Chương 656: Lương Đại Mễ Lên Núi (2)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Đợi cũng không tính là quá lâu, khoảng chừng hai ba mươi phút đồng hồ sau, cửa của chính điện đạo cung đã được mở ra.
Chỉ thấy người đầu tiên đi ra, là Ngũ sư thúc Vân Toán Tử như đạo nhân lôi thôi lếch thếch, còn sau lưng hắn thì chính là tên mập Lương Đại Mễ đang đi theo.
Lương Đại Mễ lúc này vẫn bộ dáng kia, một khi khẩn trương lên liền chân tay luống cuống, lúc này cũng là như thế, nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau lưng Ngũ sư thúc Vân Toán Tử, lúc ra cửa còn không cẩn thận bị vấp phải vào bậc cửa thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Có điều sau khi hắn đóng lại cánh cửa chính điện đạo cung, quay đầu lại liếc mắt một cái thấy Tô Bằng, lập tức kêu lên một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, không ngừng nhìn về phía Tô Bằng.
Tô Bằng cũng mỉm cười với hắn, coi như là lên tiếng chào hỏi.
"Đại Mễ, những người kia cũng đều là sư huynh của ngươi, chào hỏi một tiếng trước đi, trò chuyện nâng cao tình cảm đi."
Vân Toán Tử thấy bọn người Tô Bằng, quay đầu lại nói với Lương Đại Mễ.
Lương Đại Mễ liên tục gật đầu, một thân thịt mỡ hấp tấp rung rung chạy tới.
“Tô ca hóa ra ngươi chính là đệ tử trong môn phái của trưởng lão, ta cũng tiến vào Tử Hà Môn rồi!"
Lương Đại Mễ thấy Tô Bằng, hết sức cao hứng, cười hắc hắc nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mỉm cười, nói:
“Ừm, xem ra ngươi đã được thu vào môn? Từ nay về sau chúng ta chính là sư huynh đệ, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, vị này chính là Tứ sư tỷ Chung Linh Tú, ta; à Ngũ sư huynh của ngươi, ngoài ra còn có hai vị sư huynh, chẳng qua là hiện tại đều đang bế quan, muộn một chút ta sẽ giới thiệu cho ngươi."
"Xin chào Đại sư huynh, xin chào Tứ sư tỷ!"
Tên mập Lương Đại Mễ nghe xong, lập tức biến thành côn trùng dập đầu, chủ động cầm tay Từ Đạo Kỳ, còn có tay Chung Linh Tú, sau đó không ngừng cúi đầu chào.
Từ Đạo Kỳ thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi bật cười, nói:
“Lương sư đệ đã tiến vào trong môn, chính là người một nhà, không cần khách sáo như thế."
“Dạ dạ dạ dạ phải..."
Lương Đại Mễ lúc này giống như vẫn còn đang ở trong trạng thái kích động, cũng chẳng nghe Từ Đạo Kỳ nói cái gì, chỉ không ngừng nói dạ vâng.
Mà còn Chung Linh Tú, thì trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
“Nghe nói ngươi rất có bản lãnh. Như vậy ngươi có thể nhìn ra, lông mi của ta có bao nhiêu cái không?"
Lương Đại Mễ dường như mới vừa rồi ở trong chánh điện đạo cung đã bị hai vị trưởng bối khảo nghiệm dưỡng thành phản xạ có điều kiện, chỉ là sững sờ một chút, sau đó lập tức nói ra:
“Bên trái bốn trăm hai mươi ba cái, bên phải bốn trăm hai mươi cái."
“Ơ, thật đúng là đếm ra được sao?"
Nghe thấy những lời này, Chung Linh Tú cảm giác hết sức ngạc nhiên, nàng lấy tay vuốt nhẹ nhàng lông mi của mình, nói với Lương Đại Mễ.
“Vậy lông mi của Đại sư huynh thì sao, đếm thử đi."
Chung Linh Tú giống như là tìm được một món đồ chơi mới, cảm thấy rất vui vẻ, tiếp tục hỏi Lương Đại Mễ.
“Đại sư huynh bên trái năm trăm chín mươi mốt cái. Bên phải... A? Hình như cũng là năm trăm chín mươi mốt cái, rất đối xứng nha..."
Lương Đại Mễ theo bản năng, nói với Chung Linh Tú.
Chung Linh Tú nghe xong, nhìn lông mi của Đại sư huynh một chút. Nói:
“Hóa ra là như vậy... Trách không được lông mi của Đại sư huynh thoạt nhìn xem ra so với ta dày hơn nhiều như vậy, không ngờ so với ta lại có nhiều lông mi đến thế."
Ngay sau đó, nàng lại hưng phấn lên. Hỏi:
“Ngươi nếu đã đếm được lông mi, như vậy có thể hay không đếm được các đơn vị đo lường? Tường viện nơi này của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu tấc?"
“Cái này... Có chừng bốn trăm sáu mươi hai tấc rưỡi."
Lương Đại Mễ nhìn tường viện nơi xa xa một chút, nói với Chung Linh Tú.
“Quả thật lợi hại như thế sao?"
Chung Linh Tú nghe xong, nhất thời nhẹ nhàng nhảy nhảy một chút, kéo ống tay áo Lương Đại Mễ lại, nói:
“Không được, ngươi là nhân tài, ta muốn mượn ngươi một chút, ngươi theo ta đi đến chỗ ta ở, giúp ta làm cơ quan đi."
“A... Cái này... Ta muốn cùng với sư phụ học tập vận thế xem tướng sổ thuật tính toán..."
Nghe xong lời của Chung Linh Tú, Lương Đại Mễ nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, quay đầu lại nhìn về phía Vân Toán Tử như xin giúp đỡ.
Vân Toán Tử nhìn về bên này, mang trên mặt nụ cười, khẽ vuốt chòm râu, nói:
“Sư huynh đệ tỷ muội các ngươi tình cảm tốt như vậy là được, sổ thuật cùng với tướng thuật không phải là đơn giản như vậy liền có thể học được, cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, Đại Mễ ngươi cứ đi cùng với tiểu sư tỷ của ngươi đi."
"A... Ồ, như vậy, được rồi..."
Lương Đại Mễ nghe xong, thấy sư phụ đã đáp ứng, hắn vốn là người không có chủ kiến, liền gật đầu đồng ý.
“Cám ơn Ngũ sư thúc!"
Chung Linh Tú nghe xong, ngọt ngào nói với Vân Toán Tử, nói xong dắt lấy ống tay áo của Lương Đại Mễ kéo hắn rời đi.
Vân Toán Tử ha ha cười, sau đó nhìn thoáng qua Tô Bằng, nói:
“Tô Bằng, chuyện của ngươi cũng không cần gấp gáp, buổi tối cùng ta đi đến chỗ Thạch tiền bối, ta sẽ suy đoán mệnh số cho ngươi."
Tô Bằng gật đầu, cung kính thi lễ với Vân Toán Tử, Vân Toán Tử cười, rời khỏi đạo cung.
Vân Đạo Tử đi rồi, Tô Bằng cùng với Từ Đạo Kỳ mỉm cười nhìn thân ảnh Lương Đại Mễ đã bị Chung Linh Tú lôi đi xa, Từ Đạo Kỳ mỉm cười nói:
“Vị tiểu sư đệ này giống như không mất tấm lòng son, dường như đơn thuần đáng yêu vô cùng."
“Dạ, Đúng vậy."
Tô Bằng gật đầu, đáp lại nói:
“Ta trên đường lên núi đi cùng với hắn, vốn chỉ là bởi vì phụ thân hắn là đệ tử ngoại môn của Tử Hà Môn, ta thuận tiện chú ý đến hắn, chẳng qua là không ngờ trên đường đi tiếp xúc dần dần cảm thấy bị tấm lòng son của hắn làm cho có chút cảm động, cảm thấy được hắn là một người không tệ."
“Là như vậy sao, để hắn đi theo Ngũ sư thúc cũng là chuyện vô cùng tốt."
Từ Đạo Kỳ gật đầu, sau đó hắn nhìn mặt trời đang lặn xuống, nói:
“Tiểu sư đệ, hôm nay cũng không còn sớm. Đi về trước, trên việc tu luyện có chỗ nào không hiểu, tùy thời đều có thể tới tìm ta."
Tô Bằng gật đầu, liền cáo biệt với Từ Đạo Kỳ.
...
Đến buổi tối, Lương Đại Mễ cũng được dẫn tới nhà ăn, cùng với mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, trong bữa tiệc Ngũ sư thúc Vân Toán Tử còn có cửu sư thúc Phạm Kiến, đều đang lộ diện trên ghế.
Phạm Kiến lần này tới ăn cơm, cũng là muốn cùng mọi người cáo biệt, đại khái ngày sau, hai kiếm quỷ của Thất sư thúc Vân Thanh Tử đã qua đời, tiện thể đến núi Tử Hà, Phạm Kiến cùng với hai kiếm quỷ kia, cùng nhau đi đến chỗ chôn của Thất sư thúc Vân Thanh Tử theo lời của Tô Bằng.
Mà còn sau khi ăn xong, Tô Bằng bị Vân Toán Tử gọi lại, muốn Tô Bằng cùng với hắn đi đến chỗ Thạch tiền bối ở trận loạn thạch nơi sườn núi, để suy đoán mệnh số cho Tô Bằng...
Chỉ thấy người đầu tiên đi ra, là Ngũ sư thúc Vân Toán Tử như đạo nhân lôi thôi lếch thếch, còn sau lưng hắn thì chính là tên mập Lương Đại Mễ đang đi theo.
Lương Đại Mễ lúc này vẫn bộ dáng kia, một khi khẩn trương lên liền chân tay luống cuống, lúc này cũng là như thế, nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau lưng Ngũ sư thúc Vân Toán Tử, lúc ra cửa còn không cẩn thận bị vấp phải vào bậc cửa thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Có điều sau khi hắn đóng lại cánh cửa chính điện đạo cung, quay đầu lại liếc mắt một cái thấy Tô Bằng, lập tức kêu lên một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, không ngừng nhìn về phía Tô Bằng.
Tô Bằng cũng mỉm cười với hắn, coi như là lên tiếng chào hỏi.
"Đại Mễ, những người kia cũng đều là sư huynh của ngươi, chào hỏi một tiếng trước đi, trò chuyện nâng cao tình cảm đi."
Vân Toán Tử thấy bọn người Tô Bằng, quay đầu lại nói với Lương Đại Mễ.
Lương Đại Mễ liên tục gật đầu, một thân thịt mỡ hấp tấp rung rung chạy tới.
“Tô ca hóa ra ngươi chính là đệ tử trong môn phái của trưởng lão, ta cũng tiến vào Tử Hà Môn rồi!"
Lương Đại Mễ thấy Tô Bằng, hết sức cao hứng, cười hắc hắc nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mỉm cười, nói:
“Ừm, xem ra ngươi đã được thu vào môn? Từ nay về sau chúng ta chính là sư huynh đệ, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, vị này chính là Tứ sư tỷ Chung Linh Tú, ta; à Ngũ sư huynh của ngươi, ngoài ra còn có hai vị sư huynh, chẳng qua là hiện tại đều đang bế quan, muộn một chút ta sẽ giới thiệu cho ngươi."
"Xin chào Đại sư huynh, xin chào Tứ sư tỷ!"
Tên mập Lương Đại Mễ nghe xong, lập tức biến thành côn trùng dập đầu, chủ động cầm tay Từ Đạo Kỳ, còn có tay Chung Linh Tú, sau đó không ngừng cúi đầu chào.
Từ Đạo Kỳ thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi bật cười, nói:
“Lương sư đệ đã tiến vào trong môn, chính là người một nhà, không cần khách sáo như thế."
“Dạ dạ dạ dạ phải..."
Lương Đại Mễ lúc này giống như vẫn còn đang ở trong trạng thái kích động, cũng chẳng nghe Từ Đạo Kỳ nói cái gì, chỉ không ngừng nói dạ vâng.
Mà còn Chung Linh Tú, thì trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
“Nghe nói ngươi rất có bản lãnh. Như vậy ngươi có thể nhìn ra, lông mi của ta có bao nhiêu cái không?"
Lương Đại Mễ dường như mới vừa rồi ở trong chánh điện đạo cung đã bị hai vị trưởng bối khảo nghiệm dưỡng thành phản xạ có điều kiện, chỉ là sững sờ một chút, sau đó lập tức nói ra:
“Bên trái bốn trăm hai mươi ba cái, bên phải bốn trăm hai mươi cái."
“Ơ, thật đúng là đếm ra được sao?"
Nghe thấy những lời này, Chung Linh Tú cảm giác hết sức ngạc nhiên, nàng lấy tay vuốt nhẹ nhàng lông mi của mình, nói với Lương Đại Mễ.
“Vậy lông mi của Đại sư huynh thì sao, đếm thử đi."
Chung Linh Tú giống như là tìm được một món đồ chơi mới, cảm thấy rất vui vẻ, tiếp tục hỏi Lương Đại Mễ.
“Đại sư huynh bên trái năm trăm chín mươi mốt cái. Bên phải... A? Hình như cũng là năm trăm chín mươi mốt cái, rất đối xứng nha..."
Lương Đại Mễ theo bản năng, nói với Chung Linh Tú.
Chung Linh Tú nghe xong, nhìn lông mi của Đại sư huynh một chút. Nói:
“Hóa ra là như vậy... Trách không được lông mi của Đại sư huynh thoạt nhìn xem ra so với ta dày hơn nhiều như vậy, không ngờ so với ta lại có nhiều lông mi đến thế."
Ngay sau đó, nàng lại hưng phấn lên. Hỏi:
“Ngươi nếu đã đếm được lông mi, như vậy có thể hay không đếm được các đơn vị đo lường? Tường viện nơi này của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu tấc?"
“Cái này... Có chừng bốn trăm sáu mươi hai tấc rưỡi."
Lương Đại Mễ nhìn tường viện nơi xa xa một chút, nói với Chung Linh Tú.
“Quả thật lợi hại như thế sao?"
Chung Linh Tú nghe xong, nhất thời nhẹ nhàng nhảy nhảy một chút, kéo ống tay áo Lương Đại Mễ lại, nói:
“Không được, ngươi là nhân tài, ta muốn mượn ngươi một chút, ngươi theo ta đi đến chỗ ta ở, giúp ta làm cơ quan đi."
“A... Cái này... Ta muốn cùng với sư phụ học tập vận thế xem tướng sổ thuật tính toán..."
Nghe xong lời của Chung Linh Tú, Lương Đại Mễ nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, quay đầu lại nhìn về phía Vân Toán Tử như xin giúp đỡ.
Vân Toán Tử nhìn về bên này, mang trên mặt nụ cười, khẽ vuốt chòm râu, nói:
“Sư huynh đệ tỷ muội các ngươi tình cảm tốt như vậy là được, sổ thuật cùng với tướng thuật không phải là đơn giản như vậy liền có thể học được, cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, Đại Mễ ngươi cứ đi cùng với tiểu sư tỷ của ngươi đi."
"A... Ồ, như vậy, được rồi..."
Lương Đại Mễ nghe xong, thấy sư phụ đã đáp ứng, hắn vốn là người không có chủ kiến, liền gật đầu đồng ý.
“Cám ơn Ngũ sư thúc!"
Chung Linh Tú nghe xong, ngọt ngào nói với Vân Toán Tử, nói xong dắt lấy ống tay áo của Lương Đại Mễ kéo hắn rời đi.
Vân Toán Tử ha ha cười, sau đó nhìn thoáng qua Tô Bằng, nói:
“Tô Bằng, chuyện của ngươi cũng không cần gấp gáp, buổi tối cùng ta đi đến chỗ Thạch tiền bối, ta sẽ suy đoán mệnh số cho ngươi."
Tô Bằng gật đầu, cung kính thi lễ với Vân Toán Tử, Vân Toán Tử cười, rời khỏi đạo cung.
Vân Đạo Tử đi rồi, Tô Bằng cùng với Từ Đạo Kỳ mỉm cười nhìn thân ảnh Lương Đại Mễ đã bị Chung Linh Tú lôi đi xa, Từ Đạo Kỳ mỉm cười nói:
“Vị tiểu sư đệ này giống như không mất tấm lòng son, dường như đơn thuần đáng yêu vô cùng."
“Dạ, Đúng vậy."
Tô Bằng gật đầu, đáp lại nói:
“Ta trên đường lên núi đi cùng với hắn, vốn chỉ là bởi vì phụ thân hắn là đệ tử ngoại môn của Tử Hà Môn, ta thuận tiện chú ý đến hắn, chẳng qua là không ngờ trên đường đi tiếp xúc dần dần cảm thấy bị tấm lòng son của hắn làm cho có chút cảm động, cảm thấy được hắn là một người không tệ."
“Là như vậy sao, để hắn đi theo Ngũ sư thúc cũng là chuyện vô cùng tốt."
Từ Đạo Kỳ gật đầu, sau đó hắn nhìn mặt trời đang lặn xuống, nói:
“Tiểu sư đệ, hôm nay cũng không còn sớm. Đi về trước, trên việc tu luyện có chỗ nào không hiểu, tùy thời đều có thể tới tìm ta."
Tô Bằng gật đầu, liền cáo biệt với Từ Đạo Kỳ.
...
Đến buổi tối, Lương Đại Mễ cũng được dẫn tới nhà ăn, cùng với mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, trong bữa tiệc Ngũ sư thúc Vân Toán Tử còn có cửu sư thúc Phạm Kiến, đều đang lộ diện trên ghế.
Phạm Kiến lần này tới ăn cơm, cũng là muốn cùng mọi người cáo biệt, đại khái ngày sau, hai kiếm quỷ của Thất sư thúc Vân Thanh Tử đã qua đời, tiện thể đến núi Tử Hà, Phạm Kiến cùng với hai kiếm quỷ kia, cùng nhau đi đến chỗ chôn của Thất sư thúc Vân Thanh Tử theo lời của Tô Bằng.
Mà còn sau khi ăn xong, Tô Bằng bị Vân Toán Tử gọi lại, muốn Tô Bằng cùng với hắn đi đến chỗ Thạch tiền bối ở trận loạn thạch nơi sườn núi, để suy đoán mệnh số cho Tô Bằng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.