Chương 637: Kỳ Độc Băng Hỏa (1)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Tô Bằng đi theo Từ Đạo Kỳ, cùng nhau đi vào bên trong thạch động, đi được một khoảng thời gian, Tô Bằng nhìn thấy phía trước có hai lối rẽ, một lối có thể tiếp tục đi tới, còn một lối rẽ khác, lại bị một cửa đá phong bế.
Từ Đạo Kỳ đi đến lối rẽ có cửa đá kia, đi đến trước mặt cửa đá, ở một nơi bí ẩn trên thạch bích ấn một cái, lập tức cửa đá bên cạnh, âm thanh cơ quan vang lên, xuất hiện một cái móc kéo.
Móc kéo cũng không phải đơn thuần dùng lực là được, Tô Bằng quan sát một hồi, lại là một cơ quan tương đối phức tạp, dùng Thiên Can Địa Chi làm mật mã mở khóa, Từ Đạo Kỳ khởi động cơ quan bên trên, sau đó điều chỉnh một chút, kéo đòn bẩy xuống.
Chỉ thấy trong cửa đá trước mặt Từ Đạo Kỳ, vang lên thanh âm cơ quan, không bao lâu, cửa đá nặng đến trên ngàn cân kia, chậm rãi dịch sang một bên, để lộ ra một con đường.
“Vào trong đi.”
Từ Đạo Kỳ nói với Tô Bằng, sau đó bản thân cũng bước vào trong.
Tô Bằng đi theo Từ Đạo Kỳ vào trong, chỉ là vừa đi vào trong thạch động này, lập tức có một loại cảm giác giống như tiến vào hầm băng, nhiệt độ bên trong so với bên ngoài thấp hơn ít nhất hơn ba mươi, gần như là âm hơn hai mươi độ, nếu không phải Tô Bằng tu hành chính là nội công chí dương, lúc này e rằng cả người đã đông cứng rồi.
Từ Đạo Kỳ sau khi vào trong phòng, trong lúc lơ đãng giữa lông mày lại lộ ra một tia ưu sầu, hắn dẫn theo Tô Bằng, đi vào bên trong.
Tô Bằng cùng Từ Đạo Kỳ đi thêm được một đoạn, thì phát hiện trong thạch động này, còn có một thạch thất, hai người đi vào.
Tiến vào trong thạch thất này, Tô Bằng lại phát hiện, cả thạch thất, được bố trí giống như phòng tân hôn, bày trí gian phòng cũng vô cùng có không khí vui mừng, trên vách tường còn dán hai chữ hỷ.
Ở giữa gian phòng, có một chiếc quan tài trong suốt cực lớn, đặt ở trên bệ đá cao hơn mặt đất một thước, quan tài trong suốt cực lớn này, không ngừng tỏa ra hàn khí lạnh như băng, bên cạnh quan tài, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống lần nữa, Tô Bằng cảm giác khoảng chừng âm bốn mươi độ. Toàn thân chiếc quan tài, đều giống như một khối băng.
Mà ở trong quan tài, một nữ tử mặc hỷ phục màu đỏ, trên đầu còn đội mũ phượng, hai mắt nhắm nghiền nằm ở bên trong, nhìn dáng vẻ, giống như chỉ là đang ngủ say.
Tô Bằng nhìn nữ tử kia, thật ra tuổi tác của nàng cũng không lớn lắm, đại khái chỉ có mười tám mười chín tuổi, bộ dáng lại có một loại cảm giác tôn quý nói không nên lời, dung mạo bản thân nàng, vô cùng xinh đẹp, cho dù so với Lãnh Sương Nguyệt, Phạm Thanh Âm, hay là Linh Mị Nhi Tô Bằng từng gặp qua cũng không thua kém gì.
Chỉ là nữ tử này, cùng với những nữ tử khác mà Tô Bằng từng gặp qua khí chất dường như có điểm không giống, trong đó, khí chất Lãnh Sương Nguyệt thoạt nhìn thánh thiện nhưng trên thực tế có một loại mị hoặc, Phạm Thanh Âm là cao thượng xuất trần, Linh Mị Nhi thì lại tràn ngập mị lực hấp dẫn, quả nhiên là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.
Nữ tử trong quan tài băng này, lại cho Tô Bằng một cảm giác khác...
Nếu nói ấn tượng đầu tiên cho người khác, nữ tử trong quan tài băng, vừa nhìn đã cho người khác một loại cảm giác cao quý, không phải là loại xuất trần như Phạm Thanh Âm, cũng không phải giả vờ thánh thiện như Lãnh Sương Nguyệt, lại càng không hấp dẫn mị lực như Linh Mị Nhi, mà cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Loại cảm giác này có chút tương đồng với khí chất của Phạm Thanh Âm, có điều cao cao tại thượng trên người Phạm Thanh Âm chính là một loại khí chất xuất trần, phảng phất không dính bụi hồng trần, mà khí chất cao cao tại thượng trên người nữ tử này, lại giống như là trời sinh ở trong nhà quyền quý, giơ tay nhấc chân đều có loại cao quý sức mạnh quyền uy.
Nếu như nói Phạm Thanh Âm là thế ngoại tiên tử, như vậy người trong quan tài băng này, khí chất giống như nữ vương trong hồng trần.
Nhất là ở giữa trán nữ tử này, có một cái bớt, chỉ là hình dáng cái bớt này cực kỳ kỳ diệu, xem ra giống như là một mặt trời màu đỏ, cong cong như hình mặt trăng, ở chính giữa trán nàng, nhưng lại không quá lớn, chẳng những không có phá hỏng dung mạo mỹ cảm của nàng, còn tăng thêm cảm giác lộng lẫy trên gương mặt nàng.
Lúc này, hai mắt nàng khép hờ, nằm ở trong quan tài băng như vậy, dường như vẫn còn đang hô hấp, nhưng lại vô cùng yếu ớt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngừng thở, không biết sau một khắc sống hay chết.
“Đại sư huynh, đây là...”
Tô Bằng quan sát nữ tử trong quan tài băng kia một chốc, hỏi Từ Đạo Kỳ.
Từ Đạo Kỳ lúc này, ánh mắt lộ ra thần sắc yêu say đắm nồng đậm, nhìn nữ tử trong quan tài băng, nói:
“Ở trong quan tài băng phỉ thúy này, chính là nương tử của ta, nàng họ Đông Phương, tên là Uyển Nhi.”
Tô Bằng nghe thế, nhìn thoáng qua Từ Đạo Kỳ, chỉ thấy trong ánh mắt Từ Đạo Kỳ thâm tình hàm chứa, giống như cũng có thể hòa tan cả quan tài băng, nhưng vẻ mặt lúc này, lại cất chứa một tia ưu thương.
“Sư huynh... Sư tẩu nàng, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Bằng nhìn Đông Phương Uyển Nhi trong quan tài băng, hỏi Từ Đạo Kỳ.
Từ Đạo Kỳ gật đầu, nói:
“Đúng vậy... Uyển Nhi mười năm trước, trong hôn lễ, trúng một loại kỳ độc... Loại kỳ độc này, hai loại độc tính băng lửa sẽ không ngừng, thay phiên tra tấn cơ năng cơ thể con người, khiến cho cơ thể một người mất đi cân bằng, Uyển Nhi bất hạnh trúng độc, mà đến bây giờ, cũng không có ý thức hồi phục.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng rung động.
Từ Đạo Kỳ đi đến lối rẽ có cửa đá kia, đi đến trước mặt cửa đá, ở một nơi bí ẩn trên thạch bích ấn một cái, lập tức cửa đá bên cạnh, âm thanh cơ quan vang lên, xuất hiện một cái móc kéo.
Móc kéo cũng không phải đơn thuần dùng lực là được, Tô Bằng quan sát một hồi, lại là một cơ quan tương đối phức tạp, dùng Thiên Can Địa Chi làm mật mã mở khóa, Từ Đạo Kỳ khởi động cơ quan bên trên, sau đó điều chỉnh một chút, kéo đòn bẩy xuống.
Chỉ thấy trong cửa đá trước mặt Từ Đạo Kỳ, vang lên thanh âm cơ quan, không bao lâu, cửa đá nặng đến trên ngàn cân kia, chậm rãi dịch sang một bên, để lộ ra một con đường.
“Vào trong đi.”
Từ Đạo Kỳ nói với Tô Bằng, sau đó bản thân cũng bước vào trong.
Tô Bằng đi theo Từ Đạo Kỳ vào trong, chỉ là vừa đi vào trong thạch động này, lập tức có một loại cảm giác giống như tiến vào hầm băng, nhiệt độ bên trong so với bên ngoài thấp hơn ít nhất hơn ba mươi, gần như là âm hơn hai mươi độ, nếu không phải Tô Bằng tu hành chính là nội công chí dương, lúc này e rằng cả người đã đông cứng rồi.
Từ Đạo Kỳ sau khi vào trong phòng, trong lúc lơ đãng giữa lông mày lại lộ ra một tia ưu sầu, hắn dẫn theo Tô Bằng, đi vào bên trong.
Tô Bằng cùng Từ Đạo Kỳ đi thêm được một đoạn, thì phát hiện trong thạch động này, còn có một thạch thất, hai người đi vào.
Tiến vào trong thạch thất này, Tô Bằng lại phát hiện, cả thạch thất, được bố trí giống như phòng tân hôn, bày trí gian phòng cũng vô cùng có không khí vui mừng, trên vách tường còn dán hai chữ hỷ.
Ở giữa gian phòng, có một chiếc quan tài trong suốt cực lớn, đặt ở trên bệ đá cao hơn mặt đất một thước, quan tài trong suốt cực lớn này, không ngừng tỏa ra hàn khí lạnh như băng, bên cạnh quan tài, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống lần nữa, Tô Bằng cảm giác khoảng chừng âm bốn mươi độ. Toàn thân chiếc quan tài, đều giống như một khối băng.
Mà ở trong quan tài, một nữ tử mặc hỷ phục màu đỏ, trên đầu còn đội mũ phượng, hai mắt nhắm nghiền nằm ở bên trong, nhìn dáng vẻ, giống như chỉ là đang ngủ say.
Tô Bằng nhìn nữ tử kia, thật ra tuổi tác của nàng cũng không lớn lắm, đại khái chỉ có mười tám mười chín tuổi, bộ dáng lại có một loại cảm giác tôn quý nói không nên lời, dung mạo bản thân nàng, vô cùng xinh đẹp, cho dù so với Lãnh Sương Nguyệt, Phạm Thanh Âm, hay là Linh Mị Nhi Tô Bằng từng gặp qua cũng không thua kém gì.
Chỉ là nữ tử này, cùng với những nữ tử khác mà Tô Bằng từng gặp qua khí chất dường như có điểm không giống, trong đó, khí chất Lãnh Sương Nguyệt thoạt nhìn thánh thiện nhưng trên thực tế có một loại mị hoặc, Phạm Thanh Âm là cao thượng xuất trần, Linh Mị Nhi thì lại tràn ngập mị lực hấp dẫn, quả nhiên là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.
Nữ tử trong quan tài băng này, lại cho Tô Bằng một cảm giác khác...
Nếu nói ấn tượng đầu tiên cho người khác, nữ tử trong quan tài băng, vừa nhìn đã cho người khác một loại cảm giác cao quý, không phải là loại xuất trần như Phạm Thanh Âm, cũng không phải giả vờ thánh thiện như Lãnh Sương Nguyệt, lại càng không hấp dẫn mị lực như Linh Mị Nhi, mà cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Loại cảm giác này có chút tương đồng với khí chất của Phạm Thanh Âm, có điều cao cao tại thượng trên người Phạm Thanh Âm chính là một loại khí chất xuất trần, phảng phất không dính bụi hồng trần, mà khí chất cao cao tại thượng trên người nữ tử này, lại giống như là trời sinh ở trong nhà quyền quý, giơ tay nhấc chân đều có loại cao quý sức mạnh quyền uy.
Nếu như nói Phạm Thanh Âm là thế ngoại tiên tử, như vậy người trong quan tài băng này, khí chất giống như nữ vương trong hồng trần.
Nhất là ở giữa trán nữ tử này, có một cái bớt, chỉ là hình dáng cái bớt này cực kỳ kỳ diệu, xem ra giống như là một mặt trời màu đỏ, cong cong như hình mặt trăng, ở chính giữa trán nàng, nhưng lại không quá lớn, chẳng những không có phá hỏng dung mạo mỹ cảm của nàng, còn tăng thêm cảm giác lộng lẫy trên gương mặt nàng.
Lúc này, hai mắt nàng khép hờ, nằm ở trong quan tài băng như vậy, dường như vẫn còn đang hô hấp, nhưng lại vô cùng yếu ớt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngừng thở, không biết sau một khắc sống hay chết.
“Đại sư huynh, đây là...”
Tô Bằng quan sát nữ tử trong quan tài băng kia một chốc, hỏi Từ Đạo Kỳ.
Từ Đạo Kỳ lúc này, ánh mắt lộ ra thần sắc yêu say đắm nồng đậm, nhìn nữ tử trong quan tài băng, nói:
“Ở trong quan tài băng phỉ thúy này, chính là nương tử của ta, nàng họ Đông Phương, tên là Uyển Nhi.”
Tô Bằng nghe thế, nhìn thoáng qua Từ Đạo Kỳ, chỉ thấy trong ánh mắt Từ Đạo Kỳ thâm tình hàm chứa, giống như cũng có thể hòa tan cả quan tài băng, nhưng vẻ mặt lúc này, lại cất chứa một tia ưu thương.
“Sư huynh... Sư tẩu nàng, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Bằng nhìn Đông Phương Uyển Nhi trong quan tài băng, hỏi Từ Đạo Kỳ.
Từ Đạo Kỳ gật đầu, nói:
“Đúng vậy... Uyển Nhi mười năm trước, trong hôn lễ, trúng một loại kỳ độc... Loại kỳ độc này, hai loại độc tính băng lửa sẽ không ngừng, thay phiên tra tấn cơ năng cơ thể con người, khiến cho cơ thể một người mất đi cân bằng, Uyển Nhi bất hạnh trúng độc, mà đến bây giờ, cũng không có ý thức hồi phục.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.