Chương 120: Đại thống lĩnh
Hoàng Kim Hải Ngạn
06/05/2015
Sau khi Lăng Tiêu Vũ báo cho Tô Bằng biết tin tức này, cũng ước định thời gian ngày mai tham gia đại tế, liền rời đi, còn lại một mình Tô Bằng.
“Ngày mai không thể thiếu một trận tranh đấu... Thật đúng là thời buổi rối loạn."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Khẽ thở dài một cái, Tô Bằng trở lại tổng bộ của Hắc Lang Nhĩ, hắn trở về là muốn nghe một chút tin tức về một số nhân vật mục tiêu mà hắn giao cho thuộc hạ của Hắc Lang Nhĩ giám thị kia.
Sau khi trở lại tổng bộ Hắc Lang Nhĩ, lại gặp phải phó chủ quản họ Từ mà lúc trước Tô Bằng đã từng nhìn thấy qua kia, hắn thấy Tô Bằng liền gọi hắn lại, ánh mắt hắn nhìn Tô Bằng có chút phức tạp, hắn đã từ trong miệng những phiên tử kia, biết được tin tức Tô Bằng được Hàn Thác tạm thời đề bạt, đồng thời cũng biết Lăng Tiêu Vũ cùng với Tô Bằng quan hệ tương đối chặt chẽ.
Vị phó chủ quản họ Từ này ngẫm lại bản thân mình nhiều năm như vậy mới ngồi được đến địa vị hiện tại, tiểu tử này không ngờ lại vô cùng đơn giản trèo lên tiểu thư của thành chủ, cộng thêm dựa thế ngôi sao mới chói mắt nhất trung hắc thủy quân - Hàn Thác, liền lăn lộn đến trình độ như hiện tại, nhất thời cảm giác được một sự không công bằng.
Tô Bằng đương nhiên không biết vị trước mặt này đang ghen tị với mình, nhìn thấy người này, Tô Bằng vẫn thi lễ như trước, xem xét cho mặt mũi của đối phương, nói:
“Từ chủ quản tìm ta có chuyện gì?"
Thấy Tô Bằng coi như nể tình, Từ chủ quản lúc này tâm tình cũng khá hơn một chút, có điều vẫn có chút ghen tị, hắn nhìn Tô Bằng, có chút chua nói:
“Tô Bằng không ngờ người tâm phúc của ngươi gần đây lại được bổ nhiệm làm phó chủ quản của Hắc Lang Nhĩ... Hơn nữa, Thống lĩnh đại nhân cũng biết ngươi... Mới vừa rồi Thống lĩnh đại nhân cố ý phái thân binh, đến nơi đây tìm ngươi."
“Thống lĩnh đại nhân tìm ta?"
Tô Bằng nghe xong, trong lòng rung động, Đại thống lĩnh của hắc thủy quân, không phải là mục tiêu mình phải tru sát, Lô Khiếu Thiên sao?
“Hắn tìm ta có chuyện gì?"
Trong lòng Tô Bằng suy tư, lại nghĩ nếu Lăng Tiêu Vũ cũng biết là mình dẫn người tiêu diệt Cổ Kiếm Sơn Trang, như vậy Đại thống lĩnh của Hắc thủy quân không có lý do gì không biết tin tức này.
Mà còn Lô Khiếu Thiên, thì lại là một trong sáu người tham gia huyết tinh yến hội Cổ Kiếm Sơn Trang, đồng thời cũng là sư huynh đệ của Cổ Kiếm, nếu như mình là hắn, như vậy lo lắng nhất hẳn là nhược điểm của mình có bị bọn người Tô Bằng biết được hay không.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng không khỏi rất nhanh đã nắm trong lòng bàn tay, trong lòng tính toán, Lô Khiếu Thiên kia sẽ trực tiếp bảo mình đi sau đó giết người diệt khẩu hay không?
“Sẽ không đâu, ngày ấy đi tấn công Cổ Kiếm Sơn Trang cũng không phải chỉ có một mình ta, nhiều NPC giang hồ như vậy, còn có Ninh Thải cùng với tổ Ám Kiêu trợ giúp, ta tại phụ cận Quận Giang Ninh hẳn là nhiều người như vậy, hắn cho dù giết ta cũng ngăn không được lời đồn đãi của nhiều người như vậy, chỉ tổ dẫn đến hiềm nghi mà thôi."
“Còn nữa, ta là người mà Hàn Thác đã đề bạt lên, mà Hàn Thác rõ ràng là thân tín của thành chủ Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình ở trong hắc thủy quân đã đề bạt Hàn Thác như thế, nhất định không phải chỉ là đơn thuần, nếu ta suy đoán không sai, hắn là muốn bồi dưỡng Hàn Thác, có lẽ là bồi dưỡng hắn thành tân thống lĩnh của hắc thủy quân, lại thêm thân phận tại Hắc Lang Nhĩ của Hàn Thác, xem ra tên thành chủ đại nhân kia với Lô Khiếu Thiên chưa hẳn đã không có hoài nghi."
“Nếu Lô Khiếu Thiên giết ta, sẽ mang đến phản ứng dây chuyền liên tiếp, với địa vị hiện nay của Lô Khiếu Thiên, hắn sẽ không vọng động như thế."
Hiểu rõ ràng những thứ này, Tô Bằng thả lỏng một chút, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra.
“Thân binh của Thống lĩnh đại nhân ở nơi nào?"
Tô Bằng hỏi Từ phó chủ quản trước mặt mình.
Những suy tư vừa rồi cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong mắt Từ phó chủ quản, Tô Bằng chẳng qua là vẻ mặt có chút biến hóa, không ngờ Tô Bằng đã suy tư hết những chuyện trên, hắn nói:
“Thân binh kia thấy ngươi không có ở đây, liền đi đến chỗ Hàn Thác để tìm ngươi, hơn nữa báo cho ta biết, nếu nhìn thấy ngươi thì bảo ngươi lập tức đi đến đại trướng của thống lĩnh."
Tô Bằng gật đầu, vừa muốn rời đi, lại nghe thấy Từ phó chủ quản nói chuyện hơi chút chua cay:
“Tô chủ quản đúng là người không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến cho Thống lĩnh đại nhân chú ý, ngày sau nếu như được thăng chức lên cao đừng quên dìu dắt ta một chút nha."
Nghe thấy những lời này, Tô Bằng không khỏi nở nụ cười, trong lòng hắn suy nghĩ, nếu vị phó chủ quản đại nhân này biết mình trong lòng đều là trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm sao giết chết thống lĩnh hắc thủy quân Lô Khiếu Thiên, không biết vẻ mặt sẽ như thế nào.
Có điều trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Tô Bằng vẫn chắp tay nói:
“Đâu có, đâu có."
Nói xong, Tô Bằng rời khỏi tổng bộ Hắc Lang Nhĩ, trước khi đi còn nghe được bên trong hình như truyền đến thanh âm tức giận:
“Hừ! Đúng là đắc chí liền càn rỡ!"
Tô Bằng cũng không thèm để ý những thứ này, đi ra cửa, hai đại trướng đại doanh thống lĩnh của hắc thủy quân đều đặt ngay giữa quân doanh, hết sức dễ tìm, Tô Bằng trực tiếp đi tới.
Rất nhanh sau đó, Tô Bằng đã đi tới đại trướng của thống lĩnh, ngoài trướng, có một trăm lính của hắc thủy quân canh gác bốn phía xung quanh đại trướng, thủ lĩnh là một tên Bách phu trưởng, cũng là đội trưởng thân binh của thống lĩnh hắc thủy quân Lô Khiếu Thiên.
Tô Bằng đi tới, bị mấy tên quân sĩ ngăn lại, Tô Bằng đưa Yêu Bài ra, nói:
“Thống lĩnh đại nhân truyền kiến."
Tên Bách phu trưởng kia đi tới, hỏi rõ thân phận của Tô Bằng, nói:
“Đi theo ta, ngươi quả thật là mặt mũi thật lớn, để Thống lĩnh đại nhân phải chờ tên tiểu tử ngươi."
“Chẳng những khiến hắn chờ ta, ta còn muốn hắn chờ ta giết hắn nữa chứ."
Trong lòng Tô Bằng nói, trên mặt cũng không thay đổi biểu tình, đi theo tên Bách phu trưởng này cùng với hai gã thân binh đi về hướng đại trướng của thống lĩnh.
Đại trướng thống lĩnh này so với quân trướng của Hàn Thác lớn hơn gấp ba lần, doanh trướng màu đen, nghe nói toàn bộ doanh trướng đều là dùng Da sói đen để chế thành, hết sức làm nổi bật thân phận của thống lĩnh đại nhân.
Tô Bằng cùng với tên Bách phu trưởng kia và hai gã thân binh đi vào, chỉ thấy trong trướng, một nam nhân mặt hình chữ điền, sắc mặt như đồng cổ, để râu, mặc một bộ tỏa giáp tinh chế, đang ở trong trướng, nhìn một quyển sách.
“Sao đều là diễn xuất như thế này... Lần trước đi xem Hàn Thác, hắn cũng đang đọc binh thư, vị này cũng như vậy..."
Tô Bằng thấy người này, trong lòng biết hắn hẳn là Đại thống lĩnh hắc thủy quân, Lô Khiếu Thiên!
“Đại thống lĩnh, Tô Bằng đã tới."
Tên Bách phu trưởng kia nói với người trong trướng, người này gật đầu, nói một câu vô nghĩa:
“Ngươi là Tô Bằng?"
“Đúng vậy."
Tô Bằng chắp tay hành một lễ trong quân đội nói.
“Ngươi khá lắm, gần đây rất nổi danh nha, khắp quận Giang Ninh, các đại án trong một tháng này đều có liên quan với ngươi... Vốn tưởng rằng ngươi có ba đầu sáu tay, hôm nay xem ra cũng chỉ là người bình thường."
Lô Khiếu Thiên nhìn Tô Bằng, một đôi mắt hẹp dài sắc bén ánh sáng mờ ảo nhìn Tô Bằng nói.
Ánh mắt này tựa hồ như muốn dùng ánh mắt mà nghiền nát Tô Bằng ra.
“Không dám, thuộc hạ chỉ là vừa may gặp duyên mà thôi, có lẽ năm nay bất lợi, mới liên tục gặp phải đủ loại vụ án."
Tô Bằng đầu cúi thấp trả lời, tuy rằng nhìn như cung kính, ngữ khí giọng nói cùng với nội dung lại không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
“Hừ!"
Lô Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Lớn mật, dám nói như thế với Thống lĩnh đại nhân!"
Nhìn thấy Lô Khiếu Thiên dường như rất bất mãn, cái tên Bách phu trưởng bên cạnh không khỏi hét lớn một tiếng, quát Tô Bằng.
Tô Bằng mặt không chút thay đổi, tư thế vẫn cung kính như cũ, nhưng không thấy nói xin lỗi.
Lúc này, Lô Khiếu Thiên kia khoát khoát tay, nói:
"Miêu Thần, các ngươi lui xuống trước đi, ta hỏi hắn một chút sự tình."
"Dạ."
Tên Bách phu trưởng kia lĩnh mệnh lui ra, trước khi đi còn hung hăng liếc Tô Bằng một cái.
Tô Bằng lẳng lặng đợi đến những thân binh kia đều rời đi khỏi đại trướng thống lĩnh, mới ngẩng đầu nhìn Lô Khiếu Thiên, lúc này, Tô Bằng mới thấy rõ tướng mạo của Lô Khiếu Thiên.
Không thể không nói, tướng mạo của Lô Khiếu Thiên rất không tệ, một khuôn mặt hình chữ điền, phơi nắng thành màu đồng cổ, tuy rằng chưa nói tới anh tuấn nhưng hết sức có uy thế uy nghiêm, thân cao chừng một mét tám, trên người mặc Tỏa Tử Giáp nhìn không ra hình thể cụ thể, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhất định sẽ hết sức kiện mỹ, hai mắt hẹp dài, râu ngắn, thoạt nhìn tinh lực hết sức dư thừa, lộ ra vẻ dương cương.
“Người này đứng lên chính khí đầy người, thật đúng là nhìn chưa ra là hung phạm hành hạ lương dân đến chết."
