Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 572: Khu Vật Thuật (1)

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

“Tô công tử là vị anh hùng.”

Nghe thấy lời của Tô Bằng, thủ lĩnh võ giả Trích Tiên sơn trang kia dựng đứng ngón cái khẽ gật đầu, sau đó xoay người, dẫn đường cho Tô Bằng.

Tô Bằng đi theo người này, cùng nhau đi ra ngoài cửa chính Trích Tiên sơn trang.

Rất nhanh, hai người đi ra Trích Tiên sơn trang.

Cửa chính Trích Tiên sơn trang, số người so với buổi sáng mà nói, cũng không có giảm bớt bao nhiêu, vẫn là mấy trăm người giang hồ, vây quanh ở cửa chính Trích Tiên sơn trang.

Còn ở cửa chính, chỉ thấy năm lão hòa thượng, hai trước ba sau, chực chờ sẵn ở nơi đó, nhắm mắt chắp tay trước ngực, giống như đứng vững nhập định.

“Đứng thẳng như vậy, không sợ mắc phải bệnh giãn tĩnh mạch sao?”

Tô Bằng thấy một màn như vậy, trong lòng buông câu trào phúng, hắn đi ra cửa chính Trích Tiên sơn trang, người giang hồ chung quanh, tự động nhường đường cho hắn một khoảng không gian.

“Ồ? Vẫn là các người, còn có thêm một tên.”

Tô Bằng nhìn về phía mấy lão hòa thượng đứng trước cửa, nói với bọn họ.

Nghe thấy thanh âm của Tô Bằng, mấy lão hòa thượng đứng trước cửa đều mở mắt, chỉ nghe lão Hư Văn hòa thượng dẫn đầu, nói với Tô Bằng:

“A di đà phật, lần trước ở Không Văn tự đánh nhau một trận, chúng ta đã được lĩnh giáo võ công tuyệt diệu của Tô thí chủ, võ công Tô thí chủ cao cường vô cùng, nhưng là chúng ta nhận pháp dụ của chưởng môn, nhất định phải đem Tô thí chủ mang về Đại Không, pháp dụ không thể trái lời, hôm nay nghe nói Tô thí chủ ở đây, chỉ có thể đến đây lần nữa.”

Lời của Hư Văn nói ra, lập tức chung quanh người giang hồ xì xào bàn tán.



“Ta nghe nói Huyết Thủ Ma Kiếm nà, dường như ngang sức ngang tài với hòa thượng Đại Không tự, hiện tại xem ra quả là như thế, có điều Đại Không tự quả thật xem trọng hắn, không ngờ tìm ra bốn lão hòa thượng hàng chữ Hư đối phó hắn, nếu như ta là Tô Bằng, thúc thủ chịu trói cho rồi, chắc chắn không phải là đối thủ của những lão hòa thượng kia.”

Một tên giang hồ đeo đại đao đầu quỷ trên lưng, bị chột một mắt, đeo miếng đậy mắt màu đen nói.

“Hắc, ngươi đây cũng không biết rồi, trên giang hồ có người đồn rằng, bốn người trong mười tám vị La Hán Đại Không tự, trên giang hồ gặp phải Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng này, bị Tô Bằng phế đi hai người, mấy lão hòa thượng hàng chữ Hư này dường như tìm đến đây, nhưng ngươi xem, thân thể hòa thượng có chút gầy kia, môi tai mất một mẩu, giống như là đã bị thương, xem ra trước đó không lâu đã đánh nhau với Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng này, dường như cũng chẳng chiếm được tiện nghi của người ta. Hôm nay lại kéo tới thêm một Không Duyên pháp sư Không Văn tự trợ giúp, mới dám đến đây đó.”

Ở bên cạnh hắn, một người mặc hắc y, cầm một thanh bảo kiếm vỏ trúc rất hẹp nói.

“Cũng không phải, mặt khác lão hòa thượng kia ta có biết, là Không Duyên hòa thượng Không Văn tự, có điều tìm hắn có ích lợi gì sao? Chưa nghe nói qua hắn biết võ công cao thâm gì nha.”

Một người khác xen vào nói.

“Ngươi đây cũng không biết, Không Duyên pháp sư kia, nghe nói nghe nói là hòa thượng có thần thông. Mặc dù võ công có thể tầm thường hạng trung, nhưng lại biết pháp thuật, đánh nhau một hồi, ngươi sẽ được mở mắt thôi.”

Người giang hồ mặc hắc y, tay cầm vỏ kiếm bằng trúc kia, dường như tin tức rất linh thông, giải thích với người nọ nói.

“Ồ.”

Người chung quanh, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Ở cửa Trích Tiên sơn trang, Tô Bằng cũng nghe thấy tiếng lầm rầm bàn tán xung quanh.

“Lão hòa thượng kia chưa từng nhìn thấy, chính là trụ trì Không Duyên hòa thượng của Không Văn tự sao?”



Tô Bằng nhìn phía sau, bốn hòa thượng Đại Không tự khác ăn mặc không giống với lão tăng này.

Chỉ thấy lão tăng kia hàng râu lông mày đều rất dài, đã lấm tấm bạc, tuổi tác có lẽ đã là sáu bảy mươi tuổi, thuộc cùng một thế hệ với những hòa thượng Đại Không tự kia.

Bốn hòa thượng Đại Không tự, hôm nay dường như đều thay đổi trang phục, bốn người này, hôm nay trên người đều đổi lại áo cà sa mới, áo cà sa này óng ánh vàng kim, rõ ràng là lúc may, bỏ thêm không ít kim tuyến, mới có thể có hiệu quả như thế.

Bốn lão hòa thượng, đều khoác áo cà sa màu vàng này, dường như có chuẩn bị gì đó.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Bằng, giống như có lẽ đã đoán được suy nghĩ của mấy người này.

Mấy người này, có lẽ là kiêng kị Ngạo Ý Kiếm Liên của mình, ngày đó xem ra, hiệu quả phòng ngự tốt nhất đối với Ngạo Ý Kiếm Liên của mình, cho nên lão tăng Đại Không tự kia bèn sử dụng áo cà sa Phục Ma công, mấy lão tăng này có thể đã từng nghiên cứu, mấy ngày nay không biết từ nơi này làm ra bốn chiếc áo cà sa kim tuyến này, muốn dùng áo cà sa này ngăn cản khi mình thi triển Kiếm Ý Hoa Sen.

Mặc dù có thể chỉ có một người biết cà sa Phục Ma công, nhưng những lão tăng khác, công lực đều hết sức kinh người, mặc dù không phải là công pháp chính tông, đem nội lực tập trung lên trên áo cà sa, cũng có thể ngăn cản được, vẫn dễ chịu hơn là dùng thân thể chống đỡ.

Tô Bằng nhìn thoáng qua mấy người kia, mở miệng nói:

“Ta đã từng nói rồi, ta ta cùng Đại Không tự, đa số chỉ là hiểu lầm, mấy vị hòa thượng, các ngươi quả thật muốn từng bước ép sát, phải cứ gây khó dễ với ta sao?”

“A di đà phật, giữa thí chủ cùng Đại Không tự, có thể là hiểu lầm, nhưng mà cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta, chúng ta nhận pháp dụ, chính là đem thí chủ mang về Đại Không tự, còn như trong đó có có hiểu lầm hay không, cũng không phải chuyện chúng ta lo lắng, vẫn là đợi thí chủ đến Đại Không tự, nói rõ với trụ trì đi.”

Hư Văn hòa thượng dẫn đầu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe thế, không nói gì, quay đầu sang nhìn Không Duyên hòa thượng, nói:

“Không Duyên đại sư, ta gọi ngươi một tiếng đại sư, là kính tu vi địa vị của ngươi, ngươi không phải là người Đại Không tự, cũng muốn cuốn vào trong mâu thuẫn giữa ta và Đại Không tự sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook