Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 279: Đến Lâm Y

Hoàng Kim Hải Ngạn

19/08/2015



“Lần này là ai?"

Tô Bằng nghe thấy tiếng chuông cửa, nhìn thoáng qua mấy người thiếu niên thiếu nữ này, cảnh sát có thể tìm thấy mình đều đã tìm rồi. Lần này là người nào nhỉ?

Ngoại trừ những người trong mafia mà mình tiếp xúc, thì chính là người có liên quan với những thiếu niên thiếu nữ này.

Tô Bằng đứng lên, đi đến máy giám thị ngoài cửa, ấn xuống máy trò chuyện, chỉ thấy đứng bên ngoài là một nam tử Hoa kiều hơn ba mươi tuổi.

“Ngươi tìm ai?"

Tô Bằng nói, người ở phía ngoài nghe xong, dựa sát vào trước video, nói:

“Chào ngươi, ta họ Từ, ta là gia trưởng của mấy đứa nhỏ kia, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện đã cho ngươi thêm phiền toái."

Tô Bằng nghe xong, nhíu mày nói:

“Ngươi chờ một chút."

Nói xong hắn thả máy trò chuyện ra, quay đầu hướng về mấy người thiếu nam thiếu nữ hỏi:

“Có một người họ Từ, tự xưng là gia trưởng của các ngươi, các ngươi biết hắn không?"

Mấy người thiếu niên thiếu nữ nhìn lẫn nhau, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cuối cùng A Triết ho khan một tiếng, đứng dậy nói:

“Đúng là tìm chúng ta, hắn là người thuê nhà trong trò chơi của chúng ta, vé máy bay lần này chính là hắn bỏ tiền ra... Vừa rồi ta có gửi cho hắn một cái tin nhắn, thật có lỗi đã nói ra địa chỉ của ngươi."

Tô Bằng nhớ lại, A Triết kia ở trên tắc xi đã loay hoay với di động, lúc ấy còn nghĩ là hắn đang cầu cứu, nhưng mà không thấy hắn gọi điện thoại, mà lúc tiến vào biệt thự, hắn cố ý đi ở phía sau, hẳn là khi đó đã nhắn địa chỉ.

“Ngươi làm như vậy, rất không thành thật có biết không?"

Tô Bằng nhìn thoáng qua A Triết kia nói.

“Ta lúc ấy cũng không biết ngươi có đáng giá để tín nhiệm hay không mà thôi..."

A Triết giải thích, sau đó nói:

“Có điều yên tâm, ta sẽ không đem ngươi cuốn vào đâu, ta chỉ nói là chúng ta đụng phải xe của ngươi bị mang lại đây chờ gia trưởng đến xử lý, ngươi cứ yên tâm, chuyện ngươi cầu chúng ta, còn có những thứ khác. Chúng ta cũng sẽ không nói với hắn."

“Tiểu tử này..."

Tô Bằng nghe xong, cũng có chút bất đắc dĩ với A Triết này.

Có điều, mình mặc dù không nghĩ tới A Triết có tiếp xúc cùng với người chơi trong trò chơi, nhưng cũng không thể hạn chế tự do của hắn, đây không phải là phong cách của Tô Bằng, mà nếu dùng sức mạnh cũng không chiếm được kết quả mà mình muốn.

“Chính các ngươi cẩn thận một chút đi."

Tô Bằng nói, nói xong mở cửa ra.

Bên ngoài, một nam tử châu Á ba mươi bốn lăm tuổi đứng ở nơi đó, thấy cửa được mở ra. Mỉm cười với Tô Bằng, nói:

“Ngài chính là chủ xe có phải không? Thật có lỗi, đứa nhỏ nhà ta cùng với bằng hữu của nó lái xe không cẩn thận, đụng phải xe của ngài, bọn họ vẫn ổn chứ nhỉ?"

“Ừm."

Tô Bằng gật đầu, hắn biết người trước mắt này cũng là người chơi trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, nhìn bộ dáng cũng được, cũng không quá hung dữ.

Nhưng nhìn người không thể xem bề ngoài, người này trên thực tế như thế nào Tô Bằng cũng không dám bảo đảm.

Bọn người A Triết lúc này cũng từ trong phòng đi ra, A Triết đi đầu, không ngừng cúi đầu với Tô Bằng, nói:

“Đụng phải xe của ngài, thật lấy làm xin lỗi."

“Không có chuyện gì, ta có bảo hiểm, có điều mấy người các ngươi còn chưa trưởng thành. Từ nay về sau đừng học người ta bão xe làm gì."

Tô Bằng phối hợp với A Triết diễn trò, nói với bọn họ.

“Quả thật đã làm phiền ngươi, đúng rồi, đây là một chút bồi thường, bọn nhỏ còn chưa trưởng thành, gây chuyện giao thông ở Úc sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng, ta không muốn để bọn họ phải vào trung tâm quản giáo, xin ngài đừng nên liên lạc với cảnh sát."

Nam nhân họ Từ kia hết sức hòa khí nói, nói xong từ trong áo khoác móc ra một tờ chi phiếu, viết xuống vài con số.



Tô Bằng nhìn tờ chi phiếu kia một chút, số không nhỏ, đủ mua nửa chiếc xe Benz kia của mình rồi.

A Triết ở đằng sau nhìn, cũng huýt sáo một tiếng, sau đó nói thầm:

“Người trưởng thành thật có tiền nha."

Tô Bằng cũng không có từ chối, đối phương cũng biết mình có bảo hiểm, phí sửa xe cũng không đến lượt hắn trả, tiền này chính là để cho mình ngậm miệng thôi.

“Tốt, nếu tiên sinh đã lễ độ như thế, sẽ không báo cảnh sát, có điều sau này phải trông chừng bọn họ một chút, mấy đứa nhỏ tuổi này rất dễ dàng càn quấy."

Tô Bằng nhận lấy chi phiếu, gật đầu nói.

Nam nhân họ Từ này gật đầu, bọn A Triết cũng đi ra ngoài, người đàn ông này liền cáo từ rồi dẫn bốn người thiếu nam thiếu nữ rời khỏi, đi lên một chiếc thương vụ.

Tô Bằng bảng số xe một cái, âm thầm ghi nhớ, sau đó trở lại vào nhà.

Đi vào phòng, Tô Bằng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuyện ngày hôm nay coi như là đã tạm thời kết thúc.

Nhưng, rất nhiều nghi vấn vẫn còn treo ở nơi đó.

Chẳng hạn như, tiểu tiên điện hạ kia đến tột cùng là ai, có phải là tiểu tiên có độc mà Vương Lệ Tát đã nói kia hay không?

Mà còn tiểu tiên điện hạ kia, lại là thông qua phương pháp nào để tạo clone? Nguyên lý cùng với cơ chế vận hành kia đến tột cùng là ra sao?

Nàng cũng coi như là ở trong trò chơi cung cấp cho mấy người thiếu nam thiếu nữ kia luyện cấp, mục đích của nàng là gì? Chẳng lẽ chỉ là cô đơn nên tìm người cùng nhau chơi trò chơi sao?

Còn có, nàng sao lại vừa ra tay đã có được bốn chiếc máy chủ, lại còn hiểu rõ trò chơi này như vậy...

“Tiểu tiên điện hạ... Đến tột cùng là loại người như thế nào?"

Trong lòng Tô Bằng chậm rãi suy tư.

...

Suy tư một hồi, Tô Bằng vẫn đành buông tha.

Lý do là manh mối biết được quá ít, nếu cố gắng phải suy đoán, rất dễ dàng đem suy nghĩ của mình dẫn vào chỗ nhầm lẫn.

Một việc khác, chính là sự cầu viện của Ninh Thải.

Chuyện này, Tô Bằng tính toán sẽ cẩn thận xử lý, ít nhất sẽ không đem bản ghi chép gốc của Ninh Thải kia giao cho phó cục trưởng Lương.

“Có điều, mặc dù không thể đem chứng cớ gốc giao cho Lương chỉ huy kia, nhưng ít nhất phải đem vị trí nhà tù của Ninh Thải báo cho hắn, sau đó nếu như có thể theo dõi thì nhìn xem thử phản ứng của hắn ra sao."

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng dần dần an tĩnh lại.

"Hình như đã qua một đoạn thời gian không có đăng nhập vào trò chơi, trong thư mà Từ Khản liên lạc với Triệu Thu kia có nói qua, ở châu quận Lâm Y của Lương Châu cũng có một buổi đấu giá của người chơi."

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng có chút suy nghĩ.

Kể từ khi biết đạo cụ trong trò chơi có thể mang ra ngoài, Tô Bằng cũng rất là động tâm, trong trò chơi có không ít đạo cụ thần kỳ, nếu đặt ở trong hiện thực, sự trợ giúp đối với mình đúng là hết sức khổng lồ.

"Không bằng hôm nay ở trong trò chơi chạy tới Lâm Y, nhìn xem thử có thể tìm được tin tức về buổi đấu giá hay không, thuận tiện liên lạc với Tôn Nhất Hao, vấn đề tai hoạ ngầm trong thân thể ta nên mau sớm giải quyết xong."

Tô Bằng sau khi quyết định xong, kiểm tra hệ thống bảo an ở biệt thự một chút, phát hiện không có vấn đề gì liền vào một căn phòng ở lầu hai, lấy ra máy chủ đặt ở trong hộp sắt dấu ở trong phòng mình, nằm xuống đăng nhập vào trò chơi.

...

Tô Bằng mở mắt, phát hiện mình xuất hiện ở trong một căn phòng rất cũ rách.

Gian phòng kia, chính là gian phòng mà Tô Bằng đã ở đó mà đăng xuất.

Nhìn thoáng qua bốn phía, giường chiếu coi như chỉnh tề, hẳn là phòng không có người ở.

Tô Bằng khẽ gật đầu, đi ra khỏi phòng.

...



Lúc gặp được tiểu nhị của khách điếm, tiểu nhị kia đã hoàn toàn quên mất gương mặt không có chút nào đặc sắc của Tô Bằng, chỉ nhớ Tô Bằng là một khách ở trọ bình thường.

Tô Bằng cũng chẳng đi đến lấy xe ngựa của hắn, mà là ở trên trấn tìm một chiếc xe ngựa to chở khách, chuẩn bị đi đến Lâm Y.

...

Trải qua bốn năm canh giờ xóc nảy, Tô Bằng ngồi xe ngựa to rốt cuộc đã đi tới thành Lâm Y.

Sau khi trả mấy chục đồng tiền xe xong, Tô Bằng tiến vào Lâm Y.

Diện tích của Lương Châu so với Tô Châu đại khái lớn hơn một phần ba, hơn nữa vị trí tương đối không tệ, có biển trong đất liền, bến cảng, ngoài ra phần lớn là bình nguyên, thích hợp để trồng trọt.

Cho nên điều kiện kinh tế của Lương Châu cũng tương đối khá.

Lâm Y là châu quận của Lương Châu, cũng tương đối giàu có, kiến trúc cũng cực kỳ hoành tráng.

Tòa thành trì này đại khái có thể dung nạp hai mươi lăm vạn người trở lên, đồng thời có thể dung nạp hơn năm vạn di dân.

Một tòa thành trì hùng vĩ như vậy, nhìn vẻ ngoài tất nhiên rất có khí phái.

Tô Bằng ở bên ngoài nhìn một chút, tường thành của Lâm Y cao hơn quận Giang Ninh rất nhiều, thiết kế của tường thành rất là phức tạp, đây là xuất phát từ nguy cơ lo sợ cho chiến tranh.

Cửa thành có thú quân tay cầm vũ khí. Đây là quân Lương Châu thủ hạ của Lương Châu thứ sử Từ Hoài Vũ.

Tô Bằng từ tin tức trong phòng hồ sơ của tổ Ám Kiêu cũng biết một số tin tức về Lương Châu.

Kết cấu quyền lợi của Lương Châu thật ra có chút khác biệt và phức tạp. Đó là bởi vì, tập đoàn khống chế Lương Châu là kết quả của sự kết hợp giữa thế tục và tôn giáo.

Lương Châu thứ sử Từ Hoài Vũ, bản thân là con cháu dòng chính của đại tộc Từ thị ở Lương Châu, mà còn mẹ của hắn thì lại là một dòng họ của hoàng thất vương triều võ lâm trên danh nghĩa.

Chỉ là ở thế giới này, địa vị của dòng dõi hoàng thất cũng không tính quá cao, lực ảnh hưởng trên thực tế tương đối nhỏ, nhưng lại để cho vị Từ Hoài Vũ kia có thêm một bước thăng tiến.

Từ mấy năm trước, thế lực ở Lương Châu tương đối hỗn loạn, rơi vào một loại trạng thái giằng co, thành Lâm Y cũng là ở dưới sự cai quản của một liên minh rời rạc.

Từ Hoài Vũ này, lúc thiếu niên cũng có ý chí, trực tiếp đi đến Trung Châu tham gia cuộc thi khoa cử, cũng đã lấy được danh hiệu Trạng nguyên.

Sau đó, hắn ở trong triều đình tại Trung Châu làm quan viên ba năm tích lũy không ít kinh nghiệm.

Rồi sau đó, hắn ra tay vất vả một phen lấy được chức thứ sử Lương Châu, trở lại Lương Châu.

