Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 579: Cách Vỡ Lòng Của Thiếu Niên (2)

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Có điều Tô Bằng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn tiến đến xin uống chút nước, liền thúc ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.

Mười mấy võ giả giống như là tiêu cục phía trước, nghe phía sau có tiếng vó ngựa, hơi có vẻ khẩn trương, chẳng qua sau khi thấy phía sau chỉ có một mình Tô Bằng con ngựa, mới có chút yên tâm.

Tô Bằng giục ngựa đi tới bên cạnh đám tiêu sư hộ vệ xe ngựa kia, nói với tiêu sư ngồi trên ngựa:

“Bằng hữu, hôm nay ta xuất môn có chút vội, quên chuẩn bị túi nước, có thể cho ta xin uống chút nước được hay không?"

Nghe xong lời của Tô Bằng, mấy người tiêu sư này nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt cuối cùng rơi vào một người võ giả hơn bốn mươi tuổi ngồi ở trước mặt xe ngựa.

Võ giả kia nhìn thoáng qua Tô Bằng, cảm thấy Tô Bằng một thân phục trang dường như khí chất bất phàm, hẳn là nhân vật trên giang hồ có chút danh hiệu, không muốn đắc tội, hắn từ bên người lấy ra một túi nước, ném cho Tô Bằng, nói:

“Túi nước dự bị, chưa có người dùng qua đâu."

Tô Bằng nhận lấy túi nước bay tới, cười nói:

“Cảm tạ."

Nói xong, hắn mở túi nước ra, nâng lên uống nước, cảm giác thư sướng không ít.

Sau khi uống nước xong, Tô Bằng mang túi nước ném trả lại cho người tiêu sư kia, chắp tay nói tạ ơn, cũng không nói cho ít bạc.

Dù sao người trong giang hồ, những chuyện này đều xem như là tiện tay giúp đỡ, nếu đưa cho đối phương một chút bạc, ngược lại có vẻ Tô Bằng giống như con buôn.

Sau khi uống nước xong, Tô Bằng vốn muốn rời đi, chợt nghe trong xe ngựa truyền ra từng tiếng một:

"Không được để cho người nọ rời đi."

Nghe thấy những lời này, các tiêu sư hộ vệ xe ngựa kia đột nhiên khẩn trương lên, ai nấy đếu rút binh khí ra khỏi vỏ, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi cùng với địch ý, nhìn về phía Tô Bằng.

Tô Bằng cũng nhíu mày, mình gần đây hình như không có đắc tội người nào... Được rồi là có đắc tội Đại Không Tự cùng với Thục Sơn, nhưng mà người của hai môn phái kia cũng không giống như là người cần phải mời tiêu sư hộ vệ, vì sao người trong xe ngựa này lại muốn mình lưu lại.



Hắn đem ánh mắt quăng vào phía trong xe ngựa kia, chỉ thấy cửa sổ xe ngựa chầm chậm mở ra, lộ ra một khuôn mặt mập mạp.

"Là ngươi?"

Tô Bằng nhìn người này, lập tức nhận ra, người này cũng không phải là người xa lạ, chính là tên mập nhà Lương gia Lương Đại Mễ từng gặp mặt một lần ở trong hội đường của Linh Mị Nhi.

“Là ta... A? Các ngươi rút binh khí ra làm gì? Muốn đánh nhau sao?"

Tên mập kia vươn đầu ra, đầu tiên là nặn ra một nụ cười với Tô Bằng, sau đó nhìn tiêu sư bốn phía rút ra binh khí như lâm đại địch, trong ánh mắt hơi có vẻ mê mang, hỏi mọi người chung quanh.

“Lương công tử... Không phải là ngươi muốn chúng ta lưu người lại này sao?"

Tiêu sư mới vừa ném cho Tô Bằng túi nước nãy, nhìn Lương mập Lương công tử lộ ra vẻ có chút mê mang, hỏi hắn.

“A? Có sao? À... Hình như là có chút hiểu lầm, ta là nói... Nói mời vị công tử kia dừng bước, này... Này một mình đi đường cũng có chút cô đơn, vị kia là Tô... Tô công tử đúng không? Có thể lên xe cùng ta tâm sự được không? Vị Tô công tử này ta có quen, ta chỉ là muốn mời hắn đi đường cùng nhau..."

Lương mập Lương công tử kia, trong miệng ấp úng, có chút lắp bắp nói.

Nghe xong những lời này của hắn, mọi người chung quanh mới hiểu rõ.

“Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi người thả lỏng một chút."

Tiêu sư thủ lĩnh hô với mọi ngươi chung quanh, sau đó chắp tay nói với Tô Bằng:

“Thật có lỗi, Tô công tử, thủ hạ có chút khẩn trương."

Tô Bằng lắc đầu, khẽ cười cười, tình huống buồn cười này ngược lại rất giống với phong cách trước nay của Lương mập kia.

Lương mập kia, đầu vẫn còn duỗi ra ngoài xe ngựa, mặt mang theo chờ đợi mà nhìn Tô Bằng.



Nếu người bình thường gặp mặt một lần mời Tô Bằng cùng nhau đi đường, Tô Bằng chắc chắn sẽ không đáp ứng, lúc này hẳn là nên từ chối nhã nhặn. Có điều Lương mập này, nhắc tới cùng với Tô Bằng có chút sâu xa, Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói:

“Được, nếu Lương công tử đã mời, ta liền đi cùng với Lương công tử một đoạn đường đi."

Lương mập mừng rỡ, nói với Tô Bằng:

“Mời Tô công tử lên xe, chúng ta hàn huyên một chút."

Tô Bằng cũng đúng lúc muốn từ chỗ hắn hỏi thăm một chút tin tức, nhẹ gật đầu, giục ngựa đi tới. Chiếc xe ngựa kia cũng ngừng lại, Tô Bằng lập tức trực tiếp nhảy đến trên xe ngựa, tiến vào trong xe.

Chiếc xe ngựa này, dạ thiết kế chuyên để cho lữ hành đường dài, do ba con tuấn mã kéo, không gian buồng xe rất lớn, hơn nữa còn có phũ nệm êm. Tô Bằng đi đến, phát hiện Lương mập này rúc vào trong xe, dường như giấu vật gì đó ở sau lưng vậy.

Ánh mắt Tô Bằng rất tốt, quét mắt một cái không khỏi bật cười, hóa ra vật gì đó mà Lương mập kia cố gắng giấu sau lưng mình lại là một quyển đông cung đồ (tranh khiêu dâm).

Thế giới trò chơi Tử Vong Luân Hồi, không có internet, cũng không có các trang web đen, không có các cô giáo vỡ lòng của thời thiếu niên ngây thơ chưa trưởng thành như Aoi Sora, Iijima Ai, Maria Ozawa, Yoshizawa Akiho, Hatano Yui..., thiếu niên trong thế giới này, so sánh với thế giới thực tế quả thật quá thê thảm quá buồn khổ rồi.

Có điều đối với thiếu niên ở dưới tầng chót của xã hội, có thể đi rình coi, thiếu niên ở tầng lớp tầm tầm bậc trung, có thể tốn chút tiền tiêu vặt từ chỗ họa sĩ chung quanh chốn thanh lâu mua đông cung đồ, thiếu niên giàu có một chút, sau khi trốn khỏi ánh mắt cha mẹ, có thể chạy thẳng tới Di Hồng viện.

Cho nên trên thực tế, các thiếu niên của thế giới này đều tự có phương thức vỡ lòng của riêng mình.

Đông cung đồ này, về phương diện phổ cập tri thức trong xã hội cổ đại này coi như là có công lao không nhỏ.

Lương mập xuất thân từ Lương gia, chưa hẳn tôn quý, nhưng tuyệt đối giàu có, có đầy đủ tiền tài để mua đông cung đồ.

Lúc này Tô Bằng thấy Lương mập kia không ngừng đem đông cung cất giấu sau lưng, không khỏi nở nụ cười, nói:

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Lương công tử cũng coi như đã trưởng thành, lại thêm gia cảnh giàu có, lúc này cho dù có mấy phòng thê thiếp cũng coi như là bình thường, không cần phải che che lấp lấp như thế, muốn nhìn thì cứ nhìn đi."

Nghe xong lời này của Tô Bằng, Lương mập thở ra một hơi thật sâu, dường như thả lỏng không ít, thật ra hắn cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Tô Bằng cũng biết Tô Duy Uy lúc này ở dưới giường cũng dấu không ít manga cùng với tiểu thuyết người lớn, bình thường người trong nhà một khi quét dọn nhà cửa thì liền căng thẳng hẳn lên, thật ra thì so với tâm lý của tên mập này cũng không kém là bao nhiêu.

Lúc này nghe xong lời lý giải của Tô Bằng, Lương mập thoáng cái đã thả lỏng không ít, trong lòng lập tức cảm thấy Tô Bằng gần gũi hơn không ít, hắn mở miệng nói với Tô Bằng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook