Chương 608: Cho Một Kiếm Là Xong Chuyện! (2)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, có điều trong lòng lại là đang nghĩ, nhìn Thạch tiền bối cùng với Tùng tiền bối, thấy thế nào cũng đều có cảm giác có chút giống mảnh thiên thạch kỳ lạ sinh ra Tôn Đại Thánh trong "Tây Du Ký", lại có điểm giống thiên thạch kỳ lạ bên trong "Hồng Lâu Mộng” kia, mà còn Tùng tiền bối thì có chút cảm giác giống như đại tiên nhân sâm Hỗn Nguyên, chẳng lẽ trong chuyện này có liên hệ gì đó sao?
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng lắc lắc đầu, có lẽ có chút liên hệ đi, có điều mình tạm thời cũng không rõ ràng lắm.
Cho nên Tô Bằng thay đổi đề tài khác, nói với Tam sư huynh Trần Kỳ Trận:
“Tam sư huynh, Đại sư huynh cùng với Nhị sư huynh và tiểu sư tỷ vẫn còn ở trên núi sao?"
“Đại sư huynh xuống núi, đi hoàn thành một ít chuyện riêng, mà còn Nhị sư huynh gần đây võ đạo có chút cảm ngộ, đang ở thạch thất bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan, Tiểu sư muội ngược lại vẫn còn ở trên núi, có điều nàng gần đây vẫn còn đang nghiên cứu cơ quan gì đó, cho nên không thế nào xuất hiện, vì vậy là ta xuống núi đón ngươi đó."
Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong nhẹ gật đầu.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã xuyên qua trận tùng cùng với đường mòn trên núi, phía trước cách đó không xa chính là chỗ đạo cung.
“Đi thôi tiểu sư đệ, sư tôn vẫn còn đang chờ ngươi ở trong đạo cung."
Tô Bằng gật đầu, hai người lại đi một đoạn đường ngắn, đi tới trước mặt đạo cung.
"Xin chào hai vị sư huynh, đạo trưởng vẫn đang ở bên trong chờ các ngươi."
Ngoài cửa đồng tử tên gọi là Tùng Phong chào hỏi với hai người.
Trần Kỳ Trận gật đầu, cùng với Tô Bằng tiến vào đạo cung.
Hai người xuyên qua tiền viện, dưới sự dẫn dắt của một đồng tử khác, tiến vào Chủ Điện đằng sau đạo cung.
Trong chủ điện, Vân Đạo Tử vẫn bộ dạng giống như đang ngủ mà không phải ngủ, khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, dường như đang tu hành gì đó.
Hai người đi tới, đứng ở bên cạnh Vân Đạo Tử, đồng thời cung kính thi lễ.
“Sư tôn, Tiểu sư đệ đã thông qua khảo nghiệm ảo cảnh của Thạch tiền bối, đây là bản ghi chép khảo nghiệm Huyễn Giới Thạch."
Trần Kỳ Trận nói với Vân Đạo Tử, nói xong lấy ra viên Huyễn Giới Thạch tương đối nhỏ này đặt ở trước mặt Vân Đạo Tử.
Vân Đạo Tử hơi mở mắt, nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Bằng, mỉm cười nói nói:
“Xem ra Tô Bằng ngươi ở trong khoảng thời gian chưa đến một năm đã tu hành kiếm ý đến trình độ hư kiếm tiểu viên mãn, rất không tồi. Chúng ta cũng đã một thời gian rất lâu chưa gặp nhau... Kỳ trận, Tô Bằng, hai người các ngươi đều ngồi xuống đi, để Tô Bằng kể lại một chút, trong khoảng thời gian này ở dưới chân núi đã trải qua những gì."
Nghe giọng nói Vân Đạo Tử ấm áp giống như trưởng bối trong nhà, Tô Bằng đột nhiên từ trong thân thể cảm giác được một như có một dòng nước ấm, tựa như phiêu bạt nhiều năm về lại cố hương, trưởng bối trong nhà thân thiết gọi tên của mình, nắm tay của mình, bảo mình kể lại những năm này sống ra sao.
