Chương 92: Về Nước
Hoàng Thiên Lạc
09/04/2023
Sau đám cưới khoảng một tuần gia đình 3 người nhà Tiêu Hà đã chuẩn bị để về bển
Tiêu Hà và Lộ Châu cũng đã về đây được gần 2 tháng rồi. Công ty Tiêu Hà còn đang có rất nhiều công việc cần xử lý
Lộ Châu biết là ann rất nhiều việc nhưng anh chưa bao giờ than vãn với cô điều gì nên hôm nay cô quyết định ngày mai sẽ bay về bển
Lộ Châu cũng đã đặt vé máy bay cho sáng sớm mai. Bây giờ cô đi thu xếp đồ đạc rồi báo cáo với gia đình
“Ba mẹ anh à! Mai tụi con phải về lại bên đó rồi. Vì công việc của Hà rất bận nên chúng con không thể ở lại lâu được”
“Ba mẹ biết hai đứa lần này về ở cũng khá lâu chúng ta không nên làm ảnh hưởng tới công việc của hai đứa”
“Em bảo với ba mẹ là thỉnh thoảng anh sẽ đưa em về thăm họ”
“Ba mẹ Hà nói thỉnh thoảng anh lại đưa con về thăm mọi người”
“Haha thằng rể này hiếu thảo quá”
“Em bảo là có dịp bảo mọi người nhớ qua đó chơi anh sẽ tiếp đãi linh đình”
“Ba mẹ Hà nói có dịp mọi người nhớ sang đó thăm tụi con nhé anh sẽ dẫn ba mẹ đi du lịch”
“Được được hai đứa mau vào chuẩn bị đồ rồi nghỉ sáng sớm mai còn bay. Đưa Tiểu Bảo cho ba bế nào”
Lộ Châu cùng Tiêu Hà đang chuẩn bị hành lý thì mẹ Thanh đi vào
Bà dúi vào đống đồ của Lộ Châu một ít đặc sản
“Con mang cái này qua mời ông bà thông gia ăn nhé đây là đặc sản ở chỗ chúng ta”
“Vâng mẹ”
Tiêu Hà thấy rất nhiều đồ ăn ngon anh biết người dân ở đây trước khi con cái đi xa đều sẽ đưa đồ ăn cho họ mang theo
Nên tiện Tiêu Hà cũng đòi mẹ Thanh cho anh một ít thịt sấy mà mẹ làm. Thịt sấy mẹ Thanh làm rất hợp để anh nhậu
“Mẹ Thanh cho em một xíu thịt…thịt ý nhé cái mà mẹ hôm bữa làm đó”
“Haha được để tý mẹ làm rồi đóng vào cho em nhé”
“Mẹ…mẹ Thanh làm một xíu như này thôi”
“Ôi trời haha một xíu của em bằng cái vali rồi”
Mẹ Thanh xoa đầu Tiêu Hà mà cười lớn. Anh nói là xin một xíu thôi lại đi chỉ vào cái vali
Một xíu đấy anh ăn cả năm còn chưa hết
“Thôi để mẹ đi xuống làm cho thằng bé để kịp”
“Vâng”
——————————————————————-
Sáng hôm sau!
Mọi người đều tiễn gia đình Tiêu Hà ra sân bay. Ai cũng đều buồn vì phải rời xa
Tiêu Hà rất được ba và anh trai yêu mến nên khi anh đi hai người họ còn buồn hơn việc Lộ Châu phải đi
“Ba anh sao con đi mà hai người không buồn”
“Mất người nhậu rồi huhu”
Trước khi lên máy bay Tiêu Hà có mang ra một vali tiền mặt ở nơi Lộ Châu sống. Anh đã đi ra ngân hàng đổi thành tiền ở đây
“Ba…mẹ Thanh hai người cầm này”
“Không không ba mẹ có không cần nhiều vậy đâu”
“Không ba mẹ cầm”
Tiêu Hà nhất quyết muốn ba mẹ vợ phải nhận lấy số tiền. Tiêu Hà còn đưa chiếc chìa khoá xe Rolls-Royce PhanTom cho Đình Hải
“Cái này cho anh”
“Anh cảm ơn”
“Thôi mấy đứa đi mau đi không muộn”
“Vâng con chào ba mẹ em chào anh em đi”
“Chào hai vợ chồng nhá! Chào anh em đi”
Sắp lên máy bay còn tấu hề được nữa thì chịu anh rồi
Gia đình 3 người Tiêu Hà lên máy bay được khoảng 3 tiếng cuối cùng cũng đã hạ cánh
Trước cửa sân bay đã có xe và người của Tiêu Thị đứng chờ sẵn
Đúng là hổ về rừng nai thỏ đều phải xếp hàng
Sự uy nghiêm của Tiêu Tổng lại một lần nữa được khai sáng
“Bé con em mau điện về báo bình an đi”
“Chồi ôi mới ở bển được gần 2 tháng mà sắp thành người bển rồi ta”
“Em đừng có chọc anh mau điện đi không mọi người lo lắng”
