liền bao vội với bác sĩ
“Bác sĩ…bác sĩ anh ý tỉnh rồi? Bác nhìn xem tay anh ý động đậy rồi”
“Đúng ha mau mang đồ đến đây tôi phải khám lại”
Tầm 15’ sau Tiêu Hà đã hoàn toàn tỉnh lại anh dần lấy lại được ý thức
Các bác sĩ cũng đi ra ngoài báo tin cho Lộ Châu biết
“Đúng là kì tích đáng lẽ thời gian dự kiến là 1 tháng nay cậu ấy đột nhiên tỉnh lại. Phải chúc mừng gia đình rồi”
“Cảm ơn bác sĩ”
Lộ Châu vui mừng mà đảy cửa đi vào. Tiêu Hà thấy cô liền kích động anh như muốn lao xuống khỏi giường mà chạy đến chỗ của cô ôm lấy cô vào lòng
Lộ Châu thấy anh như vậy cô cũng từ từ bước đến bên giường anh
Tiêu Hà định giơ tay ra muốn nắm lấy tay cô nhưng anh quên mất là tay anh giờ đang bị gẫy
Lộ Châu cũng biết ý mà nắm chặt vào tay Tiêu Hà. Trong phút chốc khi tỉnh lại người đầu tiên anh được gặp lại chính là Lộ Châu vì vẫn còn phải đeo ống thở nên Tiêu Hà không nói được gì
Cô chỉ nhìn thấy anh rơi nước mắt không ngừng. Cô đã cố kìm nén bản thân lại nhưng nhìn anh như vậy mà cô không kìm được lòng
Cô lao vào ôm anh mà khóc nức nở
“Đồ xấu xa đồ chết tiệt anh biết là tôi lo cho anh lắm không hả anh bị cái gì vậy chưa biết rõ tình hình mà dám một mình chạy tới nơi nguy hiểm đó anh không cần cái mạng này nữa à?”
Lộ Châu vừa gào khóc vừa đánh vào người anh Tiêu Hà có đau nhưng không dám nhúc nhích anh mặc kệ cho cô đánh
Mãi một lúc sau cô mới nhận ra là anh chỉ vừa mới tỉnh lại
Cô rút cánh tay trên người anh xuống rồi ra ghế gồi
“Có đau ở đâu không?” Lộ Châu nhẹ nhàng hỏi han Tiêu Hà cô đã thấy anh khác đi rất nhiều nhất là ánh mắt
Anh mắt của anh trước đây nhìn cô như muốn chiếm trọn lấy cơ thể của cô vậy
Còn bây giờ trong ánh mắt đó toàn là sự dịu dàng ấm áp
Lộ Châu cũng vì thế mà bớt sợ anh hơn
Tiêu Hà thấy cô đang quan tâm mình anh liền gật đầu lia lịa tỏ ý rất đau
“Tôi…tôi xin lỗi ban nãy tôi đã không kiềm chế được”
Tiêu Hà vội lắc đầu. Anh không hề trách cô, nếu trách phải trách bản thân anh đã không tin tưởng cô
Anh bị như này cũng là quả báo anh đáng phải nhận sự đau xé thể xác này làm sao so sánh được với sự đau từ thể xác lẫn tinh thần mà cô phải chịu
“Anh đau ở đâu? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
Tiêu Hà vội lắc đầu anh chỉ cần nhìn thấy cô là anh đã khoẻ rồi. Không uổng công anh gãy chân và tay cho dù có phải dùng tính mạng này anh cũng phải xin lỗi cô
Lộ Châu liền đứng dậy đi về phía nhà tắm cô vắt một cái khăn ấm mang đến định lau qua người giúp anh
Cô ân cần tỉ mỉ tránh làm anh đau. Tiêu Hà thực sự rất vui anh có thể được cô chăm sóc một lần nữa quả thật là món quà to lớn ông trời ban tặng cho anh
Món quà này anh nhất định phải nắm lấy thật chắc không baogio buông bỏ
Cô đi vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân sau đó quay trở lại
Thấy hộp đồ ăn đã để sẵn trên bàn cô cũng ngờ đoán ra là do Sở Hưng mua
Ăn uống xong xuôi thì bác sĩ cũng đến giờ tiêm thuốc cho Tiêu Hà
Lộ Châu chỉ đứng một bên quan sát. Cô phát hiện một ngón tay của Tiêu Hà cử động liền bao vội với bác sĩ
“Bác sĩ…bác sĩ anh ý tỉnh rồi? Bác nhìn xem tay anh ý động đậy rồi”
“Đúng ha mau mang đồ đến đây tôi phải khám lại”
Tầm 15’ sau Tiêu Hà đã hoàn toàn tỉnh lại anh dần lấy lại được ý thức
Các bác sĩ cũng đi ra ngoài báo tin cho Lộ Châu biết
“Đúng là kì tích đáng lẽ thời gian dự kiến là 1 tháng nay cậu ấy đột nhiên tỉnh lại. Phải chúc mừng gia đình rồi”
“Cảm ơn bác sĩ”
Lộ Châu vui mừng mà đảy cửa đi vào. Tiêu Hà thấy cô liền kích động anh như muốn lao xuống khỏi giường mà chạy đến chỗ của cô ôm lấy cô vào lòng
Lộ Châu thấy anh như vậy cô cũng từ từ bước đến bên giường anh
Tiêu Hà định giơ tay ra muốn nắm lấy tay cô nhưng anh quên mất là tay anh giờ đang bị gẫy
Lộ Châu cũng biết ý mà nắm chặt vào tay Tiêu Hà. Trong phút chốc khi tỉnh lại người đầu tiên anh được gặp lại chính là Lộ Châu vì vẫn còn phải đeo ống thở nên Tiêu Hà không nói được gì
Cô chỉ nhìn thấy anh rơi nước mắt không ngừng. Cô đã cố kìm nén bản thân lại nhưng nhìn anh như vậy mà cô không kìm được lòng
Cô lao vào ôm anh mà khóc nức nở
“Đồ xấu xa đồ chết tiệt anh biết là tôi lo cho anh lắm không hả anh bị cái gì vậy chưa biết rõ tình hình mà dám một mình chạy tới nơi nguy hiểm đó anh không cần cái mạng này nữa à?”
Lộ Châu vừa gào khóc vừa đánh vào người anh Tiêu Hà có đau nhưng không dám nhúc nhích anh mặc kệ cho cô đánh
Mãi một lúc sau cô mới nhận ra là anh chỉ vừa mới tỉnh lại
Cô rút cánh tay trên người anh xuống rồi ra ghế gồi
“Có đau ở đâu không?” Lộ Châu nhẹ nhàng hỏi han Tiêu Hà cô đã thấy anh khác đi rất nhiều nhất là ánh mắt
Anh mắt của anh trước đây nhìn cô như muốn chiếm trọn lấy cơ thể của cô vậy
Còn bây giờ trong ánh mắt đó toàn là sự dịu dàng ấm áp
Lộ Châu cũng vì thế mà bớt sợ anh hơn
Tiêu Hà thấy cô đang quan tâm mình anh liền gật đầu lia lịa tỏ ý rất đau
“Tôi…tôi xin lỗi ban nãy tôi đã không kiềm chế được”
Tiêu Hà vội lắc đầu. Anh không hề trách cô, nếu trách phải trách bản thân anh đã không tin tưởng cô
Anh bị như này cũng là quả báo anh đáng phải nhận sự đau xé thể xác này làm sao so sánh được với sự đau từ thể xác lẫn tinh thần mà cô phải chịu
“Anh đau ở đâu? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
Tiêu Hà vội lắc đầu anh chỉ cần nhìn thấy cô là anh đã khoẻ rồi. Không uổng công anh gãy chân và tay cho dù có phải dùng tính mạng này anh cũng phải xin lỗi cô
Lộ Châu liền đứng dậy đi về phía nhà tắm cô vắt một cái khăn ấm mang đến định lau qua người giúp anh
Cô ân cần tỉ mỉ tránh làm anh đau. Tiêu Hà thực sự rất vui anh có thể được cô chăm sóc một lần nữa quả thật là món quà to lớn ông trời ban tặng cho anh
Món quà này anh nhất định phải nắm lấy thật chắc không baogio buông bỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.