Chương 39: Thí nghiệm sinh hóa của Phạm Kiến!
Hoàng Kim Hải Ngạn
15/04/2015
“Quả thật là tai bay vạ gió."
Tô Bằng lắc đầu, mình vốn là muốn cùng tất cả mọi người trong Tử Hà Môn tạo quan hệ tốt, lại không nghĩ rằng ù ù cạc cạc như vậy lại khiến cho vị Phạm sư tổ này rụng mất năm điểm thiện cảm.
“Thời gian cũng không sớm... Ta cũng đi ăn cơm đây."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, tiểu đồng tử kia cáo từ Tô Bằng rồi rời đi, Tô Bằng ngay tại phòng bếp của Tử Hà Môn tạm thời logout, bởi vì lo lắng hôm nay có thể tăng ca, Tô Bằng từ trong gian phòng của mình lấy một chút bánh mì với sữa tươi đặt ở trong phòng máy, qua loa ăn một bữa, sau đó tiếp tục vào trò chơi.
Sau khi vào trò chơi, Tô Bằng đi tới nhà ăn của Tử Hà Môn, bọn người Độc Cô Thắng đang ăn cơm, hoặc là ăn một lượng rất lớn, hoặc là nhai từ từ chậm rãi nuốt, ăn rất chậm, lúc này bàn ăn mới tiến hành được một nửa, Tô Bằng cũng ngồi xuống bên cạnh mọi người, bới thêm một chén cơm nữa bắt đầu ăn.
Không biết có phải do kỹ thuật nhân tạo quá lợi hại, lúc ăn cơm Tô Bằng cho dù là khẩu vị hay cảm giác, vẫn cảm thấy được cơn đói của mình đã giảm đi phân nửa, chỉ là không biết ăn được một bữa này thì thân thể trên thực tế có nhận được chất dinh dưỡng nào không.
“Nghe nói, mới vừa rồi Nhị sư thúc đi tìm ngươi?"
Thấy Tô Bằng tới đây, Tam sư huynh Trần Kỳ Trận tương đối hoạt bát hỏi Tô Bằng.
“Dạ, muốn luận bàn tài nấu nướng một chút với ta, chẳng qua cuối cùng hình như đã bị đả kích."
Tô Bằng thành thật trả lời nói, Chung Linh Tú bên cạnh nghe xong, dùng chiếc đũa gõ gõ chén của mình, nói:
“Thật ra thì đầu bếp trong môn cũng tu hành một chút công phu đơn giản, hẳn là không đến mức một lần tiêu chảy kéo dài tận hai ngày chứ?"
“A! Ta hiểu rồi!"
Trần Kỳ Trận bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
“Ta dường như đã nghĩ thông suốt rồi, chẳng lẽ lần này đầu bếp bị tiêu chảy, là do Nhị sư thúc dùng thuốc, mục đích chính là để đầu bếp không thể làm cơm vài ngày, cho ngài có cơ hội biểu hiện một chút?"
Nghe xong lời của Trần Kỳ Trận, chiếc đũa của Độc Cô Thắng đang gắp thức ăn dừng một chút, nói:
“Ta cảm thấy được như thế rất hợp lý."
“Đúng vậy! Chính xác là như thế!"
Chung Linh Tú nghe xong, không khỏi kêu lên nói:
“Nhị sư thúc thiếu chút nữa đã độc chết chúng ta! May mắn có Tiểu Tô tử đi vào sơn môn, bằng không chúng ta mấy ngày nay cũng khó mà qua nổi!"
Mà ở chính vị của bàn ăn, vị lão đạo nhân thường xuyên nhập định kia nghe xong, cũng không khỏi gật đầu, nói:
“Phân tích như vậy, hết sức có lý... Hôm nay sau bữa cơm chiều. Các ngươi ai đi nói một câu với Nhị sư đệ đi, nếu thật là như thế, liền bảo hắn đưa giải dược cho đầu bếp."
Nghe xong lời của chưởng môn Vân Đạo Tử, tất cả mọi người không hề phản ứng, Đại sư huynh vẫn còn đang hồn vía lên mây, Nhị sư huynh không ngừng ăn cơm, Trần Kỳ Trận vò đầu bứt tai, Chung Linh Tú giống như là không nghe thấy tự mình đùa giỡn đồ ăn trong chén.
Tô Bằng thấy vậy, thở dài một tiếng, thầm nghĩ Phạm Kiến này trong môn nhân duyên cũng thật không tốt, chẳng qua đây đúng là lúc để mình biểu hiện, liền nói:
“Nếu mấy vị sư huynh sư tỷ sau khi ăn xong còn có việc phải làm, không bằng để ta đi gặp vị sư thúc này, giải thích với ngài một chút."
“Như thế cũng tốt."
Vân Đạo Tử gật đầu, sau đó vươn đũa gắp thức ăn, nói:
“Ăn cơm."
...
Lại qua hơn nửa canh giờ, một bữa này mới tính là ăn xong, Tô Bằng theo Trần Kỳ Trận hỏi rõ vị Phạm Kiến sư thúc này ở đâu, mặc dù đang ở phía sau núi, lại không có kỳ môn trận pháp phòng hộ, xuyên qua một rừng cây chính là phòng của hắn.
Lúc này trăng sáng rõ lại còn có các vì sao, nhờ có chút ánh trăng, Tô Bằng cũng không cần thắp đèn lồng, dựa theo chỉ dẫn của Trần Kỳ Trận, đi vào phía sau núi.
Đi hơn hai mươi mấy phút đồng hồ, Tô Bằng tiến vào một rừng cây, vừa vào rừng cây, Tô Bằng cũng cảm giác được một loại cảm giác không quá thoải mái, giống như là bị cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Là mình thần kinh quá nhạy cảm hay sao?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, thầm nghĩ đây là sau núi Tử Hà Môn, dã thú to lớn hẳn là đã bị bọn nhị sư huynh Độc Cô Thắng thanh lý sạch sẽ rồi, hẳn là không có cái gì nguy hiểm tồn tại đâu, nhưng mà vì sao bản thân mình cảm giác, sau lưng phảng phất như có cái gì đó làm cho mình nổi cả da gà chứ?
Tô Bằng cũng không dám xem thường, bởi vì trực giác của mình luôn luôn hết sức chuẩn, đã có loại cảm giác này, tám chín phần mười thật sự đang có cái gì đó.
Hơn mười phút đồng hồ trôi qua, Tô Bằng chú ý cẩn thận đi lại ở trong rừng này, thanh kiếm làm bằng thép cứng đã bị hắn để ở trong trúc lâu, lần này trên người lúc chỉ có bốn thanh Phi Đao tùy thân, Tô Bằng ở trong rừng cảm giác càng thêm bất an, rút ra một thanh Phi Đao, cầm trong tay.
Vừa lúc đó, Tô Bằng chợt nghe một tiếng dã thú gầm rú, tinh thần của Tô Bằng đột nhiên căng thẳng, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng mình có một cái gì đó bổ nhào xuống!
Hắn cũng coi như là phản ứng thần tốc, bên cạnh rừng cây có một khe hở, Tô Bằng cũng bất kể là có dễ nhìn hay không, nhào lộn ngay tại chỗ một cái, chỉ cảm thấy vật kia sau lưng, không còn bổ nhào nữa, Tô Bằng vội vàng đứng lên, nhìn lại nơi đó!
“Không phải chứ..."
Vừa nhìn thấy đã khiến cho Tô Bằng thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra tiếng!
Chỉ thấy, tập kích mình, là một con Hắc Báo... Chẳng qua nếu là Hắc Báo bình thường, Tô Bằng cũng không đến nỗi giật mình như thế.
Hắc Báo này, làn da toàn thân phần lớn đã bị thối rữa, một nửa thân thể lộ ra da thịt màu đỏ sậm bên trong, dường như vẫn còn dính với da lông, hai mắt vô thần, miệng rách nát, nếu là tình huống bình thường thì đã sớm chết, nhưng mà, lúc này nó vẫn còn đang sống tốt thậm chí còn từ trên cây nhảy xuống tập kích Tô Bằng!
Mà lúc này đây, sau lưng Tô Bằng, cũng vang lên thanh âm ừng ực, Tô Bằng quay đầu lại, thấy ba con dã lang thân thể cũng đều đang tróc ra, dùng con mắt đỏ ngầu nhìn mình, ba con dã lang này, so với chó dại bị lây nhiễm bệnh độc T mà Tô Bằng từng xem trong một bộ phim khoa học viễn tưởng cũng không khác nhau là bao.
“Các ngươi đi nhầm nơi rồi đúng không? Nơi này là trò chơi võ hiệp, không phải là trò chơi sinh tồn đâu..."