Ở Lương Châu, hắn vốn là đại tộc của địa phương, lại có danh tiếng thứ sử Lương Châu, là trưởng quan cao nhất, mà còn bản thân hắn lại rất có mánh khóe/ Trải qua mấy phen tung hoành, đã khiến cho hắn mò tới được quyền lợi thực chất.

Chỉ là cường hào địa phương rất là bất mãn hắn đã cướp lấy quyền lực, nên đã liên hợp để chèn ép khiến vị thứ sử Lương Châu này nhất thời rất thảm.

Nhưng mà trời cao đã cho hắn một cơ hội, lúc ấy, Lương Châu địa giới hạn, một năm lũ lụt, một năm ôn dịch, liên tục ba năm thiên tai khiến người chết đói khắp nơi.

Dưới loại dị biến này, một tôn giáo trong dân gian nổi lên, gọi là ' Xích Kỳ giáo', giáo chủ Xích Kỳ đạo nhân có thể thi triển pháp thuật giúp người trừ bệnh, lập tức thu nạp được không ít tín đồ.

Vị Xích Kỳ đạo nhân này dã tâm rất lớn, mượn cơ hội này thành lập quân hộ giáo, chuyên môn cướp đoạt danh tiếng, cứu tế dân bị nạn thu được không ít danh vọng nhưng lại đắc tội đến cường hào.

Cường hào ở Lương Châu, thành lập liên quân bao vây tiêu diệt Xích Kỳ đạo nhân, liên tục đánh mấy trận, quân của Xích Kỳ tuy rằng người đông thế mạnh nhưng trang bị huấn luyện không giỏi, không phải là đối thủ bị bao vấy đến mức trốn đông trốn tây, nhưng liên quân của cường hào cũng bị tổn thương nguyên khí.

Điều này làm cho Từ Hoài Vũ đã nhân cơ hội này, người này cũng là có gan lớn, căn cứ vào tin tức lấy được từ mật thám, chỉ đem một gã hộ vệ theo đã vào ẩn thân ở chỗ quân Xích Kỳ.

Sau khi người này nhìn thấy Xích Kỳ đạo nhân liền miệng lưỡi lưu loát, không biết ba hoa chích choè như thế nào, thế nhưng đã thuyết phục Xích Kỳ đạo nhân hợp tác với hắn.

Chỉ có một ngày, quân Xích Kỳ liền đổi màu cờ, biến thành ủng hộ quân đội của đại nhân thứ sử Lương Châu Từ Hoài Vũ, mà còn Từ Hoài Vũ cũng trở về Lương Châu, phát lệnh thứ sử, chiêu an quân Xích Kỳ, phong Xích Kỳ đạo nhân làm Xích Kỳ chân nhân, làm Pháp sư hộ châu của Lương Châu.

Thế lực cường hào mặc dù không muốn, nhưng mà bọn hắn cũng bị tổn thất, đánh không nổi nữa, lại có gia tộc Từ thị của Từ Hoài Vũ hòa giải, bất đắc dĩ phải tiếp nhận sự thật.

Từ Hoài Vũ ở trong quân Xích Kỳ đạt được xưng hô thiên hạ đệ nhất chân nhân của chưởng giáo, quân Xích Kỳ nhập vào quân của thứ sử Lương Châu, đem quyền lợi của Lương Châu chậm rãi xơi tái, liên hợp với thị tộc điều hòa lợi ích, chậm nhưng lại đủ để hắn gầy dựng nên một phen giang sơn.

Ba năm sau, Xích Kỳ chân nhân không ngờ lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Từ Hoài Vũ ở bên ngoài tuyên bố chưởng giáo Xích Kỳ đã lên trời, mình tiếp nhận chức vụ chưởng giáo, đồng thời vẫn nhậm chức thứ sử Lương Châu.

Từ nay về sau, hắn đi lên đỉnh cao quyền lực, những địa phương khác ở Lương Châu thì không nói, ít nhất châu quận Lâm Y đã bị Từ Hoài Vũ nắm trong tay.

Trong lòng Tô Bằng nhớ lại những tin tức này, đây là thói quen của hắn, mỗi khi đến một nơi mới, hắn có thói quen tìm tòi vài cái tin tức về cường hào cùng với những người có quyền thế, như vậy, mới có thể bảo đảm sự bình an cho hắn ở nơi này.

Nhìn thoáng qua cửa thành cùng với quân phòng thủ Lương Châu kia xem ra khí chất quả thật có hơi khác so với những nơi khác, trong lòng Tô Bằng nói:

“Lâm Y... Ta tới đây! Không biết nơi này có cái gì đang đợi ta hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook