Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 639: Món Đồ Gì Đó (Không Có 514)

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Tô Bằng trầm mặc một hồi lâu, lại không nghĩ ra nên nói cái gì.

Có điều hắn không muốn nhìn Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ lâm vào trong cảm xúc đau thương, trầm mặc một hồi lâu sau, vẫn mở miệng, dời đi chủ đề một chút nói:

“Sư huynh cuối cùng đã tìm được người hạ độc kia không?"

Từ Đạo Kỳ khẽ gật đầu, nói:

“Đã tìm được rồi, nhưng ta lại không thể làm cái gì được... Chất độc này căn bản không có giải dược, người bị hạ độc, không phải là người khác, mà chính là đệ đệ ruột thịt của Uyển Nhi."

“Ta lúc đầu, trong lòng cũng có chút tức giận, chẳng qua là thân phận của đệ đệ Uyển Nhi có chút đặc biệt, Uyển Nhi đối với hắn gửi gắm hi vọng thật lớn, mà còn đệ đệ của nàng cũng vô cùng không muốn xa rời nàng, cho nên đối với ta đặc biệt căm thù, cho là ta muốn cướp đi tỷ tỷ của hắn, vì vậy mới hạ độc ở trong chén rượu, cuối cùng lại hại Uyển Nhi."

“Ta tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn có thể thông cảm được tâm tình của Uyển Nhi, nàng hy vọng nhất là ta cùng với người nhà của nàng có thể hòa hợp ở chung, nhất định không hy vọng ta làm cái gì với đệ đệ của nàng, cho nên ta cũng không biết làm sao với đệ đệ của nàng, chỉ đành mang theo Uyển Nhi đã trúng độc trở về núi Tử Hà."

“Đã nhiều năm như vậy, bây giờ ta với người nhà Uyển Nhi cũng không sinh ra hận ý gì nữa, chỉ hy vọng Uyển Nhi có thể sớm ngày tỉnh lại."

Tô Bằng nghe vậy, cũng không khỏi thở dài một tiếng.

Trong mười năm này, Đại sư huynh nhất định phải chịu không ít khổ, cũng vì Đông Phương sư tẩu làm rất nhiều chuyện.

Không nói những thứ khác, chỉ mỗi cái quan tài băng Phỉ Thúy này, Tô Bằng có một chút kiến thức về châu báu, biết được loại đồ như Phỉ Thúy này, ở trong hiện thực giá trị cũng cực kỳ trên trời, một đôi vòng tay pha lê lục Phỉ Thúy, đã có thể có giá mấy ngàn vạn thậm chí hơn trăm triệu.

Giá trị của Phỉ Thúy trong thế giới Tử Vong Luân Hồi, cũng chỉ cao hơn chớ không thấp hơn, nhất là hàn băng Phỉ Thúy này. Ngoại trừ là khoáng vật cực kỳ hiếm thấy ra, giá trị nhất định là con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, nếu bán đấu giá, sợ là mười vạn hai mươi vạn lượng hoàng kim cũng mua không được.

Một khối Phỉ Thúy hàn băng lớn như vậy, sư huynh lấy ở cực bắc, trên đường đi không biết đã gặp phải bao nhiêu gian nan khó khăn hiểm trở. Tuy rằng sư huynh chỉ là miêu tả bâng quơ nhẹ nhàng, Tô Bằng cũng có thể nghe ra bên trong ẩn chứa biết bao nhiêu gian khổ.

Không chỉ như vậy, mười năm này Đại sư huynh căn bản không có xuống núi, xem ra nguyên nhân cũng là bởi vì vị Đông Phương sư tẩu này.

Mà còn mỗi lần xuống núi cũng đều có thể là vì Đông Phương sư tẩu cần có kỳ vật băng hỏa.

