Chương 85: Huyết yến
Hoàng Kim Hải Ngạn
15/04/2015
“Ầm ầm!”
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, mưa đã bắt đầu trút xuống.
Tô Bằng nhìn Tào thợ mộc trước mắt... Cũng chính là Tạ An, chỉ nghe hắn đột nhiên nói:
“Ngươi biết ngươi biết Cổ Kiếm sơn trang và chủ nhân Cổ Kiếm sơn trang chứ?”
“Cổ Kiếm sơn trang?”
Tô Bằng nghe thế, nhớ lại một chút, nhớ tới tình báo tùy cơ mình có được ở chỗ Bắc Sửu, có một tin tức chính là “Cuối tháng Cổ lão gia Cổ Kiếm sơn trang có một lô hàng đến”.
Đang suy nghĩ tin tình báo mình tra được từ chỗ Hắc Lang Nhĩ, Tô Bằng nói:
“Cũng từng nghe nói, chủ nhân Cổ Kiếm sơn trang tên Cổ Kiếm, năm nay bốn mươi lăm, là đệ tử phái Thanh Thành, dường như là đồng môn sư huynh đệ với thành chủ quận Giang Ninh Mạc Thiên Kình.”
“Hừ... Những tin tức ngươi biết chỉ là bề ngoài mà thôi, nhưng ngươi biết, Cổ Kiếm, Cổ lão gia này, là một gã mặt người dạ thú như thế nào không?”
Tạ An nói, tâm tình của hắn đột nhiên kích động, mạch máu trên cánh tay đều hằn cả lên, tay phải còn có thể dụng lực nắm chặt bùn đất trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hắn làm sao? Ngươi nói rõ xem nào.”
Tô Bằng nghe thế, dự cảm được có một chút manh mối, nói với Tạ An...
....
Tạ An ổn định tâm tình một chút, mới mở miệng, chậm rãi nói:
“Tên thật của ta, là Tạ An, cha mẹ của ta cũng đều là nhân vật giang hồ, đã từng có danh tiếng trong chốn võ lâm, về sau trở thành đôi phu thê trong giang hồ, bèn thoái ẩn giang hồ, ẩn cư ở một trấn nhỏ, đồng thời liên tiếp có hai đứa con một trai một gái, lớn hơn chút chính là ta, nhỏ hơn chút là muội muội của ta, tên là Tạ Tuyết Như.”
“Phụ mẫu ta mặc dù ẩn cư, nhưng cũng không vứt bỏ võ công, cũng đem một thân công phu, toàn bộ truyền hết cho hai huynh muội chúng ta, hai người chúng ta căn cơ rất là vững chắc, tuổi còn nhỏ, đã có một thân võ công không tồi, sớm ngày mong muốn lăn lộn giang hồ một phen, chỉ là phụ mẫu song thân biết rõ giang hồ hiểm ác cỡ nào, muốn ràng buộc chúng ta trong nhà, không cho hai người chúng ta hành tẩu giang hồ.”
“Chỉ là không ngờ, năm đó ta hai mươi tuổi, châu quận cha mẹ ẩn cư, xuất hiện ôn dịch, cha mẹ ta tấm lòng nhân hậu, lại hiểu biết chút ít y thuật, đi đến cứu tế nạn dân, nhưng không ngờ ngược lại bị nhiễm phải ôn dịch, song song qua đời, ta cùng muội muội sau khi mai táng cha mẹ xong, cũng vứt bỏ ràng buộc, không cam lòng sống một cuộc sống bình lặng ở quê hương, ta bèn bán hết nhà cửa sản nghiệp cha mẹ để lại, cùng với muội muội, cùng nhau hành tẩu giang hồ.”
“Võ công phụ mẫu ta truyền thụ cho hai huynh muội chúng ta, quả thực không tồi, lại thêm ta tuổi trẻ, tích góp cha mẹ để lại không ít, dùng tiền hào phóng, không qua mấy năm, đã nổi danh cùng với muội muội, những năm trẻ tuổi đó, trong lòng thầm nghĩ hành hiệp trượng nghĩa, trong giang hồ, đặc biệt cứu nguy giải khốn... Nào ngờ trong một ngày của mười lăm năm trước...”
Nói đến đây, trong ánh mắt Tạ An toát ra hối hận sâu sắc, nói:
“Mười lăm năm trước, lúc ta và muội muội đi qua phủ Từ Châu, dừng chân ở một căn khách điếm trong thôn nhỏ, nhìn thấy chủ quán khiêng một tên bị bệnh ra, chúng ta nhất thời tò mò, tiến lại hỏi thăm, nghe chủ quán nói, người này bị bệnh ở trong khách điếm của bọn họ, nhưng mà bạc trên người hình như bị trộm mất, bệnh tình lại trầm trọng, gần như không còn ý thức, người khách điếm sợ hắn bệnh chết ở chỗ này, bèn dự định ném hắn vào trong núi hoang mặc hắn tự sinh tự diệt...”
“Lúc ấy hai người huynh muội chúng ta còn quá trẻ, động lòng trắc ẩn, bèn ra bạc, mời đại phu cho hắn, chẩn bệnh cho hắn, hơn nữa muội muội của ta, còn tự mình chăm sóc cho người này.”
“Khoảng chừng ba năm ngày sau, bệnh tình người này chuyển biến tốt đẹp, tỉnh táo trở lại, nói lời cảm ơn hai huynh muội bọn ta, ta nhìn tướng mạo và quần áo của hắn, không giống như là người quanh năm khốn khổ, hỏi rõ thân phận của hắn, mới biết được hắn là đệ tử phái Thanh Thành, lần này ra ngoài làm việc cho môn phái, không ngờ túi tiền bị trộm mất, cũng nhiễm phải bệnh nặng, chán nản ở lại thôn nhỏ đó, sau đó được hai huynh muội bọn ta cứu giúp...”
“Người kia nhìn qua thì chỉ lớn hơn chúng ta khoảng chừng bảy tám tuổi, trong ngôn ngữ lại vô cùng thành thục nghiêm chỉnh, ta và muội muội kinh nghiệm giang hồ không nhiều, nhưng lại cảm thấy hắn hợp ý, ta đã xem hắn là hảo hữu chí giao, còn muội muội của ta, dường như có tình ý với hắn, về sau chúng ta đều có việc của riêng mình, ta bèn tặng cho hắn lộ phí ba trăm lượng bạc, còn hắn, thì nói cho chúng ta biết, hắn tên là Cổ Kiếm, nếu sau này đến gần vùng quận Giang Ninh, có thể tới Cổ Kiếm sơn trang tìm hắn.”
“Cổ Kiếm? Chính là chủ nhân Cổ Kiếm sơn trang?”
Tô Bằng nghe thế, bèn hỏi hắn.
“Chính là hắn... Chính là tên đại ác nhân đó...”
Tạ An nghiến răng ken két, hồi lâu sau, mới khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục nói:
“Ta và muội muội, vẫn không có cơ hội đến Tô Châu quận Giang Ninh, mãi đến khi ba năm sau... Ba năm sau, ta cùng muội muội trong một cơ hồi tình cờ, thăm dò được một địa điểm bảo tàng cất giấu kho báu tiền triều, ở lân cận Tô Châu, bèn cùng nhau ngồi thuyền đến nơi đó... Lúc đi ngang qua quận Giang Ninh, đúng lúc nghe nói người giang hồ nhắc tới Cổ Kiếm sơn trang, ta cùng muội muội Tuyết Như bỗng chợt nhớ tới chuyện của Cổ Kiếm năm xưa, muội muội Tuyết Như của ta trong lòng dường như vẫn luôn nhớ tới tên cầm thú kia, liền muốn cùng ta đi thăm Cổ Kiếm mấy năm này như thế nào, chúng ta, bèn cùng nhau đi tìm Cổ Kiếm sơn trang, nhưng không ngờ rằng...”
Tô Bằng nghe đến tình tiết này, đã dự đoán được điều gì đó, muội muội Tạ An sợ là... Nhưng Tô Bằng lại không nói gì thêm, lẳng lặng nghe Tạ An nói tiếp.
“Chúng ta đi đến Cổ Kiếm sơn trang, quả thật nhìn thấy Cổ Kiếm kia, người này ba năm không gặp, xem ra càng giàu có cũng rất có phong độ, thấy hai người chúng ta, dường như nhiệt tình xuất phát từ đáy lòng, đêm đó thiết yến khoản đãi hai người bọn ta, ta uống đến choáng váng hoa mắt, nhất thời nhanh miệng, đem chuyện bản đồ kho báu nói ra, Cổ Kiếm kia nghe thế, lúc đó không có điều gì khác thường, chỉ nói trong sơn trang của hắn, có một lô rượu nho Tây Vực mới đến, muốn mời huynh muội bọn ta thưởng thức một phen xem sao, ta không có nghĩ nhiều, bèn đồng ý với hắn, quả nhiên hắn lấy ra một bình rượu nho ngon lành, ta tham lam uống thêm mấy chén, nhanh chóng đã không còn biết chuyện gì.”
“Nhưng lúc ta tỉnh lại... ta phát hiện, ta đã ở trong địa lao, hai tay hai chân đều bị khóa sắt khóa chặt, trói lại trong địa lao... Còn binh khí tùy thân của ta, võ công bí tịch phụ thân truyền cho ta, còn có bản đồ kho báu trên người, đều không thấy nữa... Ta thật sự quá mức ngu xuẩn, thậm chí không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi ta nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Cổ Kiếm xuất hiện ở trong địa lao, ta mới hiểu được...”
“Hắn bỏ thuốc mê, ngươi đã trúng bẫy của hắn, ngươi không ngờ, hắn sẽ lấy oán báo ân như vậy đúng không.”
Tô Bằng nghe vậy, hỏi Tạ An.
“Đúng vậy... Nhưng, đây không phải tất cả... không phải tất cả...”
Tạ An nói, nói đến đây, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, không biết có phải là phản ứng do tâm tình kích động đến cực điểm hay không, hắn nói:
“Ta ở trong địa lao, bị giam ba ngày... Có một tên tra khảo, luôn luôn tra khảo ta, tra khảo về chuyện kho báu... Ba ngày đó xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn không muốn nhắc lại, ba ngày đó, là ba ngày nhục nhã nhất của ta trên thế gian này...”
“Ngươi giết hắn.”
Tô Bằng nghe thế, nói với hắn.
“Đúng vậy... Người kia không ngờ rằng, mẹ ta từ nhỏ đã dạy cho ta một môn nhu thuật tên là Súc Cốt Công... Ta trước nay vẫn cho là ta vĩnh viễn sẽ không dùng đến nó, nhưng nó lại cứu mạng ta... Ba ngày sau, nội công của ta khôi phục một ít, thừa dịp tên tra khảo ta ngủ say, ta liền rút xương ra khỏi xích sắt khóa ta, sau đó, dùng một chiếc đũa, đâm xuyên qua lỗ tai của kẻ tra khảo ta, cắm vào đầu của hắn...”
Tạ An mặt mày dữ tợn nói, phảng phất như bây giờ hắn đang giết chết kẻ tra khảo kia.
“Muội muội của ngươi thì sao?”
Tô Bằng đột nhiên mở miệng hỏi.
Tạ An nghe thế, thân thể đột nhiên run lên, nói:
“Muội muội của ta... Muội muội của ta...”
Tô Bằng phát hiện, khi Tạ An nói tới muội muội của hắn, hai mắt đột nhiên đỏ ửng, chỉ nghe Tạ An run rẩy nói:
“Ta từ trên người tên kia tìm được chìa khóa, chạy ra khỏi địa lao, muốn tìm kiếm muội muội Tuyết Như của ta... Nhưng rất nhanh, thi thể của tên kia ở trong địa lao, bị người của Cổ Kiếm sơn trang phát hiện, trong sơn trang bắt đầu lùng bắt khắp bốn phía, ta hốt hoảng chạy loạn, chạy vào trong một gian phòng trong sơn trang, không ngờ lại tình cờ, vào trong con đường thông gió của mật thất... Nhưng mà, phía cuối con đường thông gió kia, ta lại nhìn thấy chuyện tàn nhẫn nhất đời này...”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Bằng nghe đến đó, cảm giác chuyện Tạ An miêu tả, dường như đã đến phần mấu chốt, liền truy hỏi hắn.
Tạ An lúc này, hai mắt hoảng hốt, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, trong miệng thì thào nói:
“Ta đi đến cuối con đường thông gió kia, lại nhìn thấy, dưới mặt đất có một gian mật thất.... Ở trong mật thất đó, người trong phòng... tất cả đều trần như nhộng, phần lớn là phụ nữ, còn có vài thiếu niên, cũng có một vài đứa trẻ... Những nữ nhân kia và tiểu hài tử, hoặc là bị nhốt ở trong lồng bị treo lên, hoặc là bị trói trần truồng, hai mắt bị bịt chặt... Nữ nhân cùng hài tử, đại khái hơn hai mươi người... Nhưng mà, có sáu nam nhân! Sáu nam nhân kia, cả người trần truồng, trên đầu đội thứ gì đó giống như vương miện, cứ trần truồng thế kia, đi vào trong... Bọn chúng không phải người... không phải là người...”
“Ngươi có thể tưởng tượng nổi không? Những người kia đã làm gì không? Dùng tưởng tượng độc ác nhất của ngươi đi!”
Tạ An giống như phát điên, hét lớn với Tô Bằng.
Tô Bằng lắc đầu, nói:
“Ta không nghĩ ra được.”
“Ngươi đương nhiên không nghĩ ra được... Giới hạn ngươi nghĩ tới là gì? Là dâm yến hoang dâm sao? Không... bọn chúng tiến hành, bữa tiệc địa ngục...”
“Ngươi biết không? Bọn chúng hoàn toàn không coi bọn họ là người... Bọn họ đã không thoả mãn được dục vọng bình thường của bọn chúng... Ngươi có thể nghĩ được không? Mẫu thân ở trước mặt hài tử bị... còn hài tử, ở trước mặt mẫu thân, bị tàn sát, bị lấy máu, thần thể bị xé toạc, bị xuyên lên cây trúc, tiếng gào rát cổ họng của người mẹ kia từ lúc mới bắt đầu, dần dần chết lặng, tuyệt vọng, ánh mắt đó... còn những gã đàn ông kia bọn chúng làm gì? Bọn chúng đang cười! Đang cười!”
“Ngươi có thể tưởng tượng nổi không, thân thể của thiếu niên bị kẹp ở trong đá mài, bọn chúng nâng cao đầu hắn, để thiếu niên kia trông thấy, cơ thể của mình dần dần bị đá mài mài thành máu loãng thịt băm... Thiếu niên đang gào khóc, cầu xin bọn chúng dừng tay, bọn chúng làm gì? Bọn chúng đang cười! Đang cười! Đang cười nhìn thiếu niên bị nghiền thành thịt băm máu loãng!”
“Ngươi có thể tưởng tượng nổi không... Trong một cái hồ, toàn bộ đều máu tươi của con người, còn có thịt người nát vụn... Bọn chúng đang làm gì? Bọn chúng đang tắm! Đang tắm đó!”
Tạ An nói xong, mặc dù chuyện đã qua mười năm, nhưng mà hình ảnh hắn miêu tả, dường như vẫn đang trước mắt, đột nhiên, 'ọe', hắn không nhịn được nôn thốc.
Tô Bằng lúc này lắng nghe những gì Tạ An nói, đột nhiên cũng cảm giác được một loại cảm giác buồn nôn nghẹt thở khó lòng hít thở, một loại cảm giác khiến người khác khó chịu dâng lên.
Tạ An nôn khan hồi lâu, mới ngồi dậy, nói:
“Ta nôn... Ta ở cửa thông gió kia, nhìn bọn chúng, ta nôn, còn bọn chúng vẫn đang giết, giết, giết... Ta vẫn nôn, nôn đến khi không nôn ra được gì, ta vẫn nôn... ta muốn xông ra giết bọn chúng, nhưng ta không dám, ta không dám xuống dưới, ta nhìn thấy, Cổ Kiếm cũng có mặt trong đám người kia, võ công của hắn lợi hại hơn ta, ta không phải là đối thủ của hắn... Ta sợ, ta sợ bản thân ta, cũng trở thành vật hi sinh trong bữa tiệc địa ngục này...”
“Bữa tiệc địa ngục kia tiến hành được hơn hai canh giờ, cuối cùng,, ngoại trừ sáu nam nhân trong mật thất kia, đã không có người sống... Đột nhiên, bọn chúng dừng lại, sau đó năm người cùng nhau bước tới, quỳ xuống bên bờ hồ bọn chúng dùng máu người để tắm, sau đó Cổ Kiếm đứng ở trước mặt bọn chúng, trong miệng dường như niệm một loại thần chú ta nghe không hiểu ngôn ngữ, huyết trì không ngừng truyền đến âm thanh máu chảy, ta nhìn thấy, một đồ đằng bay vọt ra khỏi bên trong...”
“Đó là một đồ đằng màu đỏ của máu, bên trên, là một con rắn, còn có một mặt trời, mặt khác có một con quái điểu bay lượn... Bọn chúng không ngừng nói gì đó, giống như là đang cầu nguyện, ta nhìn thấy trên đồ đằng kia, giống như có hắc khí hiện lên, sau đó Cổ Kiếm dẫn bọn chúng cùng nhau quỳ lạy... Cuối cùng,bọn chúng hoàn thành nghi thức nào đó, liền rời khỏi mật thất giống như địa ngục này...”
“Đồ đằng rắn, mặt trời, quái điểu?”
Tô Bằng nghe đến đó, chợt nhớ tới trong ngực mình, năm lệnh bài lấy được ở trên người cương thi đầm lầy Thiên Nhãn màu xanh lam kia, giữa hai người này có quan hệ gì sao?
“Sau đó thì sao, ngươi trốn ra sao?”
