Chương 29: Tôi Tự Làm Được
Hoàng Thiên Lạc
23/03/2023
Tiêu Hà xử lý công việc xong định đi về phòng nhưng đi qua phòng của Lộ Châu anh bất giác mà dừng chân lại
Mở cửa đi vào anh đang thấy Lộ Châu tập tễnh sắp xếp lại căn phòng
Anh tiến tới chỗ cô nói tiếng nói của anh làm cô giật mình mà tý ngã
“Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi…tôi chỉ đang sắp xếp lại đồ đạc chút thôi”
“Tại sao chiều nay không thấy tôi đến cô lại không điện?”
Lộ Châu run rẩy đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc giọng cô nghẹn lại phải mất một lúc cô mới thốt thành lời
“Tôi không có số của anh. Vả lại lâu lâu đi bộ ngắm cảnh đường xá cũng dễ chịu”
Lời biện minh này của cô quả thật là ngốc nghếch. Tiêu Hà cầm lấy cái điện thoại của Lộ Châu lên bấm một dãy số dài rồi lưu tên là “Chồng”
“Tôi có chuyện muốn nói?”
“Nói đi” Tiêu Hà rất mong chờ cô nổi giận mà trách móc anh nhưng Lộ Châu lại không làm thế cô chỉ đưa ra đề nghị với anh
“Từ mai anh không cần đưa tôi đi học đâu! Tôi sẽ đi xe công cộng”
Tiêu Hà nhíu mày tỏ vẻ khó chịu trước đề nghị của cô. Anh lạnh giọng đáp
“Tại sao? “
Lộ Châu sợ anh sẽ nổi giận vả lại cô với anh không có quan hệ gì nên cũng khuông muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống lẫn đời tư của Tiêu Hà
“Không tại sao cả? Tôi chỉ là muốn như vậy…. Vả lại tôi với anh không có quan hệ gì nếu làm phiền anh mãi tôi cũng thấy không được hay”
Tiêu Hà tức giận thật rồi mặt anh xám xịt lại đôi mắt sâu thẳm của anh dần đục ngàu lại
Anh nắm lấy cổ tay Lộ Châu tức giận mà nói
“Là vì hôm nay tôi không đến đón cô nên cô bày ra kiểu hờn dỗi này phải không? “
Lộ Châu sợ hãi những giọt lệ của cô rời dài trên hai gò má
“Không…không phải tôi không muốn Cô gái kia hiểu lầm mối quan hệ này…tôi không muốn làm kẻ thứ ba”
Tiêu Hà nhíu cặp lông này đôi mắt sâu thẳm dần đục ngàu lại nhìn Lộ Châu
“Ai nói cô là kẻ thứ 3?”
Tiêu Hà quát lớn làm Lộ Châu giật mình tay cô run lên không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hà
“Anh đừng có cư xử như vậy được không? Chúng ta đâu có mối quan hệ nào việc gì anh phải tức giận như vậy?”
-Đúng sao mình phải tức giận? Tiêu Hà ơi Tiêu Hà mày đang làm cái trò gì vậy? Mày yêu Minh Minh cơ mà tại sao mày lại phải tức giận vì hành vi của Tiểu Lộ
Tiêu Hà đực người anh đứng im không nhúc nhích trong đầu anh đang đấu tranh với lý trí rất nhanh anh đã gạt bỏ được suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi tâm trí
“Đúng chúng ta chả có quan hệ gì vậy nên tôi đâu cần phải tức giận”
Tiêu Hà khoanh tay trước ngực rõng rạc nói. Lời nói của anh như hàng ngàn con dao đâm xuyên vào lồng ngực Lộ Châu
-Mày sao thế này? Mày không được yêu anh ta. Anh ta là người đã có chủ mày không được mất lý trí như vậy
Lộ Châu đôi mắt đỏ hoe đầu cúi gằm xuống đất. Cô bây giờ cũng đang đấu tranh với việc phải yêu anh hoặc xa lánh anh đi
“Đúng vậy nên anh nên quay về với chị Minh Minh đi cô nam quả nữ chung một căn phòng sẽ không tốt. Anh không muốn chị ấy buồn thì mau về đi chắc giờ này chị ấy vẫn đang đợi anh đó. Tôi mệt rồi muốn được đi nghỉ ngơi! Điều kiện tôi cũng nói rồi ngày mai không cần làm phiền anh phải đưa tôi đến trường đâu. Cảm ơn anh”
Tiêu Hà tức tối mặt máy anh nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm. Vì không muốn làm gì cô nên an đã ôm cục tức mà rời đi
Lộ Châu lúc này thấy anh đã rời đi mà buông bỏ sự gồng gánh. Cô tổn thương thật rồi
Mở cửa đi vào anh đang thấy Lộ Châu tập tễnh sắp xếp lại căn phòng
Anh tiến tới chỗ cô nói tiếng nói của anh làm cô giật mình mà tý ngã
“Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi…tôi chỉ đang sắp xếp lại đồ đạc chút thôi”
“Tại sao chiều nay không thấy tôi đến cô lại không điện?”
Lộ Châu run rẩy đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc giọng cô nghẹn lại phải mất một lúc cô mới thốt thành lời
“Tôi không có số của anh. Vả lại lâu lâu đi bộ ngắm cảnh đường xá cũng dễ chịu”
Lời biện minh này của cô quả thật là ngốc nghếch. Tiêu Hà cầm lấy cái điện thoại của Lộ Châu lên bấm một dãy số dài rồi lưu tên là “Chồng”
“Tôi có chuyện muốn nói?”
“Nói đi” Tiêu Hà rất mong chờ cô nổi giận mà trách móc anh nhưng Lộ Châu lại không làm thế cô chỉ đưa ra đề nghị với anh
“Từ mai anh không cần đưa tôi đi học đâu! Tôi sẽ đi xe công cộng”
Tiêu Hà nhíu mày tỏ vẻ khó chịu trước đề nghị của cô. Anh lạnh giọng đáp
“Tại sao? “
Lộ Châu sợ anh sẽ nổi giận vả lại cô với anh không có quan hệ gì nên cũng khuông muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống lẫn đời tư của Tiêu Hà
“Không tại sao cả? Tôi chỉ là muốn như vậy…. Vả lại tôi với anh không có quan hệ gì nếu làm phiền anh mãi tôi cũng thấy không được hay”
Tiêu Hà tức giận thật rồi mặt anh xám xịt lại đôi mắt sâu thẳm của anh dần đục ngàu lại
Anh nắm lấy cổ tay Lộ Châu tức giận mà nói
“Là vì hôm nay tôi không đến đón cô nên cô bày ra kiểu hờn dỗi này phải không? “
Lộ Châu sợ hãi những giọt lệ của cô rời dài trên hai gò má
“Không…không phải tôi không muốn Cô gái kia hiểu lầm mối quan hệ này…tôi không muốn làm kẻ thứ ba”
Tiêu Hà nhíu cặp lông này đôi mắt sâu thẳm dần đục ngàu lại nhìn Lộ Châu
“Ai nói cô là kẻ thứ 3?”
Tiêu Hà quát lớn làm Lộ Châu giật mình tay cô run lên không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hà
“Anh đừng có cư xử như vậy được không? Chúng ta đâu có mối quan hệ nào việc gì anh phải tức giận như vậy?”
-Đúng sao mình phải tức giận? Tiêu Hà ơi Tiêu Hà mày đang làm cái trò gì vậy? Mày yêu Minh Minh cơ mà tại sao mày lại phải tức giận vì hành vi của Tiểu Lộ
Tiêu Hà đực người anh đứng im không nhúc nhích trong đầu anh đang đấu tranh với lý trí rất nhanh anh đã gạt bỏ được suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi tâm trí
“Đúng chúng ta chả có quan hệ gì vậy nên tôi đâu cần phải tức giận”
Tiêu Hà khoanh tay trước ngực rõng rạc nói. Lời nói của anh như hàng ngàn con dao đâm xuyên vào lồng ngực Lộ Châu
-Mày sao thế này? Mày không được yêu anh ta. Anh ta là người đã có chủ mày không được mất lý trí như vậy
Lộ Châu đôi mắt đỏ hoe đầu cúi gằm xuống đất. Cô bây giờ cũng đang đấu tranh với việc phải yêu anh hoặc xa lánh anh đi
“Đúng vậy nên anh nên quay về với chị Minh Minh đi cô nam quả nữ chung một căn phòng sẽ không tốt. Anh không muốn chị ấy buồn thì mau về đi chắc giờ này chị ấy vẫn đang đợi anh đó. Tôi mệt rồi muốn được đi nghỉ ngơi! Điều kiện tôi cũng nói rồi ngày mai không cần làm phiền anh phải đưa tôi đến trường đâu. Cảm ơn anh”
Tiêu Hà tức tối mặt máy anh nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm. Vì không muốn làm gì cô nên an đã ôm cục tức mà rời đi
Lộ Châu lúc này thấy anh đã rời đi mà buông bỏ sự gồng gánh. Cô tổn thương thật rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.