Chương 332: Khắc phục hậu quả
Hoàng Kim Hải Ngạn
02/10/2015
Sau khi Tô Bằng xuất ra phi đao liền cảm thấy thân thể bủn rủn, hắn cũng ngồi trên mặt đất một chút.
Có điều hiệu quả bí thuật kiếm mồi vẫn phát huy tác dụng như cũ, Tô Bằng cảm giác thân thể của mình rất nhanh đã khôi phục, nội lực vẫn phải cần một khoảng thời gian mới hồi phục được, nhưng thể lực và tinh thần trong thời gian rất ngắn liền có thể khôi phục đến trạng thái trọn vẹn.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, bản thân có thời gian nhất định phải ở hiện thực thí nghiệm một lần xem thử toàn bộ võ công có thể dùng trong hiện thực không, như vậy trong lòng mình cũng phòng bị trước, không đến nỗi bị động như vậy.
Tầm nửa phút sau, tinh lực và thể lực của Tô Bằng đã khôi phục không sai biệt lắm, hắn đứng lên, đi tới trước mặt sát thủ tóc đen húi cua đã chết.
Tô Bằng nhìn thi thể người đàn ông này, chỉ thấy đầu của hắn có một cái lỗ lớn bằng với đường kính của phi đao, không ngừng có chất lỏng màu xám và màu đỏ sậm từ cái lỗ trên đầu hắn chảy ra, hẳn là máu cùng với chất xám não chảy ra.
Tô Bằng lắc lắc đầu, nhìn lại quần áo nam tử tóc đen này, một thânsát thủ có mái tóc húi cua đen này mặc áo sơmi đen hình như bằng lụa và một cái quần tây đen.
Nhìn quần áo của hắn, Tô Bằng ngồi xuống, lấy tay sờ sờ chất liệu y phục của hắn.
Nếu vừa rồi không nhìn lầm, chính là bộ y phục không bắt mắt này, đỡ 1 phát đạn của Tô Bằng, mà sát thủ có mái tóc húi cua đen không mặc quần áo chống đạn, hẳn là chủ yếu dựa vào áo sơmi mỏng tanh trên người chặn viên đạn này.
Sờ lên chất liệu quần áo, quả nhiên, thứ này cũng không phải trong chất vải may y phục mà Tô Bằng biết, ngược lại có hơi giống y phục bằng tơ tằm thêm sợi kim loại mảnh tạo thành, Tô Bằng chợt nhớ tới, kim phiếu tiền trang Thông Vân mà mình từng thấy trong game, hình như chất liệu cũng gần giống loại y phục này.
Tô Bằng cũng không động thủ mà đưa tay vào trong túi quần sát thủ có mái tóc húi cua đen, không lâu sau hắn móc ra một cái điện thoại di động, còn có một cọc tiền mặt.
Cọc tiền mặt này đều là những tờ trăm tệ, khoảng chừng một trăm tờ, chỉ là gấp lại bỏ trong túi quần, Tô Bằng cũng không đặc biệt chú ý, trên người vì không nhiều tiền mặt lắm nên hắn thuận tay để vào trong túi quần mình, sau đó Tô Bằng mở di động của sát thủ tóc húi cua đen ra.
Số liên lạc trong điện thoại di động cũng không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có sáu số. Tô Bằng nhận ra hai dãy số trong đó.
Số điện thoại của một tin nhắn chính là của Thời Thiên Quân, một cái khác là của Lôi Thần, hẳn là đoàn trưởng của Bắc Âu Chiến thần kia.
Ngoài ra còn có bốn cái không đánh dấu đặc biệt, Tô Bằng cũng không nhận ra.
Tô Bằng nhìn nhìn rồi lấy điện thoại di động của mình ra, chuyển hết dữ liệu từ điện thoại của tay sát thủ sang điện thoại của mình thông qua bluetooth. Sau đó lấy sim điện thoại bỏ vào trong người.
Làm xong những việc này, Tô Bằng mang bao tay vào, chùi sạch vân tay trên di động rồi đặt lại vào trong túi áo của sát thủ tóc đen húi cua.
Hắn làm vậy nhìn qua có vẻ như làm điều thừa nhưng trên thực tế là để phòng ngừa trong điện thoại di động này có trang bị thiết bị định vị gì đó, tránh cho người ta tìm tới cửa.
Xử lý xong những thứ này, Tô Bằng đứng dậy đi về phía sau tay sát thủ kia.
Nơi vách tường hắn đi đến xuất hiện một lỗ nhỏ, là do phi đao của hắn một kích xuyên qua tường, bay thẳng ra ngoài.
Dùng ngón tay sờ sờ lên cái lỗ nhỏ trên vách tường, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ còn lưu lại do ma sát mạnh gây ra, độ ấm khoảng cừng trên bảy tám chục độ.
Tô Bằng cảm giác được độ ấm này mới nhất thời yên lòng, hắn mới vừa rồi còn lo lắng phi đao mình xuất ra có lưu vân tay của mình, không biết phi đao bay đi nơi nào, có thể bị người khác tìm ra hay không.
Có điều bây giờ xem lại độ ấm do ma sát với vách tường lúc bắn ra phi đao, xác định phải hơn một trăm độ, protein và hơi nước trên phi đao gần như đã bốc hơi, không thể lấy mẫu vân tay nữa.
Tuy rằng cục cảnh sát châu Úc cũng không bản ghi chép vân tay của Tô Bằng, có điều bớt đi khả năng thân phận vẫn tốt hơn.
Tô Bằng mang theo bao tay, không có để ý thi thể tên sát thủ trên mặt đất mà tiến vào gian phòng khác, nhìn xem vật gì giá trị hay không.
Chẳng qua một vòng cũng không tìm được vật phẩm gì có giá trị. Tô Bằng lúc này mới đi ra, tiến hành tiêu hủy chứng cứ cuối cùng.
Hắn chùi sạch toàn bộ căn phòng cùng với những thứ đã chạm qua trong lúc đánh nhau với tên sát thủ có mái tóc húi cua đen kia, xóa sạch toàn bộ vân tay.
Sau đó, hắn đi đến chỗ sát thủ tóc húi cua đen, cởi áo sơmi đen trên người đối phương xuống.
Áo sơmi của Tô Bằng vốn đã bị đối phương một kiếm cắt nát tay áo, không thể mặc đi ra ngoài, áo sơmi này vừa hay có thể che chắn cho hắn.
Hơn nữa áo sơmi đen này không biết là sử dụng công nghệ gì chế tạo, không ngờ thế nhưng lại có thể chống đạn, coi như là một đạo cụ quan trọng, nói không chừng trong tương lai sẽ hữu dụng.
Về phần có phải là người chết đã từng mặc qua hay không... cũng không cần quá để ý chi tiết, tỉ mỉ vấn đề này.
Tô Bằng cởi áo sơ mi của mình ra, bỏ vào trong một cái túi tìm được từ trong phòng, vỏ phi đao cùng bao súng của mình cũng để vào trong, mặt khác súng lục sắp bị chém thành hai khúc cũng đặt vào trong đấy rồi thay áo sơmi vào.
Dáng người hắn và sát thủ tóc húi cua đen không khác biệt lắm, mặc vào cũng vừa vặn.
Xử lý xong những thứ này, Tô Bằng nhớ lại, trong phòng thân phận của mình không còn căn cứ chính xác nào chứng minh thân phận của mình.
Hắn liền hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thi thể sát thủ tóc húi cua đen trên mặt đất, nói:
"Tạm biệt."
Sau đó liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng, Tô Bằng nhìn lại hành lang khách sạn, chỉ thấy ở trên vách tường hành lang khách sạn cũng có một cái lỗ, hẳn là phi đao kia từ nơi này bay ra ngoài, sau đó lại xuyên qua vách tường một phòng ở hành lang đối diện, cuối cùng không biết đã bay đi đâu.
"Lực đạo này... Cho dù xuyên thủng toàn bộ khách sạn rồi bay ra bên ngoài cũng không coi là dự liệu..."
Tô Bằng nhìn dấu vết này cũng có chút cảm giác không biết nói gì, khó trách trong trò chơi sau khi sử dụng Phong Vân Nhất Đao thì tìm không được phi đao bay đi nơi nào, lực đạo mạnh như vậy, bay đi cả km trong trò chơi cũng không phải vô lí.
Nếu trên phi đao không lưu vân tay bản thân thì mất đi cái này cũng không vấn đề gì, Tô Bằng đi đến chỗ thang máy...
...
Năm phút sau, Tô Bằng xuất hiện dưới lầu khách sạn.
Ô tô bị Tô Bằng trộm vẫn còn dừng ở dưới lầu, Tô Bằng lại sử dụng chìa khóa vạn năng trước kia mở cửa xe, sau đó lượn quanh trong thành phố một vòng.
Tìm được một chỗ bí ẩn, Tô Bằng dừng lại nơi đó, sau đó lau sạch những chỗ có thể lưu lại dấu vết, lấy áo sơmi cùng vỏ phi đao và bao súng ra cùng đốt với ô tô, còn bản thân liền rời khỏi.
"Hi vọng chủ nhân ô tô này đã mua bảo hiểm rồi."
Nhìn ô tô đã dấy lên ngọn lửa, trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Đi ra ngõ tối này, Tô Bằng 20 phút mới kêu một chiếc xe taxi, nói cho tài xế vị trí biệt thự của mình.
Nửa giờ sau, Tô Bằng về tới biệt thự của mình.
Lúc này đã là rạng sáng hơn hai giờ.
Có điều Tô Bằng một chút cũng không buồn ngủ, hôm nay chẳng những thẩm vấn Hồng Tri Chu, tìm được manh mối của việc Thời Thiên Quân biến mất thần bí rồi, lại còn giết chết sát thủ tóc đen húi cua vốn vẫn tồn tại như bóng ma trong lòng mình đủ để cho Tô Bằng cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Huống chi hôm nay hắn còn sử dụng bí thuật kiếm mồi, dựa theo kinh nghiệm của Tô Bằng, hôm nay và ngày mai phỏng chừng mình cũng không cần ngủ, bí thuật kiếm mồi mang đến tinh lực đủ để chống đỡ cho hắn hai ngày tới.
Tô Bằng tiến vào biệt thự của mình, đầu tiên dạ xử lý áo sơmi kia.
Vết thương trên cánh tay của hắn nhờ bí thuật kiếm mồi đã nhanh chóng kết vẩy, đợi đến khi trở lại biệt thự, vảy đen kia cũng đã tróc xuống, một lần nữa lộ ra làn da bóng loáng.
Tô Bằng đem áo sơmi lấy được bỏ vào lò sưởi trên tường, dội thêm chút xăng để dễ đốt, sau đó châm lửa.
Áo sơmi rất nhanh đã hóa thành tro bụi trong đám lửa.
Còn Tô Bằng thì ngồi trên ghế sa *** trong phòng khách lầu một, lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn vào sáu dãy số mới xuất hiện bên trong.
Trong sáu dãy số trên điện thoại di động của tên sát thủ kia, ngoại trừ số của Thời Thiên Quân và Lôi Thần ra còn có bốn số khác.
Tô Bằng nhìn bốn dãy số, bốn người này không phải là thân nhân của sát thủ tóc húi cua đen mà chính là cấp trên của hắn.
Bởi xét đến bộ dạng lãnh khốc của sát thủ tóc đen húi cua kia, khả năng có vợ con là rất nhỏ, bốn dãy số này khả năng lớn dạ của thành viên trong tổ chức.
"Trước tiên cứ lưu lại đã, không tiện đả thảo kinh xà, chờ xem trong khoảng thời gian này tình hình ra sao đã."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc này, trong lòng hắn thậm chí có một loại cảm giác hết sức thư sướng. Bản thân mình sở dĩ cảm thấy thư sướng như vậy là vì hai lí do, công ty vốn luôn mang đến cho Tô Bằng rất nhiều áp lực hôm nay cuối cùng đã bị Tô Bằng cho một cú đả kích ngay chính diện.
Lí do thứ hai là sát thủ tóc đen húi cua lúc còn ở công ty mang đến cho hắn
bóng ma tâm lý rất lớn, đồng nghiệp và người áo xám bị tên sát thủ tàn nhẫn giết chết khiến Tô Bằng sinh ra cảm giác lo lắng về an toàn của bản thân mình.
Loại sợ hãi này ẩn giấu vô cùng sâu, vẫn không bị Tô Bằng phát giác, chỉ là hôm nay giết chết sát thủ tóc đen húi cua, sâu trong nội tâm Tô Bằng mới có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác được loại cảm giác thư sướng này khiến Tô Bằng cũng không có ý đi ngủ, dứt khoát từ trong tủ rượu của biệt thự lấy ra chai rượu vang đỏ, ngồi trên ghế sa *** bắt đầu uống một mình.