“Em biết rồi mà”
Tiêu Hà và Lộ Châu cũng đã về đây được gần 2 tháng rồi. Công ty Tiêu Hà còn đang có rất nhiều công việc cần xử lý
Lộ Châu biết là ann rất nhiều việc nhưng anh chưa bao giờ than vãn với cô điều gì nên hôm nay cô quyết định ngày mai sẽ bay về bển
Lộ Châu cũng đã đặt vé máy bay cho sáng sớm mai. Bây giờ cô đi thu xếp đồ đạc rồi báo cáo với gia đình
“Ba mẹ anh à! Mai tụi con phải về lại bên đó rồi. Vì công việc của Hà rất bận nên chúng con không thể ở lại lâu được”
“Ba mẹ biết hai đứa lần này về ở cũng khá lâu chúng ta không nên làm ảnh hưởng tới công việc của hai đứa”
“Em bảo với ba mẹ là thỉnh thoảng anh sẽ đưa em về thăm họ”
“Ba mẹ Hà nói thỉnh thoảng anh lại đưa con về thăm mọi người”
“Haha thằng rể này hiếu thảo quá”
“Em bảo là có dịp bảo mọi người nhớ qua đó chơi anh sẽ tiếp đãi linh đình”
“Ba mẹ Hà nói có dịp mọi người nhớ sang đó thăm tụi con nhé anh sẽ dẫn ba mẹ đi du lịch”
“Được được hai đứa mau vào chuẩn bị đồ rồi nghỉ sáng sớm mai còn bay. Đưa Tiểu Bảo cho ba bế nào”
Lộ Châu cùng Tiêu Hà đang chuẩn bị hành lý thì mẹ Thanh đi vào
Bà dúi vào đống đồ của Lộ Châu một ít đặc sản
“Con mang cái này qua mời ông bà thông gia ăn nhé đây là đặc sản ở chỗ chúng ta”
“Vâng mẹ”
Tiêu Hà thấy rất nhiều đồ ăn ngon anh biết người dân ở đây trước khi con cái đi xa đều sẽ đưa đồ ăn cho họ mang theo
Nên tiện Tiêu Hà cũng đòi mẹ Thanh cho anh một ít thịt sấy mà mẹ làm. Thịt sấy mẹ Thanh làm rất hợp để anh nhậu
“Mẹ Thanh cho em một xíu thịt…thịt ý nhé cái mà mẹ hôm bữa làm đó”
“Haha được để tý mẹ làm rồi đóng vào cho em nhé”
“Mẹ…mẹ Thanh làm một xíu như này thôi”
“Ôi trời haha một xíu của em bằng cái vali rồi”
Mẹ Thanh xoa đầu Tiêu Hà mà cười lớn. Anh nói là xin một xíu thôi lại đi chỉ vào cái vali
Một xíu đấy anh ăn cả năm còn chưa hết
“Thôi để mẹ đi xuống làm cho thằng bé để kịp”
“Vâng”
——————————————————————-
Sáng hôm sau!
Mọi người đều tiễn gia đình Tiêu Hà ra sân bay. Ai cũng đều buồn vì phải rời xa
Tiêu Hà rất được ba và anh trai yêu mến nên khi anh đi hai người họ còn buồn hơn việc Lộ Châu phải đi
“Ba anh sao con đi mà hai người không buồn”
“Mất người nhậu rồi huhu”
Trước khi lên máy bay Tiêu Hà có mang ra một vali tiền mặt ở nơi Lộ Châu sống. Anh đã đi ra ngân hàng đổi thành tiền ở đây
“Ba…mẹ Thanh hai người cầm này”
“Không không ba mẹ có không cần nhiều vậy đâu”
“Không ba mẹ cầm”
Tiêu Hà nhất quyết muốn ba mẹ vợ phải nhận lấy số tiền. Tiêu Hà còn đưa chiếc chìa khoá xe Rolls-Royce PhanTom cho Đình Hải
“Cái này cho anh”
“Anh cảm ơn”
“Thôi mấy đứa đi mau đi không muộn”
“Vâng con chào ba mẹ em chào anh em đi”
“Chào hai vợ chồng nhá! Chào anh em đi”
Sắp lên máy bay còn tấu hề được nữa thì chịu anh rồi
Gia đình 3 người Tiêu Hà lên máy bay được khoảng 3 tiếng cuối cùng cũng đã hạ cánh
Trước cửa sân bay đã có xe và người của Tiêu Thị đứng chờ sẵn
Đúng là hổ về rừng nai thỏ đều phải xếp hàng
Sự uy nghiêm của Tiêu Tổng lại một lần nữa được khai sáng
“Bé con em mau điện về báo bình an đi”
“Chồi ôi mới ở bển được gần 2 tháng mà sắp thành người bển rồi ta”
“Em đừng có chọc anh mau điện đi không mọi người lo lắng”
“Em biết rồi mà”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.