Trên đầu Tô Bằng chảy mồ hôi lạnh, trong miệng khẽ nói, trong tay bắt lấy Phi Đao cầm chặt hơn.
“Rống!"
Ngay bây giờ, con Hắc Báo giống như thây ma kia gầm nhẹ một tiếng, đánh tới Tô Bằng!
Tô Bằng giơ tay cho một đao, thuật Phi Đao của hắn rốt cuộc đã được hắn tăng lên tới LV.10, mặc dù không có xuất hiện Tất sát, nhưng thuật Phi Đao LV.10 được thêm một cái kỹ năng, gọi là Chuyên Chú Đầu Trịch, có thể tăng cường lực đạo cùng với độ tinh chuẩn của Phi Đao lên rất lớn, chẳng qua thể lực tiêu hao cũng so với thuật Phi Đao bình thường nhiều gấp đôi, lúc này Tô Bằng chẳng những phát động Chuyên Chú Đầu Trịch, thậm chí còn sử dụng thêm một điểm nội lực!
“Rống..."
Hắc Báo này cũng xui xẻo, một cái Phi Đao đó, lúc nó đang phi tới thì đón đầu của nó bắn tới, trực tiếp bắn trúng mắt của nó, lưỡi đao của Phi Đao rất dài, từ trong hốc mắt phá hủy đầu, con Hắc Báo thây mà này ngã trên mặt đất, gầm nhẹ quẩy người một cái, liền bất động.
"Đầu là nhược điểm!"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, ngay lúc này, ba con dã lang không da phía sau mình cũng bay tới đánh!
Tay trái tay phải của Tô Bằng đều rút ra hai thanh Phi Đao, liên tục bắn ra, đây là thủ pháp ám khí Mạn Thiên Hoa Vũ hắn tu hành được, có thể dùng uy lực mỏng manh cắt gọt liên tục hoặc là phóng ra ám khí nhiều lần, hai thanh Phi Đao bay ra, một cái bắn trúng vào hốc mắt một con dã lang không da, một cái khác thì bắn vào trong mồm con còn lại!
Con dã lang không da bị bắn trúng hốc mắt cũng giống như con Hắc Báo kia, ngã trên mặt đất rất nhanh liền bất động, nhưng, con dã lang bị trúng Phi Đao vào miệng, không ngờ lại nhai hai cái đem Phi Đao nuốt xuống, sau đó cùng với một con còn lại giống như dã lang thây ma đem Tô Bằng bổ nhào xuống đất!
“Mạng ta xong rồi sao?"
Tô Bằng cảm giác lúc hai dã lang này bổ nhào vào người mình, hơi có mùi vị cơ thể kích thích khứu giác của mình, mà hai con dã lang, không biết có phải là bởi vì thây ma hóa hay không, lực lượng được tăng cường rất nhiều, bản thân mình không thể nào giãy dụa được.
“Không! Ta còn có một chiêu!"
Tô Bằng tuy rằng bị bổ nhào xuống đất, nhưng vẫn còn tỉnh táo!
Mình còn có một tuyệt chiêu chưa dùng, Nội Lực Quán Chú!
Lúc Tô Bằng đang tính toán nổ tung nội lực, làm một cái tuyệt địa phản kích cuối cùng, hai con dã lang thây ma đang đè nặng trên người kia bỗng nhiên ngao ô một tiếng, ngã trên mặt đất, thoáng cái không còn hơi thở nữa.
“Ai nha... Phân lượng hạ dược của ta còn chưa đủ..."
Ngay lúc này, bên tai Tô Bằng, vang lên một thanh âm tự trách mình.
...
Hai mươi phút sau, phía sau núi Tử Hà Môn, một chỗ trong thạch động.
“Nói như vậy, mấy thứ này đều là vật thí nghiệm của Phạm sư thúc?"
Tô Bằng ở trong thạch động, nhìn Hắc Báo tróc da, dã lang thây ma bày ra trên bệ đá trong động, không khỏi tỏ vẻ khinh khỉnh, nhìn người trước mắt nói.
Người trước mắt hắn, chính là người hôm nay đã gặp qua ở phòng bếp... Phạm Kiến.
Phạm Kiến lúc này, đang vểnh râu bạc, trên tay mang bao tay làm bằng vải dầu, dùng một Tiểu Đao sắc bén, giải phẫu thân thể mấy con dã thú như trúng bệnh độc T trước mắt, vừa giải phẫu vừa nói:
“Ai nha, chuyện này không ngờ đã hù ngươi, ta đang nghiên cứu một loại thuốc bột, có thể làm cho một ít sinh vật đã chết đi còn lưu lại hơi thở, khiến chúng nó sau khi chết còn có thể di động, đã có chút thành quả, chẳng những có thể khiến chúng nó hoạt động, còn có thể trên một trình độ nhất định khống chế bọn nó, ta mấy ngày qua liền làm vài con vật như vậy để thủ hộ nơi này cho ta, thật không ngờ lại bị ngươi đụng phải."
Tô Bằng tức giận không nói nên lời, Phạm Kiến này, tại trong trò chơi bối cảnh võ hiệp, lại làm thí nghiệm sinh hóa thì cũng kệ đi, lại còn đem mình liên lụy vào, không hiểu được cách khống chế vật thí nghiệm sao? Nếu như mình bị chết thì phải làm sao??
“Ta nói, Phạm Kiến sư thúc, ngươi muốn làm thí nghiệm sinh hóa thì cũng được đi, sao lại làm phía sau núi Tử Hà Môn? Những vật thí nghiệm này của ngươi rất ảnh hưởng đến lòng người đó... Người không biết cho rằng nhìn ngươi như vậy, nói không chừng còn nghĩ là ma môn của Tử Hà Môn cũng nên, ta mới vừa rồi cũng thiếu chút hiểu lầm, còn cho là thật ra nơi này là một căn cứ của tổ chức âm mưu nào đó.
Tô Bằng mới vừa rồi kinh hãi chưa định, miệng cũng bắt đầu không để ý đến ai, không còn duy trì tôn nghiêm của vị Phạm sư thúc này nữa, gọi thẳng cái đại danh rất đặc sắc kia, chẳng qua Phạm sư thúc này ngược lại cũng tính tình tốt lắm, nói:
“Thí nghiệm sinh hóa? Tên rất hay... Sinh mà còn hóa, thí đi đôi với nghiệm... Từ nay về sau ta gọi cái này là thí nghiệm sinh hóa đi... Lần này coi như là ta không đúng, sư huynh cũng nói ta nhiều lần rồi, chỉ là của ta không nhịn được muốn... Thí nghiệm thuốc bột của mình một chút. Hôm nay ngươi trở về, không cần phải nói chuyện này với sư huynh, ta tự có báo đáp."
Nghe xong lời của Phạm Kiến, Tô Bằng suy nghĩ một lát, cảm giác mình cáo trạng chuyện này thì cũng sẽ không có lợi gì, mới từ từ gật gật đầu, nói:
“Được rồi, vậy thì thay ngươi giấu diếm một lần vậy."
"Hừm, như thế ta muốn cám ơn ngươi."
Phạm Kiến nói, Tô Bằng chú ý góc trái tầm mắt mình xuất hiện một hàng chữ nhỏ: "Độ thiện cảm của Phạm Kiến đối với bạn tăng lên ba điểm."
“Mới ba điểm thôi sao?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, chẳng qua nhìn vị sư thúc này loay hoay đùa nghịch thi thể dã thú, Tô Bằng cũng vô lực oán thán, nói:
“Đúng rồi, còn có một việc..."
Đem chuyện đầu bếp nói cho Phạm Kiến, Phạm Kiến gãi gãi đầu, nói:
“Sư huynh quả nhiên cơ trí, phát hiện là ta ra tay, được rồi, ngày mai, ta sẽ giải độc cho đầu bếp kia."
“Thật đúng là ngươi làm..."
Tô Bằng đã đối với vị sư thúc tương lai này của mình không biết nói gì nữa.
Vào lúc này, Phạm Kiến hình như đã hoàn thành việc giải phẫu, chỉ thấy hắn đột nhiên dừng lại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng nói:
“Đáng tiếc thuốc bột của ta đây, tốt nhất vẫn là dùng trên thân người mới phù hợp với ý tưởng của ta... Nhưng ta dù sao cũng không phải là người trong Ma môn, cũng không muốn bất kính với thi thể của con người, mượn những dã thú này để thí nghiệm một chút, ai... Chẳng qua là không biết, thể chất của người có thật nhiều loại, thuốc bột này của ta, ở trên dã thú thành công, không biết ở trên cơ thể người có thành công hay không..."
Dừng một chút, hắn lại nói:
“Nghe nói sự giải thích chuẩn xác nhất đối với thân thể con người là một bộ sách thuốc gọi là Dược Vương y kinh, chỉ tiếc là ta vô duyên thấy được..."
Lỗ tai Tô Bằng, đột nhiên dựng đứng...
Tô Bằng lắc đầu, mình vốn là muốn cùng tất cả mọi người trong Tử Hà Môn tạo quan hệ tốt, lại không nghĩ rằng ù ù cạc cạc như vậy lại khiến cho vị Phạm sư tổ này rụng mất năm điểm thiện cảm.
“Thời gian cũng không sớm... Ta cũng đi ăn cơm đây."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, tiểu đồng tử kia cáo từ Tô Bằng rồi rời đi, Tô Bằng ngay tại phòng bếp của Tử Hà Môn tạm thời logout, bởi vì lo lắng hôm nay có thể tăng ca, Tô Bằng từ trong gian phòng của mình lấy một chút bánh mì với sữa tươi đặt ở trong phòng máy, qua loa ăn một bữa, sau đó tiếp tục vào trò chơi.
Sau khi vào trò chơi, Tô Bằng đi tới nhà ăn của Tử Hà Môn, bọn người Độc Cô Thắng đang ăn cơm, hoặc là ăn một lượng rất lớn, hoặc là nhai từ từ chậm rãi nuốt, ăn rất chậm, lúc này bàn ăn mới tiến hành được một nửa, Tô Bằng cũng ngồi xuống bên cạnh mọi người, bới thêm một chén cơm nữa bắt đầu ăn.
Không biết có phải do kỹ thuật nhân tạo quá lợi hại, lúc ăn cơm Tô Bằng cho dù là khẩu vị hay cảm giác, vẫn cảm thấy được cơn đói của mình đã giảm đi phân nửa, chỉ là không biết ăn được một bữa này thì thân thể trên thực tế có nhận được chất dinh dưỡng nào không.
“Nghe nói, mới vừa rồi Nhị sư thúc đi tìm ngươi?"
Thấy Tô Bằng tới đây, Tam sư huynh Trần Kỳ Trận tương đối hoạt bát hỏi Tô Bằng.
“Dạ, muốn luận bàn tài nấu nướng một chút với ta, chẳng qua cuối cùng hình như đã bị đả kích."
Tô Bằng thành thật trả lời nói, Chung Linh Tú bên cạnh nghe xong, dùng chiếc đũa gõ gõ chén của mình, nói:
“Thật ra thì đầu bếp trong môn cũng tu hành một chút công phu đơn giản, hẳn là không đến mức một lần tiêu chảy kéo dài tận hai ngày chứ?"
“A! Ta hiểu rồi!"
Trần Kỳ Trận bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
“Ta dường như đã nghĩ thông suốt rồi, chẳng lẽ lần này đầu bếp bị tiêu chảy, là do Nhị sư thúc dùng thuốc, mục đích chính là để đầu bếp không thể làm cơm vài ngày, cho ngài có cơ hội biểu hiện một chút?"
Nghe xong lời của Trần Kỳ Trận, chiếc đũa của Độc Cô Thắng đang gắp thức ăn dừng một chút, nói:
“Ta cảm thấy được như thế rất hợp lý."
“Đúng vậy! Chính xác là như thế!"
Chung Linh Tú nghe xong, không khỏi kêu lên nói:
“Nhị sư thúc thiếu chút nữa đã độc chết chúng ta! May mắn có Tiểu Tô tử đi vào sơn môn, bằng không chúng ta mấy ngày nay cũng khó mà qua nổi!"
Mà ở chính vị của bàn ăn, vị lão đạo nhân thường xuyên nhập định kia nghe xong, cũng không khỏi gật đầu, nói:
“Phân tích như vậy, hết sức có lý... Hôm nay sau bữa cơm chiều. Các ngươi ai đi nói một câu với Nhị sư đệ đi, nếu thật là như thế, liền bảo hắn đưa giải dược cho đầu bếp."
Nghe xong lời của chưởng môn Vân Đạo Tử, tất cả mọi người không hề phản ứng, Đại sư huynh vẫn còn đang hồn vía lên mây, Nhị sư huynh không ngừng ăn cơm, Trần Kỳ Trận vò đầu bứt tai, Chung Linh Tú giống như là không nghe thấy tự mình đùa giỡn đồ ăn trong chén.
Tô Bằng thấy vậy, thở dài một tiếng, thầm nghĩ Phạm Kiến này trong môn nhân duyên cũng thật không tốt, chẳng qua đây đúng là lúc để mình biểu hiện, liền nói:
“Nếu mấy vị sư huynh sư tỷ sau khi ăn xong còn có việc phải làm, không bằng để ta đi gặp vị sư thúc này, giải thích với ngài một chút."
“Như thế cũng tốt."
Vân Đạo Tử gật đầu, sau đó vươn đũa gắp thức ăn, nói:
“Ăn cơm."
...
Lại qua hơn nửa canh giờ, một bữa này mới tính là ăn xong, Tô Bằng theo Trần Kỳ Trận hỏi rõ vị Phạm Kiến sư thúc này ở đâu, mặc dù đang ở phía sau núi, lại không có kỳ môn trận pháp phòng hộ, xuyên qua một rừng cây chính là phòng của hắn.
Lúc này trăng sáng rõ lại còn có các vì sao, nhờ có chút ánh trăng, Tô Bằng cũng không cần thắp đèn lồng, dựa theo chỉ dẫn của Trần Kỳ Trận, đi vào phía sau núi.
Đi hơn hai mươi mấy phút đồng hồ, Tô Bằng tiến vào một rừng cây, vừa vào rừng cây, Tô Bằng cũng cảm giác được một loại cảm giác không quá thoải mái, giống như là bị cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Là mình thần kinh quá nhạy cảm hay sao?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, thầm nghĩ đây là sau núi Tử Hà Môn, dã thú to lớn hẳn là đã bị bọn nhị sư huynh Độc Cô Thắng thanh lý sạch sẽ rồi, hẳn là không có cái gì nguy hiểm tồn tại đâu, nhưng mà vì sao bản thân mình cảm giác, sau lưng phảng phất như có cái gì đó làm cho mình nổi cả da gà chứ?
Tô Bằng cũng không dám xem thường, bởi vì trực giác của mình luôn luôn hết sức chuẩn, đã có loại cảm giác này, tám chín phần mười thật sự đang có cái gì đó.
Hơn mười phút đồng hồ trôi qua, Tô Bằng chú ý cẩn thận đi lại ở trong rừng này, thanh kiếm làm bằng thép cứng đã bị hắn để ở trong trúc lâu, lần này trên người lúc chỉ có bốn thanh Phi Đao tùy thân, Tô Bằng ở trong rừng cảm giác càng thêm bất an, rút ra một thanh Phi Đao, cầm trong tay.
Vừa lúc đó, Tô Bằng chợt nghe một tiếng dã thú gầm rú, tinh thần của Tô Bằng đột nhiên căng thẳng, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng mình có một cái gì đó bổ nhào xuống!
Hắn cũng coi như là phản ứng thần tốc, bên cạnh rừng cây có một khe hở, Tô Bằng cũng bất kể là có dễ nhìn hay không, nhào lộn ngay tại chỗ một cái, chỉ cảm thấy vật kia sau lưng, không còn bổ nhào nữa, Tô Bằng vội vàng đứng lên, nhìn lại nơi đó!
“Không phải chứ..."
Vừa nhìn thấy đã khiến cho Tô Bằng thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra tiếng!
Chỉ thấy, tập kích mình, là một con Hắc Báo... Chẳng qua nếu là Hắc Báo bình thường, Tô Bằng cũng không đến nỗi giật mình như thế.
Hắc Báo này, làn da toàn thân phần lớn đã bị thối rữa, một nửa thân thể lộ ra da thịt màu đỏ sậm bên trong, dường như vẫn còn dính với da lông, hai mắt vô thần, miệng rách nát, nếu là tình huống bình thường thì đã sớm chết, nhưng mà, lúc này nó vẫn còn đang sống tốt thậm chí còn từ trên cây nhảy xuống tập kích Tô Bằng!
Mà lúc này đây, sau lưng Tô Bằng, cũng vang lên thanh âm ừng ực, Tô Bằng quay đầu lại, thấy ba con dã lang thân thể cũng đều đang tróc ra, dùng con mắt đỏ ngầu nhìn mình, ba con dã lang này, so với chó dại bị lây nhiễm bệnh độc T mà Tô Bằng từng xem trong một bộ phim khoa học viễn tưởng cũng không khác nhau là bao.
“Các ngươi đi nhầm nơi rồi đúng không? Nơi này là trò chơi võ hiệp, không phải là trò chơi sinh tồn đâu..."
Trên đầu Tô Bằng chảy mồ hôi lạnh, trong miệng khẽ nói, trong tay bắt lấy Phi Đao cầm chặt hơn.
“Rống!"
Ngay bây giờ, con Hắc Báo giống như thây ma kia gầm nhẹ một tiếng, đánh tới Tô Bằng!
Tô Bằng giơ tay cho một đao, thuật Phi Đao của hắn rốt cuộc đã được hắn tăng lên tới LV.10, mặc dù không có xuất hiện Tất sát, nhưng thuật Phi Đao LV.10 được thêm một cái kỹ năng, gọi là Chuyên Chú Đầu Trịch, có thể tăng cường lực đạo cùng với độ tinh chuẩn của Phi Đao lên rất lớn, chẳng qua thể lực tiêu hao cũng so với thuật Phi Đao bình thường nhiều gấp đôi, lúc này Tô Bằng chẳng những phát động Chuyên Chú Đầu Trịch, thậm chí còn sử dụng thêm một điểm nội lực!
“Rống..."
Hắc Báo này cũng xui xẻo, một cái Phi Đao đó, lúc nó đang phi tới thì đón đầu của nó bắn tới, trực tiếp bắn trúng mắt của nó, lưỡi đao của Phi Đao rất dài, từ trong hốc mắt phá hủy đầu, con Hắc Báo thây mà này ngã trên mặt đất, gầm nhẹ quẩy người một cái, liền bất động.
"Đầu là nhược điểm!"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, ngay lúc này, ba con dã lang không da phía sau mình cũng bay tới đánh!
Tay trái tay phải của Tô Bằng đều rút ra hai thanh Phi Đao, liên tục bắn ra, đây là thủ pháp ám khí Mạn Thiên Hoa Vũ hắn tu hành được, có thể dùng uy lực mỏng manh cắt gọt liên tục hoặc là phóng ra ám khí nhiều lần, hai thanh Phi Đao bay ra, một cái bắn trúng vào hốc mắt một con dã lang không da, một cái khác thì bắn vào trong mồm con còn lại!
Con dã lang không da bị bắn trúng hốc mắt cũng giống như con Hắc Báo kia, ngã trên mặt đất rất nhanh liền bất động, nhưng, con dã lang bị trúng Phi Đao vào miệng, không ngờ lại nhai hai cái đem Phi Đao nuốt xuống, sau đó cùng với một con còn lại giống như dã lang thây ma đem Tô Bằng bổ nhào xuống đất!
“Mạng ta xong rồi sao?"
Tô Bằng cảm giác lúc hai dã lang này bổ nhào vào người mình, hơi có mùi vị cơ thể kích thích khứu giác của mình, mà hai con dã lang, không biết có phải là bởi vì thây ma hóa hay không, lực lượng được tăng cường rất nhiều, bản thân mình không thể nào giãy dụa được.
“Không! Ta còn có một chiêu!"
Tô Bằng tuy rằng bị bổ nhào xuống đất, nhưng vẫn còn tỉnh táo!
Mình còn có một tuyệt chiêu chưa dùng, Nội Lực Quán Chú!
Lúc Tô Bằng đang tính toán nổ tung nội lực, làm một cái tuyệt địa phản kích cuối cùng, hai con dã lang thây ma đang đè nặng trên người kia bỗng nhiên ngao ô một tiếng, ngã trên mặt đất, thoáng cái không còn hơi thở nữa.
“Ai nha... Phân lượng hạ dược của ta còn chưa đủ..."
Ngay lúc này, bên tai Tô Bằng, vang lên một thanh âm tự trách mình.
...
Hai mươi phút sau, phía sau núi Tử Hà Môn, một chỗ trong thạch động.
“Nói như vậy, mấy thứ này đều là vật thí nghiệm của Phạm sư thúc?"
Tô Bằng ở trong thạch động, nhìn Hắc Báo tróc da, dã lang thây ma bày ra trên bệ đá trong động, không khỏi tỏ vẻ khinh khỉnh, nhìn người trước mắt nói.
Người trước mắt hắn, chính là người hôm nay đã gặp qua ở phòng bếp... Phạm Kiến.
Phạm Kiến lúc này, đang vểnh râu bạc, trên tay mang bao tay làm bằng vải dầu, dùng một Tiểu Đao sắc bén, giải phẫu thân thể mấy con dã thú như trúng bệnh độc T trước mắt, vừa giải phẫu vừa nói:
“Ai nha, chuyện này không ngờ đã hù ngươi, ta đang nghiên cứu một loại thuốc bột, có thể làm cho một ít sinh vật đã chết đi còn lưu lại hơi thở, khiến chúng nó sau khi chết còn có thể di động, đã có chút thành quả, chẳng những có thể khiến chúng nó hoạt động, còn có thể trên một trình độ nhất định khống chế bọn nó, ta mấy ngày qua liền làm vài con vật như vậy để thủ hộ nơi này cho ta, thật không ngờ lại bị ngươi đụng phải."
Tô Bằng tức giận không nói nên lời, Phạm Kiến này, tại trong trò chơi bối cảnh võ hiệp, lại làm thí nghiệm sinh hóa thì cũng kệ đi, lại còn đem mình liên lụy vào, không hiểu được cách khống chế vật thí nghiệm sao? Nếu như mình bị chết thì phải làm sao??
“Ta nói, Phạm Kiến sư thúc, ngươi muốn làm thí nghiệm sinh hóa thì cũng được đi, sao lại làm phía sau núi Tử Hà Môn? Những vật thí nghiệm này của ngươi rất ảnh hưởng đến lòng người đó... Người không biết cho rằng nhìn ngươi như vậy, nói không chừng còn nghĩ là ma môn của Tử Hà Môn cũng nên, ta mới vừa rồi cũng thiếu chút hiểu lầm, còn cho là thật ra nơi này là một căn cứ của tổ chức âm mưu nào đó.
Tô Bằng mới vừa rồi kinh hãi chưa định, miệng cũng bắt đầu không để ý đến ai, không còn duy trì tôn nghiêm của vị Phạm sư thúc này nữa, gọi thẳng cái đại danh rất đặc sắc kia, chẳng qua Phạm sư thúc này ngược lại cũng tính tình tốt lắm, nói:
“Thí nghiệm sinh hóa? Tên rất hay... Sinh mà còn hóa, thí đi đôi với nghiệm... Từ nay về sau ta gọi cái này là thí nghiệm sinh hóa đi... Lần này coi như là ta không đúng, sư huynh cũng nói ta nhiều lần rồi, chỉ là của ta không nhịn được muốn... Thí nghiệm thuốc bột của mình một chút. Hôm nay ngươi trở về, không cần phải nói chuyện này với sư huynh, ta tự có báo đáp."
Nghe xong lời của Phạm Kiến, Tô Bằng suy nghĩ một lát, cảm giác mình cáo trạng chuyện này thì cũng sẽ không có lợi gì, mới từ từ gật gật đầu, nói:
“Được rồi, vậy thì thay ngươi giấu diếm một lần vậy."
"Hừm, như thế ta muốn cám ơn ngươi."
Phạm Kiến nói, Tô Bằng chú ý góc trái tầm mắt mình xuất hiện một hàng chữ nhỏ: "Độ thiện cảm của Phạm Kiến đối với bạn tăng lên ba điểm."
“Mới ba điểm thôi sao?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, chẳng qua nhìn vị sư thúc này loay hoay đùa nghịch thi thể dã thú, Tô Bằng cũng vô lực oán thán, nói:
“Đúng rồi, còn có một việc..."
Đem chuyện đầu bếp nói cho Phạm Kiến, Phạm Kiến gãi gãi đầu, nói:
“Sư huynh quả nhiên cơ trí, phát hiện là ta ra tay, được rồi, ngày mai, ta sẽ giải độc cho đầu bếp kia."
“Thật đúng là ngươi làm..."
Tô Bằng đã đối với vị sư thúc tương lai này của mình không biết nói gì nữa.
Vào lúc này, Phạm Kiến hình như đã hoàn thành việc giải phẫu, chỉ thấy hắn đột nhiên dừng lại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng nói:
“Đáng tiếc thuốc bột của ta đây, tốt nhất vẫn là dùng trên thân người mới phù hợp với ý tưởng của ta... Nhưng ta dù sao cũng không phải là người trong Ma môn, cũng không muốn bất kính với thi thể của con người, mượn những dã thú này để thí nghiệm một chút, ai... Chẳng qua là không biết, thể chất của người có thật nhiều loại, thuốc bột này của ta, ở trên dã thú thành công, không biết ở trên cơ thể người có thành công hay không..."
Dừng một chút, hắn lại nói:
“Nghe nói sự giải thích chuẩn xác nhất đối với thân thể con người là một bộ sách thuốc gọi là Dược Vương y kinh, chỉ tiếc là ta vô duyên thấy được..."
Lỗ tai Tô Bằng, đột nhiên dựng đứng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.