Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 60: Ngọn nguồn chân tướng

Hoàng Kim Hải Ngạn

15/04/2015

Nhìn thấy xác nữ trên giường của Hoắc Tư Kiệt, nhất thời, biểu tình của mọi người cực độ đặc sắc.

Thiếu nữ bộ khoái áo vàng cầm đầu kia, khuôn mặt đầu tiên là ửng đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, nhưng nghĩ đến bản thân mình vẫn là bộ khoái, lại lập tức xoay đầu lại, đám thiếu hiệp hiệp nữ kia đều kinh hãi, không ít người còn hét thất thanh, mấy hiệp muội không khỏi thét chói tai, mà mấy thiếu hiệp đứng với nhau, ánh mắt không thể nào tin nổi, đồng loạt nhìn lại Hoắc Tư Kiệt.

Giờ phút này sắc mặt của Hoắc Tư Kiệt trắng bệch, trong nháy mắt không còn huyết sắc, trong miệng thầm thì:

“Không có khả năng... Không có khả năng... Rõ ràng ở trong phòng của hắn... Rõ ràng ở trong phòng của hắn..."

Mà lão bản với hỏa kế của khách điếm, sắc mặt của cả đám so với Hoắc Tư Kiệt cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhìn cái xác nữ trên giường, mắt trừng líu lưỡi, lão bản trung niên kia mặt xám như tro tàn, ngón tay run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không nên lời.

“Người nọ là hiềm nghi lớn nhất, không thể để cho hắn chạy thoát!"

Sau lưng Hoắc Tư Kiệt, lúc này một tiếng khiển trách của Âu Dương Khánh vang lên, cũng đã làm kinh động đến thiếu nữ váy vàng nhạt cùng với những bộ khoái, ba người bộ khoái rút đao đeo ở thắt lưng ra, đứng ở phía trước phía sau Hoắc Tư Kiệt, chuẩn bị vây bắt hắn.

Các thiếu hiệp nữ hiệp xung quanh đều nghẹn ngào, hai nữ hiệp vừa mới thét chói tai xong, gương mặt có chút ửng đỏ, lại có chút trắng bệch, vẻ mặt không dám tin mà nhìn Hoắc Tư Kiệt, trong mắt toát ra đủ loại khiếp sợ, cũng không biết là sợ hãi, hay là thanh âm rơi vỡ của hình tượng nam thần thần tượng trong suy nghĩ của mình.

Hoắc Tư Kiệt ngơ ngác ngây ngốc, nhìn ánh mắt hai hiệp muội bên cạnh đang nhìn mình vừa xa lạ vừa tràn đầy sợ hãi kia, ánh mắt này trong mắt Hoắc Tư Kiệt, mang theo nỗi thất vọng thật sâu, Hoắc thiếu hiệp tuy rằng bình thường giống như không thèm để ý đến tình cảm của hai hiệp muội này, lúc này lại dường như đánh một quyền đả kích mạnh mẽ vào trong lòng hắn... Nhưng bản thân hắn cũng là trong lòng có quỷ, không dám nhìn thẳng cái xác nữ trên giường kia.

“Ngươi có hiềm nghi lớn nhất, theo ta đến nha môn một chuyến!"

Thiếu nữ áo vàng nhạt kia, lúc này cũng kịp phản ứng, quay đầu lại, rút ra thanh đoản đao được tạo hình có hơi chút kỳ lạ kia, nói với Hoắc Tư Kiệt.

“Không... Ta..."

Hoắc Tư Kiệt giống như rơi vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt, một mặt giống như là muốn chống lại chạy trốn, về mặt khác, lại như kèm them một ít sợ hãi, tựa hồ là sợ thanh danh của mình cứ như vậy sẽ quả thật bị phá hủy!

Tô Bằng thấy một màn như vậy, chen lời nói:

“Mọi người cẩn thận, Hoắc Tư Kiệt cưỡng gian rồi giết chết cô gái này chính là đệ tử chính thức của phái Hằng Sơn, võ công không kém, không nên để hắn làm bị thương!"

Nghe xong lời của Tô Bằng, mấy người bộ khoái chung quanh mặt liền biến sắc, bọn họ không ngờ nghi phạm này lại là đệ tử chính thức của một đại môn phái, đệ tử chính thức của một đại môn phái đó, không những nổi danh mà còn có quan hệ vững chắc lợi hại, trong lòng không khỏi cẩn thận, đều tự mình lùi nửa bước.

“Các ngươi đừng vội nghe hắn nói bậy... Ta... Ta là vô tội!"

Hoắc Tư Kiệt nghe xong, không khỏi càng thêm lo sợ không yên, la lớn, nhưng vẫn nắm lấy chuôi kiếm trong tay!"

“Cẩn thận! Hoắc tặc tử này sắp ra tay đả thương người!"

Âu Dương Khánh lửa cháy thêm dầu, ở một bên la lớn.

Đám bộ khoái nghe xong, lập tức khẩn trương lên, cả đám càng nhìn chằm chằm vào Hoắc Tư Kiệt, sợ hắn ngay sau đó liền đả thương người khác.

“Các ngươi không nên nghe những người này nói bậy! Hoắc thiếu hiệp là đệ tử danh môn chính phái, sao lại có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này? Đích thị là bị người hãm hại! Chúng ta nên tỉnh táo lại, sau khi điều tra rõ ràng rồi lại nói sau!"

Một thiếu hiệp bên trong đám người của Hoắc Tư Kiệt, hiếm thấy có được đầu óc suy nghĩ, cũng là biết rõ nếu Hoắc Tư Kiệt thật sự động thủ, liền chết với tội danh cưỡng gian rồi giết chết nữ tử nhà lành, công khai chống lại lệnh bắt, đả thương bộ khoái, bỏ trốn tội danh, không khỏi la lớn.

Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp kia, cũng không phải là hoàn toàn ngu xuẩn, nghe xong một tiếng này của đồng bạn, không khỏi tỉnh táo lại, biết mình lúc này nếu động thủ, mới là thật sự hết rồi, lúc này nếu theo người ta điều tra, đối phương sẽ xem thân phận đệ tử chính thức của phái Hằng Sơn của mình, sẽ không bị đắc tội quá lớn, cho dù bị giam cầm, người của phái Hằng Sơn cùng với ca ca của mình biết chuyện này, cũng nhất định sẽ tới giải cứu mình, tính toán rõ ràng xong, tay của hắn chậm rãi buông khỏi chuôi kiếm, tuy rằng trên mặt vẫn còn là trắng bệch giống như tro tàn, nhưng vẫn khắc chế được sự sợ hãi của bản thân, nói:

“Ta... Ta là oan uổng, ta nguyện ý đi đến quan phủ, hiệp trợ điều tra."

"Như thế là tốt nhất."

Thiếu nữ áo vàng nhạt kia thấy Hoắc Tư Kiệt dường như không có ý định chống cự nữa, mới yên lòng, dặn dò hai gã bộ khoái bên cạnh nói:



"Tháo bội kiếm của hắn ra."

Hai gã bộ khoái cẩn thận đi lên phía trước, Hoắc Tư Kiệt thấy thế, thở dài một tiếng, cũng không chống cự, đem bội kiếm trên người đưa cho bộ khoái, mình cũng thuận theo, bị ba người bộ khoái vây vào giữa.

“Chư vị hiệp sĩ, nơi này là hiện trường quan trọng, trước tiên phải giữ cho chỗ này không được để người làm lộn xộn, ta đem nghi phạm này giải đến nha môn trước, lát nữa sẽ có bộ khoán và ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi, lão bản, trách nhiệm duy trì hiện trường liền giao cho ngươi."

Thiếu nữ áo vàng nhạt nói với bốn phía, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua Tô Bằng, trong lòng Tô Bằng không thẹn, cùng nàng mặt đối mặt, thiếu nữ này nhìn một hồi, ánh mắt dời đi, sau đó cùng với ba người bộ khoái kia, kẹp lấy Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp dẫn đi.

“Ha ha ha ha... Đúng là hả lòng hả dạ quá mà!"

Âu Dương Khánh thấy vậy, cười ha ha, dẫn đến mấy người thiếu hiệp kia trợn mắt nhìn, Âu Dương Khánh lại hoàn toàn không thèm để ý tới, vẫn cười hết sức khoái trá.

Tô Bằng thấy không có người chú ý hắn, mới kéo ống tay áo Âu Dương Khánh một chút, hỏi Âu Dương Khánh:

“Âu Dương huynh, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Tiểu đệ vẫn còn không hiểu ra sao..."

“Chúng ta xuống lầu đi, ta sẽ kể lại tỉ mỉ cho ngươi..."

Âu Dương Khánh cười hắc hắc, thấp giọng nói với Tô Bằng...

...

Chưởng quầy của khách điếm này ngược lại xui xẻo cùng cực, khách trọ nghe nói khách điếm xảy ra án giết người đều rối rít tiến đến yêu cầu trả phòng, chưởng quầy của khách điếm cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải lần lượt trả lại tiền, trong lòng đem tám đời tổ tông của Hoắc thiếu hiệp ra ân cần thăm hỏi một lần.

Lúc này, lại nói đến ba người Tô Bằng, Âu Dương Khánh còn có Phó Dịch sau khi xuống lầu, đi trên đường cái ở bên ngoài, Âu Dương Khánh liền chuyện đã xảy ra tối nay nói lại một lần.

Hóa ra, sau khi dùng xong cơm tối, Tô Bằng đầu tiên là trở lại phòng, người thứ hai ăn xong chính là Âu Dương Khánh, Phó Dịch bởi vì vốn chú trọng dưỡng sinh ăn chậm nhai kỹ, nên là người ăn chậm nhất, do đó chưa có rời bàn.

Mà Âu Dương Khánh trở lại gian phòng của mình, mở cửa sổ ra để hóng mát, phòng của hắn vừa vặn cùng một tầng lầu với phòng của Tô Bằng, bởi vì góc độ mở cửa sổ, có thể nhìn ra xa xa, vừa vặn có thể thấy cái ngõ tối kia.

Vừa mới mở cửa sổ ra, Âu Dương Khánh đột nhiên phát hiện, hơn mười thước bên ngoài cửa sổ, giống như cũng là một cái tiểu lâu trong khách điếm, cửa sổ đột nhiên mở ra, sau đó, một người bối rối sử dụng khinh công, từ trong cửa sổ nhảy ra, hoảng hốt chạy bừa, trốn chạy theo một hướng.

Mà người này, chính là Hoắc thiếu hiệp của phái Hằng Sơn, Hoắc Tư Kiệt.

Lúc này Âu Dương Khánh nổi lên lòng hiếu kỳ, Hoắc thiếu hiệp này cũng đặt phòng ở cùng khách điếm này với mình, mà không phải mới vừa nói đi lục soát dâm tặc sao? Sao lại xuất hiện ở trong phòng tầng hai của khách điếm kia vậy, còn phải phá cửa sổ mà chạy, bối rối như thế?

Khinh công của Âu Dương Khánh cũng không phải là kém, lúc này từ cửa sổ nhảy ra ngoài, vun vút mấy cái, liền từ cửa sổ nhảy vào trong tiểu lâu mà Hoắc Tư Kiệt đã chạy ra kia.

Vừa tiến vào, Âu Dương Khánh đã phát hiện, trên giường phòng này, có một nữ tử thân thể trần truồng, chết ở trên giường, Âu Dương Khánh tiến lên xem xét, thân thể cô gái này ửng hồng, nhiệt độ cơ thể vẫn còn giống như người bình thường, nhưng đã chết đi, hạ thể chảy ra tinh dịch, cổ tựa hồ bị người bóp chặt nên hít thở không thông mà chết.

Kinh nghiệm giang hồ của Âu Dương Khánh phong phú đến mức nào chứ, lập tức suy đoán ra, đây là cưỡng gian rồi giết chết, hung thủ kia, tám chín phần mười dạ Hoắc thiếu hiệp.

Thật ra thì dựa theo bản tính của Âu Dương Khánh, mấy chuyện thế này thật ra thấy cũng không có gì, nếu là thật sự lên cơn động dục, bắt hai Tiểu nương tử tới vui chơi cũng không có gì là không thể, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện gì không thể tha thứ được, chẳng qua là bản thân Âu Dương Khánh không yêu thích phương thức này lắm mà thôi, nhưng lúc này người cưỡng gian rồi giết chết chính là đệ tử chính thức của danh môn chính phái, lại làm cho Âu Dương Khánh nổi lên hứng thú, năm xưa Âu Dương Khánh đã từng bái sư danh môn chính phái rồi bị cự tuyệt, hơn nữa còn ngang ngược nhục nhã hắn, nói hắn không phải là kỳ tài luyện võ, về sau lại cơ duyên xảo hợp mới thu được một thân võ nghệ, trong lòng đối với danh môn chính phái một chút thiện cảm cũng hoàn toàn không có, bình sinh thích nhất thấy những đại môn phái này bị chê cười, lúc này nổi lên hưng trí bừng bừng, từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, đuổi theo Hoắc Tư Kiệt kia.

Chẳng qua là Hoắc Tư Kiệt kia giống như thất hồn lạc phách, ở trong trấn Hồ Phàn Dương mò mẫm như con ruồi không đầu, Âu Dương Khánh đi theo một hồi liền mất kiên nhẫn, buông tha cho gã, trở lại tửu lâu.

Nhưng mới vừa trở lại tửu lâu, chợt nghe lão bản khách điếm kia hỏi Âu Dương Khánh có phải là Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp hay không, Âu Dương Khánh cảm thấy kỳ quái, liền giả mạo nói là bạn tốt của Hoắc Tư Kiệt, chưởng quầy liền đưa cho Âu Dương Khánh một phong thư, nói là có người đi đường nhận ủy thác của người khác đưa tới, Âu Dương Khánh mở phong thư ra, thấy bên trong ghi:

“Hoắc thiếu hiệp, trong phòng tên Tô Bằng người Giang Ninh kia, có một xác nữ bị bóp chết, xin nhanh chóng báo quan đến điều tra."

Lúc này Âu Dương Khánh cảm giác có vấn đề, đem thư thả lại trong phong thư, còn mình đi tới phòng của Tô Bằng, dùng đao đẩy cái chốt cửa của phong Tô Bằng ra, sau khi đi vào, quả nhiên phát hiện một cái xác nữ, chính là xác nữ tử xinh đẹp chết ở trong phòng mà Hoắc Tư Kiệt chạy ra chỗ khách điếm mà hắn đã nhìn thấy kia, lại bị xếp đặt bày ra một tư thế cực kỳ cảm thấy thẹn.

Âu Dương Khánh đang cảm thấy ngạc nhiên, lúc này lại nghe được trong sân có dị động, hắn liền ẩn thân ngoài cửa, để lại một cái khe hở nhằm quan sát, thấy một người từ cửa sổ nhảy vào, sau khi nhìn một vòng, người nọ lại nhảy cửa sổ đi ra, Âu Dương Khánh thấy rõ ràng, người nọ chính là thiếu hiệp phái Hằng Sơn Hoắc Tư Kiệt!



Câu chuyện tiếp theo đã đơn giản hơn rất nhiều, Âu Dương Khánh thấy Hoắc Tư Kiệt nhảy khỏi cửa sổ đi rồi, liền ôm cái xác nữ đó chuyển qua đến giường trong phòng của Hoắc Tư Kiệt, sắp đặt lại đúng theo nguyên dạng, sau đó dùng nội lực đem cái chốt cửa phòng Tô Bằng kéo lên lại, sau đó liền trở lại trong phòng của mình để chờ... Quả nhiên chưa bao lâu, Hoắc Tư Kiệt liền dẫn theo một nhóm người đi lên, Âu Dương Khánh liền ra cửa ngăn lại, sau đó, Tô Bằng trở lại, chuyện đã xảy ra mọi người cũng đã biết.

Tô Bằng nghe xong, không khỏi âm thầm líu lưỡi, lại không nghĩ rằng, vụ án này có nhiều rối rắm đến như vậy.

Phó Dịch nghe xong, cũng khẽ vuốt chòm râu, nói:

“Nói như vậy, tuy rằng vụ án rắc rối, nhưng nàng kia lại thật sự là Hoắc Tư Kiệt cưỡng gian rồi giết chết!"

“Tất nhiên là đúng như vậy! Ha ha ha, ta đã nói sao ấy nhỉ? Những gã tự xưng là danh môn chính phái này, chính là một lũ che giấu chuyện xấu xa dơ bẩn, dưỡng lên cũng là một đám hèn hạ!"

Hôm nay Âu Dương Khánh nhìn Hoắc Tư Kiệt bị quan phủ bắt giữ, dáng vẻ bệ vệ toàn bộ đều bị tiêu tán, không khỏi hết sức khoái trá, cười ha ha, nói.

Lúc này Tô Bằng, ở trong lòng tự mình sửa sang lại một số tin tức vừa biết được.

“Dựa theo trình tự thời gian, hẳn là đầu tiên Hoa hòa thượng Diêu Thông bắt nữ tử xinh đẹp kia, sau đó ở trong phòng ý đồ bất chính, nhưng gặp phải chống cự, cảm thấy không có tình thú, liền trói nàng kia lại, đốt chút mê hương, còn bản thân mình thì rời đi, sau đó ở trên đường đi dạo gặp phải chúng ta, ta cùng với Phó Dịch, Âu Dương Khánh đến khách điếm ăn cơm, từ đó biết được chuyện dâm tặc từ chỗ thiếu nữ bộ khoái kia, bọn người Hoắc Tư Kiệt ra ngoài dò xét, có thể Hoắc Tư Kiệt tra được đầu mối gì đó, đã tìm đến khách điếm mà Diêu Thông ẩn thân, nhưng mà sau khi tiến vào... Đúng lúc thấy nữ tử bị hại kia, lúc ấy trong phòng đang đốt hương liệu thôi tình bá đạo của Tây Vực, bản thân Hoắc Tư Kiệt kia có thể bị nhiễm khói mê, lại thêm có thể bị nàng kia lung lạc ý chí, liền cùng với nàng kia hoan lạc một hồi."

"Sau đó, có thể là cửa sổ mở ra, hương mê giảm bớt, nữ tử đó cũng lấy lại được ý thức, lại phát hiện bị Hoắc Tư Kiệt cướp lấy trinh tiết liền kêu to, Hoắc Tư Kiệt kia cũng khôi phục lại ý thức, dưới trạng thái kích động đã bóp chết nữ tử này, sau đó hốt hoảng chạy trốn, vừa lúc bị Âu Dương Khánh thấy được, liền dẫn đến những chuyện sau này."

“Sau đó nữa, Diêu Thông trở về khách điếm, nhìn thấy thi thể của nữ tử kia thì kinh hãi, nhưng lại nghĩ đến muốn hãm hại ta, lúc này ta đã ăn cơm xong trở về phòng logout, Diêu Thông thấy phòng ta không có người, liền đem cái xác nữ đó chuyển vào phòng của ta, lại bị Phó Dịch nhìn thấy... Trong lúc đó có lẽ Diêu Thông tranh thủ viết một phong thư thêm mấy lượng bạc nhờ một người qua đường đến tửu lâu chỗ chúng ta trú lại, tìm Hoắc Tư Kiệt, nhưng không biết Hoắc Tư Kiệt lại chính là hung thủ."

“Lại sau đó nữa... Chính là chuyện đã xảy ra sau khi ta login..."

Sau khi sắp xếp lại trình tự thời gian của những chuyện này, Tô Bằng không khỏi có chút im lặng, chuyện này nhưng thật ra phát sinh có phần hơi phức tạp.

Chẳng qua cũng may, cuối cùng chính chủ giết người đã bị bắt được... Có lẽ còn có một tên hái hoa đạo tặc ở Hồ Phàn Dương không có bị bắt, nhưng dù sao cũng với bọn hắn cũng không có quan hệ.

“Thật đúng là xui xẻo, gặp phải loại chuyện này, có điều, may mắn nhờ được Âu Dương huynh cùng với Phó huynh giúp đỡ, mới khiến cho tiểu đệ thoát khỏi trận nguy hiểm tai bay vạ gió này."

Tô Bằng chắp tay, nói với Âu Dương Khánh và Phó Dịch.

Âu Dương Khánh cười ha ha, nói là không có gì, ngày mai mời hắn uống rượu là tốt rồi, Phó Dịch cũng mỉm cười, khoát khoát tay áo.

“Được rồi, náo loạn cả đêm như vậy, ta cũng có chút mệt mỏi, hôm nay nếu khách điếm không ở được, ta đành đi tìm một chỗ ngủ tạm, hai người các ngươi thì sao?"

Âu Dương Khánh duỗi thân thể một chút, hỏi Tô Bằng với Phó Dịch.

Tô Bằng vừa định nói mình cũng trở về, Phó Dịch lại mở miệng nói trước:

"Hai người chúng ta thấy ánh trăng tối nay không tệ, định đi đến ven hồ Hồ Phàn Dương ngắm trăng thả câu uống rượu, đại khái tối nay sẽ về lại thuyền."

“Ha ha, các ngươi thật có nhã hứng, có điều ta phiền nhất mấy chuyện câu cá ngắm trăng các loại, sẽ không đi cùng với các ngươi đâu, cáo từ trước!"

Âu Dương Khánh nói, nói xong chắp tay, sau đó thi triển khinh công rời đi.

Mà Tô Bằng cảm thấy khó hiểu, không biết Phó Dịch tách khỏi Âu Dương Khánh muốn làm cái gì, lại nghe Phó Dịch nói:

“Tô tiểu hữu, cùng ta đi đến ven hồ nhé."

Tô Bằng mặc dù không lí giải nổi, nhưng Phó Dịch đối với mình coi như bạn tốt, chắc sẽ không vừa nãy mới giúp mình giờ lại muốn gây bất lợi cho mình đâu nhỉ? Liền đồng ý đi với Phó Dịch.

Hai người đi chưa bao lâu, liền đi tới chỗ ven hồ mà Tô Bằng đã từng giả vờ vứt xác, Phó Dịch đi tới đó, nhìn bầu trời một chút, nói:

“Ánh trăng tối nay không tệ, lại bôn tẩu vài chục dặm, vừa lúc hoạt động thư giãn gân cốt... Tô thiếu hiệp, rút kiếm đi, cùng với Phó mỗ đánh một trận nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook