Chương 536: Lạc Tinh Kiếm (2)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
"Ta cũng rất tò mò, người ta là dạng như thế nào, không ngờ có thể sai khiến nhân vật như hắn, làm một quản gia bình thường."
Tô Bằng nhìn phương hướng Lưu Tinh dưới lầu rời đi, miệng nói.
"Bỏ đi, ta cũng không muốn dò xét hắn **, có thể là có nội tình gì chúng ta không biết, hoặc là nguyên nhân khác."
Đỗ Thu nói, có điều rất rõ ràng, khi hắn thấy nhân vật nổi danh với mình, bây giờ lại làm quản gia cho người ta, có chút chán nản.
Tô Bằng cũng chẳng quấy rầy Đỗ Thu đau buồn, chỉ cùng hắn ăn uống một trận.
Chờ ăn uống gần xong, Đỗ Thu mới từ trong tâm tình thoát ra ngoài, nói với Tô Bằng:
"Tô Bằng lão đệ, ta ở đây là để chờ ngươi, sau khi gặp ngươi, ta có thể sẽ đi châu quận phụ cận, gặp một người bạn tin tức khá linh thông của ta một lần, cũng là vì chuyện của Chân Thần giáo, ngươi có đi cùng ta không?"
"Ta liền không đi, ha ha, trong giang hồ, tựa hồ thanh danh của ta không phải quá tốt."
Tô Bằng tự giễu khẽ cười, nói với Đỗ Thu.
Đỗ Thu nở nụ cười, nói:
"Tô lão đệ yên tâm, trắng đen không cần, chỉ cần không thẹn với lương tâm, sớm muộn trong giang hồ sẽ sửa tên cho ngươi... Đương nhiên, có một số thời điểm có lẽ cần lực vài người, ta dẫn ngươi gặp vị bằng hữu kia, hắn trong giang hồ giao du so với ta còn rộng hơn, quen hắn rất có trợ giúp đối với chính danh của ngươi."
"Ha ha, thanh danh này ngược lại không sao cả."
Tô Bằng lắc đầu, nói:
"Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, thanh danh gì đó ta không phải quá để ý, hơn nữa lần này ta tới Nam Trữ, còn có một số chuyện chưa làm, tạm thời không thể rời khỏi."
Đỗ Thu nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
"Một khi đã như vậy, ta liền không miễn cưỡng lão đệ nữa."
Tô Bằng gật đầu, đồ ăn sớm đã tính tiền, Đỗ Thu cùng Tô Bằng đứng lên, chuẩn bị cáo biệt rời đi.
Lúc này, Tô Bằng chợt nhớ tới trên người mình còn có một vật, liền từ trong Đại Càn Khôn lấy ra một quyển bút ký, đưa cho Đỗ Thu, nói:
"Đây là bút ký ta từ trên người một kẻ Chân Thần giáo lấy được, ghi lại một số ám ngữ và thiết khẩu trong giáo phái bọn họ, cùng một số chuyện trong giáo phái, Đỗ huynh có thể tham khảo."
Đỗ Thu nghe xong, nghiêm mặt gật đầu, nhận lấy bút ký.
"Tô lão đệ, ngươi cũng bảo trọng, lần này ta đi gặp bằng hữu của ta, nhất định nói với hắn chuyện của ngươi, cho ngươi chính danh trong giang hồ."
"Ha ha, việc này không gấp được, được rồi Đỗ huynh, ta và ngươi cáo từ từ đây."
Đỗ Thu gật đầu, hai người chắp chắp tay, Đỗ Thu liền xuống tửu lâu Hồng Phúc trước.
Tô Bằng thì lại ngồi thêm một hồi, đưa mắt nhìn Đỗ Thu xuống dưới tửu lâu lên ngựa rời đi, Tô Bằng mới đứng dậy rời đi.
Sau khi hắn đi ra tửu lâu, không đi tìm khách điếm nghỉ trọ trước, mà lại đi cửa hàng đối diện tửu lâu Hồng Phúc nhìn thử.
Cửa hàng mà Lạc Tinh kiếm Lưu Tinh mua hàng hóa này, là một hàng vải, ông chủ lúc này đang chiếu cố sinh ý trong tiệm, thấy Tô Bằng, vội vàng đánh mắt, để một người hầu ra ngoài tiếp đón.
Tô Bằng gật đầu, dưới sự tiếp đón của người hầu kia đi vào trong hàng vải, ông chủ kia nở nụ cười, hỏi Tô Bằng:
"Vị khách quan này là mua vải hay là may quần áo?"
"Hỏi chuyện."
Tô Bằng nói, sau đó nhìn ông chủ, nói:
"Vừa rồi người mặc áo xanh, giống quản gia tới hàng vải của các ngươi, tựa hồ mua không ít vải vóc, ông chủ có biết hắn là ai, làm quản gia cho người nào không?"
Nghe Tô Bằng không phải mua vải, ông chủ vẫn không giảm vui vẻ như cũ, việc buôn bán của hắn đều có bí quyết, khuôn mặt luôn tươi cười đón người, rất nhiều người đều thích tính tình này của hắn, trước lạ sau quen thành khách hàng, chỉ nghe hắn nói:
"Người kia à? Ta biết, hắn... chính là quản gia Trích Tiên sơn trang ngoài thành, tên Lý Tinh, mỗi tháng đều tới chỗ chúng ta mua một số vải vóc."
"Trích Tiên sơn trang?"
Tô Bằng nghe xong tên này, không khỏi ngẩn người.
"Đúng vậy, khách quan vừa nhìn đã biết là người trong ngành, chính là Trích Tiên sơn trang kia..."
Ông chủ thấy biểu lộ của Tô Bằng, cười mập mờ, lộ ra một biểu lộ "Ngươi biết".
Tô Bằng thấy biểu lộcủa ông chủ, không khỏi một trận rùng mình, nói tiếng cáo từ, đi ra cửa hàng vải.
"Trích Tiên sơn trang... Đó không phải sơn trang chỗ danh kỹ số 1 giang hồ Linh Mị Nhi sao?"
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc trước hắn ở bí cảnh tại di tích Lỗ Ban, từng nghe Lãnh Sương Nguyệt nói, Linh Mị Nhi kia không phải nữ nhân bình thường, trong lòng Tô Bằng còn chưa cảm giác trực quan, hôm nay nhìn thấy việc này, mới chân chính cảm giác rõ.
Lạc Tinh kiếm Lưu Tinh kia, dù nói thế nào cũng là một trong Tứ tuyệt kiếm giang hồ, Tô Bằng đánh giá một chút, với thực lực mình bây giờ, nếu không phải dùng Tất sát cùng át chủ bài khác, đánh nhau với Đỗ Thu phỏng chừng thắng bại cơ bản ở số lượng 5: 5, có lẽ mình mạnh hơn một chút, mạnh cũng có hạn, Lưu Tinh kia nếu nổi danh cùng Đỗ Thu, có lẽ cũng sẽ không yếu lắm.
Một đại cao thủ như vậy, không ngờ cam tâm tình nguyện ở dưới cửa một danh kỹ nữ làm quản gia, không biết nên nói Lưu Tinh kia quá đoạ lạc, hay là Linh Mị Nhi rất có bản lĩnh.
"Lưu Tinh này trên giang hồ nổi tiếng phong lưu, sở dĩ hắn làm quản gia cho Linh Mị Nhi, không phải là thường đi bờ sông, cuối cùng ướt giày, yêu Linh Mị Nhi kia chứ? Này chẳng khác gì chơi gái kết quả yêu luôn tiểu thư?"
Trong lòng Tô Bằng, nghĩ ác.
Lắc đầu, Tô Bằng vứt những ý niệm này ra khỏi đầu, thầm nghĩ:
"Mặc kệ Lưu Tinh này xảy ra chuyện gì, thế nào ta cũng phải đi Trích Tiên sơn trang một chuyến, cải lương không bằng bạo lực, liền đi bây giờ thôi."
Nghĩ tới đây, Tô Bằng cỡi tuấn mã, đi tới thành nam.
Trích Tiên sơn trang, ở ngoài thành Nam Trữ mười dặm, sơn trang rất lớn, gần đó còn có một thành trấn vệ tinh của thành Nam Trữ, không biết trước kia tên gọi là gì, nhưng từ sau khi danh kỹ số 1 giang hồ Linh Mị Nhi ở, ở đây cũng dần dần được gọi là trấn Trích Tiên.
Tô Bằng cỡi ngựa, một đường chạy tới trấn Trích Tiên, phát hiện ở đây vẫn có chút náo nhiệt.
Trong trấn Trích Tiên, người đến người đi, đầu người bắt đầu khởi động, đại bộ phận đều là một số nhân vật giang hồ, địa phương như tửu lâu cũng chật ních, ngược lại có chút giống trấn nhỏ cảnh khu du lịch Tô Bằng từng gặp ở kiếp trước.
Tô Bằng thầm lấy làm kỳ, trong lòng định tìm một nơi đặt chân trước, liền tìm một khách sạn trước đặt một gian phòng.
Ở chỗ chưởng quầy khách điếm, Tô Bằng vừa đặt phòng, đột nhiên cảm giác một người đi tới phía sau mình, liền quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một người hơn ba mươi tuổi, nhìn bộ dáng có chút du côn, cười ha hả nhìn Tô Bằng, miệng nói:
"Vị gia này có phải cũng mộ danh tới xem danh kỹ số 1 thiên hạ không? Tiểu nhân ngược lại có thể tiến cử một số phương pháp cho ngài..."
Tô Bằng nhìn phương hướng Lưu Tinh dưới lầu rời đi, miệng nói.
"Bỏ đi, ta cũng không muốn dò xét hắn **, có thể là có nội tình gì chúng ta không biết, hoặc là nguyên nhân khác."
Đỗ Thu nói, có điều rất rõ ràng, khi hắn thấy nhân vật nổi danh với mình, bây giờ lại làm quản gia cho người ta, có chút chán nản.
Tô Bằng cũng chẳng quấy rầy Đỗ Thu đau buồn, chỉ cùng hắn ăn uống một trận.
Chờ ăn uống gần xong, Đỗ Thu mới từ trong tâm tình thoát ra ngoài, nói với Tô Bằng:
"Tô Bằng lão đệ, ta ở đây là để chờ ngươi, sau khi gặp ngươi, ta có thể sẽ đi châu quận phụ cận, gặp một người bạn tin tức khá linh thông của ta một lần, cũng là vì chuyện của Chân Thần giáo, ngươi có đi cùng ta không?"
"Ta liền không đi, ha ha, trong giang hồ, tựa hồ thanh danh của ta không phải quá tốt."
Tô Bằng tự giễu khẽ cười, nói với Đỗ Thu.
Đỗ Thu nở nụ cười, nói:
"Tô lão đệ yên tâm, trắng đen không cần, chỉ cần không thẹn với lương tâm, sớm muộn trong giang hồ sẽ sửa tên cho ngươi... Đương nhiên, có một số thời điểm có lẽ cần lực vài người, ta dẫn ngươi gặp vị bằng hữu kia, hắn trong giang hồ giao du so với ta còn rộng hơn, quen hắn rất có trợ giúp đối với chính danh của ngươi."
"Ha ha, thanh danh này ngược lại không sao cả."
Tô Bằng lắc đầu, nói:
"Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, thanh danh gì đó ta không phải quá để ý, hơn nữa lần này ta tới Nam Trữ, còn có một số chuyện chưa làm, tạm thời không thể rời khỏi."
Đỗ Thu nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
"Một khi đã như vậy, ta liền không miễn cưỡng lão đệ nữa."
Tô Bằng gật đầu, đồ ăn sớm đã tính tiền, Đỗ Thu cùng Tô Bằng đứng lên, chuẩn bị cáo biệt rời đi.
Lúc này, Tô Bằng chợt nhớ tới trên người mình còn có một vật, liền từ trong Đại Càn Khôn lấy ra một quyển bút ký, đưa cho Đỗ Thu, nói:
"Đây là bút ký ta từ trên người một kẻ Chân Thần giáo lấy được, ghi lại một số ám ngữ và thiết khẩu trong giáo phái bọn họ, cùng một số chuyện trong giáo phái, Đỗ huynh có thể tham khảo."
Đỗ Thu nghe xong, nghiêm mặt gật đầu, nhận lấy bút ký.
"Tô lão đệ, ngươi cũng bảo trọng, lần này ta đi gặp bằng hữu của ta, nhất định nói với hắn chuyện của ngươi, cho ngươi chính danh trong giang hồ."
"Ha ha, việc này không gấp được, được rồi Đỗ huynh, ta và ngươi cáo từ từ đây."
Đỗ Thu gật đầu, hai người chắp chắp tay, Đỗ Thu liền xuống tửu lâu Hồng Phúc trước.
Tô Bằng thì lại ngồi thêm một hồi, đưa mắt nhìn Đỗ Thu xuống dưới tửu lâu lên ngựa rời đi, Tô Bằng mới đứng dậy rời đi.
Sau khi hắn đi ra tửu lâu, không đi tìm khách điếm nghỉ trọ trước, mà lại đi cửa hàng đối diện tửu lâu Hồng Phúc nhìn thử.
Cửa hàng mà Lạc Tinh kiếm Lưu Tinh mua hàng hóa này, là một hàng vải, ông chủ lúc này đang chiếu cố sinh ý trong tiệm, thấy Tô Bằng, vội vàng đánh mắt, để một người hầu ra ngoài tiếp đón.
Tô Bằng gật đầu, dưới sự tiếp đón của người hầu kia đi vào trong hàng vải, ông chủ kia nở nụ cười, hỏi Tô Bằng:
"Vị khách quan này là mua vải hay là may quần áo?"
"Hỏi chuyện."
Tô Bằng nói, sau đó nhìn ông chủ, nói:
"Vừa rồi người mặc áo xanh, giống quản gia tới hàng vải của các ngươi, tựa hồ mua không ít vải vóc, ông chủ có biết hắn là ai, làm quản gia cho người nào không?"
Nghe Tô Bằng không phải mua vải, ông chủ vẫn không giảm vui vẻ như cũ, việc buôn bán của hắn đều có bí quyết, khuôn mặt luôn tươi cười đón người, rất nhiều người đều thích tính tình này của hắn, trước lạ sau quen thành khách hàng, chỉ nghe hắn nói:
"Người kia à? Ta biết, hắn... chính là quản gia Trích Tiên sơn trang ngoài thành, tên Lý Tinh, mỗi tháng đều tới chỗ chúng ta mua một số vải vóc."
"Trích Tiên sơn trang?"
Tô Bằng nghe xong tên này, không khỏi ngẩn người.
"Đúng vậy, khách quan vừa nhìn đã biết là người trong ngành, chính là Trích Tiên sơn trang kia..."
Ông chủ thấy biểu lộ của Tô Bằng, cười mập mờ, lộ ra một biểu lộ "Ngươi biết".
Tô Bằng thấy biểu lộcủa ông chủ, không khỏi một trận rùng mình, nói tiếng cáo từ, đi ra cửa hàng vải.
"Trích Tiên sơn trang... Đó không phải sơn trang chỗ danh kỹ số 1 giang hồ Linh Mị Nhi sao?"
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc trước hắn ở bí cảnh tại di tích Lỗ Ban, từng nghe Lãnh Sương Nguyệt nói, Linh Mị Nhi kia không phải nữ nhân bình thường, trong lòng Tô Bằng còn chưa cảm giác trực quan, hôm nay nhìn thấy việc này, mới chân chính cảm giác rõ.
Lạc Tinh kiếm Lưu Tinh kia, dù nói thế nào cũng là một trong Tứ tuyệt kiếm giang hồ, Tô Bằng đánh giá một chút, với thực lực mình bây giờ, nếu không phải dùng Tất sát cùng át chủ bài khác, đánh nhau với Đỗ Thu phỏng chừng thắng bại cơ bản ở số lượng 5: 5, có lẽ mình mạnh hơn một chút, mạnh cũng có hạn, Lưu Tinh kia nếu nổi danh cùng Đỗ Thu, có lẽ cũng sẽ không yếu lắm.
Một đại cao thủ như vậy, không ngờ cam tâm tình nguyện ở dưới cửa một danh kỹ nữ làm quản gia, không biết nên nói Lưu Tinh kia quá đoạ lạc, hay là Linh Mị Nhi rất có bản lĩnh.
"Lưu Tinh này trên giang hồ nổi tiếng phong lưu, sở dĩ hắn làm quản gia cho Linh Mị Nhi, không phải là thường đi bờ sông, cuối cùng ướt giày, yêu Linh Mị Nhi kia chứ? Này chẳng khác gì chơi gái kết quả yêu luôn tiểu thư?"
Trong lòng Tô Bằng, nghĩ ác.
Lắc đầu, Tô Bằng vứt những ý niệm này ra khỏi đầu, thầm nghĩ:
"Mặc kệ Lưu Tinh này xảy ra chuyện gì, thế nào ta cũng phải đi Trích Tiên sơn trang một chuyến, cải lương không bằng bạo lực, liền đi bây giờ thôi."
Nghĩ tới đây, Tô Bằng cỡi tuấn mã, đi tới thành nam.
Trích Tiên sơn trang, ở ngoài thành Nam Trữ mười dặm, sơn trang rất lớn, gần đó còn có một thành trấn vệ tinh của thành Nam Trữ, không biết trước kia tên gọi là gì, nhưng từ sau khi danh kỹ số 1 giang hồ Linh Mị Nhi ở, ở đây cũng dần dần được gọi là trấn Trích Tiên.
Tô Bằng cỡi ngựa, một đường chạy tới trấn Trích Tiên, phát hiện ở đây vẫn có chút náo nhiệt.
Trong trấn Trích Tiên, người đến người đi, đầu người bắt đầu khởi động, đại bộ phận đều là một số nhân vật giang hồ, địa phương như tửu lâu cũng chật ních, ngược lại có chút giống trấn nhỏ cảnh khu du lịch Tô Bằng từng gặp ở kiếp trước.
Tô Bằng thầm lấy làm kỳ, trong lòng định tìm một nơi đặt chân trước, liền tìm một khách sạn trước đặt một gian phòng.
Ở chỗ chưởng quầy khách điếm, Tô Bằng vừa đặt phòng, đột nhiên cảm giác một người đi tới phía sau mình, liền quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một người hơn ba mươi tuổi, nhìn bộ dáng có chút du côn, cười ha hả nhìn Tô Bằng, miệng nói:
"Vị gia này có phải cũng mộ danh tới xem danh kỹ số 1 thiên hạ không? Tiểu nhân ngược lại có thể tiến cử một số phương pháp cho ngài..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.