Trong lòng Tô Bằng âm thầm đánh giá.
Đang lúc Tô Bằng suy tư, Lô Khiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng, nói:
“Tô Bằng, ngươi có biết hay không, giờ phút này ta rất muốn giết ngươi?"
Tô Bằng nghe vậy, dù là đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng trong lòng cũng cả kinh!
Có điều, Tô Bằng lại lập tức đè xuống nỗi khiếp sợ, nếu Lô Khiếu Thiên muốn giết mình thì đã trực tiếp bảo một trăm tên đao phủ mai phục mình, việc gì phải vất vả gọi mình đến nơi đây để nói riêng?
Nghĩ đến đây, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Lô Khiếu Thiên, nói:
“Đại thống lĩnh cớ gì lại nói ra lời ấy? Tô Bằng mặc dù bất tài, nhưng cũng tự giác được bản thân ngay thẳng, có gì không đúng kính xin Đại thống lĩnh chỉ dạy!"
“Hừ... Giỏi cho một câu ngay thẳng, giỏi cho một Tô đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa... Ngươi có biết, Cổ Kiếm dưới lưỡi dao của ngươi là như huynh trưởng thân sinh của ta sao?"
Lô Khiếu Thiên bỗng nhiên hừ lạnh, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng nghe vậy, trong đầu lập tức suy tư rất nhanh, Lô Khiếu Thiên đang muốn cho ta thấy lập trường của hắn?
Hắn quả thật có giao tình với Cổ Kiếm đến mức nào mà phải khiến hắn không thèm để ý tới hậu quả muốn tự tay chém chết mình ở chỗ này?
Sẽ không!
Trong lòng Tô Bằng nhanh chóng phán đoán, trực giác tự nói với mình, Lô Khiếu Thiên không phải người thuần túy vì cảm tình như vậy.
Nhưng Tô Bằng cũng không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng khoanh tay đứng ở nơi đó, một bên chuẩn bị nghe Lô Khiếu Thiên nói tiếp, một bên lại luôn luôn chuẩn bị ra tay phản kích.
Trong phòng tràn ngập một cỗ áp khí cực thấp, Lô Khiếu Thiên mắt lộ ra hàn quang nhìn Tô Bằng, mà Tô Bằng thì trầm mặc đứng yên, hai người đều không nói lời nào, bầu không khí dần dần khẩn trương.
Ngay khi Tô Bằng đang suy nghĩ có phải là nên rút kiếm không để cho tiên hạ thủ vi cường thì Lô Khiếu Thiên bỗng nhiên thở dài một tiếng, mở miệng nói chuyện.
“Ngươi có biết không, ta cùng với sư huynh Cổ Kiếm cùng nhau học nghệ ở phái Thanh Thành... Đệ tử đích truyền của Thanh Thành, không phải là võ lâm thế gia thì cũng là gia cảnh cực phú, hoặc là rất có thế lực, hoặc là thiên tử xuất sắc... Chỉ có ta là đệ tử dân nghèo... Nếu không phải bởi vì cha ta vô tình cứu được một trưởng lão bị trọng thương của phái Thanh Thành, khiến hắn thiếu nợ một cái nhân tình, ta căn bản không có khả năng đến Thanh Thành học nghệ được."
“Nhưng mà ta tư chất bình thường, lại không có gia cảnh thế lực, trưởng lão kia sau khi thu ta vào môn pháo, chỉ là để trả nợ nhân tình mà thôi, không thèm quan tâm ta, lúc ấy tất cả sư huynh sư đệ đều xem thường ta, thậm chí sỉ nhục ta, chỉ có Cổ Kiếm sư huynh cùng với Thiên Kình sư huynh... Vẫn luôn chiếu cố ta, ra mặt giúp ta, ở trong lòng ta, Cổ Kiếm sư huynh cùng với Thiên Kình sư huynh, chính là thân huynh trưởng của ta."
“Nhưng mà ngươi, thế nhưng lại bêu đầu Cổ Kiếm sư huynh ( hình phạt thời xưa, chém đầu rồi treo lên), ngươi có biết ta bây giờ muốn chém đầu người trên cổ của ngươi xuống lắm không?!!"
Lô Khiếu Thiên nói đến đây, tay nắm lấy trường đao bên hông, dường như lập tức sẽ rút đao giết người!
“Ngày mai không thể thiếu một trận tranh đấu... Thật đúng là thời buổi rối loạn."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Khẽ thở dài một cái, Tô Bằng trở lại tổng bộ của Hắc Lang Nhĩ, hắn trở về là muốn nghe một chút tin tức về một số nhân vật mục tiêu mà hắn giao cho thuộc hạ của Hắc Lang Nhĩ giám thị kia.
Sau khi trở lại tổng bộ Hắc Lang Nhĩ, lại gặp phải phó chủ quản họ Từ mà lúc trước Tô Bằng đã từng nhìn thấy qua kia, hắn thấy Tô Bằng liền gọi hắn lại, ánh mắt hắn nhìn Tô Bằng có chút phức tạp, hắn đã từ trong miệng những phiên tử kia, biết được tin tức Tô Bằng được Hàn Thác tạm thời đề bạt, đồng thời cũng biết Lăng Tiêu Vũ cùng với Tô Bằng quan hệ tương đối chặt chẽ.
Vị phó chủ quản họ Từ này ngẫm lại bản thân mình nhiều năm như vậy mới ngồi được đến địa vị hiện tại, tiểu tử này không ngờ lại vô cùng đơn giản trèo lên tiểu thư của thành chủ, cộng thêm dựa thế ngôi sao mới chói mắt nhất trung hắc thủy quân - Hàn Thác, liền lăn lộn đến trình độ như hiện tại, nhất thời cảm giác được một sự không công bằng.
Tô Bằng đương nhiên không biết vị trước mặt này đang ghen tị với mình, nhìn thấy người này, Tô Bằng vẫn thi lễ như trước, xem xét cho mặt mũi của đối phương, nói:
“Từ chủ quản tìm ta có chuyện gì?"
Thấy Tô Bằng coi như nể tình, Từ chủ quản lúc này tâm tình cũng khá hơn một chút, có điều vẫn có chút ghen tị, hắn nhìn Tô Bằng, có chút chua nói:
“Tô Bằng không ngờ người tâm phúc của ngươi gần đây lại được bổ nhiệm làm phó chủ quản của Hắc Lang Nhĩ... Hơn nữa, Thống lĩnh đại nhân cũng biết ngươi... Mới vừa rồi Thống lĩnh đại nhân cố ý phái thân binh, đến nơi đây tìm ngươi."
“Thống lĩnh đại nhân tìm ta?"
Tô Bằng nghe xong, trong lòng rung động, Đại thống lĩnh của hắc thủy quân, không phải là mục tiêu mình phải tru sát, Lô Khiếu Thiên sao?
“Hắn tìm ta có chuyện gì?"
Trong lòng Tô Bằng suy tư, lại nghĩ nếu Lăng Tiêu Vũ cũng biết là mình dẫn người tiêu diệt Cổ Kiếm Sơn Trang, như vậy Đại thống lĩnh của Hắc thủy quân không có lý do gì không biết tin tức này.
Mà còn Lô Khiếu Thiên, thì lại là một trong sáu người tham gia huyết tinh yến hội Cổ Kiếm Sơn Trang, đồng thời cũng là sư huynh đệ của Cổ Kiếm, nếu như mình là hắn, như vậy lo lắng nhất hẳn là nhược điểm của mình có bị bọn người Tô Bằng biết được hay không.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng không khỏi rất nhanh đã nắm trong lòng bàn tay, trong lòng tính toán, Lô Khiếu Thiên kia sẽ trực tiếp bảo mình đi sau đó giết người diệt khẩu hay không?
“Sẽ không đâu, ngày ấy đi tấn công Cổ Kiếm Sơn Trang cũng không phải chỉ có một mình ta, nhiều NPC giang hồ như vậy, còn có Ninh Thải cùng với tổ Ám Kiêu trợ giúp, ta tại phụ cận Quận Giang Ninh hẳn là nhiều người như vậy, hắn cho dù giết ta cũng ngăn không được lời đồn đãi của nhiều người như vậy, chỉ tổ dẫn đến hiềm nghi mà thôi."
“Còn nữa, ta là người mà Hàn Thác đã đề bạt lên, mà Hàn Thác rõ ràng là thân tín của thành chủ Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình ở trong hắc thủy quân đã đề bạt Hàn Thác như thế, nhất định không phải chỉ là đơn thuần, nếu ta suy đoán không sai, hắn là muốn bồi dưỡng Hàn Thác, có lẽ là bồi dưỡng hắn thành tân thống lĩnh của hắc thủy quân, lại thêm thân phận tại Hắc Lang Nhĩ của Hàn Thác, xem ra tên thành chủ đại nhân kia với Lô Khiếu Thiên chưa hẳn đã không có hoài nghi."
“Nếu Lô Khiếu Thiên giết ta, sẽ mang đến phản ứng dây chuyền liên tiếp, với địa vị hiện nay của Lô Khiếu Thiên, hắn sẽ không vọng động như thế."
Hiểu rõ ràng những thứ này, Tô Bằng thả lỏng một chút, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra.
“Thân binh của Thống lĩnh đại nhân ở nơi nào?"
Tô Bằng hỏi Từ phó chủ quản trước mặt mình.
Những suy tư vừa rồi cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong mắt Từ phó chủ quản, Tô Bằng chẳng qua là vẻ mặt có chút biến hóa, không ngờ Tô Bằng đã suy tư hết những chuyện trên, hắn nói:
“Thân binh kia thấy ngươi không có ở đây, liền đi đến chỗ Hàn Thác để tìm ngươi, hơn nữa báo cho ta biết, nếu nhìn thấy ngươi thì bảo ngươi lập tức đi đến đại trướng của thống lĩnh."
Tô Bằng gật đầu, vừa muốn rời đi, lại nghe thấy Từ phó chủ quản nói chuyện hơi chút chua cay:
“Tô chủ quản đúng là người không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến cho Thống lĩnh đại nhân chú ý, ngày sau nếu như được thăng chức lên cao đừng quên dìu dắt ta một chút nha."
Nghe thấy những lời này, Tô Bằng không khỏi nở nụ cười, trong lòng hắn suy nghĩ, nếu vị phó chủ quản đại nhân này biết mình trong lòng đều là trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm sao giết chết thống lĩnh hắc thủy quân Lô Khiếu Thiên, không biết vẻ mặt sẽ như thế nào.
Có điều trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Tô Bằng vẫn chắp tay nói:
“Đâu có, đâu có."
Nói xong, Tô Bằng rời khỏi tổng bộ Hắc Lang Nhĩ, trước khi đi còn nghe được bên trong hình như truyền đến thanh âm tức giận:
“Hừ! Đúng là đắc chí liền càn rỡ!"
Tô Bằng cũng không thèm để ý những thứ này, đi ra cửa, hai đại trướng đại doanh thống lĩnh của hắc thủy quân đều đặt ngay giữa quân doanh, hết sức dễ tìm, Tô Bằng trực tiếp đi tới.
Rất nhanh sau đó, Tô Bằng đã đi tới đại trướng của thống lĩnh, ngoài trướng, có một trăm lính của hắc thủy quân canh gác bốn phía xung quanh đại trướng, thủ lĩnh là một tên Bách phu trưởng, cũng là đội trưởng thân binh của thống lĩnh hắc thủy quân Lô Khiếu Thiên.
Tô Bằng đi tới, bị mấy tên quân sĩ ngăn lại, Tô Bằng đưa Yêu Bài ra, nói:
“Thống lĩnh đại nhân truyền kiến."
Tên Bách phu trưởng kia đi tới, hỏi rõ thân phận của Tô Bằng, nói:
“Đi theo ta, ngươi quả thật là mặt mũi thật lớn, để Thống lĩnh đại nhân phải chờ tên tiểu tử ngươi."
“Chẳng những khiến hắn chờ ta, ta còn muốn hắn chờ ta giết hắn nữa chứ."
Trong lòng Tô Bằng nói, trên mặt cũng không thay đổi biểu tình, đi theo tên Bách phu trưởng này cùng với hai gã thân binh đi về hướng đại trướng của thống lĩnh.
Đại trướng thống lĩnh này so với quân trướng của Hàn Thác lớn hơn gấp ba lần, doanh trướng màu đen, nghe nói toàn bộ doanh trướng đều là dùng Da sói đen để chế thành, hết sức làm nổi bật thân phận của thống lĩnh đại nhân.
Tô Bằng cùng với tên Bách phu trưởng kia và hai gã thân binh đi vào, chỉ thấy trong trướng, một nam nhân mặt hình chữ điền, sắc mặt như đồng cổ, để râu, mặc một bộ tỏa giáp tinh chế, đang ở trong trướng, nhìn một quyển sách.
“Sao đều là diễn xuất như thế này... Lần trước đi xem Hàn Thác, hắn cũng đang đọc binh thư, vị này cũng như vậy..."
Tô Bằng thấy người này, trong lòng biết hắn hẳn là Đại thống lĩnh hắc thủy quân, Lô Khiếu Thiên!
“Đại thống lĩnh, Tô Bằng đã tới."
Tên Bách phu trưởng kia nói với người trong trướng, người này gật đầu, nói một câu vô nghĩa:
“Ngươi là Tô Bằng?"
“Đúng vậy."
Tô Bằng chắp tay hành một lễ trong quân đội nói.
“Ngươi khá lắm, gần đây rất nổi danh nha, khắp quận Giang Ninh, các đại án trong một tháng này đều có liên quan với ngươi... Vốn tưởng rằng ngươi có ba đầu sáu tay, hôm nay xem ra cũng chỉ là người bình thường."
Lô Khiếu Thiên nhìn Tô Bằng, một đôi mắt hẹp dài sắc bén ánh sáng mờ ảo nhìn Tô Bằng nói.
Ánh mắt này tựa hồ như muốn dùng ánh mắt mà nghiền nát Tô Bằng ra.
“Không dám, thuộc hạ chỉ là vừa may gặp duyên mà thôi, có lẽ năm nay bất lợi, mới liên tục gặp phải đủ loại vụ án."
Tô Bằng đầu cúi thấp trả lời, tuy rằng nhìn như cung kính, ngữ khí giọng nói cùng với nội dung lại không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
“Hừ!"
Lô Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Lớn mật, dám nói như thế với Thống lĩnh đại nhân!"
Nhìn thấy Lô Khiếu Thiên dường như rất bất mãn, cái tên Bách phu trưởng bên cạnh không khỏi hét lớn một tiếng, quát Tô Bằng.
Tô Bằng mặt không chút thay đổi, tư thế vẫn cung kính như cũ, nhưng không thấy nói xin lỗi.
Lúc này, Lô Khiếu Thiên kia khoát khoát tay, nói:
"Miêu Thần, các ngươi lui xuống trước đi, ta hỏi hắn một chút sự tình."
"Dạ."
Tên Bách phu trưởng kia lĩnh mệnh lui ra, trước khi đi còn hung hăng liếc Tô Bằng một cái.
Tô Bằng lẳng lặng đợi đến những thân binh kia đều rời đi khỏi đại trướng thống lĩnh, mới ngẩng đầu nhìn Lô Khiếu Thiên, lúc này, Tô Bằng mới thấy rõ tướng mạo của Lô Khiếu Thiên.
Không thể không nói, tướng mạo của Lô Khiếu Thiên rất không tệ, một khuôn mặt hình chữ điền, phơi nắng thành màu đồng cổ, tuy rằng chưa nói tới anh tuấn nhưng hết sức có uy thế uy nghiêm, thân cao chừng một mét tám, trên người mặc Tỏa Tử Giáp nhìn không ra hình thể cụ thể, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhất định sẽ hết sức kiện mỹ, hai mắt hẹp dài, râu ngắn, thoạt nhìn tinh lực hết sức dư thừa, lộ ra vẻ dương cương.
“Người này đứng lên chính khí đầy người, thật đúng là nhìn chưa ra là hung phạm hành hạ lương dân đến chết."
Trong lòng Tô Bằng âm thầm đánh giá.
Đang lúc Tô Bằng suy tư, Lô Khiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng, nói:
“Tô Bằng, ngươi có biết hay không, giờ phút này ta rất muốn giết ngươi?"
Tô Bằng nghe vậy, dù là đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng trong lòng cũng cả kinh!
Có điều, Tô Bằng lại lập tức đè xuống nỗi khiếp sợ, nếu Lô Khiếu Thiên muốn giết mình thì đã trực tiếp bảo một trăm tên đao phủ mai phục mình, việc gì phải vất vả gọi mình đến nơi đây để nói riêng?
Nghĩ đến đây, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Lô Khiếu Thiên, nói:
“Đại thống lĩnh cớ gì lại nói ra lời ấy? Tô Bằng mặc dù bất tài, nhưng cũng tự giác được bản thân ngay thẳng, có gì không đúng kính xin Đại thống lĩnh chỉ dạy!"
“Hừ... Giỏi cho một câu ngay thẳng, giỏi cho một Tô đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa... Ngươi có biết, Cổ Kiếm dưới lưỡi dao của ngươi là như huynh trưởng thân sinh của ta sao?"
Lô Khiếu Thiên bỗng nhiên hừ lạnh, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng nghe vậy, trong đầu lập tức suy tư rất nhanh, Lô Khiếu Thiên đang muốn cho ta thấy lập trường của hắn?
Hắn quả thật có giao tình với Cổ Kiếm đến mức nào mà phải khiến hắn không thèm để ý tới hậu quả muốn tự tay chém chết mình ở chỗ này?
Sẽ không!
Trong lòng Tô Bằng nhanh chóng phán đoán, trực giác tự nói với mình, Lô Khiếu Thiên không phải người thuần túy vì cảm tình như vậy.
Nhưng Tô Bằng cũng không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng khoanh tay đứng ở nơi đó, một bên chuẩn bị nghe Lô Khiếu Thiên nói tiếp, một bên lại luôn luôn chuẩn bị ra tay phản kích.
Trong phòng tràn ngập một cỗ áp khí cực thấp, Lô Khiếu Thiên mắt lộ ra hàn quang nhìn Tô Bằng, mà Tô Bằng thì trầm mặc đứng yên, hai người đều không nói lời nào, bầu không khí dần dần khẩn trương.
Ngay khi Tô Bằng đang suy nghĩ có phải là nên rút kiếm không để cho tiên hạ thủ vi cường thì Lô Khiếu Thiên bỗng nhiên thở dài một tiếng, mở miệng nói chuyện.
“Ngươi có biết không, ta cùng với sư huynh Cổ Kiếm cùng nhau học nghệ ở phái Thanh Thành... Đệ tử đích truyền của Thanh Thành, không phải là võ lâm thế gia thì cũng là gia cảnh cực phú, hoặc là rất có thế lực, hoặc là thiên tử xuất sắc... Chỉ có ta là đệ tử dân nghèo... Nếu không phải bởi vì cha ta vô tình cứu được một trưởng lão bị trọng thương của phái Thanh Thành, khiến hắn thiếu nợ một cái nhân tình, ta căn bản không có khả năng đến Thanh Thành học nghệ được."
“Nhưng mà ta tư chất bình thường, lại không có gia cảnh thế lực, trưởng lão kia sau khi thu ta vào môn pháo, chỉ là để trả nợ nhân tình mà thôi, không thèm quan tâm ta, lúc ấy tất cả sư huynh sư đệ đều xem thường ta, thậm chí sỉ nhục ta, chỉ có Cổ Kiếm sư huynh cùng với Thiên Kình sư huynh... Vẫn luôn chiếu cố ta, ra mặt giúp ta, ở trong lòng ta, Cổ Kiếm sư huynh cùng với Thiên Kình sư huynh, chính là thân huynh trưởng của ta."
“Nhưng mà ngươi, thế nhưng lại bêu đầu Cổ Kiếm sư huynh ( hình phạt thời xưa, chém đầu rồi treo lên), ngươi có biết ta bây giờ muốn chém đầu người trên cổ của ngươi xuống lắm không?!!"
Lô Khiếu Thiên nói đến đây, tay nắm lấy trường đao bên hông, dường như lập tức sẽ rút đao giết người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.