Bởi vì Đại sư huynh là người cực kỳ biết rõ chừng mực, lại nói tiếp Đông Phương sư tẩu cũng không phải là người trong môn phái. Có thể còn chưa được sư tôn tán thành, mà Đông Phương sư tẩu hàng năm đều cần kỳ vật băng hỏa, giá trị cũng khoảng mấy ngàn lượng hoàng kim, này cũng coi như là một món tiền khổng lồ.

Chuyện này cũng không phải chuyện để Tam sư huynh cùng với tiểu sư tỷ nghiên cứu, bởi vì nghiên cứu của Tam sư huynh cùng với tiểu sư tỷ cuối cùng cũng đều là để tăng thực lực của Tử Hà Môn, hoặc là tăng thực lực của người trong môn phái. Mà còn chuyện của Đông Phương sư tẩu, lại không có giá trị đáng nói gì đối với môn phái.

Lấy thái độ làm người của Đại sư huynh, không có khả năng bởi vì chuyện này mà lấy việc công làm việc tư, không biết chừng mực mà nhờ người trong môn phái, cho nên mới có chuyện Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh ở quận Giang Ninh Tô Châu mười năm trước.



Hết thảy điều này, đều có thể là vì Đông Phương sư tẩu. Tình yêu này quả thật đáng quý.

Chẳng qua là Tô Bằng suy nghĩ một lát, lại phát hiện, mình ngoại trừ có thể vì Đại sư huynh cung cấp một số kỳ vật băng hỏa ra, cũng không có cách nào giúp Đại sư huynh được.

Lúc này, Từ Đạo Kỳ dường như đã từ bên trong cảm xúc đau thương phục hồi lại một chút, hắn nói với Tô Bằng:

“Tiểu sư đệ, cám ơn ngươi, không chỉ là bởi những băng hỏa kỳ vật này, mà ta cũng đã rất lâu rồi không có nói những chuyện này với người khách, nói một chút với ngươi, trong lòng ta giống như thoải mái một chút."

Tô Bằng nghe xong, yên lặng gật đầu, ngay lúc này nói gì cũng không tốt, Tô Bằng chỉ có thể nói:

“Sư huynh không nên quá mức đau thương, chú ý thân thể của mình một chút."

Từ Đạo Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó lại nhìn thoáng qua quan tài băng Phỉ Thúy, nói với Tô Bằng:

“Xin lỗi tiểu sư đệ, ta muốn một mình ngồi ở trong này một hồi, nói chuyện với Uyển Nhi, ngươi đi về trước đi, chuyện truyền thụ kiếm ý võ công cho ngươi, sư tôn đã nói với ta rồi, chờ thêm hai ngày nữa, ta sẽ đi tìm ngươi."

Tô Bằng nghe xong, gật gật đầu, nói:

“Sư huynh bảo trọng"

Hắn nhìn thoáng qua Từ Đạo Kỳ, lại nhìn thoáng qua Đông Phương Uyển Nhi trong quan tài băng Phỉ Thúy, than thở nhẹ một tiếng, liền rời đi khỏi nơi này.

Đi đến lối ra của thạch thất, Tô Bằng quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong mắt Từ Đạo Kỳ hàm chứa thâm tình, đưa tay đặt ở trên quan tài băng Phỉ Thúy, nhìn Đông Phương Uyển Nhi bên trong, Tô Bằng khẽ lắc đầu, rời khỏi nơi này.

...

Đi ra khỏi thạch thất của Đại sư huynh, trong lòng Tô Bằng có chút nặng nề, không ngờ Đại sư huynh võ công như thế, nhưng vẫn có một chút chuyện không như ý được.

Điều này làm cho Tô Bằng không khỏi nghĩ đến mình, trên một mặt nào đó, mình và Đại sư huynh cũng là hết sức tương tự.

Chẳng qua là mình cũng không có một người yên đang sinh tử khó dò, nhưng mà tình cảnh này lại rơi vào trên người ông nội mình.

Hi vọng mau chóng có thể cứu được ông nội."



...

Sau khi Tô Bằng trở lại trúc lâu của mình, không có chuyện gì liền đăng xuất khỏi trò chơi.

Sau khi đăng xuất khỏi trò chơi, Tô Bằng lấy di động qua, gọi điện thoại cho A Triết, hỏi thăm một chút về tiến độ chế luyện Ngưng Thần Đan mà mình cần.

A Triết oán trách Tô Bằng một hồi, nói hắn nói chuyện không tính toán gì hết, vốn là đã nói sẽ đi gặp bọn hắn vậy mà rốt cuộc không đi.

Mà còn Tô Bằng không nói gì, có điều đem loại kỳ độc của Đông Phương Uyển Nhi nói cho A Triết, hỏi A Triết một chút xem có biện pháp gì hay không.

A Triết nghe xong, trầm mặc suy tư một hồi lâu, nhưng mà cuối cùng kết luận đưa ra lại khiến cho Tô Bằng có chút thất vọng.

“Xin lỗi, cái này ta cũng không có biện pháp gì được, nghe ngươi miêu tả, người nọ có thể là trúng kỳ độc băng hỏa tuyệt mạch. Loại độc này căn bản không phải do người chế thành, ta từng nghe sư phụ nói qua, hắn nói đó là một trong số ít những kỳ độc trong thiên hạ mà hắn cũng không có cách gì giải được. Sư phụ không có cách gì, ta cũng như vậy."

A Triết ở trong điện thoại, nói với Tô Bằng như thế, Tô Bằng nghe xong khẽ thở dài một hơi, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

...

Ngày hôm sau, Tô Bằng đăng nhập vào trò chơi, sư huynh, sư tỷ, sư thúc trong môn phái mình cũng đã gặp, tạm thời nếu không có chuyện gì khác liền tiếp tục ở trên núi tu hành tam hợp kiếm, tàn thức của mình.

Qua một ngày, Tô Bằng huy kiếm sợ là đã hơn một vạn lần, dần dần, hắn dường như có lẽ đã tìm được một số phương pháp rồi, cảnh giới ' Song hợp' của tàn thức, tam hợp kiếm, Tô Bằng cảm giác mình đã đạt đến trạng thái giới hạn đột phá, chỉ cần một cơ hội là có thể đột phá được.

Chỉ là cơ hội này, dường như tìm được cũng không dễ, Tô Bằng ngược lại cũng không nóng nảy, không vội vàng ham thành công, chỉ cầu nước chảy thành sông.

Buổi tối, Tô Bằng trở lại trong trúc lâu, hắn hôm nay không có ý định đi ra ngoài, mà là định ở trong trúc lâu, kiểm kê một chút những thứ ở trên thân.

Bên trong túi Càn Khôn của hắn, qua thời gian dài như vậy đã thu rất nhiều bảo vật, rất nhiều đồ vật này nọ đều ném ở bên trong túi Càn Khôn, khó tránh khỏi có chút lộn xộn. Hôm nay hắn chính là muốn kiểm kê một chút, xử lý những đồ vô dụng, những thứ thường xuyên sử dụng đặt ở nơi dễ lấy, tránh cho sau này lúc dùng lại luống cuống tay chân.

Lần này thanh lý, tốn của hắn không ít thời gian, có điều cũng làm cho hắn tìm được mấy đồ vật đã bỏ vào túi Càn Khôn từ rất sớm mà có lẽ vốn đã quên mất.

Lúc sửa sang gần xong, Tô Bằng chợt thấy trong túi Càn Khôn có vật gì đó, hắn 'ơ' một tiếng, đem vật gần như đã bị bỏ qua kia cầm lên.

Nhìn vật này, Tô Bằng phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nói:

“Ta sao lại quên vật này được chứ? Nếu dùng tốt vật này há không phải có thể giúp Đại sư huynh giải kỳ độc trên người Đông Phương sư tẩu sao? !!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook