Chương 326: Khẩn cầu của Phong Thiểu Vũ
Hoàng Kim Hải Ngạn
24/09/2015
"Tổ chức kia sao?"
Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti nghe xong, nhắm mắt lại, tựa hồ nhớ lại, không bao lâu, nàng mở mắt nói:
"Trong ấn tượng của ta tổng cộng có năm nhiệm vụ."
"Đoàn trưởng Lôi Thần của chúng ta lần đầu tiên liên lạc với tổ chức này là ở Bắc Âu, đại khái chuyện ba bốn năm trước, lúc ấy tổ chức này yêu cầu chúng ta đi Iceland Bắc Âu, đuổi bắt nhân viên điều tra cùng lính đánh thuê của một tổ chức khác, cùng với một tổ chức ngầm, hình như là văn phòng gì đó? Đây là nhiệm vụ đầu tiên, cũng là nhiệm vụ liên hợp lần đầu, ngoại trừ chúng ta còn cả hai đoàn lính đánh thuê khác."
"Nhiệm vụ lần này, đoàn trưởng Lôi Thần chúng ta cùng tổ chức này thành lập quan hệ tín nhiệm, đại khái sau ba tháng, nhiệm vụ lần thứ hai, vẫn là kéo dài của nhiệm vụ này, lần trước trong nhiệm vụ có mấy con cá lọt lưới, bọn họ trốn vào một khu phản động không chính phủ ở Đông Âu, lần này cố chủ yêu cầu chúng ta bắt sống một người trong đó, chúng ta hoàn thành vô cùng thuận lợi."
"Lần thứ ba, là ở Singapore, tựa hồ cảnh sát Singapore giữ đồ của tổ chức này, tổ chức này thuê chúng ta đi cướp võ trang."
"Lần thứ tư, là đi Thái Lan, bảo chúng ta giết chết một người cao tầng của công ty Mitsubishi Nhật Bản."
"Lần thứ năm, đại khái ngay nửa tháng trước, vẫn là đi Bắc Âu, ở một địa phương rất khó tìm đến có một trụ sở quân sự, cố chủ yêu cầu chúng ta giết sạch tất cả mọi người trong căn cứ này, là nhiệm vụ giết hại, có điều phòng ngự của căn cứ này cường hãn vượt quá ý liệu, chúng ta thất bại, nhưng cũng đã giết không ít người của đối phương, nhiệm vụ lần này cũng là nhiệm vụ liên hợp, nhưng là do đoàn lính đánh thuê Chiến thần Bắc Âu chúng ta đã thành lập quan hệ tín nhiệm cùng tổ chức này, tổng chỉ huy ba đoàn lính đánh thuê chính là đoàn trưởng Lôi Thần chúng ta."
Nói tới chỗ này, Hồng Tri Chu dừng một chút, nói:
"Thật ra vốn có nhiệm vụ lần sáu, đó là đại khái bốn mươi ngày trước, tổ chức này vẫn liên hệ đến chúng ta, bảo chúng ta đi Trung Quốc, trùng kích một căn cứ trong ** phương. Có điều ngươi cũng biết, Trung Quốc kia, cho dù là hệ thống đăng ký công dân hay là dân chúng của bọn họ, cùng với hạn chế vũ khí, đều thật sự quá nghiêm khắc, người Châu Âu chúng ta ở đó lại quá chói mắt, đoàn trưởng cân nhắc hai ngày, cuối cùng cự tuyệt, mặc dù lần này tổ chức kia đưa ra phí tổn thuê chúng ta gấp năm lần."
Tô Bằng nghe xong, nhíu mày, hắn nghe được ba điểm mấu chốt.
"Ngươi nói rõ chi tiết đi, nhiệm vụ lần đó của các ngươi ở Singapore, thứ đoạt lại là gì ? Còn thời gian công kích trụ sở bí mật Bắc Âu kia, trên mặt đoàn trưởng các ngươi có phải là có vết sẹo từ gò má đến bên trán? Còn nữa, tổ chức kia yêu cầu các ngươi tiến công căn cứ quân đội Trung Quốc, các ngươi biết căn cứ kia ở chỗ nào không?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, Hồng Tri Chu nhíu mày suy tư, sau nửa ngày nói:
"Thứ cướp được ở nhiệm vụ Singapore lần đó ta từng nhìn thấy qua, là màu đen, giống như khối gỗ. Người trong đoàn chúng ta còn vì tranh luận thứ này mà ẩu đả nhau, về phần bộ dáng đoàn trưởng chúng ta, nếu biết tổ chức chúng ta tên Bắc Âu Chiến thần, cũng biết hắn ngoại hiệu Lôi Thần, không khó tìm ảnh của hắn, quả thật, trên mặt của hắn có một vết sẹo như vậy. Nhưng mà căn cứ quân sự Trung Quốc kia, ta cũng không biết. Tin tức đoàn trưởng mang về là căn cứ quân sự Trung Quốc, vị trí đại khái là trung bộ hoặc tây bộ Trung Quốc."
Tô Bằng nghe xong, trầm mặc không nói.
Hắn đang tự hỏi, từ tin tức Hồng Tri Chu nói, nhiệm vụ Singapore kia, cướp hẳn là máy chủ đời đầu của tổ chức, mà tổ chức lính đánh thuê của nàng, không ngoài sở liệu, hẳn chính là đoàn lính đánh thuê công kích treo thưởng trên website Tê Tiên Cư, xem ra người trên tấm ảnh truy nã, hẳn chính là Lôi Thần.
Về phần tập kích không thực hiện ở Trung Quốc kia, Tô Bằng rất hoài nghi, căn cứ quân sự kia có phải chính là người trong công ty, cũng chính là căn cứ quân sự bọn Ninh Thải bị mang tới không.
Tổ chức ở Trung Quốc ăn thiệt lớn, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, với sự bá đạo kiêu ngạo của tổ chức này, tìm lính đánh thuê trùng kích căn cứ quân sự Trung Quốc cũng là có thể, dù sao đó là hơn một trăm đài máy chủ, cộng lại có giá trị mấy chục tỷ, mà tài liệu máy chủ còn lại của mình, vốn đã không tính là nhiều, chịu không được tổn thất như vậy.
Với thực lực của m, tra ra tung tích bọn người Ninh Thải cũng rất dễ dàng, nói không chừng trong công ty sẽ có trang bị định vị nào đó, bị những binh sĩ kia tưởng là phương tiện bình thường cùng hủy đi đưa đến căn cứ kia ấy, cũng có thể là kẻ nằm vùng nấp trong công ty, từ trong căn cứ phát ra tin tức.
Nhưng bất kể như thế nào, khả năng tổ chức biết sự tồn tại của căn cứ quân sự kia là rất lớn.
"Bọn Ninh Thải là một điểm mấu chốt. . . Bọn họ chính là nhân chứng, ta không tin cao tầng chính phủ cả Trung Quốc đều đứng ở mặt đối lập với ta, phần lớn mọi người hẳn là không biết rõ tình hình, chỉ cần ta tìm ra bọn Ninh Thải, đồng thời chế tác một phần tài liệu, tìm cách đưa cho cao tầng có thể tín nhiệm của phe quân chính phủ Trung Quốc, cũng không tin trong bọn họ, không có người đứng ở bên gia gia."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ.
Chỉ là, với thân phận còn cả chữ tín của mình bây giờ, tạm thời không đến được độ cao kia, chỉ có thể chậm rãi tìm cách.
Nghĩ thông suốt những điểm này, trong lòng Tô Bằng đã có phương hướng, hắn lại hỏi một số vấn đề liên quan với Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti.
Nhưng mà, Mạn Lôi Ti không nói thêm tin tức có giá trị gì, đều là một số vấn đề chi tiết của hành động, nhưng Tô Bằng cũng từ bỏ, hỏi kỹ những thứ này, nhớ trong đầu.
Sau khi hỏi xong những chuyện này, Tô Bằng nhìn thử thời gian, đại khái đã đến chừng 8:30 tối.
"Tốt lắm, thứ nên hỏi ta đã nói, ta quả thật không nghĩ ra vấn đề liên quan nữa."
Mạn Lôi Ti trên giường, bởi vì trên đùi bị súng bắn thương, còn cả châm hình của Tô Bằng mang đến thống khổ cho nàng, đã hết sức mỏi mệt, cộng thêm bị Tô Bằng đề ra nghi vấn, đã đầu óc choáng váng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn cũng cảm giác hỏi không ra gì nữa, trong câu trả lời của Mạn Lôi Ti đã càng ngày càng nhiều lặp lại, không còn thứ có giá trị nữa.
"Ngươi ngủ tạm một hồi đi, nếu đói bụng thì chịu đựng tạm, ta không có tâm tình nấu cơm cho ngươi."
Tô Bằng nói với nàng, nói xong vỗ xuống mông của nàng, dẫn đến đối phương trợn trắng mắt, Tô Bằng rời khỏi căn phòng này.
Hắn trở lại gian phòng mình log in, chuẩn bị thu lại máy chủ của mình.
Vừa trở lại phòng log in, Tô Bằng chợt nghe điện thoại không ngừng vang lên "Ông ~ ông ~~~~~".
Tô Bằng đi qua, nhìn thử dãy số di động trên điện thoại, là một dãy số lạ lẫm, có điều Tô Bằng lập tức nhớ lại điện thoại này là của ai.
Chính là nhị thế tổ của hội trân bảo, Phong Thiểu Vũ Phong Thiếu gia.
Tô Bằng từng trao đổi qua phương thức liên lạc, email còn cả điện thoại với hắn, điện thoại là sim dự bị Tô Bằng không thường dùng, di động Tô Bằng là 2 sim, không ngờ bây giờ hắn lại gọi điện thoại.
Nhìn thử hiển thị của di động, đây đã là cuộc điện thoại thứ sáu của hắn.
Tô Bằng nhìn, hơi khẽ cười, Phong Thiểu Vũ có tám phần có thể là nhận được tin tức của phó hội trưởng La Hằng của hội trân bảo kia, nên tìm mình hưng sư vấn tội.
Có điều Tô Bằng cũng không thèm để ý, hắn không tránh né, mà trực tiếp kết nối điện thoại.
"Ta là Tề Dã, là Phong Thiểu hả?"
Tô Bằng hỏi thử vào điện thoại.
"Ta ngất, ngươi còn sống à, ta còn tưởng rằng ngươi cũng chết trong hội đấu giá rồi chứ!"
Phong Thiểu Vũ khoa trương nói, sau đó mang theo vẻ khóc nức nở nói:
"Ta nói, Tề thiếu, lần này ngươi nhất định phải giúp đỡ ta, lần này ta đã gây họa!"
"Ồ?"
Tô Bằng nghe đối phương không ngờ không phải trực tiếp gọi điện thoại tới hưng sư vấn tội, hơi cảm giác có chút kinh ngạc, nói:
"Chiếm quân Lương Châu kia còn chưa vây được ta, ngươi sao vậy?"
"Ngươi thực đã quên? Lần này địa điểm hội đấu giá, là ta tìm, *** mẹ nó, bây giờ ta mới phản ứng, ta là bị người ta chơi rồi. . . con mẹ nó, ta thực không ngờ npc kia cũng biết chơi người, con mẹ nó hắn chính là đem ta bán rồi, bán cho thứ sử Lương Châu kia! Kết quả hội trân bảo chúng ta cùng người hội đấu giá liền gặp nạn. . . Bây giờ xong đời rồi, đã có người gọi điện thoại cho anh của ta, lần này anh của ta quả thật nổi giận, ngươi biết không, mỗi lần ta phạm sai lầm hắn đều chửi ta một trận, nhưng mà lần này, hắn ngay cả nói cũng không nói với ta."
Phong Thiểu Vũ tựa hồ tâm tình rất kích động, liên tục phát nổ ba lượt nói tục.
Tô Bằng nhíu nhíu mày, hắn cho rằng Phong Thiểu Vũ sẽ hưng sư vấn tội mình, nhưng lại không ngờ hắn không hề nhắc tới việc này.
"Chẳng lẽ La Hằng kia, không nói chuyện thấy ta với hắn?"
Trong lòng Tô Bằng nghĩ, nghĩ tới đây, hắn mềm mỏng nói vào điện thoại:
"Nói điểm chính!"
"Ta ngất, ta quên mất cả chính sự, lần này hội trân bảo chúng ta xảy ra sai lầm, vấn đề rất lớn, là đả kích rất lớn với danh dự chúng ta, anh của ta không cho ta nhúng tay giải quyết hậu quả chuyện này, hắn sẽ tự phụ trách, chỉ nói với ta, hắn và người Tê Tiên Cư đạt thành một hiệp nghị, cần hành động lớn, cần lượng lớn hoàng kim, mà chuyện lần này nhất định sẽ ảnh hưởng tiến độ hoàng kim hắn hấp thu trong trò chơi, mà đại sự của hắn không thể chậm trễ, cho nên cho ta quân lệnh trạng, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, muốn ta kéo lại cho hắn ít nhất mười lăm vạn lượng hoàng kim, sắp tới sẽ thu, hoàn thành chuyện này xem như lấy công chuộc tội, làm không xong, liền cộng hai việc mà phạt, nghiêm trọng nhất chính là sẽ đá ta ra hội trân bảo. . ."
"Tề thiếu, ngươi biết đó, con người của ta thật ra không có nhiều bằng hữu lắm, ở đâu có thể kéo được mười lăm vạn lượng hoàng kim chứ? Còn trong thời gian ngắn như vậy. . . Có điều ta biết ngươi là thổ hào, trong giới thổ hào phỏng chừng đều là thổ hào, ngươi có thể bán thêm cho ta chút hoàng kim không? Đề cử mấy thổ khác cho ta, để ta hoàn thành nhiệm vụ đi!"
Phong Thiểu Vũ hơi mang theo vẻ khóc nức nở, cơ hồ là khẩn cầu nói với Tô Bằng ở trong điện thoại.
Tô Bằng nghe thấy những lời này, lông mày lại nhíu lại.
"Phong Thiểu Vũ đây là đang thử ta sao? Thử xem ta có phải là chiếm được hoàng kim mất đi của hội trân bảo?"
Tô Bằng nghĩ.
Có điều, hắn nghĩ lại, đột nhiên nghĩ tới một ý niệm khác.
"Không đúng, đây có lẽ là. . ."
Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti nghe xong, nhắm mắt lại, tựa hồ nhớ lại, không bao lâu, nàng mở mắt nói:
"Trong ấn tượng của ta tổng cộng có năm nhiệm vụ."
"Đoàn trưởng Lôi Thần của chúng ta lần đầu tiên liên lạc với tổ chức này là ở Bắc Âu, đại khái chuyện ba bốn năm trước, lúc ấy tổ chức này yêu cầu chúng ta đi Iceland Bắc Âu, đuổi bắt nhân viên điều tra cùng lính đánh thuê của một tổ chức khác, cùng với một tổ chức ngầm, hình như là văn phòng gì đó? Đây là nhiệm vụ đầu tiên, cũng là nhiệm vụ liên hợp lần đầu, ngoại trừ chúng ta còn cả hai đoàn lính đánh thuê khác."
"Nhiệm vụ lần này, đoàn trưởng Lôi Thần chúng ta cùng tổ chức này thành lập quan hệ tín nhiệm, đại khái sau ba tháng, nhiệm vụ lần thứ hai, vẫn là kéo dài của nhiệm vụ này, lần trước trong nhiệm vụ có mấy con cá lọt lưới, bọn họ trốn vào một khu phản động không chính phủ ở Đông Âu, lần này cố chủ yêu cầu chúng ta bắt sống một người trong đó, chúng ta hoàn thành vô cùng thuận lợi."
"Lần thứ ba, là ở Singapore, tựa hồ cảnh sát Singapore giữ đồ của tổ chức này, tổ chức này thuê chúng ta đi cướp võ trang."
"Lần thứ tư, là đi Thái Lan, bảo chúng ta giết chết một người cao tầng của công ty Mitsubishi Nhật Bản."
"Lần thứ năm, đại khái ngay nửa tháng trước, vẫn là đi Bắc Âu, ở một địa phương rất khó tìm đến có một trụ sở quân sự, cố chủ yêu cầu chúng ta giết sạch tất cả mọi người trong căn cứ này, là nhiệm vụ giết hại, có điều phòng ngự của căn cứ này cường hãn vượt quá ý liệu, chúng ta thất bại, nhưng cũng đã giết không ít người của đối phương, nhiệm vụ lần này cũng là nhiệm vụ liên hợp, nhưng là do đoàn lính đánh thuê Chiến thần Bắc Âu chúng ta đã thành lập quan hệ tín nhiệm cùng tổ chức này, tổng chỉ huy ba đoàn lính đánh thuê chính là đoàn trưởng Lôi Thần chúng ta."
Nói tới chỗ này, Hồng Tri Chu dừng một chút, nói:
"Thật ra vốn có nhiệm vụ lần sáu, đó là đại khái bốn mươi ngày trước, tổ chức này vẫn liên hệ đến chúng ta, bảo chúng ta đi Trung Quốc, trùng kích một căn cứ trong ** phương. Có điều ngươi cũng biết, Trung Quốc kia, cho dù là hệ thống đăng ký công dân hay là dân chúng của bọn họ, cùng với hạn chế vũ khí, đều thật sự quá nghiêm khắc, người Châu Âu chúng ta ở đó lại quá chói mắt, đoàn trưởng cân nhắc hai ngày, cuối cùng cự tuyệt, mặc dù lần này tổ chức kia đưa ra phí tổn thuê chúng ta gấp năm lần."
Tô Bằng nghe xong, nhíu mày, hắn nghe được ba điểm mấu chốt.
"Ngươi nói rõ chi tiết đi, nhiệm vụ lần đó của các ngươi ở Singapore, thứ đoạt lại là gì ? Còn thời gian công kích trụ sở bí mật Bắc Âu kia, trên mặt đoàn trưởng các ngươi có phải là có vết sẹo từ gò má đến bên trán? Còn nữa, tổ chức kia yêu cầu các ngươi tiến công căn cứ quân đội Trung Quốc, các ngươi biết căn cứ kia ở chỗ nào không?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, Hồng Tri Chu nhíu mày suy tư, sau nửa ngày nói:
"Thứ cướp được ở nhiệm vụ Singapore lần đó ta từng nhìn thấy qua, là màu đen, giống như khối gỗ. Người trong đoàn chúng ta còn vì tranh luận thứ này mà ẩu đả nhau, về phần bộ dáng đoàn trưởng chúng ta, nếu biết tổ chức chúng ta tên Bắc Âu Chiến thần, cũng biết hắn ngoại hiệu Lôi Thần, không khó tìm ảnh của hắn, quả thật, trên mặt của hắn có một vết sẹo như vậy. Nhưng mà căn cứ quân sự Trung Quốc kia, ta cũng không biết. Tin tức đoàn trưởng mang về là căn cứ quân sự Trung Quốc, vị trí đại khái là trung bộ hoặc tây bộ Trung Quốc."
Tô Bằng nghe xong, trầm mặc không nói.
Hắn đang tự hỏi, từ tin tức Hồng Tri Chu nói, nhiệm vụ Singapore kia, cướp hẳn là máy chủ đời đầu của tổ chức, mà tổ chức lính đánh thuê của nàng, không ngoài sở liệu, hẳn chính là đoàn lính đánh thuê công kích treo thưởng trên website Tê Tiên Cư, xem ra người trên tấm ảnh truy nã, hẳn chính là Lôi Thần.
Về phần tập kích không thực hiện ở Trung Quốc kia, Tô Bằng rất hoài nghi, căn cứ quân sự kia có phải chính là người trong công ty, cũng chính là căn cứ quân sự bọn Ninh Thải bị mang tới không.
Tổ chức ở Trung Quốc ăn thiệt lớn, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, với sự bá đạo kiêu ngạo của tổ chức này, tìm lính đánh thuê trùng kích căn cứ quân sự Trung Quốc cũng là có thể, dù sao đó là hơn một trăm đài máy chủ, cộng lại có giá trị mấy chục tỷ, mà tài liệu máy chủ còn lại của mình, vốn đã không tính là nhiều, chịu không được tổn thất như vậy.
Với thực lực của m, tra ra tung tích bọn người Ninh Thải cũng rất dễ dàng, nói không chừng trong công ty sẽ có trang bị định vị nào đó, bị những binh sĩ kia tưởng là phương tiện bình thường cùng hủy đi đưa đến căn cứ kia ấy, cũng có thể là kẻ nằm vùng nấp trong công ty, từ trong căn cứ phát ra tin tức.
Nhưng bất kể như thế nào, khả năng tổ chức biết sự tồn tại của căn cứ quân sự kia là rất lớn.
"Bọn Ninh Thải là một điểm mấu chốt. . . Bọn họ chính là nhân chứng, ta không tin cao tầng chính phủ cả Trung Quốc đều đứng ở mặt đối lập với ta, phần lớn mọi người hẳn là không biết rõ tình hình, chỉ cần ta tìm ra bọn Ninh Thải, đồng thời chế tác một phần tài liệu, tìm cách đưa cho cao tầng có thể tín nhiệm của phe quân chính phủ Trung Quốc, cũng không tin trong bọn họ, không có người đứng ở bên gia gia."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ.
Chỉ là, với thân phận còn cả chữ tín của mình bây giờ, tạm thời không đến được độ cao kia, chỉ có thể chậm rãi tìm cách.
Nghĩ thông suốt những điểm này, trong lòng Tô Bằng đã có phương hướng, hắn lại hỏi một số vấn đề liên quan với Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti.
Nhưng mà, Mạn Lôi Ti không nói thêm tin tức có giá trị gì, đều là một số vấn đề chi tiết của hành động, nhưng Tô Bằng cũng từ bỏ, hỏi kỹ những thứ này, nhớ trong đầu.
Sau khi hỏi xong những chuyện này, Tô Bằng nhìn thử thời gian, đại khái đã đến chừng 8:30 tối.
"Tốt lắm, thứ nên hỏi ta đã nói, ta quả thật không nghĩ ra vấn đề liên quan nữa."
Mạn Lôi Ti trên giường, bởi vì trên đùi bị súng bắn thương, còn cả châm hình của Tô Bằng mang đến thống khổ cho nàng, đã hết sức mỏi mệt, cộng thêm bị Tô Bằng đề ra nghi vấn, đã đầu óc choáng váng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn cũng cảm giác hỏi không ra gì nữa, trong câu trả lời của Mạn Lôi Ti đã càng ngày càng nhiều lặp lại, không còn thứ có giá trị nữa.
"Ngươi ngủ tạm một hồi đi, nếu đói bụng thì chịu đựng tạm, ta không có tâm tình nấu cơm cho ngươi."
Tô Bằng nói với nàng, nói xong vỗ xuống mông của nàng, dẫn đến đối phương trợn trắng mắt, Tô Bằng rời khỏi căn phòng này.
Hắn trở lại gian phòng mình log in, chuẩn bị thu lại máy chủ của mình.
Vừa trở lại phòng log in, Tô Bằng chợt nghe điện thoại không ngừng vang lên "Ông ~ ông ~~~~~".
Tô Bằng đi qua, nhìn thử dãy số di động trên điện thoại, là một dãy số lạ lẫm, có điều Tô Bằng lập tức nhớ lại điện thoại này là của ai.
Chính là nhị thế tổ của hội trân bảo, Phong Thiểu Vũ Phong Thiếu gia.
Tô Bằng từng trao đổi qua phương thức liên lạc, email còn cả điện thoại với hắn, điện thoại là sim dự bị Tô Bằng không thường dùng, di động Tô Bằng là 2 sim, không ngờ bây giờ hắn lại gọi điện thoại.
Nhìn thử hiển thị của di động, đây đã là cuộc điện thoại thứ sáu của hắn.
Tô Bằng nhìn, hơi khẽ cười, Phong Thiểu Vũ có tám phần có thể là nhận được tin tức của phó hội trưởng La Hằng của hội trân bảo kia, nên tìm mình hưng sư vấn tội.
Có điều Tô Bằng cũng không thèm để ý, hắn không tránh né, mà trực tiếp kết nối điện thoại.
"Ta là Tề Dã, là Phong Thiểu hả?"
Tô Bằng hỏi thử vào điện thoại.
"Ta ngất, ngươi còn sống à, ta còn tưởng rằng ngươi cũng chết trong hội đấu giá rồi chứ!"
Phong Thiểu Vũ khoa trương nói, sau đó mang theo vẻ khóc nức nở nói:
"Ta nói, Tề thiếu, lần này ngươi nhất định phải giúp đỡ ta, lần này ta đã gây họa!"
"Ồ?"
Tô Bằng nghe đối phương không ngờ không phải trực tiếp gọi điện thoại tới hưng sư vấn tội, hơi cảm giác có chút kinh ngạc, nói:
"Chiếm quân Lương Châu kia còn chưa vây được ta, ngươi sao vậy?"
"Ngươi thực đã quên? Lần này địa điểm hội đấu giá, là ta tìm, *** mẹ nó, bây giờ ta mới phản ứng, ta là bị người ta chơi rồi. . . con mẹ nó, ta thực không ngờ npc kia cũng biết chơi người, con mẹ nó hắn chính là đem ta bán rồi, bán cho thứ sử Lương Châu kia! Kết quả hội trân bảo chúng ta cùng người hội đấu giá liền gặp nạn. . . Bây giờ xong đời rồi, đã có người gọi điện thoại cho anh của ta, lần này anh của ta quả thật nổi giận, ngươi biết không, mỗi lần ta phạm sai lầm hắn đều chửi ta một trận, nhưng mà lần này, hắn ngay cả nói cũng không nói với ta."
Phong Thiểu Vũ tựa hồ tâm tình rất kích động, liên tục phát nổ ba lượt nói tục.
Tô Bằng nhíu nhíu mày, hắn cho rằng Phong Thiểu Vũ sẽ hưng sư vấn tội mình, nhưng lại không ngờ hắn không hề nhắc tới việc này.
"Chẳng lẽ La Hằng kia, không nói chuyện thấy ta với hắn?"
Trong lòng Tô Bằng nghĩ, nghĩ tới đây, hắn mềm mỏng nói vào điện thoại:
"Nói điểm chính!"
"Ta ngất, ta quên mất cả chính sự, lần này hội trân bảo chúng ta xảy ra sai lầm, vấn đề rất lớn, là đả kích rất lớn với danh dự chúng ta, anh của ta không cho ta nhúng tay giải quyết hậu quả chuyện này, hắn sẽ tự phụ trách, chỉ nói với ta, hắn và người Tê Tiên Cư đạt thành một hiệp nghị, cần hành động lớn, cần lượng lớn hoàng kim, mà chuyện lần này nhất định sẽ ảnh hưởng tiến độ hoàng kim hắn hấp thu trong trò chơi, mà đại sự của hắn không thể chậm trễ, cho nên cho ta quân lệnh trạng, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, muốn ta kéo lại cho hắn ít nhất mười lăm vạn lượng hoàng kim, sắp tới sẽ thu, hoàn thành chuyện này xem như lấy công chuộc tội, làm không xong, liền cộng hai việc mà phạt, nghiêm trọng nhất chính là sẽ đá ta ra hội trân bảo. . ."
"Tề thiếu, ngươi biết đó, con người của ta thật ra không có nhiều bằng hữu lắm, ở đâu có thể kéo được mười lăm vạn lượng hoàng kim chứ? Còn trong thời gian ngắn như vậy. . . Có điều ta biết ngươi là thổ hào, trong giới thổ hào phỏng chừng đều là thổ hào, ngươi có thể bán thêm cho ta chút hoàng kim không? Đề cử mấy thổ khác cho ta, để ta hoàn thành nhiệm vụ đi!"
Phong Thiểu Vũ hơi mang theo vẻ khóc nức nở, cơ hồ là khẩn cầu nói với Tô Bằng ở trong điện thoại.
Tô Bằng nghe thấy những lời này, lông mày lại nhíu lại.
"Phong Thiểu Vũ đây là đang thử ta sao? Thử xem ta có phải là chiếm được hoàng kim mất đi của hội trân bảo?"
Tô Bằng nghĩ.
Có điều, hắn nghĩ lại, đột nhiên nghĩ tới một ý niệm khác.
"Không đúng, đây có lẽ là. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.