Chương 752: Huyệt Mộ Hoàng Đế Cổ
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Hai thây khô này, sau khi giết chết không ít hộ vệ, dường như được ác nghiệp kích phát, thân thể càng thêm linh hoạt hơn không ít.
Bởi vì giết chết một vài hộ vệ thành Quy Tư Càn, có được kích thích ác nghiệp từ bên ngoài, mặc dù giết chết những hộ vệ thành Quy Tư Càn ác nghiệp thu được cũng không nhiều mấy, nhưng mỗi một phần đều có thể kích phát ác nghiệp mười phần của chính bọn chúng, khiến cho sức lực của chúng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc này, bọn chúng mỗi người đều mang theo một hộ vệ Quy Tư Càn, chạy về hai hướng khác nhau, Tô Bằng thoáng chần chờ chốc lát, bất chợt để bọn chúng chạy ra khỏi phạm vi này.
Tô Bằng nóng lòng muốn xem thử Âu Dương Khánh cùng Cam La có chuyện gì hay không, cho nên cũng không trực tiếp đuổi theo giết hai thây khô này, mà lại quan sát đội ngũ hộ vệ.
Trong đội ngũ hộ vệ, Âu Dương Khánh cùng Cam La cũng không có chuyện gì, huynh đệ Tây Vực cũng không bị thương tích gì, chỉ có mười hộ vệ bình thường bị giết, hơn nữa còn có hai hộ vệ bị bắt sống.
Hai thây khô, thân thể linh hoạt ôm hộ vệ bị bắt, chạy tới trước mặt hai thây khô bị Tô Bằng đánh cho tan nát.
Hai thây khô này, giơ hộ vệ lên trên không trung, huyết dịch tuôn ra trong cổ hộ vệ, đều bị bọn chúng dùng miệng hút cạn khô.
Huyết dịch không ngừng chảy vào trong miệng hai thây khô này, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Bằng nhìn thấy, hai thây khô thân thể giống như cao su này, giống như đang dần phình to ra.
Ác nghiệp trên người chúng, dường như cũng được kích thích, ác nghiệp vốn dĩ lượn lờ xung quanh cơ thể như đám mây, giờ đây không ngừng được hấp thu vào trong thân thể hai thây khô này.
Như vậy, không đến nhất thời nửa khắc, hai thây khô này đã uống cạn sạch máu của hai hộ vệ, thân thể của bọn chúng, giống như cũng phình to ra ba phần, hơn nữa ngọn lửa ác nghiệp trong thân thể phun ra nuốt vào, giống như lực lượng tà ác cường đại hơn gấp mấy lần.
Tô Bằng lập tức nhíu mày, ác nghiệp này, chắc chắn có quan hệ rất lớn với máu người.
Hai thây khô này vẫn chưa dừng lại, bọn chúng hút sạch máu tươi của hộ vệ, dùng sức tay to lớn tay không xé nát bụng hộ vệ, rút hết nội tạng bên trong cơ thể ra ngoài.
Hộ vệ lúc này có lẽ đã chết rồi, có điều thoáng cái rạch bụng như thế, vẫn khiến cho thân thể bọn họ không ngừng run lên.
Hai thây khô này ném thân tàn của hai hộ vệ sang một bên, đem nội tạng máu tươi đầm đìa bị rút ra ngoài ném xuống trên người hai thây khô đã bị Tô Bằng đánh cho tàn phế gục trên mặt đất kia.
Chỉ thấy, cái bụng thây khô bị Tô Bằng chém bay một nửa kia, sau khi thân thể tiếp xúc với nội tạng mới lạ, không ngừng nhúc nhích, trong thân thể không ngừng xuất hiện sương mờ ác nghiệp màu đen, bao lấy nội tạng mới này vào nhau. Sau đó những thứ tạp nham kia không ngờ bắt đầu ngọ nguậy, không ngờ giống như là một lần nữa sục sôi sức lực sinh mệnh.
“Đúng là tà môn!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Âu Dương Khánh mặc dù không sợ trời không sợ đất cũng cảm giác toàn thân có chút phát lạnh, trong miệng không nhịn được nói.
Tô Bằng cũng nhìn đến nhíu mày, những thây khô này sức lực sinh mệnh quá thực quá mức ngoan cường, dường như có thể không ngừng hấp thụ máu thịt mới để tái sinh, hơn nữa thực lực khôi phục vô cùng nhanh chóng, Tô Bằng cảm giác, thây khô đã lấy lại vài phần sức mạnh, không dễ đối phó như vậy nữa.
Lúc này, bốn thây khô vừa rồi lại lần nữa hồi sinh trở lại, đồng thời bật dậy, giống như xé miệng, nhe răng cười nhìn Tô Bằng.
Trong lòng Tô Bằng trầm xuống, những thây khô này không ngờ lại có năng lực tái sinh, năng lực này thật sự là quá mức đáng ghét.
Chỉ cần bên mình còn có hộ vệ bình thường, những thây khô này có thể tái sinh vô hạn, hơn nữa không ngừng thức tỉnh năng lực khi còn sống, càng lúc càng dễ dàng.
“Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng tiếp tục như thế được.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ nghe hắn quay đầu lại, căn dặn hộ vệ phía sau:
“Rút hết về lại trong đường hầm đi, chuẩn bị hỏa đạn lưu ly, bọn chúng chỉ cần đi vào đường hầm, liền ném hỏa đạn lưu ly ra!”
Thủ hạ A Đỗ Lạp chỉ còn lại khoảng ba mươi hỏa đạn lưu ly, lúc Tô Bằng tiến vào hầm mộ dưới mặt đất này phần lớn thu gom lại, để cho Cam La thống lĩnh đưa cho những hộ vệ Quy Tư Càn này.
Mặc dù những hộ vệ Quy Tư Càn này thực lực kém hơn thây khô rất nhiều, nhưng nếu dùng hỏa đạn lưu ly, nói không chừng còn có thể tiêu diệt được mấy tên.
Sau đó, Tô Bằng quay đầu nói với Âu Dương Khánh cùng huynh đệ Tây Vực:
“Các ngươi không cần phải chém chết đối phương, nhưng ít nhất ngăn chặn hai con, ta đi chém chết những thây khô này!”
Bọn người Âu Dương Khánh sắc mặt cũng nghiêm trọng, gật đầu với Tô Bằng.
Tô Bằng tay cầm Vô Phong kiếm, trực tiếp dùng Bạt Kiếm thức cảnh giới Song Hợp, chém chết toàn bộ bốn thây khô này.
Nhưng mà, ngay khi Tô Bằng vừa muốn ra tay, đột nhiên bốn thây khô này thân thể đồng thời đứng sựng lại.
Chỉ thấy bọn chúng giống như đồng thời đứng sựng lại một lúc, rồi liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt thâm sâu liếc nhìn về phía Tô Bằng, nhưng không tiếp tục tấn công, mà lại quay người, cả đám tru lên, nhanh chóng nhảy nhót, vọt chạy về phía bên trong đường hầm.
“Sao cơ?”
Tô Bằng thấy thế, trong lòng cũng là khó hiểu, những thây khô này xem chừng đều muốn ngươi chết ta sống với bọn người Tô Bằng, nhưng mà tại sao lại đột nhiên giữa chừng bỏ chạy?”
“Có phải là Dương Hi hội trưởng kia, đang gọi chúng nó trở về?”
Âu Dương Khánh ở bên cạnh giống như nhìn ra manh mối, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.
Bọn người Dương Hi, đã tình huống nào nơi này được một lúc, có lẽ đã tìm được tàn thể của quốc vương quốc gia cổ kia.
Nhưng nếu không gặp phải tình huống nào, Dương Hi chắc hẳn sẽ không gọi bốn thây khô này trở về, nhất định là bọn họ gặp vật cản nào đó, mới có thể triệu tập thây khô nơi này rời khỏi. Mà có lẽ người gây ra lực cản này chắc hẳn là người ngoài.
Tô Bằng suy nghĩ, bản thân cho rằng tiền bối Tử Hà môn có lẽ ở nơi này, nhưng vẫn chưa hiện thân, chẳng lẽ vị tiền bối kia, chính là người mang đến lực cản cho Dương Hi hội trưởng?
Nghĩ tới đây, Tô Bằng cũng không nấn ná, quát gọi phía sau:
“Âu Dương huynh đi theo ta, thủ lĩnh Cam La, bảo đại bộ phận hộ vệ lùi ra bên ngoài, để lại hai mươi hộ vệ cầm hỏa đạn lưu ly, theo chúng ta vào trong!”
Nói xong, Tô Bằng tung người, dẫn đầu, vọt về phía Dương Hi và đám thây khô lui vào trong.
Tô Bằng dự cảm, người phía trước chặn bọn người Dương Hi lại, có lẽ chính là vị tiền bối Tử Hà môn kia, trong lòng rất là lo lắng, vị tiền bối kia bị nhốt lâu như vậy, thân thể có phải cũng đã tiêu hao rồi không, không phải là đối thủ của hơn mười thây khô kia, cho nên thân pháp không hề chần chừ, xông lên dẫn đầu, vọt vào trong trước, tốc độ gần như là gấp hai ba lần bọn người Âu Dương Khánh.
Rất nhanh, Tô Bằng xông qua đường hầm này, chỉ thấy phía trước là một tường đá to lớn, vô cùng nặng nề.
Có điều trước mặt tường đá, cũng có một tế đàn, chỉ có điều tế đàn này cũng không phải rất lớn, lúc này ở trên tế đàn, còn có một hòn đá cuội lớn bằng cái đầu người đang lơ lửng bên trên.
Tô Bằng biết, hòn đá này, cùng với loại khoáng thạch phát ra ánh sáng nhạt đặc biệt có ở nơi này sau khi phản ứng, sẽ sản sinh ra năng lượng cực kỳ cường đại, chỉ thấy lúc này, hòn đá lớn bằng cái đầu người này, nâng tường đá lơ lửng mấy ngàn vạn cân kia lên, Tô Bằng trực tiếp liền từ nơi này vọt lên.
Tô Bằng lao vào nơi này, chỉ thấy trong này là một khoảng rộng rãi, có điều trong này, đã không có người.
Đối diện không gian này, là một vách đá, trên vách đá, có một cầu treo.
Cầu treo dài đến hai ba trăm mét, một bên treo ở trên vách đá, một bên khác, thì lại treo trên vách đá hơn vài trăm mét, ở đỉnh núi đơn độc trong thâm cốc vô tận, như là một thạch trụ thẳng đứng.
Giờ phút này, Tô Bằng tập trung thị lực, chợt thấy bên trên thạch trụ cực lớn kia, dường như có một cỗ quan tài lớn, bên ngoài cỗ quan tài kia, dường như có một trận pháp đặc thù, trong trận pháp này, có chừng hơn một trăm tảng đá lớn bằng nửa người, lơ lửng trên không trung, vây quanh cỗ quan tài lớn này.
Mà lúc này bên trên thạch trụ to lớn, chỉ thấy bọn người Dương Hi, còn có mười hai thây khô, đang vây quanh một người trung niên mặc thanh sam.
Bởi vì giết chết một vài hộ vệ thành Quy Tư Càn, có được kích thích ác nghiệp từ bên ngoài, mặc dù giết chết những hộ vệ thành Quy Tư Càn ác nghiệp thu được cũng không nhiều mấy, nhưng mỗi một phần đều có thể kích phát ác nghiệp mười phần của chính bọn chúng, khiến cho sức lực của chúng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc này, bọn chúng mỗi người đều mang theo một hộ vệ Quy Tư Càn, chạy về hai hướng khác nhau, Tô Bằng thoáng chần chờ chốc lát, bất chợt để bọn chúng chạy ra khỏi phạm vi này.
Tô Bằng nóng lòng muốn xem thử Âu Dương Khánh cùng Cam La có chuyện gì hay không, cho nên cũng không trực tiếp đuổi theo giết hai thây khô này, mà lại quan sát đội ngũ hộ vệ.
Trong đội ngũ hộ vệ, Âu Dương Khánh cùng Cam La cũng không có chuyện gì, huynh đệ Tây Vực cũng không bị thương tích gì, chỉ có mười hộ vệ bình thường bị giết, hơn nữa còn có hai hộ vệ bị bắt sống.
Hai thây khô, thân thể linh hoạt ôm hộ vệ bị bắt, chạy tới trước mặt hai thây khô bị Tô Bằng đánh cho tan nát.
Hai thây khô này, giơ hộ vệ lên trên không trung, huyết dịch tuôn ra trong cổ hộ vệ, đều bị bọn chúng dùng miệng hút cạn khô.
Huyết dịch không ngừng chảy vào trong miệng hai thây khô này, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Bằng nhìn thấy, hai thây khô thân thể giống như cao su này, giống như đang dần phình to ra.
Ác nghiệp trên người chúng, dường như cũng được kích thích, ác nghiệp vốn dĩ lượn lờ xung quanh cơ thể như đám mây, giờ đây không ngừng được hấp thu vào trong thân thể hai thây khô này.
Như vậy, không đến nhất thời nửa khắc, hai thây khô này đã uống cạn sạch máu của hai hộ vệ, thân thể của bọn chúng, giống như cũng phình to ra ba phần, hơn nữa ngọn lửa ác nghiệp trong thân thể phun ra nuốt vào, giống như lực lượng tà ác cường đại hơn gấp mấy lần.
Tô Bằng lập tức nhíu mày, ác nghiệp này, chắc chắn có quan hệ rất lớn với máu người.
Hai thây khô này vẫn chưa dừng lại, bọn chúng hút sạch máu tươi của hộ vệ, dùng sức tay to lớn tay không xé nát bụng hộ vệ, rút hết nội tạng bên trong cơ thể ra ngoài.
Hộ vệ lúc này có lẽ đã chết rồi, có điều thoáng cái rạch bụng như thế, vẫn khiến cho thân thể bọn họ không ngừng run lên.
Hai thây khô này ném thân tàn của hai hộ vệ sang một bên, đem nội tạng máu tươi đầm đìa bị rút ra ngoài ném xuống trên người hai thây khô đã bị Tô Bằng đánh cho tàn phế gục trên mặt đất kia.
Chỉ thấy, cái bụng thây khô bị Tô Bằng chém bay một nửa kia, sau khi thân thể tiếp xúc với nội tạng mới lạ, không ngừng nhúc nhích, trong thân thể không ngừng xuất hiện sương mờ ác nghiệp màu đen, bao lấy nội tạng mới này vào nhau. Sau đó những thứ tạp nham kia không ngờ bắt đầu ngọ nguậy, không ngờ giống như là một lần nữa sục sôi sức lực sinh mệnh.
“Đúng là tà môn!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Âu Dương Khánh mặc dù không sợ trời không sợ đất cũng cảm giác toàn thân có chút phát lạnh, trong miệng không nhịn được nói.
Tô Bằng cũng nhìn đến nhíu mày, những thây khô này sức lực sinh mệnh quá thực quá mức ngoan cường, dường như có thể không ngừng hấp thụ máu thịt mới để tái sinh, hơn nữa thực lực khôi phục vô cùng nhanh chóng, Tô Bằng cảm giác, thây khô đã lấy lại vài phần sức mạnh, không dễ đối phó như vậy nữa.
Lúc này, bốn thây khô vừa rồi lại lần nữa hồi sinh trở lại, đồng thời bật dậy, giống như xé miệng, nhe răng cười nhìn Tô Bằng.
Trong lòng Tô Bằng trầm xuống, những thây khô này không ngờ lại có năng lực tái sinh, năng lực này thật sự là quá mức đáng ghét.
Chỉ cần bên mình còn có hộ vệ bình thường, những thây khô này có thể tái sinh vô hạn, hơn nữa không ngừng thức tỉnh năng lực khi còn sống, càng lúc càng dễ dàng.
“Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng tiếp tục như thế được.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ nghe hắn quay đầu lại, căn dặn hộ vệ phía sau:
“Rút hết về lại trong đường hầm đi, chuẩn bị hỏa đạn lưu ly, bọn chúng chỉ cần đi vào đường hầm, liền ném hỏa đạn lưu ly ra!”
Thủ hạ A Đỗ Lạp chỉ còn lại khoảng ba mươi hỏa đạn lưu ly, lúc Tô Bằng tiến vào hầm mộ dưới mặt đất này phần lớn thu gom lại, để cho Cam La thống lĩnh đưa cho những hộ vệ Quy Tư Càn này.
Mặc dù những hộ vệ Quy Tư Càn này thực lực kém hơn thây khô rất nhiều, nhưng nếu dùng hỏa đạn lưu ly, nói không chừng còn có thể tiêu diệt được mấy tên.
Sau đó, Tô Bằng quay đầu nói với Âu Dương Khánh cùng huynh đệ Tây Vực:
“Các ngươi không cần phải chém chết đối phương, nhưng ít nhất ngăn chặn hai con, ta đi chém chết những thây khô này!”
Bọn người Âu Dương Khánh sắc mặt cũng nghiêm trọng, gật đầu với Tô Bằng.
Tô Bằng tay cầm Vô Phong kiếm, trực tiếp dùng Bạt Kiếm thức cảnh giới Song Hợp, chém chết toàn bộ bốn thây khô này.
Nhưng mà, ngay khi Tô Bằng vừa muốn ra tay, đột nhiên bốn thây khô này thân thể đồng thời đứng sựng lại.
Chỉ thấy bọn chúng giống như đồng thời đứng sựng lại một lúc, rồi liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt thâm sâu liếc nhìn về phía Tô Bằng, nhưng không tiếp tục tấn công, mà lại quay người, cả đám tru lên, nhanh chóng nhảy nhót, vọt chạy về phía bên trong đường hầm.
“Sao cơ?”
Tô Bằng thấy thế, trong lòng cũng là khó hiểu, những thây khô này xem chừng đều muốn ngươi chết ta sống với bọn người Tô Bằng, nhưng mà tại sao lại đột nhiên giữa chừng bỏ chạy?”
“Có phải là Dương Hi hội trưởng kia, đang gọi chúng nó trở về?”
Âu Dương Khánh ở bên cạnh giống như nhìn ra manh mối, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.
Bọn người Dương Hi, đã tình huống nào nơi này được một lúc, có lẽ đã tìm được tàn thể của quốc vương quốc gia cổ kia.
Nhưng nếu không gặp phải tình huống nào, Dương Hi chắc hẳn sẽ không gọi bốn thây khô này trở về, nhất định là bọn họ gặp vật cản nào đó, mới có thể triệu tập thây khô nơi này rời khỏi. Mà có lẽ người gây ra lực cản này chắc hẳn là người ngoài.
Tô Bằng suy nghĩ, bản thân cho rằng tiền bối Tử Hà môn có lẽ ở nơi này, nhưng vẫn chưa hiện thân, chẳng lẽ vị tiền bối kia, chính là người mang đến lực cản cho Dương Hi hội trưởng?
Nghĩ tới đây, Tô Bằng cũng không nấn ná, quát gọi phía sau:
“Âu Dương huynh đi theo ta, thủ lĩnh Cam La, bảo đại bộ phận hộ vệ lùi ra bên ngoài, để lại hai mươi hộ vệ cầm hỏa đạn lưu ly, theo chúng ta vào trong!”
Nói xong, Tô Bằng tung người, dẫn đầu, vọt về phía Dương Hi và đám thây khô lui vào trong.
Tô Bằng dự cảm, người phía trước chặn bọn người Dương Hi lại, có lẽ chính là vị tiền bối Tử Hà môn kia, trong lòng rất là lo lắng, vị tiền bối kia bị nhốt lâu như vậy, thân thể có phải cũng đã tiêu hao rồi không, không phải là đối thủ của hơn mười thây khô kia, cho nên thân pháp không hề chần chừ, xông lên dẫn đầu, vọt vào trong trước, tốc độ gần như là gấp hai ba lần bọn người Âu Dương Khánh.
Rất nhanh, Tô Bằng xông qua đường hầm này, chỉ thấy phía trước là một tường đá to lớn, vô cùng nặng nề.
Có điều trước mặt tường đá, cũng có một tế đàn, chỉ có điều tế đàn này cũng không phải rất lớn, lúc này ở trên tế đàn, còn có một hòn đá cuội lớn bằng cái đầu người đang lơ lửng bên trên.
Tô Bằng biết, hòn đá này, cùng với loại khoáng thạch phát ra ánh sáng nhạt đặc biệt có ở nơi này sau khi phản ứng, sẽ sản sinh ra năng lượng cực kỳ cường đại, chỉ thấy lúc này, hòn đá lớn bằng cái đầu người này, nâng tường đá lơ lửng mấy ngàn vạn cân kia lên, Tô Bằng trực tiếp liền từ nơi này vọt lên.
Tô Bằng lao vào nơi này, chỉ thấy trong này là một khoảng rộng rãi, có điều trong này, đã không có người.
Đối diện không gian này, là một vách đá, trên vách đá, có một cầu treo.
Cầu treo dài đến hai ba trăm mét, một bên treo ở trên vách đá, một bên khác, thì lại treo trên vách đá hơn vài trăm mét, ở đỉnh núi đơn độc trong thâm cốc vô tận, như là một thạch trụ thẳng đứng.
Giờ phút này, Tô Bằng tập trung thị lực, chợt thấy bên trên thạch trụ cực lớn kia, dường như có một cỗ quan tài lớn, bên ngoài cỗ quan tài kia, dường như có một trận pháp đặc thù, trong trận pháp này, có chừng hơn một trăm tảng đá lớn bằng nửa người, lơ lửng trên không trung, vây quanh cỗ quan tài lớn này.
Mà lúc này bên trên thạch trụ to lớn, chỉ thấy bọn người Dương Hi, còn có mười hai thây khô, đang vây quanh một người trung niên mặc thanh sam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.