Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 167: Lý Mục

Hoàng Kim Hải Ngạn

28/06/2015

Đến lúc Tô Bằng kiểm tra hành lý, Tô Bằng mở túi du lịch ra, lộ ra bốn máy chủ bên trong.

“Cũng là gối bảo vệ sức khỏe sao?”

Nữ kiểm sát viên nhìn Tô Bằng, hỏi hắn.

“Phải, ta thích đồ vật có nét cổ xưa một chút.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, nữ kiểm sát viên kia quan sát Tô Bằng, lại kiểm tra một vài thứ đồ khác của hắn, bèn cho hắn qua.

Bởi vì Tô Bằng là người cuối cùng ngoại trừ người dẫn đầu làm nhiệm vụ phó đoàn trưởng của đoàn vượt biên này, cho nên người phía trước cũng không chú ý đến máy chủ của Tô Bằng, Tô Bằng cầm túi du lịch, tiến đến làm thủ tục.

...

Thời gian máy bay bay từ Nam Tế đến Băng Cốc cũng không dài, đại khái ba giờ đồng hồ, máy bay đã đáp xuống phi trường quốc tế Băng Cốc.

Bọn người Tô Bằng xuống máy bay, sau khi trải qua kiểm tra, người dẫn đầu đợi ở ngoài phi trường.

Qua không bao lâu, lại có một chiếc xe buýt chạy đến, nhưng có vẻ như khá cũ kỹ, chiếc xe buýt này chở bọn người Tô Bằng, đi về hướng thành phố Băng Cốc.

Hơn năm mươi phút đồng hồ sau, bọn người Tô Bằng đi tới một nơi giống như nhà xưởng.

“Xuống xe đi, hai ngày này không ở khách sạn, để an toàn cho nên phải ở trong ký túc xá của nhà xưởng này, các ngươi cũng không được đi đâu lung tung, chỉ được hoạt động gần đây, đợi hai ngày sau, có người đưa tới hộ chiếu mới, mấy ngày này sẽ có người đưa cho các ngươi sổ tay tiếng Hàn, các ngươi tốt nhất học vài câu đối thoại cơ bản tiếng Hàn đi.”

Người dẫn đầu đoàn người dặn dò mọi người.

Bên dưới thưa thớt vài tiếng đáp lại, Tô Bằng chú ý phần lớn đều là những người không có bối cảnh gì đáp lại, còn đám người chơi của trò chơi, thì đều đáp không lớn.

“Được rồi, dẫn các người đến nơi ở của mình.”

Người dẫn đầu nói, nói rồi bèn dẫn bọn người Tô Bằng, đi đến nơi tá túc.

...

Nhắc đến vùng duyên hải Đông Nam Trung Quốc, rất nhiều người đều biết đó là công xưởng to lớn nổi tiếng thế giới, nhưng những năm gần đây, công xưởng lớn nhất trên thế giới đã không còn là của Trung Quốc nữa. Mà nó đã chuyển hướng sang Thái Lan, Việt Nam.

Bởi vì các loại biện pháp của chính phủ Trung Quốc, đãi ngộ công nhân nhà máy Trung Quốc đều được tăng lên nhất định, lại thêm giá cả nguyên vật liệu tăng mạnh, khiến thành phẩm của nhà máy Trung Quốc nâng cao không ít, thêm nữa khủng hoảng kinh tế càn quét cả thế giới, khiến nhập khẩu của những quốc gia phát triển kia giảm dần, dẫn đến nhà máy chế tạo của Trung Quốc ngày càng phá sản.

Còn Thái Lan, Việt Nam, thì lại bởi vì nhân công giá rẻ, chiếm được không ít thị trường.

Nhưng chi trả cho mọi điều này, chính là đãi ngộ công nhân của Thái Lan, so với trong nước, còn thấp hơn một bậc.

Nơi đám người Tô Bằng đi vào, cũng không phải ký túc xá bốn năm người chen chúc trong một phòng như nhà máy trong nước, ở đây một nửa là nhà xưởng máy móc của nhà máy, một nửa còn lại chính là giường khung sắt hai tầng. Bên trên lót một tấm ra giường đơn giản, miễn cưỡng có thể ở, nhưng nơi này căn bản không có bất kỳ không gian gì.

Nơi này dường như ngay cả WC cũng không có, góc phòng chỉ có vài cái bô sắt, dường như là để chứa mấy thứ không hay ho, lờ mờ còn ngửi thấy một mùi khó chịu phả tới.

“Cái gì? Để cho chúng ta ở cái chỗ này sao?”

Nhìn thấy nơi này, một người trẻ tuổi trong bọn gã râu quai nón, không khỏi thốt lên.

“Chỗ này ngay cả nơi đi tiểu cũng không có, bảo chúng ta làm sao mà ở? Còn có cái chăn này, vừa bẩn vừa vàng, bao lâu rồi không giặt hả? Mỗi người chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, liền để chúng ta rúc vào cái xó này sao?”

Nhìn cơ sở trong này, nhóm người này lại có người hô lên.

“Ở không quen cũng phải ở! Ngươi cho rằng đang du lịch sao? Các ngươi đều đang vượt biên đó! Hộ chiếu của các ngươi, chỉ có thể ở lại nơi này vài ngày, nếu ở khách sạn, còn gặp phải cảnh sát Thái Lan kiểm tra phòng, hơn nữa ở khách sạn mục tiêu lớn, bị người theo dõi thì làm sao đây?”

Người dẫn đầu kia, bực mình hét lớn với đám người này.



“Vậy cũng không thể cho chúng ta ở trong cái ổ chó này! Ngươi nhìn chăn mền chiếu gối này đi, ai biết có tiểu ở trên hay không? Có mùi gì này!”

Nói rồi thanh niên đeo dây chuyền vàng, nhấc cái chăn rách nát kia lên, dí vào người dẫn đầu nói.

“Chuyện gì thế hả?”(nói bằng tiếng Thái)

Đang tranh cãi, cửa nhà máy, đột nhiên xuất hiện một người thoạt nhìn không giống người Trung Quốc cho lắm, xông vào trong quát.

“Tụi này lắm lời, dạy dỗ chúng đi!”(nói bằng tiếng Thái)

Người dẫn đầu kia quay lại, quát một tiếng.

Người ngoài cửa kia dường như là người Thái Lan, nghe vậy gật đầu, sau đó phất tay một cái.

Chỉ thấy từ ngoài cửa nhà máy, bỗng đi vào trong mấy nam nhân tay cầm gậy gỗ và dao găm, xem bộ dáng, đều không giống người bản địa lắm.

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Muốn đánh nhau?”

Nhìn thấy những người này xông vào, người trong đám gã râu quai nón, nhoáng cái nhảy dựng lên.

“Phương Khôn, đừng xúc động, ai biết bọn họ nói cái gì?”

Người râu quai nón cầm đầu kia, thấy tình hình không ổn, giống như hai bên bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, vươn bàn tay to cản người phía sau lại, bảo hắn kiềm nén một chút, sau đó nói với người phía sau.

Người đứng phía sau hắn hai mặt nhìn nhau, những người này lại không người nào hiểu tiếng Thái.

Tô Bằng trông thấy tình cảnh này, tiến lên một bước, đứng chắn giữa người dẫn đầu và gã râu quai nón kia, nhẹ nhàng ho khan một tiếng để cho mọi người chú ý, sau đó nói:

“Ta biết tiếng Thái, người ngoài cửa kia hỏi bên trong có chuyện gì, tên dẫn đầu nói có người muốn gây sự.”

Nhìn thấy Tô Bằng đứng ra, gã râu quai nón và tên dẫn đầu kia đều có chút bất ngờ, gã râu quai nón thật không ngờ Tô Bằng kéo chuyện lên mình, còn tên dẫn đầu kia không ngờ Tô Bằng lại biết tiếng Thái.

Tô Bằng dùng tiếng Thái nói chuyện với đám người Thái Lan mới xông vào kia, liên tục quát hai tiếng, những người Thái Lan đó dường như cũng có chút nghi hoặc, bước chân khựng lại.

Tô Bằng quay đầu lại, nhìn tên dẫn đầu và gã râu quai nón kia, nói:

“Tất cả mọi người bình tĩnh chút đi, chúng ta ra ngoài lần này, đều bởi vì có chuyện, không ai muốn bên trong lại xảy chuyện ngoài ý muốn, ta và vị đại ca kia giống nhau, cũng không muốn làm gì cả, nhưng mà, vị đại ca dẫn đầu này, ngươi cũng thấy đấy, trong này điều kiện thật sự quá kém, chúng ta không thể nào ở lại được, ở một đêm như vậy cũng dễ xảy ra chuyện.”

“Điều kiện như vậy thật sự quá kém... Cho dù không thể đổi nơi khác, ít nhất để tự chúng ta đến nơi quanh đây mua vài cái ra giường, đồ dùng sinh hoạt gì đó chứ, vừa rồi lúc ngồi xe ta có thấy, gần đây vẫn có khu dân cư, cũng có cửa hàng, chúng ta mua ra giường, ráng nhịn cũng có thể ở một đêm.”

Tô Bằng nhìn thử người hai bên, nói với người của hai bên.

Hai bên nghe Tô Bằng nói thế, đều cảm thấy nói rất hợp tình hợp ý, mục đích của tên dẫn đầu kia là đưa những người này an toàn đến đích, tình hình bọn họ bây giờ, ít nhiều nói chút danh dự, không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Còn bọn người gã râu quai nón, cũng là trừ chuyện này, bước tiếp theo bọn họ muốn tới châu Úc, có chuyện quan trọng cần làm, cũng không thể trì hoãn được, không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn động tay động chân.

Vừa rồi hai bên giương cung bạt kiếm, tình cảnh căng thẳng, là vì bên gã râu quai nón ngôn ngữ bất đồng, hơn nữa mang theo rất nhiều thứ quý giá, cho rằng tên dẫn đầu muốn gây bất lợi cho bọn họ, có thể muốn lật lọng chơi đểu bọn họ, mới chuẩn bị động võ, bây giờ nghe Tô Bằng phiên dịch, biết chuyện không nghiêm trọng như vậy, cũng dần dần tỉnh táo lại.

Tên dẫn đầu liếc nhìn Tô Bằng, lại nhìn thử bọn người râu quai nón đằng sau, chậm rãi nói một câu, nói:

“Nếu không phải trong các ngươi còn có người hiểu chuyện, ta nhất định cho các ngươi đẹp mặt.”

Nói xong, hắn quay đầu lại, nói gì đó với đám người Thái Lan kia, đám người kia, cũng bình tĩnh lại, chầm chậm buông thứ trong tay xuống.

Gã râu quai nón kia, nhìn thấy mọi chuyện đại khái lắng xuống, đưa tay tháo kính râm đeo trên sống mũi, nói với tên dẫn đầu kia:

“Ta và huynh đệ của ta không muốn làm lớn chuyện, nhưng nếu thật sự ầm ĩ, bên hơn chưa chắc là các ngươi, hôm nay vị huynh đệ kia nói rất có lý, coi như xong, nhưng đừng tưởng rằng chúng ta dễ bắt nạt.”



Nói xong, bàn tay to túm lấy khung giường bằng sắt bên cạnh, sau đó dụng lực vặn một phát, chỉ thấy khung sắt phát ra âm thanh ken két, nhanh chóng bị hắn bóp đến biến dạng.

Tên dẫn đầu kia lộ rõ sửng sốt, khung sắt này mặc dù có chút rỉ sắt, nhưng cũng cực kỳ cứng rắn, vừa rồi còn rộng năm centimet, dày hai milimet, gã râu quai nón này không ngờ bóp một cái liền biến hình, là đủ nói rõ lực tay hắn rất khủng bố.

Có điều, hắn lập tức thu lại vẻ mặt hoảng sợ, hừ lạnh một tiếng, không quan tâm bọn người Tô Bằng, tự mình đi lại với đám người Thái Lan kia.

Gã râu quai nón nhìn bóng lưng rời đi của tên dẫn đầu kia cười lạnh hai tiếng, cũng không nhìn hắn nữa.

Quay đầu lại, mỉm cười biểu đạt thiện ý với Tô Bằng, sau đó vươn tay ra, nói:

“Vị bằng hữu này xin chào, vừa rồi cám ơn ngươi phiên dịch, ta là Lý Mục, xin hỏi ngươi là...”

Tô Bằng nghe thế, trong lòng chấn động, người này, đúng là Lý Mục!

Có điều Tô Bằng bề ngoài cũng không thay đổi gì, khẽ mỉm cười, đưa tay bắt tay cùng với đối phương, nói:

“Ta tên là Tề Dã.”

Tề Dã, chính là tên trong chứng minh nhân dân giả của Tô Bằng.

Hai người nắm tay, tuy nhiên cũng phát hiện, lực tay của đối phương đều hơn người.

“Anh bạn, ngươi lần này là đến Italia, hay là...”

Tô Bằng và Lý Mục râu quai nón tách khỏi tay nhau, hắn nhìn đồng hồ trên tay Tô Bằng, hỏi Tô Bằng.

“Có thể ở lại Italia, cũng có thể sẽ đi châu Úc.”

Tô Bằng nói, trên thực tế mục đích cuối cùng của Tô Bằng, chính là đi Canberra của Úc, bởi vì thông qua chặn tin nhắn của Triệu Thu hắn biết, hơn hai tháng sau, ở Canberra Úc sẽ có một buổi off của người chơi Tán Nhân, mục đích của Tô Bằng, chính là tham gia buổi off này, để có được một vài tin tức.

“Thật trùng hợp, chúng ta cũng đi Úc, xem ra còn đồng hành với nhau lâu rồi.”

Lý Mục nhìn Tô Bằng, trong miệng nói, ánh mắt lại liếc nhìn túi du lịch Tô Bằng đeo.

Tô Bằng lại giống như không hề phát hiện, chỉ là khẽ gật đầu.

Khi hai bên đều đang suy nghĩ, bước tiếp theo thăm dò như thế nào, đột nhiên có một người Thái Lan, đi tới.

Người này nói một câu tiếng Thái, nhìn thử mọi người, xoay lưng bỏ đi.

“Hắn nói cái gì vậy?”

Người của Lý Mục và những người còn lại, đều không hiểu tiếng Thái, nhìn về phía Tô Bằng hỏi.

“Hắn chuyển lời thay cho tên dẫn đầu kia, nói chúng ta có thể cử vài người đi mua chút đồ dùng sinh hoạt, nhưng nếu đi mất hoặc là tìm không thấy thì đừng trách hắn vứt chúng ta lại đây.

Tô Bằng nói với Lý Mục.

“Cũng được thôi.”

Lý Mục khẽ gật đầu, chỉ vài người ở sau lưng, sau đó nói:

“Đi, chúng ta đi mua đồ.”

Nói xong, hắn vỗ trán một cái, giống như quên cái gì đó, nói:

“Thiếu chút nữa đã quên rồi, chúng ta cũng đều không hiểu tiếng Thái... Người anh em, có thể giúp đỡ không, cùng chúng ta ra ngoài một chuyến?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook