Chương 701: Nửa Đêm Đánh Lén (1)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Sau khi Âu Dương Khánh giới thiệu, Tô Bằng đã biết được năm người này.
Hán tử một mắt kia, gọi Kền Kền Độc Nhãn Tiết Khôn, hai Tây Vực huynh đệ lần lượt gọi là A Thác Lặc cùng Bỉ Cổ Trát Cát, ngoại hiệu Tây Vực Song Lang, nữ nhân dáng người nóng bỏng tên Tân Cát Na, là con lai, mẹ là người Hồ đến từ phía tây Đại Nguyệt quốc, ngoại hiệu Sa Hạt, người Đại Nguyệt kia là A Tề Tư - Y Bản, ngoại hiệu Khiếu Nguyệt Lang.
Kền kền độc nhãn Tiết Khôn kia ở trung nguyên phạm vào đại án hắc đạo, hai Tây Vực huynh đệ ngoại hiệu Tây Vực Song Lang, là thợ săn tiền thưởng, nhưng thỉnh thoảng vẫn là khách cường đạo, nữ nhân con lai Tân Cát Na đích thực là một thợ săn tiền thưởng, người Đại Nguyệt còn lại là người luyện đao tới trung nguyên ma luyện đao pháp, có điều người này hết sức háo sắc, từ nãy giờ ánh mắt không rời khỏi Tân Cát Na.
Tô Bằng kết bạn những người này rồi mời họ ngồi xuống, nói:
"Chư vị đều là huynh trưởng ta Âu Dương Khánh tìm đến, về thực lực của các vị ta có lòng tin, ta nói ngắn gọn, nhiệm vụ lần này là thám hiểm sa mạc, kỳ hạn không xác định, có tử vong nguy hiểm, tiền thù lao cũng nhiều, người đi cùng trước hết được một trăm lượng hoàng kim, sau khi trở về trả thêm hai trăm lượng hoàng kim, người có công được thưởng thêm."
Nghe xong lời của Tô Bằng, người Đại Nguyệt cầm đao liếm liếm môi, nói:
"So với giá thị trường nhiều hơn một trăm lượng hoàng kim, không tệ, việc này ta nhận."
"Chúng ta cũng không thành vấn đề."
Tây Vực huynh đệ kia cũng gật đầu đồng ý.
Hai người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý.
"Tốt lắm, chuyện đã định rồi, chậm nhất chiều mai xuất phát, một trăm lượng hoàng kim tiền đặt cọc, các ngươi cất kỹ."
Tô Bằng nói, nói xong, đưa năm tờ ngân phiếu một trăm lượng hoàng kim cho năm người này.
Lúc phát ngân phiếu, Tô Bằng hơi có cảm khái, nhớ rõ lúc ở Ngũ Thành Liên Minh, mình hay là thu ngân phiếp của người khác, bây giờ, đến phiên mình phát ngân phiếu cho người khác.
Có điều cái này cũng chứng tỏ địa vị giang hồ của Tô Bằng đang chậm rãi gia tăng.
Sau khi phát kim phiếu xong, năm người kia đều tự chuẩn bị xuất phát, Tô Bằng thì cùng Âu Dương Khánh ngồi xuống, tham thảo qua hành trình kế hoạch tương lai...
Thời gian trôi qua rất nhanh, trải qua một đêm nghỉ ngơi, bốn năm giờ chiều hôm sau, đội hộ vệ Thành Quy Tư Kiền, người thương đội A Đỗ Lạp, cùng với mấy nhân vật võ lâm đều đã chuẩn bị xong.
Tô Bằng hạ lệnh, suốt đêm xuất phát, hướng sa mạc xuất phát!
Chỉ là lúc ra khỏi cửa Tây thành, ngoài Thành Quy Tư Kiền, tựa hồ lại có một đội xe ngựa từ dương ngọc quan phương chạy đến, ra khỏi thành cùng lúc với Tô Bằng đội ngũ, tiến nhập thành Quy Tư Kiền.
Tô Bằng không biết trong một chiếc xe ngựa của đội ngũ kia, có một người đàn ông trung niên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, người kia. Chính là Đông Phương thư viện sơn trưởng Tô Bằng từng gặp tại Trích Tiên sơn trang, Đông Phương Cử...
...
Trong nháy, đã bảy ngày trôi qua.
Tô Bằng chỉ huy đội ngũ này, cũng bắt đầu đi vào sa mạc, cách thành Quy Tư Kiền đã rất xa.
Giữa trưa ngày thứ chín, Tô Bằng cưỡi lạc đà, đội ngũ tiếp tục đi trong sa mạc cuồn cuộn cát vàng. Bên cạnh hắn, cưỡi trên hai con lạc đà, là A Đỗ Lạp cùng Âu Dương Khánh.
A Đỗ Lạp xuất phát trước, mua một trăm bốn mươi con lạc đà, phần lớn đều chở vật tư.
Tô Bằng nghe A Đỗ Lạp đề cập tới một điểm, lạc đà là động vật cần thiết để đi qua sa mạc, nếu không thì không có cách gì mang nhiều vật dụng như vậy mà đi ngang qua sa mạc. Tỉ lệ lạc đà và người ít nhất phải là năm trên một, nếu không thì nước cùng vật dụng nhất định là không đủ.
Lần này thám hiểm, không biết phải đi bao lâu, cho nên các loại vật dụng đều chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
Tô Bằng cưỡi Lạc Đà, ánh mắt có chút thâm thúy, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia sầu lo trên mặt.
"Âu Dương huynh, chúng ta cách địa phương ngươi thám hiểm lần trước, còn xa lắm không?"
Trên đầu Tô Bằng mang khăn trùm đầu che nắng, nói với Âu Dương Khánh.
"Đã sắp đến, lần thám hiểm kia, cũng chỉ đi mười bốn mười lăm ngày trong sa mạc, lần này tốc độ chúng ta nhanh hơn lần trước rất nhiều, bây giờ đã sắp đến nơi rồi"
Âu Dương Khánh kéo khăn quàng cổ che mặt tránh hít vào cát sỏi, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, lại nói với A Đỗ Lạp bên cạnh:
"A Đỗ Lạp, ở đây cách phương vị Sâm Ngục cổ thành ngươi đoán, còn xa lắm không?"
"Không khác suy tính của Âu Dương đao thủ là bao, vị trí ta suy tính, đại khái ở gần đây, có la bàn định vị của ngươi, phương hướng chúng ta hành tẩu cũng không lệch mấy."
A Đỗ Lạp nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nhẹ gật đầu, trước khi xuất phát hắn đã bảo A Đỗ Lạp cùng Âu Dương Khánh thẩm tra đối chiếu tin tức đã biết, xác định phương hướng Sâm Ngục cổ thành, nhưng cũng chỉ biết đại khái, chứ không xác định vị trí chính thức.
"Tô đầu lĩnh, hai ngày này, chúng ta đã phát hiện có một số người đi qua sa mạc, để lại một số dấu vết, những người kia, rất có thể là một chi đội ngũ khác mà ngươi nói, ta tính ra tốc độ bọn họ tiến lên nhanh hơn chúng ta, đại khái nhanh hơn chúng ta một hai ngày."
A Đỗ Lạp nhìn cát vàng cùng cồn cát không giới hạn chung quanh, lại nói với Tô Bằng một tin tức.
Hán tử một mắt kia, gọi Kền Kền Độc Nhãn Tiết Khôn, hai Tây Vực huynh đệ lần lượt gọi là A Thác Lặc cùng Bỉ Cổ Trát Cát, ngoại hiệu Tây Vực Song Lang, nữ nhân dáng người nóng bỏng tên Tân Cát Na, là con lai, mẹ là người Hồ đến từ phía tây Đại Nguyệt quốc, ngoại hiệu Sa Hạt, người Đại Nguyệt kia là A Tề Tư - Y Bản, ngoại hiệu Khiếu Nguyệt Lang.
Kền kền độc nhãn Tiết Khôn kia ở trung nguyên phạm vào đại án hắc đạo, hai Tây Vực huynh đệ ngoại hiệu Tây Vực Song Lang, là thợ săn tiền thưởng, nhưng thỉnh thoảng vẫn là khách cường đạo, nữ nhân con lai Tân Cát Na đích thực là một thợ săn tiền thưởng, người Đại Nguyệt còn lại là người luyện đao tới trung nguyên ma luyện đao pháp, có điều người này hết sức háo sắc, từ nãy giờ ánh mắt không rời khỏi Tân Cát Na.
Tô Bằng kết bạn những người này rồi mời họ ngồi xuống, nói:
"Chư vị đều là huynh trưởng ta Âu Dương Khánh tìm đến, về thực lực của các vị ta có lòng tin, ta nói ngắn gọn, nhiệm vụ lần này là thám hiểm sa mạc, kỳ hạn không xác định, có tử vong nguy hiểm, tiền thù lao cũng nhiều, người đi cùng trước hết được một trăm lượng hoàng kim, sau khi trở về trả thêm hai trăm lượng hoàng kim, người có công được thưởng thêm."
Nghe xong lời của Tô Bằng, người Đại Nguyệt cầm đao liếm liếm môi, nói:
"So với giá thị trường nhiều hơn một trăm lượng hoàng kim, không tệ, việc này ta nhận."
"Chúng ta cũng không thành vấn đề."
Tây Vực huynh đệ kia cũng gật đầu đồng ý.
Hai người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý.
"Tốt lắm, chuyện đã định rồi, chậm nhất chiều mai xuất phát, một trăm lượng hoàng kim tiền đặt cọc, các ngươi cất kỹ."
Tô Bằng nói, nói xong, đưa năm tờ ngân phiếu một trăm lượng hoàng kim cho năm người này.
Lúc phát ngân phiếu, Tô Bằng hơi có cảm khái, nhớ rõ lúc ở Ngũ Thành Liên Minh, mình hay là thu ngân phiếp của người khác, bây giờ, đến phiên mình phát ngân phiếu cho người khác.
Có điều cái này cũng chứng tỏ địa vị giang hồ của Tô Bằng đang chậm rãi gia tăng.
Sau khi phát kim phiếu xong, năm người kia đều tự chuẩn bị xuất phát, Tô Bằng thì cùng Âu Dương Khánh ngồi xuống, tham thảo qua hành trình kế hoạch tương lai...
Thời gian trôi qua rất nhanh, trải qua một đêm nghỉ ngơi, bốn năm giờ chiều hôm sau, đội hộ vệ Thành Quy Tư Kiền, người thương đội A Đỗ Lạp, cùng với mấy nhân vật võ lâm đều đã chuẩn bị xong.
Tô Bằng hạ lệnh, suốt đêm xuất phát, hướng sa mạc xuất phát!
Chỉ là lúc ra khỏi cửa Tây thành, ngoài Thành Quy Tư Kiền, tựa hồ lại có một đội xe ngựa từ dương ngọc quan phương chạy đến, ra khỏi thành cùng lúc với Tô Bằng đội ngũ, tiến nhập thành Quy Tư Kiền.
Tô Bằng không biết trong một chiếc xe ngựa của đội ngũ kia, có một người đàn ông trung niên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, người kia. Chính là Đông Phương thư viện sơn trưởng Tô Bằng từng gặp tại Trích Tiên sơn trang, Đông Phương Cử...
...
Trong nháy, đã bảy ngày trôi qua.
Tô Bằng chỉ huy đội ngũ này, cũng bắt đầu đi vào sa mạc, cách thành Quy Tư Kiền đã rất xa.
Giữa trưa ngày thứ chín, Tô Bằng cưỡi lạc đà, đội ngũ tiếp tục đi trong sa mạc cuồn cuộn cát vàng. Bên cạnh hắn, cưỡi trên hai con lạc đà, là A Đỗ Lạp cùng Âu Dương Khánh.
A Đỗ Lạp xuất phát trước, mua một trăm bốn mươi con lạc đà, phần lớn đều chở vật tư.
Tô Bằng nghe A Đỗ Lạp đề cập tới một điểm, lạc đà là động vật cần thiết để đi qua sa mạc, nếu không thì không có cách gì mang nhiều vật dụng như vậy mà đi ngang qua sa mạc. Tỉ lệ lạc đà và người ít nhất phải là năm trên một, nếu không thì nước cùng vật dụng nhất định là không đủ.
Lần này thám hiểm, không biết phải đi bao lâu, cho nên các loại vật dụng đều chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
Tô Bằng cưỡi Lạc Đà, ánh mắt có chút thâm thúy, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia sầu lo trên mặt.
"Âu Dương huynh, chúng ta cách địa phương ngươi thám hiểm lần trước, còn xa lắm không?"
Trên đầu Tô Bằng mang khăn trùm đầu che nắng, nói với Âu Dương Khánh.
"Đã sắp đến, lần thám hiểm kia, cũng chỉ đi mười bốn mười lăm ngày trong sa mạc, lần này tốc độ chúng ta nhanh hơn lần trước rất nhiều, bây giờ đã sắp đến nơi rồi"
Âu Dương Khánh kéo khăn quàng cổ che mặt tránh hít vào cát sỏi, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, lại nói với A Đỗ Lạp bên cạnh:
"A Đỗ Lạp, ở đây cách phương vị Sâm Ngục cổ thành ngươi đoán, còn xa lắm không?"
"Không khác suy tính của Âu Dương đao thủ là bao, vị trí ta suy tính, đại khái ở gần đây, có la bàn định vị của ngươi, phương hướng chúng ta hành tẩu cũng không lệch mấy."
A Đỗ Lạp nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nhẹ gật đầu, trước khi xuất phát hắn đã bảo A Đỗ Lạp cùng Âu Dương Khánh thẩm tra đối chiếu tin tức đã biết, xác định phương hướng Sâm Ngục cổ thành, nhưng cũng chỉ biết đại khái, chứ không xác định vị trí chính thức.
"Tô đầu lĩnh, hai ngày này, chúng ta đã phát hiện có một số người đi qua sa mạc, để lại một số dấu vết, những người kia, rất có thể là một chi đội ngũ khác mà ngươi nói, ta tính ra tốc độ bọn họ tiến lên nhanh hơn chúng ta, đại khái nhanh hơn chúng ta một hai ngày."
A Đỗ Lạp nhìn cát vàng cùng cồn cát không giới hạn chung quanh, lại nói với Tô Bằng một tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.