Tình cảnh lúc này, dường như khiến Tô Bằng như về lại thời điểm ông nội của mình vừa mới bắt đầu tiếp nhận mình, hỏi han ân cần với mình, sinh ra một loại tình cảm dịu dàng.
Tô Bằng cảm giác trong lòng rất là ấm áp, hắn quả thật cầm lấy một cái bồ đoàn ngồi xuống, giống như là đứa nhỏ trở về nhà ở chung với cha mẹ, kể lại những việc đã trải qua suốt mấy năm này, bắt đầu cùng với sư tôn Vân Đạo Tử cùng với sư huynh Trần Kỳ Trận, kể lại những sự việc trong khoảng thời gian này.
Tô Bằng kể lại vô cùng tỉ mỉ, từ lúc mình xuống dưới núi, một mình hành tẩu gặp được Âu Dương Khánh cùng với Phó Tử Dịch Kha, mãi cho đến khi mình lên núi, thấy bọn người nửa đường chuẩn bị chặn giết Lương Đại Mễ, tất cả đều nói rõ chi tiết một lần, ngoại trừ viêc mình là một người chơi với một số chuyện không tiện nói ra, thì gần như không có giấu diếm cái gì.
Vân Đạo Tử nghe vô cùng cẩn thận, có vài thời điểm sẽ ngắt lời hỏi một số chi tiết.
Như thế bắt đầu nói liền nói hơn một canh giờ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tô Bằng kể suốt hai canh giờ, mới xem như kể hết những việc mình đã trải qua.
Lúc này, hắn mới phát hiện, lúc trước không có cảm giác gì, bây giờ kể lại một lần với sư tôn mới phát hiện mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy... Nhớ lại ở trên đường của quận Giang Ninh đắc tội Hoắc thiếu hiệp, sự kiện Tạ An ở quận Giang Ninh, sau đó là Cổ Kiếm Sơn Trang, chém chết Lô Khiếu Thiên, quỷ thôn trên đường đi đến Lâm Y, huyết đấu của liên minh ngũ thành, ân oán cùng với hòa thượng Đại Không Tự và Từ Hàng Tĩnh Trai, về sau còn có hội giao dịch ở Lâm Y, trợ giúp Mục Hiểu Tùng báo thù, rồi đến tìm bí cảnh của Lỗ Ban, sau đó lại là hành trình ở Nam Ninh...
Lúc bình thường Tô Bằng làm những chuyện này, không có cảm giác gì, lúc này kể lại những thứ này với Vân Đạo Tử, đối với mình cũng coi như là một sự tổng kết. Thời điểm nói ra những điều này, dường như mình cũng buông xuống rất nhiều, thoải mái hơn rất nhiều.
Rốt cuộc, chuyện xưa của Tô Bằng đã kể xong.
Vân Đạo Tử nghe xong câu chuyện của Tô Bằng, lúc này có chút nhắm mắt lại, dường như đang suy tư cái gì, sau một lúc lâu hắn mở mắt ra.
“Tô Bằng, nguyên tắc xử thế của bổn môn, coi như là độc lập lánh đời, cũng không thích ở trên giang hồ làm quá nhiều chuyện, ân oán trong giang hồ cũng cố gắng tránh dính các loại nhân quả, ngươi lần này xuống núi, sát ý dường như hơi có chút nặng."
Vân Đạo Tử suy tư một hồi, mở mắt, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng hơi hơi trầm xuống, chẳng lẽ sư tôn đối với hành động của mình không hài lòng lắm?
Có điều, Vân Đạo Tử đã nói tiếp:
“Có điều, bổn môn mặc dù không ưa thích dính lấy nhân quả, nhưng cũng không sợ, nếu nhân quả tìm tới ngươi vậy ngươi liền nhớ lại tâm cảnh lúc học được kiếm ý ngày đó là tốt rồi, nhất là với những người tự cao tự đại không phân rõ phải trái thì càng phải như vậy."
“Tâm cảnh lúc học tập kiếm ý?"
Tô Bằng nghe xong, hơi có chút kinh ngạc, không quá hiểu rõ Vân Đạo Tử nói là cái gì.
“Nhanh như vậy quên rồi sao? Tử Hà Môn chúng ta, tu hành chính là kiếm ý, xem như là kiếm phái. Nếu lúc này có ít người quả thật dây dưa không rõ, vậy thì mặc kệ thân phận của hắn cao thấp ra sao, địa vị như thế nào, đều chém một kiếm xong việc cho ta."
Vân Đạo Tử thấy Tô Bằng hơi kinh ngạc, mở miệng nói...
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng lắc lắc đầu, có lẽ có chút liên hệ đi, có điều mình tạm thời cũng không rõ ràng lắm.
Cho nên Tô Bằng thay đổi đề tài khác, nói với Tam sư huynh Trần Kỳ Trận:
“Tam sư huynh, Đại sư huynh cùng với Nhị sư huynh và tiểu sư tỷ vẫn còn ở trên núi sao?"
“Đại sư huynh xuống núi, đi hoàn thành một ít chuyện riêng, mà còn Nhị sư huynh gần đây võ đạo có chút cảm ngộ, đang ở thạch thất bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan, Tiểu sư muội ngược lại vẫn còn ở trên núi, có điều nàng gần đây vẫn còn đang nghiên cứu cơ quan gì đó, cho nên không thế nào xuất hiện, vì vậy là ta xuống núi đón ngươi đó."
Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong nhẹ gật đầu.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã xuyên qua trận tùng cùng với đường mòn trên núi, phía trước cách đó không xa chính là chỗ đạo cung.
“Đi thôi tiểu sư đệ, sư tôn vẫn còn đang chờ ngươi ở trong đạo cung."
Tô Bằng gật đầu, hai người lại đi một đoạn đường ngắn, đi tới trước mặt đạo cung.
"Xin chào hai vị sư huynh, đạo trưởng vẫn đang ở bên trong chờ các ngươi."
Ngoài cửa đồng tử tên gọi là Tùng Phong chào hỏi với hai người.
Trần Kỳ Trận gật đầu, cùng với Tô Bằng tiến vào đạo cung.
Hai người xuyên qua tiền viện, dưới sự dẫn dắt của một đồng tử khác, tiến vào Chủ Điện đằng sau đạo cung.
Trong chủ điện, Vân Đạo Tử vẫn bộ dạng giống như đang ngủ mà không phải ngủ, khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, dường như đang tu hành gì đó.
Hai người đi tới, đứng ở bên cạnh Vân Đạo Tử, đồng thời cung kính thi lễ.
“Sư tôn, Tiểu sư đệ đã thông qua khảo nghiệm ảo cảnh của Thạch tiền bối, đây là bản ghi chép khảo nghiệm Huyễn Giới Thạch."
Trần Kỳ Trận nói với Vân Đạo Tử, nói xong lấy ra viên Huyễn Giới Thạch tương đối nhỏ này đặt ở trước mặt Vân Đạo Tử.
Vân Đạo Tử hơi mở mắt, nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Bằng, mỉm cười nói nói:
“Xem ra Tô Bằng ngươi ở trong khoảng thời gian chưa đến một năm đã tu hành kiếm ý đến trình độ hư kiếm tiểu viên mãn, rất không tồi. Chúng ta cũng đã một thời gian rất lâu chưa gặp nhau... Kỳ trận, Tô Bằng, hai người các ngươi đều ngồi xuống đi, để Tô Bằng kể lại một chút, trong khoảng thời gian này ở dưới chân núi đã trải qua những gì."
Nghe giọng nói Vân Đạo Tử ấm áp giống như trưởng bối trong nhà, Tô Bằng đột nhiên từ trong thân thể cảm giác được một như có một dòng nước ấm, tựa như phiêu bạt nhiều năm về lại cố hương, trưởng bối trong nhà thân thiết gọi tên của mình, nắm tay của mình, bảo mình kể lại những năm này sống ra sao.
Tình cảnh lúc này, dường như khiến Tô Bằng như về lại thời điểm ông nội của mình vừa mới bắt đầu tiếp nhận mình, hỏi han ân cần với mình, sinh ra một loại tình cảm dịu dàng.
Tô Bằng cảm giác trong lòng rất là ấm áp, hắn quả thật cầm lấy một cái bồ đoàn ngồi xuống, giống như là đứa nhỏ trở về nhà ở chung với cha mẹ, kể lại những việc đã trải qua suốt mấy năm này, bắt đầu cùng với sư tôn Vân Đạo Tử cùng với sư huynh Trần Kỳ Trận, kể lại những sự việc trong khoảng thời gian này.
Tô Bằng kể lại vô cùng tỉ mỉ, từ lúc mình xuống dưới núi, một mình hành tẩu gặp được Âu Dương Khánh cùng với Phó Tử Dịch Kha, mãi cho đến khi mình lên núi, thấy bọn người nửa đường chuẩn bị chặn giết Lương Đại Mễ, tất cả đều nói rõ chi tiết một lần, ngoại trừ viêc mình là một người chơi với một số chuyện không tiện nói ra, thì gần như không có giấu diếm cái gì.
Vân Đạo Tử nghe vô cùng cẩn thận, có vài thời điểm sẽ ngắt lời hỏi một số chi tiết.
Như thế bắt đầu nói liền nói hơn một canh giờ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tô Bằng kể suốt hai canh giờ, mới xem như kể hết những việc mình đã trải qua.
Lúc này, hắn mới phát hiện, lúc trước không có cảm giác gì, bây giờ kể lại một lần với sư tôn mới phát hiện mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy... Nhớ lại ở trên đường của quận Giang Ninh đắc tội Hoắc thiếu hiệp, sự kiện Tạ An ở quận Giang Ninh, sau đó là Cổ Kiếm Sơn Trang, chém chết Lô Khiếu Thiên, quỷ thôn trên đường đi đến Lâm Y, huyết đấu của liên minh ngũ thành, ân oán cùng với hòa thượng Đại Không Tự và Từ Hàng Tĩnh Trai, về sau còn có hội giao dịch ở Lâm Y, trợ giúp Mục Hiểu Tùng báo thù, rồi đến tìm bí cảnh của Lỗ Ban, sau đó lại là hành trình ở Nam Ninh...
Lúc bình thường Tô Bằng làm những chuyện này, không có cảm giác gì, lúc này kể lại những thứ này với Vân Đạo Tử, đối với mình cũng coi như là một sự tổng kết. Thời điểm nói ra những điều này, dường như mình cũng buông xuống rất nhiều, thoải mái hơn rất nhiều.
Rốt cuộc, chuyện xưa của Tô Bằng đã kể xong.
Vân Đạo Tử nghe xong câu chuyện của Tô Bằng, lúc này có chút nhắm mắt lại, dường như đang suy tư cái gì, sau một lúc lâu hắn mở mắt ra.
“Tô Bằng, nguyên tắc xử thế của bổn môn, coi như là độc lập lánh đời, cũng không thích ở trên giang hồ làm quá nhiều chuyện, ân oán trong giang hồ cũng cố gắng tránh dính các loại nhân quả, ngươi lần này xuống núi, sát ý dường như hơi có chút nặng."
Vân Đạo Tử suy tư một hồi, mở mắt, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng hơi hơi trầm xuống, chẳng lẽ sư tôn đối với hành động của mình không hài lòng lắm?
Có điều, Vân Đạo Tử đã nói tiếp:
“Có điều, bổn môn mặc dù không ưa thích dính lấy nhân quả, nhưng cũng không sợ, nếu nhân quả tìm tới ngươi vậy ngươi liền nhớ lại tâm cảnh lúc học được kiếm ý ngày đó là tốt rồi, nhất là với những người tự cao tự đại không phân rõ phải trái thì càng phải như vậy."
“Tâm cảnh lúc học tập kiếm ý?"
Tô Bằng nghe xong, hơi có chút kinh ngạc, không quá hiểu rõ Vân Đạo Tử nói là cái gì.
“Nhanh như vậy quên rồi sao? Tử Hà Môn chúng ta, tu hành chính là kiếm ý, xem như là kiếm phái. Nếu lúc này có ít người quả thật dây dưa không rõ, vậy thì mặc kệ thân phận của hắn cao thấp ra sao, địa vị như thế nào, đều chém một kiếm xong việc cho ta."
Vân Đạo Tử thấy Tô Bằng hơi kinh ngạc, mở miệng nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.