Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 229: Hắn làm sao biết ta thích bị ngược đãi?

Hoàng Kim Hải Ngạn

13/07/2015

Tiêu Như Yên quét mắt nhìn người này, thản nhiên nói:

“Lần này tới, không phải để nghe ngươi khen ngợi, lần này, ta dẫn theo khách quý tới nơi này, ba vị anh hùng này đã giúp đỡ hội Phong Dương ta giành được quyền kinh doanh hầm mỏ ngọc thạch, ngươi mau chóng sắp xếp chỗ ở, để ba vị anh hùng nghỉ ngơi.”

“Ồ vâng! Chẳng trách ta vừa liếc nhìn, đã cảm thấy ba vị anh hùng oai hùng như thế, hóa ra là như vậy, mau mời vào, mời ba vị đi theo ta, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho ba vị ở Phong Hoa viên.”

Quản sự y phục gấm vóc này nói xong còn mỉm cười với Tiêu Như Yên, sau đó liền đi trước dẫn đường.

Tô Bằng cùng Đường Huyền Chi, dẫn theo đồng thi, sắc mặt không thay đổi đi vào, Tiêu Như Yên vừa đi, vừa thấp giọng giải thích cho hai người Tô Bằng và Đường Huyền Chi, nói:

“Người này chính là quản sự trung cấp của sòng bạc này, quản sự trong sòng bạc, còn có bọn người chia bài, đều là quản sự cao nhất do mấy vị trưởng lão bổ nhiệm tự mình phụ trách tuyển dụng, ngược lại không phải bên phía hội Phong Dương chúng ta, nhưng những quản sự trung cấp này, lại muốn dựa dẫm chúng ta, cũng không dám đắc tội chúng ta, quản sự cao cấp, đều là cao thủ được mời từ bên ngoài về, so với hắn thì cao cường hơn nhiều.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, quản sự trung cấp này, giống như là tầng lớp trung bình từng gặp qua trong công ty cũ, thu nhập địa vị đều một nửa, còn quản sự cao cấp, giống như tầng lớp cao cấp, có thể có được tiền hoa hồng, địa vị cũng cao hơn không ít, trong sòng bạc này, cũng không khác biệt bao nhiêu so với công ty trong thế giới của mình.

Có điều mọi người đi vào, lại không hề trực tiếp vào trong sòng bạc, mà vòng đến phía sau.

Không bao lâu, đình viện hiện ra trước mắt.

Bọn người Tô Bằng đi qua, chỉ thấy nơi này nhà bao nhà, nằm trong kiến trúc giống như vườn hoa, còn có một đình viện.

Đình viện này, là hai tòa lầu hai tầng, ngoài ra kết hợp với một tòa lầu gỗ ba tầng, đi vào trong nội viện, chỉ thấy trong nội viện oanh oanh yến yến, có hơn mười thị nữ dung mạo hết sức xinh đẹp đang hầu hạ.

“Đây là Lạc Hương quán của Phong Hoa viên, là một trong bảy quán phía sau của chúng ta. Chỉ có bảy căn nhà như vậy, nếu như không phải người đại phú quý thì không thể nào thuê được.

Tiêu Như Yên nói với Tô Bằng.

Bọn người Tô Bằng đi vào trong sân, tuy rằng đều thoáng sửng sốt, nhưng lại phát hiện, trong sân này, thậm chí còn có suối nước nóng mịt mờ hơi nước.

Suối nước nóng không nhỏ, có thể chứa ba bốn mươi người, chỉ là bên trong không có ai, xung quanh suối nước nóng, có tảng đá lớn, còn có cây cối, cây kia, không ngờ là hoa anh đào Nhật Bản trong thế giới Tô Bằng, không biết nguyên nhân gì, vào thời tiết cuối thu này, hoa anh đào vẫn nở đầy hoa, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi vào trong hồ nước, càng để lộ vẻ đẹp tuyệt vời.

Lại thêm xung quanh suối nước nóng, thị nữ đi đi lại lại, người người đều hết sức xinh đẹp, thon thả đầy đặn, xinh đẹp trong trẻo, lạnh lùng tao nhã.

Trong lòng Tô Bằng biết rằng, những thị nữ này, chắc hẳn đều là nữ tử thanh lâu, hiếm thấy chính là, những cô gái này ngoại trừ dáng vẻ phóng đãng trời sinh, cũng không lộ ra khí chất tầm thường của nữ tử thanh lâu.

“Tô thiếu hiệp thấy thế nào? Thị nữ nơi đây, đều được lựa chọn kỹ lưỡng, sau đó bồi dưỡng cẩn thận, nữ tử nơi đây, đều tùy ngài chọn lựa... Còn có rất nhiều tiết mục góp vui, vẫn đang chờ đợi ở đằng sau, Tô thiếu hiệp tất nhiên sẽ cảm giác được dịu dàng huyền diệu trong đó.”

Tiêu Như Yên mỉm cười nói với Tô Bằng.

Nàng hôm nay dẫn Tô Bằng tới đây, mục đích chính là muốn cho bọn người Tô Bằng tiêu hao tinh lực thể lực trên người những cô gái này, sau đó bỏ đi, đương nhiên dễ đối phó hơn chút.

Về phần độc dược, Tiêu Như Yên cũng không phải không hề nghĩ tới, nhưng hội Phong Dương bọn họ sao lại không có cao thủ hạ độc, nhưng mà cao thủ trên giang hồ, độc dược bình thường không làm gì được, nhất thời ba khắc cũng sẽ bức độc tố ra khỏi cơ thể, độc dược lợi hại, bọn họ có thì có, nhưng không thể kéo dài thời gian phát tác, trực tiếp giết chết bọn họ, lại không phù hợp với mong muốn của Lạc Thiên Dương.

“Xem như các ngươi được lợi quá rồi, chết còn được làm ma phong lưu.”

Trong lòng Tiêu Như Yên nghĩ đến đây, trên mặt vẫn mang theo ý cười duyên dáng, nói với bọn người Tô Bằng.

Ở trong lòng Tiêu Như Yên, Đường Huyền Chi ngược lại bỏ đi, người ta thành danh đã lâu, chuyện hưởng thụ e rằng đã thấy không ít, còn Tô Bằng lại vừa mới tiến vào giai cấp này, hơn nữa tràn đầy sức sống, oanh oanh yến yến nơi đây, đều mời cao nhân sắp đặt, một tiểu tử như hắn, tất nhiên không cách nào kháng cự được.

Chỉ là, Tô Bằng cũng không giống như là Tiêu Như Yên nghĩ, hết sức kinh ngạc.

Lạc Hương quán trong Phong Hoa viên này, cho dù là hoàn cảnh phong thái hay là chọn lựa nữ tử, đều là thượng thừa, nếu người bình thường đến nơi này, nhất định sẽ bị hoàn cảnh nơi đây cám dỗ, thậm chí có vài người sẽ không biết nên làm thế nào.

Nhưng Tô Bằng cũng là người trải qua chiến trận, lúc làm việc trong hiện thực trước đó, đã từng làm nhị thế tổ chân chính, mấy năm trước ở Bắc Kinh bởi vì hậu đài sụp đổ mà bị điều tra nhưng cũng đủ để hưởng thụ ăn chơi sa đọa mấy ngày, Tô Bằng mặc dù gặp dịp thì chơi, nhưng phương diện này, cũng không xem như là kinh nghiệm lần đầu tiên.



Lúc này ở đây, Tô Bằng lại tìm được cảm giác lúc đó, nơi này và tháng ngày ăn chơi hưởng thụ kia cũng không khác nhau mấy, chỉ là bởi vì bối cảnh cổ đại, lại càng mang thêm chút ít ý nghĩa.

“Đem tài vật của anh hùng bỏ vào trong lầu.”

Tiêu Như Yên nhìn Tô Bằng cũng không có biểu hiện quá mức, cũng không chán nản, thầm nghĩ vị Tô thiếu hiệp này chưa thấy qua tiết mục chính thức ở đây, tất nhiên không hiểu ảo diệu bên trong.

“Tô thiếu hiệp, xuân lan thu cúc cả vườn này, ngươi thích nữ tử như thế nào?”

Tiêu Như Yên nháy mắt nhìn Tô Bằng, hỏi.

Tô Bằng mỉm cười, nói:

“Tô mỗ thích loại hình như tỷ tỷ.”

“Ha ha ha ha...”

Tiêu Như Yên nghe thế, không khỏi cười đến run cả người nói:

“Nếu đệ đệ quả thật yêu mến tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ hầu hạ ngươi một đêm cũng được, đệ đệ thiếu niên tuấn tú như vậy, có lẽ tỷ tỷ ta hầu hạ ngươi một đêm, cũng không chịu thiệt thòi chứ?”

“Ha... Chỉ là của ta thích khẩu vị nặng, yêu thích bắt trói hành hạ, mới có được khoái cảm, thân thể tỷ tỷ đầy đặn như vậy, trói lại, dây thừng vùi vào trong cơ thể, làn da lại trắng nõn thế kia, dùng roi da quất nhẹ, vết đỏ hằn trên làn da, nhất định hết sức xinh đẹp.”

Tô Bằng khẽ mỉm cười, nói với Tiêu Như Yên, nói xong, ánh mắt còn không ngừng liếc nhìn bộ ngực đầy đặn mềm mại lộ ra của Tiêu Như Yên.

Tiêu Như Yên nghe thấy những lời này, mặc dù lão luyện đường đời, cũng không khỏi đỏ mặt lên, thân thể không khỏi nóng ran.

“Hắn làm sao biết được ta thích bị lăng nhục ngược đãi?”

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Tiêu Như Yên, nàng cho dù có địa vị khá cao, nhưng lại yêu thích bị ngược đãi, vừa nhắc đến đề tài này, thân thể của nàng theo bản năng dấy lên hứng thú, hô hấp dường như cũng lộ vẻ dồn dập một chút.

Thân thể sau một hồi nóng ran, Tiêu Như Yên mới hồi phục tinh thần lại, nụ cười trên mặt không được tự nhiên nói:

“Đệ đệ nói đùa rồi... Thật không ngờ đệ đệ lại yêu thích khẩu vị này, chỉ tiếc tỷ tỷ ngược lại vô cùng sợ đau, e rằng không thể cùng đệ đệ vui đùa như thế, có điều thị nữ trong Lạc Hương quán này, đệ đệ trái lại có thể tùy ý chọn lựa, chỉ cần không hành hạ người ta thành tàn phế là được rồi... Không ngờ nha, đệ đệ hóa ra lại là cao thủ trong tình trường, thậm chí có sở thích như thế.”

Tô Bằng cười ha hả.

Cũng không phải hắn biến thái, mà là mấy ngày hôm trước lúc Âm Thần Xuất Khiếu, đúng lúc trông thấy chuyện tốt của Lạc Thiên Dương và Tiêu Như Yên, Tô Bằng mặc dù lập tức bỏ đi, nhưng cũng nghe thấy Tiêu Như Yên trong tình huống kia không ngừng hô:

“Đánh ta!”

Cho nên biết sở thích thú vị của vị phó bang chủ giống như cao quý này.

Lúc này, cũng không phải hoàn toàn đùa giỡn, Tô Bằng chính là muốn khiến cho không khí mập mờ khó xử một chút, để cho Tiêu Như Yên bỏ đi trước, còn mình lại tính toán tiếp.

Tiêu Như Yên hô hấp hai lần, mới đè nén được kích động trong cơ thể, nhưng mà nụ hoa trước ngực lại cảm giác thấy đứng thẳng bởi một câu kích thích, lúc này không thể làm được gì, nàng hít sâu một hơi, nói:

“Ba tòa lầu gỗ này, đúng lúc cho ba vị ở... Hội Phong Dương ta còn có chút chuyện, nhưng đã đặc biệt tìm một vị quản sự trung cấp phục vụ cho ba vị, có chuyện gì, thì cứ gọi hắn.”

Tô Bằng gật đầu, nói:

“Tỷ tỷ đi thong thả.”