Tô Bằng điều chỉnh suy nghĩ một chút, liếc nhìn Tạ An, tiếp tục hỏi hắn.
“Ta vào trong... Lúc đó ta vẫn còn một chút may mắn, muốn xem thử có thể cứu được một người ra không, sẽ có người còn sống hay không... Nhưng mà ta không nên xuống dưới, không nên xuống dưới...”
“Muội muội của ngươi...”
“Đúng vậy... Muội muội của ta... Ta ở trong huyết trì, phát hiện khúc chân gãy của một thi thể... Trên mắt cá chân của khúc chân kia, buộc một chiếc chuông... chiếc chuông đó, là mẫu thân của ta mang lên chân cho muội muội của ta... Muội muội của ta lúc nhỏ thân thể yếu đuối, mẫu thân bèn cầu một cái chuông phép, đeo lên chân muội muội, để nó có thể đạp âm quỷ, nhưng mà, ta không ngờ trên khúc chân kia trong huyết trì, nhìn thấy chiếc chuông này...”
Tinh thần Tạ An dường như đã sụp đổ, không ngờ thì thào nói.
Một cảm giác đè nặng trong lòng Tô Bằng truyền đến, hắn đã biết chuyện gì xảy ra.
Tô Bằng lúc này, trên mặt biểu tình bình lặng, trong lòng lại dâng trào tức giận không thể kiềm nén.
Điều này đã chạm tới ranh giới cuối cùng nhất trong lòng Tô Bằng.
Tô Bằng tự hỏi, mình không phải là người tốt, cũng không phải người xấu, chỉ là người phàm, mục đích của hành động đều vì ích lợi, lúc trước là vì công việc, hắn không phải chưa từng làm một số chuyện đen tối, thế nhưng, Tô Bằng lại không cho rằng, mình là người không có ranh giới.
Bản thân Tô Bằng cảm thấy, ranh giới của mình đã dằn xuống mức rất thấp, nhưng, cho dù thấp hơn nữa, ranh giới của hắn cũng sẽ không thấp hơn vị trí được gọi là “tôn nghiêm của con người”.
Nhân sinh trên đời, khó tránh khỏi các loại vướng mắc lợi ích, có đôi khi không nói rõ được ai đúng ai sai, chỉ có thể nhận rõ mục tiêu, định ra nguyên tắc, phân rõ đạo nghĩa, mới có thể biến tiền lùi, mà nguyên tắc này, chính là tiêu chuẩn đạo đức cơ bản của con người.
Không đến mức độ bất đắc dĩ cuối cùng không còn cách nào khác, Tô Bằng tuyệt đối không muốn giết người, nhưng mặc dù giết người, cũng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giết người, chứ đừng nói gì đến hành hạ người khác đến chết.
Nhưng tất cả những chuyện Tạ An miêu tả, đã vượt ngoài giới hạn 'người' có thể tiếp nhận, rơi xuống mức độ 'thú', thậm chí còn hơn thế nữa.
Đây đã là bất cứ một người đã cho rằng mình là người, không thể nào tiếp nhận được.
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền, Tô Bằng ở trong màn mưa hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng, nói:
“Sau đó ngươi thế nào? Tại sao lại ẩn cư ở Thanh Sơn trại? Làm sao lại lấy được lệnh bài tín vật của Tử Hà môn?”
Tạ An lúc này, vẻ mặt hối hận, hồi lâu sau, mới đáp lời nói:
“Ta lúc ấy mất hết can đảm, vốn định kết liễu bản thân ở trong mật thất địa ngục đó, nhưng ta thật sự không thể buông bỏ mối thù hận này... Ta mang theo chiếc chuông kia, trốn ra khỏi Cổ Kiếm sơn trang, nhưng thân thể của ta đã đến cực hạn, bất tỉnh trong một ngôi miếu cổ.”
“Đợi đến khi ta tỉnh lại, phát hiện bản thân được một đám người cứu... Người cứu ta không ngờ rằng là Sát Nhân danh y Lục Tam Bình vô cùng nổi danh trên giang hồ, lúc ấy, hắn đang xử lý vài thi thể vừa mới chết, dường như muốn thí nghiệm đổi mặt gì đó.”
“Ta nghe Sát Nhân danh y Lục Tam Bình nói, hắn đang nghiên cứu một loại y thuật mới, lột bỏ da mặt của người mới chết, có thể cấy ghép lên trên gương mặt của một người khác, lúc đó ta nghĩ, ta nhất định không thể chết, ta phải báo thù cho muội muội, khiến mọi người đều biết chuyện cực kỳ bi thảm của Cổ Kiếm sơn trang, nhưng ta không có chứng cớ, Cổ Kiếm nhất định cũng sẽ truy sát ta, nhưng nghe những gì Lục Tam Bình nói, ta đột nhiên dấy lên lòng quyết tâm, ta quỳ xuống dập đầu cầu xin Lục Tam Bình, nói cho hắn biết, ta bằng lòng giúp hắn làm thí nghiệm này, xin hắn đem mặt của ta, đổi thành mặt của thương nhân vân du bốn phương đã chết trong nôi miếu hoang kia, Lục Tam Bình đồng ý với ta, hắn dùng dao, róc da mặt của ta xuống... Lúc đó, ta rất đau... Nhưng nghĩ đến mối huyết hải thâm cừu của ta, ta đều nhẫn nhịn chịu đựng... để Lục Tam Bình giúp ta đổi mặt.”
“Lục Tam Bình y thuật quả thật rất cao, không ngờ hắn thành công, mặt của ta đã được thay đổi, trở thành dáng vẻ như bây giờ... Khoảng chừng nửa tháng sau, mặt của ta hoàn toàn biến thành gương mặt mới, còn ta, cũng từ Tạ An, trở thành Tào An...”
“Lục Tam Bình nhìn thấy thí nghiệm thành công, liền bỏ đi, ta ở trong ngôi miếu hoang, không dám ra ngoài, thế nhưng, vào một buổi tối trời mưa to, một hòa thượng cầm thiền trượng, bỗng chợt xông vào trong ngôi miếu hoang...”
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, mưa đã bắt đầu trút xuống.
Tô Bằng nhìn Tào thợ mộc trước mắt... Cũng chính là Tạ An, chỉ nghe hắn đột nhiên nói:
“Ngươi biết ngươi biết Cổ Kiếm sơn trang và chủ nhân Cổ Kiếm sơn trang chứ?”
“Cổ Kiếm sơn trang?”
Tô Bằng nghe thế, nhớ lại một chút, nhớ tới tình báo tùy cơ mình có được ở chỗ Bắc Sửu, có một tin tức chính là “Cuối tháng Cổ lão gia Cổ Kiếm sơn trang có một lô hàng đến”.
Đang suy nghĩ tin tình báo mình tra được từ chỗ Hắc Lang Nhĩ, Tô Bằng nói:
“Cũng từng nghe nói, chủ nhân Cổ Kiếm sơn trang tên Cổ Kiếm, năm nay bốn mươi lăm, là đệ tử phái Thanh Thành, dường như là đồng môn sư huynh đệ với thành chủ quận Giang Ninh Mạc Thiên Kình.”
“Hừ... Những tin tức ngươi biết chỉ là bề ngoài mà thôi, nhưng ngươi biết, Cổ Kiếm, Cổ lão gia này, là một gã mặt người dạ thú như thế nào không?”
Tạ An nói, tâm tình của hắn đột nhiên kích động, mạch máu trên cánh tay đều hằn cả lên, tay phải còn có thể dụng lực nắm chặt bùn đất trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hắn làm sao? Ngươi nói rõ xem nào.”
Tô Bằng nghe thế, dự cảm được có một chút manh mối, nói với Tạ An...
....
Tạ An ổn định tâm tình một chút, mới mở miệng, chậm rãi nói:
“Tên thật của ta, là Tạ An, cha mẹ của ta cũng đều là nhân vật giang hồ, đã từng có danh tiếng trong chốn võ lâm, về sau trở thành đôi phu thê trong giang hồ, bèn thoái ẩn giang hồ, ẩn cư ở một trấn nhỏ, đồng thời liên tiếp có hai đứa con một trai một gái, lớn hơn chút chính là ta, nhỏ hơn chút là muội muội của ta, tên là Tạ Tuyết Như.”
“Phụ mẫu ta mặc dù ẩn cư, nhưng cũng không vứt bỏ võ công, cũng đem một thân công phu, toàn bộ truyền hết cho hai huynh muội chúng ta, hai người chúng ta căn cơ rất là vững chắc, tuổi còn nhỏ, đã có một thân võ công không tồi, sớm ngày mong muốn lăn lộn giang hồ một phen, chỉ là phụ mẫu song thân biết rõ giang hồ hiểm ác cỡ nào, muốn ràng buộc chúng ta trong nhà, không cho hai người chúng ta hành tẩu giang hồ.”
“Chỉ là không ngờ, năm đó ta hai mươi tuổi, châu quận cha mẹ ẩn cư, xuất hiện ôn dịch, cha mẹ ta tấm lòng nhân hậu, lại hiểu biết chút ít y thuật, đi đến cứu tế nạn dân, nhưng không ngờ ngược lại bị nhiễm phải ôn dịch, song song qua đời, ta cùng muội muội sau khi mai táng cha mẹ xong, cũng vứt bỏ ràng buộc, không cam lòng sống một cuộc sống bình lặng ở quê hương, ta bèn bán hết nhà cửa sản nghiệp cha mẹ để lại, cùng với muội muội, cùng nhau hành tẩu giang hồ.”
“Võ công phụ mẫu ta truyền thụ cho hai huynh muội chúng ta, quả thực không tồi, lại thêm ta tuổi trẻ, tích góp cha mẹ để lại không ít, dùng tiền hào phóng, không qua mấy năm, đã nổi danh cùng với muội muội, những năm trẻ tuổi đó, trong lòng thầm nghĩ hành hiệp trượng nghĩa, trong giang hồ, đặc biệt cứu nguy giải khốn... Nào ngờ trong một ngày của mười lăm năm trước...”
Nói đến đây, trong ánh mắt Tạ An toát ra hối hận sâu sắc, nói:
“Mười lăm năm trước, lúc ta và muội muội đi qua phủ Từ Châu, dừng chân ở một căn khách điếm trong thôn nhỏ, nhìn thấy chủ quán khiêng một tên bị bệnh ra, chúng ta nhất thời tò mò, tiến lại hỏi thăm, nghe chủ quán nói, người này bị bệnh ở trong khách điếm của bọn họ, nhưng mà bạc trên người hình như bị trộm mất, bệnh tình lại trầm trọng, gần như không còn ý thức, người khách điếm sợ hắn bệnh chết ở chỗ này, bèn dự định ném hắn vào trong núi hoang mặc hắn tự sinh tự diệt...”
“Lúc ấy hai người huynh muội chúng ta còn quá trẻ, động lòng trắc ẩn, bèn ra bạc, mời đại phu cho hắn, chẩn bệnh cho hắn, hơn nữa muội muội của ta, còn tự mình chăm sóc cho người này.”
“Khoảng chừng ba năm ngày sau, bệnh tình người này chuyển biến tốt đẹp, tỉnh táo trở lại, nói lời cảm ơn hai huynh muội bọn ta, ta nhìn tướng mạo và quần áo của hắn, không giống như là người quanh năm khốn khổ, hỏi rõ thân phận của hắn, mới biết được hắn là đệ tử phái Thanh Thành, lần này ra ngoài làm việc cho môn phái, không ngờ túi tiền bị trộm mất, cũng nhiễm phải bệnh nặng, chán nản ở lại thôn nhỏ đó, sau đó được hai huynh muội bọn ta cứu giúp...”
“Người kia nhìn qua thì chỉ lớn hơn chúng ta khoảng chừng bảy tám tuổi, trong ngôn ngữ lại vô cùng thành thục nghiêm chỉnh, ta và muội muội kinh nghiệm giang hồ không nhiều, nhưng lại cảm thấy hắn hợp ý, ta đã xem hắn là hảo hữu chí giao, còn muội muội của ta, dường như có tình ý với hắn, về sau chúng ta đều có việc của riêng mình, ta bèn tặng cho hắn lộ phí ba trăm lượng bạc, còn hắn, thì nói cho chúng ta biết, hắn tên là Cổ Kiếm, nếu sau này đến gần vùng quận Giang Ninh, có thể tới Cổ Kiếm sơn trang tìm hắn.”
“Cổ Kiếm? Chính là chủ nhân Cổ Kiếm sơn trang?”
Tô Bằng nghe thế, bèn hỏi hắn.
“Chính là hắn... Chính là tên đại ác nhân đó...”
Tạ An nghiến răng ken két, hồi lâu sau, mới khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục nói:
“Ta và muội muội, vẫn không có cơ hội đến Tô Châu quận Giang Ninh, mãi đến khi ba năm sau... Ba năm sau, ta cùng muội muội trong một cơ hồi tình cờ, thăm dò được một địa điểm bảo tàng cất giấu kho báu tiền triều, ở lân cận Tô Châu, bèn cùng nhau ngồi thuyền đến nơi đó... Lúc đi ngang qua quận Giang Ninh, đúng lúc nghe nói người giang hồ nhắc tới Cổ Kiếm sơn trang, ta cùng muội muội Tuyết Như bỗng chợt nhớ tới chuyện của Cổ Kiếm năm xưa, muội muội Tuyết Như của ta trong lòng dường như vẫn luôn nhớ tới tên cầm thú kia, liền muốn cùng ta đi thăm Cổ Kiếm mấy năm này như thế nào, chúng ta, bèn cùng nhau đi tìm Cổ Kiếm sơn trang, nhưng không ngờ rằng...”
Tô Bằng nghe đến tình tiết này, đã dự đoán được điều gì đó, muội muội Tạ An sợ là... Nhưng Tô Bằng lại không nói gì thêm, lẳng lặng nghe Tạ An nói tiếp.
“Chúng ta đi đến Cổ Kiếm sơn trang, quả thật nhìn thấy Cổ Kiếm kia, người này ba năm không gặp, xem ra càng giàu có cũng rất có phong độ, thấy hai người chúng ta, dường như nhiệt tình xuất phát từ đáy lòng, đêm đó thiết yến khoản đãi hai người bọn ta, ta uống đến choáng váng hoa mắt, nhất thời nhanh miệng, đem chuyện bản đồ kho báu nói ra, Cổ Kiếm kia nghe thế, lúc đó không có điều gì khác thường, chỉ nói trong sơn trang của hắn, có một lô rượu nho Tây Vực mới đến, muốn mời huynh muội bọn ta thưởng thức một phen xem sao, ta không có nghĩ nhiều, bèn đồng ý với hắn, quả nhiên hắn lấy ra một bình rượu nho ngon lành, ta tham lam uống thêm mấy chén, nhanh chóng đã không còn biết chuyện gì.”
“Nhưng lúc ta tỉnh lại... ta phát hiện, ta đã ở trong địa lao, hai tay hai chân đều bị khóa sắt khóa chặt, trói lại trong địa lao... Còn binh khí tùy thân của ta, võ công bí tịch phụ thân truyền cho ta, còn có bản đồ kho báu trên người, đều không thấy nữa... Ta thật sự quá mức ngu xuẩn, thậm chí không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi ta nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Cổ Kiếm xuất hiện ở trong địa lao, ta mới hiểu được...”
“Hắn bỏ thuốc mê, ngươi đã trúng bẫy của hắn, ngươi không ngờ, hắn sẽ lấy oán báo ân như vậy đúng không.”
Tô Bằng nghe vậy, hỏi Tạ An.
“Đúng vậy... Nhưng, đây không phải tất cả... không phải tất cả...”
Tạ An nói, nói đến đây, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, không biết có phải là phản ứng do tâm tình kích động đến cực điểm hay không, hắn nói:
“Ta ở trong địa lao, bị giam ba ngày... Có một tên tra khảo, luôn luôn tra khảo ta, tra khảo về chuyện kho báu... Ba ngày đó xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn không muốn nhắc lại, ba ngày đó, là ba ngày nhục nhã nhất của ta trên thế gian này...”
“Ngươi giết hắn.”
Tô Bằng nghe thế, nói với hắn.
“Đúng vậy... Người kia không ngờ rằng, mẹ ta từ nhỏ đã dạy cho ta một môn nhu thuật tên là Súc Cốt Công... Ta trước nay vẫn cho là ta vĩnh viễn sẽ không dùng đến nó, nhưng nó lại cứu mạng ta... Ba ngày sau, nội công của ta khôi phục một ít, thừa dịp tên tra khảo ta ngủ say, ta liền rút xương ra khỏi xích sắt khóa ta, sau đó, dùng một chiếc đũa, đâm xuyên qua lỗ tai của kẻ tra khảo ta, cắm vào đầu của hắn...”
Tạ An mặt mày dữ tợn nói, phảng phất như bây giờ hắn đang giết chết kẻ tra khảo kia.
“Muội muội của ngươi thì sao?”
Tô Bằng đột nhiên mở miệng hỏi.
Tạ An nghe thế, thân thể đột nhiên run lên, nói:
“Muội muội của ta... Muội muội của ta...”
Tô Bằng phát hiện, khi Tạ An nói tới muội muội của hắn, hai mắt đột nhiên đỏ ửng, chỉ nghe Tạ An run rẩy nói:
“Ta từ trên người tên kia tìm được chìa khóa, chạy ra khỏi địa lao, muốn tìm kiếm muội muội Tuyết Như của ta... Nhưng rất nhanh, thi thể của tên kia ở trong địa lao, bị người của Cổ Kiếm sơn trang phát hiện, trong sơn trang bắt đầu lùng bắt khắp bốn phía, ta hốt hoảng chạy loạn, chạy vào trong một gian phòng trong sơn trang, không ngờ lại tình cờ, vào trong con đường thông gió của mật thất... Nhưng mà, phía cuối con đường thông gió kia, ta lại nhìn thấy chuyện tàn nhẫn nhất đời này...”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Bằng nghe đến đó, cảm giác chuyện Tạ An miêu tả, dường như đã đến phần mấu chốt, liền truy hỏi hắn.
Tạ An lúc này, hai mắt hoảng hốt, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, trong miệng thì thào nói:
“Ta đi đến cuối con đường thông gió kia, lại nhìn thấy, dưới mặt đất có một gian mật thất.... Ở trong mật thất đó, người trong phòng... tất cả đều trần như nhộng, phần lớn là phụ nữ, còn có vài thiếu niên, cũng có một vài đứa trẻ... Những nữ nhân kia và tiểu hài tử, hoặc là bị nhốt ở trong lồng bị treo lên, hoặc là bị trói trần truồng, hai mắt bị bịt chặt... Nữ nhân cùng hài tử, đại khái hơn hai mươi người... Nhưng mà, có sáu nam nhân! Sáu nam nhân kia, cả người trần truồng, trên đầu đội thứ gì đó giống như vương miện, cứ trần truồng thế kia, đi vào trong... Bọn chúng không phải người... không phải là người...”
“Ngươi có thể tưởng tượng nổi không? Những người kia đã làm gì không? Dùng tưởng tượng độc ác nhất của ngươi đi!”
Tạ An giống như phát điên, hét lớn với Tô Bằng.
Tô Bằng lắc đầu, nói:
“Ta không nghĩ ra được.”
“Ngươi đương nhiên không nghĩ ra được... Giới hạn ngươi nghĩ tới là gì? Là dâm yến hoang dâm sao? Không... bọn chúng tiến hành, bữa tiệc địa ngục...”
“Ngươi biết không? Bọn chúng hoàn toàn không coi bọn họ là người... Bọn họ đã không thoả mãn được dục vọng bình thường của bọn chúng... Ngươi có thể nghĩ được không? Mẫu thân ở trước mặt hài tử bị... còn hài tử, ở trước mặt mẫu thân, bị tàn sát, bị lấy máu, thần thể bị xé toạc, bị xuyên lên cây trúc, tiếng gào rát cổ họng của người mẹ kia từ lúc mới bắt đầu, dần dần chết lặng, tuyệt vọng, ánh mắt đó... còn những gã đàn ông kia bọn chúng làm gì? Bọn chúng đang cười! Đang cười!”
“Ngươi có thể tưởng tượng nổi không, thân thể của thiếu niên bị kẹp ở trong đá mài, bọn chúng nâng cao đầu hắn, để thiếu niên kia trông thấy, cơ thể của mình dần dần bị đá mài mài thành máu loãng thịt băm... Thiếu niên đang gào khóc, cầu xin bọn chúng dừng tay, bọn chúng làm gì? Bọn chúng đang cười! Đang cười! Đang cười nhìn thiếu niên bị nghiền thành thịt băm máu loãng!”
“Ngươi có thể tưởng tượng nổi không... Trong một cái hồ, toàn bộ đều máu tươi của con người, còn có thịt người nát vụn... Bọn chúng đang làm gì? Bọn chúng đang tắm! Đang tắm đó!”
Tạ An nói xong, mặc dù chuyện đã qua mười năm, nhưng mà hình ảnh hắn miêu tả, dường như vẫn đang trước mắt, đột nhiên, 'ọe', hắn không nhịn được nôn thốc.
Tô Bằng lúc này lắng nghe những gì Tạ An nói, đột nhiên cũng cảm giác được một loại cảm giác buồn nôn nghẹt thở khó lòng hít thở, một loại cảm giác khiến người khác khó chịu dâng lên.
Tạ An nôn khan hồi lâu, mới ngồi dậy, nói:
“Ta nôn... Ta ở cửa thông gió kia, nhìn bọn chúng, ta nôn, còn bọn chúng vẫn đang giết, giết, giết... Ta vẫn nôn, nôn đến khi không nôn ra được gì, ta vẫn nôn... ta muốn xông ra giết bọn chúng, nhưng ta không dám, ta không dám xuống dưới, ta nhìn thấy, Cổ Kiếm cũng có mặt trong đám người kia, võ công của hắn lợi hại hơn ta, ta không phải là đối thủ của hắn... Ta sợ, ta sợ bản thân ta, cũng trở thành vật hi sinh trong bữa tiệc địa ngục này...”
“Bữa tiệc địa ngục kia tiến hành được hơn hai canh giờ, cuối cùng,, ngoại trừ sáu nam nhân trong mật thất kia, đã không có người sống... Đột nhiên, bọn chúng dừng lại, sau đó năm người cùng nhau bước tới, quỳ xuống bên bờ hồ bọn chúng dùng máu người để tắm, sau đó Cổ Kiếm đứng ở trước mặt bọn chúng, trong miệng dường như niệm một loại thần chú ta nghe không hiểu ngôn ngữ, huyết trì không ngừng truyền đến âm thanh máu chảy, ta nhìn thấy, một đồ đằng bay vọt ra khỏi bên trong...”
“Đó là một đồ đằng màu đỏ của máu, bên trên, là một con rắn, còn có một mặt trời, mặt khác có một con quái điểu bay lượn... Bọn chúng không ngừng nói gì đó, giống như là đang cầu nguyện, ta nhìn thấy trên đồ đằng kia, giống như có hắc khí hiện lên, sau đó Cổ Kiếm dẫn bọn chúng cùng nhau quỳ lạy... Cuối cùng,bọn chúng hoàn thành nghi thức nào đó, liền rời khỏi mật thất giống như địa ngục này...”
“Đồ đằng rắn, mặt trời, quái điểu?”
Tô Bằng nghe đến đó, chợt nhớ tới trong ngực mình, năm lệnh bài lấy được ở trên người cương thi đầm lầy Thiên Nhãn màu xanh lam kia, giữa hai người này có quan hệ gì sao?
“Sau đó thì sao, ngươi trốn ra sao?”
Tô Bằng điều chỉnh suy nghĩ một chút, liếc nhìn Tạ An, tiếp tục hỏi hắn.
“Ta vào trong... Lúc đó ta vẫn còn một chút may mắn, muốn xem thử có thể cứu được một người ra không, sẽ có người còn sống hay không... Nhưng mà ta không nên xuống dưới, không nên xuống dưới...”
“Muội muội của ngươi...”
“Đúng vậy... Muội muội của ta... Ta ở trong huyết trì, phát hiện khúc chân gãy của một thi thể... Trên mắt cá chân của khúc chân kia, buộc một chiếc chuông... chiếc chuông đó, là mẫu thân của ta mang lên chân cho muội muội của ta... Muội muội của ta lúc nhỏ thân thể yếu đuối, mẫu thân bèn cầu một cái chuông phép, đeo lên chân muội muội, để nó có thể đạp âm quỷ, nhưng mà, ta không ngờ trên khúc chân kia trong huyết trì, nhìn thấy chiếc chuông này...”
Tinh thần Tạ An dường như đã sụp đổ, không ngờ thì thào nói.
Một cảm giác đè nặng trong lòng Tô Bằng truyền đến, hắn đã biết chuyện gì xảy ra.
Tô Bằng lúc này, trên mặt biểu tình bình lặng, trong lòng lại dâng trào tức giận không thể kiềm nén.
Điều này đã chạm tới ranh giới cuối cùng nhất trong lòng Tô Bằng.
Tô Bằng tự hỏi, mình không phải là người tốt, cũng không phải người xấu, chỉ là người phàm, mục đích của hành động đều vì ích lợi, lúc trước là vì công việc, hắn không phải chưa từng làm một số chuyện đen tối, thế nhưng, Tô Bằng lại không cho rằng, mình là người không có ranh giới.
Bản thân Tô Bằng cảm thấy, ranh giới của mình đã dằn xuống mức rất thấp, nhưng, cho dù thấp hơn nữa, ranh giới của hắn cũng sẽ không thấp hơn vị trí được gọi là “tôn nghiêm của con người”.
Nhân sinh trên đời, khó tránh khỏi các loại vướng mắc lợi ích, có đôi khi không nói rõ được ai đúng ai sai, chỉ có thể nhận rõ mục tiêu, định ra nguyên tắc, phân rõ đạo nghĩa, mới có thể biến tiền lùi, mà nguyên tắc này, chính là tiêu chuẩn đạo đức cơ bản của con người.
Không đến mức độ bất đắc dĩ cuối cùng không còn cách nào khác, Tô Bằng tuyệt đối không muốn giết người, nhưng mặc dù giết người, cũng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giết người, chứ đừng nói gì đến hành hạ người khác đến chết.
Nhưng tất cả những chuyện Tạ An miêu tả, đã vượt ngoài giới hạn 'người' có thể tiếp nhận, rơi xuống mức độ 'thú', thậm chí còn hơn thế nữa.
Đây đã là bất cứ một người đã cho rằng mình là người, không thể nào tiếp nhận được.
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền, Tô Bằng ở trong màn mưa hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng, nói:
“Sau đó ngươi thế nào? Tại sao lại ẩn cư ở Thanh Sơn trại? Làm sao lại lấy được lệnh bài tín vật của Tử Hà môn?”
Tạ An lúc này, vẻ mặt hối hận, hồi lâu sau, mới đáp lời nói:
“Ta lúc ấy mất hết can đảm, vốn định kết liễu bản thân ở trong mật thất địa ngục đó, nhưng ta thật sự không thể buông bỏ mối thù hận này... Ta mang theo chiếc chuông kia, trốn ra khỏi Cổ Kiếm sơn trang, nhưng thân thể của ta đã đến cực hạn, bất tỉnh trong một ngôi miếu cổ.”
“Đợi đến khi ta tỉnh lại, phát hiện bản thân được một đám người cứu... Người cứu ta không ngờ rằng là Sát Nhân danh y Lục Tam Bình vô cùng nổi danh trên giang hồ, lúc ấy, hắn đang xử lý vài thi thể vừa mới chết, dường như muốn thí nghiệm đổi mặt gì đó.”
“Ta nghe Sát Nhân danh y Lục Tam Bình nói, hắn đang nghiên cứu một loại y thuật mới, lột bỏ da mặt của người mới chết, có thể cấy ghép lên trên gương mặt của một người khác, lúc đó ta nghĩ, ta nhất định không thể chết, ta phải báo thù cho muội muội, khiến mọi người đều biết chuyện cực kỳ bi thảm của Cổ Kiếm sơn trang, nhưng ta không có chứng cớ, Cổ Kiếm nhất định cũng sẽ truy sát ta, nhưng nghe những gì Lục Tam Bình nói, ta đột nhiên dấy lên lòng quyết tâm, ta quỳ xuống dập đầu cầu xin Lục Tam Bình, nói cho hắn biết, ta bằng lòng giúp hắn làm thí nghiệm này, xin hắn đem mặt của ta, đổi thành mặt của thương nhân vân du bốn phương đã chết trong nôi miếu hoang kia, Lục Tam Bình đồng ý với ta, hắn dùng dao, róc da mặt của ta xuống... Lúc đó, ta rất đau... Nhưng nghĩ đến mối huyết hải thâm cừu của ta, ta đều nhẫn nhịn chịu đựng... để Lục Tam Bình giúp ta đổi mặt.”
“Lục Tam Bình y thuật quả thật rất cao, không ngờ hắn thành công, mặt của ta đã được thay đổi, trở thành dáng vẻ như bây giờ... Khoảng chừng nửa tháng sau, mặt của ta hoàn toàn biến thành gương mặt mới, còn ta, cũng từ Tạ An, trở thành Tào An...”
“Lục Tam Bình nhìn thấy thí nghiệm thành công, liền bỏ đi, ta ở trong ngôi miếu hoang, không dám ra ngoài, thế nhưng, vào một buổi tối trời mưa to, một hòa thượng cầm thiền trượng, bỗng chợt xông vào trong ngôi miếu hoang...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.