Tô Bằng cứ như vậy uống đến lúc trời sắp sáng.
Mà vào chính lúc này, di động của Tô Bằng bỗng nhiên vang lên...
Có điều hiệu quả bí thuật kiếm mồi vẫn phát huy tác dụng như cũ, Tô Bằng cảm giác thân thể của mình rất nhanh đã khôi phục, nội lực vẫn phải cần một khoảng thời gian mới hồi phục được, nhưng thể lực và tinh thần trong thời gian rất ngắn liền có thể khôi phục đến trạng thái trọn vẹn.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, bản thân có thời gian nhất định phải ở hiện thực thí nghiệm một lần xem thử toàn bộ võ công có thể dùng trong hiện thực không, như vậy trong lòng mình cũng phòng bị trước, không đến nỗi bị động như vậy.
Tầm nửa phút sau, tinh lực và thể lực của Tô Bằng đã khôi phục không sai biệt lắm, hắn đứng lên, đi tới trước mặt sát thủ tóc đen húi cua đã chết.
Tô Bằng nhìn thi thể người đàn ông này, chỉ thấy đầu của hắn có một cái lỗ lớn bằng với đường kính của phi đao, không ngừng có chất lỏng màu xám và màu đỏ sậm từ cái lỗ trên đầu hắn chảy ra, hẳn là máu cùng với chất xám não chảy ra.
Tô Bằng lắc lắc đầu, nhìn lại quần áo nam tử tóc đen này, một thânsát thủ có mái tóc húi cua đen này mặc áo sơmi đen hình như bằng lụa và một cái quần tây đen.
Nhìn quần áo của hắn, Tô Bằng ngồi xuống, lấy tay sờ sờ chất liệu y phục của hắn.
Nếu vừa rồi không nhìn lầm, chính là bộ y phục không bắt mắt này, đỡ 1 phát đạn của Tô Bằng, mà sát thủ có mái tóc húi cua đen không mặc quần áo chống đạn, hẳn là chủ yếu dựa vào áo sơmi mỏng tanh trên người chặn viên đạn này.
Sờ lên chất liệu quần áo, quả nhiên, thứ này cũng không phải trong chất vải may y phục mà Tô Bằng biết, ngược lại có hơi giống y phục bằng tơ tằm thêm sợi kim loại mảnh tạo thành, Tô Bằng chợt nhớ tới, kim phiếu tiền trang Thông Vân mà mình từng thấy trong game, hình như chất liệu cũng gần giống loại y phục này.
Tô Bằng cũng không động thủ mà đưa tay vào trong túi quần sát thủ có mái tóc húi cua đen, không lâu sau hắn móc ra một cái điện thoại di động, còn có một cọc tiền mặt.
Cọc tiền mặt này đều là những tờ trăm tệ, khoảng chừng một trăm tờ, chỉ là gấp lại bỏ trong túi quần, Tô Bằng cũng không đặc biệt chú ý, trên người vì không nhiều tiền mặt lắm nên hắn thuận tay để vào trong túi quần mình, sau đó Tô Bằng mở di động của sát thủ tóc húi cua đen ra.
Số liên lạc trong điện thoại di động cũng không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có sáu số. Tô Bằng nhận ra hai dãy số trong đó.
Số điện thoại của một tin nhắn chính là của Thời Thiên Quân, một cái khác là của Lôi Thần, hẳn là đoàn trưởng của Bắc Âu Chiến thần kia.
Ngoài ra còn có bốn cái không đánh dấu đặc biệt, Tô Bằng cũng không nhận ra.
Tô Bằng nhìn nhìn rồi lấy điện thoại di động của mình ra, chuyển hết dữ liệu từ điện thoại của tay sát thủ sang điện thoại của mình thông qua bluetooth. Sau đó lấy sim điện thoại bỏ vào trong người.
Làm xong những việc này, Tô Bằng mang bao tay vào, chùi sạch vân tay trên di động rồi đặt lại vào trong túi áo của sát thủ tóc đen húi cua.
Hắn làm vậy nhìn qua có vẻ như làm điều thừa nhưng trên thực tế là để phòng ngừa trong điện thoại di động này có trang bị thiết bị định vị gì đó, tránh cho người ta tìm tới cửa.
Xử lý xong những thứ này, Tô Bằng đứng dậy đi về phía sau tay sát thủ kia.
Nơi vách tường hắn đi đến xuất hiện một lỗ nhỏ, là do phi đao của hắn một kích xuyên qua tường, bay thẳng ra ngoài.
Dùng ngón tay sờ sờ lên cái lỗ nhỏ trên vách tường, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ còn lưu lại do ma sát mạnh gây ra, độ ấm khoảng cừng trên bảy tám chục độ.
Tô Bằng cảm giác được độ ấm này mới nhất thời yên lòng, hắn mới vừa rồi còn lo lắng phi đao mình xuất ra có lưu vân tay của mình, không biết phi đao bay đi nơi nào, có thể bị người khác tìm ra hay không.
Có điều bây giờ xem lại độ ấm do ma sát với vách tường lúc bắn ra phi đao, xác định phải hơn một trăm độ, protein và hơi nước trên phi đao gần như đã bốc hơi, không thể lấy mẫu vân tay nữa.
Tuy rằng cục cảnh sát châu Úc cũng không bản ghi chép vân tay của Tô Bằng, có điều bớt đi khả năng thân phận vẫn tốt hơn.
Tô Bằng mang theo bao tay, không có để ý thi thể tên sát thủ trên mặt đất mà tiến vào gian phòng khác, nhìn xem vật gì giá trị hay không.
Chẳng qua một vòng cũng không tìm được vật phẩm gì có giá trị. Tô Bằng lúc này mới đi ra, tiến hành tiêu hủy chứng cứ cuối cùng.
Hắn chùi sạch toàn bộ căn phòng cùng với những thứ đã chạm qua trong lúc đánh nhau với tên sát thủ có mái tóc húi cua đen kia, xóa sạch toàn bộ vân tay.
Sau đó, hắn đi đến chỗ sát thủ tóc húi cua đen, cởi áo sơmi đen trên người đối phương xuống.
Áo sơmi của Tô Bằng vốn đã bị đối phương một kiếm cắt nát tay áo, không thể mặc đi ra ngoài, áo sơmi này vừa hay có thể che chắn cho hắn.
Hơn nữa áo sơmi đen này không biết là sử dụng công nghệ gì chế tạo, không ngờ thế nhưng lại có thể chống đạn, coi như là một đạo cụ quan trọng, nói không chừng trong tương lai sẽ hữu dụng.
Về phần có phải là người chết đã từng mặc qua hay không... cũng không cần quá để ý chi tiết, tỉ mỉ vấn đề này.
Tô Bằng cởi áo sơ mi của mình ra, bỏ vào trong một cái túi tìm được từ trong phòng, vỏ phi đao cùng bao súng của mình cũng để vào trong, mặt khác súng lục sắp bị chém thành hai khúc cũng đặt vào trong đấy rồi thay áo sơmi vào.
Dáng người hắn và sát thủ tóc húi cua đen không khác biệt lắm, mặc vào cũng vừa vặn.
Xử lý xong những thứ này, Tô Bằng nhớ lại, trong phòng thân phận của mình không còn căn cứ chính xác nào chứng minh thân phận của mình.
Hắn liền hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thi thể sát thủ tóc húi cua đen trên mặt đất, nói:
"Tạm biệt."
Sau đó liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng, Tô Bằng nhìn lại hành lang khách sạn, chỉ thấy ở trên vách tường hành lang khách sạn cũng có một cái lỗ, hẳn là phi đao kia từ nơi này bay ra ngoài, sau đó lại xuyên qua vách tường một phòng ở hành lang đối diện, cuối cùng không biết đã bay đi đâu.
"Lực đạo này... Cho dù xuyên thủng toàn bộ khách sạn rồi bay ra bên ngoài cũng không coi là dự liệu..."
Tô Bằng nhìn dấu vết này cũng có chút cảm giác không biết nói gì, khó trách trong trò chơi sau khi sử dụng Phong Vân Nhất Đao thì tìm không được phi đao bay đi nơi nào, lực đạo mạnh như vậy, bay đi cả km trong trò chơi cũng không phải vô lí.
Nếu trên phi đao không lưu vân tay bản thân thì mất đi cái này cũng không vấn đề gì, Tô Bằng đi đến chỗ thang máy...
...
Năm phút sau, Tô Bằng xuất hiện dưới lầu khách sạn.
Ô tô bị Tô Bằng trộm vẫn còn dừng ở dưới lầu, Tô Bằng lại sử dụng chìa khóa vạn năng trước kia mở cửa xe, sau đó lượn quanh trong thành phố một vòng.