“Ừm... Đúng là oan gia, nếu như đệ đệ không có sở thích quái đản kia, có lẽ ta có thể phục vụ đệ đệ một đêm, đến lúc đó, có thể cho đệ đệ tùy ý muốn làm gì thì làm.”



Lúc gần đi, Tiêu Như Yên còn dùng mị nhãn lườm Tô Bằng một cái, nàng bị Tô Bằng nói ra cảm giác, lúc này lại thật sự muốn làm gì dó, bây giờ trở về hội Phong Dương, một mặt là bẩm báo với Lạc Thiên Dương, mặt khác cũng là muốn tìm Lạc Thiên Dương cùng mình...

“Đúng là đáng tiếc, dựa vào mị thuật ta tu luyện, có thể khiến Tô Bằng một đêm mười lần, đến ngày mai cho dù hắn làm bằng sắt cũng không đứng lên nổi, còn có thể hấp thụ tinh hoa dương cương, chỉ là không ngờ hắn yêu thích... Như vậy chẳng phải kẻ chịu lỗ là ta sao?”

Trong đầu Tiêu Như Yên đều là suy nghĩ này, xoay người quay về.

Nhìn thấy Tiêu Như Yên đi ra ngoài, Tô Bằng nhìn Đường Huyền Chi trên mặt lộ ra nụ cười quái dị ở phía sau, nói:

“Chê cười rồi, chỉ là chọc ghẹo nàng mà thôi.”

Nói xong, Tô Bằng lấy ra lọ thuốc chứa Liệt Hỏa đan, giao cho Đường Huyền Chi nói:

“Đường huynh, đan dược ngươi cần đây.”

Đường Huyền Chi gật đầu, đồng thời cũng đem kim phiếu năm ngàn lượng trên người giao cho Tô Bằng, nói:

“Hôm nay nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ lên đường.”

Tô Bằng gật đầu, hắn điều khiển đồng thi đi vào trong tiểu lâu vừa rồi hai tráng hán đặt hoàng kim, ra lệnh cho đồng thi, bảo vệ hoàng kim trong tiểu lâu, không được ra ngoài.

Nhìn đồng thi vừa mới đi vào trong tiểu lâu, đột nhiên bên ngoài Lạc Hương quán đi đến một người, cũng là áo quần gấm vóc, trên mắt còn để lại hai hàng râu, cười nói với Tô Bằng và Đường Huyền Chi:

“Nhị vị anh hùng, ta là Chu Phong quản sự ở đây, nhị vị anh hùng ở đây có nhu cầu gì, sẽ đều do ta phụ trách sắp xếp.”

“Ừm.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:

“Ta thấy phía trước của các ngươi rất náo nhiệt.”

“Tất nhiên rồi, sòng bài phía trước, chính là sòng bài Kim Mãn Đường lớn nhất liên minh ngũ thành, chỉ có ở mỗi Lang An, trong thành khác căn bản không hề có sòng bài lớn như vậy.”

Chu Phong cười, giống như đang hết sức tự hào, cái eo cũng ưỡn cao không ít.

“Nhị vị anh hùng, mới kết thúc một cuộc làm ăn lớn, nhất định tiền tài không ít, chi bằng đến Kim Mãn Đường phía trước thử xem vận may như thế nào?”

Chu Phong nhìn hai người Tô Bằng, lộ ra nụ cười hỏi.

Tô Bằng nghe thế, nhìn thoáng qua Đường Huyền Chi, Đường Huyền Chi gật đầu nói:

“Đi chơi cũng tốt, thả lỏng tinh thần một chút.”

Thấy Đường Huyền Chi cũng không phản đối, Tô Bằng gật đầu, nói:

“Phía trước dẫn đường.”

“Được thôi, vị anh hùng hắc y kia không đi chơi thử sao?”

Chu Phong đưa mắt nhìn tiểu lâu đồng thi đi vào, hỏi.

“Hắn mệt rồi, đừng để người khác quấy rầy hắn, chúng ta đi là được rồi.

Tô Bằng nói với quản sự tên là Chu Phong này...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook