Chương 286: Kinh biến của Mục gia
Hoàng Kim Hải Ngạn
26/08/2015
Thiếu niên áo xanh đang há to miệng cắn bánh bao, có điều gần đây đột biến xảy ra những ngày qua đã khiến tâm tính hắn trở nên thành thục hơn rất nhiều, cũng cảnh giác hơn nhiều, lúc ăn gì đó vẫn chú ý đến bốn phía.
Đang ăn hắn chợt thấy trong nội viện, đột nhiên có một người xa lạ đi ra.
Thiếu niên áo xanh thấy vậy, lập tức kinh hãi, hắn phun ra bánh bao đang ngậm trong miệng, trừng mắt nhìn Tô Bằng đi tới.
Tiểu khất cái thấy bộ dạng của thiếu niên áo xanh, cũng cảm giác không đúng, quay đầu lại, thấy Tô Bằng không khỏi bị hù quát to một tiếng.
“Hắn... Hắn là người mua bánh bao cùng lúc với ta..."
Trí nhớ của tiểu khất cái cũng coi như không tệ, nhận ra Tô Bằng, tay hắn chỉ chỉ Tô Bằng có chút run rẩy nói.
Nói xong, hắn quay đầu lại nói:
“Tiểu Tùng, ngươi chạy mau!"
Sau đó hắn làm ra tư thế hộ vệ, giống như là muốn ngăn cản Tô Bằng lại.
Thiếu niên áo xanh nghe xong theo bản năng chạy ra phía ngoài mấy bước, nhưng mà chạy hai bước, hắn đột nhiên dừng lại không động đậy nữa.
“Tiểu Tùng, ngươi chạy mau đi!"
Tiểu khất cái thấy vậy không khỏi vội kêu lên, thiếu niên áo xanh này nghe xong, nhưng lại lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói:
“Chạy? Ta còn có thể chạy đi nơi đâu... Nơi này cũng đã bị người tìm được... Ta đã hại chết cha mẹ, hại chết sư phụ, còn phải hại chết Ca Oa sao?"
“Ha ha, còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được hai chữ nghĩa khí nhỉ."
Tô Bằng nghe xong, khẽ cười cười, với thiếu niên áo xanh này.
“Ngươi là ai? Cũng là tới bắt ta sao?"
Thiếu niên áo xanh nhìn Tô Bằng, ánh mắt lộ ra một tia dường như tuyệt vọng, vẻ mặt thì tựa hồ như được giải thoát.
Hắn đã mất đi thân nhân, sư phụ chỉ chung sống mấy ngày cũng đã chết, thiếu niên áo xanh lúc này đã có ý nghĩ chết đi, hắn chỉ nghĩ trước khi chết muốn liều mạng sử dụng kiện pháp bảo mà sư phụ lưu lại kia, có thể đánh chết mấy người của Xích Kỳ đạo, ngọc đá cùng vỡ cũng coi như được rồi.
“Ha ha, ngươi hình như đã hiểu lầm rồi, ta không phải là người của Xích Kỳ Đạo, cũng không phải là người Lương Châu."
Tô Bằng khẽ cười cười, sau đó nhìn về phía thiếu niên áo xanh nói:
“Nếu phải nói quan hệ, ta có thể có chút quan hệ sâu xa với ngươi... Ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi có quen một đạo nhân mật tu của Thanh Vân Môn hay không?"
Thiếu niên áo xanh được tiểu khất cái gọi là Tiểu Tùng này, tâm trí trong hai ngày qua đã thành thục không ít, nghe xong lời của Tô Bằng, vẫn không nhúc nhích dao động, trong miệng nói:
“Ngươi có phải là người của Xích Kỳ Đạo hay không, làm sao ta biết được? Ngươi nói là lời nói thật hay lời nói dối, ta cũng phân biệt không được... Có điều đã đến lúc này, ta cũng không sợ thừa nhận, không sai, đạo nhân Thanh Vân ngươi nói, trước khi chết đã thu ta làm đồ đệ, sư phụ ta tự xưng là một mạnh của Thanh Vân Mật Tu, là một đại môn phái trong giang hồ... Các ngươi có thể vì vậy mà buông tha cho ta sao?"
“Ta đã nói rồi, không phải là tới lấy tính mạng của ngươi."
Tô Bằng lắc đầu, nói với Tiểu Tùng.
Có điều hắn cũng biết, thiếu niên này đột nhiên gặp thảm hoạ diệt môn, chắc chắn sẽ không dễ dàng tín nhiệm người khác, Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói:
“Ngươi không cần phải nói, chỉ cần đứng ở nơi đó, ta sẽ tự nhiên chứng minh ta không phải là kẻ thù của ngươi."
Nói xong, Tô Bằng yên lặng thi triển pháp thuật, trong con ngươi của hắn đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng.
“A?"
Thiếu niên áo xanh kia bỗng nhiên cảm giác được một loại năng lượng kỳ dị bao phủ lấy mình, cửa lòng của mình dường như không ngừng bị cái gì đó gõ lên.
“Ngươi không cần làm gì cả, cũng không cần phải chống cự, ta tự nhiên sẽ chứng minh ta không phải là kẻ thù của ngươi."
Những lời này bỗng nhiên vang lên ở trong lòng thiếu niên.
Thiếu niên nghe xong, không khỏi lại càng hoảng sợ, hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy Tô Bằng cách mình chỉ có chút đang khẽ gật đầu với mình.
Thiếu niên áo xanh kia suy nghĩ một lát, biết đây có thể là pháp thuật gì đó của đối phương, trong lòng suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao mình cũng là một người thường không biết pháp thuật, nếu đối phương có thể nói chuyện trong lòng mình, mình né tránh cũng chẳng được, không khỏi khẽ cắn môi, trong lòng kìm nén, mặc kệ thanh âm kia để nó nói chuyện trong lòng mình.
Hắn nhắm mắt lại, chờ đợi khổ hình sắp sửa đến, có thể là sưu hồn cũng nên. (sưu: lục tìm)
Nhưng mà, sau một lúc lâu hắn vẫn không cảm giác được bất cứ sự đau đớn nào.
Trái ngược lại, đáy lòng hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều kiến thức khó hiểu, hắn cũng không biết mình làm sao biết được, nhưng mà bỗng nhiên lúc này hắn giống như biết được một pháp quyết tu luyện.
“Thanh Vân mật tu - Âm thần?"
Thiếu niên áo xanh này qua một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt, hắn cảm giác bên trong ý thức của mình đã có thêm một pháp quyết tu đạo.
Chẳng qua là trong pháp quyết này chỉ là quy tắc chung cùng với đoạn đầu, phần phía sau thì lại không có hiện ra trong ý thức.
Thiếu niên đầu tiên là ngạc nhiên rồi sau đó sắc mặt không ngừng biến hóa.
Từ từ, trên mặt hắn không còn là vẻ mặt tuyệt vọng nữa, hắn nhìn Tô Bằng nói:
“Ngươi... Cũng giống như sư phụ, là tu sĩ của Thanh Vân Sơn?"
“Ha ha, đây cũng không phải, nhưng thứ ta tu đúng là bí thuật của Thanh Vân Sơn, coi như là cùng với Thanh Vân Sơn có một chút chuyện liên quan đi."
Tô Bằng mỉm cười nói, hắn thấy thiếu niên Tiểu Tùng dường như đã buông lỏng cảnh giác, liền chậm rãi đi tới.
Hắn mới vừa rồi thi triển thuật thần thông nhất của mình "Thuật Đồng tâm", Tô Bằng đem một phần nội dung của Thanh Vân mật tu - Phần Âm Thần mà mình biết truyền cho thiếu niên này.
Tô Bằng đi tới, nói:
“Ta là bởi vì chuyện khác nên mới tình cờ đi qua Lâm Y Lương Châu, nhưng mà ở chỗ này nhìn thấy hành vi quỷ dị của người Xích Kỳ Đạo, gián tiếp nghe được có tin tức su huynh của Thanh Vân đã mất ở chỗ này, ta cùng với Thanh Vân có một chút quan hệ nên tìm hiểu tình hình một chút, mà còn tìm được ngươi coi như là ngoài ý muốn, ta lúc ấy chẳng qua là cảm thấy hành vi của vị tiểu huynh đệ kia có chút dị thường, nên theo hắn tới đây, lại không nghĩ rằng gặp được ngươi."
Tiểu khất cái kia nghe xong, không khỏi kêu một tiếng, nói:
“Hóa ra là ta lúc mua bánh bao đã lộ ra sơ hở!"
Mà còn thiếu niên gọi là Tiểu Tùng kia, sau khi nghe xong một hồi lâu không nói gì, bỗng nhiên thấy hắn quỳ xuống đất, "Rầm rầm rầm”liên tục dập đầu ba cái với Tô Bằng, nói với Tô Bằng:
“Xin tiên sinh thi triển pháp thuật, chủ trì công đạo, giúp Mục Hiểu Tùng báo được đại thù!"
Tô Bằng nghe xong chân mày có chút nhăn lại, có điều ngay sau đó lập tức giãn ra, nói:
"Ngươi đứng dậy trước đi, ta còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói một chút rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Thiếu niên tự xưng là Mục Hiểu Tùng này, vẫn còn quỳ trên mặt đất, trán của hắn đã đập đầu đến chảy máu tươi, nhưng mà hắn hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là con mắt đỏ lên, nói với Tô Bằng:
"Hiểu Tùng cũng có đọc qua một chút sách, biết rõ dưới gối đàn ông có hoàng kim, nhưng mà thân thể của ta chịu huyết hải thâm cừu, bản thân mình lại chân yếu tay mềm trói gà không chặt, không thể tự tay mình đâm chết kẻ thù, chỉ có thể xin tiên sinh báo thù cho ta, tiên sinh nếu đã có quan hệ với Thanh Vân, tất nhiên cũng là con người hiệp nghĩa, nếu tiên sinh không đáp ứng báo thù cho Tiểu Tùng, ta liền quỳ mãi ở đây quyết không đứng lên!"
Nói xong, hắn lại quỳ ở nơi đó dập đầu bình bịch mấy cái.
Tô Bằng thấy vậy, không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn vốn là thấy nếu đã có cơ duyên gặp được thiếu niên này, nếu như là đối phương chỉ là một người có suy nghĩ bình thường, mình sẽ lấy điều kiện bảo toàn tính mạng của hắn mà đem hắn đưa ra khỏi thành, lại cho thêm vàng bạc để hắn tự mình chạy đi, đến lúc đó lại yêu cầu để lại bảo vật cùng với truyền thừa của đạo nhân Thanh Vân, đối phương hẳn sẽ không đến mức không cho.
Phiền toái nhất là đối phương lại là một người cứng cỏi, cầu xin mình báo thù cho các loại, nói thật ra Tô Bằng không hẳn muốn dính vào những thứ nhân quả không thuộc về mình này, nhưng nếu như có một cái giá thích hợp thì Tô Bằng cũng muốn nhìn một chút, truyền thừa của Thanh Vân mật tu, có pháp bảo cỡ nào, còn có bí pháp truyền thừa gì.
Lúc này Mục Hiểu Tùng này van xin mình như vậy, sợ là không thể dễ dàng đuổi đi rồi,
Tô Bằng đi tới, tay khoác lên trên vai Mục Hiểu Tùng, nói:
“Ngươi đứng lên đã rồi lại nói sau."
Nói xong, trên tay hắn truyền đi một đạo chân khí, chạy từ bả vai Mục Hiểu Tùng đến đầu gối, Mục Hiểu Tùng liền cảm giác hai chân mình không chịu khống chế trực tiếp từ trạng thái quỳ xuống đất đứng lên.
Đây là tác dụng kỳ diệu của chân khí, cũng là thành quả tu luyện hai ngày qua của Tô Bằng.
Chỉ là Mục Hiểu Tùng cũng không hiểu biết, chỉ cảm giác được thần kỳ.
Nhưng hắn cũng chẳng tiếp tục quỳ xuống, mà là đối với Tô Bằng, hai mắt đỏ bừng, đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại rõ ràng.
Hóa ra Mục Hiểu Tùng này vốn là con của một gia đình đại phú trong một trang phụ cận thành Lâm Y, Mục gia tại thôn trang này có gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học, là thân hào nông thôn hạng nhất, có tiền có đất.
Cha mẹ của Mục Hiểu Tùng cũng đều là người lương thiện, bình thường ở trong ngoài trang đều thích làm việc thiền, là người lương thiện chân chính.
Chẳng qua là người trong dòng tộc không nhiều, huyết mạch không lớn, đời sau chỉ có một mình Mục Hiểu Tùng là con độc đinh, cùng với một tỷ tỷ lớn hơn Mục Hiểu Tùng năm tuổi.
Vốn là cuộc sống của Mục gia ở trong trang coi như không tệ, chỉ là bảy tám năm trước có một người khác họ dời tới.
Cái người khác họ này, nhân số không ít, hơn nữa dường như vô cùng có lai lịch, trước mặt thứ sử Lương Châu cũng có tiếng nói không nhỏ.
Nhóm người này ở trong trang của Mục Hiểu Tùng gầy dưng mấy năm, lừa gạt chiếm lấy không ít đất đai, lại thêm quan lại của phủ thứ sử, thế nhưng lại bổ nhiệm người khác họ này làm trang chủ thôn trang, khiến đối phương càng thêm kiêu căng.
Mà còn phụ thân của Mục Hiểu Tùng, là người rất có địa vị trong dòng họ Mục ở trang, được thân tộc họ Mục đề cử cùng nhau đối kháng lại tên trang chủ khác họ kia.
Chẳng qua là vị trang chủ này thế nhưng lại hết sức ngang tàng, thấy chọc nhiều người tức giận chẳng những không nhượng bộ, lại còn nghĩ ra một kế sách bá đạo.
Trang chủ kia thế nhưng lại thừa dịp phụ thân Mục Hiểu Tùng không ở nhà, cường đoạt tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng đến trong trạch tử của trang chủ, sau đó làm cho nhi tử của trang chủ khác họ này cưới tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng.
Gia tộc của Mục Hiểu Tùng đương nhiên không chịu, đi đến đoạt người lại, nhưng tên ngoại bang khác họ này thế nhưng lại có mấy tên vệ sĩ bảo hộ, đoạt người không thành mà phụ thân của Mục Hiểu Tùng ngược lại còn bị đánh.
Họ Mục đi báo quan, tên khác họ kia lại nói dối là tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng cùng với nhi tử của trang chủ đôi bên yêu nhau, bị cha mẹ của Mục Hiểu Tùng ngăn cấm, tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng là tự mình chạy tới.
Lúc ấy phụ thân của Mục Hiểu Tùng bị tức giận đến nội thương hộc máu, tuy nhiên vẫn không có biện pháp gì.
Đêm hôm đó, đột nhiên một đạo nhân đến thăm, định tá túc một đêm.
Nhà Mục Hiểu Tùng vốn là cũng rất hoan nghênh đạo nhân cùng với hòa thượng, người xuất gia các loại đến thăm, ngày đó cũng chiêu đãi người này, chỉ là bởi vì trong nhà có chuyện nên cũng để lộ ra một chút tin tức.
Đạo nhân kia nhìn ra, nói là được ân huệ của chủ nhà, xin chủ nhà chia sẻ khó khăn một chút, hắn có lẽ sẽ có biện pháp.
Vì vậy, Mục Hiểu Tùng nói một chút về chuyện trong nhà cho đạo nhân kia...
Đang ăn hắn chợt thấy trong nội viện, đột nhiên có một người xa lạ đi ra.
Thiếu niên áo xanh thấy vậy, lập tức kinh hãi, hắn phun ra bánh bao đang ngậm trong miệng, trừng mắt nhìn Tô Bằng đi tới.
Tiểu khất cái thấy bộ dạng của thiếu niên áo xanh, cũng cảm giác không đúng, quay đầu lại, thấy Tô Bằng không khỏi bị hù quát to một tiếng.
“Hắn... Hắn là người mua bánh bao cùng lúc với ta..."
Trí nhớ của tiểu khất cái cũng coi như không tệ, nhận ra Tô Bằng, tay hắn chỉ chỉ Tô Bằng có chút run rẩy nói.
Nói xong, hắn quay đầu lại nói:
“Tiểu Tùng, ngươi chạy mau!"
Sau đó hắn làm ra tư thế hộ vệ, giống như là muốn ngăn cản Tô Bằng lại.
Thiếu niên áo xanh nghe xong theo bản năng chạy ra phía ngoài mấy bước, nhưng mà chạy hai bước, hắn đột nhiên dừng lại không động đậy nữa.
“Tiểu Tùng, ngươi chạy mau đi!"
Tiểu khất cái thấy vậy không khỏi vội kêu lên, thiếu niên áo xanh này nghe xong, nhưng lại lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói:
“Chạy? Ta còn có thể chạy đi nơi đâu... Nơi này cũng đã bị người tìm được... Ta đã hại chết cha mẹ, hại chết sư phụ, còn phải hại chết Ca Oa sao?"
“Ha ha, còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được hai chữ nghĩa khí nhỉ."
Tô Bằng nghe xong, khẽ cười cười, với thiếu niên áo xanh này.
“Ngươi là ai? Cũng là tới bắt ta sao?"
Thiếu niên áo xanh nhìn Tô Bằng, ánh mắt lộ ra một tia dường như tuyệt vọng, vẻ mặt thì tựa hồ như được giải thoát.
Hắn đã mất đi thân nhân, sư phụ chỉ chung sống mấy ngày cũng đã chết, thiếu niên áo xanh lúc này đã có ý nghĩ chết đi, hắn chỉ nghĩ trước khi chết muốn liều mạng sử dụng kiện pháp bảo mà sư phụ lưu lại kia, có thể đánh chết mấy người của Xích Kỳ đạo, ngọc đá cùng vỡ cũng coi như được rồi.
“Ha ha, ngươi hình như đã hiểu lầm rồi, ta không phải là người của Xích Kỳ Đạo, cũng không phải là người Lương Châu."
Tô Bằng khẽ cười cười, sau đó nhìn về phía thiếu niên áo xanh nói:
“Nếu phải nói quan hệ, ta có thể có chút quan hệ sâu xa với ngươi... Ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi có quen một đạo nhân mật tu của Thanh Vân Môn hay không?"
Thiếu niên áo xanh được tiểu khất cái gọi là Tiểu Tùng này, tâm trí trong hai ngày qua đã thành thục không ít, nghe xong lời của Tô Bằng, vẫn không nhúc nhích dao động, trong miệng nói:
“Ngươi có phải là người của Xích Kỳ Đạo hay không, làm sao ta biết được? Ngươi nói là lời nói thật hay lời nói dối, ta cũng phân biệt không được... Có điều đã đến lúc này, ta cũng không sợ thừa nhận, không sai, đạo nhân Thanh Vân ngươi nói, trước khi chết đã thu ta làm đồ đệ, sư phụ ta tự xưng là một mạnh của Thanh Vân Mật Tu, là một đại môn phái trong giang hồ... Các ngươi có thể vì vậy mà buông tha cho ta sao?"
“Ta đã nói rồi, không phải là tới lấy tính mạng của ngươi."
Tô Bằng lắc đầu, nói với Tiểu Tùng.
Có điều hắn cũng biết, thiếu niên này đột nhiên gặp thảm hoạ diệt môn, chắc chắn sẽ không dễ dàng tín nhiệm người khác, Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói:
“Ngươi không cần phải nói, chỉ cần đứng ở nơi đó, ta sẽ tự nhiên chứng minh ta không phải là kẻ thù của ngươi."
Nói xong, Tô Bằng yên lặng thi triển pháp thuật, trong con ngươi của hắn đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng.
“A?"
Thiếu niên áo xanh kia bỗng nhiên cảm giác được một loại năng lượng kỳ dị bao phủ lấy mình, cửa lòng của mình dường như không ngừng bị cái gì đó gõ lên.
“Ngươi không cần làm gì cả, cũng không cần phải chống cự, ta tự nhiên sẽ chứng minh ta không phải là kẻ thù của ngươi."
Những lời này bỗng nhiên vang lên ở trong lòng thiếu niên.
Thiếu niên nghe xong, không khỏi lại càng hoảng sợ, hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy Tô Bằng cách mình chỉ có chút đang khẽ gật đầu với mình.
Thiếu niên áo xanh kia suy nghĩ một lát, biết đây có thể là pháp thuật gì đó của đối phương, trong lòng suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao mình cũng là một người thường không biết pháp thuật, nếu đối phương có thể nói chuyện trong lòng mình, mình né tránh cũng chẳng được, không khỏi khẽ cắn môi, trong lòng kìm nén, mặc kệ thanh âm kia để nó nói chuyện trong lòng mình.
Hắn nhắm mắt lại, chờ đợi khổ hình sắp sửa đến, có thể là sưu hồn cũng nên. (sưu: lục tìm)
Nhưng mà, sau một lúc lâu hắn vẫn không cảm giác được bất cứ sự đau đớn nào.
Trái ngược lại, đáy lòng hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều kiến thức khó hiểu, hắn cũng không biết mình làm sao biết được, nhưng mà bỗng nhiên lúc này hắn giống như biết được một pháp quyết tu luyện.
“Thanh Vân mật tu - Âm thần?"
Thiếu niên áo xanh này qua một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt, hắn cảm giác bên trong ý thức của mình đã có thêm một pháp quyết tu đạo.
Chẳng qua là trong pháp quyết này chỉ là quy tắc chung cùng với đoạn đầu, phần phía sau thì lại không có hiện ra trong ý thức.
Thiếu niên đầu tiên là ngạc nhiên rồi sau đó sắc mặt không ngừng biến hóa.
Từ từ, trên mặt hắn không còn là vẻ mặt tuyệt vọng nữa, hắn nhìn Tô Bằng nói:
“Ngươi... Cũng giống như sư phụ, là tu sĩ của Thanh Vân Sơn?"
“Ha ha, đây cũng không phải, nhưng thứ ta tu đúng là bí thuật của Thanh Vân Sơn, coi như là cùng với Thanh Vân Sơn có một chút chuyện liên quan đi."
Tô Bằng mỉm cười nói, hắn thấy thiếu niên Tiểu Tùng dường như đã buông lỏng cảnh giác, liền chậm rãi đi tới.
Hắn mới vừa rồi thi triển thuật thần thông nhất của mình "Thuật Đồng tâm", Tô Bằng đem một phần nội dung của Thanh Vân mật tu - Phần Âm Thần mà mình biết truyền cho thiếu niên này.
Tô Bằng đi tới, nói:
“Ta là bởi vì chuyện khác nên mới tình cờ đi qua Lâm Y Lương Châu, nhưng mà ở chỗ này nhìn thấy hành vi quỷ dị của người Xích Kỳ Đạo, gián tiếp nghe được có tin tức su huynh của Thanh Vân đã mất ở chỗ này, ta cùng với Thanh Vân có một chút quan hệ nên tìm hiểu tình hình một chút, mà còn tìm được ngươi coi như là ngoài ý muốn, ta lúc ấy chẳng qua là cảm thấy hành vi của vị tiểu huynh đệ kia có chút dị thường, nên theo hắn tới đây, lại không nghĩ rằng gặp được ngươi."
Tiểu khất cái kia nghe xong, không khỏi kêu một tiếng, nói:
“Hóa ra là ta lúc mua bánh bao đã lộ ra sơ hở!"
Mà còn thiếu niên gọi là Tiểu Tùng kia, sau khi nghe xong một hồi lâu không nói gì, bỗng nhiên thấy hắn quỳ xuống đất, "Rầm rầm rầm”liên tục dập đầu ba cái với Tô Bằng, nói với Tô Bằng:
“Xin tiên sinh thi triển pháp thuật, chủ trì công đạo, giúp Mục Hiểu Tùng báo được đại thù!"
Tô Bằng nghe xong chân mày có chút nhăn lại, có điều ngay sau đó lập tức giãn ra, nói:
"Ngươi đứng dậy trước đi, ta còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói một chút rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Thiếu niên tự xưng là Mục Hiểu Tùng này, vẫn còn quỳ trên mặt đất, trán của hắn đã đập đầu đến chảy máu tươi, nhưng mà hắn hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là con mắt đỏ lên, nói với Tô Bằng:
"Hiểu Tùng cũng có đọc qua một chút sách, biết rõ dưới gối đàn ông có hoàng kim, nhưng mà thân thể của ta chịu huyết hải thâm cừu, bản thân mình lại chân yếu tay mềm trói gà không chặt, không thể tự tay mình đâm chết kẻ thù, chỉ có thể xin tiên sinh báo thù cho ta, tiên sinh nếu đã có quan hệ với Thanh Vân, tất nhiên cũng là con người hiệp nghĩa, nếu tiên sinh không đáp ứng báo thù cho Tiểu Tùng, ta liền quỳ mãi ở đây quyết không đứng lên!"
Nói xong, hắn lại quỳ ở nơi đó dập đầu bình bịch mấy cái.
Tô Bằng thấy vậy, không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn vốn là thấy nếu đã có cơ duyên gặp được thiếu niên này, nếu như là đối phương chỉ là một người có suy nghĩ bình thường, mình sẽ lấy điều kiện bảo toàn tính mạng của hắn mà đem hắn đưa ra khỏi thành, lại cho thêm vàng bạc để hắn tự mình chạy đi, đến lúc đó lại yêu cầu để lại bảo vật cùng với truyền thừa của đạo nhân Thanh Vân, đối phương hẳn sẽ không đến mức không cho.
Phiền toái nhất là đối phương lại là một người cứng cỏi, cầu xin mình báo thù cho các loại, nói thật ra Tô Bằng không hẳn muốn dính vào những thứ nhân quả không thuộc về mình này, nhưng nếu như có một cái giá thích hợp thì Tô Bằng cũng muốn nhìn một chút, truyền thừa của Thanh Vân mật tu, có pháp bảo cỡ nào, còn có bí pháp truyền thừa gì.
Lúc này Mục Hiểu Tùng này van xin mình như vậy, sợ là không thể dễ dàng đuổi đi rồi,
Tô Bằng đi tới, tay khoác lên trên vai Mục Hiểu Tùng, nói:
“Ngươi đứng lên đã rồi lại nói sau."
Nói xong, trên tay hắn truyền đi một đạo chân khí, chạy từ bả vai Mục Hiểu Tùng đến đầu gối, Mục Hiểu Tùng liền cảm giác hai chân mình không chịu khống chế trực tiếp từ trạng thái quỳ xuống đất đứng lên.
Đây là tác dụng kỳ diệu của chân khí, cũng là thành quả tu luyện hai ngày qua của Tô Bằng.
Chỉ là Mục Hiểu Tùng cũng không hiểu biết, chỉ cảm giác được thần kỳ.
Nhưng hắn cũng chẳng tiếp tục quỳ xuống, mà là đối với Tô Bằng, hai mắt đỏ bừng, đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại rõ ràng.
Hóa ra Mục Hiểu Tùng này vốn là con của một gia đình đại phú trong một trang phụ cận thành Lâm Y, Mục gia tại thôn trang này có gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học, là thân hào nông thôn hạng nhất, có tiền có đất.
Cha mẹ của Mục Hiểu Tùng cũng đều là người lương thiện, bình thường ở trong ngoài trang đều thích làm việc thiền, là người lương thiện chân chính.
Chẳng qua là người trong dòng tộc không nhiều, huyết mạch không lớn, đời sau chỉ có một mình Mục Hiểu Tùng là con độc đinh, cùng với một tỷ tỷ lớn hơn Mục Hiểu Tùng năm tuổi.
Vốn là cuộc sống của Mục gia ở trong trang coi như không tệ, chỉ là bảy tám năm trước có một người khác họ dời tới.
Cái người khác họ này, nhân số không ít, hơn nữa dường như vô cùng có lai lịch, trước mặt thứ sử Lương Châu cũng có tiếng nói không nhỏ.
Nhóm người này ở trong trang của Mục Hiểu Tùng gầy dưng mấy năm, lừa gạt chiếm lấy không ít đất đai, lại thêm quan lại của phủ thứ sử, thế nhưng lại bổ nhiệm người khác họ này làm trang chủ thôn trang, khiến đối phương càng thêm kiêu căng.
Mà còn phụ thân của Mục Hiểu Tùng, là người rất có địa vị trong dòng họ Mục ở trang, được thân tộc họ Mục đề cử cùng nhau đối kháng lại tên trang chủ khác họ kia.
Chẳng qua là vị trang chủ này thế nhưng lại hết sức ngang tàng, thấy chọc nhiều người tức giận chẳng những không nhượng bộ, lại còn nghĩ ra một kế sách bá đạo.
Trang chủ kia thế nhưng lại thừa dịp phụ thân Mục Hiểu Tùng không ở nhà, cường đoạt tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng đến trong trạch tử của trang chủ, sau đó làm cho nhi tử của trang chủ khác họ này cưới tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng.
Gia tộc của Mục Hiểu Tùng đương nhiên không chịu, đi đến đoạt người lại, nhưng tên ngoại bang khác họ này thế nhưng lại có mấy tên vệ sĩ bảo hộ, đoạt người không thành mà phụ thân của Mục Hiểu Tùng ngược lại còn bị đánh.
Họ Mục đi báo quan, tên khác họ kia lại nói dối là tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng cùng với nhi tử của trang chủ đôi bên yêu nhau, bị cha mẹ của Mục Hiểu Tùng ngăn cấm, tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng là tự mình chạy tới.
Lúc ấy phụ thân của Mục Hiểu Tùng bị tức giận đến nội thương hộc máu, tuy nhiên vẫn không có biện pháp gì.
Đêm hôm đó, đột nhiên một đạo nhân đến thăm, định tá túc một đêm.
Nhà Mục Hiểu Tùng vốn là cũng rất hoan nghênh đạo nhân cùng với hòa thượng, người xuất gia các loại đến thăm, ngày đó cũng chiêu đãi người này, chỉ là bởi vì trong nhà có chuyện nên cũng để lộ ra một chút tin tức.
Đạo nhân kia nhìn ra, nói là được ân huệ của chủ nhà, xin chủ nhà chia sẻ khó khăn một chút, hắn có lẽ sẽ có biện pháp.
Vì vậy, Mục Hiểu Tùng nói một chút về chuyện trong nhà cho đạo nhân kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.