Chương 530: Thận Khí Châu (2)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Hắn cũng đang suy nghĩ, mình có nên giết ba người Chân Thần giáo kia không, nhưng mà như vậy mặc dù xem như trừng phạt với ba người kia, nhưng mình vẫn sẽ hấp thu ác nghiệp bọn họ chuyển dời sau khi chết.
Mà loại tình huống bây giờ, lại là tốt nhất.
Ba ác nhân Chân Thần giáo, vĩnh viễn lâm vào sâu trong ý thức, nhiều lần ở trong mộng cảnh bị tra tấn ngược đãi ác độc kinh khủng nhất mà bọn họ đã từng thi triển với người khác, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, đây với bọn họ là trừng phạt tốt nhất.
Mình cũng không cần giết bọn họ nhiễm ác nghiệp, rất không tệ.
Mặt khác người Thiên Phủ hội, chỉ điên chừng nửa năm, sau đó ý chí tinh thần sa sút, cũng rất phù hợp suy nghĩ trong lòng Tô Bằng, hắn gần đây thật sự không muốn lại thêm sát nghiệt.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tô Bằng hòa hoãn một ít.
Vô phong kiếm của hắn hơi nới lỏng một ít, nói với Mộng mô:
"Nói thử xem, ngươi từ đâu tới, sao lại dừng lại không đi ở chỗ này, còn liên tục đả thương người?"
Mộng mô khẽ gật đầu, mở miệng kể rõ.
Tô Bằng nghe xong lời kể của nó, coi như là minh bạch đại khái.
Con Mộng mô này, quả nhiên là yêu quái từ trong yêu giới bị khe không gian cuốn vào đến thế giới luân hồi tử vong.
Ở trong yêu giới, cũng có một nhóm nhân loại, chỉ là những người kia hoàn toàn không có võ công của thế giới luân hồi tử vong vân vân, chỉ là sinh tồn như người nguyên thủy, Mộng mô bình thường, liền sinh hoạt gần một bộ lạc người nguyên thủy ở yêu giới.
Mộng mô ở đó, địa vị rất cao, cũng không phải sinh tồn cẩn thận, mà là làm thánh thú thủ hộ bộ lạc, cũng là Đồ Đằng của người ở đó.
Bởi vì Mộng mô có thể khống chế cảnh trong mơ, cho nên có thể thông qua việc sử dụng năng lực không quá có tính xâm lược thôn phệ cảnh trong mơ, thu được mộng cảnh của dũng sĩ kiêu dũng thiện chiến cùng trưởng lão có tri thức phong phú trong bộ lạc, sau đó lại khống chế cảnh trong mơ, đem những kiến thức cùng kỹ xảo này ở trong mộng bộ lạc để thế hệ mới học tập.
Nó liền giống một phần cứng chứa tri thức cùng kỹ xảo, tẩy lễ cho những người mới trong bộ lạc kia, cho nên cuộc sống rất tự nhiên, bình thường được bộ lạc người nguyên thủy cung phụng, nhìn nhiều đời bộ lạc người nguyên thủy lớn lên.
Bất tri bất giác, đã qua gần ngàn năm, Mộng mô cũng đã thành yêu, cộng thêm thôn phệ vô số cảnh trong mơ, biến thành một vị trí giả yêu tộc có kinh nghiệm tri thức cùng kỹ xảo.
Chỉ là, ngày đó lúc nó còn đang ở trong sơn động mà bộ lạc mở cho nó, đột nhiên trong sơn động xoáy lên gió lốc màu đen, không gian tựa hồ bị xé rách, nó trực tiếp bị hút vào trong không gian xé rách.
Chờ lúc nó tỉnh lại, đã là vùng rừng núi này.
Mộng mô vào lúc bị cuốn vào trong khe thời không, bị thương không nhẹ, loại sinh vật Mộng mô này, chỉ có lúc hút mộng cảnh của người, mới có thể thu được yêu lực, bổ sung thương thế của mình.
Lúc ấy nó thương thế rất nặng, vừa hay trong rừng rậm, gặp một đôi cha con thợ săn, qua đêm ở một gian nhà gỗ trong rừng, nó liền đi hút cảnh trong mơ của hai người.
Đôi cha con thợ săn kia, ngược lại chưa từng làm việc trái với lương tâm gì, chỉ là lúc ấy Mộng mô bị thương rất nặng, có điểm bụng đói ăn quàng, cũng không khống chế lực hút, thôn phệ lượng lớn cảnh trong mơ của đối phương, tạo thành thương tổn rất lớn về mặt tinh thần cho hai người. Kết quả trở lại sơn trại liền điên điên khùng khùng.
Mà Mộng mô trải qua lần thôn phệ này, khôi phục yêu lực nhất định, có thể sử dụng nhiều kỹ xảo hơn, nó vốn định hành động trước trong vùng rừng núi này, tìm cơ hội lại thôn phệ ít cảnh trong mơ, khôi phục đến trạng thái bình thường, sẽ rời khỏi đây, kết quả không ngờ, lại bị người tìm tới.
Mộng mô mặc dù là lão yêu ngàn năm, bình thường tính tình khá ôn hòa, nhưng bị bứt lông, cũng rất tức giận, mấy ngày này, nó luôn tìm cơ hội, vừa khôi phục thương thế, vừa định thôn phệ mộng cảnh của những người muốn bắt nó.
Chỉ là đến hôm nay, nó vừa không cẩn thận, bị người Thiên Phủ hội bắn một mũi tên, bị thương cẳng tay.
Điều này rốt cuộc khiến Mộng mô xù lông, vừa vặn trên người nó, còn giấu một kiện dị bảo, liền quyết định hy sinh tu vi nhất định, để thi triển dị bảo này, đem cảnh trong mơ của người Thiên Phủ hội thôn phệ toàn bộ.
Thật ra nó làm cũng rất không tệ, chỉ là không ngờ, gặp Tô Bằng.
Có điều cho dù như vậy, nó cũng thôn phệ mộng cảnh của hơn hai mươi cá nhân, lúc này thực lực đã khôi phục hơn phân nửa, đã không cần phải ở đây nữa.
Chỉ là vậy cũng phải xem, hôm nay nó có thể lại dưới thân kiếm của Tô Bằng, tránh được một kiếp hay không.
Mộng mô kể rõ xong, nhìn về phía Tô Bằng, nói với Tô Bằng:
"Ta không ngờ, không ngờ sẽ bị ngươi phá vỡ mộng cảnh, đây cũng là số kiếp của ta, nếu ngươi giết ta, ta cũng không thể nói gì hơn."
Tô Bằng nghe đến đó, trầm ngâm một chút, lại đang suy nghĩ xử lý con Mộng mô này như thế nào.
Dựa theo lời nó nói, nó chỉ dựa theo bản năng làm việc, nhưng không nghĩ tới làm chuyện quá phận gì, mặc dù thôn phệ cảnh trong mơ của một số người, khiến tinh thần người ta thất thường, nhưng mà trong những người này, vẫn chưa ai chết đi.
Tô Bằng vốn lúc ở trong mộng cảnh, rất phẫn nộ Mộng mô này điều khiển cảnh trong mơ, khiến trong mộng trở nên tàn khốc như vậy, còn khiến tam thẩm Tằng Na gặp tra tấn ở trong mộng cảnh, lại bắt Tam thúc cùng Tô Duy Uy của mình, nhưng nghe Mộng mô tự thuật, những việc kia đều không phải nó khống chế, mà là sợ hãi đã tồn tại trong tiềm thức Tô Bằng, ở trong mộng cảnh tự nhiên thôi diễn, không liên quan đến Mộng mô.
Tô Bằng cảm thấy, con Mộng mô này lại không phạm kiêng kị bản thân, tội cũng không đáng chết.
Tô Bằng cũng không coi rẻ tánh mạng yêu tộc, hắn từng gặp yêu hồ Bạch Tố, còn cả vượn đại thánh Tôn Ngộ, đều là yêu tộc, Tô Bằng cũng không cảm giác bọn nó có gì khác biệt với nhân loại bình thường, ở trong mắt Tô Bằng, cái gọi là yêu tộc, chẳng qua là ngoại hình có chút sai biệt với nhân loại, nhưng đồng dạng là tồn tại sinh mệnh trí tuệ, là sinh mệnh có thể ở chung ngang hàng.
Mộng mô này nếu không giết người, hết thảy làm việc đều có nhân quả của nó, Tô Bằng ngược lại cảm thấy, nó tội không đáng chết.
Mà loại tình huống bây giờ, lại là tốt nhất.
Ba ác nhân Chân Thần giáo, vĩnh viễn lâm vào sâu trong ý thức, nhiều lần ở trong mộng cảnh bị tra tấn ngược đãi ác độc kinh khủng nhất mà bọn họ đã từng thi triển với người khác, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, đây với bọn họ là trừng phạt tốt nhất.
Mình cũng không cần giết bọn họ nhiễm ác nghiệp, rất không tệ.
Mặt khác người Thiên Phủ hội, chỉ điên chừng nửa năm, sau đó ý chí tinh thần sa sút, cũng rất phù hợp suy nghĩ trong lòng Tô Bằng, hắn gần đây thật sự không muốn lại thêm sát nghiệt.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tô Bằng hòa hoãn một ít.
Vô phong kiếm của hắn hơi nới lỏng một ít, nói với Mộng mô:
"Nói thử xem, ngươi từ đâu tới, sao lại dừng lại không đi ở chỗ này, còn liên tục đả thương người?"
Mộng mô khẽ gật đầu, mở miệng kể rõ.
Tô Bằng nghe xong lời kể của nó, coi như là minh bạch đại khái.
Con Mộng mô này, quả nhiên là yêu quái từ trong yêu giới bị khe không gian cuốn vào đến thế giới luân hồi tử vong.
Ở trong yêu giới, cũng có một nhóm nhân loại, chỉ là những người kia hoàn toàn không có võ công của thế giới luân hồi tử vong vân vân, chỉ là sinh tồn như người nguyên thủy, Mộng mô bình thường, liền sinh hoạt gần một bộ lạc người nguyên thủy ở yêu giới.
Mộng mô ở đó, địa vị rất cao, cũng không phải sinh tồn cẩn thận, mà là làm thánh thú thủ hộ bộ lạc, cũng là Đồ Đằng của người ở đó.
Bởi vì Mộng mô có thể khống chế cảnh trong mơ, cho nên có thể thông qua việc sử dụng năng lực không quá có tính xâm lược thôn phệ cảnh trong mơ, thu được mộng cảnh của dũng sĩ kiêu dũng thiện chiến cùng trưởng lão có tri thức phong phú trong bộ lạc, sau đó lại khống chế cảnh trong mơ, đem những kiến thức cùng kỹ xảo này ở trong mộng bộ lạc để thế hệ mới học tập.
Nó liền giống một phần cứng chứa tri thức cùng kỹ xảo, tẩy lễ cho những người mới trong bộ lạc kia, cho nên cuộc sống rất tự nhiên, bình thường được bộ lạc người nguyên thủy cung phụng, nhìn nhiều đời bộ lạc người nguyên thủy lớn lên.
Bất tri bất giác, đã qua gần ngàn năm, Mộng mô cũng đã thành yêu, cộng thêm thôn phệ vô số cảnh trong mơ, biến thành một vị trí giả yêu tộc có kinh nghiệm tri thức cùng kỹ xảo.
Chỉ là, ngày đó lúc nó còn đang ở trong sơn động mà bộ lạc mở cho nó, đột nhiên trong sơn động xoáy lên gió lốc màu đen, không gian tựa hồ bị xé rách, nó trực tiếp bị hút vào trong không gian xé rách.
Chờ lúc nó tỉnh lại, đã là vùng rừng núi này.
Mộng mô vào lúc bị cuốn vào trong khe thời không, bị thương không nhẹ, loại sinh vật Mộng mô này, chỉ có lúc hút mộng cảnh của người, mới có thể thu được yêu lực, bổ sung thương thế của mình.
Lúc ấy nó thương thế rất nặng, vừa hay trong rừng rậm, gặp một đôi cha con thợ săn, qua đêm ở một gian nhà gỗ trong rừng, nó liền đi hút cảnh trong mơ của hai người.
Đôi cha con thợ săn kia, ngược lại chưa từng làm việc trái với lương tâm gì, chỉ là lúc ấy Mộng mô bị thương rất nặng, có điểm bụng đói ăn quàng, cũng không khống chế lực hút, thôn phệ lượng lớn cảnh trong mơ của đối phương, tạo thành thương tổn rất lớn về mặt tinh thần cho hai người. Kết quả trở lại sơn trại liền điên điên khùng khùng.
Mà Mộng mô trải qua lần thôn phệ này, khôi phục yêu lực nhất định, có thể sử dụng nhiều kỹ xảo hơn, nó vốn định hành động trước trong vùng rừng núi này, tìm cơ hội lại thôn phệ ít cảnh trong mơ, khôi phục đến trạng thái bình thường, sẽ rời khỏi đây, kết quả không ngờ, lại bị người tìm tới.
Mộng mô mặc dù là lão yêu ngàn năm, bình thường tính tình khá ôn hòa, nhưng bị bứt lông, cũng rất tức giận, mấy ngày này, nó luôn tìm cơ hội, vừa khôi phục thương thế, vừa định thôn phệ mộng cảnh của những người muốn bắt nó.
Chỉ là đến hôm nay, nó vừa không cẩn thận, bị người Thiên Phủ hội bắn một mũi tên, bị thương cẳng tay.
Điều này rốt cuộc khiến Mộng mô xù lông, vừa vặn trên người nó, còn giấu một kiện dị bảo, liền quyết định hy sinh tu vi nhất định, để thi triển dị bảo này, đem cảnh trong mơ của người Thiên Phủ hội thôn phệ toàn bộ.
Thật ra nó làm cũng rất không tệ, chỉ là không ngờ, gặp Tô Bằng.
Có điều cho dù như vậy, nó cũng thôn phệ mộng cảnh của hơn hai mươi cá nhân, lúc này thực lực đã khôi phục hơn phân nửa, đã không cần phải ở đây nữa.
Chỉ là vậy cũng phải xem, hôm nay nó có thể lại dưới thân kiếm của Tô Bằng, tránh được một kiếp hay không.
Mộng mô kể rõ xong, nhìn về phía Tô Bằng, nói với Tô Bằng:
"Ta không ngờ, không ngờ sẽ bị ngươi phá vỡ mộng cảnh, đây cũng là số kiếp của ta, nếu ngươi giết ta, ta cũng không thể nói gì hơn."
Tô Bằng nghe đến đó, trầm ngâm một chút, lại đang suy nghĩ xử lý con Mộng mô này như thế nào.
Dựa theo lời nó nói, nó chỉ dựa theo bản năng làm việc, nhưng không nghĩ tới làm chuyện quá phận gì, mặc dù thôn phệ cảnh trong mơ của một số người, khiến tinh thần người ta thất thường, nhưng mà trong những người này, vẫn chưa ai chết đi.
Tô Bằng vốn lúc ở trong mộng cảnh, rất phẫn nộ Mộng mô này điều khiển cảnh trong mơ, khiến trong mộng trở nên tàn khốc như vậy, còn khiến tam thẩm Tằng Na gặp tra tấn ở trong mộng cảnh, lại bắt Tam thúc cùng Tô Duy Uy của mình, nhưng nghe Mộng mô tự thuật, những việc kia đều không phải nó khống chế, mà là sợ hãi đã tồn tại trong tiềm thức Tô Bằng, ở trong mộng cảnh tự nhiên thôi diễn, không liên quan đến Mộng mô.
Tô Bằng cảm thấy, con Mộng mô này lại không phạm kiêng kị bản thân, tội cũng không đáng chết.
Tô Bằng cũng không coi rẻ tánh mạng yêu tộc, hắn từng gặp yêu hồ Bạch Tố, còn cả vượn đại thánh Tôn Ngộ, đều là yêu tộc, Tô Bằng cũng không cảm giác bọn nó có gì khác biệt với nhân loại bình thường, ở trong mắt Tô Bằng, cái gọi là yêu tộc, chẳng qua là ngoại hình có chút sai biệt với nhân loại, nhưng đồng dạng là tồn tại sinh mệnh trí tuệ, là sinh mệnh có thể ở chung ngang hàng.
Mộng mô này nếu không giết người, hết thảy làm việc đều có nhân quả của nó, Tô Bằng ngược lại cảm thấy, nó tội không đáng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.