Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 694: Mượn Một Trăm Người Cho Hẳn Hai Trăm

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Tô Bằng nhớ kỹ tướng mạo của người này, trong lòng thầm nghĩ.

Bạch y nhân kia thấy Tô Bằng phá giải thủ đoạn nhỏ của hắn, không khỏi hừ một tiếng, cũng không tiếp tục động tác nữa, đi theo Dương hội trưởng kia rồi.

Tô Bằng nhìn bóng lưng những người này rời đi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.

Hắn cũng không phải là suy tư người này vì sao muốn bêu xấu mình, có lẽ đơn giản là ghen tị mà thôi, Tô Bằng để ý là Dương hội trưởng này đến tột cùng là thân phận gì, thế nhưng lại có thể sai khiến những thủ hạ này.

Năm hắc y nhân trước không đề cập tới, nhưng thanh niên bạch y mới vừa rồi kia, Tô Bằng có thể chắc chắn thứ người này mới vừa thi triển rồi tuyệt đối không phải là võ công, mà là pháp môn của một loại pháp thuật.

Thứ pháp thuật này ở thế giới Tử Vong Luân Hồi tuy rằng cũng không tính là hiếm thấy, nhưng cũng tương đối mà nói, võ giả bình thường vẫn có rất ít cơ hội trực tiếp tiếp xúc đến cái này.

Mà còn mới vừa rồi thanh niên bạch y kia, vừa rồi tập kích một chút tuy rằng uy lực không mạnh nhưng Tô Bằng có thể khẳng định là pháp thuật.

“Thật là kỳ lạ... Nhìn thanh niên bạch y, còn có đám người còn lại cũng không phải giống như là người của Chân thần giáo, Dương hội trưởng kia cũng không phải, nhưng mà sao lại đi cùng một chỗ Chân Thần Giáo người của Chân Thần Giáo? Theo ta được biết, người của Chân Thần Giáo hình như rất có tính bài ngoại mà..."

Trong lòng Tô Bằng không khỏi suy tư.

“Phụ thân, ngươi cứ như vậy đem người cho bọn họ mượn sao?"

Ngay lúc này, thanh âm của Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi vang lên, đánh gảy suy nghĩ của Tô Bằng, chỉ nghe thành chủ Đặc Mục Nhĩ nói như thế này:

“Vậy ngươi cho rằng nên làm như thế nào, Uyển nhi?"

Thành chủ Đặc Mục Nhĩ nghe xong, hỏi ngược lại.

Không đợi Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi đáp lời, thành chủ Đặc Mục Nhĩ tiếp tục nói:

“Mặc dù không rõ mục đích của bọn họ là gì, nhưng ta quả thật có hứa hẹn với bọn họ, bọn họ cũng đã hoàn thành, ta cũng không thể bội bạc. Năm trăm người cũng không tính là nhiều, chúng ta xuất ra chừng này, mà nữ nhân kia còn đồng ý sau này sẽ mang lại cho thành Quy Tư Càn thêm nhiều tài nguyên. Ta tất nhiên cũng phải tỏ ý một chút."

“Nhưng phụ thân, mục đích cuối cùng của bọn họ là cái gì, sau khi tìm thấy được thành thị bị mất kia lại làm cái gì, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả!"

Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi nghe xong, không khỏi bất mãn nói, chỉ nghe nàng nói:

“Ta với Dương hội trưởng kia, luôn cảm thấy khó có thể tín nhiệm được, cảm giác bọn họ thần thần bí bí. Tính toán khẳng định không nhỏ, ta là sợ bọn họ mang lại cho thành Quy Tư Càn tai họa gì... Ta cuối cùng có một loại dự cảm, những người đó mang lại cho thành Quy Tư Càn, khẳng định không phải là chuyện tốt gì."



Bản thân nghe xong lời của nữ nhi, thành chủ Đặc Mục Nhĩ cũng hơi hơi thở dài một tiếng, nói:

“Ta cũng biết, mục đích của bọn họ không rõ ràng, nhưng thân là thành chủ, ta phải lo lắng cho sự phát triển ngày càng tốt lên của thành Quy Tư Càn. Việc làm của bọn họ, trước mắt xem ra đối với thành Quy Tư Càn có lợi không ít, vậy cứ để cho bọn họ làm đi."

Nói xong câu này, ánh mắt của thành chủ Đặc Mục Nhĩ rơi vào người Tô Bằng, nói với Tô Bằng:

“Tô Bằng, Dương hội trưởng kia tên là Dương Hi, giống như ngươi là người đến từ trung nguyên. Ngươi định đối đãi với người này như thế nào?"

Tô Bằng nghe xong, cân nhắc dùng từ một chút, nói:

"Về bản thân Dương hội trưởng, ta không nhìn ra cái gì, chẳng qua là nhìn mấy hắc y nhân bên người nàng, dường như lai lịch không có vẻ tốt đẹp lắm."

Nói xong những lời này, Tô Bằng đem ánh nhìn về phía thành chủ Đặc Mục Nhĩ, quan sát hắn có phải vẻ mặt biến hóa không, hắn nói như vậy chính là muốn thử dò xét mình, thành chủ Đặc Mục Nhĩ này có biết rõ lai lịch của những người Chân Thần Giáo đó hay không.

Dựa theo phong cách hành sự trước sau như một của Chân Thần Giáo, mỗi người trong bọn họ đến nơi nào phát triển, cũng đều trước tiên đem những người có quyền thế vô cùng ở nơi đây phát triển trở thành giáo đồ của họ, Tô Bằng cũng không quá chắc chắn thành chủ thành Quy Tư Càn này có phải cũng bị kéo xuống nước hay không.

Chỉ là vẻ mặt của thành chủ Đặc Mục Nhĩ rất tự nhiên, dường như cũng chấp nhận nói:

“Ta cũng quan sát được điểm này, thủ hạ của Dương Hi kia chính là một đám người pha tạp, dường như không cùng một lai lịch, lại càng làm cho ta khó có thể phán đoán được thân phận chân thật của nàng."

Tô Bằng nhìn mặt mà nói chuyện, lại không phát hiện thành chủ Đặc Mục Nhĩ này có cái gì dị thường.

"Hừm, thành chủ Đặc Mục Nhĩ, chúng ta tới đây cũng khá lậu rồi, nhưng lại thiếu chút nữa quên mất mục đích tới đây, thành chủ đại nhân còn chưa nói, có đáp ứng cho bằng hữu của ta mượn người đi tìm kiếm trong sa mạc để cứu người hay không?"

Lúc này, Âu Dương Khánh đột nhiên mở miệng, nói với thành chủ.

“Ha ha, các ngươi không cần phải nóng vội, Tô Bằng cứu nữ nhi của ta, ta tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, tuy rằng trước mắt ta cũng thiếu người, nhưng vẫn có thể tìm ra một số người, các ngươi chỉ muốn mươn một trăm người thôi phải không? Ta cho ngươi mượn hai trăm người."

Trên mặt thành chủ Đặc Mục Nhĩ lộ ra một nụ cười dường như mang theo ý tứ hàm xúc sâu sắc nào đó.

Nói xong, hắn quay đầu nói với nữ nhi của hắn:

“Uyển nhi, ngươi hôm nay kiểm tra hộ vệ của tên hư hỏng Ba Cáp Nhĩ một chút, ta đoán chừng người của bộ tộc Qúy La Kiền có thể mượn hơi được bảy tám trăm người, ngươi chọn lựa ra một phần tư còn có thể dùng được, lưu trong thành, sáu trăm người khác thì ngày mai cho bọn Dương Hi bốn trăm, hai trăm còn lại cho Tô Bằng đi, đương nhiên, từ trong đám người chúng ta tín nhiệm sẽ chọn ra một thủ lĩnh có uy vọng, thay thế Tô Bằng quản lý những người này, để cho Cam La chỉ huy bọn hắn đi."

Tô Bằng nghe xong, trong lòng suy nghĩ.

Thành chủ Đặc Mục Nhĩ muốn thanh lý người của bộ tộc Qúy La Kiền ra khỏi thành Quy Tư Càn, mục đích đã rất rõ ràng, chính là muốn cắt giảm thế lực của bộ tộc này ở thành Quy Tư Càn.



Loại động tác rút giây động rừng này, chẳng lẽ là thành chủ muốn động thủ với bộ tộc Qúy La Kiền?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng khẽ động, nói:

“Thành chủ đại nhân, ta ở trong sa mạc hành động có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, những hộ vệ kia nếu là có người chết thì..."

“Ngươi là đi thám hiểm, sa mạc đương nhiên nguy hiểm so với bình thường, có người chết cũng là chuyện bình thường... Hộ vệ tầm thường chết thì đành chịu, có điều thủ lĩnh Cam La thì lại là lão nhân bên cạnh ta, ngươi phải bảo hộ an toàn của hắn, những người còn lại thì tùy ý."

Thành chủ Đặc Mục Nhĩ nói.

Tô Bằng nghe xong, nhìn thành chủ Đặc Mục Nhĩ một cái, chỉ thấy trong mắt hắn lộ ra một ánh mắt rất nội hàm, Tô Bằng cùng với ánh mắt hắn mắt đối mắt, liền từ trong mắt hắn nhìn ra suy nghĩ "Làm như thế nào, ngươi tự biết."

Trong lòng Tô Bằng không khỏi than thở nhẹ một tiếng, ý tứ của thành chủ Đặc Mục Nhĩ rất rõ ràng, những hộ vệ này, chính là cho Tô Bằng dùng để đi tìm cái chết, chết một người thiếu một người dù sao cũng là bị người khác làm, bản thân thành chủ Đặc Mục Nhĩ không tiện trực tiếp giết chết bọn họ, ngược lại hi vọng mượn tay Tô Bằng giết chết mấy người.

Tô Bằng khẽ lắc đầu, quả nhiên làm sai đội ngũ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Có điều chuyện này, Tô Bằng cùng với thành chủ Đặc Mục Nhĩ ngầm hiểu lẫn nhau, Tô Bằng gật đầu, sau đó lại nói:

“Nhân thủ hộ vệ thật ra cũng có, thành chủ có thể cho mượn một số người tinh thông việc sinh tồn trong sa mạc giúp ta hay không? Dù sao trong sa mạc cần thiết có những chuyên gia như thế."

“Người như vậy ta lại không có bao nhiêu, đều đã cho bọn Dương Hi. Có điều nếu ngươi cần, có thể tìm một người trong thành Quy Tư Càn tên là A Đỗ Lạp, hắn là thủ lĩnh của một thương đội, có điều thương đội gặp phải bão cát toàn bộ hàng hóa giữ không được nên đã phá sản. Nhưng mà người này lại rất có bản lĩnh, ở trong bão cát mà làm cho hơn chín mươi trong thương đội hơn một trăm người sống sót, là một người có bản lĩnh, chỉ cần ngươi có đầy đủ tiền tài ta nghĩ hắn sẽ hết sức vui vẻ phục vụ cho ngươi."

Thành chủ Đặc Mục Nhĩ nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, ghi nhớ cái tên này, gật đầu nói:

“Ta xin phép rời khỏi đây, phải đi tìm hắn."

“Được. Tô Bằng, người đã đáp ứng của ngươi ta sẽ giao cho ngươi vào chạng vạng ngày mai, ta nghĩ, ngươi cũng không muốn cùng đi tìm kiếm với những người của bọn Dương Hi đó đúng không?"

Thành chủ Đặc Mục Nhĩ mang theo ánh mắt kinh nghiệm lõi đời, nói với Tô Bằng.

"Nếu đã như thế thì xin đa tạ thành chủ Đặc Mục Nhĩ, Tô Bằng cũng không còn chuyện gì khác, liền cáo từ trước."

Tô Bằng gật đầu, chắp tay thành chủ với thành chủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook