Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 663: Lâm Y Ngàn Dặm Một Ngày Về (1)

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Tử Hà sơn, trong chánh điện Đạo Cung, Tô Bằng ngồi khoanh chân trước Vân Đạo Tử đang ở chánh điện Đạo Cung.

"Sư tôn, đồ nhi cảm thấy võ công của mình đã tu hành được chút thành tựu, đã dừng lại ở chỗ kiểm soát, bế quan tu hành tiến cảnh đã không có tác dụng lớn, nên muốn cáo từ sư tôn, tiếp tục xuống núi tu hành, ở chốn hồng trần tôi luyện nội tâm tinh thần, đột phá cảnh giới võ đạo cao hơn, lần này tới, là muốn từ biệt sư tôn."

Tô Bằng ngồi khoanh chân trước Vân Đạo Tử, nói.

Vân Đạo Tử lúc này đang thưởng thức trà, hắn không vội đáp lời Tô Bằng mà bưng chén trà trước mặt, nhẹ nhấp một ngụm, một lát sau mới đặt chén trà xuống, nói với Tô Bằng:

"Như thế cũng tốt, trên núi, tiến cảnh trong nội tâm của ngươi không nhanh chóng bằng ở hồng trần tôi luyện tiến cảnh, như Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh của ngươi, cũng phải kinh nghiệm hồng trần sau, nội tâm dần dần trầm ổn, mới cuối cùng về trên núi tiếp tục tu hành, mà võ công của ngươi lại tiến bộ không ít, có thể tiếp tục hành tẩu hồng trần."

Nói qua những lời này, Vân Đạo Tử dừng một chút, tiếp tục nói với Tô Bằng:

"Có điều ngươi lần này xuống núi, có thể sẽ không thuận buồm xuôi gió, ngươi có lòng tin đối mặt không?"

Tô Bằng nghe xong, gật đầu nói:

"Sư tôn, Tô Bằng đã có đầy đủ chuẩn bị, đối mặt bất cứ chuyện gì phát sinh."

"Như thế thì tốt."

Vân Đạo Tử gật đầu, nói:

"Ngươi tu luyện trong hồng trần, nhớ lấy, không thể chìm đắm trong hưởng lạc xa xỉ, không nên mất tinh thần cầu tiến... Có điều Tô Bằng ngươi ngộ tính rất cao, ta đây hẳn là lo lắng dư thừa."

Tô Bằng nghe xong khẽ cười, sư tôn lúc này đối với mình cũng như cha mẹ đối đãi với con gái sắp đi xa, mặc dù có lòng tin với con của mình, cũng nhịn không được lải nhải vài câu.



"Đồ nhi tất nhiên ghi nhớ sư tôn dạy bảo."

Tô Bằng nói, Vân Đạo Tử nghe xong mới chậm rãi gật đầu.

"Đúng rồi sư tôn, lần này ta xuống núi, trong môn phái có chuyện cần ta làm không?"

Tô Bằng cuối cùng hỏi Vân Đạo Tử một chút. Là muốn xem xem có nhiệm vụ gì không.

Vân Đạo Tử gật đầu, nói:

"Lần này xuống núi, trừ chăm sóc bản thân mình ra, chú ý nhiều một chút các thế lực lớn trong thiên hạ, nhất là chú ý Ma Môn cùng tin tức như lời ngươi nói kia, Ngũ sư thúc của ngươi thôi diễn tiên đoán, ngươi không nênđè nặng áp lực, nhưng cũng không thể quá mức khinh thị, hiểu rõ các đối thủ có thể tồn tại cũng tốt... Mặt khác chính là chuyện của Đại Không Tự, mâu thuẫn của ngươi cùng Đại Không Tự, bản thân ngươi phải xử lý, có điều trong Đại Không Tự, là có mấy lão già, nếu ngươi dẫn dụ bọn họ ra ngoài, với thực lực của ngươi bây giờ, có lẽ còn không phải đối thủ, nếu quả thật ứng phó không được liền có thể xin sư môn giúp đỡ. Không cần phải buộc mình gánh vác."

Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, sau đó cảm thấy tò mò hỏi:

"Sư tôn biết cao thủ ẩn dật trong Đại Không Tự sao?"

Khóe miệng Vân Đạo Tử lộ ra một nụ cười có vẻ nội hàm, nói:

"Vi sư lúc tuổi còn trẻ. Cũng phải hành tẩu thiên hạ, hoàn thành hồng trần thí luyện, Đại Không Tự được người thường trong giang hồ xưng là Võ Lâm Thánh Địa, vi sư sao có thể không đến một lần thưởng lãm bản lĩnh của đám hòa thượng đó chứ?"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi hơi mấp máy môi, có điều cuối cùng vẫn là không nói ra.

"Có chuyện xưa... Tuyệt đối có chuyện xưa. Sư tôn lúc tuổi trẻ, có thể cũng phải là nhân vật tâm cao hơn trời, tính cách như vậy, nói không chừng cùng Đại Không Tự kết thành chút mâu thuẫn... Có lẽ một số hòa thượng già có động thủ với sư tôn rồi..."



Trong lòng Tô Bằng thầm suy đoán.

Đồng thời, hắn cũng suy đoán, Đại sư huynh Nhị sư huynh của mình, năm đó lúc hồng trần thí luyện có trêu chọc đám hòa thượng đó không?

Thấy biểu lộ của Tô Bằng, Vân Đạo Tử mỉm cười, nói:

" Tử Hà Môn ta nhiều năm như vậy, vẫn là có va chạm cùng người của một số đại môn phái trong giang hồ, cái này cũng vô phương, chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi, cho dù làm cái gì, đều không thẹn là được rồi."

Tô Bằng nghe xong, trong lòng không khỏi nhớ đến 'Đá mài đao' ba chữ.

Có lẽ trong đại môn phái của giang hồ, ở trong mắt Tử Hà Môn, đơn giản chỉ là đệ tử tôi luyện đá mài đao thôi.

"Tốt lắm, Tô Bằng, ta không nói thêm nữa, hết thảy bản thân ngươi chậm rãi tu hành sẽ hiểu rõ, nói tóm lại, lần này xuống núi tự mình bảo trọng, không nên chậm trễ tu hành, cũng tôi luyện nhiều chút... Nếu xuống núi, Thắng nhi của thần điêu còn trên chân núi, có thể câu thông với Đại sư huynh của ngươi, tiễn ngươi đến chỗ ngươi muốn đi."

Vân Đạo Tử cuối cùng nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, đứng dậy, khom người thi lễ với Vân Đạo Tử, nói:

"Đồ nhi cáo từ."

"Đi đi, ta cũng tiếp tục tu hành."

Vân Đạo Tử nói, nói xong, tiếp tục cầm lấy chén trà của hắn thưởng thức trà, với hắn mà nói, ngủ, ăn cơm, thưởng thức trà, thiền đều là một phần của tu hành.

Tô Bằng khom người, lần nữa thi lễ, sau đó xoay người, đi ra ngoài...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook