Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 420: Đôi mắt trong nước (1)

Hoàng Kim Hải Ngạn

01/09/2020

“Ta đến trễ rồi sao?”

Tô Bằng hỏi một tiếng, Lương Úy cười cười, nói:

“Chúng ta login sớm hơn mấy phút, chỉ là xem thử gần đây có gì nguy hiểm hay không thôi.”

Tô Bằng gật đầu, sau đó xem thử phương hướng chuẩn bị đi mà Thái Tuấn Hoa thông báo cho mình, nói:

“Nhóm người ngày hôm qua chúng ta gặp phải kia, tổng cộng hai mươi ba người, bị chúng ta giết ba người, còn lại hai mươi người... Nghe hôm qua người kia nói, võ công của bọn hắn cơ bản đều là cùng cấp bậc, hơn nữa đám người kia nhiều người như thế, chúng ta đối đầu chính diện có lẽ sẽ không đánh lại được, chúng ta nên dựa theo kế hoạch đã định, vượt qua bọn họ.”

Thái Tuấn Hoa gật đầu, nói:

“Nơi này ban đầu ta đã có chút bắt đầu quen thuộc, mặc dù đường đi không phải hoàn toàn trùng hợp so với lần trước, nhưng ta đại khái đã biết phía trước đều sẽ đi qua những nơi nào, đường đi do ta vạch ra, có lẽ có thể tránh khỏi bọn chúng, sau đó chúng ta đi thẳng đến mục đích, sau khi tìm kiếm bí cảnh kia rồi rời khỏi.”

Tô Bằng gật đầu, Thái Tuấn Hoa ở trên cây đại thụ, dùng kiếm khắc một bản đồ đơn giản, nói rõ với Lương Úy và Tô Bằng đường đi phải đi, ba người ghi nhớ, hơn nữa sau khi giao hẹn nơi sẽ tập trung lại lỡ như phân tán ngoài ý muốn, liền nhảy xuống khỏi cây, tiếp tục lên đường.

Ba người Tô Bằng không muốn đi theo đường thẳng, mà đi đường vòng, dự định vòng qua bên người những người ở phía trước kia, sau đó tìm đến mục đích.

Thực tế chứng minh, con đường Thái Tuấn Hoa vạch ra này rất là chính xác, ba người Tô Bằng đi đường cả buổi sáng, cũng không hề gặp một kẻ địch nào, xem ra có lẽ đã vứt bỏ được kẻ địch ở đằng sau.



Sau đó, ba người tiếp tục gia tăng tốc độ, đến lúc khoảng chừng hơn bốn giờ chiều, ba người Tô Bằng, đã đi tới địa phương cách mục đích không xa.

Trong rừng rậm nguyên sơ, cũng có các đỉnh cao, lúc này vị trí ba người Tô Bằng đứng, chính là trên một ngọn núi khá cao trong rừng rậm. Từ trên ngọn núi nhìn xuống dưới, chỉ thấy đập vào mắt toàn bộ đều là rừng rậm um tùm xanh tươi, địa thế bên dưới ngọn núi trở nên phức tạp, có rất nhiều sơn cốc cùng vách đá.

“Tề huynh ngươi nhìn thấy chứ? Qua ngọn núi này, địa hình phía trước liền trở nên phức tạp, khắp nơi đều là những đỉnh núi dốc đứng. Mục đích của chúng ta, chính là một thác nước được bao quanh giữa những đỉnh núi này, đi xuống dưới thác nước kia, sẽ có một hồ sâu, từ hồ sâu đi vào bên trong, có một đường mòn cực kỳ nguy hiểm, có thể đi vào trong thác nước. Ở bên trong thác nước kia, chính là một sơn động vô cùng sâu, nơi đó, chính là nơi phải đi qua để đến di tích.”

Thái Tuấn Hoa ở trên ngọn núi, chỉ vào địa hình phía dưới, nói với Tô Bằng.

“Thái huynh, ý của ngươi là đêm nay đi đường suốt đêm?”

Tô Bằng nhìn đỉnh núi bên dưới, lại liếc nhìn sắc trời, hỏi Thái Tuấn Hoa.

“Ừm, làm như vậy đã có suy tính. Chúng ta mặc dù đã bỏ rơi thế lực thần bí kia, nhưng vẫn không bỏ rơi được bọn họ bao xa, bọn họ nhiều nhất cách chúng ta năm sáu chục dặm mà thôi, mặc dù bọn họ vừa đi vừa tìm kiếm tốc độ sẽ chậm không ít, nhưng thời gian của chúng ta cũng không đủ.”

“Mà chúng ta bây giờ đã đến nơi này, chỉ cần nắm bắt đường đi, sắc trời hoàn toàn tối đen, hoàn toàn có thể tìm được hồ sâu kia, sau đó tìm được thác nước và hang động, vào trong hang động kia rồi thì cũng không có ánh sáng, trời sáng trời tối cũng đều giống nhau, chúng ta có thể kéo dài thời gian log in, nếu thuận lợi ba bốn giờ thì có thể đi qua hang động, cho nên như vậy, tiết kiệm thời gian một ngày, cũng có lợi với hành động của chúng ta.”

Tô Bằng nghe Thái Tuấn Hoa nói thế, khẽ gật đầu.

Hắn thật ra không phải rất tán thành đi đường buổi tối, ban đêm trong rừng rậm nguyên sơ, nguy hiểm gấp mấy lần so với đi ban ngày, nhất là ban đêm cảm quan bị hạn chế, càng tăng thêm nguy hiểm.



Nhưng suy nghĩ của Thái Tuấn Hoa cũng là có đạo lý, thế lực phía sau cách bọn người Tô Bằng cũng không xa, nếu bị bọn họ suốt đêm tìm đến nơi này tìm được hoặc là vượt qua ba người bọn họ, như vậy về sau tìm kiếm thác nước hồ sâu kia lại càng khó khăn hơn.

Đêm nay phải đi đường suốt đêm, có thể tiết kiệm được một ngày thời gian, cũng vô cùng quan trọng.

“Cứ như vậy đi, Thái huynh chúng ta không nên trì hoãn, tranh thủ trước khi trời tối tìm được hồ sâu mà ngươi nói đi.”

Tô Bằng nói với Thái Tuấn Hoa, hắn gật đầu, có điều hắn suy nghĩ một lát, vẫn nhắc nhở Tô Bằng một câu nói:

“Tề huynh, lát nữa đến chỗ hồ sâu kia ngươi cẩn thận một chút, hồ sâu kia cũng không bình thường, có thể sẽ có một chút phiền phức.”

Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, chỉ là hắn cho rằng phiền phức mà Thái Tuấn Hoa nói, là một vài rắn độc mãnh thú gì gì đó, cho nên cũng không để ý lắm.

Ba người nhanh chóng lướt qua ngọn núi, đi xuống nơi được đỉnh núi bao quanh.

Cái gọi là nhìn núi làm ngựa chết, thoạt nhìn nơi này khoảng cách giữa những ngọn núi rất ngắn, nhưng ba người Tô Bằng gần như toàn lực thi triển khinh công, đạt đến một tốc độ cực cao, cũng vẫn đi hơn một giờ, mới vượt qua hai ngọn núi, đi tới trước một vách núi.

Mà lúc này, Tô Bằng cũng nghe thấy phía trước không ngừng truyền đến âm thanh tiếng nước chảy.

Ba người theo sườn dốc vách đá đi qua, chỉ thấy giữa vách núi có khe núi suối nhỏ, nước chảy hợp thành một chỗ, trở thành một con sông không hề nhỏ, nhánh sông này vượt qua vách núi nỳ, trên vách đá cao gần bằng trăm mét đổ xuống dưới, tạo thành một thác nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook