Chương 64: Bảo tàng cổ mộ
Hoàng Kim Hải Ngạn
15/04/2015
Thư sinh kí nhìn về phía Tô Bằng thì mắt cũng sáng lên.
Tô Bằng vốn khá anh tuấn, nhìn lại rất hiền hòa, dễ gần, khiến người ta có thiện cảm, hơn nữa Lăng Tiêu Vũ cũng tuấn tú, ai nhìn cũng thấy dễ chịu.
Thư sinh đó đã tới mấy quán trọ đều đã hết chỗ, cũng không muốn đi tiếp nữa, thấy hai người Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ dễ gần, lại có lời mời mình, liền cung tay:
“Vậy ta làm phiền rồi.”
Rồi tiến lại gần.
Lăng Tiêu Vũ biết Tô Bằng đang muốn thăm dò tin tức, nhi nữ giang hồ cũng không bận tâm tiểu tiết, đứng dậy khẽ gật đầu với thư sinh kí. Hắn cung tay:
“Tiểu sinh Trương Tiến, là người bản địa, không biết hai vị từ đâu tới? Xem ra hai vị là huynh muội?”
Tô Bằng cười, gương mặt hắn và Lăng Tiêu Vũ đúng là có vài phần giống nhau, thấy Trương Tiến hiểu nhầm cũng không giải thích, thuận miệng nói:
“Ta là Tô Bằng ở Giang Ninh, đây là xá muội, Tô Tiểu Vũ, tới từ Đằng Châu, Tân Hải Thành. Trên đường tới đây, gặp huynh đài phong thần tuấn lãng, lại dường như chưa tìm được nơi nghỉ chân, nên mời huynh đài qua ngồi. Có gì đường đột mong huynh bỏ qua.”
Lăng Tiêu Vũ nghe Tô Bằng nói vậy cũng không tức giận, có thân phận huynh muội cũng bớt được phiền phức, vì thế không nói gì, cung tay coi như làm quen với Trương Tiế.
Thư sinh nghe Tô Bằng nói vậy, rõ ràng là Tô Bằng muốn mời khách lại nói vô cùng khiêm tốn, trong lòng thấy thoải mái, cười nói:
“Trương Tiến có tài đức gì, Tô huynh xem trọng như vậy…Hôm nay làm phiền Tô huynh rồi.”
Hai người khách sáo một vài lời rồi cùng ngồi xuống.
Trương Tiến cũng không phải nhiều tuổi, chỉ tương đương Tô Bằng. Vốn thấy Tô Bằng cũng tuấn lãng, rất khách khí, lại như đã từng đọc sách, rất có thiện cảm, cộng với việc Tô Bằng chủ động kết giao, không lâu sau cũng gọi huynh đệ.
Nói chuyện một lúc, Tô Bằng cũng bắt đầu hạ giọng hỏi:
“Ta và xá muội tới trấn này, dọc đường thấy không ít người trong giang hồ, ai cũng rất thần bí khiến huynh muội ta rất hiếu kỳ. Ta thấy Trương huynh cũng là người trong giang hồ, không biết Trương huynh có biết điều gì chăng kể ta nghe cho bớt mơ hồ.”
“Hai huynh muội huynh không phải vì biết chuyện bảo tàng trong đầm lầy Thiên Nhãn mà tới đây sao?”
Trương Tiến nghe thế thì ngạc nhiên, suy nghĩ một chút cảm thấy đây cũng chẳng phải bí mật gì, mà thêm hai người có lẽ sẽ có thêm trợ giúp, liền nói:
“Đúng rồi, huynh nói huynh từ Tân Hải Thành tới bằng thuyền, không biết cũng không có gì lạ. Những người này, tám chín phần là vì bảo tàng cổ mộ…”
“Ồ? Bảo tàng?”
Tô Bằng nghe vậy dường như có hứng thú, nói.
“Trương huynh mời nói kỹ.”
“Là thế này…”
Trương Tiến cũng không giấu giếm gì, liền kể cặn kẽ. Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ chăm chú lắng nghe.