Tìm được một chỗ bí ẩn, Tô Bằng dừng lại nơi đó, sau đó lau sạch những chỗ có thể lưu lại dấu vết, lấy áo sơmi cùng vỏ phi đao và bao súng ra cùng đốt với ô tô, còn bản thân liền rời khỏi.
"Hi vọng chủ nhân ô tô này đã mua bảo hiểm rồi."
Nhìn ô tô đã dấy lên ngọn lửa, trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Đi ra ngõ tối này, Tô Bằng 20 phút mới kêu một chiếc xe taxi, nói cho tài xế vị trí biệt thự của mình.
Nửa giờ sau, Tô Bằng về tới biệt thự của mình.
Lúc này đã là rạng sáng hơn hai giờ.
Có điều Tô Bằng một chút cũng không buồn ngủ, hôm nay chẳng những thẩm vấn Hồng Tri Chu, tìm được manh mối của việc Thời Thiên Quân biến mất thần bí rồi, lại còn giết chết sát thủ tóc đen húi cua vốn vẫn tồn tại như bóng ma trong lòng mình đủ để cho Tô Bằng cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Huống chi hôm nay hắn còn sử dụng bí thuật kiếm mồi, dựa theo kinh nghiệm của Tô Bằng, hôm nay và ngày mai phỏng chừng mình cũng không cần ngủ, bí thuật kiếm mồi mang đến tinh lực đủ để chống đỡ cho hắn hai ngày tới.
Tô Bằng tiến vào biệt thự của mình, đầu tiên dạ xử lý áo sơmi kia.
Vết thương trên cánh tay của hắn nhờ bí thuật kiếm mồi đã nhanh chóng kết vẩy, đợi đến khi trở lại biệt thự, vảy đen kia cũng đã tróc xuống, một lần nữa lộ ra làn da bóng loáng.
Tô Bằng đem áo sơmi lấy được bỏ vào lò sưởi trên tường, dội thêm chút xăng để dễ đốt, sau đó châm lửa.
Áo sơmi rất nhanh đã hóa thành tro bụi trong đám lửa.
Còn Tô Bằng thì ngồi trên ghế sa *** trong phòng khách lầu một, lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn vào sáu dãy số mới xuất hiện bên trong.
Trong sáu dãy số trên điện thoại di động của tên sát thủ kia, ngoại trừ số của Thời Thiên Quân và Lôi Thần ra còn có bốn số khác.
Tô Bằng nhìn bốn dãy số, bốn người này không phải là thân nhân của sát thủ tóc húi cua đen mà chính là cấp trên của hắn.
Bởi xét đến bộ dạng lãnh khốc của sát thủ tóc đen húi cua kia, khả năng có vợ con là rất nhỏ, bốn dãy số này khả năng lớn dạ của thành viên trong tổ chức.
"Trước tiên cứ lưu lại đã, không tiện đả thảo kinh xà, chờ xem trong khoảng thời gian này tình hình ra sao đã."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc này, trong lòng hắn thậm chí có một loại cảm giác hết sức thư sướng. Bản thân mình sở dĩ cảm thấy thư sướng như vậy là vì hai lí do, công ty vốn luôn mang đến cho Tô Bằng rất nhiều áp lực hôm nay cuối cùng đã bị Tô Bằng cho một cú đả kích ngay chính diện.
Lí do thứ hai là sát thủ tóc đen húi cua lúc còn ở công ty mang đến cho hắn
bóng ma tâm lý rất lớn, đồng nghiệp và người áo xám bị tên sát thủ tàn nhẫn giết chết khiến Tô Bằng sinh ra cảm giác lo lắng về an toàn của bản thân mình.
Loại sợ hãi này ẩn giấu vô cùng sâu, vẫn không bị Tô Bằng phát giác, chỉ là hôm nay giết chết sát thủ tóc đen húi cua, sâu trong nội tâm Tô Bằng mới có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác được loại cảm giác thư sướng này khiến Tô Bằng cũng không có ý đi ngủ, dứt khoát từ trong tủ rượu của biệt thự lấy ra chai rượu vang đỏ, ngồi trên ghế sa *** bắt đầu uống một mình.
Tô Bằng cứ như vậy uống đến lúc trời sắp sáng.
Mà vào chính lúc này, di động của Tô Bằng bỗng nhiên vang lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.