Nghe Trương Tiến nói Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ mới biết, hơn hai mươi dặm về phía đông trấn có một khu rừng đầm lầy, bên trong là đầm lầy vô số, cực kỳ khó đi, dã thú độc hoang cực nhiều, người thường không dám vào, người đời gọi địa giới đó là đầm lầy Thiên Nhãn.
Địa hình trong đó phức tạp, lại nhiều đầm lầy, không cẩn thận bước vào đầm lầy chỉ e xác cũng không nhặt về được, nên bình thường gần như không một bóng người… Có điều, không lâu trước đây có một vài người trong võ lâm vì lợi ích của giữa các bang phái đã hẹn tử chiến ở gần đầm lầy Thiên Nhãn.
Hôm đó đúng ngày mưa lớn, những người đó trong trận đấu không biết di chuyển thế nào vào trong đầm lầy Thiên Nhãn, một nhóm người lạc đường trong đó, không tìm được lối ra.
Ai ngờ, khi họ vào sâu trong đầm lầy không biết có phải vì mưa to không lại phát hiện một ngôi mộ cổ xuất hiện trong một cái đầm lớn.
Những người này đều không sợ trời không sợ đất, thấy kỳ quan như vậy, trực giác đều mách bảo có thể có bảo vật, là đại cơ duyên, liền tạm thời từ bỏ chiến đấu, đi vào mộ cổ.
Ngôi mộ cổ này thật không khiến người ta thất vọng, tuy dường như đó chỉ là một mộ phụ bồi táng, và khu thăm dò được cũng chỉ là một phần, nhưng vô cùng nguy hiểm, cơ quan trong mộ đã giết chết không ít người.
Nhưng những người này đều có võ nghệ cao siêu, rất nhanh đã phá giải được một cái mộ thất, lấy được lượng lớn vàng bạc châu báu. Ai cũng lấy đi rất nhiều, chỉ là mưa dần tạnh, ngôi mộ lại bắt đầu chìm xuống đầm lầy. Họ sợ bị chôn sống nên vội chạy ra ngoài.
Sau đó là một màn tử chiến, tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt kho báu, lại chết thêm không ít…
Nhưng cũng có một vài người thoát được ra ngoài, cũng mang theo châu báu ra ngoài.
Nghe nói số châu bái mỗi người mang ra đều từ vài chục tới hàng trăm lượng vàng. Tin tức về mộ cổ trong đầm lầy Thiên Nhãn cũng truyền đi điên cuồng, không lâu sau người giang hồ quanh đây cũng biết tin.
Những người trong giang hồ bọn Tô Bằng thấy hôm nay đều là người từ các thành trấn xung quanh tới tìm kho báu, đều đợi mộ cổ xuất hiện lần nữa.
Nhà Trương Tiến vốn là gia tộc văn võ truyền gia, phụ thân là cử nhân, cũng là nhân sĩ võ lâm, cũng là hương thân, Trương Tiến từ nhỏ đã được phụ thân rèn giũa, đã đọc sách, cũng từng luyện võ, coi như là một nửa trong võ lâm. Nghe tin này lập tức muốn thử, bèn lấy lý do đi ngao du rồi tới đây.
“Thì ra là vậy…”
Tô Bằng xoa cằm.
“Ca…ca ca, nghe thì có vẻ trong bảo tàng có khá nhiều châu báu, đáng để chúng ta đi xem xem.”
Lúc này, Lăng Tiêu Vũ từ nãy chỉ ăn cơm không nói đột nhiên ngẩng lên nhìn Tô Bằng với ánh mắt lấp lánh.
Tô Bằng thấy thế nghĩ bụng, không hay rồi… Những thiếu hiệp mới ra giang hồ mong đợi nhất là những kỳ ngộ. Dù chỉ có được chút râu ria sau này cũng là có cái để kể với bằng hữu. Tuy Lăng Tiêu Vũ có thể được dạy dỗ tốt nhưng cũng khó tránh được sự hấp dẫn của thông tin này, dường như rất muốn vào đầm lầy Thiên Nhãn xem thế nào.
“Hai vị nếu muốn đi thì hôm nay là cơ hội tốt… Ta vừa xem thời tiết, thấy phía xa có mây đen đang di chuyển về hướng này. Có lẽ tối nay sẽ mưa lớn. Bảo tàng trong mộ cổ nghe nói chỉ xuất hiện vào ngày mưa to. Hôm nay đi là vừa đúng lúc, chỉ là nếu muốn đi thì cần chuẩn bị một thứ.
Trương Tiến thấy Lăng Tiêu Vũ có ý muốn bèn nói.
“Ồ? Phải chuẩn bị thứ gì?”
Tô Bằng hỏi.
“Cái này.”
Trương Tiến nói rồi lấy ra một cái bọc giấy dầu, đặt lên bàn rồi mở ra.
“Gạo nếp?”
Tô Bằng nhìn liền nhận ra ngay là gạo nếp bình thường vẫn dùng gói bánh chưng.
“Mang nó đi làm gì? Đâu phải Tết Đoan Ngọ…”
Lăng Tiêu Vũ thấy lạ.
“Hai bị không biết..Theo những người thoát ra nói, trong bảo tàng có quái vật bảo vệ bảo tàng, có vẻ như là cương thi trong truyền thuyết, gần như đao thương bất nhập, chính loại quái vật đó đã giết không ít người lần đầu tới đó tìm kho báu. Vì thế những ai có tin nội bộ đều chuẩn bị gạp nếp, truyền thuyết nói cương thi sợ gạo nếp nên ta chuẩn bị một túi.”
Trương Tiến nhìn xung quanh xong nói nhỏ.
“Vậy à… Còn có loại quái vật cương thi sao?”
Tô Bằng nói với vẻ khó tin.
“Nếu Tô huynh không tin, những Mô Kim Hiệu Úy thường xuyên gặp thứ này, chúng là do sát khí của người chết tích tụ không tan, chỉ có những vật dương cương mới khắc chế được. Thư sinh bọn ta tuy cũng có dưỡng khí Hạo Nhiên nhưng gặp thứ ô uế như cương thi vẫn kém một chút. Phải chuẩn bị một số thứ, ngoài gạo nếp ra nghe nói móng lừa đen cũng có thể khắc chế được. Chỉ là móng lừa đen khá khó kiếm, hiện chỉ tìm được gạo nếp. Những việc này thà tin là có chứ không thể không tin.”
Trương Tiến rất nghiêm túc nói.
Lăng Tiêu Vũ nghe xong gật gù, Tô Bằng thì không nói gì, xem ra trí tò mò của Lăng Tiêu Vũ đã bị kích thích rồi, nếu không đi chắc hẳn sẽ vô cùng khó chịu.
“Tiểu muội, ngày mai chúng ta còn phải lên thuyền, đừng nên gây chuyện.”
Tô Bằng nhắc nhở, còn Lăng Tiêu Vũ chỉ gật đầu vô thức, hoàn toàn không nghe thấy gì. Có lẽ tâm trí đã bị lấp đầy bởi chuyện thần kỳ kia, chắc cương thi cũng không dọa được cô.
“Chúng ta ăn nhanh lên, tí còn kịp mua đồ chống mưa như đẩu lạp. Tối nay nhất định ta phải tới đầm lầy Thiên Nhãn.”
Trương Tiến nói, Tô Bằng gật đầu.
Mấy người vội ăn cơm, Trương Tiến ăn xong liền đi mua đồ, còn Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ cũng về tiểu lầu nghỉ ngơi. Trước khi về Lăng Tiêu Vũ còn lén mua hai gói gạo nếp từ chủ quán, cất trong người không cho Tô Bằng biết.
“Xem ra tối nay lại không thoát được như thường ngày rồi…”
Tô Bằng cảm thán, cùng Lăng Tiêu Vũ về tiểu lầu.
Tô Bằng ở tầng dưới còn Lăng Tiêu Vũ tầng trên, bên ngoài trời đã tốt, Tô Bằng ngồi trên giường tu luyện nội công. Không lâu sau thì nghe trên lầu có tiếng động khẽ, dường như là tiếng mở cửa rồi nghe tiếng khinh công.
Một lát sau, trong sân lại có động tĩnh, có không ít tiếng khinh công vang lên quanh tiểu lầu.
Tô Bằng mở mắt, nghĩ một chút rồi cầm Vô Phong Kiếm đ ra ngoài, cũng dùng khinh công nhảy ra ngoài tường.
Tô Bằng vốn khá anh tuấn, nhìn lại rất hiền hòa, dễ gần, khiến người ta có thiện cảm, hơn nữa Lăng Tiêu Vũ cũng tuấn tú, ai nhìn cũng thấy dễ chịu.
Thư sinh đó đã tới mấy quán trọ đều đã hết chỗ, cũng không muốn đi tiếp nữa, thấy hai người Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ dễ gần, lại có lời mời mình, liền cung tay:
“Vậy ta làm phiền rồi.”
Rồi tiến lại gần.
Lăng Tiêu Vũ biết Tô Bằng đang muốn thăm dò tin tức, nhi nữ giang hồ cũng không bận tâm tiểu tiết, đứng dậy khẽ gật đầu với thư sinh kí. Hắn cung tay:
“Tiểu sinh Trương Tiến, là người bản địa, không biết hai vị từ đâu tới? Xem ra hai vị là huynh muội?”
Tô Bằng cười, gương mặt hắn và Lăng Tiêu Vũ đúng là có vài phần giống nhau, thấy Trương Tiến hiểu nhầm cũng không giải thích, thuận miệng nói:
“Ta là Tô Bằng ở Giang Ninh, đây là xá muội, Tô Tiểu Vũ, tới từ Đằng Châu, Tân Hải Thành. Trên đường tới đây, gặp huynh đài phong thần tuấn lãng, lại dường như chưa tìm được nơi nghỉ chân, nên mời huynh đài qua ngồi. Có gì đường đột mong huynh bỏ qua.”
Lăng Tiêu Vũ nghe Tô Bằng nói vậy cũng không tức giận, có thân phận huynh muội cũng bớt được phiền phức, vì thế không nói gì, cung tay coi như làm quen với Trương Tiế.
Thư sinh nghe Tô Bằng nói vậy, rõ ràng là Tô Bằng muốn mời khách lại nói vô cùng khiêm tốn, trong lòng thấy thoải mái, cười nói:
“Trương Tiến có tài đức gì, Tô huynh xem trọng như vậy…Hôm nay làm phiền Tô huynh rồi.”
Hai người khách sáo một vài lời rồi cùng ngồi xuống.
Trương Tiến cũng không phải nhiều tuổi, chỉ tương đương Tô Bằng. Vốn thấy Tô Bằng cũng tuấn lãng, rất khách khí, lại như đã từng đọc sách, rất có thiện cảm, cộng với việc Tô Bằng chủ động kết giao, không lâu sau cũng gọi huynh đệ.
Nói chuyện một lúc, Tô Bằng cũng bắt đầu hạ giọng hỏi:
“Ta và xá muội tới trấn này, dọc đường thấy không ít người trong giang hồ, ai cũng rất thần bí khiến huynh muội ta rất hiếu kỳ. Ta thấy Trương huynh cũng là người trong giang hồ, không biết Trương huynh có biết điều gì chăng kể ta nghe cho bớt mơ hồ.”
“Hai huynh muội huynh không phải vì biết chuyện bảo tàng trong đầm lầy Thiên Nhãn mà tới đây sao?”
Trương Tiến nghe thế thì ngạc nhiên, suy nghĩ một chút cảm thấy đây cũng chẳng phải bí mật gì, mà thêm hai người có lẽ sẽ có thêm trợ giúp, liền nói:
“Đúng rồi, huynh nói huynh từ Tân Hải Thành tới bằng thuyền, không biết cũng không có gì lạ. Những người này, tám chín phần là vì bảo tàng cổ mộ…”
“Ồ? Bảo tàng?”
Tô Bằng nghe vậy dường như có hứng thú, nói.
“Trương huynh mời nói kỹ.”
“Là thế này…”
Trương Tiến cũng không giấu giếm gì, liền kể cặn kẽ. Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ chăm chú lắng nghe.
Nghe Trương Tiến nói Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ mới biết, hơn hai mươi dặm về phía đông trấn có một khu rừng đầm lầy, bên trong là đầm lầy vô số, cực kỳ khó đi, dã thú độc hoang cực nhiều, người thường không dám vào, người đời gọi địa giới đó là đầm lầy Thiên Nhãn.
Địa hình trong đó phức tạp, lại nhiều đầm lầy, không cẩn thận bước vào đầm lầy chỉ e xác cũng không nhặt về được, nên bình thường gần như không một bóng người… Có điều, không lâu trước đây có một vài người trong võ lâm vì lợi ích của giữa các bang phái đã hẹn tử chiến ở gần đầm lầy Thiên Nhãn.
Hôm đó đúng ngày mưa lớn, những người đó trong trận đấu không biết di chuyển thế nào vào trong đầm lầy Thiên Nhãn, một nhóm người lạc đường trong đó, không tìm được lối ra.
Ai ngờ, khi họ vào sâu trong đầm lầy không biết có phải vì mưa to không lại phát hiện một ngôi mộ cổ xuất hiện trong một cái đầm lớn.
Những người này đều không sợ trời không sợ đất, thấy kỳ quan như vậy, trực giác đều mách bảo có thể có bảo vật, là đại cơ duyên, liền tạm thời từ bỏ chiến đấu, đi vào mộ cổ.
Ngôi mộ cổ này thật không khiến người ta thất vọng, tuy dường như đó chỉ là một mộ phụ bồi táng, và khu thăm dò được cũng chỉ là một phần, nhưng vô cùng nguy hiểm, cơ quan trong mộ đã giết chết không ít người.
Nhưng những người này đều có võ nghệ cao siêu, rất nhanh đã phá giải được một cái mộ thất, lấy được lượng lớn vàng bạc châu báu. Ai cũng lấy đi rất nhiều, chỉ là mưa dần tạnh, ngôi mộ lại bắt đầu chìm xuống đầm lầy. Họ sợ bị chôn sống nên vội chạy ra ngoài.
Sau đó là một màn tử chiến, tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt kho báu, lại chết thêm không ít…
Nhưng cũng có một vài người thoát được ra ngoài, cũng mang theo châu báu ra ngoài.
Nghe nói số châu bái mỗi người mang ra đều từ vài chục tới hàng trăm lượng vàng. Tin tức về mộ cổ trong đầm lầy Thiên Nhãn cũng truyền đi điên cuồng, không lâu sau người giang hồ quanh đây cũng biết tin.
Những người trong giang hồ bọn Tô Bằng thấy hôm nay đều là người từ các thành trấn xung quanh tới tìm kho báu, đều đợi mộ cổ xuất hiện lần nữa.
Nhà Trương Tiến vốn là gia tộc văn võ truyền gia, phụ thân là cử nhân, cũng là nhân sĩ võ lâm, cũng là hương thân, Trương Tiến từ nhỏ đã được phụ thân rèn giũa, đã đọc sách, cũng từng luyện võ, coi như là một nửa trong võ lâm. Nghe tin này lập tức muốn thử, bèn lấy lý do đi ngao du rồi tới đây.
“Thì ra là vậy…”
Tô Bằng xoa cằm.
“Ca…ca ca, nghe thì có vẻ trong bảo tàng có khá nhiều châu báu, đáng để chúng ta đi xem xem.”
Lúc này, Lăng Tiêu Vũ từ nãy chỉ ăn cơm không nói đột nhiên ngẩng lên nhìn Tô Bằng với ánh mắt lấp lánh.
Tô Bằng thấy thế nghĩ bụng, không hay rồi… Những thiếu hiệp mới ra giang hồ mong đợi nhất là những kỳ ngộ. Dù chỉ có được chút râu ria sau này cũng là có cái để kể với bằng hữu. Tuy Lăng Tiêu Vũ có thể được dạy dỗ tốt nhưng cũng khó tránh được sự hấp dẫn của thông tin này, dường như rất muốn vào đầm lầy Thiên Nhãn xem thế nào.
“Hai vị nếu muốn đi thì hôm nay là cơ hội tốt… Ta vừa xem thời tiết, thấy phía xa có mây đen đang di chuyển về hướng này. Có lẽ tối nay sẽ mưa lớn. Bảo tàng trong mộ cổ nghe nói chỉ xuất hiện vào ngày mưa to. Hôm nay đi là vừa đúng lúc, chỉ là nếu muốn đi thì cần chuẩn bị một thứ.
Trương Tiến thấy Lăng Tiêu Vũ có ý muốn bèn nói.
“Ồ? Phải chuẩn bị thứ gì?”
Tô Bằng hỏi.
“Cái này.”
Trương Tiến nói rồi lấy ra một cái bọc giấy dầu, đặt lên bàn rồi mở ra.
“Gạo nếp?”
Tô Bằng nhìn liền nhận ra ngay là gạo nếp bình thường vẫn dùng gói bánh chưng.
“Mang nó đi làm gì? Đâu phải Tết Đoan Ngọ…”
Lăng Tiêu Vũ thấy lạ.
“Hai bị không biết..Theo những người thoát ra nói, trong bảo tàng có quái vật bảo vệ bảo tàng, có vẻ như là cương thi trong truyền thuyết, gần như đao thương bất nhập, chính loại quái vật đó đã giết không ít người lần đầu tới đó tìm kho báu. Vì thế những ai có tin nội bộ đều chuẩn bị gạp nếp, truyền thuyết nói cương thi sợ gạo nếp nên ta chuẩn bị một túi.”
Trương Tiến nhìn xung quanh xong nói nhỏ.
“Vậy à… Còn có loại quái vật cương thi sao?”
Tô Bằng nói với vẻ khó tin.
“Nếu Tô huynh không tin, những Mô Kim Hiệu Úy thường xuyên gặp thứ này, chúng là do sát khí của người chết tích tụ không tan, chỉ có những vật dương cương mới khắc chế được. Thư sinh bọn ta tuy cũng có dưỡng khí Hạo Nhiên nhưng gặp thứ ô uế như cương thi vẫn kém một chút. Phải chuẩn bị một số thứ, ngoài gạo nếp ra nghe nói móng lừa đen cũng có thể khắc chế được. Chỉ là móng lừa đen khá khó kiếm, hiện chỉ tìm được gạo nếp. Những việc này thà tin là có chứ không thể không tin.”
Trương Tiến rất nghiêm túc nói.
Lăng Tiêu Vũ nghe xong gật gù, Tô Bằng thì không nói gì, xem ra trí tò mò của Lăng Tiêu Vũ đã bị kích thích rồi, nếu không đi chắc hẳn sẽ vô cùng khó chịu.
“Tiểu muội, ngày mai chúng ta còn phải lên thuyền, đừng nên gây chuyện.”
Tô Bằng nhắc nhở, còn Lăng Tiêu Vũ chỉ gật đầu vô thức, hoàn toàn không nghe thấy gì. Có lẽ tâm trí đã bị lấp đầy bởi chuyện thần kỳ kia, chắc cương thi cũng không dọa được cô.
“Chúng ta ăn nhanh lên, tí còn kịp mua đồ chống mưa như đẩu lạp. Tối nay nhất định ta phải tới đầm lầy Thiên Nhãn.”
Trương Tiến nói, Tô Bằng gật đầu.
Mấy người vội ăn cơm, Trương Tiến ăn xong liền đi mua đồ, còn Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ cũng về tiểu lầu nghỉ ngơi. Trước khi về Lăng Tiêu Vũ còn lén mua hai gói gạo nếp từ chủ quán, cất trong người không cho Tô Bằng biết.
“Xem ra tối nay lại không thoát được như thường ngày rồi…”
Tô Bằng cảm thán, cùng Lăng Tiêu Vũ về tiểu lầu.
Tô Bằng ở tầng dưới còn Lăng Tiêu Vũ tầng trên, bên ngoài trời đã tốt, Tô Bằng ngồi trên giường tu luyện nội công. Không lâu sau thì nghe trên lầu có tiếng động khẽ, dường như là tiếng mở cửa rồi nghe tiếng khinh công.
Một lát sau, trong sân lại có động tĩnh, có không ít tiếng khinh công vang lên quanh tiểu lầu.
Tô Bằng mở mắt, nghĩ một chút rồi cầm Vô Phong Kiếm đ ra ngoài, cũng dùng khinh công nhảy ra ngoài tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.